Thanh Bình Kết Lục
-
Chương 1-2
Thanh Bình công tử, áo trắng như tuyết, Thanh Phong kiếm tỏa ánh sắc lạnh khắp Trường An.
Ven hồ Long Đàm, giữa cảnh hè, cô lái thuyền Hà Quân cứ buổi sớm là làm ăn rất khấm khá, mới vừa đưa một đôi vợ chồng du khách, đang tính nghỉ một chút, chợt thấy mặt hồ lay động, một cái thuyền nhỏ khác đến, biểu muội Lăng Nhi vội vã chạy lên báo nguy: “Không hay, bọn họ lại tới nữa rồi!”
Hà Quân kinh hãi, đang định ra xa bờ lánh mặt, một cái móc ba cạnh bằng sắt bay tới, ghim chặt trên thân thuyền, kéo chiếc thuyền nhỏ quay lại, chỉ thấy trên bờ có tới hai mươi người, cầm đầu là một thanh niên hai bảy, hai tám tuổi, diện mạo có vài phần anh tuấn, trên mặt lộ tà khí, cười nói: “Cô em, thiếu nợ thì phải trả tiền, đạo lý hiển nhiên thế này, cô em muốn chuồn được sao?”
Hà Quân biết giải thích cũng vô dụng, cắn răng không đáp. Người thanh niên kia biến sắc, cả giận nói: “Mang về gán nợ!”
Đám người vây quanh có vẻ xôn xao, nhưng không ai dám ra mặt đối phó với một đoàn hung ác như vậy. Mấy tên nô dịch hung tợn tỏ vẻ muốn nhảy lên thuyền, nhưng chưa kịp nhảy thì một ánh bạc lóe lên, thuyền nhỏ rung động, nhóm nô dịch đang hung hăng nhảy vào khoảng không, nhất loạt rơi xuống nước.
Người thanh niên giận dữ nói: “Kẻ nào?”
Chỉ thấy từ rặng liễu ven hồ, tiếng nước khe khẽ, một con thuyền nhỏ buồm đen từ từ trôi ra, đầu thuyền vừa vặn một thiếu niên mười tám, mười chín tĩnh tọa, áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, mày như lông vũ, đôi con ngươi lành lạnh, lạnh lùng đảo qua đám người trên bờ, không nói một lời. Trôi đến gần phía sau thuyển của Hà Quân, cổ tay vừa trở, Thanh Phong bảo kiếm trên tay hào quang tỏa bốn phía, khắc hai chữ sau thuyền Hà Quân, rồi nghênh ngang bỏ đi.
Người thanh niên cùng đám thủ hạ ngây dại nhìn thiếu niên, không cử động, sau mới tiến đến phía thuyền, đọc hai chữ: “Thanh- Bình!”
Thanh Bình! Hắn nhất thời sắc mặt đen lại, không nói một lời mà quay đầu bước đi.
Một ông lão đi ra từ đám người hiếu kì, nói với Hà Quân: “Cô nương yên tâm, có hai chữ này của Thanh Bình công tử, cô đi khắp thiên hạ, không ai dám khi dễ!”
Hà Quân cùng Lăng Nhi ôm chặt nhau, hai khuôn mặt thiếu nữ ửng đỏ.
Thanh Bình công tử, a, đó chính là Thanh Bình công tử!
Chợ phía Tây thành Trường An. Tiểu thư Tuyến Nương giàu có vừa mua quà mừng sinh nhật mẫu thân từ cửa hàng bán hổ phách, ngọc trai, đang lên xe về phủ, thì từ cửa sổ lầu hai quán trà Minh Vũ, đầu bảng kinh thành, một chén trà nóng rẫy đột nhiên bị ai đó vô ý làm rơi xuống, rớt trúng lên đầu con ngựa kéo xe của Tuyến Nương. Ngựa hoảng sợ, lập tức nổi điên mà lồng lên, người đánh xe khống chế không được, nhảy khỏi xe chạy mất.
Đang lúc nguy cấp, một bóng người tuyết trắng chợt hiện, ánh xanh lóe trên tay, chặt đứt dây cương cùng càng xe, thùng xe nảy lên vài bước, rồi dừng lại, bóng trắng kia đưa tay quăng Thanh Phong kiếm, lướt qua đám ngựa, chặt gãy một loạt cột cờ của “Thái Bạch tửu lâu”. Cột cờ đổ xuống, kịp ngăn cản bước tiến của đám ngựa đang kinh hoảng, khiến chúng phủ phục xuống đất.
Mọi người lúc này thấy rõ người đang chậm rãi nhặt bảo kiếm lên, dùng một mảnh khăn lụa lau nhẹ thân kiếm cư nhiên chính là một thiếu niên anh tuấn áo trắng như tuyết, ánh mắt sắc bén ẩn chứa một khí chất trong sáng cao quý. Có kẻ nhanh mắt nhận ra bảo kiếm tua hồng trên tay thiếu niên, bật thốt lên kinh sợ: “Thanh Bình công tử!”
Đám người nhất thời ồn ào, người nào cũng tranh nhau chen lên ngắm phong thái của Thanh Bình công tử danh chấn kinh thành.
Thiếu niên khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua Tuyến Nương đang được đưa ra khỏi thùng xe, thấy nàng ta vô sự, liền lướt đi.
Từ đó về sau Tuyến Nương hàng đêm ôm mộng, nhưng rốt cuộc không còn thấy ánh mắt ấy nữa.
Thanh Bình công tử! Chính là Thanh Bình công tử!
Đông thành Trường An, nhà cao cửa rộng. Tiểu thư Hà Thanh Dao, nhà Lại bộ thượng thư, trang điểm sớm xong đi vào hậu viện chơi đu.
Hai thị nữ Tiểu Trân, Tiểu Châu vóc dáng nhỏ xinh, sức lực lại không nhỏ, đẩy có vài cái, đu đã lên cao vượt quá tường.
Thanh Dao nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc.
Lần thứ hai đu lên trời, nàng thấy ngay một kị binh áo choàng đỏ thẫm.
Lần thứ ba đu lên trời, nàng thấy dưới áo choàng đỏ thẫm là áo trắng tinh.
Lần thứ tư đu lên trời, nàng thấy dải thắt lưng xanh của hắn bị gió thổi về sau.
Lần thứ năm đu lên trời, nàng thấy một đôi mày mềm mại, ánh mắt nhanh nhẹn sáng như sao.
Lần thứ sáu đu lên trời, nàng rốt cuộc thấy chuôi thanh bảo kiếm tua hồng.
Nàng trái tim đập mạnh, tay run rẩy, nhất thời giữ không chắc dây đu, thân hình mảnh khảnh bị tung lên.
Tiểu Trân, Tiểu Châu hai mắt nhắm tịt, Thanh Dao cũng nhắm chặt mắt, còn chưa kịp sợ, đã nhanh chóng được ai đó đỡ bên hông, mở mắt ra, đã đứng vững trên đất, thiếu niên áo trắng thản nhiên nói: “Lần sau cẩn thận.”
Tới khi tiếng vó ngựa biến mất, Thanh Dao vẫn còn ngơ ngác đứng đó. Tiểu Trân, Tiểu Châu thở dài nói: “Đáng tiếc đã quên hỏi hắn là ai.”
Thanh Dao hốt hoảng nói: “Không cần hỏi, các ngươi không nhận ra thanh kiếm của hắn sao?”
Hai thị nữ nhỏ cùng nhau hét ầm lên.
Thanh Bình công tử! Chính là Thanh Bình công tử!…
Thanh Bình công tử, Vệ Tiểu Điển, con trai độc nhất của tướng quân Uy Chấn. Mười ba tuổi trên trường thi võ đoạt giải nhất, từ đó về sau danh chấn kinh khoa.
Mười bốn tuổi theo cha viễn chinh Tây Hạ, chiến công hiển hách, mười bảy tuổi dẫn tám trăm vạn thiết kị vài ngày đã bình định được đám phản loạn Sơn Đông, mười tám tuổi một mình bắt bè lũ hắc đạo cự phách Ngao Vô, Thanh Bình đưa kiếm tới đâu, hắc bạch hai phái đều phải cúi đầu. Nay đã mười chín tuổi, phong nhã hào hoa, khí thế hơn người.
Mười lăm tháng tám, đêm Trung thu, trăng sáng như nước, nước gợn như bạc, ánh trăng tươi đẹp đầu ngọn liễu.
“Cảnh đẹp ngày vui thế này, ta dám đảm bảo, nữ tử toàn bộ kinh thành ít nhất có một nửa đang nhớ về Thanh Bình công tử.”
“Chỉ có một nửa, còn một nửa kia đâu?”
“Một nửa kia? Nửa kia, đương nhiên là nhớ tới…”
Tên bạc thắt tơ xanh, rượu thơ tới sông mây. Kết Lục công tử.
Thuyền hoa phía nam hồ, là nơi phong nguyệt tập trung anh hùng hào kiệt giàu sang khắp thiên hạ. Một kẻ bất kì bước ra, cũng có thể đập vỡ ba thước tường thành dày thành một lỗ hổng lớn. Mà nay chủ thuyền Nhi Kim Thiên lại đóng cửa từ chối tiếp khách, ở trên chiếc thuyền đứng đầu bảng, Tâm Uyển cô nương tay tỳ bà tuyệt kỹ thiên hạ chỉ chuyên tâm chiêu đãi một người.
Người này không phải hoàng thân quốc thích, không phải nhà quyền thế cự phú, chỉ là một họa sĩ. Cơ mà tranh của họa sĩ này, một bức chưa từng có giá dưới vạn lượng vàng.
Giữa lúc rượu đang nồng, Tâm Uyển muốn hoạ sĩ vì nàng họa một bức, bởi vì may mắn được người này họa chân dung, khắp thiên hạ chỉ có chín người mà thôi. Họa sĩ chỉ im lặng, đồng ý, đều tay mài mực, cổ tay lật trong giây lát liền đặt bút nói: “Cô nương đừng cười.”
Tâm Uyển cùng chủ thuyền Hoa Nguyệt Nương tiến lên nhìn, chỉ thấy trên nửa thước giấy, điểm vài nét mực, nhưng lại hiện ra một mỹ nhân sống động. Chỉ có điều khiến người ta thấy kì quái là chưa có điểm nhãn*. Tâm Uyên không khỏi thắc mắc vì sao họa sĩ không điểm nhãn, họa sĩ ngạo nghễ cười nói: “Vẽ rồng điểm mắt không phải chuyện tầm thường, có thể tại nơi ồn ào náo nhiệt này hạ bút sao?”
Tâm Uyển thản nhiên nói, “Quả nhiên tiểu nữ là kẻ tầm thường, chỉ vì trước kia từng nghe người ta nói, nếu bức họa cùng tấm lòng hòa hợp, đồ tể cũng có thể điểm nhãn, hóa ra lại không phải thế.”
Họa sĩ khinh thường nói: “Người nào cũng có thể mạnh miệng nói, nhưng lại chẳng có ai làm được.”
Tâm Uyển cuộn bức tranh, nói: “Giá mà kẻ đó hôm nay có ở đây, tiểu nữ sẽ đem tranh này cho hắn nhìn một cái, coi hắn sau này còn dám nói lung tung.” Dứt lời bức tranh như có một trận gió cuốn đi rồi lại quay về, nàng cưởi mỉm, mở rộng bức tranh nói: “Người nọ thật đúng là, sao lại làm loạn trên tác phẩm của đại sư thế này, ngài coi nên làm gì cho phải?” Họa sĩ tập trung nhìn, chỉ thấy người trong tranh một đôi con ngươi quyến rũ linh động sáng như nước hồ thu, như người đang sống, nhất thời thân hình cứng ngắc, đột nhiên hét to một tiếng, tông cửa xông ra. Ở đầu thuyền, thấy một người trẻ tuổi khoảng hai mươi, mặc trường bào lấp lánh, áo choàng màu bạc, trước ngực thêu hai con rồng chầu quanh, tay cầm chén rượu, cổ tay buộc một dải tơ lục nhạt, khuôn mặt tuấn lãng trắng nõn, biểu tình vô cùng ôn nhu khiêm tốn, kẻ khác có thể thấy ấm áp cùng yên ổn.
Trong thuyền Hoa Nguyệt Nương nói: “Tranh này là do họa sư thiên tài vẽ, hắn còn là một phú ông, em sao lại đắc tội với hắn?”
Tâm Uyển đắc ý cười nói: “Có thể được Kết Lục công tử điểm nhãn cho, đắc tội với ai cũng đáng.”
Kết Lục công tử, chính là Kết Lục công tử.
Gió êm dịu, mặt trời rực sáng, hoa viên Tần gia, Tần lão thái sư đã qua ba triều, đức cao vọng trọng, môn sinh bạn bè khắp thiên hạ, thiên tử lấy lễ thầy trò đối đãi, người có đại thọ quá tám mươi, khách đến chúc thọ vòng trong vòng ngoài như ngài, khắp thiên hạ cũng chỉ có hơn hai mươi người mà thôi.
Quá ba tuần rượu, Tần lão thái sư đột nhiên phát hiện hình bộ thượng thư Tằng Nguyên Lễ có chút miễn cưỡng cười vui, liền hỏi nguyên nhân.
Hóa ra tại lễ thiên thu* của Thái hậu, trong hoàng thành phát hiện có một thi thể, Hoàng thượng cho rằng không may mắn, lệnh trong kì hạn phải phá án. Sau điều tra ra người chết họ Trần, ngày đó rạng sáng cùng hàng xóm Vương ước hẹn đi chợ mua lợn, nhưng Vương ở chỗ hẹn chờ đến canh năm cũng không thấy người đến, trong lòng kì quái, liền đến Trần gia gọi: “Trần đại tẩu, Trần đại ca cùng ta hẹn đi mua lợn, thế nào còn chưa đi?” Vợ Trần nghe vậy kinh hãi, hóa ra Trần đã sớm rời nhà. Hai người bàn nhau đi báo án, lại tìm thấy thi thể. Vợ Trần cho rằng Vương là hung thủ, Vương lại liều chết không nhận, Tằng Nguyên Lễ có kinh nghiệm nhiều năm phá án, cũng biết Vương là hung thủ, nhưng lại không có chứng cớ, kì hạn đã đến gần, không khỏi trong lòng phiền não.
Tần thái sư nghe xong cười nói: “Lão phu chỉ cách cho ông nhé. Hôm nay hai cháu gái nhỏ của lão phu, một đứa vui, một đứa buồn, đứa buồn vì Tiểu Điển phụng chỉ rời kinh không có đến đây, ngươi nói đứa kia vui vì cái gì?”
Tằng Nguyên Lễ tỉnh hẳn, mừng rỡ kêu người mời Kết Lục công tử đang câu cá sau hoa viên tới. Chốc sau, một vị trẻ tuổi, trường bào ô vân, rồng vàng uốn lượn trên áo, cổ tay tơ lục nhẹ bay, trên môi lộ ý cười. Nghe xong vụ án, Kết Lục công tử cười nói: “Vương kia tự hắn đã nói ra chứng cớ. Hắn cùng Trần hẹn nhau, không thấy người đến, tìm tới nhà người ta thì phải kêu tên Trần mới phải, như thế nào mở miệng liền kêu Trần đại tẩu, rõ ràng biết Trần đã không còn ở nhà.”
Tằng Nguyên Lễ bừng tỉnh, liên tục nói lời cảm tạ. Mọi người lại nhất loạt tung hô Kết Lục công tử quả nhiên không hổ là Kết Lục công tử.
Trước cửa nha môn của Kinh Triệu Duẫn, vốn trang nghiêm yên lặng, sớm ngày hôm đó lại vô cùng ồn ã. Một thanh niên hơn ba mươi, quần áo đẹp đẽ sang trọng, dẫn theo hai mươi người, kéo một ông lão râu tóc bạc phơ, kêu gào đòi Kinh Triệu Duẫn ra xử tội lão lang băm giết người. Kinh Triệu Duẫn đi ra thì thấy đó là tiểu Hầu gia của Kiến Khang hầu phủ, không dám chậm trễ, tuy biết lão kia là Diệp lão tiên sinh, thần y nhân nghĩa của kinh thành, cứu người vô số, quyết không phải hạng lang băm giết người, nhưng cũng không dám nhiều lời. Lúc này một số người bệnh đã từng được Diệp lão tiên sinh chữa trị cùng người nhà nghe tin cũng tới, vừa che cho Diệp tiên sinh vừa gào khóc. Tiểu Hầu gia tức giận, đang định sai người dùng vũ lực, một người trẻ tuổi từ trong đám người bước ra, thông minh sáng láng, quần áo bằng tơ, áo khoác đen, trước ngực thêu bạc, trên cổ tay buộc dải tơ lục nhạt, trên mặt cười nhu hòa, nhẹ nói: “Biểu ca, ngươi đừng vội như vậy.”
Tiểu Hầu gia sau khi thấy người trẻ tuổi, vội kêu lên: “Ngươi không biết đâu, lão gia hỏa này đã giết mẹ ta…”
Người trẻ tuổi mỉm cười: “Diệp lão tiên sinh kê đơn cực chuẩn, chỉ là không ngờ thân thể dì đã quá hư, nhất thời làm bế khí, ta đã giúp dì châm cứu điều khí, hiện tại đã không còn chuyện gì nữa, ngươi nên cám ơn Diệp lão tiên sinh mới phải.”
Tiểu Hầu gia vừa mừng vừa sợ nói: “Thế là mẹ ta không chết?” Thấy người trẻ tuổi gật đầu, bèn vui mừng quá đỗi, nghe lời mà hướng Diệp lão tiên sinh nhận lỗi, Diệp lão tiên sinh lắc đầu không nhận: “Lão phu kê đơn dù không sai, nhưng đúng là đã khiến Thái phu nhân khí tuyệt, mà nay nhờ ơn thần thuật của công tử đã xoay chuyển trời đất, quả nhiên không hổ là Kết Lục công tử vang danh kinh sư.”
Đám người lập tức liền xôn xao.
Kết Lục công tử! Chính là Kết Lục công tử!
Kết Lục công tử Lý An Sở, thế tử của Ngôn thân vương. Thuở nhỏ trí tuệ hơn người, tài hoa cũng hơn người, có danh xưng là thần đồng. Tám tuổi, khi Hoàng đế mở đại yến chiêu mộ danh sĩ thiên hạ, lại sai An Sở tới bình văn chương của đám tài tử này, qua mấy vòng bình luận thần kì, tài danh của hắn từ đó về sau thiên hạ đều biết. Hắn không những có văn tài trác tuyệt, cầm kỳ thi họa lại cũng đạt tới đỉnh cao, lại thêm y thuật đầy mình.
Mười năm trước Hoàng đế bệnh nặng, danh y bó tay, Lý An Sở chỉ dùng ba thang thuốc thì khỏi, trước Thái hậu cùng Hoàng đế nói sao làm vậy. Hắn họa tranh cùng mưu sách lược, dù không mang chức quan nào, nhưng là người quan trọng trong những biến cố nơi triều đình, hắn đều có thể giải quyết dứt điểm. Mặc dù quyền cao, nhưng lại là người khiêm tốn lễ nghĩa, nổi danh là tính tình ôn nhu, hiện hai mươi ba tuổi, đang thời kì rạng rỡ.
Thanh Bình Kết Lục hai công tử, một văn một võ, chiến thắng mọi mặt, vang danh khắp kinh thành, đoạt hết phương tâm các cô gái trong thiên hạ.
Thanh Bình còn trẻ hừng hực khí thế, Kết Lục văn chương bức người, hai người cùng lúc tỏa sáng, đến tột cùng tài năng, luôn là đề tài người trong thiên hạ cảm thấy vô cùng hứng thú.
Trăng sáng lên cao, tỏa chiếu rực rỡ. Ánh trăng như nước, lại không biết có mấy nhà vui mấy nhà buồn.
Đêm đẹp đêm lành, phương tâm thiếu nữ trong khuê phòng, hiện giờ gửi nơi nào?
“Một nửa kia nữ tử, đương nhiên là nhớ oan gia này đây.” Tâm Uyển cười ôn nhu.
Nơi này là biệt viện của Lý An Sở. Vốn đã mang danh phong lưu công tử, biệt viện có vị danh kĩ xinh đẹp này, tuyệt đối không chút kì quái. Nhưng kì quái là ngoài công tử cùng danh kỹ, còn có hai người ngồi cạnh.
Một thanh niên hai lăm, hai sáu, chính là kẻ ngày ấy bên hồ cướp người, nhưng hôm nay trên mặt không còn hung ác, cười tươi còn thấy có vài phần đáng yêu.
Hắn ngồi bên một đại hán như cái cột sắt, ngày ấy dùng móc sắt ghim thuyền Hà Quân lại, vẻ mặt dữ tợn, khí phách hung tợn, lúc này lại ôm một con thỏ nhỏ, thuần thục mà băng bó vết thương ở chân nó.
Tâm Uyển mân mê khăn trong tay, rầu rĩ nói: “Các người nói coi Kết Lục công tử phong lưu đa tình, ai ngờ hắn căn bản là làm bộ, chả biết đang mưu tính cái gì?”
Người thanh niên nhấp một ngụm rượu nói: “Ngươi không hiểu sao? Vị công tử quý giá này của chúng ta năm nay đã hai ba, vẫn là kẻ cô đơn, không cưới vợ thì cũng nên tìm người phụng dưỡng cao đường đúng không? Lý gì cứ ưa phong lưu đa tình nào? Vương gia, Vương phi dù có bất mãn, cũng không ép hắn, nhưng nếu hai người biết hắn với nữ nhân không có hứng thú, lại chẳng cưới gấp mười mấy cô cho hắn.”
Tâm Uyển cả kinh: “A, Tiểu Khang, ngươi nói gì, công tử với nữ nhân không hứng thú?”
Lý An Sở rốt cuộcchịu không nổi bèn xoay người lại nói: “Hai vị thấy chuyện này hay lắm hả? Tiểu Khang, ngươi không nói câu nào có ai cho là ngươi câm điếc sao?”
An Khang nhún vai, làm mặt quỷ.
Tâm Uyển cười: “Công tử sao phải sợ hắn nói? Hay người thật sự không có hứng với nữ nhân, thích nam nhân sao?”
“Đúng!” An Khang vỗ bàn, “Hắn đúng là thích nam nhân, nhưng mà…”
“Tiểu Khang! Ngươi ngứa đúng không?” Lý An Sở khóc dở cười dở quát.
Tâm Uyển vô cùng khoa trương mà thở ra một hơi, nói: “Trời ạ, tin này mà truyền ra, có bao nhiêu nữ hài tử buồn đây. Thật không công bằng, ngươi cùng Thanh Bình công tử từ nhỏ đã giày vò biết bao nữ nhân, mà giờ lại có người có thể khiến các người chịu loại khổ sở như thế này sao?”
“Có người đày đọa Thanh Bình công tử hay không ta không biết, còn hắn, thì có đó…” An Khang không sợ chết lại cố nói thêm một câu.
Lần này đúng là sắc mặt Lý An Sở đúng là có chút thay đổi, Tâm Uyển sợ trêu phải lửa vội nói tránh: “A, công tử nói coi, nếu ngươi cùng Thanh Bình công tử cùng tranh một nữ nhân, ai sẽ thắng?”
Lý An Sở đương nhiên không trả lời, hắn đứng ở bên cửa sổ, sắc mặt vô cùng yên tĩnh, nhưng hàng mi dài khép hờ đôi mắt, không biết đang giấu thứ tình cảm gì.
“Ngươi nói sao?” Hỏi câu này đương nhiên là An Khang.
“Nếu ta là tiểu cô nương chưa hiểu thế sự, ta sẽ say mê Thanh Bình công tử, nhưng nếu đã trải đời, sẽ ái mộ Kết Lục công tử. Nhưng nếu loại chuyện này xảy ra, nam nhân sẽ không để nữ nhân lựa chọn, họ chỉ biết tự ý giải quyết. Thanh Bình công tử tuổi trẻ hừng hực, ta nghĩ hắn sẽ giết tình địch mất.”
“Thế tử của chúng ta cũng không phải kẻ tốt số đó đâu, Thanh Bình công tử lợi hại cũng không có cách nào xử hết đám hộ vệ của công tử nhỉ?” An Khang không phục nói.
Đã băng xong cho thỏ, đang giúp nó đi một chút nhưng đại hán cũng ngẩng mặt lên gật gật.
Tâm Uyển cười khanh khách: “Nói thế thôi, chứ Kết Lục công tử tâm cao khí ngạo của chúng ta có hứng thú với nữ nhân đâu mà.”
Lý An Sở vẫn không để ý đến hai người, lúc này đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài. Chỉ lát sau, trong viện thoảng bóng hình thon dài của hắn, một mình đứng yên bên dưới tàng cây, không biết nghĩ gì.
“Hắn có phải thấy chúng ta ầm ĩ quá không?” Tâm Uyển ra cửa sổ, chậm rãi nói.
An Khang trên mặt không còn vẻ phóng đãng, mà thay bằng nét mặt chăm chú, hắn đặt chén rượu không, thanh âm có chút khàn: “Thực làm người ta đau đầu, đau cả tâm.”
***
*điểm nhãn: xưa(và nay vẫn còn) nhiều vùng có phong tục vẽ mắt cho đồ vật, như vẽ mắt cho thuyền.
*lễ thiên thu: cách nói kính trọng về lễ mừng thọ
Ven hồ Long Đàm, giữa cảnh hè, cô lái thuyền Hà Quân cứ buổi sớm là làm ăn rất khấm khá, mới vừa đưa một đôi vợ chồng du khách, đang tính nghỉ một chút, chợt thấy mặt hồ lay động, một cái thuyền nhỏ khác đến, biểu muội Lăng Nhi vội vã chạy lên báo nguy: “Không hay, bọn họ lại tới nữa rồi!”
Hà Quân kinh hãi, đang định ra xa bờ lánh mặt, một cái móc ba cạnh bằng sắt bay tới, ghim chặt trên thân thuyền, kéo chiếc thuyền nhỏ quay lại, chỉ thấy trên bờ có tới hai mươi người, cầm đầu là một thanh niên hai bảy, hai tám tuổi, diện mạo có vài phần anh tuấn, trên mặt lộ tà khí, cười nói: “Cô em, thiếu nợ thì phải trả tiền, đạo lý hiển nhiên thế này, cô em muốn chuồn được sao?”
Hà Quân biết giải thích cũng vô dụng, cắn răng không đáp. Người thanh niên kia biến sắc, cả giận nói: “Mang về gán nợ!”
Đám người vây quanh có vẻ xôn xao, nhưng không ai dám ra mặt đối phó với một đoàn hung ác như vậy. Mấy tên nô dịch hung tợn tỏ vẻ muốn nhảy lên thuyền, nhưng chưa kịp nhảy thì một ánh bạc lóe lên, thuyền nhỏ rung động, nhóm nô dịch đang hung hăng nhảy vào khoảng không, nhất loạt rơi xuống nước.
Người thanh niên giận dữ nói: “Kẻ nào?”
Chỉ thấy từ rặng liễu ven hồ, tiếng nước khe khẽ, một con thuyền nhỏ buồm đen từ từ trôi ra, đầu thuyền vừa vặn một thiếu niên mười tám, mười chín tĩnh tọa, áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, mày như lông vũ, đôi con ngươi lành lạnh, lạnh lùng đảo qua đám người trên bờ, không nói một lời. Trôi đến gần phía sau thuyển của Hà Quân, cổ tay vừa trở, Thanh Phong bảo kiếm trên tay hào quang tỏa bốn phía, khắc hai chữ sau thuyền Hà Quân, rồi nghênh ngang bỏ đi.
Người thanh niên cùng đám thủ hạ ngây dại nhìn thiếu niên, không cử động, sau mới tiến đến phía thuyền, đọc hai chữ: “Thanh- Bình!”
Thanh Bình! Hắn nhất thời sắc mặt đen lại, không nói một lời mà quay đầu bước đi.
Một ông lão đi ra từ đám người hiếu kì, nói với Hà Quân: “Cô nương yên tâm, có hai chữ này của Thanh Bình công tử, cô đi khắp thiên hạ, không ai dám khi dễ!”
Hà Quân cùng Lăng Nhi ôm chặt nhau, hai khuôn mặt thiếu nữ ửng đỏ.
Thanh Bình công tử, a, đó chính là Thanh Bình công tử!
Chợ phía Tây thành Trường An. Tiểu thư Tuyến Nương giàu có vừa mua quà mừng sinh nhật mẫu thân từ cửa hàng bán hổ phách, ngọc trai, đang lên xe về phủ, thì từ cửa sổ lầu hai quán trà Minh Vũ, đầu bảng kinh thành, một chén trà nóng rẫy đột nhiên bị ai đó vô ý làm rơi xuống, rớt trúng lên đầu con ngựa kéo xe của Tuyến Nương. Ngựa hoảng sợ, lập tức nổi điên mà lồng lên, người đánh xe khống chế không được, nhảy khỏi xe chạy mất.
Đang lúc nguy cấp, một bóng người tuyết trắng chợt hiện, ánh xanh lóe trên tay, chặt đứt dây cương cùng càng xe, thùng xe nảy lên vài bước, rồi dừng lại, bóng trắng kia đưa tay quăng Thanh Phong kiếm, lướt qua đám ngựa, chặt gãy một loạt cột cờ của “Thái Bạch tửu lâu”. Cột cờ đổ xuống, kịp ngăn cản bước tiến của đám ngựa đang kinh hoảng, khiến chúng phủ phục xuống đất.
Mọi người lúc này thấy rõ người đang chậm rãi nhặt bảo kiếm lên, dùng một mảnh khăn lụa lau nhẹ thân kiếm cư nhiên chính là một thiếu niên anh tuấn áo trắng như tuyết, ánh mắt sắc bén ẩn chứa một khí chất trong sáng cao quý. Có kẻ nhanh mắt nhận ra bảo kiếm tua hồng trên tay thiếu niên, bật thốt lên kinh sợ: “Thanh Bình công tử!”
Đám người nhất thời ồn ào, người nào cũng tranh nhau chen lên ngắm phong thái của Thanh Bình công tử danh chấn kinh thành.
Thiếu niên khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua Tuyến Nương đang được đưa ra khỏi thùng xe, thấy nàng ta vô sự, liền lướt đi.
Từ đó về sau Tuyến Nương hàng đêm ôm mộng, nhưng rốt cuộc không còn thấy ánh mắt ấy nữa.
Thanh Bình công tử! Chính là Thanh Bình công tử!
Đông thành Trường An, nhà cao cửa rộng. Tiểu thư Hà Thanh Dao, nhà Lại bộ thượng thư, trang điểm sớm xong đi vào hậu viện chơi đu.
Hai thị nữ Tiểu Trân, Tiểu Châu vóc dáng nhỏ xinh, sức lực lại không nhỏ, đẩy có vài cái, đu đã lên cao vượt quá tường.
Thanh Dao nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc.
Lần thứ hai đu lên trời, nàng thấy ngay một kị binh áo choàng đỏ thẫm.
Lần thứ ba đu lên trời, nàng thấy dưới áo choàng đỏ thẫm là áo trắng tinh.
Lần thứ tư đu lên trời, nàng thấy dải thắt lưng xanh của hắn bị gió thổi về sau.
Lần thứ năm đu lên trời, nàng thấy một đôi mày mềm mại, ánh mắt nhanh nhẹn sáng như sao.
Lần thứ sáu đu lên trời, nàng rốt cuộc thấy chuôi thanh bảo kiếm tua hồng.
Nàng trái tim đập mạnh, tay run rẩy, nhất thời giữ không chắc dây đu, thân hình mảnh khảnh bị tung lên.
Tiểu Trân, Tiểu Châu hai mắt nhắm tịt, Thanh Dao cũng nhắm chặt mắt, còn chưa kịp sợ, đã nhanh chóng được ai đó đỡ bên hông, mở mắt ra, đã đứng vững trên đất, thiếu niên áo trắng thản nhiên nói: “Lần sau cẩn thận.”
Tới khi tiếng vó ngựa biến mất, Thanh Dao vẫn còn ngơ ngác đứng đó. Tiểu Trân, Tiểu Châu thở dài nói: “Đáng tiếc đã quên hỏi hắn là ai.”
Thanh Dao hốt hoảng nói: “Không cần hỏi, các ngươi không nhận ra thanh kiếm của hắn sao?”
Hai thị nữ nhỏ cùng nhau hét ầm lên.
Thanh Bình công tử! Chính là Thanh Bình công tử!…
Thanh Bình công tử, Vệ Tiểu Điển, con trai độc nhất của tướng quân Uy Chấn. Mười ba tuổi trên trường thi võ đoạt giải nhất, từ đó về sau danh chấn kinh khoa.
Mười bốn tuổi theo cha viễn chinh Tây Hạ, chiến công hiển hách, mười bảy tuổi dẫn tám trăm vạn thiết kị vài ngày đã bình định được đám phản loạn Sơn Đông, mười tám tuổi một mình bắt bè lũ hắc đạo cự phách Ngao Vô, Thanh Bình đưa kiếm tới đâu, hắc bạch hai phái đều phải cúi đầu. Nay đã mười chín tuổi, phong nhã hào hoa, khí thế hơn người.
Mười lăm tháng tám, đêm Trung thu, trăng sáng như nước, nước gợn như bạc, ánh trăng tươi đẹp đầu ngọn liễu.
“Cảnh đẹp ngày vui thế này, ta dám đảm bảo, nữ tử toàn bộ kinh thành ít nhất có một nửa đang nhớ về Thanh Bình công tử.”
“Chỉ có một nửa, còn một nửa kia đâu?”
“Một nửa kia? Nửa kia, đương nhiên là nhớ tới…”
Tên bạc thắt tơ xanh, rượu thơ tới sông mây. Kết Lục công tử.
Thuyền hoa phía nam hồ, là nơi phong nguyệt tập trung anh hùng hào kiệt giàu sang khắp thiên hạ. Một kẻ bất kì bước ra, cũng có thể đập vỡ ba thước tường thành dày thành một lỗ hổng lớn. Mà nay chủ thuyền Nhi Kim Thiên lại đóng cửa từ chối tiếp khách, ở trên chiếc thuyền đứng đầu bảng, Tâm Uyển cô nương tay tỳ bà tuyệt kỹ thiên hạ chỉ chuyên tâm chiêu đãi một người.
Người này không phải hoàng thân quốc thích, không phải nhà quyền thế cự phú, chỉ là một họa sĩ. Cơ mà tranh của họa sĩ này, một bức chưa từng có giá dưới vạn lượng vàng.
Giữa lúc rượu đang nồng, Tâm Uyển muốn hoạ sĩ vì nàng họa một bức, bởi vì may mắn được người này họa chân dung, khắp thiên hạ chỉ có chín người mà thôi. Họa sĩ chỉ im lặng, đồng ý, đều tay mài mực, cổ tay lật trong giây lát liền đặt bút nói: “Cô nương đừng cười.”
Tâm Uyển cùng chủ thuyền Hoa Nguyệt Nương tiến lên nhìn, chỉ thấy trên nửa thước giấy, điểm vài nét mực, nhưng lại hiện ra một mỹ nhân sống động. Chỉ có điều khiến người ta thấy kì quái là chưa có điểm nhãn*. Tâm Uyên không khỏi thắc mắc vì sao họa sĩ không điểm nhãn, họa sĩ ngạo nghễ cười nói: “Vẽ rồng điểm mắt không phải chuyện tầm thường, có thể tại nơi ồn ào náo nhiệt này hạ bút sao?”
Tâm Uyển thản nhiên nói, “Quả nhiên tiểu nữ là kẻ tầm thường, chỉ vì trước kia từng nghe người ta nói, nếu bức họa cùng tấm lòng hòa hợp, đồ tể cũng có thể điểm nhãn, hóa ra lại không phải thế.”
Họa sĩ khinh thường nói: “Người nào cũng có thể mạnh miệng nói, nhưng lại chẳng có ai làm được.”
Tâm Uyển cuộn bức tranh, nói: “Giá mà kẻ đó hôm nay có ở đây, tiểu nữ sẽ đem tranh này cho hắn nhìn một cái, coi hắn sau này còn dám nói lung tung.” Dứt lời bức tranh như có một trận gió cuốn đi rồi lại quay về, nàng cưởi mỉm, mở rộng bức tranh nói: “Người nọ thật đúng là, sao lại làm loạn trên tác phẩm của đại sư thế này, ngài coi nên làm gì cho phải?” Họa sĩ tập trung nhìn, chỉ thấy người trong tranh một đôi con ngươi quyến rũ linh động sáng như nước hồ thu, như người đang sống, nhất thời thân hình cứng ngắc, đột nhiên hét to một tiếng, tông cửa xông ra. Ở đầu thuyền, thấy một người trẻ tuổi khoảng hai mươi, mặc trường bào lấp lánh, áo choàng màu bạc, trước ngực thêu hai con rồng chầu quanh, tay cầm chén rượu, cổ tay buộc một dải tơ lục nhạt, khuôn mặt tuấn lãng trắng nõn, biểu tình vô cùng ôn nhu khiêm tốn, kẻ khác có thể thấy ấm áp cùng yên ổn.
Trong thuyền Hoa Nguyệt Nương nói: “Tranh này là do họa sư thiên tài vẽ, hắn còn là một phú ông, em sao lại đắc tội với hắn?”
Tâm Uyển đắc ý cười nói: “Có thể được Kết Lục công tử điểm nhãn cho, đắc tội với ai cũng đáng.”
Kết Lục công tử, chính là Kết Lục công tử.
Gió êm dịu, mặt trời rực sáng, hoa viên Tần gia, Tần lão thái sư đã qua ba triều, đức cao vọng trọng, môn sinh bạn bè khắp thiên hạ, thiên tử lấy lễ thầy trò đối đãi, người có đại thọ quá tám mươi, khách đến chúc thọ vòng trong vòng ngoài như ngài, khắp thiên hạ cũng chỉ có hơn hai mươi người mà thôi.
Quá ba tuần rượu, Tần lão thái sư đột nhiên phát hiện hình bộ thượng thư Tằng Nguyên Lễ có chút miễn cưỡng cười vui, liền hỏi nguyên nhân.
Hóa ra tại lễ thiên thu* của Thái hậu, trong hoàng thành phát hiện có một thi thể, Hoàng thượng cho rằng không may mắn, lệnh trong kì hạn phải phá án. Sau điều tra ra người chết họ Trần, ngày đó rạng sáng cùng hàng xóm Vương ước hẹn đi chợ mua lợn, nhưng Vương ở chỗ hẹn chờ đến canh năm cũng không thấy người đến, trong lòng kì quái, liền đến Trần gia gọi: “Trần đại tẩu, Trần đại ca cùng ta hẹn đi mua lợn, thế nào còn chưa đi?” Vợ Trần nghe vậy kinh hãi, hóa ra Trần đã sớm rời nhà. Hai người bàn nhau đi báo án, lại tìm thấy thi thể. Vợ Trần cho rằng Vương là hung thủ, Vương lại liều chết không nhận, Tằng Nguyên Lễ có kinh nghiệm nhiều năm phá án, cũng biết Vương là hung thủ, nhưng lại không có chứng cớ, kì hạn đã đến gần, không khỏi trong lòng phiền não.
Tần thái sư nghe xong cười nói: “Lão phu chỉ cách cho ông nhé. Hôm nay hai cháu gái nhỏ của lão phu, một đứa vui, một đứa buồn, đứa buồn vì Tiểu Điển phụng chỉ rời kinh không có đến đây, ngươi nói đứa kia vui vì cái gì?”
Tằng Nguyên Lễ tỉnh hẳn, mừng rỡ kêu người mời Kết Lục công tử đang câu cá sau hoa viên tới. Chốc sau, một vị trẻ tuổi, trường bào ô vân, rồng vàng uốn lượn trên áo, cổ tay tơ lục nhẹ bay, trên môi lộ ý cười. Nghe xong vụ án, Kết Lục công tử cười nói: “Vương kia tự hắn đã nói ra chứng cớ. Hắn cùng Trần hẹn nhau, không thấy người đến, tìm tới nhà người ta thì phải kêu tên Trần mới phải, như thế nào mở miệng liền kêu Trần đại tẩu, rõ ràng biết Trần đã không còn ở nhà.”
Tằng Nguyên Lễ bừng tỉnh, liên tục nói lời cảm tạ. Mọi người lại nhất loạt tung hô Kết Lục công tử quả nhiên không hổ là Kết Lục công tử.
Trước cửa nha môn của Kinh Triệu Duẫn, vốn trang nghiêm yên lặng, sớm ngày hôm đó lại vô cùng ồn ã. Một thanh niên hơn ba mươi, quần áo đẹp đẽ sang trọng, dẫn theo hai mươi người, kéo một ông lão râu tóc bạc phơ, kêu gào đòi Kinh Triệu Duẫn ra xử tội lão lang băm giết người. Kinh Triệu Duẫn đi ra thì thấy đó là tiểu Hầu gia của Kiến Khang hầu phủ, không dám chậm trễ, tuy biết lão kia là Diệp lão tiên sinh, thần y nhân nghĩa của kinh thành, cứu người vô số, quyết không phải hạng lang băm giết người, nhưng cũng không dám nhiều lời. Lúc này một số người bệnh đã từng được Diệp lão tiên sinh chữa trị cùng người nhà nghe tin cũng tới, vừa che cho Diệp tiên sinh vừa gào khóc. Tiểu Hầu gia tức giận, đang định sai người dùng vũ lực, một người trẻ tuổi từ trong đám người bước ra, thông minh sáng láng, quần áo bằng tơ, áo khoác đen, trước ngực thêu bạc, trên cổ tay buộc dải tơ lục nhạt, trên mặt cười nhu hòa, nhẹ nói: “Biểu ca, ngươi đừng vội như vậy.”
Tiểu Hầu gia sau khi thấy người trẻ tuổi, vội kêu lên: “Ngươi không biết đâu, lão gia hỏa này đã giết mẹ ta…”
Người trẻ tuổi mỉm cười: “Diệp lão tiên sinh kê đơn cực chuẩn, chỉ là không ngờ thân thể dì đã quá hư, nhất thời làm bế khí, ta đã giúp dì châm cứu điều khí, hiện tại đã không còn chuyện gì nữa, ngươi nên cám ơn Diệp lão tiên sinh mới phải.”
Tiểu Hầu gia vừa mừng vừa sợ nói: “Thế là mẹ ta không chết?” Thấy người trẻ tuổi gật đầu, bèn vui mừng quá đỗi, nghe lời mà hướng Diệp lão tiên sinh nhận lỗi, Diệp lão tiên sinh lắc đầu không nhận: “Lão phu kê đơn dù không sai, nhưng đúng là đã khiến Thái phu nhân khí tuyệt, mà nay nhờ ơn thần thuật của công tử đã xoay chuyển trời đất, quả nhiên không hổ là Kết Lục công tử vang danh kinh sư.”
Đám người lập tức liền xôn xao.
Kết Lục công tử! Chính là Kết Lục công tử!
Kết Lục công tử Lý An Sở, thế tử của Ngôn thân vương. Thuở nhỏ trí tuệ hơn người, tài hoa cũng hơn người, có danh xưng là thần đồng. Tám tuổi, khi Hoàng đế mở đại yến chiêu mộ danh sĩ thiên hạ, lại sai An Sở tới bình văn chương của đám tài tử này, qua mấy vòng bình luận thần kì, tài danh của hắn từ đó về sau thiên hạ đều biết. Hắn không những có văn tài trác tuyệt, cầm kỳ thi họa lại cũng đạt tới đỉnh cao, lại thêm y thuật đầy mình.
Mười năm trước Hoàng đế bệnh nặng, danh y bó tay, Lý An Sở chỉ dùng ba thang thuốc thì khỏi, trước Thái hậu cùng Hoàng đế nói sao làm vậy. Hắn họa tranh cùng mưu sách lược, dù không mang chức quan nào, nhưng là người quan trọng trong những biến cố nơi triều đình, hắn đều có thể giải quyết dứt điểm. Mặc dù quyền cao, nhưng lại là người khiêm tốn lễ nghĩa, nổi danh là tính tình ôn nhu, hiện hai mươi ba tuổi, đang thời kì rạng rỡ.
Thanh Bình Kết Lục hai công tử, một văn một võ, chiến thắng mọi mặt, vang danh khắp kinh thành, đoạt hết phương tâm các cô gái trong thiên hạ.
Thanh Bình còn trẻ hừng hực khí thế, Kết Lục văn chương bức người, hai người cùng lúc tỏa sáng, đến tột cùng tài năng, luôn là đề tài người trong thiên hạ cảm thấy vô cùng hứng thú.
Trăng sáng lên cao, tỏa chiếu rực rỡ. Ánh trăng như nước, lại không biết có mấy nhà vui mấy nhà buồn.
Đêm đẹp đêm lành, phương tâm thiếu nữ trong khuê phòng, hiện giờ gửi nơi nào?
“Một nửa kia nữ tử, đương nhiên là nhớ oan gia này đây.” Tâm Uyển cười ôn nhu.
Nơi này là biệt viện của Lý An Sở. Vốn đã mang danh phong lưu công tử, biệt viện có vị danh kĩ xinh đẹp này, tuyệt đối không chút kì quái. Nhưng kì quái là ngoài công tử cùng danh kỹ, còn có hai người ngồi cạnh.
Một thanh niên hai lăm, hai sáu, chính là kẻ ngày ấy bên hồ cướp người, nhưng hôm nay trên mặt không còn hung ác, cười tươi còn thấy có vài phần đáng yêu.
Hắn ngồi bên một đại hán như cái cột sắt, ngày ấy dùng móc sắt ghim thuyền Hà Quân lại, vẻ mặt dữ tợn, khí phách hung tợn, lúc này lại ôm một con thỏ nhỏ, thuần thục mà băng bó vết thương ở chân nó.
Tâm Uyển mân mê khăn trong tay, rầu rĩ nói: “Các người nói coi Kết Lục công tử phong lưu đa tình, ai ngờ hắn căn bản là làm bộ, chả biết đang mưu tính cái gì?”
Người thanh niên nhấp một ngụm rượu nói: “Ngươi không hiểu sao? Vị công tử quý giá này của chúng ta năm nay đã hai ba, vẫn là kẻ cô đơn, không cưới vợ thì cũng nên tìm người phụng dưỡng cao đường đúng không? Lý gì cứ ưa phong lưu đa tình nào? Vương gia, Vương phi dù có bất mãn, cũng không ép hắn, nhưng nếu hai người biết hắn với nữ nhân không có hứng thú, lại chẳng cưới gấp mười mấy cô cho hắn.”
Tâm Uyển cả kinh: “A, Tiểu Khang, ngươi nói gì, công tử với nữ nhân không hứng thú?”
Lý An Sở rốt cuộcchịu không nổi bèn xoay người lại nói: “Hai vị thấy chuyện này hay lắm hả? Tiểu Khang, ngươi không nói câu nào có ai cho là ngươi câm điếc sao?”
An Khang nhún vai, làm mặt quỷ.
Tâm Uyển cười: “Công tử sao phải sợ hắn nói? Hay người thật sự không có hứng với nữ nhân, thích nam nhân sao?”
“Đúng!” An Khang vỗ bàn, “Hắn đúng là thích nam nhân, nhưng mà…”
“Tiểu Khang! Ngươi ngứa đúng không?” Lý An Sở khóc dở cười dở quát.
Tâm Uyển vô cùng khoa trương mà thở ra một hơi, nói: “Trời ạ, tin này mà truyền ra, có bao nhiêu nữ hài tử buồn đây. Thật không công bằng, ngươi cùng Thanh Bình công tử từ nhỏ đã giày vò biết bao nữ nhân, mà giờ lại có người có thể khiến các người chịu loại khổ sở như thế này sao?”
“Có người đày đọa Thanh Bình công tử hay không ta không biết, còn hắn, thì có đó…” An Khang không sợ chết lại cố nói thêm một câu.
Lần này đúng là sắc mặt Lý An Sở đúng là có chút thay đổi, Tâm Uyển sợ trêu phải lửa vội nói tránh: “A, công tử nói coi, nếu ngươi cùng Thanh Bình công tử cùng tranh một nữ nhân, ai sẽ thắng?”
Lý An Sở đương nhiên không trả lời, hắn đứng ở bên cửa sổ, sắc mặt vô cùng yên tĩnh, nhưng hàng mi dài khép hờ đôi mắt, không biết đang giấu thứ tình cảm gì.
“Ngươi nói sao?” Hỏi câu này đương nhiên là An Khang.
“Nếu ta là tiểu cô nương chưa hiểu thế sự, ta sẽ say mê Thanh Bình công tử, nhưng nếu đã trải đời, sẽ ái mộ Kết Lục công tử. Nhưng nếu loại chuyện này xảy ra, nam nhân sẽ không để nữ nhân lựa chọn, họ chỉ biết tự ý giải quyết. Thanh Bình công tử tuổi trẻ hừng hực, ta nghĩ hắn sẽ giết tình địch mất.”
“Thế tử của chúng ta cũng không phải kẻ tốt số đó đâu, Thanh Bình công tử lợi hại cũng không có cách nào xử hết đám hộ vệ của công tử nhỉ?” An Khang không phục nói.
Đã băng xong cho thỏ, đang giúp nó đi một chút nhưng đại hán cũng ngẩng mặt lên gật gật.
Tâm Uyển cười khanh khách: “Nói thế thôi, chứ Kết Lục công tử tâm cao khí ngạo của chúng ta có hứng thú với nữ nhân đâu mà.”
Lý An Sở vẫn không để ý đến hai người, lúc này đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài. Chỉ lát sau, trong viện thoảng bóng hình thon dài của hắn, một mình đứng yên bên dưới tàng cây, không biết nghĩ gì.
“Hắn có phải thấy chúng ta ầm ĩ quá không?” Tâm Uyển ra cửa sổ, chậm rãi nói.
An Khang trên mặt không còn vẻ phóng đãng, mà thay bằng nét mặt chăm chú, hắn đặt chén rượu không, thanh âm có chút khàn: “Thực làm người ta đau đầu, đau cả tâm.”
***
*điểm nhãn: xưa(và nay vẫn còn) nhiều vùng có phong tục vẽ mắt cho đồ vật, như vẽ mắt cho thuyền.
*lễ thiên thu: cách nói kính trọng về lễ mừng thọ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook