Tháng Ngày Ước Hẹn
-
Chương 15: Ba lần đau khổ
Thời tiết đã bắt đầu
vào thu, ban đêm ngoài ban công gió rất lạnh. Phương Lan mặc áo mỏng nên hắt hơi liền mấy cái. dღđ。l。qღđ Đinh Tiểu Dã chẳng nói chẳng rằng kéo
cô dậy. “Tay chị lạnh như tay ma ấy. Đi thôi, tôi đưa chị về nhà.”
Phương Lan chỉ muốn được ở bên cạnh anh lâu hơn, cho dù thêm một giây thôi cũng được. Nhưng giọng điệu của Đinh Tiểu Dã không cho phép cô từ chối, hơn nữa anh chủ động nói đưa cô về, không tìm mọi cách để thoái thác như trước, đã là một tiến bộ nhỏ đủ khiến cô vui rồi. Cô cẩn thận chi li đón lấy từng chút quan tâm và thoả hiệp của anh.
Trong lúc Đinh Tiểu Dã thu dọn mấy chiếc ghế ở ban công Phương Lan lặng lẽ đi đặt một quả táo lên đầu giường anh. Việc này đã trở thành một thói quen của cô, và cô còn muốn xem chuyện này như một giao ước ngầm giữa hai người.
Giường của anh tuy đơn giản nhưng được sắp xếp rất sạch sẽ, không hề giống như đống lộn xộn hồi Khang Khang ngủ ở đây chút nào. Khi cô cúi người, một sợi tóc rụng xuống, rơi đúng vào gối anh, vỏ gối màu sáng khiến sợi tóc màu hạt dẻ hiện õ mồn một. Phương Lan định nhặt nó lên, tay đã chạm vào vỏ gối nhưng lại nghĩ lại. Thôi cứ để sợi tóc ở đây, hành động ích kỷ này làm cô cảm thấy riêng tư, bí ẩn mà hạnh phúc.
Ngay khi cô rụt tay về, bỗng phát hiện dưới gối của Đinh Tiểu Dã hình như có thứ gì đó. Cô kéo một góc gối ra, ở dưới có một chùm chìa khoá. Cô cầm lên, thứ khiến ngón tay cô khẽ run bắn không phải là chìa khoá mà là con thỏ được kết bằng hạt, móc vào cùng với chùm chìa khoá.
Con thỏ kết bằnghạt này Phương Lan thấy rất quen thuộc bởi vì cô cũng có một chiếc, của Thôi Yên tặng. Phát hiện này không khác gì cầm lấy kim mà châm thật mạnh vò giữa trái tim cô. Món đồ thủ công làm cằng cách xâu hạt kiểu này phổ biến từ nhiều năm trước, bây giờ rất hiếm gặp, thêm nữa hai con thỏ có kích thước và hình dáng giống hệt nhau, Phương Lan có tự lừa phỉnh bản than thế nào cũng chẳng thể tin được đây chỉ là một sự trùng hợp.
Chiếc này cũng là của Thôi Yên tặng sao? Hai người có quan hệ như thế nào? Quen biết nhau lâu chưa? Tại sai cô không hề có chút hận hức nào về việc này? Trong lúc hoảng loạn, Phương Lan để con thỏ trong lòng bàn tay, nhìn thật kĩ mới nhận ra con thỏ giấu dưới gối Đinh Tiểu Dã này rõ ràng đã được dùng mọt thời gian khá lâu rồi, trông nó cũ kĩ và xước xát hệt như những chiếc chìa khoá xâu cùng của anh vậy, hoàn toàn khác biệt so với co thỏ mới tinh mà Thôi Yên tặng cô.
Thôi Yên năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, lúc mười ba tuổi được Tăng Phi nhận nuôi và đón về nhà, Phương Lan gần như biết cô suốt từ lúc còn là một cô bé gầy còm vàng vọt rồi lớn lên cao ráo sáng sủa như bây giờ. Thôi Yên và Tăng Phi luôn thân thiết gần gũi khác thường, Đinh Tiểu Dã dù có thần thông quảng đại đến cỡ nào cũng không thể vô duyên vô cớ mà chen chân vào được, hơn nữa lại là chuyện từ rất nhiều năm trước. Những hạt ngọc nhỏ của con thỏ trong tya cô đây đều đã xuống nước biến màu, nói không quá lời cũng phải có tuổi thọ chín, mười năm rồi, lúc đó Thôi Yên mới được mấy tuổi, chuyện này thật khó cắt nghĩa.
Trong lúc rối bời, Phương Lan nghe thấy tiếng Đinh Tiểu Dã gọi cô ở bên ngoài: “Đi thôi.”
Từ nhỏ cô đã được giáo dục rằng, tuỳ tiện lục lọi đồ đạc riêng tư của người khác là một hành vi mất lịch sự, nghe thấy tiếng gọi, phản ứng đầu tiên của cô là vội vàng trả đồ vật về chỗ cũ, đúng lúc này Đinh Tiểu Dã đi đến. Anh đứng ở cửa phòng kho, hỏi: “Chị lại làm cái gì nữa thế?”
Phương Lan đứng thẳng lưng, lúng túng chỉ vào quả táo ở đầu giường. Đinh Tiểu Dã cũng trông thấy, không nhịn được phải bật cười rồi không nói nhiều, chỉ giục cô: “Nhanh lên nào, đừng lề mề nữa.”
Hai người cùng nhau rời khỏi nhà hàng. Phương Lan băn khoăn hỏi: “Đinh Tiểu Dã, cậu thích phụ nữ tầm tuổi bao nhiêu?”
Đinh Tiểu Dã đẩy vào gáy cô, không có vẻ hào hứng gì cho lắm đặt câu hỏi ngược lại: “Phụ nữ độ tuổi nào cùng đều phiền phức như chị à?”
Phương Lan bị anh đẩy thì loạng choạng, nổi cáu lấy túi đánh vào người anh. “Cậu biết thừa tôi là phụ nữ, sao không thể cố tìm chút phong độ ga lăng để đối xử với tôi nhỉ? Tôi chẳng qua chỉ muốn biết, đàn ông dù ở độ tuổi nào đi chăng nữa, cũng chỉ thích các cô gái trẻ tầm hai mươi mấy tuổi thôi có phải không.”
Đinh Tiểu Dã cười tinh quái. Anh chưa nói gì, Phương Lan đã hiểu ý, đau khổ phẩy tay nói: “Thôi thôi, tôi biết cậu sẽ nói, cậu chỉ thích người ngực to, ngoan ngoãn, biết đẻ thôi chứ gì.”
“Được đấy, Phương Lan.” Nụ cười của Đinh Tiểu Dã càng sảng khoái. “Chị có vẻ thông minh lên được một chút rồi đấy.”
Phương Lan nói: “Hứ, tôi chỉ dùng chân cũng đoán ra được tư duy của động vật bậc thấp, chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ kiểu như cậu…”
Cô dừng bước, Đinh Tiểu Dã cũng vậy. Hai người vừa đi đến gần phòng bảo vệ của toà nhà thì nhìn thấy Tăng Phi vừa từ trong đó đi ra.
Tăng Phi đang nói chuyện với người đi bên cạnh, người đó Phương Lan cũng đã từng gặp, chính là viên cảnh sát phụ trách vụ án cô bị cướp. Lúc này, Tăng Phi cũng đã nhận ra sự có mặt của hai người, ngạc nhiên gọi: “Phương Lan à? Muộn thế này rồi…”
Nửa câu sau Tăng Phi không nói hết ra, bởi anh nhìn thấy Đinh Tiểu Dã đứng bên Phương Lan. Anh dường như phải mất mấy giây mới nhớ ra cậu thanh niên này là ai, sắc mặt cũng bắt đầu biến đổi một cách khó tả.
Phương Lan thông cảm với Tăng Phi, nếu vào lcú này cô bỗng bắt gặp Tăng Phi và thư ký nữ vai kề vai bước đi thì e rằng cũng sẽ có phản ứng tương tự như vậy, hơn nữa mớí cách đây không lâu cô và Tăng Phi vẫn còn trong giai đoạn ngấp nghé “bàn chuyện hôn nhân đại sự”.
Tuy không định giải thích nhưng Phương Lan cũng không muốn tránh né. Cô hít sâu một hơi, liếc nhìn Đinh Tiểu Dã rồi đứng thẳng lưng, nói với Tăng Phi: “Đừng nói em trước, em phải hỏi anh mới đúng. Em quay về nhà hàng có chút việc, còn anh ở đây làm gì thế?”
“Ồ là thế này.” Tăng Phi giải thích. “Chẳng phải xe của em mãi vẫn chưa tìm thấy sao? Anh thấy chuyện này rất vô lý. Vừa may trưởng phòng của họ lại là cậu Trần bạn anh, anh bảo cậu ấy dẫn anh đến xem lại một lần nữa camera quan sát của toà nhà, ít ra thì anh cũng từng làm cảnh sát, bây giờ lại làm ngành kỹ thuật và thiết bị bảo vệ, ít nhiều cũng có chút kiến thức, muốn tìm hiểu xem có thể phát hiện ra dấu vết gì không.”
Phương Lan cảm thấy áy náy trong lòng, bèn nói: “Anh không phải lo lắng chuyện này quá, thực ra em cũng không gấp gáp gì.”
Tăng Phi cười nói: “Cho dù thế nào cũng phải phá xong án thì mọi người mới yên tâm được. Dạo này anh cũng không bận gì, hoặc giống như Thôi Yên nói, làm cảnh sát lâu quá rồi nên bị nghiện điều tra, đây là một loại bệnh, cần phải chữa trị.”
Anh nói như vậy đương nhiên là muốn cho Phương Lan cảm thấy thoải mái, Phương Lan còn biết nói gì nữa? Cô đành mở lời: “Cảm ơn anh nhiều, Tăng Phi.”
Tăng Phi tươi cười. “Khách khí quá lại làm anh ngại đấy. Chúng ta vẫn là bạn bè mà, đối với bạn bè, anh đều hành xử như vậy. Anh đã định hỏi em là khi còn chưa bắt được tên cướp, em con gái một minh đi đi về về thế này không an toàn, có cần anh đưa đón không, nhưng lại sợ người lớn hai bên nghĩ nhiều. Bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi. Anh với cậu Trần còn phải đi xem nôt một cái camera an ninh nữa, em về nhà sớm đi nhé.”
Chào tạm biệt Tăng Phi xong, tâm trạng Phương Lan vẫn rối bời, Tăng Phi không cần cô cám ơn, anh bảo đối với bạn bè anh đều làm như vậy cr. Cô làm sao mà không biết Tăng Phi lúc nào cũng bận túi bụi, mà dù có chút thời gian nhàn rỗi thì một người đàn ông độc thân như anh, buổi tối thảnh thơi thoải mái làm gì chẳng được, chẳng nhẽ lại đi xem mấy hình ảnh camera theo dõi khô khan vô vị, Tăng Phi chắc chắn là một người bạn tốt, nhưng mà…
“Hối hận rồi chứ gì?” Giọng Đinh Tiểu Dã vang lên bên tai, anh bước đi, cúi đầu cười, nói với Phương Lan. “Một người đàn ông từng bị chị từ chối… ừm, chị muốn nói là bạn bè thông thường cũng được, anh ta đều đối xử với chị như vậy cả mà, tốt hơn đứa thấy người gặp nạn đã không cứu còn ném đá như tôi gấp trăm lần. Người tử tế như vậy, sao lại còn ngúng nguẩy? Đừng bảo tôi không nhắc nhở chị từ trước, muốn chơi cũng phải biết được mình có dám chơi đến cùng hay không, bây giờ hối hận còn kịp, chị vẫn có thể quay đầu đi tìm người họ Tăng kia, làm vậy có phải là tất cả đều vui mừng không?”
Phương Lan không thể tin nổi, quay sang nìn Đinh Tiểu Dã, ánh mắt anh vừa hiểu thấu lòng người, vừa trống rỗng không cảm xúc, giống hệt như những lời anh vừa nói ra và nét mặt của anh khi đó.
Vừa xong Phương Lan đúng là có cảm giác hụt hẫng, cô quan tâm đến anh là vậy, trong trái tim cô, Đinh Tiểu Dã đương nhiên là một người rất đặc biêt. Thế mà hai lần cô bị cướp, anh đều có mặt ở đó, lần thứ hai tuy nói là anh đã cứu cô nhưng trong lòng kỳ thực cũng chỉ định khoanh tay đứng nhìn. Anh luôn nói con người ta đầu tiên phải học cách bảo vệ bản thân, Phương Lan về góc độ lí trí thì chấp nhận, còn về mặt tình cảm thì ít nhiều đã nguội bớt cùng tiếc nuối.
Có yêu thì mới nặng lòng, không yêu đâu có chờ mong điều gì. Hơn nữa cô luôn ghi nhớ trong lòng điều tiếc nuối nho nhỏ đó. Đinh Tiểu Dã không hề để tâm đến chuyện những lời mình nói ra có thể khiến người khác chạnh lòng.
Phương Lan thấy cay cay khoé mắt, miệng nghen lại không nói nên lời. Cô rơi vào cảnh ngày hôm nay biết trách ai đây? Ai bảo cô giống như con lừa cạnh cối xay, bị bịt mắt đuổi theo túm cà rốt vĩnh viễn không ăn được trong lòng vô vọng để kéo cối xay, một vòng rồi lại thêm một vòng. Trách sao được băng vải bịt mắt hay vị thơm ngọt của túm cà rốt. Có trách thì chỉ biết trách con tim tham lam và si tình của cô mà thôi.
Cô chăm chăm nhìn Đinh Tiểu Dã một hồi rồi một mình lặng lẽ bước nhanh về phía trước, để anh lại sau lưng. Cô không muốn nói thêm với anh một câu nào nữa, cũng không muốn để anh nhìn thấy dòng nước mắt đang trào ra. Khi có người thương yêu mình, nước mắt mới là nước mắt, còn không thì chỉ là thứ chất lỏng có vị mặn, có người quan tâm, nhõng nhẽo mới là nhõng nhẽo, còn không thì chỉ tự diễn tự dỗ. Bộ dạng cô lúc này ngoài việc khiến mình tăng thêm yếu đuối nực cười ra thì không có ích lợi gì hết.
Đinh Tiểu Dã đương nhiên sẽ để cô đi, mà theo nhe phong cách của anh, e là sẽ còn nói, giá mà biết sớm Tăng Phi sẵn sàng đưa cô về nhà, anh đã đỡ mất công phiền phức bao nhiêu. Phương Lan vừa đi vừa chạy, được một quãng, thời tiết chết tiệt này, vẫn chưa đến tháng Mười, tại sao lại lạnh run thế này? Đinh Tiểu Dã ở đằng sau vẫn im lặng, giống như những gì cô hiểu về anh. Thế rồi, đúng lúc Phương Lan sắp đi ra khỏi con ngõ, cô liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc nhưng vội vã ấy.
Đinh Tiểu Dã dễ dàng đuổi kịp cô, kéo chiếc dây đeo túi của cô từ phía sau, anh bị Phương Lan đẩy mạnh cho một cái. Lực đẩy của cô quá mạnh nên trọng tâm dưới chân không vững, giầy cao gót bị trẹo, cả người lảo đảo suýt ngã. Đinh Tiểu Dã vội kịp thời đỡ lấy cô.
Sau khi Phương Lan đứng vững lại, lại đẩy tay Đinh Tiểu Dã đang nắm lấy cánh tay cô ra, lực đẩy không lớn nhưng cương quyết. Cô nói: “Đinh Tiểu Dã, nếu cậu không coi tôi là một đứa con gái ngu ngốc đi thích cậu, thì xem tôi như người qua đường đi, muốn đi thì cứ đi đi, để cho tôi còn có chút tôn nghiêm… Không đi à? Muốn xem trò à? Thế thì tôi xin cậu quay người rồi đi có được không? Tôi không muốn để cậu nhìn thấy tôi trong bọ dạng này… hay là cậu chưa bao giờ nhớ ra rằng tôi cũng có lòng tự trọng?”
Cô chầm chậm ngồi xuống, vùi đầu xuống chiếc túi đặt trên hai đầu gối mà khóc không thành tiếng. Cô không phải là loại con gái dễ dàng rơi nước mắt, mẹ cô nói, con gái kiêu hãnh, tự tin không bao giờ phải lấy nước mắt ra làm vũ khí. Nhưng trước mặt Đinh Tiểu Dã, đến năm phần kiêu hãnh cô cũng chẳng còn. Cô khóc không phải vì anh, mà vì càng lúc càng hiểu ra, rốt cuộc là tại sao tại sao cô có thể vì chút tình mọn kia mà khiến cho bản thân mình thảm hại thế này.
Chân Đinh Tiểu Dã vẫn ở trước mặt cô. Anh thậm chí không chịu nghe lời cô quay lưng mà bước đi. Đồ khốn khiếp này! Không yêu cô thì có gì mà ghê gớm chứ?
Phương Lan ngẩng đầu lên, lau nước mắt vòng quanh trên má, cắn răng nói: “Cho dù tôi có là ăn mày, cạu từ chối bố thí thì cũng đừng nên cười nhạo. Đấy là nguyên tắc cơ bản của việc làm người.”
Đinh Tiểu Dã vẫn đứng trơ trơ trước mặt cô như vậy, được một lát, anh cũng ngồi xuống. Tầm mắt hai người ngang nhau, phải chăng vì những giọt nước vẫn còn vương trên mi khiến cô hoa mắt? Sao cô lại có cảm giác lúc này Đinh Tiểu Dã như đang hoang mang không biết mình nên làm gì…
Anh nhìn đôi vai cô run run vì khóc nức nở, định đặt tay lên nhưng lại lưỡng lự. “Chị không muốn quay lại thì không quay nữa, sao phải khóc?”
“Đồ khốn khiếp!” Phương Lan đẩy mạnh vào vai anh. Đinh Tiểu Dã không đề phòng, bị cô đẩy ngồi phịch ra sau, cười nói: “Chị mắng người không thể dùng từ khác được sao, tai tôi đầy sâu bọ rồi.”
Phương Lan làm đúng theo ý anh, thu thập hết những từ mắng chửi trong kho từ vựng của cô, liệt kê tất cả ra để tặng anh.
“Khốn nạn, của nợ, ăn hại…”
Đinh Tiểu Dã cười càng sảng khoái hơn. “Mấy từ đó toàn là của mấy bà vợ già dùng để chửi chồng.” Anh né chiếc túi Phương Lan dùng làm vũ khí để đánh anh, đứng dậy, cong lưng chìa tay về phía cô.
“Đứng lên nào!” Anh nhìn Phương Lan ngồi im không động đậy, nói thêm một câu. “Tôi chỉ nói linh tinh thôi mà, lúc nãy ấy.”
Phương Lan vẫn ngẩng mặt nhìn anh, thút thít nói: “Đinh Tiểu Dã, chuyện này chẳng buồn cười chút nào.”
Đinh Tiểu Dã không quan tâm đến việc Phương Lan phản đối, túm cánh tay của cô, cưỡng chế bắt cô đứng dậy.
“Chị cứ coi tôi là thằng ăn mày là được.”
Anh nói xong, nhìn mặt Phương Lan vẫn còn phụng phịu, liền túm lấy tay cô rồi từ bắp tay trượt xuống bàn tay, nắm chặt lấy, mười ngón tay lồng vào nhau, sau đó kéo cô đi.
“Đánh một đòn rồi thường quả táo, cậu vừa đấm vừa xoa thế này là sao vậy?” Điệu bộ vùng vằng của Phương Lan cũng như giọng nói, đều không thật lòng mình.
Đinh Tiểu Dã lấy túi của cô đeo vào cổ mình, cười rồi nói, “Hai quả táo ngọt, thế là hời rồi còn gì?”
“Khốn khiếp!” Phương Lan mắng, cô đi theo anh, từng bước từng bước, những ấm ức và cay đắng trong lòng cũng giống như lệ trên khóe mắt dần được gió thổi khô trong màn đêm, dưới ánh đèn đường.
“Nói thật là, đi bộ trông như cua thế này mà chị không thấy khó chịu chút nào à?”
“Đinh Tiểu Dã, cậu im miệng lại hộ tôi.”
Tăng Phi bị người bạn cảnh sát họ Trần và giám đốc của anh kéo đi uống vài ly gần nửa đêm mới về đến nhà. Anh vào nhà thì gặp cháu trai gọi bằng cậu Lưu Khang Khang, dậy đi vệ sinh. Trường đã khai giảng, Khang Khang mỗi dịp cuối tuần đều về ở nhà cậu, việc làm thêm ở nhà hàng Phương Lan không theo lịch giống như trong kỳ nghỉ hè nữa, nhưng vẫn tiếp tục đi làm.
“Cậu đã về đấy ạ?” Khang Khang ngái ngủ chào anh.
Tăng Phi liếc mắt về phía phòng Thôi Yên giờ đã tắt đèn, thuận miệng hỏi: “Chị cháu ngủ rồi à?”
Khang Khang không đáp, vừa đi vào phòng vệ sinh vừa làu làu: “Một người về đến nhà là hỏi “cậu có nhà không”, một người thì hỏi “chị ngủ rồi à”. Chẳng lẽ mình là người vô hình à?”
Tăng Phi chưa bao giờ hiểu được tư duy của cậu cháu ruột này nên không chấp vặt, anh vừa cởi khuỷ áo sơ mi vừa đi vè phòng ngủ của mình. Phòng ngủ của anh vẫn sáng đèn, phòng tắm cửa đóng kín phát ra tiếng nước chảy róc rách. Tăng Phi ngạc nhiên nhưng không lên tiếng, chỉ từ từ ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh cửa sổ sát sàn.
Chỉ có một người dám xâm nhập vào không gian riêng tư của anh vào lúc này. Tăng Phi định kiểm tra hộp thư từ chiếc điện thoại di động thì nhận ra mình đã khá mệt. Khi còn làm cảnh sát hình sự, anh từng lập kỷ lục ba ngày ba đêm không ngủ để phá án, bây giờ anh đã ba mươi lăm tuổi, trong mắt người khác là một người thành công, trẻ trung và tràn đầy năng lượng, nhưng chưa đến mười hai giờ, chỉ uống hai ly rượu, anh đã có cảm giác mệt mỏi chẳng thiết gì, chỉ muốn đánh một giấc. Thời gian trôi qua đã lấy đi của anh ngoài sự sắc bén và ý chí, còn cả nhiều thứ khác nữa.
Cửa phòng tắm hé mở, Thôi Yên vén mớ tóc ướt rượt bước ra, vừa nhìn thấy Tăng Phi ngồi ở đó, cô liền dùng mũi hít thật mạnh, chất vấn: “Cậu không hút thuốc trong phòng đấy chứ?”
Tăng Phi đặt điện thoại xuống, nhắc nhở cô: “Cậu nhớ đây là phòng “của cậu”. Lần sau cháu không nên tuỳ tiện vào đây. Phòng tắm bên ngoài thì không dùng…”
“Khang Khang đau bụng, cháu không muốn phải tranh nhau với nó. Không tin thì cậu đi mà hỏi nó.” Giọng Thôi Yên đầy vẻ ấm ức.
Tăng Phi chẳng bao giờ có chuyện lại đi hỏi Khang Khang. Anh biết rất rõ Khang Khang miệng thì cứ tị nạnh vậy thôi, thật ra trong lòng luôn bênh chị gái. Thôi Yên làm gì cũng không bao giờ thiếu cậu ta gõ trống khua chiêng cổ vũ bên cạnh.
“Dùng thì cũng đã dùng rồi, cháu đi về phòng đi, đừng có lượn lờ trước mắt cậu nữa.”
Váy ngủ của Thôi Yên dài đến đầu gối, kiểu dáng khá cổ điển, nhưng dù sao cũng là một cô gái hai mươi tuổi đầu rồi, Tăng Phi cảm thấy mình cần phải nhắc nhở cô chuyện nam nữ phải có khoảng cách, kể cả giữa anh và cô.
Thôi Yên vờ như không nghe thấy Tăng Phi nói gì, bước lại, tỉnh bơ ngồi lên đùi anh, nghiêng đầu vuốt tóc, cười rúc rich hỏi: “Cậu nhỏ nhen thế, cháu có quấy cậu gì đâu.”
Cơ bắp Tăng Phi bỗng nhiên căng ra, kiềm chế cảm xúc kỳ lạ đó lại, anh nghiêm giọng nói: “Đứng dậy ngay!”
“Cháu xin lỗi!” Thôi Yên hất tóc, đôi môi phụng phịu nhưng không quan tâm đến mệnh lệnh của anh.
Tăng Phi định đẩy cô ra cho xong nhưng lại dừng tay, nói nhấn mạnh từng từ: “ Cậu bảo cháu đứng lên là đứng lên, đừng bắt cậu phải cáu.”
Lần này Thôi Yên đành phải chầm chậm rời khỏi người anh. Cô hiểu rõ Tăng Phi, giống như anh cũng thuộc lòng tính cách của cô vậy. Cho nên cô biết được lúc nào thì Tăng Phi sẽ nuông chiều cô, lúc nào thì nghiêm chỉnh không đùa được. Tuy là khả năng đầu chiếm phần lớn trong các tình huống, nhưng cô là người thông minh, không tùy tiện thử tìm giới hạn chịu đựng của một người đàn ông.
“Có phải cậu có chuyện gì không vừa ý đúng không? Nói cho cháu nghe đi.” Thôi Yên quỳ xuống một bên chân Tăng Phi, đặt tay lên đầu gối anh, nũng nịu hỏi.
Tăng Phi muốn nói, không có chuyện gì không vừa ý cả, điều rắc rối và phiền phức nhất của anh chính là cô. Nhưng cô sẽ không chịu nghe những lời như thế, mà dù chuyện gì cô cũng hiểu thì cô vẫn giả vờ ngây ngô như không biết gì.
Tăng Phi vần vò chiếc điện thoại di động để trên chiếc bàn nhỏ, chuyện cần nói thì cứ phải nói ra thôi.
“Ngày mai cháu chuyển về trường ở đi, nếu như sợ môi trường trong ký túc xá không tốt thì thuê một cái nhà ở gần trường.”
“Tại sao cơ?” Thôi Yên bình tĩnh hỏi.
“Bởi vì cháu đã lớn, cuộc sống hoàn toàn có thể tự lập được rồi, không cần thiết lúc nào cũng phải ở gần cậu.”
“Thế tại sao Khang Khang lại có thể? Vì nó là máu mủ ruột rà xịn của cậu à?”
“Đúng thế.” Tăng Phi không muốn nói qua lại vòng vo với cô nữa, bèn thẳng thắn bảo. “Nó không bao giờ giữa đêm mà đi từ phòng tắm của cậu ra rồi ngồi lên đùi cậu cả.”
Thôi Yên đứng dậy, quay mặt đi, cười cười, nói: “Là vì chuyện đó à? Không phải chúng ta vẫn luôn thế này sao?”
Tăng Phi khổ sở nói: “Vẫn luôn thế này là thế nào? Trước đây cháu máy tuổi, bây giờ cháu bao nhiêu tuổi rồi? Thôi Yên, con gái phải biết tự trọng!”
“Vậy sao? Chuyện đó trước đây cậu đâu có dạy cháu.”
Cô cười rồi lại nhẩy lên đùi anh, anh cau mày nói: “Thôi Yên, cháu lại làm thế rồi!” Cảnh tưởng này dường như lặp lại giống hệt ngày hôm qua.
“Những chuyện này có cần cậu phải dạy không?” Tăng Phi chán nản lắc đầu.
“Đương nhiên, cái gì cháu biết mà chẳng do cậu dạy? Có gì không phải của cậu cho đâu. Hay là cậu liệt kê cho cháu một danh sách, những gì trước đây cháu có thể làm, bây giờ không được làm nữa. Lúc nào bắt đầu không làm, tính từ phút nào giây nào trở đi, cậu viết ra thật rõ ràng cho cháu, lần sau cháu sẽ biết rõ nhiệm vụ của mình.”
“Cuối cùng đều là lỗi của cậu cả.” Tăng Phi lẩm bẩm nói với mình.
Thôi Yên không có ý nhượng bộ, nhìn anh rồi nói: “Đúng thế, là lỗi của cậu cả. Nếu ngay từ đầu cậu để cháu tự sinh tự diệt thì sẽ không ó chuyện gì xảy ra hết. Ai bảo cậu tốt với cháu? Cháu không rời nổi cậu ra thì tội lỗi sai lầm lớn nhất là ở cậu. Cậu không thể tự tay nặn thành cháu như ngày hôm nay, rồi lại chê cháu méo mó!”
Cô dường như đang hùng biện, và Tăng Phi không có cách nào phản biện, Phương Lan nói một câu rất đúng, nếu như anh không nuông chiều, Thôi Yên sẽ không đi xa đến thế trên con đường sai trái của cô. Là anh thương xót Thôi Yên, luôn nghĩ cách để chăm sóc cho cô tốt hơn một chút, tốt thêm chút nữa, chỉ muốn mang cho cô cả thế giới này. Chính anh đã tạo nên sự thân thiết giống như có quan hệ cốt nhục giữa hai người, anh cũng đã từng vui sướng vì có được quan hệ thân mật như vậy, nhưng đến khi anh ý thức được tình thế không giống như anh tưởng tượng nữa, đến khi tình cảm của Thôi Yên trong thực tế đã ép anh vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, anh mới sẽ tỉnh rằng cần phải thoát ra, tuy nhiên sự thoát ra như xé da cắt thịt này đối với anh rất lạ lẫm, đối với Thôi Yên lại càng tàn nhẫn. Anh biết là rất khó, nhưng không thể không làm.
Tăng Phi nói: “Cậu tốt với cháu, bởi vì cháu cũng là người thân của cậu. Nhưng dù là bố con ruột thịt đi nữa, đến một độ tuổi nào đó, cũng phải tránh những chuyện không nên.”
“Người thân!” Trước mắt Thôi Yên hiện ra cảnh Đinh Tiểu Dã khi nghe đến hai tiếng này đã cười nhạo thế nào. Đinh Tiểu Dã nhìn nhận ra hết, Phương Lan cũng thế, còn Khang Khang nữa… có thể là tất cả mọi người đều nhìn ra, chỉ riêng mình Tăng Phi không dám đối diện với sự thật, tự lừa mình và dối mọi người.
Thôi Yên nói với Tăng Phi bằng giọng bi ai: “Lòng người vô tư thì đất trời rộng rãi. Tăng Phi, cậu coi cháu là người thân thực sự thì nên thoải mái hơn.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt trắng sứ của cô vẫn hiện rõ nét buồn bã. So với lúc cô liến láu mồm miệng thì Thôi Yên như thế này lại càng khiến cho Tăng Phi không thể mắng mỏ. Anh nhớ đến những chuyện khi xưa, lại mềm lòng vài phần, bèn cất tiếng thở dài: “Cậu phải nói bao nhiêu lần nữa đây, con người ta sống trên thế gian này không phải là cứ thích gì thì làm nấy được.”
“Thế giả dụ cậu được thích gì làm nấy thì cậu có yêu cháu không?” Thôi Yên rất tinh ranh chộp ngay thứ mà cô quan tâm nhất từ trong câu nói của anh.
Tăng Phi mệt mỏi ngả lưng dựa vào thành ghế, khẽ khép mắt lại: “Cậu không muốn thảo luận vấn đề này với cháu.”
“Cậu sợ à? Không dám trả lời sao? Sợ cháu sẽ nhìn ra cậu nói dối!” Thôi Yên thúc ép. Anh không yêu cô, hay là không thể yêu cô, sự khác nhau này đối với trái tim cô rất quan trọng.
“Có phải cháu đã đi gặp Phương Lan không?” Tăng Phi đành đổi chủ đề.
“Tại sao cậu lại hỏi thế?” Thôi Yên cảnh giác. “Đừng có mà bị người ta từ chối xong về đổ tại cháu!”
“Không nhận à? Cậu vẫn không hiểu được cháu là người thế nào!? Tăng Phi nhìn thái độ của thyn là biết mình đoán không nhầm.
Thôi Yên rất biét cách làm người khác thấy vui,dღđ。l。qღđ bởi vì từ bé cô đã học cách nhìn sắc mặt người khác để nhận đoán, thăm dò lòng dạ của người ta, sau đó tranh thủ cơ ội. Cô ít khi làm mất lòng người khác, có thể hoà hợp với bất kỳ ai. Khi cô mười bốn tuổi, Tăng Phi đưa cô về nhà chị gái mình. Chị gái, anh rể và mẹ anh ban đầu đều không đồng ý lắm. Bởi vì tuổi Thôi Yên lcú đó không còn nhỏ nữa, lại đã trải qua bao nhiêu biến cố, không dễ nuôi dưỡng dạy bảo, trong nhà có thêm một người, ai cũng cảm thấy mất tự do thoải mái. Nhưgn không không cần đến một năm, thyn đã khiến cả nhà chị gái Tăng Phi đều hoàn toàn chấp nhận sự tồn tại của cô, tuy là họ đối xử với cô không thẻ thân thiết như với Khang Khang, nhưng từ mẹ đến chị gái, anh rể của Tăng Phi đều thừa nhận cô là một con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại lương thiện tốt bụng, hay lam hay làm, nói năng lại ngọt ngào, không làm mọi người phải lo nghĩ. Khang Khang thì xem cô như chị ruột vậy. Còn với bạn trai, mỗi lần chia tay họ đều nhớ nhung những điều tốt đẹp ở cô. Co goings như nước vậy, ở trong những vật đựng khác nhau lại có hình dạng khác nhau. Chỉ Tăng Phi nắm rõ được bản tính của cô, Thôi Yên không có cảm giác an toàn, khao khát được yêu, nên mới tốt với tát cả mọi người trong vô thức, mới để mọi người luôn nhìn thấy mặt tốt của cô. Thật ra cô rất cứng đầu, nếu muốn thứ gì thì cho dù có khó khăn thế nào, cô cũng phải đạt được, chỉ trừ… chuyện cư xử với Phương Lan, Tăng Phi không tin rằng có cam chịu khoanh tay đứng yên chờ kết quả.
Sự tình có thể liên quan đến Đinh Tiểu Dã, Thôi Yên không dám bất cẩn. Còn Tăng Phi thì không có vẻ gì là đùa cợt. Sắc mặt cô thay đổi, miễn cưỡng trả lời: “Cháu đi gặp chị ấy.”
“Cháu đã làm gì?”
Thôi Yên vênh cằm lên đáp: “Cháu nói với chị ấy, cháu yêu cầu. Có sao không? Cháu đâu có nói dối!”
“Thế à?” Tăng Phi vẫn nhìn thẳng vào mắt cô.
Một lát sau, Thôi Yên mới thấp giọng nói: “Cháu còn nói cậu cũng yêu cháu… chuyện đó chỉ là sớm hay muộn thôi!”
Tăng Phi lên cơn đau đầu. “Mở miệng ra là yêu, cháu thì biết gì về yêu?”
“Cháu tất nhiên là biết chứ.” Thôi Yên gào lên. “Cháu còn biết là chị Phương Lan không yêu cậu. Nếu như chị ấy thực lòng yêu cậu thì đã không vì tác động ben ngoài mà phải buông tay. Nếu mà là cháu, dù ai nói gì, dù ai ngăn cản, tình yêu của cháu cũng không bao giờ thay đổi.”
Tăng Phi không muốn nghe thêm nữa. “Thôi thôi thôi, mang “tình yêu” của cháu biến về phòng cháu ngủ đi, cậu mệt lắm rồi.”
Thôi Yên không nhúc nhích, cô nghĩ về việc con người tại sao lại gọi một thứ đau khổ là “đắng lòng”, giống như một nỗi đau âm ỉ nhưng mạnh mẽ và nhức nhối, khiến cả con người ta kiệt quệ, rũ rượi. Cô có thể chấp nhận việc Tăng Phi đẩy cô ra, ác miệng cự tuyệt cô, anh có nhưng ngần ngại và khó xử của anh. Nhưng cô không thể chịu đựng nổi khi anh nhắc đến “tình yêu” của cô với thái độ coi thường đó, dường như đó là câu giễu cợt đau nhất.
Cô sai rồi, sai ở chỗ nhắc đến tình yêu quá nhiều. Tăng Phi nghe nhiều phát mệt, phát chán rồi, tình cảm chân thành cũng trở thành lời đầu môi chót lưỡi.
Thôi Yên luôn cho rằng tình yêu là thứ tốt đẹp nhất cô có thể tặng cho Tăng Phi, và cũng là thứ cô có nhiều nhất, cho bao nhiêu cũng không hết, dùng thế nào cũng không cạn, nhưng cô lại quên mất một điều, thứ cho đi dễ dàng cũng là thứ dễ dàng mất giá. Tình yêu của cô trong mắt Tăng Phi chính là như vậy.
Tự gây ra tai vạ thì tự chịu lấy hậu quả thôi. Hay dở là do mình cả.
“Không về đi, vẫn chưa “yêu đủ” sao?” Tăng Phi đứng dậy, vòng qua người cô, đi vào phòng tắm.
Khoé mắt Thôi Yên cay sè, cô lặng lẽ nắm chặt tay, đột nhiên hỏi: “Hồi đó lúc mẹ cháu nói yêu cậu, cậu cũng thế này với mẹ cháu à?”
Tăng Phi dừng bước.
Đây là điều cấm kị giữa hai người. Dù Tăng Phi rất nuông chiều Thôi Yên, cô cũng ít khi dám chủ động nhắc đến nỗi khổ này của anh. Người trong quá khứ, chuyện trong quá khứ đều đã trở thành vết thương cũ, rạch vết sẹo ra chỉ làm cho tất cả mọi người đều đau, điều này không đáng. Nhưng bây giờ cô mặc kệ, nỗi khổ của cô mác ở trong lòng, lên không dược, xuống không xong, nói ra miệng lại thành không bệnh mà rên nên cô để anh nếm thứ mùi vị xem sao. Cô bây giờ ít nhiều đã hiểu ra nỗi lòng của mẹ mình. Tất cả tâm tư, người ta vô tình không hay biết, bởi vì trong tim anh những chuyện đó hoàn toàn không quan trọng.
Tăng Phi vẫn quay lưng vè phía Thôi Yên, anh nói: “Cậu với mẹ cháu không có chuyện như thế này.”
“Là do mẹ không tự nói thẳng với cậu, hay là cậu giả vờ không hay biết? Cũng phải mẹ cháu không giống cháu, luôn để chữ đó treo sẵn bên miệng.”
“Cháu nói những điều này là có ý gì?” Tăng Phi lạnh lung quay đầu đối mặt với Thôi Yên.
Thôi Yên như nói với chính mình: “Cháu nhớ mẹ cháu từng nói, đời người con gái nhiều nhất chỉ được phép đau khổ ba lần, sau đó lòng sẽ nhạt phai, rồi tàn úa… khi mẹ chết pảhi chăng là đã đau khổ tột cùng? Cậu không hỏi cháu ba lần là những lần nào sao?”
Ánh mắt của Tăng Phi càng thêm giận dữ, nhưng anh không bắt Thôi Yên “biến” ngay lập tức, cô biết, anh không phải là không bận lòng.
“Lần thứ nhất, là vì người bố đẻ khốn nạn của cháu, làm mẹ cháu năm mười tám tuổi bụng to rồi biến mất. Làn thứ hai, là vì chú Thôi, mẹ luôn nghĩ rằng chuyện của chú Thôi có phần can dự của bà. Lần thứ ba là vì ai… có cần cháu phải nói ra không…”
“Cháu thì biết gì!”
“Tất nhiên là cháu biết… cậu coi mẹ cháu là “người thân”, giống như với cháu vậy.” Thôi Yên cười cay đắng. “Tăng Phi, đừng làm cháu ba lần đau khổ đều là vì cậu.”
Cô nói xong bèn đi khỏi phòng anh.
Tăng Phi nhốt mình trong phòng tắm, để nước chảy ào ào lên người.
“Lần thứ ba là vì ai.. có cần cháu phải nói ra không?”
Là ai dạy Thôi Yên nói ra những câu này? Cô tự bịa ra để dằn vặt anh? Hay chính Tĩnh Lâm nghĩ thế và nói ra thật?
Tĩnh Lâm và con gái cô ấy không hề giống nhau, ngược lại với Thôi Yên, cô hướng nội kiệm lời, mọi điều đều giữ trong lòng. Cô không bao giờ nói với Tăng Phi chuyện gì, ít ra thì chưa bao giờ tự mình nói ra, cho nên khi đó anh cứ cho là ổn mà tự yên lòng.
Sau khi Tăng Phi ra đời không lâu thì bố anh bị điều động công việc đến nơi xa, chị gái sống với bà ngoại, mẹ phải đi làm, anh lớn lên bên cô bảo mẫu. Mỗi khi công việc của mẹ bận rộn, bà còn để cho cô bảo mẫu đưa anh về nhà cô, anh có lúc còn tưởng mình là con của cô bảo mẫu, được Tĩnh Lâm dẫn đi chơi đùa, cứ mở miệng ra là gọi “chị gái”.
Ký ức xa xưa nhất mà anh nhớ được là anh mặc chiếc áo bong chần vừa dày vừa nặng, chạy theo sau “chị Lâm” đợi nghịch chiếc nơ con bườm trên bím tóc của chị, chân nọ giẫm phải chân kia, ngã lăn quay khóc huh u. Cô bảo mẫu lớn tiếng mứng Tĩnh Lâm, bảo nếu có chuyện gì xảy ra thì cô không đền nổi. Tĩnh Lâm cúi đầu không nói câu nào.
Sau này khi anh học cấp hai, trước cổng trường, Tĩnh Lâm đứng đợi anh, tay cầm xiên thịt – món quà vặt yêu thích của anh. Bạn cùng lớp hỏi: “Tăng Phi, thật ra cậu có mấy chị gái?” Tăng Phi đỏ mặt nói: “Đó không phải là chị gái tớ, chị ấy là con gái của cô bảo mẩu.” Tĩnh Lâm ấn xiên thịt vào tay anh rồi đi, không nói câu nào.
Sau đó gia đình đổi một người bảo mẫu mới, anh với Tĩnh Lâm trở nên xa cách. Thi thoảng mới nghe mẹ nhắc đến tình hình của cô, chỉ nói rằng kết quả học tập của cô không tốt, kết bạn với những thành phần bất lương ngoài xã hội, một cô gái ngoan ngoãn coi như hư hỏng rồi. Lúc gặp lại cô, anh đã đỗ vào trường cấp ba trọng điểm, đang cầm tờ thông báo trúng tuyển trên đường về nhà, từ xa đã nhìn thấy cô nghênh ngang bước tới, vác một cái bụng to tướng, Tăng Phi kinh ngạc đến mức quên hết tất cả, điều duy nhất nhớ được là sắc mặt Tĩnh Lâm chuyển từ đỏ sang trắng. Cô nói lắp bắp không rõ là vì ngượng hay vì buồn.
Hai mươi lăm tuổi, Tăng Phi tham gia chiến dịch truy quét tệ nạn quy mô lớn nhất bấy giờ. Trong quán bar đêm, anh đi qua một hàng các cô gái trẻ ôm đầu che mặt, mặc quần áo hở hang, trong đó co một người đờ đẫn ngẩng đầu nhìn anh, anh quát to, bảo cô quỳ xuống, một giây sau đó anh nhận ra gương mặt đằng sau lớp son phấn dày đậm kia. Anh bảo lãnh cô ra, nói với cô: “Đừng làm việc này nữa, tôi cho chị tiền.” Tĩnh Lâm lặng lẽ lắc đầu.
Hai mươi tám tuổi, Tăng Phi là người được đánh giá tốt nhất trong lứa cùng nhập đội với anh, tiền đồ rất rộng mở. Cấp trên hứa hẹn, chỉ cần anh lập công thêm lần nữa thì sẽ được đặc cách thăng cấp. Với tuổi tác của anh bấy giờ nếu ngồi vào vị trí đó, thành tích sau này vượt qua tiền bối trong gia đình là điều có thể xảy ra. Lần này là anh chủ động bước vào cuộc sống của Tĩnh Lâm, lúc đó cô không còn là “chị Lâm” của anh nữa, mà là người đàn bà thân thiết nhất của đối tượng trọng điểm cần truy quét trong hoạt động chống đồi truỵ và tội phạm có tên là Thôi Khắc Kiểm. Mỗi lần anh tìm gặp cô, cô đều vui mừng như trẻ nhỏ. Cô vẫn không thích nói nhiều như xưa, nhiều nhất chỉ là khi anh hỏi thì cô trả lời, biết mà không nói ra, có nói cũng không nói hết. Với những chủ đề không liên quan đến anh, cô chỉ kể qua loa vài câu, THôi Khắc Kiểm đối xử với mẹ con cô rất tốt, có để con gái mang họ ông ta.
Thôi Khắc Kiểm bị truy nã, không bao lâu sau thì chết bất đắc kì tử. Tăng Phi xoá sổ tất cả các địa bàn có liên quan đến ông. Lần truy bắt này chỉ cần bỏ ra công sức tối thiểu mà thu về thắng lợi lớn, Tăng Phi được đề bạt như kế hoạch, nhất thời xuất sắc không ai bì nổi. Nhưng trong lúc vẻ vang danh giá ngoài dự kiến, gần như hằng ngày sau khi tan sở, anh đều không thể yên lòng mà tìm đến bên Tĩnh Lâm. Anh dùng hết mọi lời lẽ để nói chuyện phải quấy với cô, nói đến luật pháp, nói về cái khó của anh. Cô im lặng lắng nghe, không phản đối câu nào, rồi lặng lẽ sống mòn nốt những ngày tàn của cuộc đời mình…
Khi anh cùng Thôi Yên lật tấm vải liệm trắng trên người Tĩnh Lâm trong nhà xác, Tăng Phi nhìn những vết kim chi chít trên người cô, giận giữ tát mạnh vào khuôn mặt lạnh như đá của cô, cú tát tiếp theo anh dành cho chính mình, cú tát đó cũng mạnh như thế, đau đến mức mặt anh nhạt nhòa nước mắt trước mặt Thôi Yên.
Tăng Phi thường cố không nhớ về hình ảnh xác xơ đó của Đoàn Tĩnh Lâm. Khi đó cấp trên liên tục biểu dương thành tích của anh, sự ngưỡng mộ và những lời tán tụng quá đà bủa vây anh như nước lũ, bố anh ở xa cũng khen ngợi anh “hậu sinh khả uý, xứng đáng nối nghiệp”. Thế nhưng đằng sau màn tặng hoa và vỗ tay, gương mặt kia luôn ẩn hiện trong đầu anh, bất kể khi tỉnh thức hay trong giấc mộng, dù anh có kháng cự hay không. Cuối cùng anh từ bỏ nghiệp công chức, đưa Thôi Yên theo bên mình, chăm sóc thứ duy nhất Tĩnh Lâm lưu lại cho anh, cũng là phần quý giá nhất của cô. Niềm hạnh phúc mãn nguyện lớn nhất của anh là nhìn thấy gương mặt Thôi Yên trở nên vui vẻ, no đủ hằng ngày, gương mặt thanh xuân rạng rỡ, tràn đầy sức sống, khiến anh có thể quên đi sự chết chóc và xấu xa.
Thôi Yên lấp đầy cuộc sống của Tăng Phi, cũng giống như giờ đây mùi hương sữa tắm cô dùng đang tràn ngập hơi thở và lồng ngực anh. Loại sữa tắm này là Thôi Yên mua, để trong phòng Tăng Phi, cũng giống như rất nhiều đồ vật riêng tư khác của anh đều do bàn tay cô sắp xếp. Anh không có vợ, cũng không có bạn gái chính thức, Thôi Yên vô tình đóng vai trò là người phụ nữ quán xuyến trong nhà này.
Tăng Phi chửi thầm “quái quỷ”. Loại sữa tắm này bình thường anh vẫn dùng, nhưng anh nhớ rằng rõ là mùi khác, không hề nồng, gợi.. và thơm ngọt như vậy, khiến anh váng vất đầu óc. Anh cố gắng điều chỉnh cho nước tắm bớt nóng, gạt mạnh khóa vòi mới biết đã để nấc vòi bé nhất.
Trong tiếng nước chảy, dường như có tiếng người thì thầm khẽ gọi bên tai anh: “A Phi, em lạnh…”
Đó là câu cuối cùng Tĩnh Lâm nói với anh. Khi còn bé, anh đòi ra hồ nước để bơi, suýt chết đuối, Tĩnh Lâm quên mình lao ra cứu anh, anh không làm sao, còn cô bị cảm lạnh mãi không khỏi, lúc ốm nặng, cô cũng đã nói câu đo.
Ah dường như ngấp nghé bờ vực chìm ngạt trong nước. Lần này ai vớt anh lên bờ đây?
Anh lắc đầu thật mạnh, há miệng hít thở dồn dập, mùi thơm ngọt ngào sực nức lúc trước khiến anh khó chịu giờ lại là liều thuốc cứu mạng anh.
Một khuôn mặt khác, một giọng nói khác làm tiêu tan sự ớn lạnh của anh. Nhưng giọng nói nghẹn nhói tim anh này cũng đầy đau đớn.
Cô nói: “Tăng Phi, đừng để em ba lần đau khổ đều là vì anh.”
Phương Lan chỉ muốn được ở bên cạnh anh lâu hơn, cho dù thêm một giây thôi cũng được. Nhưng giọng điệu của Đinh Tiểu Dã không cho phép cô từ chối, hơn nữa anh chủ động nói đưa cô về, không tìm mọi cách để thoái thác như trước, đã là một tiến bộ nhỏ đủ khiến cô vui rồi. Cô cẩn thận chi li đón lấy từng chút quan tâm và thoả hiệp của anh.
Trong lúc Đinh Tiểu Dã thu dọn mấy chiếc ghế ở ban công Phương Lan lặng lẽ đi đặt một quả táo lên đầu giường anh. Việc này đã trở thành một thói quen của cô, và cô còn muốn xem chuyện này như một giao ước ngầm giữa hai người.
Giường của anh tuy đơn giản nhưng được sắp xếp rất sạch sẽ, không hề giống như đống lộn xộn hồi Khang Khang ngủ ở đây chút nào. Khi cô cúi người, một sợi tóc rụng xuống, rơi đúng vào gối anh, vỏ gối màu sáng khiến sợi tóc màu hạt dẻ hiện õ mồn một. Phương Lan định nhặt nó lên, tay đã chạm vào vỏ gối nhưng lại nghĩ lại. Thôi cứ để sợi tóc ở đây, hành động ích kỷ này làm cô cảm thấy riêng tư, bí ẩn mà hạnh phúc.
Ngay khi cô rụt tay về, bỗng phát hiện dưới gối của Đinh Tiểu Dã hình như có thứ gì đó. Cô kéo một góc gối ra, ở dưới có một chùm chìa khoá. Cô cầm lên, thứ khiến ngón tay cô khẽ run bắn không phải là chìa khoá mà là con thỏ được kết bằng hạt, móc vào cùng với chùm chìa khoá.
Con thỏ kết bằnghạt này Phương Lan thấy rất quen thuộc bởi vì cô cũng có một chiếc, của Thôi Yên tặng. Phát hiện này không khác gì cầm lấy kim mà châm thật mạnh vò giữa trái tim cô. Món đồ thủ công làm cằng cách xâu hạt kiểu này phổ biến từ nhiều năm trước, bây giờ rất hiếm gặp, thêm nữa hai con thỏ có kích thước và hình dáng giống hệt nhau, Phương Lan có tự lừa phỉnh bản than thế nào cũng chẳng thể tin được đây chỉ là một sự trùng hợp.
Chiếc này cũng là của Thôi Yên tặng sao? Hai người có quan hệ như thế nào? Quen biết nhau lâu chưa? Tại sai cô không hề có chút hận hức nào về việc này? Trong lúc hoảng loạn, Phương Lan để con thỏ trong lòng bàn tay, nhìn thật kĩ mới nhận ra con thỏ giấu dưới gối Đinh Tiểu Dã này rõ ràng đã được dùng mọt thời gian khá lâu rồi, trông nó cũ kĩ và xước xát hệt như những chiếc chìa khoá xâu cùng của anh vậy, hoàn toàn khác biệt so với co thỏ mới tinh mà Thôi Yên tặng cô.
Thôi Yên năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, lúc mười ba tuổi được Tăng Phi nhận nuôi và đón về nhà, Phương Lan gần như biết cô suốt từ lúc còn là một cô bé gầy còm vàng vọt rồi lớn lên cao ráo sáng sủa như bây giờ. Thôi Yên và Tăng Phi luôn thân thiết gần gũi khác thường, Đinh Tiểu Dã dù có thần thông quảng đại đến cỡ nào cũng không thể vô duyên vô cớ mà chen chân vào được, hơn nữa lại là chuyện từ rất nhiều năm trước. Những hạt ngọc nhỏ của con thỏ trong tya cô đây đều đã xuống nước biến màu, nói không quá lời cũng phải có tuổi thọ chín, mười năm rồi, lúc đó Thôi Yên mới được mấy tuổi, chuyện này thật khó cắt nghĩa.
Trong lúc rối bời, Phương Lan nghe thấy tiếng Đinh Tiểu Dã gọi cô ở bên ngoài: “Đi thôi.”
Từ nhỏ cô đã được giáo dục rằng, tuỳ tiện lục lọi đồ đạc riêng tư của người khác là một hành vi mất lịch sự, nghe thấy tiếng gọi, phản ứng đầu tiên của cô là vội vàng trả đồ vật về chỗ cũ, đúng lúc này Đinh Tiểu Dã đi đến. Anh đứng ở cửa phòng kho, hỏi: “Chị lại làm cái gì nữa thế?”
Phương Lan đứng thẳng lưng, lúng túng chỉ vào quả táo ở đầu giường. Đinh Tiểu Dã cũng trông thấy, không nhịn được phải bật cười rồi không nói nhiều, chỉ giục cô: “Nhanh lên nào, đừng lề mề nữa.”
Hai người cùng nhau rời khỏi nhà hàng. Phương Lan băn khoăn hỏi: “Đinh Tiểu Dã, cậu thích phụ nữ tầm tuổi bao nhiêu?”
Đinh Tiểu Dã đẩy vào gáy cô, không có vẻ hào hứng gì cho lắm đặt câu hỏi ngược lại: “Phụ nữ độ tuổi nào cùng đều phiền phức như chị à?”
Phương Lan bị anh đẩy thì loạng choạng, nổi cáu lấy túi đánh vào người anh. “Cậu biết thừa tôi là phụ nữ, sao không thể cố tìm chút phong độ ga lăng để đối xử với tôi nhỉ? Tôi chẳng qua chỉ muốn biết, đàn ông dù ở độ tuổi nào đi chăng nữa, cũng chỉ thích các cô gái trẻ tầm hai mươi mấy tuổi thôi có phải không.”
Đinh Tiểu Dã cười tinh quái. Anh chưa nói gì, Phương Lan đã hiểu ý, đau khổ phẩy tay nói: “Thôi thôi, tôi biết cậu sẽ nói, cậu chỉ thích người ngực to, ngoan ngoãn, biết đẻ thôi chứ gì.”
“Được đấy, Phương Lan.” Nụ cười của Đinh Tiểu Dã càng sảng khoái. “Chị có vẻ thông minh lên được một chút rồi đấy.”
Phương Lan nói: “Hứ, tôi chỉ dùng chân cũng đoán ra được tư duy của động vật bậc thấp, chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ kiểu như cậu…”
Cô dừng bước, Đinh Tiểu Dã cũng vậy. Hai người vừa đi đến gần phòng bảo vệ của toà nhà thì nhìn thấy Tăng Phi vừa từ trong đó đi ra.
Tăng Phi đang nói chuyện với người đi bên cạnh, người đó Phương Lan cũng đã từng gặp, chính là viên cảnh sát phụ trách vụ án cô bị cướp. Lúc này, Tăng Phi cũng đã nhận ra sự có mặt của hai người, ngạc nhiên gọi: “Phương Lan à? Muộn thế này rồi…”
Nửa câu sau Tăng Phi không nói hết ra, bởi anh nhìn thấy Đinh Tiểu Dã đứng bên Phương Lan. Anh dường như phải mất mấy giây mới nhớ ra cậu thanh niên này là ai, sắc mặt cũng bắt đầu biến đổi một cách khó tả.
Phương Lan thông cảm với Tăng Phi, nếu vào lcú này cô bỗng bắt gặp Tăng Phi và thư ký nữ vai kề vai bước đi thì e rằng cũng sẽ có phản ứng tương tự như vậy, hơn nữa mớí cách đây không lâu cô và Tăng Phi vẫn còn trong giai đoạn ngấp nghé “bàn chuyện hôn nhân đại sự”.
Tuy không định giải thích nhưng Phương Lan cũng không muốn tránh né. Cô hít sâu một hơi, liếc nhìn Đinh Tiểu Dã rồi đứng thẳng lưng, nói với Tăng Phi: “Đừng nói em trước, em phải hỏi anh mới đúng. Em quay về nhà hàng có chút việc, còn anh ở đây làm gì thế?”
“Ồ là thế này.” Tăng Phi giải thích. “Chẳng phải xe của em mãi vẫn chưa tìm thấy sao? Anh thấy chuyện này rất vô lý. Vừa may trưởng phòng của họ lại là cậu Trần bạn anh, anh bảo cậu ấy dẫn anh đến xem lại một lần nữa camera quan sát của toà nhà, ít ra thì anh cũng từng làm cảnh sát, bây giờ lại làm ngành kỹ thuật và thiết bị bảo vệ, ít nhiều cũng có chút kiến thức, muốn tìm hiểu xem có thể phát hiện ra dấu vết gì không.”
Phương Lan cảm thấy áy náy trong lòng, bèn nói: “Anh không phải lo lắng chuyện này quá, thực ra em cũng không gấp gáp gì.”
Tăng Phi cười nói: “Cho dù thế nào cũng phải phá xong án thì mọi người mới yên tâm được. Dạo này anh cũng không bận gì, hoặc giống như Thôi Yên nói, làm cảnh sát lâu quá rồi nên bị nghiện điều tra, đây là một loại bệnh, cần phải chữa trị.”
Anh nói như vậy đương nhiên là muốn cho Phương Lan cảm thấy thoải mái, Phương Lan còn biết nói gì nữa? Cô đành mở lời: “Cảm ơn anh nhiều, Tăng Phi.”
Tăng Phi tươi cười. “Khách khí quá lại làm anh ngại đấy. Chúng ta vẫn là bạn bè mà, đối với bạn bè, anh đều hành xử như vậy. Anh đã định hỏi em là khi còn chưa bắt được tên cướp, em con gái một minh đi đi về về thế này không an toàn, có cần anh đưa đón không, nhưng lại sợ người lớn hai bên nghĩ nhiều. Bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi. Anh với cậu Trần còn phải đi xem nôt một cái camera an ninh nữa, em về nhà sớm đi nhé.”
Chào tạm biệt Tăng Phi xong, tâm trạng Phương Lan vẫn rối bời, Tăng Phi không cần cô cám ơn, anh bảo đối với bạn bè anh đều làm như vậy cr. Cô làm sao mà không biết Tăng Phi lúc nào cũng bận túi bụi, mà dù có chút thời gian nhàn rỗi thì một người đàn ông độc thân như anh, buổi tối thảnh thơi thoải mái làm gì chẳng được, chẳng nhẽ lại đi xem mấy hình ảnh camera theo dõi khô khan vô vị, Tăng Phi chắc chắn là một người bạn tốt, nhưng mà…
“Hối hận rồi chứ gì?” Giọng Đinh Tiểu Dã vang lên bên tai, anh bước đi, cúi đầu cười, nói với Phương Lan. “Một người đàn ông từng bị chị từ chối… ừm, chị muốn nói là bạn bè thông thường cũng được, anh ta đều đối xử với chị như vậy cả mà, tốt hơn đứa thấy người gặp nạn đã không cứu còn ném đá như tôi gấp trăm lần. Người tử tế như vậy, sao lại còn ngúng nguẩy? Đừng bảo tôi không nhắc nhở chị từ trước, muốn chơi cũng phải biết được mình có dám chơi đến cùng hay không, bây giờ hối hận còn kịp, chị vẫn có thể quay đầu đi tìm người họ Tăng kia, làm vậy có phải là tất cả đều vui mừng không?”
Phương Lan không thể tin nổi, quay sang nìn Đinh Tiểu Dã, ánh mắt anh vừa hiểu thấu lòng người, vừa trống rỗng không cảm xúc, giống hệt như những lời anh vừa nói ra và nét mặt của anh khi đó.
Vừa xong Phương Lan đúng là có cảm giác hụt hẫng, cô quan tâm đến anh là vậy, trong trái tim cô, Đinh Tiểu Dã đương nhiên là một người rất đặc biêt. Thế mà hai lần cô bị cướp, anh đều có mặt ở đó, lần thứ hai tuy nói là anh đã cứu cô nhưng trong lòng kỳ thực cũng chỉ định khoanh tay đứng nhìn. Anh luôn nói con người ta đầu tiên phải học cách bảo vệ bản thân, Phương Lan về góc độ lí trí thì chấp nhận, còn về mặt tình cảm thì ít nhiều đã nguội bớt cùng tiếc nuối.
Có yêu thì mới nặng lòng, không yêu đâu có chờ mong điều gì. Hơn nữa cô luôn ghi nhớ trong lòng điều tiếc nuối nho nhỏ đó. Đinh Tiểu Dã không hề để tâm đến chuyện những lời mình nói ra có thể khiến người khác chạnh lòng.
Phương Lan thấy cay cay khoé mắt, miệng nghen lại không nói nên lời. Cô rơi vào cảnh ngày hôm nay biết trách ai đây? Ai bảo cô giống như con lừa cạnh cối xay, bị bịt mắt đuổi theo túm cà rốt vĩnh viễn không ăn được trong lòng vô vọng để kéo cối xay, một vòng rồi lại thêm một vòng. Trách sao được băng vải bịt mắt hay vị thơm ngọt của túm cà rốt. Có trách thì chỉ biết trách con tim tham lam và si tình của cô mà thôi.
Cô chăm chăm nhìn Đinh Tiểu Dã một hồi rồi một mình lặng lẽ bước nhanh về phía trước, để anh lại sau lưng. Cô không muốn nói thêm với anh một câu nào nữa, cũng không muốn để anh nhìn thấy dòng nước mắt đang trào ra. Khi có người thương yêu mình, nước mắt mới là nước mắt, còn không thì chỉ là thứ chất lỏng có vị mặn, có người quan tâm, nhõng nhẽo mới là nhõng nhẽo, còn không thì chỉ tự diễn tự dỗ. Bộ dạng cô lúc này ngoài việc khiến mình tăng thêm yếu đuối nực cười ra thì không có ích lợi gì hết.
Đinh Tiểu Dã đương nhiên sẽ để cô đi, mà theo nhe phong cách của anh, e là sẽ còn nói, giá mà biết sớm Tăng Phi sẵn sàng đưa cô về nhà, anh đã đỡ mất công phiền phức bao nhiêu. Phương Lan vừa đi vừa chạy, được một quãng, thời tiết chết tiệt này, vẫn chưa đến tháng Mười, tại sao lại lạnh run thế này? Đinh Tiểu Dã ở đằng sau vẫn im lặng, giống như những gì cô hiểu về anh. Thế rồi, đúng lúc Phương Lan sắp đi ra khỏi con ngõ, cô liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc nhưng vội vã ấy.
Đinh Tiểu Dã dễ dàng đuổi kịp cô, kéo chiếc dây đeo túi của cô từ phía sau, anh bị Phương Lan đẩy mạnh cho một cái. Lực đẩy của cô quá mạnh nên trọng tâm dưới chân không vững, giầy cao gót bị trẹo, cả người lảo đảo suýt ngã. Đinh Tiểu Dã vội kịp thời đỡ lấy cô.
Sau khi Phương Lan đứng vững lại, lại đẩy tay Đinh Tiểu Dã đang nắm lấy cánh tay cô ra, lực đẩy không lớn nhưng cương quyết. Cô nói: “Đinh Tiểu Dã, nếu cậu không coi tôi là một đứa con gái ngu ngốc đi thích cậu, thì xem tôi như người qua đường đi, muốn đi thì cứ đi đi, để cho tôi còn có chút tôn nghiêm… Không đi à? Muốn xem trò à? Thế thì tôi xin cậu quay người rồi đi có được không? Tôi không muốn để cậu nhìn thấy tôi trong bọ dạng này… hay là cậu chưa bao giờ nhớ ra rằng tôi cũng có lòng tự trọng?”
Cô chầm chậm ngồi xuống, vùi đầu xuống chiếc túi đặt trên hai đầu gối mà khóc không thành tiếng. Cô không phải là loại con gái dễ dàng rơi nước mắt, mẹ cô nói, con gái kiêu hãnh, tự tin không bao giờ phải lấy nước mắt ra làm vũ khí. Nhưng trước mặt Đinh Tiểu Dã, đến năm phần kiêu hãnh cô cũng chẳng còn. Cô khóc không phải vì anh, mà vì càng lúc càng hiểu ra, rốt cuộc là tại sao tại sao cô có thể vì chút tình mọn kia mà khiến cho bản thân mình thảm hại thế này.
Chân Đinh Tiểu Dã vẫn ở trước mặt cô. Anh thậm chí không chịu nghe lời cô quay lưng mà bước đi. Đồ khốn khiếp này! Không yêu cô thì có gì mà ghê gớm chứ?
Phương Lan ngẩng đầu lên, lau nước mắt vòng quanh trên má, cắn răng nói: “Cho dù tôi có là ăn mày, cạu từ chối bố thí thì cũng đừng nên cười nhạo. Đấy là nguyên tắc cơ bản của việc làm người.”
Đinh Tiểu Dã vẫn đứng trơ trơ trước mặt cô như vậy, được một lát, anh cũng ngồi xuống. Tầm mắt hai người ngang nhau, phải chăng vì những giọt nước vẫn còn vương trên mi khiến cô hoa mắt? Sao cô lại có cảm giác lúc này Đinh Tiểu Dã như đang hoang mang không biết mình nên làm gì…
Anh nhìn đôi vai cô run run vì khóc nức nở, định đặt tay lên nhưng lại lưỡng lự. “Chị không muốn quay lại thì không quay nữa, sao phải khóc?”
“Đồ khốn khiếp!” Phương Lan đẩy mạnh vào vai anh. Đinh Tiểu Dã không đề phòng, bị cô đẩy ngồi phịch ra sau, cười nói: “Chị mắng người không thể dùng từ khác được sao, tai tôi đầy sâu bọ rồi.”
Phương Lan làm đúng theo ý anh, thu thập hết những từ mắng chửi trong kho từ vựng của cô, liệt kê tất cả ra để tặng anh.
“Khốn nạn, của nợ, ăn hại…”
Đinh Tiểu Dã cười càng sảng khoái hơn. “Mấy từ đó toàn là của mấy bà vợ già dùng để chửi chồng.” Anh né chiếc túi Phương Lan dùng làm vũ khí để đánh anh, đứng dậy, cong lưng chìa tay về phía cô.
“Đứng lên nào!” Anh nhìn Phương Lan ngồi im không động đậy, nói thêm một câu. “Tôi chỉ nói linh tinh thôi mà, lúc nãy ấy.”
Phương Lan vẫn ngẩng mặt nhìn anh, thút thít nói: “Đinh Tiểu Dã, chuyện này chẳng buồn cười chút nào.”
Đinh Tiểu Dã không quan tâm đến việc Phương Lan phản đối, túm cánh tay của cô, cưỡng chế bắt cô đứng dậy.
“Chị cứ coi tôi là thằng ăn mày là được.”
Anh nói xong, nhìn mặt Phương Lan vẫn còn phụng phịu, liền túm lấy tay cô rồi từ bắp tay trượt xuống bàn tay, nắm chặt lấy, mười ngón tay lồng vào nhau, sau đó kéo cô đi.
“Đánh một đòn rồi thường quả táo, cậu vừa đấm vừa xoa thế này là sao vậy?” Điệu bộ vùng vằng của Phương Lan cũng như giọng nói, đều không thật lòng mình.
Đinh Tiểu Dã lấy túi của cô đeo vào cổ mình, cười rồi nói, “Hai quả táo ngọt, thế là hời rồi còn gì?”
“Khốn khiếp!” Phương Lan mắng, cô đi theo anh, từng bước từng bước, những ấm ức và cay đắng trong lòng cũng giống như lệ trên khóe mắt dần được gió thổi khô trong màn đêm, dưới ánh đèn đường.
“Nói thật là, đi bộ trông như cua thế này mà chị không thấy khó chịu chút nào à?”
“Đinh Tiểu Dã, cậu im miệng lại hộ tôi.”
Tăng Phi bị người bạn cảnh sát họ Trần và giám đốc của anh kéo đi uống vài ly gần nửa đêm mới về đến nhà. Anh vào nhà thì gặp cháu trai gọi bằng cậu Lưu Khang Khang, dậy đi vệ sinh. Trường đã khai giảng, Khang Khang mỗi dịp cuối tuần đều về ở nhà cậu, việc làm thêm ở nhà hàng Phương Lan không theo lịch giống như trong kỳ nghỉ hè nữa, nhưng vẫn tiếp tục đi làm.
“Cậu đã về đấy ạ?” Khang Khang ngái ngủ chào anh.
Tăng Phi liếc mắt về phía phòng Thôi Yên giờ đã tắt đèn, thuận miệng hỏi: “Chị cháu ngủ rồi à?”
Khang Khang không đáp, vừa đi vào phòng vệ sinh vừa làu làu: “Một người về đến nhà là hỏi “cậu có nhà không”, một người thì hỏi “chị ngủ rồi à”. Chẳng lẽ mình là người vô hình à?”
Tăng Phi chưa bao giờ hiểu được tư duy của cậu cháu ruột này nên không chấp vặt, anh vừa cởi khuỷ áo sơ mi vừa đi vè phòng ngủ của mình. Phòng ngủ của anh vẫn sáng đèn, phòng tắm cửa đóng kín phát ra tiếng nước chảy róc rách. Tăng Phi ngạc nhiên nhưng không lên tiếng, chỉ từ từ ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh cửa sổ sát sàn.
Chỉ có một người dám xâm nhập vào không gian riêng tư của anh vào lúc này. Tăng Phi định kiểm tra hộp thư từ chiếc điện thoại di động thì nhận ra mình đã khá mệt. Khi còn làm cảnh sát hình sự, anh từng lập kỷ lục ba ngày ba đêm không ngủ để phá án, bây giờ anh đã ba mươi lăm tuổi, trong mắt người khác là một người thành công, trẻ trung và tràn đầy năng lượng, nhưng chưa đến mười hai giờ, chỉ uống hai ly rượu, anh đã có cảm giác mệt mỏi chẳng thiết gì, chỉ muốn đánh một giấc. Thời gian trôi qua đã lấy đi của anh ngoài sự sắc bén và ý chí, còn cả nhiều thứ khác nữa.
Cửa phòng tắm hé mở, Thôi Yên vén mớ tóc ướt rượt bước ra, vừa nhìn thấy Tăng Phi ngồi ở đó, cô liền dùng mũi hít thật mạnh, chất vấn: “Cậu không hút thuốc trong phòng đấy chứ?”
Tăng Phi đặt điện thoại xuống, nhắc nhở cô: “Cậu nhớ đây là phòng “của cậu”. Lần sau cháu không nên tuỳ tiện vào đây. Phòng tắm bên ngoài thì không dùng…”
“Khang Khang đau bụng, cháu không muốn phải tranh nhau với nó. Không tin thì cậu đi mà hỏi nó.” Giọng Thôi Yên đầy vẻ ấm ức.
Tăng Phi chẳng bao giờ có chuyện lại đi hỏi Khang Khang. Anh biết rất rõ Khang Khang miệng thì cứ tị nạnh vậy thôi, thật ra trong lòng luôn bênh chị gái. Thôi Yên làm gì cũng không bao giờ thiếu cậu ta gõ trống khua chiêng cổ vũ bên cạnh.
“Dùng thì cũng đã dùng rồi, cháu đi về phòng đi, đừng có lượn lờ trước mắt cậu nữa.”
Váy ngủ của Thôi Yên dài đến đầu gối, kiểu dáng khá cổ điển, nhưng dù sao cũng là một cô gái hai mươi tuổi đầu rồi, Tăng Phi cảm thấy mình cần phải nhắc nhở cô chuyện nam nữ phải có khoảng cách, kể cả giữa anh và cô.
Thôi Yên vờ như không nghe thấy Tăng Phi nói gì, bước lại, tỉnh bơ ngồi lên đùi anh, nghiêng đầu vuốt tóc, cười rúc rich hỏi: “Cậu nhỏ nhen thế, cháu có quấy cậu gì đâu.”
Cơ bắp Tăng Phi bỗng nhiên căng ra, kiềm chế cảm xúc kỳ lạ đó lại, anh nghiêm giọng nói: “Đứng dậy ngay!”
“Cháu xin lỗi!” Thôi Yên hất tóc, đôi môi phụng phịu nhưng không quan tâm đến mệnh lệnh của anh.
Tăng Phi định đẩy cô ra cho xong nhưng lại dừng tay, nói nhấn mạnh từng từ: “ Cậu bảo cháu đứng lên là đứng lên, đừng bắt cậu phải cáu.”
Lần này Thôi Yên đành phải chầm chậm rời khỏi người anh. Cô hiểu rõ Tăng Phi, giống như anh cũng thuộc lòng tính cách của cô vậy. Cho nên cô biết được lúc nào thì Tăng Phi sẽ nuông chiều cô, lúc nào thì nghiêm chỉnh không đùa được. Tuy là khả năng đầu chiếm phần lớn trong các tình huống, nhưng cô là người thông minh, không tùy tiện thử tìm giới hạn chịu đựng của một người đàn ông.
“Có phải cậu có chuyện gì không vừa ý đúng không? Nói cho cháu nghe đi.” Thôi Yên quỳ xuống một bên chân Tăng Phi, đặt tay lên đầu gối anh, nũng nịu hỏi.
Tăng Phi muốn nói, không có chuyện gì không vừa ý cả, điều rắc rối và phiền phức nhất của anh chính là cô. Nhưng cô sẽ không chịu nghe những lời như thế, mà dù chuyện gì cô cũng hiểu thì cô vẫn giả vờ ngây ngô như không biết gì.
Tăng Phi vần vò chiếc điện thoại di động để trên chiếc bàn nhỏ, chuyện cần nói thì cứ phải nói ra thôi.
“Ngày mai cháu chuyển về trường ở đi, nếu như sợ môi trường trong ký túc xá không tốt thì thuê một cái nhà ở gần trường.”
“Tại sao cơ?” Thôi Yên bình tĩnh hỏi.
“Bởi vì cháu đã lớn, cuộc sống hoàn toàn có thể tự lập được rồi, không cần thiết lúc nào cũng phải ở gần cậu.”
“Thế tại sao Khang Khang lại có thể? Vì nó là máu mủ ruột rà xịn của cậu à?”
“Đúng thế.” Tăng Phi không muốn nói qua lại vòng vo với cô nữa, bèn thẳng thắn bảo. “Nó không bao giờ giữa đêm mà đi từ phòng tắm của cậu ra rồi ngồi lên đùi cậu cả.”
Thôi Yên đứng dậy, quay mặt đi, cười cười, nói: “Là vì chuyện đó à? Không phải chúng ta vẫn luôn thế này sao?”
Tăng Phi khổ sở nói: “Vẫn luôn thế này là thế nào? Trước đây cháu máy tuổi, bây giờ cháu bao nhiêu tuổi rồi? Thôi Yên, con gái phải biết tự trọng!”
“Vậy sao? Chuyện đó trước đây cậu đâu có dạy cháu.”
Cô cười rồi lại nhẩy lên đùi anh, anh cau mày nói: “Thôi Yên, cháu lại làm thế rồi!” Cảnh tưởng này dường như lặp lại giống hệt ngày hôm qua.
“Những chuyện này có cần cậu phải dạy không?” Tăng Phi chán nản lắc đầu.
“Đương nhiên, cái gì cháu biết mà chẳng do cậu dạy? Có gì không phải của cậu cho đâu. Hay là cậu liệt kê cho cháu một danh sách, những gì trước đây cháu có thể làm, bây giờ không được làm nữa. Lúc nào bắt đầu không làm, tính từ phút nào giây nào trở đi, cậu viết ra thật rõ ràng cho cháu, lần sau cháu sẽ biết rõ nhiệm vụ của mình.”
“Cuối cùng đều là lỗi của cậu cả.” Tăng Phi lẩm bẩm nói với mình.
Thôi Yên không có ý nhượng bộ, nhìn anh rồi nói: “Đúng thế, là lỗi của cậu cả. Nếu ngay từ đầu cậu để cháu tự sinh tự diệt thì sẽ không ó chuyện gì xảy ra hết. Ai bảo cậu tốt với cháu? Cháu không rời nổi cậu ra thì tội lỗi sai lầm lớn nhất là ở cậu. Cậu không thể tự tay nặn thành cháu như ngày hôm nay, rồi lại chê cháu méo mó!”
Cô dường như đang hùng biện, và Tăng Phi không có cách nào phản biện, Phương Lan nói một câu rất đúng, nếu như anh không nuông chiều, Thôi Yên sẽ không đi xa đến thế trên con đường sai trái của cô. Là anh thương xót Thôi Yên, luôn nghĩ cách để chăm sóc cho cô tốt hơn một chút, tốt thêm chút nữa, chỉ muốn mang cho cô cả thế giới này. Chính anh đã tạo nên sự thân thiết giống như có quan hệ cốt nhục giữa hai người, anh cũng đã từng vui sướng vì có được quan hệ thân mật như vậy, nhưng đến khi anh ý thức được tình thế không giống như anh tưởng tượng nữa, đến khi tình cảm của Thôi Yên trong thực tế đã ép anh vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, anh mới sẽ tỉnh rằng cần phải thoát ra, tuy nhiên sự thoát ra như xé da cắt thịt này đối với anh rất lạ lẫm, đối với Thôi Yên lại càng tàn nhẫn. Anh biết là rất khó, nhưng không thể không làm.
Tăng Phi nói: “Cậu tốt với cháu, bởi vì cháu cũng là người thân của cậu. Nhưng dù là bố con ruột thịt đi nữa, đến một độ tuổi nào đó, cũng phải tránh những chuyện không nên.”
“Người thân!” Trước mắt Thôi Yên hiện ra cảnh Đinh Tiểu Dã khi nghe đến hai tiếng này đã cười nhạo thế nào. Đinh Tiểu Dã nhìn nhận ra hết, Phương Lan cũng thế, còn Khang Khang nữa… có thể là tất cả mọi người đều nhìn ra, chỉ riêng mình Tăng Phi không dám đối diện với sự thật, tự lừa mình và dối mọi người.
Thôi Yên nói với Tăng Phi bằng giọng bi ai: “Lòng người vô tư thì đất trời rộng rãi. Tăng Phi, cậu coi cháu là người thân thực sự thì nên thoải mái hơn.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt trắng sứ của cô vẫn hiện rõ nét buồn bã. So với lúc cô liến láu mồm miệng thì Thôi Yên như thế này lại càng khiến cho Tăng Phi không thể mắng mỏ. Anh nhớ đến những chuyện khi xưa, lại mềm lòng vài phần, bèn cất tiếng thở dài: “Cậu phải nói bao nhiêu lần nữa đây, con người ta sống trên thế gian này không phải là cứ thích gì thì làm nấy được.”
“Thế giả dụ cậu được thích gì làm nấy thì cậu có yêu cháu không?” Thôi Yên rất tinh ranh chộp ngay thứ mà cô quan tâm nhất từ trong câu nói của anh.
Tăng Phi mệt mỏi ngả lưng dựa vào thành ghế, khẽ khép mắt lại: “Cậu không muốn thảo luận vấn đề này với cháu.”
“Cậu sợ à? Không dám trả lời sao? Sợ cháu sẽ nhìn ra cậu nói dối!” Thôi Yên thúc ép. Anh không yêu cô, hay là không thể yêu cô, sự khác nhau này đối với trái tim cô rất quan trọng.
“Có phải cháu đã đi gặp Phương Lan không?” Tăng Phi đành đổi chủ đề.
“Tại sao cậu lại hỏi thế?” Thôi Yên cảnh giác. “Đừng có mà bị người ta từ chối xong về đổ tại cháu!”
“Không nhận à? Cậu vẫn không hiểu được cháu là người thế nào!? Tăng Phi nhìn thái độ của thyn là biết mình đoán không nhầm.
Thôi Yên rất biét cách làm người khác thấy vui,dღđ。l。qღđ bởi vì từ bé cô đã học cách nhìn sắc mặt người khác để nhận đoán, thăm dò lòng dạ của người ta, sau đó tranh thủ cơ ội. Cô ít khi làm mất lòng người khác, có thể hoà hợp với bất kỳ ai. Khi cô mười bốn tuổi, Tăng Phi đưa cô về nhà chị gái mình. Chị gái, anh rể và mẹ anh ban đầu đều không đồng ý lắm. Bởi vì tuổi Thôi Yên lcú đó không còn nhỏ nữa, lại đã trải qua bao nhiêu biến cố, không dễ nuôi dưỡng dạy bảo, trong nhà có thêm một người, ai cũng cảm thấy mất tự do thoải mái. Nhưgn không không cần đến một năm, thyn đã khiến cả nhà chị gái Tăng Phi đều hoàn toàn chấp nhận sự tồn tại của cô, tuy là họ đối xử với cô không thẻ thân thiết như với Khang Khang, nhưng từ mẹ đến chị gái, anh rể của Tăng Phi đều thừa nhận cô là một con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại lương thiện tốt bụng, hay lam hay làm, nói năng lại ngọt ngào, không làm mọi người phải lo nghĩ. Khang Khang thì xem cô như chị ruột vậy. Còn với bạn trai, mỗi lần chia tay họ đều nhớ nhung những điều tốt đẹp ở cô. Co goings như nước vậy, ở trong những vật đựng khác nhau lại có hình dạng khác nhau. Chỉ Tăng Phi nắm rõ được bản tính của cô, Thôi Yên không có cảm giác an toàn, khao khát được yêu, nên mới tốt với tát cả mọi người trong vô thức, mới để mọi người luôn nhìn thấy mặt tốt của cô. Thật ra cô rất cứng đầu, nếu muốn thứ gì thì cho dù có khó khăn thế nào, cô cũng phải đạt được, chỉ trừ… chuyện cư xử với Phương Lan, Tăng Phi không tin rằng có cam chịu khoanh tay đứng yên chờ kết quả.
Sự tình có thể liên quan đến Đinh Tiểu Dã, Thôi Yên không dám bất cẩn. Còn Tăng Phi thì không có vẻ gì là đùa cợt. Sắc mặt cô thay đổi, miễn cưỡng trả lời: “Cháu đi gặp chị ấy.”
“Cháu đã làm gì?”
Thôi Yên vênh cằm lên đáp: “Cháu nói với chị ấy, cháu yêu cầu. Có sao không? Cháu đâu có nói dối!”
“Thế à?” Tăng Phi vẫn nhìn thẳng vào mắt cô.
Một lát sau, Thôi Yên mới thấp giọng nói: “Cháu còn nói cậu cũng yêu cháu… chuyện đó chỉ là sớm hay muộn thôi!”
Tăng Phi lên cơn đau đầu. “Mở miệng ra là yêu, cháu thì biết gì về yêu?”
“Cháu tất nhiên là biết chứ.” Thôi Yên gào lên. “Cháu còn biết là chị Phương Lan không yêu cậu. Nếu như chị ấy thực lòng yêu cậu thì đã không vì tác động ben ngoài mà phải buông tay. Nếu mà là cháu, dù ai nói gì, dù ai ngăn cản, tình yêu của cháu cũng không bao giờ thay đổi.”
Tăng Phi không muốn nghe thêm nữa. “Thôi thôi thôi, mang “tình yêu” của cháu biến về phòng cháu ngủ đi, cậu mệt lắm rồi.”
Thôi Yên không nhúc nhích, cô nghĩ về việc con người tại sao lại gọi một thứ đau khổ là “đắng lòng”, giống như một nỗi đau âm ỉ nhưng mạnh mẽ và nhức nhối, khiến cả con người ta kiệt quệ, rũ rượi. Cô có thể chấp nhận việc Tăng Phi đẩy cô ra, ác miệng cự tuyệt cô, anh có nhưng ngần ngại và khó xử của anh. Nhưng cô không thể chịu đựng nổi khi anh nhắc đến “tình yêu” của cô với thái độ coi thường đó, dường như đó là câu giễu cợt đau nhất.
Cô sai rồi, sai ở chỗ nhắc đến tình yêu quá nhiều. Tăng Phi nghe nhiều phát mệt, phát chán rồi, tình cảm chân thành cũng trở thành lời đầu môi chót lưỡi.
Thôi Yên luôn cho rằng tình yêu là thứ tốt đẹp nhất cô có thể tặng cho Tăng Phi, và cũng là thứ cô có nhiều nhất, cho bao nhiêu cũng không hết, dùng thế nào cũng không cạn, nhưng cô lại quên mất một điều, thứ cho đi dễ dàng cũng là thứ dễ dàng mất giá. Tình yêu của cô trong mắt Tăng Phi chính là như vậy.
Tự gây ra tai vạ thì tự chịu lấy hậu quả thôi. Hay dở là do mình cả.
“Không về đi, vẫn chưa “yêu đủ” sao?” Tăng Phi đứng dậy, vòng qua người cô, đi vào phòng tắm.
Khoé mắt Thôi Yên cay sè, cô lặng lẽ nắm chặt tay, đột nhiên hỏi: “Hồi đó lúc mẹ cháu nói yêu cậu, cậu cũng thế này với mẹ cháu à?”
Tăng Phi dừng bước.
Đây là điều cấm kị giữa hai người. Dù Tăng Phi rất nuông chiều Thôi Yên, cô cũng ít khi dám chủ động nhắc đến nỗi khổ này của anh. Người trong quá khứ, chuyện trong quá khứ đều đã trở thành vết thương cũ, rạch vết sẹo ra chỉ làm cho tất cả mọi người đều đau, điều này không đáng. Nhưng bây giờ cô mặc kệ, nỗi khổ của cô mác ở trong lòng, lên không dược, xuống không xong, nói ra miệng lại thành không bệnh mà rên nên cô để anh nếm thứ mùi vị xem sao. Cô bây giờ ít nhiều đã hiểu ra nỗi lòng của mẹ mình. Tất cả tâm tư, người ta vô tình không hay biết, bởi vì trong tim anh những chuyện đó hoàn toàn không quan trọng.
Tăng Phi vẫn quay lưng vè phía Thôi Yên, anh nói: “Cậu với mẹ cháu không có chuyện như thế này.”
“Là do mẹ không tự nói thẳng với cậu, hay là cậu giả vờ không hay biết? Cũng phải mẹ cháu không giống cháu, luôn để chữ đó treo sẵn bên miệng.”
“Cháu nói những điều này là có ý gì?” Tăng Phi lạnh lung quay đầu đối mặt với Thôi Yên.
Thôi Yên như nói với chính mình: “Cháu nhớ mẹ cháu từng nói, đời người con gái nhiều nhất chỉ được phép đau khổ ba lần, sau đó lòng sẽ nhạt phai, rồi tàn úa… khi mẹ chết pảhi chăng là đã đau khổ tột cùng? Cậu không hỏi cháu ba lần là những lần nào sao?”
Ánh mắt của Tăng Phi càng thêm giận dữ, nhưng anh không bắt Thôi Yên “biến” ngay lập tức, cô biết, anh không phải là không bận lòng.
“Lần thứ nhất, là vì người bố đẻ khốn nạn của cháu, làm mẹ cháu năm mười tám tuổi bụng to rồi biến mất. Làn thứ hai, là vì chú Thôi, mẹ luôn nghĩ rằng chuyện của chú Thôi có phần can dự của bà. Lần thứ ba là vì ai… có cần cháu phải nói ra không…”
“Cháu thì biết gì!”
“Tất nhiên là cháu biết… cậu coi mẹ cháu là “người thân”, giống như với cháu vậy.” Thôi Yên cười cay đắng. “Tăng Phi, đừng làm cháu ba lần đau khổ đều là vì cậu.”
Cô nói xong bèn đi khỏi phòng anh.
Tăng Phi nhốt mình trong phòng tắm, để nước chảy ào ào lên người.
“Lần thứ ba là vì ai.. có cần cháu phải nói ra không?”
Là ai dạy Thôi Yên nói ra những câu này? Cô tự bịa ra để dằn vặt anh? Hay chính Tĩnh Lâm nghĩ thế và nói ra thật?
Tĩnh Lâm và con gái cô ấy không hề giống nhau, ngược lại với Thôi Yên, cô hướng nội kiệm lời, mọi điều đều giữ trong lòng. Cô không bao giờ nói với Tăng Phi chuyện gì, ít ra thì chưa bao giờ tự mình nói ra, cho nên khi đó anh cứ cho là ổn mà tự yên lòng.
Sau khi Tăng Phi ra đời không lâu thì bố anh bị điều động công việc đến nơi xa, chị gái sống với bà ngoại, mẹ phải đi làm, anh lớn lên bên cô bảo mẫu. Mỗi khi công việc của mẹ bận rộn, bà còn để cho cô bảo mẫu đưa anh về nhà cô, anh có lúc còn tưởng mình là con của cô bảo mẫu, được Tĩnh Lâm dẫn đi chơi đùa, cứ mở miệng ra là gọi “chị gái”.
Ký ức xa xưa nhất mà anh nhớ được là anh mặc chiếc áo bong chần vừa dày vừa nặng, chạy theo sau “chị Lâm” đợi nghịch chiếc nơ con bườm trên bím tóc của chị, chân nọ giẫm phải chân kia, ngã lăn quay khóc huh u. Cô bảo mẫu lớn tiếng mứng Tĩnh Lâm, bảo nếu có chuyện gì xảy ra thì cô không đền nổi. Tĩnh Lâm cúi đầu không nói câu nào.
Sau này khi anh học cấp hai, trước cổng trường, Tĩnh Lâm đứng đợi anh, tay cầm xiên thịt – món quà vặt yêu thích của anh. Bạn cùng lớp hỏi: “Tăng Phi, thật ra cậu có mấy chị gái?” Tăng Phi đỏ mặt nói: “Đó không phải là chị gái tớ, chị ấy là con gái của cô bảo mẩu.” Tĩnh Lâm ấn xiên thịt vào tay anh rồi đi, không nói câu nào.
Sau đó gia đình đổi một người bảo mẫu mới, anh với Tĩnh Lâm trở nên xa cách. Thi thoảng mới nghe mẹ nhắc đến tình hình của cô, chỉ nói rằng kết quả học tập của cô không tốt, kết bạn với những thành phần bất lương ngoài xã hội, một cô gái ngoan ngoãn coi như hư hỏng rồi. Lúc gặp lại cô, anh đã đỗ vào trường cấp ba trọng điểm, đang cầm tờ thông báo trúng tuyển trên đường về nhà, từ xa đã nhìn thấy cô nghênh ngang bước tới, vác một cái bụng to tướng, Tăng Phi kinh ngạc đến mức quên hết tất cả, điều duy nhất nhớ được là sắc mặt Tĩnh Lâm chuyển từ đỏ sang trắng. Cô nói lắp bắp không rõ là vì ngượng hay vì buồn.
Hai mươi lăm tuổi, Tăng Phi tham gia chiến dịch truy quét tệ nạn quy mô lớn nhất bấy giờ. Trong quán bar đêm, anh đi qua một hàng các cô gái trẻ ôm đầu che mặt, mặc quần áo hở hang, trong đó co một người đờ đẫn ngẩng đầu nhìn anh, anh quát to, bảo cô quỳ xuống, một giây sau đó anh nhận ra gương mặt đằng sau lớp son phấn dày đậm kia. Anh bảo lãnh cô ra, nói với cô: “Đừng làm việc này nữa, tôi cho chị tiền.” Tĩnh Lâm lặng lẽ lắc đầu.
Hai mươi tám tuổi, Tăng Phi là người được đánh giá tốt nhất trong lứa cùng nhập đội với anh, tiền đồ rất rộng mở. Cấp trên hứa hẹn, chỉ cần anh lập công thêm lần nữa thì sẽ được đặc cách thăng cấp. Với tuổi tác của anh bấy giờ nếu ngồi vào vị trí đó, thành tích sau này vượt qua tiền bối trong gia đình là điều có thể xảy ra. Lần này là anh chủ động bước vào cuộc sống của Tĩnh Lâm, lúc đó cô không còn là “chị Lâm” của anh nữa, mà là người đàn bà thân thiết nhất của đối tượng trọng điểm cần truy quét trong hoạt động chống đồi truỵ và tội phạm có tên là Thôi Khắc Kiểm. Mỗi lần anh tìm gặp cô, cô đều vui mừng như trẻ nhỏ. Cô vẫn không thích nói nhiều như xưa, nhiều nhất chỉ là khi anh hỏi thì cô trả lời, biết mà không nói ra, có nói cũng không nói hết. Với những chủ đề không liên quan đến anh, cô chỉ kể qua loa vài câu, THôi Khắc Kiểm đối xử với mẹ con cô rất tốt, có để con gái mang họ ông ta.
Thôi Khắc Kiểm bị truy nã, không bao lâu sau thì chết bất đắc kì tử. Tăng Phi xoá sổ tất cả các địa bàn có liên quan đến ông. Lần truy bắt này chỉ cần bỏ ra công sức tối thiểu mà thu về thắng lợi lớn, Tăng Phi được đề bạt như kế hoạch, nhất thời xuất sắc không ai bì nổi. Nhưng trong lúc vẻ vang danh giá ngoài dự kiến, gần như hằng ngày sau khi tan sở, anh đều không thể yên lòng mà tìm đến bên Tĩnh Lâm. Anh dùng hết mọi lời lẽ để nói chuyện phải quấy với cô, nói đến luật pháp, nói về cái khó của anh. Cô im lặng lắng nghe, không phản đối câu nào, rồi lặng lẽ sống mòn nốt những ngày tàn của cuộc đời mình…
Khi anh cùng Thôi Yên lật tấm vải liệm trắng trên người Tĩnh Lâm trong nhà xác, Tăng Phi nhìn những vết kim chi chít trên người cô, giận giữ tát mạnh vào khuôn mặt lạnh như đá của cô, cú tát tiếp theo anh dành cho chính mình, cú tát đó cũng mạnh như thế, đau đến mức mặt anh nhạt nhòa nước mắt trước mặt Thôi Yên.
Tăng Phi thường cố không nhớ về hình ảnh xác xơ đó của Đoàn Tĩnh Lâm. Khi đó cấp trên liên tục biểu dương thành tích của anh, sự ngưỡng mộ và những lời tán tụng quá đà bủa vây anh như nước lũ, bố anh ở xa cũng khen ngợi anh “hậu sinh khả uý, xứng đáng nối nghiệp”. Thế nhưng đằng sau màn tặng hoa và vỗ tay, gương mặt kia luôn ẩn hiện trong đầu anh, bất kể khi tỉnh thức hay trong giấc mộng, dù anh có kháng cự hay không. Cuối cùng anh từ bỏ nghiệp công chức, đưa Thôi Yên theo bên mình, chăm sóc thứ duy nhất Tĩnh Lâm lưu lại cho anh, cũng là phần quý giá nhất của cô. Niềm hạnh phúc mãn nguyện lớn nhất của anh là nhìn thấy gương mặt Thôi Yên trở nên vui vẻ, no đủ hằng ngày, gương mặt thanh xuân rạng rỡ, tràn đầy sức sống, khiến anh có thể quên đi sự chết chóc và xấu xa.
Thôi Yên lấp đầy cuộc sống của Tăng Phi, cũng giống như giờ đây mùi hương sữa tắm cô dùng đang tràn ngập hơi thở và lồng ngực anh. Loại sữa tắm này là Thôi Yên mua, để trong phòng Tăng Phi, cũng giống như rất nhiều đồ vật riêng tư khác của anh đều do bàn tay cô sắp xếp. Anh không có vợ, cũng không có bạn gái chính thức, Thôi Yên vô tình đóng vai trò là người phụ nữ quán xuyến trong nhà này.
Tăng Phi chửi thầm “quái quỷ”. Loại sữa tắm này bình thường anh vẫn dùng, nhưng anh nhớ rằng rõ là mùi khác, không hề nồng, gợi.. và thơm ngọt như vậy, khiến anh váng vất đầu óc. Anh cố gắng điều chỉnh cho nước tắm bớt nóng, gạt mạnh khóa vòi mới biết đã để nấc vòi bé nhất.
Trong tiếng nước chảy, dường như có tiếng người thì thầm khẽ gọi bên tai anh: “A Phi, em lạnh…”
Đó là câu cuối cùng Tĩnh Lâm nói với anh. Khi còn bé, anh đòi ra hồ nước để bơi, suýt chết đuối, Tĩnh Lâm quên mình lao ra cứu anh, anh không làm sao, còn cô bị cảm lạnh mãi không khỏi, lúc ốm nặng, cô cũng đã nói câu đo.
Ah dường như ngấp nghé bờ vực chìm ngạt trong nước. Lần này ai vớt anh lên bờ đây?
Anh lắc đầu thật mạnh, há miệng hít thở dồn dập, mùi thơm ngọt ngào sực nức lúc trước khiến anh khó chịu giờ lại là liều thuốc cứu mạng anh.
Một khuôn mặt khác, một giọng nói khác làm tiêu tan sự ớn lạnh của anh. Nhưng giọng nói nghẹn nhói tim anh này cũng đầy đau đớn.
Cô nói: “Tăng Phi, đừng để em ba lần đau khổ đều là vì anh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook