“Không phải chỉ là yêu qua mạng thôi sao?” Dương Quyển thẳng thắn hỏi trắng ra.
Hạ Lãng mặt không đổi sắc nói luyên thuyên: “Yêu qua mạng cũng không chỉ giới hạn trong game mà”.
“Ban đầu cậu đâu có nói gì đến chuyện muốn gọi điện”.

Dương Quyển nghiêm túc phản bác.
Hạ Lãng sững sờ, lúc này hắn mới nhận ra lời mình nói còn làm Dương Quyển hiểu lầm sang ý khác nên mở miệng giải thích: “Yên tâm, điện thoại đánh thức anh không bắt máy đâu.

Nếu như anh không cẩn thận lỡ bắt máy em cũng có thể dập ngay lập tức mà”.
“Cậu cứ đặt chuông báo thức trên đồng hồ điện thoại cũng được mà”.

Dương Quyển đề nghị một cách chân thành.
“Hai chuyện này khác nhau mà…” Hạ Lãng nói.
“Khác chỗ nào chứ?” Dương Quyển hỏi.
“Bởi vì…” Hạ Lãng khẽ cười thành tiếng, “người gọi điện đành thức anh không phải ai khác mà là Tiểu Dương”.

Hắn cũng đổi sang giọng điệu nghiêm túc: “Có được không vậy? Tiểu Dương…”
“Được nha…” Dương Quyển nhẹ dạ đồng ý với hắn.

Suy nghĩ một lúc, cậu cường điệu bổ sung thêm: “Nhưng mà cậu không được bắt máy.

Nếu như cậu nghe máy, tôi cũng sẽ không nói chuyện đâu”.
Hạ Lãng sảng khoái mở miệng đáp: “Không thành vấn đề…”
Sau khi đuổi hết đám người đến xem náo nhiệt kia đi bọn họ đến chỗ Nguyệt lão để nhận thưởng.
Hệ thống báo lại tất cả phần thưởng sẽ gửi đến cho người chơi vào cuối tuần, sau khi thống nhất tất cả giải thưởng.

Hạ Lãng đành rủ Dương Quyển đi chạy thương.
Dương Quyển do dự hai giây sau đó cự tuyệt hắn: “Mai phải thi rồi, hôm nay đi ngủ sớm chút đi”.
Nghiên cứu sinh năm hai không phải thi học kỳ nhưng Dương Quyển vẫn nhớ chuyện Hạ Lãng phải thi vào sớm mai.

Cậu cũng chưa từng quên trước đó lúc nhắn tin, đối phương từng bảo mỗi năm hắn đều sẽ nhận được học bổng.
Hạ Lãng đồng ý, hẹn thời gian cùng login ngày mai: “Ngày mai mấy giờ em lên?”
Dương Quyển từ chối ngay lập tức: “Tuần thi học kỳ tốt nhất đừng chơi game”.
Hạ Lãng: “…”
“Thành tích của anh tốt lắm”.

Hắn ám chỉ với Dương Quyển.
“Học bổng của đại học A mỗi năm đều phải cạnh tranh hết sức kịch liệt.


Cậu phải chuẩn bị ôn tập cho thật tốt”.

Dương Quyển khẽ nhíu mày.

“Cũng đừng tới quán net làm việc nữa, có thể xin ông chủ nghỉ vài ngày được không?”
Hạ Lãng: “…”
“Được chứ…” Vẻ mặt Hạ Lãng cực kỳ phức tạp.

“Tiểu Dương cũng phải ôn thi hả?”
Dương Quyển cẩn thận từng li từng tí nhập vai: “Phải…”
“Vậy thì trước mắt đừng chơi game nữa”.

Hạ Lãng giải quyết chuyện này một cách dứt khoát.

“Bắt đầu từ tối mai, chúng ta cùng lên qq giám sát đối phương học bài nhé”.
Khuôn mặt Dương Quyển lộ ra biểu cảm mờ mịt.
“Sáu rưỡi chiều mai anh sẽ online qq chờ em”.

Không để Dương Quyển có cơ hội suy nghĩ hoặc do dự đối phương quan tâm dặn dò thêm một câu: “Giờ đó có kịp ăn tối không? Có cần anh sắp xếp lùi lại muộn chút không?”
Dương Quyển đáp hắn theo bản năng: “Kịp mà…”
“Vậy thì chốt sáu rưỡi…” Hạ Lãng hết sức hài lòng với chuyện này, “nhớ đừng tới trễ đó”.
Dương Quyển há miệng, cuối cùng khó khăn đáp: “Được nha…”
Lo bản thân ngủ quên mất nên Dương Quyển cài một lúc tận năm cái báo thức trên điện thoại.
Cũng không biết bởi vì trong lòng có tâm sự hay là vì nguyên nhân gì mà sáng hôm sau, khi mà báo thức còn chưa kịp vang, Dương Quyển đã cực kỳ tỉnh táo mở mắt ra.
Đồng hồ sinh học của cậu rất đúng giờ, không hề thua kém trình độ của học sinh tiểu học mỗi lần tham gia hoạt động du lịch mùa xuân do trường tổ chức.
Dương Quyển cầm điện thoại xuống giường đi đánh răng.

Lúc đứng trước gương trong phòng vệ sinh khuôn mặt cậu còn đang rất bình tĩnh.
Đến lúc nghe thấy tiếng chuông báo thức đầu tiên vang lên thì trái tim mới thấp thỏm bất an theo từng nhịp.
Dương Quyển bấm tắt chuông báo, cậu căng thẳng mở số điện thoại của Hạ Lãng lên.
Thời điểm ngón tay ấn xuống chỗ gọi đi cậu cũng không tự chủ được mà nín thở lại.
Sự yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, điện thoại truyền đến từng tiếng chuông chờ ngắn ngủi.

Dương Quyển cầm chặt lấy di động theo bản năng, hô hấp dần dần trở nên dồn dập”.
Tiếng chuông vang lên khoảng năm lần thì bị cắt đứt từ đầu bên kia.
Đại não trống rỗng của Dương Quyển từ từ hồi phục lại.


Cậu chậm rãi buông lỏng năm ngón tay đang nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay kề sát thân máy giờ đã ướt đẫm mồ hôi.
Dương Quyển ngẩng đầu, khóe mắt quét qua hình dáng mình trong gương.

Lúc ấy cậu mới phát hiện mặt mình có chút ửng hồng.
Dương Quyển đổ lỗi tại mình quá mức khẩn trương sau đó cúi đầu nhìn cái điện thoại đã tắt màn hình của mình.
Chiếc điện thoại đang nằm trong lòng bàn tay bỗng nhiên rung lên không hề báo trước, Dương Quyển ngỡ ngàng ném vụt một cái –
Điện thoại đáng thương trùng hợp được Trác Lan đang mắt nhắm mắt mở đi đến chỗ bồn cầu bắt được.

Màn hình sáng lên vang lên tiếng chuông tin nhắn và nội dung.
“Mới sớm ngày ra cậu đã đứng đây làm gì thế? Hồn vía lơ lửng trên mây…” Trác Lan tự nhiên như ruồi dơ tay lên xoa xoa cái đầu xoăn xoăn của Dương Quyển.
Trong lòng Dương Quyển vẫn còn chưa hết sợ hãi.

Cậu đứng im tại chỗ không biết trả lời sao cho phải.
Trác Lan cũng không quá để ý đến trạng thái khác thường của cậu, cậu ta đưa điện thoại ra, nhìn thoáng qua trên màn hình.
Người gửi là một số điện thoại dài dằng dặc chưa được lưu tên.
Sau khi thấy nội dung tin nhắn, Trác Lan lập tức trở nên vui vẻ: “Quyển Quyển bắt đầu yêu đương lúc nào đó? Là bé đàn em nào học trường mình hả? Có xinh không? Có ảnh không mau khoe chút đi?”
Dương Quyển nhận lại điện thoại sau đó phản bác Trác Lan: “Tớ không yêu đương với ai cả…”
Trác Lan sờ cằm đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng dùng giọng nói kiên định kết luận: “Vậy thì là đang trong giai đoạn mập mờ rồi”.
Ánh mắt Dương Quyển lóe lên: “Cũng không phải vậy…”
Trác Lan cười một cách ranh mãnh, không hỏi đến cùng nữa mà đẩy Dương Quyển ra khỏi phòng vệ sinh.”Được, được, được.

Cậu bảo không yêu thì không yêu.

Để tớ đi nhà cầu trước đã”.
Dương Quyển cầm điện thoại di động vùi đầu đi vào phòng.
Chờ đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa phòng vệ sinh Dương Quyển mới dừng lại.

Cậu mở khóa điện thoại mở hộp thư ra.
Tin nhắn chỉ có vài từ lời ít ý nhiều –
Chào buổi sáng…
Dương Quyển cúi đầu, kìm lòng không nổi che miệng cười lên.
Cười xong cậu mới chợt nhận ra mình thất thố, thế là lại vội vàng mím môi lại kìm nén ý cười.
Chào buổi sáng…
Cái đầu quăn quăn của cậu bị vò đến mức rối loạn.


Dương Quyển đứng trong phòng ký túc xá, dáng vẻ trông cực kỳ nghiêm túc gõ chữ trả lời.
Sáu rưỡi chiều hôm đó, Dương Quyển mở đèn bàn và sách ra sau đó lấy di động đăng nhập vào tài khoản QQ phụ.
Hạ Lãng đã login rồi, cũng đã đổi tên thành tên tài khoản game.

Ngay khi thấy ảnh đại diện của Dương Quyển sáng lên hắn đã nhắn tin tới.
Lang Hành: Ăn cơm chưa?
Dương Mao Quyển: Ăn rồi.
Lang Hành: Tối nay ăn cơm với gì vậy?
Dương Mao Quyển: Trứng hấp và thịt xào ớt xanh.
Hạ Lãng phát hiện ra một chuyện đó là cậu thật sự rất thích ăn trứng hấp.
Những cô gái thích ăn trứng hấp nhất định sẽ là những cô gái đáng yêu.

Hạ Lãng tin tưởng vào cái logic này không thèm nghi ngờ.
Cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa hai người nhanh chóng bị đình trệ.

Dương Quyển suy nghĩ một chút, cuối cùng bèn chủ động hỏi hắn.
Dương Mao Quyển: Cậu ăn cơm chưa?
Hạ Lãng thấy hơi bị bất ngờ, nụ cười dần dần hiện rõ trên khuôn mặt.
Lang Hành: Ăn rồi.
Dương Mao Quyển: Ăn món gì thế?
Lang Hành: Thịt bò xào rau thơm.
Lang Hành: Tiểu Dương có ăn được rau thơm không?
Dương Quyển hơi nhíu mày.
Dương Mao Quyển: Tôi không ăn rau thơm.
Lang Hành: Lần sau ăn thử xem.
Dương Mao Quyển: Ồ.
Lang Hành: Có tiện mở mic nói chuyện không?
Dương Quyển cẩn thận từ chối hắn.
Dương Mao Quyển: Không tiện lắm, bạn cùng phòng của tôi đang ngủ.
Lang Hành: Vậy mở video thì sao?
Dương Quyển bị dọa tới mức ngón tay run lên mà gõ thừa ra một chữ.
Dương Mao Quyển: Không không tiện.
Sau khi gửi đi cậu mới nhận ra đối phương còn chưa kịp nói hết câu.
Lang Hành: Quay camera đối diện bàn học là được.
Dương Mao Quyển: Cũng không tiện làm vậy.
Lang Hành: Vậy anh mở video được không?
Dương Mao Quyển:?
Lang Hành: Chỉ mở camera phía anh thôi.

Em tắt camera và thu tiếng đi.
Phản ứng đầu tiên của Dương Quyển là: Không thể được.
Trước lúc tắt camera đối phương vẫn có thể nhìn thấy cậu đó.
Nhưng mà bỏ qua suy nghĩ này, không biết tại sao trong lòng Dương Quyển lại có chút chờ mong.

Cậu muốn nhìn thử xem Hạ Lãng có dáng vẻ thế nào.
Dương Quyển do dự một lát rồi mới xác nhận lại với Hạ Lãng.
Dương Mao Quyển: Tôi không thể mở camera cũng không mở mic đâu.
Lang Hành: Được.
Dương Quyển cúi đầu gõ chữ –
Còn chưa kịp gõ xong, bất thình lình có cuộc gọi video tới nhảy lên trên màn hình.
Dương Quyển luống cuống ngửa điện thoại lên trần, sau khi xác nhận camera chỉ có thể quay được trần nhà sạch sẽ thì mới mím chặt miệng nhận cuộc gọi.
Hình ảnh của hai bên đồng thời được hiện ra.

Dương Quyển nỗ lực ngửa người ra đằng sau, cẩn thận từng tí một duỗi tay ra tắt mic và camera.
Một giây sau, tiếng nói quen thuộc của đối phương truyền đến từ đầu bên kia: “Tiểu Dương có nhìn thấy không?”
Dương Quyển dựng điện thoại lại, để nó tựa vào ly nước của mình.
Sau khi phóng to hình ảnh của đối phương, trên màn hình xuất hiện bàn học ở ký túc xá của hắn cùng với mấy quyển sách chuyên ngành đã mở sẵn để trên bàn.

Khuôn mặt cậu vẫn luôn trông đợi trong tưởng tượng thế mà lại không xuất hiện.
Trong lòng Dương Quyển nổi lên một chút cảm giác mất mát, cậu thành thật trả lời.
Dương Mao Quyển: Chỉ thấy có mình bàn học.
Hạ Lãng cười hừ một cái, đáp: “Ngay cả bàn học em cũng không cho anh xem nên anh chỉ có thể cho em nhìn thấy bàn học thôi”.
Dương Quyển cảm thấy hơi hổ thẹn nhưng lại không có cách nào mở miệng đưa ra yêu cầu làm theo mong muốn ban đầu của hắn.
Hạ Lãng đứng dậy đi tới giá sách lấy đồ, bóng hắt xẹt qua màn hình, thấy rõ được cái áo mà hắn đang mặc.
Dương Quyển hơi sững sờ.

Cậu nhận ra đó là cái áo mà mình gửi cho hắn.
Dương Mao Quyển: Mùa hè mà mặc áo này không nóng sao?
Hạ Lãng ngồi lại ghế dựa, ném một cây bút lên sách và một quyển nháp.
“Không nóng… “Hắn từ tốn đáp, “Trong ký túc xá có mở máy điều hòa”.
Dương Quyển thấy hắn ném bút lên có vẻ như là chuẩn bị học bài thì bản thân cũng cầm sách học từ vựng tiếng anh lên.
Cậu vừa mới lật tờ đầu tiên, khóe mắt chợt nhìn thấy hai tay đối phương để lên bàn học.
Hai ống tay áo của Hạ Lãng đều được cuộn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay mạnh mẽ rắn chắc.

Ngón tay đẹp đẽ thon dài với những khớp xương rõ ràng cầm lấy thân bút.

Khung xương này chỉ có đàn ông trưởng thành mới có được.
Ánh mắt vốn đang đặt trên sách vở của Dương Quyển bỗng chốc không tự chủ được mà đặt lên màn hình.
Trong video, Hạ Lãng đã cầm bút lên bắt đầu viết.
Lúc đối phương bắt đầu viết, đầu bút nối liền một cách trôi chảy, nét chữ trên trang giấy vừa cứng cáp vừa phóng khoáng, có thể dễ dàng nhận ra đây là kiểu chữ Hành*.
*Một dạng của chữ Hán
Từ nhỏ Dương Quyển đã có ấn tượng rất tốt đối với những người có chữ viết đẹp.
Cậu nhìn chằm chằm vào chữ viết của Hạ Lãng.
Nhìn một lúc lâu, nhìn đến mức quên cả từ vựng mình mới học.
Nhìn mãi nhìn mãi đến cuối cùng khuôn mặt cũng không nhịn nổi mà đỏ ửng lên.Tác giả có lời muốn nói:
Quyển: Abandon, abandon, a cái gì don nhỉ?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương