Lần đột kích này cũng không phải chủ lực của hải tặc, nhưng có hai mươi chiến thuyền, binh lực của Vệ Tiểu Điển có phần không tương xứng. Nhưng do đám hải tặc ô hợp chỉ huy hành động không bằng quân chính quy, sau khi chiến đấu kịch liệt nửa ngày, đã tháo chạy. Trong lúc chiến sự gay cấn, Phục Ưng Hào của Vệ Tiểu Điển áp chế ngay trung tâm, hứng lấy quá nửa công kích của địch, thân tàu bị hao tổn nghiêm trọng. Lúc về, Lý An Sở với danh nghĩa quân sư, quân y, đại bộ phận thời gian đều cứu người. Vệ Tiểu Điển vì giận hắn theo tới nơi nguy hiểm, vẫn không chịu nói một lời. Mà Lý An Sở từ trước đến nay tính tình nhu hòa, lại là người dễ gần, cũng không so đo, cứu người trị bệnh sau lại tò tò theo sau Vệ Tiểu Điển nói ngọt.

Không xa cảng mấy, sức gió đột nhiên mạnh thêm, Vệ Tiểu Điển lệnh cho thương binh tập trung sang thuyền phía trước, bên cạnh là thuyền hộ vệ. Lý An Sở chỉ huy di chuyển thương binh trên Phục Ưng Hào lại ra boong tàu đứng cạnh Vệ Tiểu Điển.

Vệ Tiểu Điển cáu kỉnh xoay người sang chỗ khác, còn chưa kịp hờn một câu, đột nhiên nghe thấy tiếng rắc rắc kì quái, ngẩng đầu thấy ngay cột buômg bị tổn hại quá nặng chịu không được gió mạnh mà gãy ngang, đang hướng thẳng xuống đầu hắn. Tướng sĩ trên thuyền đồng loạt kinh hô, Lý An Sở phi tới đón, trở mình che cho Vệ Tiểu Điển, cột buồm đổ xuống sát lưng hắn, vật ra boong tàu.

Trịnh Nghị cùng vài người đứng đầu vội vàng chạy lên, xem xét thương thế của hai người.

Vệ Tiểu Điển hung hăng đẩy cơ thể bất động của Lý An Sở trên sàn, hầm hầm hỏi: “Ngươi làm gì? Ta rõ ràng có thể tự né, làm sao phải chui vào chỗ nguy hiểm thế? Ngươi chán sống hả?”

Lý An Sở thản nhiên cười, đúng, trong lòng biết hắn có thể tự tránh, nhưng cơ thể lại không nghe lời lý trí, luôn phản ứng như bản năng. Nhưng mà, hắn cũng không muốn giải thích nhiều cho Vệ Tiểu Điển, chỉ trêu chọc: “Ngươi mạnh mẽ quá, vất vả lắm mới có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, có thể nào lại không tóm lấy?”

Vệ Tiểu Điển lập tức chính xác như thời tiết, đỏ mặt, giận dữ nói: “Ai… Anh… Anh hùng… Ai… Ai mỹ nhân…”

“Rồi rồi rồi,” Lý An Sở ôn nhu dỗ hắn, “Lần sau ngươi làm anh hùng, ta làm mỹ nhân, ta chờ ngươi tới cứu hen?”

Vệ Tiểu Điển nhất thời tức đến nói không xong, tùy tay chụp lấy một khúc gỗ lộn xộn trên đất, hướng Lý An Sở ném, lập tức trán hắn đổ máu thành vệt.

Trịnh Nghị cùng đám người đang xấu hổ đứng bên cạnh ngắm hai người không coi ai ra gì mà cãi nhau, liền sợ hãi mà nhanh chóng dùng khăn vải chặn vết thương của Lý An Sở, lau vội máu.

Trịnh Nghị nhìn Vệ Tiểu Điển cũng bị giật mình, sắc mặt bình tĩnh, không trách hắn, mà nói: “Tướng quân, đã đến cảng, mau mang Lý công tử về trướng chữa thương.”

Vệ Tiểu Điển lúc này mới tỉnh táo lại, nhào tới giật khăn ra, run rẩy nói: “Ngươi… Ngươi sao rồi…”

Lý An Sở mỉm cười an ủi hắn: “Không sao, một chút cũng không đau.”

Vệ Tiểu Điển trong ngực đau nhói, sao tin hắn không đau, vội đưa hắn lên bờ, sai bộ hạ giải quyết tốt chuyện khắc phục hậu quả.

Trong trướng tướng quân, Trương quân y đã đến làm sạch vết thương, bôi thuốc, băng lại. Vệ Tiểu Điển suốt thời gian đó ở bên cạnh lấy nước lấy thuốc, vẫn dùng ngữ khí ác liệt quở trách Lý An Sở là “đầu gỗ”, trách hắn “dốt”, “vì cái gì không né?”, nói liên tục mà không nghỉ. Trịnh Nghị thấy Lý An Sở tính tình tốt không giận không phản bác, nhịn không được nhỏ giọng phê bình: “Tướng quân võ công tốt, khúc gỗ bay nhanh, thầy thuốc Lý thư sinh yếu ớt, làm sao tránh?”

Vệ Tiểu Điển trợn mắt nhìn hắn, hét lớn: “Ngươi ở chỗ này làm gì, đi tuần ngay!” Trịnh Nghị sợ tới mức lập tức biến mất dạng.

Lý An Sở ôn nhu nói: “Tiểu Điển, đừng quát lớn vậy, không tốt cho cơ thể…”

Giọng chưa hạ, một cái khăn vải ném qua hắn, được Trương quân y bình tĩnh bắt lấy, tiếp tục băng vết thương.

Vệ Tiểu Điển tức giận giậm chân, nói: “Ngươi giả vờ thư sinh yếu ớt cái gì? Sư phụ ham chơi, ba ngày hai bữa không thấy bóng, võ công của ta một nửa là ngươi dạy, ngươi giả vờ cái gì mà không tránh?”

Lý An Sở trấn an nói: “Tiểu Điển là trò giỏi hơn thầy mà…”

Lại một cái khăn bay tới, Trương quân y thuận tay bắt, đứng dậy nói: “Không cần nữa, đã băng đẹp lắm rồi, miệng vết thương không sâu, không sao đâu.” Nói xong đi tới trước mặt Vệ Tiểu Điển, đưa cho hắn một cái bình sứ.

Vệ Tiểu Điển tiện tay nhận, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Thuốc.” Trương quân y nói ngắn gọn, xoay người đi ra.

Lý An Sở nửa nằm nửa ngồi, vẫy vẫy Vệ Tiểu Điển: “Ngươi cũng mệt rồi, ngồi xuống nghỉ đi.”

Vệ Tiểu Điển vọt tới bên giường, hung tợn nói: “Ngươi nói, vì cái gì không né?”

Lý An Sở nhẹ nói: “Ta trốn không thoát a.”

Vệ Tiểu Điển tức giận bóp hắn: “Ngươi còn giả vờ…”

Lý An Sở đỡ lấy chưởng của hắn, ôm hắn vào lòng, thu hồi nét bỡn cợt, nghiêm túc: “Tiểu Điển, nhớ năm năm trước ta làm tổn thương ngươi không?”

Vệ Tiểu Điển thoáng chốc sắc mặt nhợt nhạt, lui khỏi ngực hắn. Lý An Sở ôm chặt hắn, cúi đầu ôn nhu kể: “Bởi vì ta phán đoán sai, muốn làm ngươi hận ta, liền tìm một nữ nhân lừa ngươi nói ta muốn kết hôn với nàng. Ngươi lúc ấy giận đến phát cuồng, muốn giết nàng, tuy nói ta với nàng ấy không có cảm tình, nhưng nàng cũng chỉ là người vô tội bị cuốn vào, vì bảo vệ nàng, ta làm ngươi bị thương, lưu lại nỗi đau khó nhòa trong lòng ngươi. Khi ta thấy ánh mắt ngươi khiếp sợ, phẫn nộ cùng tuyệt vọng, nghe thấy ngươi nói vĩnh viễn không tha thứ cho ta, ta trong lòng đã âm thầm thề, ta sẽ không sử dụng thứ võ công đã từng làm thương tổn ngươi. Cho nên lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, ta đều là trốn không thoát…”

Vệ Tiểu Điển nằm trong lòng hắn, cảm thấy chua xót tê dại, khó chịu không nói nổi, lại muốn mắng hắn, nhưng không biết mắng cái gì, nhịn không được liền há mồm cắn một phát vào ngực hắn.

Thân thể Lý An Sở run lên, giống như nén không được mà rên một tiếng. Vệ Tiểu Điển thấy kì quái, ngẩng đầu hỏi: “Sao đấy, ta cắn không mạnh, đâu có đau.”

Lý An Dở nhìn sâu vào mắt hắn, trong ánh mắt có ngọn lửa bùng lên nóng bỏng, Vệ Tiểu Điển đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, thân thể cũng nóng lên, hắn ho khan, ra vẻ trấn tĩnh đứng dậy nói: “Đúng… Đúng rồi, Trương đại thúc cho thuốc, còn chưa có uống.”

Nói xong liền như trốn như chạy mà đến bên bàn, đổ đầy chén nước, còn cẩn thận bước từng bước bê lại cho Lý An Sở, lại lấy một viên thuốc từ bình sứ, đưa đến miệng Lý An Sở nói: “Há miệng.”

Lý An Sở tỏ vẻ kì quái nhìn hắn hỏi: “Tiểu Điển, ngươi làm gì?”

“Giúp ngươi uống thuốc.”

“Thuốc này không phải cho ta ăn.” Lý An Sở nén cười nói.

“A?” Vệ Tiểu Điển nhất thời sửng sốt.

“Đây là thuốc bồi bổ giọng, Trương quân y thấy ngươi một mực mắng ta, lo giọng ngươi hét mãi chịu không nổi, nên cho ngươi đó.”

“A…” Vệ Tiểu Đỉen tức đến nhăn nhúm cả mặt, mếu máo lườm Lý An Sở, “Ngươi sao biết được?”

Lý An Sở thấy hắn đáng yêu quá thể, lại ôm lấy hắn, cười nói: “Ta cũng là thầy thuốc, thuốc gì ta chả biết.”

Phó tướng Trịnh Nghị cảm thấy gần đây quân doanh đặc biệt nhiều sự lạ, đầu tiên là chủ tướng thiếu niên nhìn búng ra nước, cư nhiên rất xứng với chức vụ, rồi đến thiếu gia quý tộc cứ kè kè theo sau, làm quân y, không hắn lại được binh lính khen ngợi, rồi vị quân y này lại nhanh chóng kiêm thêm chức quân sư, ở bên chủ tướng như bóng với hình, đồng thời khiến chủ tướng vốn đã tính tình bốc đồng nay lại còn bất ổn hơn, hắn thường thường vẫn tìm chủ tướng mà chọc, làm phó tướng như hắn cũng thấy khó khăn.

“Trịnh Nghị!!!” Ôi không, lại nữa.

Thở hồng hộc chạy đến, cung kính hành lễ: “Tướng quân có gì dặn dò?”

“Ngươi đi nói cái tên Lý An Sở,” Vệ Tiểu Điển nghiến răng nghiến lợi nói, “Nói hắn đừng ở thao trường nữa, đao thương không có mắt, hắn chân tay vụng về, lấn cấn ở đó chỉ làm phiền người ta. Nhanh đi!”

“Dạ!” Lại thở hồng hộc đến thao trường, hành lễ nói: “Thầy thuốc Lý… Không, Lý quân sư, tướng quân dặn dò, xin đừng ở thao trường này nữa ạ.”

“Vì sao?” Lý An Sở ôn như nhe răng ra cười, “Làm quân y, ta hẳn phải luôn bảo vệ thương binh, làm quân sư, ta có trách nhiệm hiểu rõ việc huấn luyện của quân đội, không đến đây sao được?”

Trịnh Nghị khó xử suy nghĩ, thấy hắn nói có lý liền lạch bạch quay đầu hồi bẩm chủ tướng. Vệ Tiểu Điển giận dữ nói: “Ta sai người vô ích à, ta nói hắn không được ở đó thì hắn không được ở đó, không nhưng, không nhị, làm hắn biến khỏi đây ngay cho ta.”

Trịnh Nghị xoẹt phát bay về thao trường, lau mồ hôi lạnh nói: “Lý quân sư, ngài đừng làm khó dễ mạt tướng nữa, xin… Xin quay về trướng đi ạ.”

Lý An Sở quan tâm lấy khăn lau mồ hôi cho hắn, xin lỗi: “Đứa nhỏ lại dọa ngươi à? Thực ngại quá.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Hai vị tình cảm tốt nhỉ?”

Trịnh Nghị vừa nhấc đầu, thấy ánh mắt giết người bắn thằng vào mình cùng cái khăn trên tay Lý An Sở, tuy thấy chủ tướng kì quái, cũng không rõ vì lý gì mà có địch ý như thế, nhưng trong lòng cũng thấy vô cùng sợ, đành ba mươi sáu chước chước chuồn là hơn, cười cầu tài nói: “Mạt tướng… Mạt tướng cáo lui…” Liền nhanh chân phóng mất.

Lý An Dở dùng ánh mắt sủng ái nhìn Vệ Tiểu Điển nói: “Mặt sao đỏ vậy, mệt à?”

Vệ Tiểu Điển trừng mắt lườm nửa ngày, cuối cùng nhịn không được nói: “Đến thao trường một hồi, thiếu chút nữa ngươi bị phi tiêu găm bốn lần, thiếu chút nữa bị đao chém ba lượt, suýt bị thương hai lần, suýt bị ngựa giẫm một lần. Lý An Sở! Ta nhớ rõ ngươi trước kia không phải người ngốc như thế!”

Lý An Sở thật thà giải thích: “Có lẽ vì trước kia trong cung không có phi tiêu, trong vương phủ không gặp ánh đao, đường trên kinh thành có một đống người che chở, đừng nói ngựa, người cũng không lại gần được, cho nên không nhận ra ta ngốc là đúng rồi.”

Vệ Tiểu Điển hét lớn: “Ta nói chuyện nghiêm túc với ngươi đó!”

Lý An Sở quan tâm nói: “Đừng hét, hét có đau họng không?”

Vệ Tiểu Điển gằn từng chữ: “Lý-An-Sở…” Tựa hồ như muốn nhào lên cắn.

Lý An Sở vội lui về sau từng bước: “Mọi người đang nhìn kìa.”

Vệ Tiểu Điển quay đầu, thấy binh lính đều ngây ngô đứng nhìn ở đằng kia, nhìn chủ tướng mặt tức giận đến đỏ hồng, có người nhịn không được còn nhiễu nước miếng, hắn tức điên, quát: “Nhìn cái gì, tiếp tục luyện cho ta!” Quay đầu giữ chặt Lý An Sở, nói: “Ngươi theo ta.”

Lý An Sở theo lời hắn đi vào trướng, chờ hắn nói chuyện.

Ánh mắt Vệ Tiểu Điển hết nhìn cây lại nhìn trời, nửa ngày mới nói: “Chuyện kia lâu rồi, ta đã quên, chỗ này rất nguy hiểm, ngươi đừng quan tâm lời thề buồn cười kia nữa, coi như ta đã tha thứ cho ngươi.”

Lý An Sở dùng một tay vuốt má hắn, ôn nhu nói: “Ta năm đó phát thệ là sự thật, lòng ta với ngươi cũng là thật, như thế nào có thể tùy tiện tin ngươi tha thứ cho ta.”

Vệ Tiểu Điển trợn mắt: “Ta nói tha thứ, ngươi cư nhiên dám không tin?”

Lý An Sở đưa tay áp lên hai gò má hắn, mỉm cười: “Tiểu Điển, vì ta sai, ta từ chối tình cảm của chính mình mà cự tuyệt ngươi, tổn thương ngươi, muốn ta thật sự tin ngươi tha thứ cho ta, trừ phi ngươi chấp nhận tình cảm của ta.”

Vệ Tiểu Điển né tránh ánh mắt hắn, nói chầm chậm: “Được… Được rồi, ta chấp nhận.”

Lý An Sở từ từ ghé mặt lai, hơi thở ấm áp phả bên tai hắn, dùng thanh âm khiến kẻ khác xiêu lòng: “Tiểu Điển, chấp nhận không phải chỉ nói thôi đâu…”

Vệ Tiểu Điển có chút yếu lòng, cười cười: “Thế… Thế phải thế nào…”

Lý An Sở ánh mắt lại trở nên sâu xa nóng bỏng, thanh âm khàn khàn nói: “Đương nhiên là làm chuyện đó…”

Vệ Tiểu Điển xoẹt một phát khuôn mặt trở nên đỏ bừng, đẩy ngay Lý An Sở ra, nói: “Ngươi… Ngươi năm đó làm chuyện sai trái, lại… Lại còn muốn ta với ngươi làm… Làm… Ta mới vừa tin mà tha thứ cho ngươi, giờ đã lại không ra thể thống gì, ngươi gạt ta!”

Lý An Sở dùng một loại ngữ điệu khó hình dung nói: “Yêu vốn là không có thể thống, ngươi với ta không thể quên nhau, nếu ngươi không chịu cùng ta, ta chỉ có thể cho rằng ngươi vẫn chưa tha thứ cho sai lầm năm đó của ta.”

Vệ Tiểu Điển ngực dâng lên cảm giác nóng rát, làm hắn tự phẫn nộ cho sự yếu đuối của mình, để che giấu cảm xúc, hắn hầm hầm nói với Lý An Sở: “Ngươi cứ ỷ mình thông minh hơn mà trêu ta, ta sẽ không tranh luận trái phải với ngươi, để bão quét bay ngươi đi cho khỏe!” Dứt lời xoay người bỏ đi.

Chuyện tốt thì không linh nghiệm, chuyện xấu thì linh, nửa đêm bão về, Vệ Tiểu Điển cơ hồ muốn cắn nát lưỡi mình, lòng nóng như lửa đốt chạy tới trướng của Lý An Sở xem xét, phát hiện hắn căn bản không có ở đó, hỏi quân sĩ canh trướng, biết hắn đã ra sau núi hái thuốc, Vệ Tiểu Điển sốt ruột đến độ muốn phát điên, không quản mưa rền gió dữ, ai cũng không ngăn được mà ra sau núi.

Dọc đường đi không ngừng có đá lở, đường nhỏ hẹp vốn hiểm trờ nay muốn lún xuống, đường không có, Vệ Tiểu Điển leo trèo vách núi lên trên, nhiều lần Trịnh Nghị cùng đám người không thấy bóng hắn, đành ở dưới núi chờ.

Vệ Tiểu Điển hiện tại chỉ biết phải nhanh trèo lên trên, bất chấp toàn thân lấm láp cùng tay chân xước xát, mưa như trút táp lên mặt, nước mắt vòng quanh, làm cho hắn rất khó mở mắt, trong lòng run sợ cùng hối hận vặn vẹo đầu óc hắn, giọng nói đã khàn khàn rốt cuộc không át nổi tiếng mưa.

Tìm, tìm, không biết tìm bao lâu, bốn phía chỉ có tiếng gió, tiếng mưa, tiếng đá lở, cùng tiếng tim mình đập, Vệ Tiểu Điển đột nhiên cảm thấy trong lòng hẫng hụt, rốt cuộc nhịn không được ngồi sụp xuống đất, che mặt khóc rống lên.

Tiếng bước chân vộ vàng lại gần bị gió mưa che đậy, chỉ tới khi thân thể ướt đẫm được ôm bởi một cơ thể cũng ẩm ướt khác, Vệ Tiểu Điển mới mù mờ ngẩng đầu lên.

“Nào, Tiểu Điển, theo ta.” Lý An Sở trong giọng nói đầy vẻ lo lắng yêu thương, hắn dùng lực kéo Vệ Tiểu Điển, dắt hắn lại phía lưng núi khoảng một dặm, đẩy đám cây rậm rạp, đi thêm mười thước, tiến vào một cái động có thể chứa cả mấy trăm người. Mưa cuồng gió bạo bị rừng cây dày đặc ngăn bên ngoài, Lý An Sở ôm lấy vai Vệ Tiểu Điển để hắn ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Để ta xem ngươi có bị thương không?”

Vệ Tiểu Điển giữ tay hắn, hỏi nhỏ: “Này… Nơi này…”

“Ta vài lần trước đi hái thuốc phát hiện ra đó, đây là cổ động, nham thạch rất chắc chắn, rất an toàn, ngay lúc trời mưa ta đã vào đây, sau nghĩ ngươi có thể đi tìm, sợ ngươi gặp chuyện không may nên ra ngoài tìm ngươi, trời còn thương, may cho ta là đã tìm được. Nào, ngoan nào, để ta kiểm tra một chút.”

Vệ Tiểu Điển chậm rãi đưa tay sờ sờ hắn, như muốn kiểm tra xem có phải ảo ảnh không. Khi đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp của cơ thể người, cả một đêm lo âu, sợ hãi, thương tâm cùng tuyệt vọng bung tràn, hắn ngã nhào vào lòng Lý An Sở, khóc to.

Lý An Sở thương yêu ôm lấy hắn, dùng hai gò má cọ xát vành tai hắn, bàn tay không ngừng vỗ về tấm lưng đang run rẩy, lẩm bẩm nói: “Bé ngoan, không việc gì, không việc gì, xin lỗi vì đã dọa ngươi, ta hiểu mà, khi ta nghĩ ngươi có thể không tìm được ta, ta cũng sợ hãi như thế…”

Hai người ôm chặt lấy nhau, tiếng khóc nức nở dần đứt quãng, Lý An Sở chậm rãi thả lỏng tay, nhẹ vỗ về hai má bầu bĩnh của Vệ Tiểu Điển, thấp giọng hỏi: “Tiểu Điển, ngươi có thấy đau chỗ nào không?”

Vệ Tiểu Điển dùng sức bám chặt thắt lưng hắn, líu ríu nói: “Ta nghĩ rồi… Ta đồng ý…”

“A?” Lý An Sở thông minh tuyệt thế nhất thời không phản ứng kịp, “Ngươi nói gì?”

“Ta… Đồng ý… Với ngươi làm…” Vệ Tiểu Điển giọng nhỏ như muỗi, “Cho nên… Ngươi dùng võ công… Bảo vệ chính ngươi… Còn có ta…”

“Tiểu Điển?” Lý An Sở trìu mến nâng mặt hắn, “Ngươi thật sự hiểu mình đang nói gì không?”

Vệ Tiểu Điển không trả lời, chỉ đem hai cơ thể nóng bừng áp vào nhau, quần áo ướt sũng đã không còn tác dụng che đậy. Lý An Sở cố gắng khống chế lý trí đã muốn đứt phựt, khàn giọng nói: “Ngươi chắc chứ…?”

Vệ Tiểu Điển mặt đỏ toàn bộ, thân thể càng nóng lên, hắn run run đưa môi áp vào tai Lý An Sở.

Lý An Sở không dừng được tiếng rên rỉ, dùng tia lý trí cuối cùng sót lại ôm lấy Vệ Tiểu Điển, chuyển hắn qua đám rơm rạ vẫn dùng nằm nghỉ ngơi mỗi lần hái thuốc, cẩm thận lấy áo khoác lót xuống cho phẳng phiu. Khi hắn làm vậy, Vệ Tiểu Điển mặt vẫn vùi sâu trong ngực hắn, không chịu ngẩng lên, làm hắn cảm thấy vô cùng yêu thương.

Nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo đã trễ nải một nửa, tay mơn man sau lưng, Vệ Tiểu Điển thở khẽ cong người, đôi môi hắn tỉ mỉ mút mát, hai thân hình vặn vẹo dây dưa rồi ngã xuống, đè xuống đôi vai gầy của thiếu niên, từ đó hôn xuống dưới, Vệ Tiểu Điển nỉ non nói câu gì đó, lại bị đôi môi ấy chặn đứng.

Hai tay thiếu niên vẫn quấn quýt trên lưng mình, Lý An Sở hai tay không ngừng chạy từ ngực xuống những bộ phận khác trên thân thể đầy mê hoặc, từ đầu ngực rắn chắc, đến cái eo trơn mịn, cuối cùng trườn vào giữa hai chân.

Thân thể Vệ Tiểu Điển nảy lên một chút, trong miệng rên rỉ: “Dừng… Dừng một chút…”

Khi việc đã đến thế này, Lý An Sở hổn hển hỏi: “Sao? Không thoải mái sao?”

“Không… Không phải…” Vệ Tiểu Điển đưa hai tay lên ngực hắn, “Vì cái gì lại là ta?”

“A?” Lý An Sở hôm nay lần thứ hai nghe không hiểu lời người yêu, “Cái gì là ngươi?”

“Ở dưới…” Vệ Tiểu Điển mặt giống như sắp bị thiêu cháy, “Vì cái gì ta lại ở dưới?”

Lý An Sở bất đắc dĩ rên một tiếng: “Tiểu Điển, đây là đương nhiên mà…”

Vệ Tiểu Điển lại trợn mắt, nhuệ khí của Thanh Bình công tử thoáng hiện: “Vì cái gì lại đương nhiên là ta ở dưới? Ta không muốn… Ta cũng là nam nhân…”

Lý An Sở đè đôi chân đang quẫy đạp của hắn, thở dài nói: “Để ta nói cho ngươi vì sao. Thứ nhất, ngươi nhỏ tuổi hơn ta.”

Vệ Tiểu Điển không phục: “Vô lý, ta biết thừa, cha ngươi tuổi nhỏ hơn mẹ ngươi, nhưng ổng khẳng định là ở trên…”

Lý An Sở khóc dở cười dở, hung hăng hôn hắn, thừa lúc hắn bận thở mà nói: “Chuyện đó không giống chuyện này. Thứ hai, ta cao hơn ngươi.”

Vệ Tiểu Điển thấp giọng kháng nghị: “Cũng vô lý, ngươi có thể nằm lui xuống dưới một chút… Hơn nữa… Ta còn cao thêm mà…”

“Thứ ba mới quan trọng nhất,” Lý An Sở dùng ngón tay quẹt lên đôi môi đang bĩu ra của hắn, cúi đầu cười, “Tiểu Điển, cho dù ta có cho ngươi lên trên… Ngươi cũng có biết làm thế nào không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương