Edit: Rose
Sau khi Lý Như về nhà, cô chở Chân Tích trên chiếc xe ô tô của mình. Buổi chiều không phải là giờ cao điểm, trên đường cũng khá vắng vẻ. Chân Tích nhìn chiếc xe của Lý Như, tuy không phải là loại xe cao cấp gì, nhưng mà tóm lại vẫn là phương tiện, cô cũng muốn mua một chiếc để khỏi đi bộ. Thương Thành lớn đến thế, địa điểm sầm uất nhiều như vậy, cô đến đây một thời gian ngắn cũng chưa từng ghé qua.

Lý Như nhìn thấy ánh mắt lưỡng lự của Chân Tích, khoảng cách từ tiểu khu đến cửa hàng bánh ngọt của Chân Tích không xa, tuy rằng cô rất hài lòng, nhưng nhìn tiểu khu xa hoa trước mắt, cô có chút chần chờ.

“Tiền thuê nhà…”

Lý Như đỗ xe xong quay trở lại, sau khi nghe được lời nói của Chân Tích, bắt đầu nghiêm túc thuyết phục cô.

“Tiền thuê nhà ở đây chắc chắn nằm trong khả năng của cậu, phòng ốc rộng, trang trí cũng rất đẹp. Lúc đầu là của một nữ sinh mua để ở, nhưng mà sau khi kết hôn sẽ ở bên nhà trai, nhà không có ai ở. Tớ nhờ đồng nghiệp hỏi không qua trung gian, người ta không thiếu tiền, chỉ là cảm thấy đã bỏ phí một nhà trống, nên mới cho thuê.”

Lý Như tạm dừng một chút, lại nói tiếp: “Tuy rằng quanh đây có một số tiểu khu tiền thuê nhà sẽ thấp hơn một ít, nhưng cậu xem, ở đây bảo an, vật dụng đều đầy đủ hết, camera hoạt động 24/24, một cô gái như cậu ở cũng yên tâm, nên tớ phải cân nhắc lắm mới giúp cậu xem chỗ này. Cậu đi vào nhìn thử xem, nếu không hài lòng hoặc giá không thích hợp có thể bàn lại.”

Chân Tích bị cô thuyết phục, gật gật đầu đi vào. Tiểu khu là một tòa nhà cao tầng, Lý Như đi đến phòng ở tầng 16. Nhìn bộ dạng ngựa quen đường cũ của cô, hẳn là đã đến xem nhiều hơn một lần.

Chân Tích nhìn bạn thân tốt của mình, quan tâm cô như vậy, trong lòng không khỏi cảm động.

Sau khi cô xem phòng ở, quả nhiên hết sức hài lòng.

Phòng rộng hơn một trăm bốn mươi mét vuông, hai phòng ngủ hai thư phòng, phòng khách rất lớn, từ chỗ của cô nhìn qua, có thể thấy được hơn nửa Thương Thành. Phòng bếp dạng mở, vô cùng sạch sẽ. Đồ dùng cũng đã đầy đủ, nếu phải làm bánh ngọt, cô có thể trực tiếp bắt đầu. Phòng ngủ cũng rất gọn gàng, có lẽ bởi vì trước kia do một nữ sinh ở, trong phòng trang trí vô cùng tinh tế và ấm áp.

Chân Tích hài lòng nhìn bố cục trong phòng, gật đầu với Lý Như, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Lý Như báo một con số.

Tuy giá hơi cao một chút, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chi trả của Chân Tích. Trước đó, cô đã xem qua một số nhà, thật không dễ để thuê phòng như vậy với giá này.

Chân Tích khẽ cắn môi, gật đầu đáp ứng.

Hai người cùng đi ra khỏi cửa, Lý Như thấy Chân Tích hiện đã yên ổn, cũng cảm thấy vui vẻ, liền ôm lấy cánh tay Chân Tích thảo luận buổi tối ăn gì.

“Đinh—” 

Thang máy dừng ở tầng 16, Chân Tích nghe thấy quay đầu, vừa chuẩn bị đi vào thang máy, bước chân một chút.

Cô nhìn người đàn ông trước mắt đến ngây ngẩn cả người. 

Đôi mắt một mí, mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, khẩu trang bị kéo xuống cằm.

Quần áo giống với khi trưa, điều này làm cho Chân Tích liếc anh một cái cũng có thể nhận ra.

Cuối cùng nhìn đến mặt.

Đây là phản ứng đầu tiên của Chân Tích.

A thật là đẹp mắt…

Đây là phản ứng thứ hai của Chân Tích.

Sao tim lại đập nhanh hơn?

Chân Tích sững sờ nhìn người trước mắt, trên mặt cảm giác có chút nóng.

Lý Như cũng lặng đi một chút, người đàn ông nhìn Chân Tích, giống như nhận ra cô, tròng mắt màu đen hiện lên một tia gì đó, sau đó nhanh chóng kịp phản ứng, anh hơi hơi vuốt cằm xe như chào hỏi. Sau đó đi qua bọn họ, đi đến bên kìa tầng 16, vừa vặn đối diện nhà Chân Tích.

Tầng 16 có tổng cộng bốn hộ gia đình, ba hộ xếp thành một hàng, phòng còn lại đối diện với Chân Tích.

Mà, Phó Dật Hạo đi đến, chính là phòng ở đối diện Chân Tích. Sau đó, anh lấy chìa khóa ra.

Sau khi kịp phản ứng, Chân Tích sửng sốt, đây cũng thật khéo.

Thang máy sắp đóng, tuy rằng Lý Như cũng đã đánh giá Phó Dật Hạo một chút, nhưng dù sao cũng là người đã có bạn trai, cô vẫn phải giữ liêm sỉ mà không nhìn một người đàn ông lạ mặt.

Tuy rằng đối phương rất tuấn tú. 

Cô nhìn tầm mắt của Chân Tích vẫn luôn dõi theo từng bước đi của người đàn ông, ngăn cửa thang máy sắp khép lại, kéo tay Chân Tích nhỏ giọng nhắc nhở: “Đi thôi!”

Chân Tích rất muốn nói cô chính là hàng xóm của anh sau này, nhưng nhìn người đàn ông đứng phía trước, cô mở miệng cũng không nói được gì.

Chân Tích đưa tay huých Lý Như một cái, xoay người đi đến: “Anh Phó…”
Minn: Hôm nay nhận được sự ủng hộ của mọi người, tớ chân thành cảm ơn rất nhiều OwO Cho nên chương này là phúc lợi ngày lễ và cả là món quà tớ đáp lại mọi người nè ~ thật ra đọc chả bõ thèm đâu hic một chương ngắn lắm mọi người ạ, nhưng cũng mong mọi người tiếp tục ủng hộ nhà tớ thật nhiều nha~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương