*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhờ mối quan hệ của Lịch Nguyên, An Sở cùng Tiểu Điển có thể ở chung một phòng riêng, có thể loại bỏ rất nhiều phiền toái, cũng thuận lợi cho tiến hành bàn bạc kế hoạch. Tối hôm gặp Kỉ Nhân Thích, Vệ Tiểu Điển không ăn mà về phòng, Lý An Sở theo sát hắn, cửa phòng mới hé mở, hắn liền vươn tay kéo Vệ Tiểu Điển lại, không nói gì mà ôm vào lòng.

Vệ Tiểu Điển tựa đầu thật sâu vào ngực Lý An Sở, ban đầu không nhúc nhích, sau cơ thể lại từ từ run rẩy, đến nỗi hai tay Lý An Sở ôm không nổi. Đứa nhỏ này đối mặt trực tiếp với chuyện máu me cùng dơ bẩn đều không thể khống chế nổi sự sợ hãi của mình.

Hơi ngẩng đầu, đem trán áp lên cằm người yêu, Vệ Tiểu Điển khẽ run run mà nói: “Ngươi vốn nên ở kinh thành, ngươi vốn nên phong lưu thơ rượu, có hồng nhan làm bạn bên cạnh… Ngươi là thân vương thế tử, vô luận thế nào cũng không nên ở chỗ này, gặp loại chuyện này… Đều bởi vì ta, ngươi mới phải đến đây, mới phải gặp kẻ đó…”

Lý An Sở vẫn không nói gì, cánh tay xoa khẽ vai Vệ Tiểu Điển, ngón tay ấm áp ôn nhu vuốt ve hai gò má bầu bĩnh.

“Ta biết nói cũng vô ích, bởi vì ta không thể bỏ đi, mà ta không đi thì ngươi cũng không đi… Nhưng… Nhưng… Ta muốn nói… Ngươi đừng ở đây, thật không muốn ngươi ở đây… Chỉ cần nghĩ đến ngươi có thể bị tổn thương… Có thể gặp chuyện gì… Lòng ta rất sợ… Thật sự rất sợ…”

Lý An Sở trấn an vỗ lưng hắn, từng chút từng chút, đồng thời lại nhẹ đung đưa người, cho đến khi hắn bình tĩnh lại, mới buông hai tay, nâng mặt hắn lên, ôn nhu nói: “Tiểu Điển, ta cũng sợ hãi… Nhất là khi ta nghĩ, nếu ta không tới, có thể hiện tại ngươi sẽ một mình đối mặt với kẻ kia trên đảo này, tim ta vô cùng sợ hãi muốn ngừng đập… Nhưng khi nhìn ngươi, tim lại đập bình thường, cảm thấy để bảo vệ ngươi, cái gì cũng có thể làm. Tiểu Điển, người kia chính là một kẻ đáng thương vô cảm, hắn vô tình, vô tâm, ác độc, tàn nhẫn, cho nên hắn nhất định sẽ không kiên cường như chúng ta. Tình cảm không phải nhược điểm, mà là vũ khí, nghĩ lại hai người đã nuôi dạy chúng ta mà xem, bởi vì yêu nhau, bọn họ đều có thể làm những chuyện tưởng không làm nổi…”

Nhắc tới hai người kia, Vệ Tiểu Điển biểu tình cũng trở nên dịu lại.

Lý An Sở lộ nụ cười ấm áp tươi tắn: “Tiểu Điển, bình tĩnh lại, chúng ta còn phải gặp rất nhiều chuyện tàn khốc. Từ bây giờ, nên học theo sư bá không biết sợ là gì…”

“Phải giống sự ngốc nghếch của sư phụ nữa…”  Vệ Tiểu Điển nhớ tới sư phụ đáng yêu, rốt cuộc cũng cười.

“Đúng,” Lý An Sở nhịn cười, “Chờ chúng ta diệt trừ Kỉ Nhân Thích về, ngươi nhất định phải gặp mà nói cho hắn biết điều ấy.”

“Không ạ,” Tiểu Điển mếu máo, “Hắn sẽ khóc đó…”

“Không sao, hắn giả vờ khóc đó, muốn lừa sư bá đến giáo huấn ngươi giúp hắn thôi,  sư bá lén nói cho ta rồi, sư phụ chỉ khi đói với bị cướp đồ chơi mới khóc thật thôi.”

“Hình như thấy nhớ họ rồi,” Tiểu Điển lộ ra vẻ hoài niệm, “Cho nên phải nhanh giải quyết nơi này, sau đó gặp họ, chuyện thú vị nhất trên đời này không gì bằng chọc cho sư phụ khóc giả vờ.”

Lý An Sở nhìn Vệ Tiểu Điển vẻ mặt dần sáng sủa, yên lòng nói: “Không còn sớm, lên giường đi.”

Cho dù là đã nhuộm nâu, mặt Vệ Tiểu Điển vẫn thấy rõ là đỏ, sẵng giọng: “Chỗ này là chỗ nào, ngươi cư nhiên lại muốn làm… Làm…”

Lý An Sở ngẩn ra, chợt giật mình hiểu hắn nghĩ sai ý mình, thấy hắn cúi đầu hai má hồng hồng, bộ dạng đáng yêu không tả, trong lòng rung động, không khỏi nhìn lại mấy dấu hôn, trêu: “Ta là nói lên giường tiếp tục nói chuyện thu thập tin tức, có gì không ổn à?”

Vệ Tiểu Điển mặt giống như trứng rán, thiếu điều bốc hơi, dỗi mà đẩy Lý An Sở, cởi áo khoác, chui lên giường trùm chăn từ đầu đến chân, cuộn lại thành một cuộn không ngọ nguậy.

Lý An Sở lay lay vai hắn nhẹ giọng nói một lèo, Vệ Tiểu Điển không thèm quan tâm đến lý lẽ, không còn cách nào đành chịu thua mà nằm xuống cạnh hắn, lẩm bẩm: “Ai, vậy ngủ đi.”

Vệ Tiểu Điển vẫn nằm im.

“Tiểu Điển, ngươi không thấy đêm nay gió lạnh hơn sao?”

Im lặng một lúc lâu, đống chăn khẽ nhúc nhích.

“Kì lạ, trước đây sao lại không biết buổi tối trên đảo lại lạnh thế này vậy kìa?”

Chăn lặng lẽ tuồn ra phía ngoài một ít.

“Không xong rồi, mau nhanh đưa chăn đi nào, gió biển đêm lạnh thế này dễ nhiễm bệnh lắm.”

Một nửa chăn giống như cáu giận mà ụp lên người Lý An Sở, làm cho hắn nhịn không được mà cười to, dùng sức ôm lấy cơ thể thiếu niên mảnh khảnh rắn rỏi cùng đám chăn bông, hôn lên vành tai nhỏ mềm mại nói: “Kì thật, ta đúng là cũng nghĩ muốn làm chuyện đó… Ngươi chẳng lẽ không muốn làm sao?”

Một chân đạp sang, giọng rít lên phụ họa: “Đáng ghét! Sắc lang!”

Thuận tay tóm lấy cái chân kia, hai thân hình rất nhanh liền quấn lấy nhau. Vệ Tiểu Điển vẫn đang làm mình làm mẩy nên giãy giụa cũng không được tự nhiên cho lắm, nhưng cuối cùng vẫn hoàn toàn bị áp chế đến thở dốc.

“Không sao, mọi người ngủ cả rồi… Bên ngoài gió biển to lắm, chỉ cần ngươi không kêu lớn tiếng quá, không ai nghe thấy đâu.”

Lý An Sở ghé bên tai hắn phả hơi thở nóng bỏng. Nghe vậy vừa tức vừa thẹn, Vệ Tiểu Điển hung hăng cắn lên vai hắn một phát, lập tức tiến công đáp trả Lý An Sở. Hai thân thể lửa tình đã nhen sẵn nhanh chóng bùng lên phừng phừng, trong phòng tràn ngập xuân ý vô hạn cùng tiếng rên rỉ thở dốc.

Sau một hồi dây dưa, Lý An Sở nhẹ lau mồ hôi trên trán thiếu niên trong lòng, lẩm bẩm: “Cứ đụng đến ngươi… Là liền giống phát điên mà khống chế không được… Vốn nghĩ muốn cùng ngươi bàn bạc một chuyện khó hiểu…”

“Chuyện gì?” Vệ Tiểu Điển có chút buồn ngủ, nhưng vẫn gắng run run ngỏng cổ lên đáp lại.

“Không nói Kỉ Nhân Giao, ngay cả Kỉ Nhân Thích chúng ta cũng đã gặp, như thế nào lại vẫn còn một người con nuôi may mắn sống sót ở trên đảo này?” Lý An Sở vừa nói vừa xoa bóp vai Tiểu Điển.

“Đúng,” Vệ Tiểu Điển cũng nhăn hàng mày xinh đẹp nho nhã, “Cũng chưa từng thấy người ta nói nhiều về người đó. Đáng tiếc Lịch Nguyên ca bọn họ mấy hôm nay bị sai ra biển chuyển gỗ, bằng không có thể hỏi hắn một tiếng.”

Lý An Sở thấy hai mắt hắn díp lại, giọng đã thều thào, không khỏi dùng đầu ngón tay vuốt vuốt hàng lông mày của hắn, yêu thương nói: “Chuyện này có cơ hội hỏi là được rồi, ngươi cũng mệt rồi, ngày mai còn làm việc, ngủ mau đi thôi.”

Vệ Tiểu Điển lim dim mắt gật gật đầu, ý thức mơ hồ, hai tay cùng cơ thể theo bản năng dịch về nơi ấm áp, ôm chặt lấy mà thiếp đi. Thấy đầu hắn dần nặng và cơ thể dần thả lỏng, Lý An Sở sủng nịch hôn lên trán, cũng nhắm mắt ôm hắn mà ngủ.

Lý An Sở cùng Vệ Tiểu Điển lấy danh nghĩa huynh đệ, một người tuấn lãng ôn nhu, một người xinh đẹp hoạt bát, đều khiến mộ người yêu quý. Thêm nữa là Lý An Sở nói chuyện khéo, quan tâm thăm hỏi mọi người nên ra đảo chưa lấy đã quen thuộc Thanh Âu bang, thậm chí còn có giao tình không tồi với mấy người. Nhân lúc thợ nghỉ ngơi, Lý An Sở giả bộ tò mò hỏi thăm chuyện con nuôi Kỉ gia, nhận được hồi đáp còn hơn cả mong muốn.

Kỉ Nhân Sắc tuy là con nuôi, người trong bang cũng luôn gọi là “Thập tam thiếu gia”, nhưng kì thật lại là con gái, vẫn luôn ở sau lưng Kỉ Nhân Thích, tựa như bóng như hình, cũng không ra mặt xử lí sự vụ, chỉ một mình KỈ Nhân Thích trực tiếp hạ lệnh cùng chỉ thị, cho nên rất ít xuất hiện trước mọi người, thậm chí có người gia nhập nửa năm cũng chưa từng thấy nàng, tự nhiên cũng rất ít được nhắc tới. Bởi vì Kỉ Nhân Thích tàn bạo, không ai dám tùy tiện suy đoán xem quan hệ của nàng với Kỉ Nhân Thích, nhưng phải công nhận sự thật là Kỉ Nhân Thích tín nhiệm Kỉ Nhân Sắc còn hơn Kỉ Nhân Giao.

Khi hỏi về Kỉ Nhân Địch, biểu tình của mọi người trở nên nặng nề, ai cũng thở dài cảm khái “Thật sự là người tốt,” nhưng với người tốt này thì họ lại không nói gì nữa mà thận trọng hơn.

Đêm đó hai người lại cùng thảo luận tin tức mới này, Vệ Tiểu Điển cho rằng làm rõ chuyện này hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là cần thăm dò đội tàu chiến cùng sức mạnh trong tay Kỉ Nhân Thích, nhất là cần nắm rõ tình hình thiết kế chiến thuyền, để tránh bại bởi tay địch. An Sở cũng đồng ý với nhận định của hắn, hai người thương nghị quyết định cần bắt đầu từ xưởng đóng tàu.

Nửa đêm Lý An Sở lặng lẽ đứng dậy, cẩn thận đáp thêm chăn cho Vệ Tiểu Điển, liền lén mở cửa ra ngoài.

Cửa còn chưa đóng, Vệ Tiểu Điển chợt tỉnh, nén giận hỏi: “Sở ca ca, ngươi đi đâu?”

Lý An Sở xoay người về giường, giải thích: “Ta hôm nay thấy rặng dừa vách đá phía nam có đám long thảo*, chính là một loại dược thảo sống nơi ẩm thấp mà ta vẫn luôn tìm, cho nên muốn nhân buổi tối đi hái một ít. Có vị thuốc này ta có thể chế ra một loại thuốc nước có công dụng làm liền da thịt tốt nhất, dù có gãy xương thì bôi vào cũng liền ngay.”

Vê Tiểu Điển trong lòng tuy không hứng thú, nhưng ngoài mặt thì bĩu môi không nói gì.

Lý An Sở ôm hắn nói: “Ta thấy ngươi ngủ say nên không dám gọi, nếu tỉnh rồi thì theo giúp ta được không?”

Vệ Tiểu Điển phụng phịu, nhưng vẫn lò dò xuống giường. Lý An Sở giúp hắn khoác thêm áo, hai người cùng nhau lén lút ra phía nam tìm kiếm.

Ước chừng hái được mười gốc long thảo, Lý An Sở đột nhiên kéo Vệ Tiểu Điển, hai người liếc nhau, thì lặng yên không một tiếng động mà trốn sau bóng cây, thở khẽ.

Ngoài bìa rừng từ từ đi tới một người, hình dáng thướt tha khi tỏ khi mờ dưới ánh trăng sáng, búi tóc cao cao cùng lớp váy áo dài chứng tỏ đó là một cô gái. Nàng đứng cách chỗ An Sở chừng mười bước, cạnh một gốc cây nhỏ thì dừng lại, nâng cánh tay nhẹ vuốt ve thân cây. Thật lâu sau đó, gió đêm đưa tới tiếng khóc nức nở uất nghẹn, đầy bi thương.

An Sở trong lòng biết chỗ này giờ không nên ở lâu, cũng đứng khá xa người kia, hắn liền trao đổi ánh mắt với Vệ Tiểu Điển rồi cùng đứng dậy, lặng lẽ thối lui về phía nam. Hai người đều là cao thủ khinh công, hành động không phát ra một tiếng động, cô gái đang chìm trong bi thương căn bản không có phát hiện ra.

Cơ mà do vận khí hai người không tốt, mới vừa bình an rời khỏi cánh rừng đó thì lại đối mặt với đám tuần tra đêm. Chỗ này trống trải lại không thể quay lại rừng, hai người chỉ còn biết xẹt nhanh qua mặt đám tuần tra.

Loại tốc độ này nhiều nhất cũng chỉ thấy bóng mờ, tuyệt đối không thấy mặt.

Nhưng ngoài ý muốn của hai người chính là, người tuần tra sau lưng bỗng hét lên “Đứng lại!” Giọng đó không phải là do phát hiện ra kẻ khả nghi mà báo nguy, mà là tiếng kêu thảm thiết, đột ngột xé rách bầu trời đêm yên lặng.

Lý An Sở nắm tay Vệ Tiểu Điển, vừa mới vọt vào bóng tối, tứ phía đã nghe thấy tiếng người trong bang.

Thừa dịp hỗn loạn, hai người lặng lẽ trà trộn vào đám người, giả như cũng vừa mới chạy tới, may mắn không bị ai phát hiện.

Tuần tra đêm kia hét lên xong lập tức ôm đầu nằm co quắp dưới đất, trong miệng run rẩy lặp đi lặp lại: “Quỷ… Có quỷ…”

Đám người vây quanh có ý kéo hắn lên, muốn trấn an hắn, nhưng không xong, đột nhiên lại có người hô một tiếng: “Thập tam thiếu gia…!”

Mọi người nhất thời im lặng, một cô gái từ từ đi tới, khuôn mặt đoan chính thanh nhã, không còn chút dấu vết là vừa mới khóc lóc. Đi lại gần người tuần tra kia, nàng lạnh lùng hỏi: “Ngươi nhìn thấy gì?”

“Quỷ… Có quỷ…” Người tuần tra vẫn nói những lời này.

“Ngươi hoa mắt chứ làm gì có quỷ?” Kỉ Nhân Sắc âm điệu vẫn như cũ không hề dao động.

“Đúng… Đúng là quỷ… Là Địch thiếu gia… Hắn chết ở dưới núi phía nam… Hắn thành quỷ hồn quay về… Ta mới vừa thấy…” Tuần tra đêm xuội lơ trên đất, nhưng vẫn cố ngóc đầu lên.

Kỉ Nhân Sắc biến sắc, cả giận nói: “Không được nói bậy! Loại chuyện nhảm nhí này nếu bang chủ nghe được, lột da ngươi cũng được đó! Ta nói cho ngươi, ngươi xem lại mắt mình đi, không được nói linh tinh gì nữa về Địch thiếu gia lẫn quỷ hồn!”

Tuần tra đêm người run bần bật, còn chưa nói tiếp câu thứ hai, một giọng nói trầm vang lên: “Quỷ hồn gì? Nói ta nghe coi.”

Mọi người lập tức cúi đầu, Kỉ Nhân Sắc cũng tái nhợt, khom mình hành lễ nói: “Bang chủ, không có chuyện gì lớn, không nên phiền bang chủ phải đích thân hỏi đến.”

Kỉ Nhân Thích một thân trường bào vô cùng đơn giản, dưới ánh trắng lại thêm vẻ tà mị rung động lòng người. Yên Kì khoác áo choàng theo sau, bên cạnh là Kỉ Nhân Giao ăn mặc cẩn thận chỉnh tề.

Đi tới bên người tuần tra đêm đang quỳ rạp, Kỉ Nhân Thích cúi xuống, dùng hai ngón tay nâng cằm hắn lên, dùng âm điệu lạnh lẽo đến mức người ta cảm giác đến đầu lưỡi cũng đông cứng lại: “Ngươi nói ngươi thấy quỷ hồn ai?”

Tuần tra đêm người run cầm cập, không dám không trả lời, lắp bắp: “Địch… Địch thiếu… thiếu gia…”

Kỉ Nhân Thích ánh mắt khép lại, ngón tay trượt tới cổ hắn, bất chợt nắm lấy, áp cả người lại, thật gần, nhìn chằm chằm một hồi rồi lẩm bẩm giống như nói với người tuần tra đêm: “Trách sao thập tam thiếu gia nói ngươi nói nhảm, quỷ hồn Địch thiếu gia ngay cả ta còn chưa thấy được, như thế nào ngươi lại thấy? Hắn hẳn nên đi tìm ta mới phải chứ?” Đột nhiên buông lỏng tay, mặc kệ cơ thể người tuần tra đêm đổ xuống như núi, ánh mắt chuyển qua rặng núi phía nam, yên lặng nhìn, không nhúc nhích.

Kỉ Nhân Sắc cùng Kỉ Nhân Giao cẩn thận lệnh cho mọi người tản ra không một tiếng động, người tuần tra đêm may mắn kia cũng được đem đi.

Lý An Sở cùng Vệ Tiểu Điển tự nhiên lui theo dòng người, lúc gần xa khỏi quay lại nhìn, thấy trên hiện trường vẫn là ba bóng người, giống như hình cắt giấy* đứng trong gió đêm.

Giữa đường về hai người ngón tay đan chặt lẫn nhau, lòng đầy nghi hoặc, khó hiểu, yên lặng không nói gì mà về phòng.

Mới vừa bước tới cửa, Lý An Sở động tác đột nhiên ngừng lại, Vệ Tiểu Điển kì lạ nhìn vào phòng, cũng không khỏi ngây người ra.

Một thiếu niên dáng nhàn nhã ngồi cạnh bàn, quần áo màu lam nhạt trong lần áo khoác, khuôn mặt tuyết trắng bầu bĩnh ngập ánh vàng từ đèn hắt vào. Nhìn thấy hai người, hắn nhoẻn cười, nói: “Hai vị sao còn chưa vào? Ở ngoài cửa thế thì nói làm sao?”

Dắt tay Vệ Tiểu Điển, Lý An Sở cùng hắn vào phòng, đóng cửa lại, thản nhiên nói: “Đã muộn thế này, Kì thiếu gia có gì sai bảo? Bang chủ về phòng không thấy Kì thiếu gia hẳn sẽ không vui?”

Yên Kì ngúng nguẩy đưa tay xoa thái dương, nói: “Đừng lo bên Kỉ Nhân Thích, hắn đêm nay sẽ không về phòng đâu. Cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội để thấy Kỉ Nhân Địch, dù đó là quỷ hồn, hắn cũng sẽ không bỏ qua đâu. Đáng tiếc, vô luận hắn chờ thế nào, căn bản cũng không có quỷ hồn, chờ đến bao lâu đây?”

Lý An Sở bình tĩnh nói: “Này không phải chuyện để kẻ dưới chúng tôi lo. Kì thiếu gia nếu không có chuyện gì xin hãy về nghỉ sớm đi.”

Yên Kì ngửa đầu cười khanh khách một hồi rồi nói: “Thanh Bình Kết Lục hai công tử đồng thời hạ mình giá lâm hải đảo nhỏ bé này, Yên Kì sao dám không đến hỏi thăm một tiếng chứ?”

***

*long thảo: nó đêy nầy:”>



*hình  cắt giấy: giống thế này này:”>

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương