Thanh Dục Tuyết Chủ
-
Chương 14
Tuyết Tố Hân rất khó tính trong sinh hoạt, đồ ăn thức uống đều được chọn lựa tỉ mỉ, đũa nhất định phải làm bằng ngà voi của nước khác, chén rượu là chén dạ quang của Tây Vực, bát cũng từ Hoà Điền ngọc thượng phẩm mài bóng, nói chung dùng bữa đối với nàng là một sự hưởng thụ cũng là một sự tra tấn vì mọi thứ đều quá hoàn mỹ khiến một nam nhất căn bản không còn hứng để ăn nữa.
―Hình như bên cạnh nàng thiếu một tỳ nữ thì phải?
―Cộp!
―A… không có chuyện gì đâu, Hạnh Nhi có việc nên đã xin ta nghỉ mấy ngày.
Hiên Viên Hạo Húc đột nhiên hỏi làm nàng trượt đũa rơi xuống đất, trong nháy mắt nàng đã nhanh chóng trấn định.
―Ân…
Hiên Viên Hạo Húc cũng không hỏi thêm nữa, có một số chuyện chỉ cần biết có thể xảy ra, không cần phải truy vấn, e sẽ thành rút dây động rừng.
―Trần Nhi, ăn nhiều chút. Sau này phải trở thành một minh quân đấy.
Tuyết Tố Hân nhìn hài tử đang mải miết ăn, cảm thấy thêm phần tự hào. Bất hạnh lớn nhất của nàng là không chiếm được tình yêu của Hiên Viên Hạo Húc nhưng hạnh phúc lớn nhất của nàng là có được hài tử chàng yêu thương nhất.
―Mẫu thân…
―Phu quân hôm nay tới đây là để…
Tuy nàng vẫn luôn mong Hiên Viên Hạo Húc đến nhưng nàng thừa hiểu sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ phu quân đến gặp nàng.
―Trần Nhi… bảo muốn đến…
Hiên Viên Hạo Húc điềm nhiên đáp, quay sang đưa mắt nhìn Hiên Viên Độc Trần.
―A… nga, đúng đó, hài nhi nhớ mẫu thân.
Phụ thân đúng là cao tay hơn nhi tử, vừa thấy ánh mắt phụ thân là biết Người lấy cữu cữu ra để uy hiếp nên cậu đành phải khuất phục dưới uy quyền của phụ thân. Phụ thân thật xấu xa, nếu không phải vì cữu cữu còn lâu cậu mới nói mấy câu đó.
―Nga, ra vậy a…
Nàng cũng đoán trước được điều này nhưng chính tai nghe thấy vẫn không khỏi khấp khởi mừng rỡ. Lòng Tuyết Tố Hân không ngừng nhắc nhở mình nên buông tay, cả đời đã chẳng thể hy vọng gì rồi, nhưng nàng vẫn mơ hồ khao khát ngày nam nhân kia hồi tâm chuyển ý.
―Ân, Trần Nhi bảo cả nhà đã lâu không cùng nhau dùng bữa.
Trước kia ở phủ Nguyên soái, tuy rằng không hợp nhưng chí ít còn dùng bữa với Trần Nhi nhưng hiện tại ba người ở ba nơi, lại càng hiếm có cơ hội gặp mặt. Ba người không còn chuyện gì để nói nữa, Tuyết Tố Hân biết Hiên Viên Hạo Húc không thích nhiều lời nên nàng vẫn bình tĩnh ăn, dẫu sao chuyện của mình vẫn chưa bị lộ.
Dùng bữa xong, Hiên Viên Hạo Húc đứng bật dậy lấy cớ có chuyện chưa xử lý xong nên phải rời đi, Hiên Viên Độc Trần cũng nói dối là muốn đi học nên hai cha con đều ly khai Thuỵ Tuyết cung. Thuỵ Tuyết cung nguy nga lại một lần nữa khôi phục vẻ tĩnh lặng vốn có.
―Công chúa đi nghỉ sớm đi. Công chúa đã vất vả cả ngày…
Tuyết Tố Hân vì nghênh đón trượng phu mà hao tâm tổn ý nhưng xem ra Phò mã không
nhận ra tâm huyết của nàng. Đào Hoa cảm thấy thật không đáng.
―Ân, Đào Hoa, Hạnh Nhi có tin gì chưa?
Hôm nay Hiên Viên Hạo Húc đến làm cho nàng càng bất an, hiện giờ thấy hơi hối hận vì một phút xúc động mà để Hạnh Nhi ra khỏi cung. Nhưng nàng không cam lòng, có chết cũng không nhắm mắt được.
―Công chúa không cần quá lo lắng. Hạnh Nhi không thể để xảy ra sơ suất đâu.
Hai người từ nhỏ đã được Tiên hoàng tuyển chọn để theo hầu hạ Công chúa nên vì để hộ chủ mà cả hai đã trải qua sự huấn luyện hà khắc. Hạnh Nhi cơ trí hơn người, cho tới nay vẫn chưa phạm sai lầm nào.
―Ân, đúng thế. Nhưng ta vẫn thấy lo, giờ vẫn chưa có tin…
Hạnh Nhi xuất cung đã lâu, trong lòng Tuyết Tố Hân càng thấy lâu như một đời người. Bọn họ sắp điên mất rồi. Nàng ngày càng quyết tâm trừ bỏ đệ đệ của chính mình, sự sợ hãi mất đi trượng phu càng khiến trái tim người ta lệch lạc.
―Công chúa an tâm, nói không chừng, ngày mai sẽ có tin của Hạnh Nhi…
Mọi chuyện vẫn êm đẹp, Công chúa rồi sẽ hạnh phúc. Các nàng hầu hạ Công chúa tất nhiên muốn mọi điều tốt nhất cho Công chúa.
Lại nói tiếp bên này…
Hiên Viên Độc Trần dọc đường đi không hề để ý đến phụ thân, vóc dáng loắt choắt thở phì phì hướng thẳng đến Di viên. Hình như phụ thân có gì đó khang khác. Nhàn nhã theo sau Hiên Viên Độc Trần, nhìn thân ảnh của đứa con phía trước, Hiên Viên Hạo Húc đoán tiểu tử này nhất định còn giận hắn, vì đã ép cậu nói dối trước mặt mẫu thân.
―Trần Nhi sao thế? Vẫn chưa nguôi giận à? Lần này phụ thân nhận lỗi, được chưa?
Đối phó với Tuyết Tố Hân xong, trên đường trở về Di viên, Hiên Viên Hạo Húc phi thường cao hứng, vui vẻ giải thích với Trần Nhi, dù sao cũng là lỗi của hắn.
―Hừ, phụ thân nguyên lai cũng biết mình sai a, Trần Nhi nghĩ mình chỉ là quân cờ của phụ thân thôi.
Hiên Viên Độc Trần hờn dỗi vì phụ thân đi Đông cung kiếm mình chỉ là để có cớ đi gặp mẫu thân, biết vậy cậu đã không cùng phụ thân đến Thuỵ Tuyết cung, hại mẫu thân nghĩ mình nhất định nhớ nàng, nói không chừng về sau sẽ thường xuyên đến Đông cung mất.
―Ha ha ha, được rồi, phụ thân biết sai rồi mà, lần sau sẽ không như thế nữa. Hiện tại không phải đang tới chỗ cữu cữu sao? Chẳng lẽ Trần Nhi muốn cữu cữu nhìn thấy bộ dáng giận dỗi này sao?
―Còn lâu nha…
Phụ thân định dùng cữu cữu để uy hiếp, cậu sẽ không cho cữu cữu thấy đâu, nếu cữu cữu mà thấy chắc sẽ ghét Trần Nhi lắm.
―Hô hô, thế là tốt rồi. Mau đi thôi.
Hiên Viên Hạo Húc nhắc hài tử, sắp đến nơi rồi, cảm giác cũng mau chóng thay đổi. Mà hắn nên lấy biểu tình gì để đối mặt với nam nhân kia đây?
―Tham kiến Nguyên soái.
Thị vệ chung quanh nhìn thấy Hiên Viên Hạo Húc liền cúi chào.
―Hoàng thượng hôm nay có đến đây không?
Cả ngày ru rú trong phòng cũng không được tốt, tuy rằng không được tự do lại nhưng Hiên
Viên Hạo Húc vẫn muốn y có thể ra ngoài hoạt động.
―Dạ có, Hoàng thượng buổi sáng đi ra đằng sau hoa viên chọn được rất nhiều hoa mai.
Mỗi ngày bọn họ đều phải giám thị nhất cử nhất động của Hoàng thượng rồi báo lại cho Nguyên soái. Nguyên soái đích thân gần gũi với quân lính làm bọn họ thập phần kính nể ngài, chuyện liên quan đến Hoàng thượng cũng không dám qua loa.
―Ta biết rồi.
Hiên Viên Hạo Húc đã hiểu sơ sơ tình hình của Tuyết Tố Tây liền xoay người đi vào Di viên. Tuy rằng mỗi ngày Tuyết Tố Tây đều làm những việc giống nhau nhưng Hiên Viên Hạo Húc vẫn muốn biết y đang làm gì. Hắn hiểu người đó đã chấp nhận sự an bài của vận mệnh, không hề phản kháng nên mới thấy an tâm hơn, vì cảm giác mất mát thật sự rất đau đớn.
―Tham kiến Phò mã đại nhân. Phò mã đại nhân nhìn có vẻ cao hứng a…
Tiểu Lâu bưng thức ăn trên bàn từ Giản Mai hiên đi ra, đồ ăn dường như chưa hề được động qua, lại nghe giọng Tiểu Lâu có vẻ móc máy khiến Hiên Viên Hạo Húc nhíu mày lại.
―Sao vậy? Hoàng thượng không dùng bữa sao?
Thị vệ vừa nói hôm nay đều bình thường nhưng bây giờ xem ra là không phải.
―Phò mã đại nhân thật sự biết quan tâm đến người khác a, quan tâm hết chuyện này đến chuyện khác…
Tiểu Lâu tức giận, bất bình thay. Phò mã vô lại đem hai tỷ đệ Tuyết Gia núp dưới bóng mình, chẳng lẽ một chút cắn rứt lương tâm cũng không có? Tuyết gia là hoàng tộc của Tuyết Phong. Vậy mà lại để hài tử của Hiên Viên Hạo Húc vào pha tạp huyết thống hoàng tộc.
―To gan!
Hiên Viên Hạo Húc thấy Tiểu Lâu nghiến răng nghiến lợi nói câu sau liền quát to. Không để ý tới Tiểu Lâu đang chọc mình, Hiên Viên Hạo Húc hầm hập đi vào Giản Mai hiên. Thấy vẻ mặt âm trầm của phụ thân, Hiên Viên Độc Trần muốn đi theo nhưng cuối cùng cũng chững lại. Phụ thân sao lại có vẻ như muốn giết ai thế kia, đừng bảo là phụ thân sẽ gây chuyện với cữu cữu nha! Cậu bỗng thấy bồn chồn, giờ tốt nhất không nên quấy rầy phụ thân, mà lỡ phụ thân khi dễ cữu cữu thì sao? Hiên Viên Độc Trần đứng trong Giản Mai hiên, bên cạnh là Tiểu Lâu đang bưng đồ ăn mắt trợn trừng.
Hiên Viên Hạo Húc nóng nảy đẩy cửa Giản Mai hiên ra, bên ngoài phòng thoang thoảng hương mai – mùi hương Tuyết Tố Tây thích nhất. Hiên Viên Hạo Húc sải bước đi vào nội thất, thấy sa trướng rủ xuống, bên trong ẩn ẩn hiện hiện bóng người.
―Sao tự nhiên lại không dùng bữa?
Người trên giường nghe thấy giọng hắn khẽ nhúc nhích, Hiên Viên Hạo Húc đột nhiên căng thẳng. Ban nãy nghe Tiểu Lâu nói, chẳng lẽ Tuyết Tố Tây vì biết hắn đến Thuỵ Tuyết cung dùng bữa nên mới không ăn? Đây có thể gọi là ghen không? Nghĩ vậy, Hiên Viên Hạo Húc tâm tình tốt hơn chút.
―Ngươi vì sao lại không ăn? Ăn không vào sao? Hả?
Bàn tay lớn tham tiến vào tầng tầng màn trướng mềm mại rồi dừng trên thân thể mảnh khảnh. Thật hiếm có cơ thể nam tử nào lại kiều nhu như vậy, nói là hoàn mỹ cũng không quá lời. Thân hình nhu nhuyễn khiến mỗi lần hắn đều không khống chế được chính mình, từ từ khiến Tuyết Tố Tây càng ngày càng quen với hắn.
―Không phải…
Thanh âm phiền muộn từ trong chăn truyền đến. Tuyết Tố Tây đưa lưng về phía Hiên Viên Hạo Húc. Y cảm thấy bây giờ chắc mình thật khó coi, chính bản thân y cũng không rõ mình bị sao. Hôm nay chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng biết tin, Tuyết Tố Tây bỗng thấy không thoải mái chút nào, bản thân trở nên khác thường, trước kia y không như vậy, hiện giờ lại… Người kia vẫn là tỷ phu của y nhưng y không thể chấp nhận được chuyện này.
―Sao thế? Ngươi… khóc à?
Hiên Viên Hạo Húc lật chăn lên lôi người trong đó ra, thấy Tuyết Tố Tây khóc đến lê hoa đái vũ, khiến Hiên Viên Hạo Húc bỗng thấy thương cảm không thôi. Thấy nước mắt Tuyết Tố Tây tuôn rơi, hắn luống cuống không biết phải làm sao.
―Ta… không biết…
Tuyết Tố Tây bối rối muốn trốn vào trong chăn. Tự nhiên đến đây, y còn chưa đủ chật vật sao? Đường đường là hoàng đế Tuyết Phong lại bị tỷ phu độc chiếm. Bây giờ bản thân y cũng trở nên khác thường, mọi chuyện không như suy nghĩ, y không thể quay về như trước kia nữa.
―Sao thế? Ghen tỵ? Chẳng lẽ ngươi cũng động tâm? Ha ha ha… Ta – Hiên Viên Hạo Húc lại chiếm được trái tim Hoàng đế Tuyết Phong cao cao tại thượng ư… Ha ha ha! Ngươi…
Lời nói cứ theo bản năng mà trôi ra khỏi miệng, khi hắn bình tâm lại thì đã thấy mặt nam nhân kia xám lại như tro. Tuyết Tố Tây ngây người, không biết phản ứng ra sao. Tự mình
cố gắng trấn an bản thân nhưng lại bất lực, tim đập loạn cả lên, bộ dáng giờ chắc thật đáng ghét. Aaa… Rốt cuộc là sao? Đây là ác mộng ư? Sao y vẫn chưa tỉnh?
―Ra ngoài!
Tuyết Tố Tây hét lên, y muốn ở một mình. Y hiện đang rối loạn, vốn tưởng có thể nghe kẻ kia giải thích, ai ngờ lại nhận được kết quả như vậy. Vì sao? Vì sao lại đến quấy rầy ta? Hoàng tỷ vẫn chưa đủ sao? Hay thật sự hắn muốn đem cả Tuyết gia dẫm nát dưới chân?
―Ra ngoài? Hoàng thượng của ta, ngươi đang ra lệnh cho ta đó ư?
Hiên Viên Hạo Húc vừa mới hối hận nhưng lại không nhịn nổi mà thấy Tuyết Tố Tây đau khổ vẫn tiếp tục sát muối vào vết thương. Người kia vì hắn mà đau lòng khiến hắn thấy rất thoả mãn. Tâm tình hắn lúc ở Thuỵ Tuyết cung đã không tốt rồi nên hiện tại hắn tựa như lấy việc đối xử tàn nhẫn với Tuyết Tố Tây làm thú vui.
―Ngươi… sao có thể…
Biết Hiên Viên Hạo Húc vì sai lầm của Phụ hoàng, bọn họ lẽ ra chỉ có cừu hận. Nhưng tại
sao trong lòng y lại thấy chua xót?
―Ha ha ha!
―Phụ thân!
Âm thanh non nớt hàm chứa sự phẫn nộ đánh tan tiếng cười của Hiên Viên Hạo Húc. Thân ảnh bé nhỏ vọt vào chen vào giữa Hiên Viên Hạo Húc và Tuyết Tố Tây. Hiên Viên Độc Trần ở bên ngoài cũng Tiểu Lâu nhìn nhau. Vốn trời sinh nhạy cảm, cậu quyết định bước vào, kết quả thấy phụ thân khi dễ cữu cữu. Cữu cữu như tiểu bạch thỏ gặp phải đại hôi lang(37), cậu nảy lên ý định muốn bảo hộ cữu cữu.
―Trần Nhi…
Vừa thấy Hiên Viên Độc Trần, Tuyết Tố Tây bất giác muốn che mặt đi, bộ dáng hiện tại chắc rất khó coi. Hắn không muốn Trần Nhi thấy mình đang giống một ―oán phụ. Nhưng đã muộn mất rồi, ngay cả hình tượng của mình trong lòng Trần Nhi chắc đã tan vỡ. Trên thế giới này còn có gì đáng để y lưu luyến nữa? Ha ha ha… Cho đến lúc này y vẫn chỉ là một kẻ cô độc mà thôi.
―Phụ thân, sao lại thế này?
(37)Đại hôi lang (大 灰狼): con sói xám lớn
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Độc Trần tức giận đến phình ra. Phụ thân sao lại muốn làm cữu cữu tổn thương, cữu cữu ôn nhu như vậy, phải bảo hộ mới đúng chứ!
―Đi ra!
Lần đầu tiên Hiên Viên Hạo Húc nạt nộ Hiên Viên Độc Trần, đuổi hài tử ra ngoài. Thấy Trần Nhi vào, mặt Tuyết Tố Tây chợt tái nhợt. Một người không hi vọng mới có thể có dũng khí. Y đã biết không còn đường lùi, chỉ có thể tiến lên.
―Không!
Hiên Viên Độc Trần lần đầu tiên dám cãi lại phụ thân, sắc mặt phụ thân tím lại nhưng cậu phải bảo vệ cữu cữu. Cậu sợ cữu cữu xảy ra chuyện, bộ dáng cữu cữu lúc này không như thường, có vẻ hoảng loạn.
―Cữu cữu…
Hiên Viên Độc Trần từ tốn gọi Tuyết Tố Tây, sắc mặt cữu cữu tựa như sinh bệnh nặng, khoé miệng vừa rồi còn nhếch lên khiến cậu thấy lạnh run.
―Trần Nhi ngoan, đi ra ngoài đi.
Cữu cữu không muốn Trần Nhi thấy cữu cữu như vậy, nhưng có tránh cũng không được. Sao mọi chuyện cứ đổ lên đầu y thế?
―Ra đi…
Hiên Viên Hạo Húc thấy vẻ mặt cổ quái của Tuyết Tố Tây, không kiên nhẫn nổi nữa.
―Hừ… phụ thân không được khi dễ cữu cữu đâu đấy!
Hiên Viên Độc Trần vùng vằng xong rồi rời khỏi đó. Có một số việc cậu không hiểu, phụ thân rất muốn gặp cữu cữu mà sao lại nên cơ sự này?
Chuyện của người lớn thật sự là phức tạp…
―Hình như bên cạnh nàng thiếu một tỳ nữ thì phải?
―Cộp!
―A… không có chuyện gì đâu, Hạnh Nhi có việc nên đã xin ta nghỉ mấy ngày.
Hiên Viên Hạo Húc đột nhiên hỏi làm nàng trượt đũa rơi xuống đất, trong nháy mắt nàng đã nhanh chóng trấn định.
―Ân…
Hiên Viên Hạo Húc cũng không hỏi thêm nữa, có một số chuyện chỉ cần biết có thể xảy ra, không cần phải truy vấn, e sẽ thành rút dây động rừng.
―Trần Nhi, ăn nhiều chút. Sau này phải trở thành một minh quân đấy.
Tuyết Tố Hân nhìn hài tử đang mải miết ăn, cảm thấy thêm phần tự hào. Bất hạnh lớn nhất của nàng là không chiếm được tình yêu của Hiên Viên Hạo Húc nhưng hạnh phúc lớn nhất của nàng là có được hài tử chàng yêu thương nhất.
―Mẫu thân…
―Phu quân hôm nay tới đây là để…
Tuy nàng vẫn luôn mong Hiên Viên Hạo Húc đến nhưng nàng thừa hiểu sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ phu quân đến gặp nàng.
―Trần Nhi… bảo muốn đến…
Hiên Viên Hạo Húc điềm nhiên đáp, quay sang đưa mắt nhìn Hiên Viên Độc Trần.
―A… nga, đúng đó, hài nhi nhớ mẫu thân.
Phụ thân đúng là cao tay hơn nhi tử, vừa thấy ánh mắt phụ thân là biết Người lấy cữu cữu ra để uy hiếp nên cậu đành phải khuất phục dưới uy quyền của phụ thân. Phụ thân thật xấu xa, nếu không phải vì cữu cữu còn lâu cậu mới nói mấy câu đó.
―Nga, ra vậy a…
Nàng cũng đoán trước được điều này nhưng chính tai nghe thấy vẫn không khỏi khấp khởi mừng rỡ. Lòng Tuyết Tố Hân không ngừng nhắc nhở mình nên buông tay, cả đời đã chẳng thể hy vọng gì rồi, nhưng nàng vẫn mơ hồ khao khát ngày nam nhân kia hồi tâm chuyển ý.
―Ân, Trần Nhi bảo cả nhà đã lâu không cùng nhau dùng bữa.
Trước kia ở phủ Nguyên soái, tuy rằng không hợp nhưng chí ít còn dùng bữa với Trần Nhi nhưng hiện tại ba người ở ba nơi, lại càng hiếm có cơ hội gặp mặt. Ba người không còn chuyện gì để nói nữa, Tuyết Tố Hân biết Hiên Viên Hạo Húc không thích nhiều lời nên nàng vẫn bình tĩnh ăn, dẫu sao chuyện của mình vẫn chưa bị lộ.
Dùng bữa xong, Hiên Viên Hạo Húc đứng bật dậy lấy cớ có chuyện chưa xử lý xong nên phải rời đi, Hiên Viên Độc Trần cũng nói dối là muốn đi học nên hai cha con đều ly khai Thuỵ Tuyết cung. Thuỵ Tuyết cung nguy nga lại một lần nữa khôi phục vẻ tĩnh lặng vốn có.
―Công chúa đi nghỉ sớm đi. Công chúa đã vất vả cả ngày…
Tuyết Tố Hân vì nghênh đón trượng phu mà hao tâm tổn ý nhưng xem ra Phò mã không
nhận ra tâm huyết của nàng. Đào Hoa cảm thấy thật không đáng.
―Ân, Đào Hoa, Hạnh Nhi có tin gì chưa?
Hôm nay Hiên Viên Hạo Húc đến làm cho nàng càng bất an, hiện giờ thấy hơi hối hận vì một phút xúc động mà để Hạnh Nhi ra khỏi cung. Nhưng nàng không cam lòng, có chết cũng không nhắm mắt được.
―Công chúa không cần quá lo lắng. Hạnh Nhi không thể để xảy ra sơ suất đâu.
Hai người từ nhỏ đã được Tiên hoàng tuyển chọn để theo hầu hạ Công chúa nên vì để hộ chủ mà cả hai đã trải qua sự huấn luyện hà khắc. Hạnh Nhi cơ trí hơn người, cho tới nay vẫn chưa phạm sai lầm nào.
―Ân, đúng thế. Nhưng ta vẫn thấy lo, giờ vẫn chưa có tin…
Hạnh Nhi xuất cung đã lâu, trong lòng Tuyết Tố Hân càng thấy lâu như một đời người. Bọn họ sắp điên mất rồi. Nàng ngày càng quyết tâm trừ bỏ đệ đệ của chính mình, sự sợ hãi mất đi trượng phu càng khiến trái tim người ta lệch lạc.
―Công chúa an tâm, nói không chừng, ngày mai sẽ có tin của Hạnh Nhi…
Mọi chuyện vẫn êm đẹp, Công chúa rồi sẽ hạnh phúc. Các nàng hầu hạ Công chúa tất nhiên muốn mọi điều tốt nhất cho Công chúa.
Lại nói tiếp bên này…
Hiên Viên Độc Trần dọc đường đi không hề để ý đến phụ thân, vóc dáng loắt choắt thở phì phì hướng thẳng đến Di viên. Hình như phụ thân có gì đó khang khác. Nhàn nhã theo sau Hiên Viên Độc Trần, nhìn thân ảnh của đứa con phía trước, Hiên Viên Hạo Húc đoán tiểu tử này nhất định còn giận hắn, vì đã ép cậu nói dối trước mặt mẫu thân.
―Trần Nhi sao thế? Vẫn chưa nguôi giận à? Lần này phụ thân nhận lỗi, được chưa?
Đối phó với Tuyết Tố Hân xong, trên đường trở về Di viên, Hiên Viên Hạo Húc phi thường cao hứng, vui vẻ giải thích với Trần Nhi, dù sao cũng là lỗi của hắn.
―Hừ, phụ thân nguyên lai cũng biết mình sai a, Trần Nhi nghĩ mình chỉ là quân cờ của phụ thân thôi.
Hiên Viên Độc Trần hờn dỗi vì phụ thân đi Đông cung kiếm mình chỉ là để có cớ đi gặp mẫu thân, biết vậy cậu đã không cùng phụ thân đến Thuỵ Tuyết cung, hại mẫu thân nghĩ mình nhất định nhớ nàng, nói không chừng về sau sẽ thường xuyên đến Đông cung mất.
―Ha ha ha, được rồi, phụ thân biết sai rồi mà, lần sau sẽ không như thế nữa. Hiện tại không phải đang tới chỗ cữu cữu sao? Chẳng lẽ Trần Nhi muốn cữu cữu nhìn thấy bộ dáng giận dỗi này sao?
―Còn lâu nha…
Phụ thân định dùng cữu cữu để uy hiếp, cậu sẽ không cho cữu cữu thấy đâu, nếu cữu cữu mà thấy chắc sẽ ghét Trần Nhi lắm.
―Hô hô, thế là tốt rồi. Mau đi thôi.
Hiên Viên Hạo Húc nhắc hài tử, sắp đến nơi rồi, cảm giác cũng mau chóng thay đổi. Mà hắn nên lấy biểu tình gì để đối mặt với nam nhân kia đây?
―Tham kiến Nguyên soái.
Thị vệ chung quanh nhìn thấy Hiên Viên Hạo Húc liền cúi chào.
―Hoàng thượng hôm nay có đến đây không?
Cả ngày ru rú trong phòng cũng không được tốt, tuy rằng không được tự do lại nhưng Hiên
Viên Hạo Húc vẫn muốn y có thể ra ngoài hoạt động.
―Dạ có, Hoàng thượng buổi sáng đi ra đằng sau hoa viên chọn được rất nhiều hoa mai.
Mỗi ngày bọn họ đều phải giám thị nhất cử nhất động của Hoàng thượng rồi báo lại cho Nguyên soái. Nguyên soái đích thân gần gũi với quân lính làm bọn họ thập phần kính nể ngài, chuyện liên quan đến Hoàng thượng cũng không dám qua loa.
―Ta biết rồi.
Hiên Viên Hạo Húc đã hiểu sơ sơ tình hình của Tuyết Tố Tây liền xoay người đi vào Di viên. Tuy rằng mỗi ngày Tuyết Tố Tây đều làm những việc giống nhau nhưng Hiên Viên Hạo Húc vẫn muốn biết y đang làm gì. Hắn hiểu người đó đã chấp nhận sự an bài của vận mệnh, không hề phản kháng nên mới thấy an tâm hơn, vì cảm giác mất mát thật sự rất đau đớn.
―Tham kiến Phò mã đại nhân. Phò mã đại nhân nhìn có vẻ cao hứng a…
Tiểu Lâu bưng thức ăn trên bàn từ Giản Mai hiên đi ra, đồ ăn dường như chưa hề được động qua, lại nghe giọng Tiểu Lâu có vẻ móc máy khiến Hiên Viên Hạo Húc nhíu mày lại.
―Sao vậy? Hoàng thượng không dùng bữa sao?
Thị vệ vừa nói hôm nay đều bình thường nhưng bây giờ xem ra là không phải.
―Phò mã đại nhân thật sự biết quan tâm đến người khác a, quan tâm hết chuyện này đến chuyện khác…
Tiểu Lâu tức giận, bất bình thay. Phò mã vô lại đem hai tỷ đệ Tuyết Gia núp dưới bóng mình, chẳng lẽ một chút cắn rứt lương tâm cũng không có? Tuyết gia là hoàng tộc của Tuyết Phong. Vậy mà lại để hài tử của Hiên Viên Hạo Húc vào pha tạp huyết thống hoàng tộc.
―To gan!
Hiên Viên Hạo Húc thấy Tiểu Lâu nghiến răng nghiến lợi nói câu sau liền quát to. Không để ý tới Tiểu Lâu đang chọc mình, Hiên Viên Hạo Húc hầm hập đi vào Giản Mai hiên. Thấy vẻ mặt âm trầm của phụ thân, Hiên Viên Độc Trần muốn đi theo nhưng cuối cùng cũng chững lại. Phụ thân sao lại có vẻ như muốn giết ai thế kia, đừng bảo là phụ thân sẽ gây chuyện với cữu cữu nha! Cậu bỗng thấy bồn chồn, giờ tốt nhất không nên quấy rầy phụ thân, mà lỡ phụ thân khi dễ cữu cữu thì sao? Hiên Viên Độc Trần đứng trong Giản Mai hiên, bên cạnh là Tiểu Lâu đang bưng đồ ăn mắt trợn trừng.
Hiên Viên Hạo Húc nóng nảy đẩy cửa Giản Mai hiên ra, bên ngoài phòng thoang thoảng hương mai – mùi hương Tuyết Tố Tây thích nhất. Hiên Viên Hạo Húc sải bước đi vào nội thất, thấy sa trướng rủ xuống, bên trong ẩn ẩn hiện hiện bóng người.
―Sao tự nhiên lại không dùng bữa?
Người trên giường nghe thấy giọng hắn khẽ nhúc nhích, Hiên Viên Hạo Húc đột nhiên căng thẳng. Ban nãy nghe Tiểu Lâu nói, chẳng lẽ Tuyết Tố Tây vì biết hắn đến Thuỵ Tuyết cung dùng bữa nên mới không ăn? Đây có thể gọi là ghen không? Nghĩ vậy, Hiên Viên Hạo Húc tâm tình tốt hơn chút.
―Ngươi vì sao lại không ăn? Ăn không vào sao? Hả?
Bàn tay lớn tham tiến vào tầng tầng màn trướng mềm mại rồi dừng trên thân thể mảnh khảnh. Thật hiếm có cơ thể nam tử nào lại kiều nhu như vậy, nói là hoàn mỹ cũng không quá lời. Thân hình nhu nhuyễn khiến mỗi lần hắn đều không khống chế được chính mình, từ từ khiến Tuyết Tố Tây càng ngày càng quen với hắn.
―Không phải…
Thanh âm phiền muộn từ trong chăn truyền đến. Tuyết Tố Tây đưa lưng về phía Hiên Viên Hạo Húc. Y cảm thấy bây giờ chắc mình thật khó coi, chính bản thân y cũng không rõ mình bị sao. Hôm nay chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng biết tin, Tuyết Tố Tây bỗng thấy không thoải mái chút nào, bản thân trở nên khác thường, trước kia y không như vậy, hiện giờ lại… Người kia vẫn là tỷ phu của y nhưng y không thể chấp nhận được chuyện này.
―Sao thế? Ngươi… khóc à?
Hiên Viên Hạo Húc lật chăn lên lôi người trong đó ra, thấy Tuyết Tố Tây khóc đến lê hoa đái vũ, khiến Hiên Viên Hạo Húc bỗng thấy thương cảm không thôi. Thấy nước mắt Tuyết Tố Tây tuôn rơi, hắn luống cuống không biết phải làm sao.
―Ta… không biết…
Tuyết Tố Tây bối rối muốn trốn vào trong chăn. Tự nhiên đến đây, y còn chưa đủ chật vật sao? Đường đường là hoàng đế Tuyết Phong lại bị tỷ phu độc chiếm. Bây giờ bản thân y cũng trở nên khác thường, mọi chuyện không như suy nghĩ, y không thể quay về như trước kia nữa.
―Sao thế? Ghen tỵ? Chẳng lẽ ngươi cũng động tâm? Ha ha ha… Ta – Hiên Viên Hạo Húc lại chiếm được trái tim Hoàng đế Tuyết Phong cao cao tại thượng ư… Ha ha ha! Ngươi…
Lời nói cứ theo bản năng mà trôi ra khỏi miệng, khi hắn bình tâm lại thì đã thấy mặt nam nhân kia xám lại như tro. Tuyết Tố Tây ngây người, không biết phản ứng ra sao. Tự mình
cố gắng trấn an bản thân nhưng lại bất lực, tim đập loạn cả lên, bộ dáng giờ chắc thật đáng ghét. Aaa… Rốt cuộc là sao? Đây là ác mộng ư? Sao y vẫn chưa tỉnh?
―Ra ngoài!
Tuyết Tố Tây hét lên, y muốn ở một mình. Y hiện đang rối loạn, vốn tưởng có thể nghe kẻ kia giải thích, ai ngờ lại nhận được kết quả như vậy. Vì sao? Vì sao lại đến quấy rầy ta? Hoàng tỷ vẫn chưa đủ sao? Hay thật sự hắn muốn đem cả Tuyết gia dẫm nát dưới chân?
―Ra ngoài? Hoàng thượng của ta, ngươi đang ra lệnh cho ta đó ư?
Hiên Viên Hạo Húc vừa mới hối hận nhưng lại không nhịn nổi mà thấy Tuyết Tố Tây đau khổ vẫn tiếp tục sát muối vào vết thương. Người kia vì hắn mà đau lòng khiến hắn thấy rất thoả mãn. Tâm tình hắn lúc ở Thuỵ Tuyết cung đã không tốt rồi nên hiện tại hắn tựa như lấy việc đối xử tàn nhẫn với Tuyết Tố Tây làm thú vui.
―Ngươi… sao có thể…
Biết Hiên Viên Hạo Húc vì sai lầm của Phụ hoàng, bọn họ lẽ ra chỉ có cừu hận. Nhưng tại
sao trong lòng y lại thấy chua xót?
―Ha ha ha!
―Phụ thân!
Âm thanh non nớt hàm chứa sự phẫn nộ đánh tan tiếng cười của Hiên Viên Hạo Húc. Thân ảnh bé nhỏ vọt vào chen vào giữa Hiên Viên Hạo Húc và Tuyết Tố Tây. Hiên Viên Độc Trần ở bên ngoài cũng Tiểu Lâu nhìn nhau. Vốn trời sinh nhạy cảm, cậu quyết định bước vào, kết quả thấy phụ thân khi dễ cữu cữu. Cữu cữu như tiểu bạch thỏ gặp phải đại hôi lang(37), cậu nảy lên ý định muốn bảo hộ cữu cữu.
―Trần Nhi…
Vừa thấy Hiên Viên Độc Trần, Tuyết Tố Tây bất giác muốn che mặt đi, bộ dáng hiện tại chắc rất khó coi. Hắn không muốn Trần Nhi thấy mình đang giống một ―oán phụ. Nhưng đã muộn mất rồi, ngay cả hình tượng của mình trong lòng Trần Nhi chắc đã tan vỡ. Trên thế giới này còn có gì đáng để y lưu luyến nữa? Ha ha ha… Cho đến lúc này y vẫn chỉ là một kẻ cô độc mà thôi.
―Phụ thân, sao lại thế này?
(37)Đại hôi lang (大 灰狼): con sói xám lớn
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Độc Trần tức giận đến phình ra. Phụ thân sao lại muốn làm cữu cữu tổn thương, cữu cữu ôn nhu như vậy, phải bảo hộ mới đúng chứ!
―Đi ra!
Lần đầu tiên Hiên Viên Hạo Húc nạt nộ Hiên Viên Độc Trần, đuổi hài tử ra ngoài. Thấy Trần Nhi vào, mặt Tuyết Tố Tây chợt tái nhợt. Một người không hi vọng mới có thể có dũng khí. Y đã biết không còn đường lùi, chỉ có thể tiến lên.
―Không!
Hiên Viên Độc Trần lần đầu tiên dám cãi lại phụ thân, sắc mặt phụ thân tím lại nhưng cậu phải bảo vệ cữu cữu. Cậu sợ cữu cữu xảy ra chuyện, bộ dáng cữu cữu lúc này không như thường, có vẻ hoảng loạn.
―Cữu cữu…
Hiên Viên Độc Trần từ tốn gọi Tuyết Tố Tây, sắc mặt cữu cữu tựa như sinh bệnh nặng, khoé miệng vừa rồi còn nhếch lên khiến cậu thấy lạnh run.
―Trần Nhi ngoan, đi ra ngoài đi.
Cữu cữu không muốn Trần Nhi thấy cữu cữu như vậy, nhưng có tránh cũng không được. Sao mọi chuyện cứ đổ lên đầu y thế?
―Ra đi…
Hiên Viên Hạo Húc thấy vẻ mặt cổ quái của Tuyết Tố Tây, không kiên nhẫn nổi nữa.
―Hừ… phụ thân không được khi dễ cữu cữu đâu đấy!
Hiên Viên Độc Trần vùng vằng xong rồi rời khỏi đó. Có một số việc cậu không hiểu, phụ thân rất muốn gặp cữu cữu mà sao lại nên cơ sự này?
Chuyện của người lớn thật sự là phức tạp…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook