Thanh Đàm - Cổ Thất
Chương 4: Ôn Tử Nhiên không tới

Editor: Jen191202

Vừa mới đem nhị tỷ an trí đứng dưới mái hiên, quay đầu chuẩn bị chạy vào trong mưa bỗng đụng phải một lồng ngực rắn chắc, mùi đàn hương quen thuộc cứ thế xông vào mũi.

"Như thế nào ra khỏi cửa cũng quên mang dù! Thế mà nha hoàn cũng không mang theo! Ta còn tưởng nàng đang muốn chạy trốn?" Thanh Đàm bả vai bị ôm lấy, buộc phải đối diện thẳng với một đôi mắt hẹp dài chứa chút tức giận.

"Ta......" Thanh Đàm há miệng thở dốc, đang chuẩn bị trả lời, liền nghe thấy tiếng nói phía sau hướng tới.

"Hoá ra là Ôn công tử, thật trùng hợp, hôm nay ta muốn muội muội bồi ta đi mua chút sách nên không mang theo nha hoàn, lúc đi có chút gấp liền quên mang dù" Mục Nguyên Dao nhìn thấy Ôn Tử Nhiên, tựa hồ thấy được cứu tinh liền có chút kinh hỉ.

Ôn Tử Nhiên quay đầu nhìn về phía Mục Nguyên Dao, tức giận vừa rồi liền biến mất, nhanh nhẹn gật đầu cười, hướng gã sai vặt nói: "A Phúc, còn không mau mở dù cho Mục nhị tiểu thư, đưa nàng hồi phủ."

Gã sai vặt vội vàng cong eo nói "Đúng vậy" sau đó liền bước nhanh đến cầm ô cho Mục Nguyên Dao.

"Thật là đa tạ Mục tiên sinh" Mục Nguyên Dao tươi cười dịu dàng, nhìn về Thanh Đàm phía sau "Kia... A Đàm......"

"Ta sẽ đưa nàng hồi phủ" Ôn Tử Nhiên đem cây dù trong tay mình che cho Thanh Đàm, bản thân lại bị mưa xối hơn phân nửa.

"Này......" Mục Nguyên Dao nhìn đến Ôn Tử Nhiên bị mưa xối hơn phân nửa liền có chút do dự, sau liền thản nhiên cười, "Kia liền làm phiền Ôn công tử"

Thanh Đàm có chút e lệ, không dám nhìn nam nhân bên cạnh, phía trước chính là nhị tỷ, nàng thật hy vọng để A Phúc đến cầm dù cho mình còn Ôn tiên sinh sẽ tới bung dù cho a tỷ, nàng có chút ảo não liền bước sang bên cạnh một bước, muốn tránh xa nam nhân kia một chút.

Ôn Tử Nhiên thấy thế cũng không tức giận, nhàn nhạt nhìn nàng một cái, vẫn luôn căng dù hướng về phía nàng, nàng di chuyển dù cũng di chuyển theo, Ôn Tử Nhiên cơ bản bị mưa xối hơn phân nửa người liền dính thêm không ít.



Thanh Đàm có chút nôn nóng, đối diện với đôi mắt hắn liền thấy hắn cũng đang chăm chú nhìn mình, nàng biết hắn sẽ không đem dù thu lại, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lại bước nhỏ hướng tới gần người bên cạnh, làm cho ô có thể che khuất được hai người.

Nhìn nữ nhân bên cạnh chốc thì cách mình rất xa chốc thì tiến lại gần, Ôn Tử Nhiên môi mỏng hơi hơi giơ lên.

"Hôm nay thật là đa tạ Ôn công tử" Đã tới Mục phủ, Mục Nguyên Dao hướng Ôn Tử Nhiên hành lễ nói lời cảm ơn.

"Mục tiểu thư khách khí" Ôn Tử Nhiên cũng đáp lễ, ánh mắt lại là nhìn về phía Thanh Đàm bên này "Còn thỉnh Mục tiểu thư nhớ rõ lần sau khi ra cửa nhớ mang theo nha hoàn hoặc gã sai vặt, vạn nhất lại gặp tình huống như hôm nay liền có thể để gã sai vặt đi mua dù"

Mục Nguyên Dao gật gật đầu "Cảm tạ Ôn công tử nhắc nhở" nhìn sang bên cạnh muội muội vẫn ngây ngốc đứng bất động ở đó, cũng không nói lời cảm tạ, Mục Nguyên Dao nhíu mày, một ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đầu Thanh Đàm "Còn không hướng Ôn công tử nói lời cảm tạ!"

"Không cần, tại hạ cũng hẳn là nên trở về, hẹn gặp lại" Nói xong những lời này Ôn Tử Nhiên liền mang A Phúc rời đi, nghĩ đến bộ dáng Thanh Đàm che lại đỉnh đầu liền cảm thấy buồn cười, ở trên đường đi không kiềm được cười ra tiếng.

Sau cơn mưa mùa hạ, ban đêm bầu trời đầy sao lóe sáng, Thanh Đàm ghé vào trên bàn, đôi tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, vốn dĩ đêm nay muốn nói với cha thời điểm này nàng không muốn đi học, bữa tiệc là bàn về hôn sự của nhị tỷ, nàng lại ngượng ngùng đánh gãy chỉ đành ngậm ngùi im lặng.

Nhưng là như vậy thì ngày mai nàng vẫn là phải học a! Đi học liền phải... Liền phải làm loại chuyện này...... Thanh Đàm nghĩ thế liền đỏ bừng mặt, không được, ngày mai dù có chuyện gì cũng không cần cùng hắn lại làm chuyện đó, nàng ngày mai nhất định phải nói rõ ràng với hắn ~!

Vạn nhất hắn làm nàng mạnh hơn thì làm sao bây giờ? Thanh Đàm cả kinh, tưởng tượng một chút, Ôn tiên sinh hẳn là sẽ không làm như vậy đi... Ai...... Thanh Đàm lại thở dài, thật là phiền mà! Nàng hiện tại quyết định đi ngủ!

Hôm sau, thời điểm đang ăn sáng, cha nói cho nàng một tin tức tốt, Ôn tiên sinh thời gian này sẽ không tới nữa.

Nghe thấy tin tức này nàng liền vui vẻ vỗ tay, tối hôm qua còn nghĩ phải nói thế nào để cự tuyệt hắn, thật là ông trời đã giúp nàng, không cần lại học ở trên giường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương