Thanh Âm Thanh Xuân
-
21: Bảo Vệ Bản Thân Hay Bảo Vệ Người Khác
Mọi chuyện như bức tranh rất đẹp đang được tô thêm sắc màu vào cuộc sống của Vy.
Một buổi tối thoáng đãng, nó lại nhận được tin vui.
Một cuộc thi học thuật của một trường quốc tế tổ chức, đã quyết định mời những thí sinh vừa có giải tham gia một buổi tiệc gặp mặt.
Vy cuối cùng sau nhiều lần gửi bài dự thi thì cũng nhận lời một lời mời dự tiệc.
Đồng nghĩa với việc nó đã lọt vào Top 20 của cuộc thi lần này.
Cuộc thi này rất lớn do một doanh nghiệp tài trợ lên đến cả tỷ đồng và tầm cỡ cấp thành phố, việc không giới hạn độ tuổi tham gia càng khiến cuộc thi có tỷ lệ chọi khốc liệt hơn.
Vì vậy được lọt vào Top 20 như thế đã là một niềm vinh hạnh lớn lao của Vy.
Nhỏ vô cùng phấn khởi, việc đầu tiên nó làm là chạy xuống nhà, đi đến phòng làm việc của mẹ để báo ngay.
"Mẹ! Con đậu cuộc thi cấp thành phố rồi!" Nó toe toét nói với mẹ.
Chỉ thấy mẹ nó dừng công việc một lúc, ngẩng đầu nhìn nó cười rất nhẹ nhưng đầy hạnh phúc, rồi nói.
"Mẹ biết con gái mẹ sẽ đậu mà! Con đạt hạng bao nhiêu vậy?"
"Dạ chỉ nằm trong Top 20 thôi! Chính xác con đạt hạng 17! Được giải khuyến khích ạ!" nó vẫn hào hứng nói với mẹ mình.
"Ừm! Dù sao cũng đừng vì những giải thưởng trước mắt mà ngủ quên trong chiến thắng đấy! Con cần phải luôn cố gắng hơn nữa trong các cuộc thi sắp tới! Đoạn đường còn dài lắm nên cố gắng lên nhé con gái!"
Nói rồi mẹ nó tiếp tục quay trở chiếc máy tính vẫn đang ngày đêm sáng đèn rọi vào mắt của bà.
Niềm vui cũng chỉ kéo dài ngắn ngủi như thế, và cũng chẳng còn gì để mà nói tiếp.
Nụ cười rạng rỡ đang cong trên môi Vy cũng dịu xuống, trở về một đường thẳng tắp như thường ngày.
"Khi nào con đi dự tiệc trao giải thì báo cho mẹ biết! Mẹ chở con đi rồi sẽ đón con đúng giờ! Giờ ngủ sớm đi."
Vy đóng cửa phòng của mẹ lại, dù niềm vui vẫn còn rất lớn trong lòng nhưng lại tự nhủ bản thân đừng thể hiện nó ra ngoài mặt như vừa rồi.
Nó lướt mạng xã hội một lúc, lòng cứ suy nghĩ hay là nên đăng một trạng thái nào đó lên mạng để lưu trữ lại ngày đặc biệt hôm nay, dù sao đây cũng là cách mà rất nhiều người bạn trong lớp vẫn hay làm
"Competition 2022! Congratulations!"
Nó đã gõ dòng trạng thái trên nhưng mãi phân vân có nên đăng lên.
Nó nằm trên giường, mắt nó giữ yên nhìn dòng trạng thái không đăng đó đến có cả chục phút.
Năm phút sau, nó cũng đăng lên nhưng lại để chế độ chỉ mình tôi.
Dù sao đây là cách tốt nhất cho việc phân vân muốn lưu trữ kỷ niệm nhưng lại không muốn ai biết.
"Một buổi Vũng Tàu của bố mẹ tặng mình sau khi có kết quả thi! Cố gắng lên tôi ơi!"
Bỗng nó cũng nhìn thấy một trạng thái khác cũng vừa đăng tải, là một đứa bạn ở trong lớp nó vừa đạt điểm thi trung bình giữa học kì cao thứ hai của lớp, vì người thứ nhất không ai khác là con Vy.
Nó thấy những bức ảnh đầy tươi tắn và một niềm tự hào tràn ngập trên gương mặt của cô bạn ấy.
Nó chợt hơi khó chịu trong lòng, rồi tắt phụt màn hình điện thoại đi.
Câu nói của mẹ lại hiện lên trong đầu nó khiến nó vơi đi sự kì lạ trong đầu.
* * *
Buổi tiệc trao giải ngày hôm đó cũng đến.
Vy ăn bận lịch sự nhưng cũng không kém phần đáng yêu.
Ai chẳng muốn bản thân mình xinh đẹp trong những sự kiện lớn như thế này chứ.
Chiếc váy yếm màu xanh caro kết hợp với chiếc áo phông trắng bên trong.
Mang cùng đôi giày bata màu xanh biển nhạt cùng chiếc vớ cổ cao.
Tóc nó không buộc lên cao hay búi gọn nữa mà xõa xuống thẳng tắp.
Đó là một buổi tối thoáng đãng và trong lành, thật may mắn vì không có cơn mưa bất chợt nào xả xuống cả.
Vy được mẹ đưa đến trung tâm hội nghị lớn, nơi tổ chức tiệc trao giải nằm ở tầng 4, nhưng vì đến quá sớm nên nó và mẹ đành lang thang ở tầng trệt để giết thời gian.
Mẹ dẫn nó vào một quầy nước sang trọng nằm ở tầng trệt ấy, gọi hai ly cà phê yêu thích của hai mẹ con họ, một cho mẹ nó và một cho nó.
Vy thầm nghĩ, cái sở thích này của nó hẳn là rất giống mẹ mình, vì bà ấy luôn luôn gọi món này bất cứ khi nào và bất cứ đâu.
Thức uống giúp bà tỉnh táo trong công việc và cuộc sống, dần dà nó cũng trở thành như một thứ gây nghiện không thể dứt được.
"Vâng vâng! Tôi đang đưa con gái đi công chuyện! Vâng tôi đến ngay!" Mẹ nó đã liên tục bận rộn từ đầu đến giờ với cái điện thoại của bà.
"Vy! Con ở đây nha! Khi nào xong tiệc hãy gọi mẹ đến đón! Giờ mẹ có việc gấp phải đi liền! Yêu con!"
"Dạ vâng!" Nó gật đầu ngoan ngoãn.
Rất nhanh mẹ nó cũng rời đi, bỏ nó một mình lại nơi đó.
Tuy nơi đây có hơi xa lạ và không quen biết ai, nhưng Vy cũng chẳng nhút nhát lắm.
Nó đứng dậy rời khỏi quầy nước sang trọng chán chường đó, mà đi lòng vòng cho đỡ buồn chán.
"Bảo Vy phải không con?"
Tiếng gọi xa lạ làm nó phải quay đầu lại nhìn.
Thì ra đó là bác Hậu - người quản gia kiêm người giám hộ của Minh, nó ngạc nhiên nhưng vẫn lập tức cúi chào bác ấy.
"Con cũng đến nhận giải dự tiệc hả?" Bác ấy vẫn luôn luôn niềm nở và phúc hậu.
"Dạ chào bác! Lâu rồi không gặp bác ạ!"
Nó cũng lễ phép chào hỏi bác, nhưng trong lòng lại có nhiều câu hỏi khác hơn, lại không biết bắt đầu hỏi từ đâu.
"Minh nó đi học lại rồi! Con lâu lâu cũng nên ghé nhà bác chơi nhé!"
"Dạ!" Vy đáp nhưng mắt vẫn dáo dác nhìn sau lưng bác tìm kiếm ai đó.
"Em trai của Minh, Hoàng Tuấn cũng đến đây để nhận giải đó, thằng bé đạt Top 10 lận đó!"
Bác mỉm cười vui vẻ nói giọng thì thầm nhưng lại đầy tự hào.
Khiến Vy cũng hơi chột dạ, thì ra đúng như lời đồn mà nó nghe được ở trận đá bóng vừa rồi, em trai Minh cứ như một chàng soái ca chính hiệu bước ra từ truyện tranh.
"Sao bác với nhỏ này quen nhau vậy?"
Đột nhiên, từ sau lưng của Vy lại là một giọng nói quen thuộc nữa cất lên.
Không thể sai được, đó là chất giọng lèm bèm khó chịu của Minh.
"Con bé này hồi đó có qu.."
Chẳng để bác Hậu nói hết câu thì con Vy bỗng sợ hãi lên tiếng cắt ngang bác ấy.
"A! Hồi đó tôi có vô tình gặp bác ấy ở khu phố nhà mình, không ngờ lại là người quen của cậu, có duyên thiệt luôn!" Nó gượng gạo bịa ra chuyện để nói.
Minh vẫn dòm nhỏ ấy với đôi mắt dò xét, làm nhỏ đổ mồ hôi như tắm, và không biết đã nuốt nước bọt được bao nhiêu lần.
"À! Thôi để bác lên tầng bốn chuẩn bị còn tiếp khách đến! Hai đứa đi chung nha!"
Bác Hậu nhận ra sự thất thường giữa hai chúng nó nên cũng chỉ lặng lẽ cáo từ rời đi, bỏ lại không gian riêng cho bọn nhỏ.
Minh thấy vậy cũng không thôi nhìn nhỏ nữa, nó đi đến quầy nước sang trọng của tầng trệt mà lúc nãy Vy vừa rời đi.
Vy cũng như thói quen đi theo cậu ấy quay lại đó.
"Đừng có mà gọi cà phê trước mặt tao nha! Tao ghét cái mùi đó."
Khi Vy định gọi lại món nước đó trong vô thức thì lại bị tiếng cằn nhằn của Minh làm cho dừng lại.
Nó liếc mắt qua menu rồi gọi đại một món sữa tươi không đường.
Lòng thầm nghĩ cậu ấy có khứu giác tốt vậy à, chỉ là mùi rất nhẹ lại khó chịu đến vậy, trong khi từng dắt nó đi vào cái quán cà phê cũ kĩ tràn ngập mùi hạt cà phê nồng nàn.
"Mà nè! Sao cậu đến đây vậy? Cậu cũng tham gia cuộc thi à?"
"Phải có giải mới đến đây được hay gì?"
Vy biết có hỏi cậu ta câu gì thì cậu ta cũng sẽ hỏi ngược lại như vậy.
Nên nó cũng không hỏi thêm nữa mà im lặng ngồi đợi.
"Em trai cậu có ở đây đó! Cậu không thấy khó chịu gì à!" Nhưng mà sự tò mò không khỏi khiến nó yên lặng được.
"Sao lại khó chịu?"
"Lần trước cậu rất khó chịu khi đấu với em trai mình mà!"
"Lần này tao có đấu gì với nó đâu, nó làm gì kệ nó mắc gì tao khó chịu!"
"Vậy chứ cậu đến đây làm gì?" Vy vẫn kiên quyết hỏi cho bằng được lý do này.
Minh thở dài nhìn Vy rồi mới đành đáp.
"Ba tao bắt tao đến! Ổng là người tổ chức cuộc thi này!"
Vy há hốc nhìn Minh chằm chằm, tự nhiên cảm thấy bản thân nhỏ bé như một hạt cát trên sa mạc.
Giờ nhỏ mới để ý đến cái áo khoác da đen ngầu đét của cậu ta, trông cậu ta hôm nay chỉnh tề sang trọng hơn rất nhiều so với khi phải khoác lên bộ đồng phục học sinh như mọi ngày.
Đôi giày cậu ta đang mang cũng là đôi boot bằng da sáng bóng, chiếc quần jeans rộng rãi và mái tóc được chau chuốt bóng bẩy, tất cả khác hẳn với dáng vẻ chơi thể thao mộc mạc đầy tự do của cậu ta trên sân cỏ.
Câu trả lời chất lừ đó làm con Vy im bật, nó sợ vô ý tứ mà nói gì đó không hay với người đứng đầu cuộc thi mà nó đang tham gia.
"Tao chỉ đến đây chơi thôi chứ chả có trọng trách gì ở đây đâu! Tao mà được ổng cho tham gia vào hội đồng chấm thi là mày không có cửa đậu đâu, khỏi lo!"
Vy cười gượng méo xẹo lại với Minh, đúng là đại gia nói chuyện phải chất lừ như thế đấy.
Ba mươi phút sau, khi tất cả mọi người đã chen chúc nhau đi thang máy lên tầng 4 tham dự buổi tiệc kèm lễ trao giải trịnh trọng, thì Minh và Vy mới lủi thủi đi lên sau.
Minh vì không thích sự đông đúc chen chúc ở thang máy mà đợi mấy người khác đi hết mới đi sau, Vy vì cũng chẳng quen ai ở đây ngoại trừ Minh nên cũng bắt đầu đi theo cậu ấy từ giây phút gặp được cậu ta ở đây.
Minh và Vy bước vào thang máy trống trơn, sau lại có thêm đứa bé tầm 8 tuổi nữa đi vào.
Sự yên tĩnh giữa ba người trầm mặc đến mức chỉ nghe tiếng máy móc vận hành của cái thang máy lúc đó.
Bỗng tiếng rắc phát lên rất lớn trong thang máy, cái thang máy cũng không đi lên nữa mà bỗng dừng lại đột ngột.
Vy và thằng bé lạ kia mất thăng bằng đột ngột mà loạng choạng, Minh là đứa duy nhất bình tĩnh đỡ hai người họ dựa lưng sát vào tường thang máy, rồi đứng sát vào họ cản cho họ không mất thăng bằng mà té ra trước.
Minh gấp rút bấm loạn xạ các nút ở thang máy nhằm kích hoạt nó hoạt động trở lại nhưng công cốc.
Nó bấm nút khẩn cấp cầu cứu nhưng vẫn không thể ngừng nghe tiếng răng rắc kì lạ của thang máy trong đó.
Lòng Vy đã nghĩ đến cảnh có thể thang máy sẽ rơi, nó chợt đổ ròng mồ hôi và sợ hãi, tay níu chặt lấy cánh tay to lớn của Minh đang giữ lấy người mình.
"Nằm sấp xuống đi! Tôi đọc được tin nếu thang máy rơi thì nằm xuống ôm đầu sẽ giảm lực tác động hơn đó!" Vy hoảng loạn nói ra điều nó chợt nhớ ra trong đầu.
"Bế thằng bé kia lên đi!" Minh tự dưng ra lệnh cho Vy.
Vy vô cùng thắc mắc nhưng vì quá hoảng sợ nên nó chỉ biết làm theo.
Nhanh tay ôm thằng bé đó nhấc lên khỏi mặt đất.
Minh một tay vẫn bấm loạn xạ ở thang máy, một tay cúi xuống choàng qua ôm lấy eo của Vy, như chuẩn bị nhấc bổng nhỏ lên.
"Nè khoan!"
Vy chợt nhận ra điều gì đó nên lớn tiếng hét.
Nhưng tiếng răng rắc mỗi lúc mỗi lớn hơn, làm nó sợ như muốn tụt cả trái tim ra ngoài, nó bất giác vùi mặt vào bờ vai của Minh rồi nhắm chặt mắt chờ một điều kinh khủng sẽ xảy đến.
"Ba đứa không sao chứ?" Tiếng hỏi từ bên ngoài khiến nó mở mắt ra nhìn.
Thì ra thang máy đã dừng lại ở một tầng nào đó trước khi rơi tự do xuống mặt đất.
Lúc này mới thấy Minh buông tay ra khỏi người nó, rồi kéo nó bước ra khỏi thang máy.
Vy thì vẫn còn hoảng hồn như chưa thể tin mình đã quay trở về mặt đất được.
Tay vẫn không buông thằng bé mà nó đang nhấc bổng trên tay ra.
"Chị gái ơi! Thả em xuống đi chị!"
"À!" Tiếng gọi của thằng bé mới khiến nhỏ sực tỉnh.
Một hồi rất lâu sau, thay vì được đi lên tầng 4 tham dự buổi tiệc thì nó được mời hẳn lên ngồi phòng V.
I.
P của trung tâm hội nghị.
Vy ngồi yên tĩnh ngơ ngác giữa Minh và cậu bé trai 8 tuổi lúc này, miệng liên tục nuốt nước bọt lo lắng.
"Lại sao nữa?"
Một người đàn ông trung niên bận vest chỉnh tề đi vào phòng chưa kịp thấy bóng dáng mà đã nghe tiếng nói cộc cằn đi trước.
"À! Con trai ngài với vài người khác vừa gặp sự cố ở thang máy ạ!"
Vy liếc nhìn người đàn ông trung niên sang trọng kia, thì ra đó là bố của Minh, nó hơi sửng sốt nhìn ông ấy vì hàng lông mày luôn chau khó chịu lại giống y đúc thằng Minh.
Vài người mở lại đoạn camera vừa rồi cho ngài ấy xem lại.
Còn bọn Vy và Minh với thằng bé kia thì được bác sĩ riêng đến kiểm tra sức khỏe.
Điều này làm Vy hơi ngượng vì lần đầu được một bác sĩ riêng trực tiếp kiểm tra kỹ lưỡng như thế.
"Báo với bên tòa nhà xóa đoạn băng này đi, đừng cho bọn báo chí vào viết bài."
Ông ấy xem xong một lần cũng đóng gập máy tính lại, mặt mày vẫn nghiêm nghị khó chịu đi đến gần Minh.
"Khi thang máy rơi, mày phải nằm ngửa xuống hoặc ngồi xuống sàn, chứ không phải là đứng ôm nhau trời chồng như vậy! Mày không biết mấy thứ cơ bản như vậy à?"
Vy nghe ông ấy đang dùng tông giọng rất bực dọc để nói với Minh.
Lòng nó chợt cảm thấy hơi oan cho Minh nên đã lấy hết can đảm khép nép nói.
"Dạ! Cháu xin lỗi đã chen ngang nhưng Minh lúc nãy trong thang máy làm vậy là có ý giúp hai tụi cháu ạ! Cậu ấy đã định nhấc bổng tụi cháu lên để giảm tác động cho tụi cháu còn cậu ấy thì làm đệm ạ.
Cháu biết việc làm đó không đúng nhưng dù sao cậu ấy cũng đã có ý làm một việc tốt đó ạ."
"Biết là không đúng? Nhưng vẫn làm! Nếu thang máy rơi thật, có chuyện lớn xảy ra! Báo đài sẽ đăng lên những tin tức tiêu cực thế nào khi coi cái đoạn ghi hình kia! Con trai của tập đoàn Sun không biết cách đối phó với tình huống rơi thang máy? Đã ngu còn cố tỏ ra anh hùng!"
Ông ấy vẫn nghiêm nghị giải thích cho Vy nghe, dù nhỏ không hiểu ông ấy có hiểu lời của nhỏ nói lúc nãy không? Thay vì lo lắng cho con trai mình thì hình như ông lo lắng cho cái gì đó khác hơn thì phải.
"Nhưng cậu ấy có ý tốt muốn giúp đ.." Vy vẫn tiếp tục nói lại.
"Ngưng đi!" Minh kế bên đẩy vai nó ngăn lại.
Vy cũng e dè im lặng, nhưng lòng vẫn rất khó chịu với người đàn ông trước mặt mình, người vẫn đang trừng mắt nhìn bọn họ.
"Mày về đi! Đừng lảng vảng ở đây nữa! Mày đến đây đúng là phiền phức!"
Ông ta cuối cùng cũng nói với Minh lời nói cuối cùng trước khi ngoảnh mặt đi.
"Tôi cũng chẳng muốn đến đây đâu, là ông gọi tôi đến rồi lại khó chịu bảo tôi đi."
Minh cũng đứng bật dậy, rồi cũng muốn rời đi khỏi đây ngay lập tức.
Kể từ lúc nó chấp nhận nhường nhịn bố mình để vay một số tiền lớn thì trông nó ngoan ngoãn nghe lời ông ấy hơn rất nhiều.
"Ăn với chả nói! Tao không hiểu sao lại có đứa con như mày!"
Vy vẫn nghe tiếng ông càu nhàu nhắm thẳng vào cậu con trai của mình.
Dù là nói với Minh nhưng khiến nó chợt cảm thấy rất đau lòng, sao ông ấy lại có thể nói thế nhỉ?
"Thế sao ông còn sinh ra tôi?"
Minh cũng trân tráo đứng lại, nó nghênh ngang đứng đó hất mặt nhìn bố mình rồi hỏi vặn lại.
"Còn không biết xấu hổ! Giống hệt mẹ mày!"
Vy lo sợ vì thấy những đối đáp giữa họ càng ngày càng căng thẳng hơn, dường như chẳng ai sợ đối phương sẽ tổn thương nữa mà chỉ toàn kiếm những lời lẽ sắc nhọn nhất để dành cho nhau.
"Tôi lại thấy mình giống ông hơn! Không phải khi còn nhỏ ông nội luôn bảo rằng tôi trông y đúc ông mà! Nhất là sự trơ tráo, lỗ mãng!"
Vy giật mình với câu nói của Minh, nó đứng bật dậy kéo lấy áo Minh và lắc đầu ngăn cản.
"Đừng nói vậy mà!"
Vy thấy ông ấy vẫn giữ nguyên sự nghiêm khắc trên khuôn mặt rồi quay đầu nhìn thằng Minh và nó.
Vy đã rất sợ, chắc chắn với tính cách của hai người họ, sẽ chẳng ai nể nang gì mà tiếp tục dùng lời cay độc nhất để xả vào nhau.
"Cậu chủ chắc mới bị khủng hoảng ở thang máy lúc nãy nên nói thế thôi! Ngài kệ cậu ấy đi ạ! Buổi tiệc trao giải cũng trì hoãn được năm phút rồi ạ! Nên ngài nhanh chóng có mặt ở đó không bên báo chí lại nghi ngờ." Bác Hậu đứng đó nãy giờ cũng phải chen vào giải nguy tình hình.
Bố của Minh cũng rời đi bằng cái liếc mắt đục ngầu dành cho con trai mình.
Cậu ta cũng hất tay mình ra khỏi cái níu áo của Vy.
Một mạch đi thẳng ra khỏi đó mà chẳng nói lời nào, bỏ lại con nhỏ Vy ngơ ngơ ngác ngác.
Người khủng hoảng nhất sau cú trục trặc thang máy lúc nãy là con Vy mới đúng, nó tiếp tục không biết làm gì ở nơi đó, liếc mắt xuống tay mình, nó thấy đứa bé 8 tuổi lúc nãy đang đi đến nắm lấy tay Vy sợ sệt không hiểu chuyện gì.
"Chị gái ơi! Mình đi chung đi! Em thấy ngợp quá!"
Đúng là ngợp thở thật với cái không khí lúc nãy.
Vy gật đầu rồi dẫn thằng bé đó ra khỏi đó, sau khi được bác sĩ chẩn đoán là không có vết thương gì trên người họ sau vụ thang máy vừa rồi.
Người lớn vẫn hay dạy bọn trẻ làm một người hùng cũng là điều rất tốt? Nhưng sau này lại bảo với bọn học sinh rằng nên bảo vệ bản thân mình trước tiên trong mọi tình huống.
Vy bất lực, nó không đủ sâu sắc để hiểu, cũng không đủ trưởng thành để biết chúng ta nên chọn làm gì trong tình huống đó..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook