Nhà nội tôi rất giàu có nhưng con cháu lại thưa thớt cực kỳ. Như tôi đã biết từ trước thì tất cả chị em dâu của bà nội đều đã chết bệnh hoặc tách khẩu, ông trẻ tôi không để lại hậu duệ, nên đến dòng này họ Nguyễn Hữu chỉ còn nhánh nhà tôi.

Bố tôi có tôi, bác cả không đẻ được, bác hai chỉ có mình Sarah còn bác ba đã mất một đứa nhỏ. Không tính thằng cháu ghẻ xa cả nửa bán cầu như tôi thì Sarah chính là người thừa kế duy nhất của họ Nguyễn Hữu, mọi yêu chiều đều tập trung cho nó cả.

Giờ Sarah mất tích, xét về mặt nào đó so với cái chết bất ngờ của bà tôi thì nghiêm trọng hơn nhiều.

Bình thường tôi sẽ nói báo cảnh sát đi, nhưng sau ngày hôm qua, tôi mẹ nó đã biết nói vậy bằng không nói. Thế nên tôi liền hỏi một câu khác:

“Bác đã liên hệ bạn bè của Sarah chưa?”

Trong lúc chúng tôi đưa bác hai vào viện, bác ba đã kịp sai người dò la tin tức của Sarah. Nhưng bởi vì tiệc rất đông nên không ai để ý con bé rời đi với ai hay khi nào. Mà nhà hàng bên trên lại không giống như sàn đấu giá bên dưới, camera không được lắp đặt ở đây để tạo cảm giác riêng tư cho khách.

Bác cũng hỏi về những người bạn nam giới mà Sarah quen biết, nhưng đa số họ đều có ngoại hình cao lớn phì nhiêu hoặc quá còm gầy gò, không phù hợp với vóc dáng cân đối trong video.

Tôi vặn óc, cảm giác như có chi tiết nào đó rất quan trọng tôi trót quên mất.

“A!” Tôi vỗ đùi đánh đét “Thằng Nam! Thằng nhỏ cuồng Sarah lắm thể nào cũng phải biết cái gì đấy!”

Bác tôi lắc đầu: “Cậu ta đã theo bố mẹ bay về đại sứ quán ở Paris. Không tiện hỏi.”

Mấu chốt nằm ở đây rồi, đáng tiếc chúng tôi chẳng ai có cách liên lạc riêng với Nam cả. Bác ba có thể gọi điện cho đại sứ quán, tuy nhiên không phải thời điểm nửa đêm như giờ.

Bác ba bảo tôi cứ đi ngủ đã, mọi chuyện chỉ có thể để mai tính thôi. Nhưng khi tôi đứng dậy rời khỏi phòng lại thấy bác châm thêm điếu nữa, cái gì mà nghỉ ngơi, rõ ràng là lấy lệ tôi.

Sắp bước ra khỏi cửa, tôi mới chợt nhớ tới vấn đề quan trọng. Tôi vẫn chưa xác minh những lời bà nội kể lại.

“Bác ba, Thánh Địa Vùi Thây… có thật không ạ?”

Bác ba rũ mắt, không hề bất ngờ trước câu hỏi của tôi.p

“Cháu đã đến thăm bà nội nhỉ?”

“Vâng.”

“Là thật.” Bác thở ra khói, rất nhiều khói, không biết đây là loại thuốc gì nhưng mùi của nó nồng quá, khiến tôi khá khó chịu.

“Chuyện ông trẻ cháu?”

“Là thật.”

“Chuyện bố cháu?”

“Là thật.”

“Chuyện cả nhà ta bị truy sát…”

“Không.” Bác ba dụi tắt điếu thuốc, cười “Thời đại nào mà còn dã man như vậy.”

Tôi thở phào một hơi, cảm thấy nửa gánh nặng đã nhẹ bớt rồi. Ít nhất có thể hy vọng bọn bắt cóc không muốn giết Sarah.

“Bà nội đã luôn ám ảnh về chuyện nợ nần vô lý này.” Tôi nhớ về tâm tư nặng nề của bà, lòng trĩu xuống.

“Chuyện đó có một nửa là thật. Nhưng khi con đến đây, chúng ta đã bớt lo nhiều.” Bác ba bỗng đứng dậy, tiến về phía tôi. “Cảm ơn con đã không bỏ rơi gia đình này.”

Tôi chần chờ nhìn bác, tôi cảm thấy có ẩn ý giấu trong lời bác nói. Nhưng bác chỉ lẳng lặng cầm bàn tay tôi ngửa lên, đặt vào đấy gạt tàn thuốc lá chúng tôi vừa dùng.

“Đổ hộ bác rồi đi ngủ đi.” Bác vỗ mặt tôi nói.

Tiếp xúc gần gũi thế này tôi mới nhận ra….có phải bác ba tôi hơi bị trẻ không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương