Thanh Bình Nhạc
-
Chương 6
Vì vậy, cuộc sống mễ trùng của ta có một thay đổi lớn , luôn liên tục tự hỏi tại sao nhạ phụ hoàng tức giận —— tỷ như vừa rồi tại sao hắn tức giận nha . Thế nhưng chờ loan giá vào hoàng cung, ta cũng nghĩ không ra .
Cổ nhân nói rất hay a, “Gần vua như gần cọp” . Đều nói lòng của nữ nhân sâu như đáy biển ngàn thước , so ra với tâm tư của hoàng đế , ta thấy nó cũng chẳng kém cạnh gì lòng nữ nhân đâu a .
Đến khi tiến vào hoàng cung , ta cũng không biết, đến khi hoàn hồn mới thấy nơi đến đã thay đổi , đổi thành một con đường dẫn đến đại điện trống trải , bên cạnh là mấy cái cột khắc rồng đang giương nanh múa vuốt . Gian phòng này rất nhiều rồng , cột khắc rồng , trên giường cũng khảm rồng , ngay cả mấy cái đồ linh tinh cũng khắc rồng . Bàn tròn cũng lại có rồng , lư hương trên bàn tròn cũng trạm rồng , thiên a , đến cái chăn cũng thêu hình rồng nốt …
Thiệt quáng mắt quá đi …
Ngoại trừ tẩm cung hoàng đế , chỉ sợ cũng chả ai dám kiêu ngạo đến mức cả cái ống nhổ cũng chạm khắc rồng đâu .
Thời gian trước vì thân thể chưa khang phục , động chút cũng mệt rã rời , kết quả nhìn đến mọi vật chung quanh cũng chẳng thấy gì hay , nhìn ngoài cửa sổ một mảnh màu da cam, ta đoán ta đã ngủ đến tận khi mặt trời lặn rồi.
Trong phòng im lặng không một bóng người , bất quá lần này sẽ không an tĩnh như thế , tìm tòi một chút thì ta biết ta đang ở thời nhà Thanh (mắt dẹp , ta không thích Thanh triều lắm * toát mồ hôi * – Nguyệt : Kì cục quá cha , ngươi không thích thì … edit tiếp đê * cười nham nhở * cái gì ngươi càng không thích , ta càng thích xem ngươi làm a) , bên ngoài khẳng định sen chúc một đống nha hoàn , thái giám và một số linh tinh , vân vân …
Thân thể miễn cưỡng cái gì cũng đều không muốn làm, cũng không muốn gọi người tiến vào giúp ta di chuyển . Chỉ là nghĩ mờ mịt, trong lúc nhất thời không cần lo ăn lo mặc , ta lại không biết là ta đang lo cái gì . Bước gần đến cái bàn tròn , ngồi xuống , nhìn nhìn đám khói xanh ảo ảo mờ mờ đằng xa .
“Đang suy nghĩ cái gì vậy ?” Thân thể bị ôm lấy, sau đó tiến vào một cái ôm ấm áp .
Long Huyền Ngự nhìn oa nhi nho nhỏ này thấy thật thú vị , thấy hắn ôm mình mà hảo yêu . Thấy hài tử này dùng ánh mắt nhụ mộ ( hâm mộ ) nhìn mình , thì có cảm giác rất thỏa mãn nha , nên càng nghĩ muốn hảo hảo trìu mến hắn một phen . Cảm giác dưỡng hắn như dưỡng một sủng vật vậy , thế nhưng còn hơn sủng vật, tựa hồ là cái gì rất khó nói nha.
Bất quá, mặc kệ hơn cái gì, hắn chỉ cần làm những gì mình thích là được rồi , bởi vì hắn thị vua , không ai dám trái lời vua nha !
Thiên hạ nho nhỏ không trả lời , chỉ ngồi rất ngoan cùng khả ái ở trong lòng Long Huyền Ngự
Ngày hôm nay phụ hoàng thoạt nhìn tâm tình thật tốt . Ta phóng tâm mà oa ở trong lòng hắn , hưởng thụ phân sủng ái từ phụ thân .
“Tối nay có một bữa tiệc , ngươi cùng đi với trẫm nga , hảo hảo để đám đại thần nhận thức ngươi .”
Phụ hoàng thay ta mặc một ngoại bào hồng sắc rườm rà hoa lệ , là y phục lần này, vạt áo tú ngân long, đai lưng hắc sắc, nhưng cũng đồng dạng tú ngân long, ở giữa đai lưng có khảm một viên ngọc trai rất lớn . Mái tóc được buộc thành hai búi nhỏ , trên người đeo thêm một đôi ngọc bội rồng .
Như Ý giúp tat hay y phục cũng không nói gì , thế nhưng ta thấy một nha hoàn hầu hạ bên cạnh lộ ra chút kinh ngạc , nhưng trong nháy mắt lại khôi phục bình thường .
Trực giác nói cho ta rằng có chỗ không đúng , nhìn phụ hoàng cùng Như Ý đều ra vẻ rất “Bình thường”, ta không biết nên nói như thế nào nữa . Dù sao dù là một hài tử 9 tuổi nhưng ta cũng không đến mức nông nổi ngu ngốc mà nhạ cái người đáng sợ kia đâu nha .
Thẳng đến sau này ta mới biết được , hoàng tử chỉ có lúc phong vương hay phong thái tử mới có thể dùng vật trang sức khảm rồng . Bất quá khi đó ta cũng không nói được câu gì ra hồn …
Khi bên ngoài bắt đầu thắp đèn , một thái giám ngoài cửa tiến tới, phụ hoàng gọi hắn là Lang Nguyệt , nói rằng yến hội đã được an bài hoàn hảo , phụ hoàng có thể đi .
Lang Nguyệt là một nam tử có khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, rất có vài phần khí chất nho nhã, thanh âm cũng không lanh lảnh như thái giám , chỉ là có chút trong trẻo thôi . Ta thực thích một người như vậy , vì sao lại thành thái giám ni .
Đại khái cảm thấy ta hiếu kì , phụ hoàng đã giải thích cho ta.
Nam tử Lang Nguyệt kia vì báo thù mà vào cung , hắn dựa vào chính bản lĩnh của mình mà lên chức vụ đại tổng quản trong ba năm , làm chức đại tổng quản yên ổn được năm năm , thẳng đến khi tiên hoàng rất thích hắn, hắn mới dâng ngự trạng tố cáo , đối tượng cáo trạng chính là đương triều tể tướng lúc bấy giờ .
Một hoạn quan lại đi tố cáo nhất phẩm tể tướng đương thời , nếu không phải hắn đã từng hầu hạ bên người tiên hoàng năm năm , tiên hoàng đối con người của hắn cũng hiểu rõ , nếu không , chắc chắn sẽ oan mạng thôi.
Hiện tại nói lại thì nghe thật dễ dàng quá , bất quá ta tình cảnh nghĩ ngay lúc đó nhất định rất mạo hiểm nha . Một người làm thái giám năm năm, chỉ vì để tự mình cáo trạng trước mặt hoàng đế , đó là một phân tâm tình như thế nào a. Mà hoàng đế biết người hầu hạ bên cạnh mình lâu như vậy lại có rắp tâm khác , mặc kệ rắp tâm này là gì , nghĩ cũng thật không dễ chịu .
Mà hoàng đế nhất định là vô cùng không dễ chịu …
“… Sau tiên hoàng lại hỏi hắn , sau này có dự định gì không , hắn lại nói, nếu hoàng thượng không muốn tái lưu hắn, hắn liền lấy cái chết để tạ ân ni .” Thanh âm phụ hoàng tràn đầy vị đạo điều sơ , ngữ khí lại có vẻ có chút tối.
“Hoàng thượng lại khiến nô tài xấu hổ rồi .” Thanh âm trong trẻo , có chút quẫn ý, trên gương mặt trắng nõn lại nhiễm một mảng hồng , cnom có thêm vài phần quyến rũ , khiến ta nhìn đến ngốc lăng .
[Nguyệt : Ôi , BL từ đời cha sang đời con. Đời cha ăn mặn đời con khát nước nha anh =))]
Sau phụ hoàng lại nói cho ta biết, Lang Nguyệt kỳ thực có thể coi là “ di nương” của hắn , ta mới biết được vì sao ngữ khí phụ hoàng có chút tối .
“Bất quá, tiên hoàng cùng trẫm đều không nghĩ tới, trước khi Lang Nguyệt tiến cung đã có hai nữ nhi a .” Phụ hoàng nói lại có chút tiếu ý, “Cũng phải nói Lang công công số thật hảo , tiên hoàng vì hắn mà ban tên cho nữ nhi nhỏ nhất của hắn cái tên “ Như Ý ”… Ha ha ha ha!”
Như Ý… Lang Như Ý… Quả nhiên tên rất hay —— hãn!
“Gia! Sao lại trêu đùa nô tỳ rồi !” Thanh âm thanh thúy của Như Ý ở phía sau hờn dỗi vang lên , nhạ ta cũng cười ha hả. Từ trước đến nay đều là Như Ý chọc ta, lần này cũng đến phiên ta chọc lại nàng nha ..
Không nghĩ tới, nguyên lai Như Ý cùng Lang Nguyệt cư nhiên là một đôi phụ tử nha , lại là tì nữ quản việc thay trang phục cho hoàng đế , sợ là nhìn cũng được nhiều lắm nha . Bất quá cũng khó trách, Như Ý cũng hơi không giống nha hoàn một chút , luôn luôn hơn một phân tự tin , chỉ có nàng mới hay nói giỡn với ta , cũng chỉ có nàng gọi hoàng thượng bằng gia , gọi ta là công tử .
Cười xong , liền tới yến hội , vị trí hoàng đế ở trên đài cao , vị trí bên tay phải hắn là một người mang mũ phượng , khuôn mặt giảo hảo, khí chất cao quý. Hai bên lần lượt xuống phía dưới là một ít mỹ nhân áo váy thướt tha , có một vài người tay ôm hài tử , bất quá hài tử kia cũng chỉ 4 hay 5 tuổi thôi .
Tái xuống phía dưới, đều là đại thần nha , dựa theo chức quan mà sắp hàng. Đáng chú ý nhất là hai nam tử cũng mặc áo thêu rồng , bất quá màu sắc y phục bọn họ là một xanh một trắng , rồng cũng chỉ thêu một bên , mà con rồng của bọn hắn cũng có bốn vuốt.
Còn y phục của ta , thêu rồng ở trên áo , vạt áo cùng đai lưng cũng thêu , đại khái là chỗ nào cũng thêu , trên áo choàng là một con rồng có bốn vuốt , cái khác các là hai a .
Áo choàng phụ hoàng lại thêu cửu long có năm cái vuốt . Có người nói đó là tượng trưng cho cửu ngũ chí tôn , vạt áo thêu một ít phong cảnh núi đá cùng hoa lá , thì lại có ngươi nói đó là ngụ ý “ vạn phúc cát tường” , còn có thêm ngụ ý “Nhất thống sơn hà” cùng “Muôn đời thái bình”. Khác với trang phục ngày thường , có người nói triều phục có hình dạng khác , bất quá ta chưa thấy qua hết nha .
Phụ hoàng không thích mặc hoàng sắc , hắn thích mặc hắc sắc a . Hắn ôm ta cả người là hồng sắc , khiến ai cũng chú ý nha .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook