Thanh Âm Của Em
Chương 36



Mẹ Dạ còn đang thắc mắc Dạ Dung Lâm giấu bạn gái quá kín kẽ, bà vẫn chưa tra ra là người nào.

Mà hôm nay có thể phát lì xì nhiều như này, có thể là thiên kim nhà ai?
Dạ Dung Lâm còn trả lời không ít bình luận, miệng lưỡi đều một mùi khoe khoang: “Ha ha, đương nhiên bạn gái anh là tốt nhất.”
“Phát lì xì cho anh tất nhiên là không đau lòng, lại còn tặng đồng hồ nữa chứ.”
Mọi người đều tưởng tượng, lì xì nhiều tiền như thế thì đồng hồ cũng không phải dạng vừa đâu! Chậc, một đám cẩu độc thân ngồi hâm mộ.
Dạ Vạn Nham cũng lướt lướt newsfeed vì Vân Vãn thường hay đăng tin, đương nhiên nhìn thấy tin Dạ Dung Lâm đăng, liền quay sang hỏi Dạ Tiểu Hàm: “Nhóc, bạn gái chú hai con làm nghề gì?”
“Là bác sĩ khám bệnh cho động vật nhỏ.” Dạ Tiểu Hàm hưng phấn trả lời, sau đó chạy đi, “Cháu muốn cùng Đào Tử trải qua lễ tình nhân, chú út đừng quấy rầy cháu chọn quần áo.”
Dạ Vạn Nham ghét bỏ mà cười một tiếng.

Vân Vãn còn đang giúp nhóc này chọn đồ, lại nghĩ sắp nhanh thôi là mình không cần phải chiếu cố tên nhóc này rồi.
Vân Vãn nhận được tin nhắn của Dạ Vạn Nham, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại chuyển em nhiều tiền vậy?” Dạ Vạn Nham bèn đưa bài đăng của Dạ Dung Lâm cho bạn gái xem: “Có người xấu tính khoe khoang.”
Vân Vãn oa một tiếng, mắt lấp lánh: “Tiểu tỷ tỷ này quá soái luôn! Có thể chuyển nhiều tiền như vậy, em cũng muốn bao dưỡng tiểu ca ca.”
Dạ Vạn Nham mặt dày sáp tới: “Bao dưỡng anh đi, anh cho em 5.2 đồng là được, không cần nhiều.”
Vân Vãn chạy tới, khom lưng cười meo meo: “5.2 đồng? Trước đấy em có chuyển cho anh 100 đồng mà.”
Dạ Vạn Nham thừa dịp Dạ Tiểu Hàm không chú ý, túm lấy Vân Vãn hôn một miếng: “100 đồng? Anh lo em lại ăn không ngon, ngủ không yên.” Vừa nói vừa xoa xoa eo cô.
Vân Vãn đỏ mặt đẩy anh ra: “Đại sắc lang, không biết xấu hổ.”
Dạ Vạn Nham cười cười nhìn cô rời đi.


Vân Vãn giúp Dạ Tiểu Hàm chọn đồ, còn nói: “Tiểu Hàm của chúng ta muốn trở lên lịch thiệp là không thể chiếm tiện nghi của bạn nữ, biết chưa?”
Dạ Tiểu Hàm nghiêm túc gật đầu: “Cô nhỏ, cái này cháu đã biết.

Cháu chỉ chiếm tiện nghi của Tiểu Đào thôi.”
Vân Vãn: “…”Nói nhiều như vậy cũng vô ích.
Dạ Tiểu Hàm mặc bộ đồ đẹp nhất bên trong còn mặc một chiếc quần yếm.

Lúc này đang đứng trước gương soi soi thân mình.

Vân Vãn cũng chưa thấy qua đứa nào tự luyến như này.

Mấu chốt thằng nhóc này còn bổ sung: “Tiểu Đào là vợ cháu, mấy bạn nữ kia thì không phải.”
Vân Vãn: Có đạo lý
Vân Vãn đem ảnh Dạ Vạn Nham gửi cho mình lưu vào máy rồi gửi cho Cố Miên Miên, chính là mẹ của Tiểu Đào, hâm mộ nói: “Tiểu tỷ tỷ này đẹp trai quá.”
Cố Miên Miên thấy ảnh, liền không muốn bị so sánh, ngay lập tức phát lì xì cho Cung Thần Uyên 13145200, một phát 1300 vạn, Cung Thần Uyên nhìn thấy, tròng mắt trừng muốn rớt.
Cố Miên Miên nhà anh chính là một cô nàng tham tiền, mỗi ngày đều hoa hoa cỏ cỏ bàn luận mua sắm các thứ các thứ.

Tuy rằng đôi khi anh thực sự cảm thấy nhiều đồ cô ấy chưa đụng đến bao giờ.

Hơn nữa, được mua sắm tâm tình cô ấy sẽ tốt, sẽ không cùng mình giận dỗi, so đo, thì anh sẽ vui vẻ, cớ sao mà không làm.
Nhưng lần này, Cung Thần Uyên vội vàng gọi điện cho Cố Miên Miên: “Miên Miên, em đang làm gì vậy?”
Cố Miên Miên lớn lên chính là một tiểu loli, ngồi trên sô pha bộ dáng rất giống nữ vương.

Cô nhấc máy trả lời: “Hôm nay là lễ tình nhân, thưởng cho anh.”
“Anh không cần.” Công việc ở công ty đã xử lý tốt, Cung Thần Uyển cũng từ chối dự tiệc tối nay.

Anh ngồi trên xe đi thẳng về nhà.

Trên đường anh thành khẩn hỏi vợ: “Có phải lại giận anh rồi không? Hiện tại anh trở về với em.”
Cố Miên Miên nghi hoặc: “Em không có tức giận.”
“Không giận sao lại chuyển cho anh nhiều tiền vậy, bằng này tiền đủ để em mua mấy bộ son môi mà?”
Cố Miên Miên tính toán, đau lòng than một tiếng.

Cung Thần Uyên không ngừng cố gắng: “Em nghĩ lại xem trang phục của em, váy vóc loại nào không dưới 1 ngàn vạn, cũng hết không ít đi.”
Cố Miên Miên bỏ điện thoại ra xa, cõi lòng tan nát.
“Còn mấy chiếc túi hàng hiệu của em…”

Cố Miên Miên rốt cuộc cũng không chịu nổi: “Cung Thần Uyên, đem tiền trả lại cho em! Đáng ghét! Không cho anh nữa.”
Cung Thần Uyên nghe được câu này, trong lòng yên tâm vạn phần, một lần nữa chuyển lại cho vợ mình.

Sau khi nhận được tiền, cô cực kỳ vui vẻ, tiếp đó gửi một lì xì khác cho chồng mình: “Cái này anh nhận đi.”
Cung Thần Uyên nhận số tiền là 5.2 đồng, đây mới chính là phong cách của Cố Miên Miên.

“Cảm ơn Miên Miên của anh.”
“Em muốn bộ son mới ra kia.”
“Được, mua.”
Kha Âm còn không biết hành động của mình dẫn đến nhiều chuyện như vậy.

Cô cùng Dạ Dung Lâm ăn sáng, sau đó trở về thay đồ.

Lại nói tiếp, hai người cũng đã hẹn hò không ít, nhưng chưa lần nào cô trang điểm cả.

Giống như ngày từ đầu, cô cũng không quá lo lắng.
Lần này xem cả tủ quần áo, bởi vì phục vụ công việc nên quần áo của cô tương đối nhẹ nhàng và rộng rãi.

Hình như mẹ cô có mua váy cùng lễ phục gửi cho cô? Nói bình thường hẳn lên trang điểm nhiều một chút.
Dáng người Kha Âm cực tốt, khung xương bé tuy nhìn gầy nhưng chỗ nào cần thịt thì đều có, đặc biệt hai chân vừa trắng lại dài, nếu mặc váy ngắn liền thấy được đôi chân cực phẩm.
Mặc một chiếc váy trắng, phần trên màu hồng, trên cổ đeo thêm chiếc vòng nhỏ.

Duỗi tay ra nhéo nhéo eo, Kha Âm nghĩ thầm, cũng không gầy mấy.

Trang điểm nhẹ nhàng tinh tế do Bối Nguyệt Lượng dạy cô, thoạt nhìn trông trẻ trung như mấy cô bé 18 tuổi.
Cô chuẩn bị tương đối lâu, Dạ Dung Lâm nửa điểm cũng không mất kiên nhẫn.

Anh ngồi trong nhà cô xem giấy tờ, trêu mèo, thời gian cũng qua nhanh.
Âm thanh giày cao gót vang lên, Dạ Dung Lâm quay đầu nhìn, ánh mắt nháy mắt thay đổi.
Bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm, không dám tiến lên, đứng tại chỗ, kéo váy hỏi: “Có phải ngắn quá không?”
Dạ Dung Lâm liên tiếp gật đầu: “Đúng, Âm Âm bảo bối anh hối hận, em trước kia cũng trang điểm như này đi ra ngoài chơi sao?”
Dạ Dung Lâm đi tới, cường điệu với Kha Âm: “Chính là không muốn để em xinh đẹp như thế cho người khác nhìn.”
Bình thường cô nương này đã sớm thẹn thùng, thế nhưng lại chỉ vào chính mình hỏi: “Thật sự xinh đẹp?”
“Ừm” Kể cả không phải bạn gái mình, anh cũng thực lòng khen xinh đến cực hạn luôn.
Kha Âm cười rộ lên: “Ra là không phải em tự luyến, em cũng cảm thấy chính mình khá xinh đẹp.”
Dạ Dung Lâm: “…..”
Dù sao Kha Âm cũng không thay lại đồ, có Dạ Dung Lâm khẳng định cô cảm thấy hôm nay thật tự tin, cô nguyện ý để nhiều người nhìn thấy.

Kim Giác và Ngân Giác cũng bị cô mê hoặc, Dạ Dung Lâm cầm tay Kha Âm đi phía trước, hai đứa ngơ ngác nhìn chằm chằm, còn muốn lên xe cùng hai người.

Dạ Dung Lâm để hai đứa ở ngoài xe, không cho hai đứa nhảy lên người Kha Âm: “Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi lễ tình nhân, không mang theo các em.”
Hai con mèo cuống quýt kêu lên.

Dạ Dung Lâm bắt đầu phối âm:
“Không được! Anh phải mang bọn em theo.”
“Chán ghét anh.”
“Mình cũng thế.”
Kha Âm có thể phân biệt được hai giọng phối âm này! Si ngốc nhìn Dạ Dung Lâm hóa thân, một lúc sau cũng không phục hồi tinh thần.
Dạ Dung Lâm chuẩn bị khởi động xe, cười nói với Kha Âm: “Nhìn gì vậy? Chẳng lẽ hôm nay anh mê người vậy?”
Bởi vì phút trước anh còn sắm vai hai con mèo, cho nên giọng của anh Kha Âm có thể phân biệt được.

Rốt cuộc cô cũng hiểu được, lời của Bối Nguyệt Lượng “mượt mà như phỉ thúy, nhẹ nhàng như kinh hồng” là dạng âm thanh gì.

Mang theo hơi thở trầm thấp, lọt thẳng vào tâm hồn cô.
Chẳng qua là chỉ câu đầu cô nghe được, còn lúc sau nói chuyện thì âm thanh này cũng không tạo ấn tượng gì cho Kha Âm.
Dạ Dung Lâm không biết Kha Âm suy nghĩ gì, đang bổ não chính mình rằng hôm nay bản thân mê người, cười nói: “Âm Âm bảo bối, về sau quần áo của em để anh chọn được không?” Còn nghĩ thầm trong lòng, anh chọn cho em đồ xấu xong đem em giấu đi không cho ai phát hiện sự xinh đẹp của em.
Kha Âm mắt sáng chưng nhìn anh: “Có thể, nhưng em có điều kiện.”
“Ừm, điều kiện gì?”
“Anh những lúc ở bên em, có thể lồng tiếng phối âm các nhân vật không? Động vật, hoặc là đồ vật nhân cách hóa nên cũng có thể.”
Dạ Dung Lâm kinh hỉ hỏi: “Chỉ yêu cầu như vậy sao?”
“Đúng vậy, nếu anh có thể nói, tủ quần áo của em do anh nhận thầu.”
Dạ Dung Lâm vui vẻ thiếu chút nữa nhảy lên: “Có thể! Em muốn nghe loại âm thanh nào, anh đều phối âm cho em.”
Vì bản thân không thể phân biệt được âm thanh nên cô cái gì cũng muốn nghe.

Vì thế cô lắc đầu: “Anh phối âm như nào cũng được.”
Dạ Dung Lâm tự hào nghĩ, xem ra công việc này của anh cũng đến lúc dùng được việc rồi.

Nội dung phối âm kia, anh cần phải ngẫm lại cho kĩ, nhất định phải làm vừa lòng cô gái của mình..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương