“Đây là vợ chú?” Lão Trần đi vào từ ngoài cửa, nhìn về hai người với vẻ mặt khiếp sợ.
Tối hôm ấy lúc ở quán ăn Hồ Nam anh cũng chỉ thấy nửa gương mặt Dương Quyển ở phía xa, cho nên hiện tại lão Trần căn bản không thể nhận ra người ngồi cạnh Hạ Lãng bây giờ chính là người tối hôm đó.
Hạ Lãng nghe vậy thì mặt mũi không khỏi đông cứng hết cả.

Rõ ràng hắn không thể ngờ lão Trần lại về đúng lúc này, Hạ Lãng quét mắt về phía Dương Quyển đang ngồi trên ghế dựa theo bản năng.
Ngược lại, rõ ràng Dương Quyển đã nhận ra lão Trần chính là người bạn ngồi cạnh Hạ Lãng bữa tối hôm trước rồi, cậu vẫn đang ngẩng mặt nhìn ra ngoài đối diện với ánh mắt của Hạ Lãng.

Hạ Lãng không thấy vẻ bài xích trên mặt cậu.
Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng lại thấy ở đây còn có người ngoài, vậy nên cũng bỏ cái suy nghĩ muốn làm sáng tỏ mọi chuyện trong nháy mắt.
Bạn gái lão Trần đi tới từ phía sau, chủ động chào hỏi với Dương Quyển: “Đây là bạn gái của Hạ Lãng sao? Chào em, chị là bạn gái của lão Trần”.
Dương Quyển hơi mất tự nhiên cười với cô, cậu không biết nên ứng xử thế nào trước tình huống này.

Vẫn may nhờ có Hạ Lãng phản ứng lại trước, hắn ra vẻ tự nhiên dang tay khoác lên vai Dương Quyển.

“Mấy hôm nay “cô ấy” bị đau họng nên không thể nói chuyện”.
Bạn gái lão Trần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cô nằm nhoài ra quầy, cúi đầu kéo gần khoảng cách với Dương Quyển rồi cười híp mắt khen: “Em đáng yêu quá đi”.
Dương Quyển cứng đơ cả người, cậu không biết có nên lùi lại tránh đi không, mặt thì đã đỏ lên trước.
Cánh tay đang khoác vai Dương Quyển để lên gáy cậu, kéo mặt cậu ấn về phía mình, cố ý tạo khoảng cách giữa Dương Quyển và bạn gái lão Trần: “Cô ấy dễ xấu hổ lắm”.
Bạn gái lão Trần hiểu chừng mực lùi lại, quay về đứng cạnh lão Trần.

Thanh niên định đến bắt chuyện với Dương Quyển lúc đầu giờ đã thức thời về chỗ rồi.

Lão Trần nhìn quần áo Dương Quyển và Hạ Lãng mặc thì mở miệng hỏi: “Hai đứa chuẩn bị đi hẹn hò hả?”
Hạ Lãng chần chừ một giây, không trả lời liền.
Lão Trần lại tự động xem sự im lặng của hắn là thừa nhận, trên mặt anh hiện lên nụ cười.

“Đúng lúc bọn anh cũng đang định đi xem phim, hai đứa đi cùng luôn không?”
Hạ Lãng không vội trả lời mà hỏi ngược lại: “Ai trông quán giúp anh?”
“Anh mới thuê một sinh viên làm bán thời gian”.

Lão Trần giải thích, “Chắc cậu ta cũng sắp tới rồi đó”.
Hạ Lãng cúi đầu ra vẻ không quan tâm ừ một tiếng, sau đó lập tức cúi đầu nhìn về phía Dương Quyển ở bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi cậu có muốn đi xem phim không.
Dương Quyển nhận được ánh mắt dò hỏi của hắn thì hiểu ý gật gật đầu.

Cậu biết con trai ở cái tuổi của Hạ Lãng đều có lòng tự trọng khá cao, lời nói như bát nước đổ đi, không thể chịu mất thể diện rồi rút lại được.
Nếu như làm sáng tỏ mọi chuyện sẽ gây khó dễ cho đối phương, vừa lúc Hạ Lãng cũng có nhu cầu này nên Dương Quyển cũng sẵn lòng phối hợp với hắn, tạm thời giả bộ làm bạn gái của đối phương vậy.
Hạ Lãng hơi kinh ngạc khi thấy thế mà cậu lại muốn đi xem phim thật, vốn đã chuẩn bị sẵn lời từ chối, giờ nhất thời lại phải đổi giọng đồng ý.

Xe của Hạ Lãng đỗ ở trong trường chưa lái ra.

Lão Trần có một cái xe ô tô cũ, cả đám bàn bạc một lát rồi quyết định đi chung xe của lão Trần.

Có một trung tâm thương mại tổng hợp trong thành phố cách đại học A không xa.

Tầng cao nhất của trung tâm thương mại có rạp chiếu phim, học sinh sinh viên quanh đây nếu muốn xem phim thì thường đến đó.

Sau khi nhân viên làm bán thời gian đến thì bốn người bắt đầu xuất phát tới rạp chiếu phim.
Xe của lão Trần đỗ ở khu dân cư ven đường, anh có thuê một căn ở khu này để ở cùng bạn gái.

Bọn họ bàn bạc một lát rồi quyết định sẽ đi bộ qua lấy xe.
Lão Trần và bạn gái cãi nhau thì to nhưng làm hòa cũng nhanh không kém.

Lúc này hai người dính vào nhau ngọt ngào đi ở phía trước, người bạn gái trông như chỉ hận không thể treo lên người lão Trần luôn.

Dương Quyển và Hạ Lãng nghiêm túc đi theo đằng sau, ở giữa tạo thành khoảng trống không quá gần mà cũng không quá xa.
Giữa đường, lão Trần quay đầu lại đề nghị: “Chúng ta đi xem phim xong rồi cùng nhau đi ăn một bữa luôn nhé?”
Hạ Lãng nói: “Được”.
Lão Trần hài lòng quay đầu lại, khóe mắt lại quét tới hai cái tay đang cắm trong túi quần của Hạ Lãng, tạo thành khoảng cách rõ ràng với Dương Quyển.

Thấy vậy, anh cũng chỉ nghĩ tại vì Hạ Lãng độc thân lâu quá quen rồi, giờ mới bắt đầu yêu đương nên vẫn chưa có ý thức của một người bạn trai.

Lão Trần nháy nháy mắt ra hiệu cho Hạ Lãng.
Hạ Lãng nhìn thấy anh cứ chớp mắt liên tục thì nhíu mày hỏi: “Mắt anh bị co giật à?”
Bạn gái của lão Trần lại ngầm hiểu ý, cô túm tay lão Trần giơ nắm tay đang đan chặt vào nhau của hai người lên, lắc lắc trước mặt Hạ Lãng và Dương Quyển.

“Sao cả tay vợ yêu mà cũng không chịu cầm vậy Hạ Lãng?”
Hạ Lãng hơi đứng hình, hắn nhìn về phía Dương Quyển với vẻ mặt vừa phức tạp vừa kỳ lạ.

Dương Quyển nhập vai khá nhanh, lúc này hoàn toàn đã xác định được mình cần giúp đỡ chỗ nào rồi.
Cậu liên tục lặp lại nhắc nhở mình không cần nghĩ quá nhiều, cố hết sức tỏ ra bình tĩnh, chủ động tới gần đưa tay về phía bàn tay đang để trong túi của Hạ Lãng.

Mu bàn tay hai người cọ nhẹ vào nhau.

Hạ Lãng không thể tự chủ rút tay ra khỏi túi.
Ngón tay Dương Quyển trượt vào khe giữa ngón cái và ngón trỏ của hắn, chậm rãi xâm nhập vào lòng bàn tay dày rộng ấm áp của đối phương, sau đó không dám cử động nữa.
Nhưng ít nhất thì từ góc độ người khác nhìn vào, tay của hai người đã nắm lấy nhau.

Tại vì mục đích chính là để làm trò nên Dương Quyển cũng không sinh ra bất cứ suy nghĩ gì không nên cả.
Lòng Hạ Lãng lại như đang nổi lửa, đến lúc phản ứng lại thì hắn đã không thể kiềm chế cầm lấy bàn tay đang để sát vào tay hắn rồi.

Hạ Lãng nắm chặt tay Dương Quyển, bao bọc bàn tay kia trong lòng bàn tay của mình.
Dương Quyển ngây cả người, miệng còn chưa kịp nói gì thì hai má đã đỏ lên trước.


truyện teen hay
Hai người đi chưa được bao xa thì dây giày Dương Quyển bị tuột mất, cậu thả tay Hạ Lãng ra, cúi người ngồi xổm xuống buộc dây giày.

Lòng bàn tay Hạ Lãng bỗng nhiên trống rỗng, hắn khó có thể thích ứng mà nhíu mày lại.

Hạ Lãng dừng bước đứng tại chỗ chờ cậu.
Dương Quyển buộc dây giày xong đứng dậy thì thấy Hạ Lãng vẫn đứng cách hai bước chờ cậu, cậu vội cất bước đuổi theo.
Hạ Lãng vẫn đứng ở chỗ cũ không chịu đi, hắn đưa tay ra trước mặt cậu, lời ít ý nhiều thúc giục: “Tay”.
Tim Dương Quyển đập rất nhanh nhưng trông cậu vẫn bình tĩnh y như cũ, cậu đưa tay tới đặt lại trong lòng bàn tay Hạ Lãng.
Lúc bốn người lên xe, lão Trần phụ trách lái xe, bạn gái anh ngồi cạnh, Dương Quyển và Hạ Lãng ngồi ở đằng sau.

Khoảng hai mươi phút sau thì bọn họ đến trung tâm thương mại.
Bốn người đi thang máy lên rạp chiếu phim trên tầng năm.

Buổi sáng người đến xem phim rất ít, chỗ ngồi trống còn khá nhiều.

Vé của lão Trần và bạn gái đã được mua từ trước rồi, anh đến trước quầy bán vé mua vé giúp Hạ Lãng và Dương Quyển, hai người họ thì qua quầy đồ ăn mua bỏng ngô và đồ uống.
Không bao lâu sau, bốn người tụ lại ở khu ngồi chờ.

Lão Trần đưa vé cho Hạ Lãng: “Mua vé ngồi ngay cạnh bọn anh”.
Hạ Lãng không nhìn kỹ, nhận vé xong thì kéo Dương Quyển vào cửa soát vé.
Sau khi vào rạp chiếu phim thì hai người mới phát hiện, lão Trần đã chọn chỗ ngồi cho tình nhân ở hàng trên cùng giúp bọn họ, ngoài chuyện này giữa vị trí của bọn họ và vị trí hai người lão Trần có cách vài cái ghế trống, cả hàng chỉ có bốn người bọn họ.
Hai người ngồi xuống cái ghế tình nhân không được rộng cho lắm kia, chỉ cần hơi nhúc nhích một chút xíu thì kiểu gì chân và vai Dương Quyển cũng sẽ đụng phải Hạ Lãng.

Cậu ngừng thở, co vai khép chân lại, không dám cựa quậy lung tung nữa.
Sau khi phim bắt đầu mở màn thì cả rạp được tắt đèn tối om, Hạ Lãng kín đáo đưa bỏng trong tay cho Dương Quyển.
Dương Quyển thì thào: “Cậu không ăn hả?”
Hạ Lãng không thèm nghiêng đầu sang: “Anh ăn trước đi”.
Dương Quyển nói: “Được nha”.
Trong lòng Hạ Lãng nhảy lên một cái, hơi nghiêng đầu qua nhìn về phía cậu theo bản năng.

Tiếc là trong rạp quá tối, hắn không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt Dương Quyển.

Hạ Lãng khó có thể giải thích mà cảm thấy hơi tiếc nuối, đành thu mắt về.
Lão Trần mua vé của một bộ điện ảnh nước ngoài, hiệu ứng âm thanh vang khắp cả rạp phim, bên lão Trần đang làm gì bọn họ cũng chẳng nghe được tí âm thanh nào.

Chẳng qua lại có âm thanh nghe được rõ ràng, chính là tiếng Dương Quyển ăn bỏng kêu rộp rộp.
Phim này đã được khởi chiếu một thời gian rồi, hai tuần trước Hạ Lãng đã từng đi xem với bọn lão Tứ.


Chỉ một lát sau tiếng Dương Quyển cắn bỏng ngô đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hắn.

Hạ Lãng đưa tay về phía Dương Quyển định lấy bỏng.
Hộp bỏng ngô được Dương Quyển ôm vào lòng, Hạ Lãng đang xem phim nên không quay đầu lại.

Thế mà đầu ngón tay hắn không sờ được bỏng, trái lại còn chạm phải cằm Dương Quyển.
Hai người đều giật mình cứng ngắc, lúc tầm mắt va phải nhau trong bóng tối, Dương Quyển vội ngẩng phắt đầu lên, đưa hộp bỏng tới dưới tay Hạ Lãng.

Hạ Lãng nhận ra cậu đang cố hết sức để né tránh thì không vui xoay bàn tay lại, lòng bàn tay mở ra trước mặt cậu.
Ý của đối phương rất rõ ràng, Dương Quyển ngoan ngoãn bốc mấy miếng bỏng bỏ vào lòng bàn tay Hạ Lãng.

Hạ Lãng thu tay lại ăn mấy miếng bỏng kia, sau đó hắn nghiêng mặt sang ghé vào bên tai cậu nói thì thầm gì đó.
Trùng hợp lúc này phim trên màn ảnh đang đến đoạn đánh nhau kịch liệt, âm thanh hiệu ứng vừa hỗn loạn vừa ồn ào.

Dương Quyển không nghe rõ Hạ Lãng nói gì nên nhìn về phía hắn theo bản năng: “Gì cơ?”
Vai Hạ Lãng nghiêng hẳn về phía người Dương Quyển, đôi môi dừng bên tai cậu, lúc hắn nói chuyện hơi thở ấm áp phả vào mặt Dương Quyển, giọng vừa trầm vừa ấm rất êm tai: “Lời tôi nói ở quán internet anh đừng có suy nghĩ quá nhiều.

Người kia không biết giới tính thật của anh, tôi nói vậy cũng chỉ vì muốn ngăn chặn những phiền phức không đáng có thôi”.
Dương Quyển nhẹ giọng trả lời: “Được nha”.
Hạ Lãng lặng im trong chớp mắt, định ngồi thẳng lại xem phim.

Bỗng nhiên không biết phim chiếu đến đoạn nào mà trên màn hình đột nhiên xuất hiện ánh sáng trắng chói mắt.

Tia sáng chiếu xẹt qua gương mặt Dương Quyển, chiếu sáng cả khuôn mặt cậu trong khoảng hai giây.
Cái cổ trắng nõn và cái tai sát bên mặt xuất hiện trong tầm nhìn, lúc này Hạ Lãng mới ý thức được mình cách đối phương gần biết bao nhiêu.

Một mùi hương thoang thoảng quen thuộc lại bay tới đầu mũi, cuống họng Hạ Lãng tê liệt, hắn còn không nhận ra hô hấp của mình đã loạn hết cả lên rồi.
Dương Quyển lại nhận ra được, hơi thở của Hạ Lãng gần như sắp thổi chín mặt cậu.

Cậu hơi nghiêng đầu, giọng điệu hoang mang không hiểu làm sao: “Làm sao vậy?”
“Môi anh tróc da” Hạ Lãng phục hồi tinh thần thì bật thốt ra lời nói dối.
Dương Quyển lại không hề nghi ngờ lời hắn.

Trước khi ra ngoài Trác Lan đã dặn cậu là tuy son này có màu đẹp nhưng bôi lên thì cực kỳ khô môi.

Huống hồ vì lo lắng không tiện đi WC nên cậu còn không dám uống nhiều nước.
Nghe Hạ Lãng nói vậy, Dương Quyển vội cầm lấy cốc nước bên cạnh, há miệng ngậm chặt ống hút uống mấy ngụm nước.

Ánh sáng từ màn hình lại đảo qua mặt Dương Quyển lần thứ hai, Hạ Lãng thấy cậu lấy đồ uống ra, uống đến ngụm cuối cùng.
Lúc uống nước mặt của Dương Quyển đã ngẩng lên lộ ra đường cong xinh đẹp ở cổ, vòng cổ thạch anh kẹt trên cổ cậu che đi trái ổ như ẩn như hiện.

Theo động tác nuốt xuống của Dương Quyển, trái cổ lăn lăn chậm rãi, đối với hắn mà nói có một lực hút mãnh liệt vô hình.
Hạ Lãng khẽ nheo mắt lại, đột nhiên hắn rất muốn tự tay mình lấy cái vòng cổ của cậu xuống.

Hắn cứ không yên lòng mà nghĩ đến điều này, rồi bỗng cảm xúc như thể bị một thế lực đen tối nào đó đầu độc, hắn giơ tay về phía sau cổ cậu -”
Ngón tay Hạ Lãng đụng phải cái chuông nhỏ trên dây buộc tóc của Dương Quyển.
Đột nhiên tiếng chuông vang lên làm hắn tỉnh táo lại, Dương Quyển quay mặt lại nhìn hắn.


Hạ Lãng tiện tay túm lấy dây cột tóc được thắt thành nơ bướm trên tóc cậu, mặt không đổi sắc nói dối: “Dây cột tóc bị lỏng ra rồi, để tôi buộc lại giúp anh”.
Dương Quyển không lên tiếng, để lộ gáy về phía của đối phương.

Hạ Lãng nắm lấy tóc đuôi ngựa của cậu, giả vờ gỡ dây ra.

Đầu ngón tay còn lại khảy nhẹ cái chuông trên dây cột tóc, sau đó dần dần trượt theo tóc giả của cậu, cuốn lấy đuôi tóc bắt đầu chơi.
Có vẻ cảm giác khi sờ tóc giả cũng không thích bằng sờ tóc thật, thậm chí xoa không đã như cái đầu ngắn xoăn xoăn của Dương Quyển nữa, Hạ Lãng không hài lòng nhíu mày lại.
Dương Quyển mơ hồ cảm nhận được, cậu lên tiếng hỏi: “Đã được chưa?”
“Được rồi”.

Hạ Lãng rút cánh tay kia về.
Dương Quyển ôm bỏng xoay người ngồi thẳng lại, không nhìn thấy cái tay đang hạ xuống của Hạ Lãng.

Khuỷu tay Hạ Lãng đụng phải cánh tay nhỏ của Dương Quyển, hộp bỏng trên tay cậu rớt xuống.
Dương Quyển luống cuống tay chân cúi đầu muốn đỡ nhưng Hạ Lãng ở bên cạnh đã nhanh hơn một bước, hắn đưa tay túm chặt lấy hộp bỏng.

Dương Quyển vừa ngẩng mặt yếu ớt nói cảm ơn thì lại đúng lúc sượt qua mặt người kia, khi đó đối phương còn chưa kịp lùi về phía sau.
Cảm xúc ấm áp mềm mại xẹt ngang qua, môi của hai người chạm nhẹ một cái trong bóng tối.
Dương Quyển dựa vào ánh sáng yếu ớt từ màn chiếu thấy được khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc của người kia.

Lúc này đầu óc của cậu đã hoàn toàn trống rỗng, trong thời gian ngắn cậu không có cách nào có thể suy nghĩ, cũng không thể làm được bất cứ phản ứng nào.
Tương tự Dương Quyển, Hạ Lãng cũng không thể nhúc nhích, bóng tối và sự yên lặng không một tiếng động đã làm tê liệt thần kinh và suy nghĩ của hắn.

Cảm giác gay go như thể bị trúng độc lại xông vào đầu lần nữa, thứ gì đó ở sâu trong đáy lòng lại như thể đang chậm rãi mọc lên từ đất.

Trái tim bị ngâm trong những cảm xúc này bắt đầu trở nên nóng bỏng.
Không khí trước mặt lại hoàn toàn khác biệt với đầu óc đã đình chỉ hoạt động của hai người.
Sau khi sự trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Dương Quyển từ từ lùi lại phía sau.

Hạ Lãng nhận ra được ý định muốn lùi lại rõ rệt của cậu, cuối cùng cũng cử động.

Hắn không hề báo trước, vươn tay ra chặn lại sau gáy cậu.
Màn chiếu phim phía trên lại hắt xuống ánh sáng, tạo thành những vệt sáng lốm đốm trên khuôn mặt hắn, khiến cho sống mũi cao và đường nét khuôn mặt càng thêm nổi bật.

Biểu cảm của Hạ Lãng bị che khuất sau những đốm sáng, tư đầu đến cuối đều không thể thấy rõ ràng, nhưng cái tay đang để sau gáy Dương Quyển thì vẫn không hề nhúc nhích.
Dương Quyển như thể nhận ra điều gì, cậu mím chặt môi trong vô thức, trái tim cũng bắt đầu loạn nhịp.
Ngón tay để sau gáy Dương Quyển của Hạ Lãng hơi dùng sức ấn đầu cậu về phía mình.
Màn hình đột ngột tối đi để chuyển cảnh.

Nhạc nền cũng chuyển thành đoạn nhạc dài có tiết tấu chậm rãi.

Tầm nhìn của Dương Quyển bắt đầu bị bóng tối bao phủ, khuôn mặt của Hạ Lãng cũng dần biến mất, mà trái tim của hai người đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Trong thời gian mấy giây ngắn ngủi này, Dương Quyển cảm nhận được hơi thở của Hạ Lãng càng ngày càng gần, vừa nóng bỏng vừa muốn thiêu cháy cậu.
Mí mắt Dương Quyển run lên kịch liệt, cậu không thể tự chủ mà nín thở, ngón cái ấn chặt lên đốt ngón trỏ rồi vô thức xoa đi xoa lại.
Một giây sau, phần chuyển cảnh kết thúc, ánh sáng rạng ngời trên màn chiếu hắt lên mặt họ.Tác giả có lời muốn nói:
Tổ tiên mách bảo nhẹ một cái nên tôi to gan đoán một chút, khoảng 5 chương nữa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương