Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn
-
Quyển 1 - Chương 1: Hỉ tang
“Không phải bởi vì lúc tôi đi cô ta bỗng nhào đến giữ chặt tôi sao? Cô ta ở trên đất túm lấy tôi không buông, làm sao tôi đi được. Vì không còn cách nào nên tôi mới cho cô ta tránh sang một bên.”
Phía trong màn hình giám sát, người bị tình nghi mặc áo gile vàng, tay mang còng sắt chậm rãi nói chuyện.
Hắn nâng tay phải lên gãi gãi cằm, giọng điệu có chút thờ ơ giống như đang cùng cảnh sát nói chuyện phiếm chứ không phải là kẻ có tội đang khai báo quá trình gây án.
“Dùng cái gì? Anh đã dùng cái gì để tấn công người bị hại?” Bên ngoài màn hình, một cảnh sát trẻ tuổi siết chặt tay. Cậu ta cố gắng kiềm chế bản thân mới không kích động quá mức.
Cậu ta phẫn nộ có thì có gì sai sao? Mấy năm trước, một nhà ba người bị giết hại. Thảm án ấy khiến bọn họ phải chạy theo dấu vết hung thủ mấy năm trời, khó khăn lắm mới tìm được kẻ tình nghi. Vậy mà hắn đang làm gì? Hắn thản nhiên ở một quán ăn khuya dưới lầu hiện trường thảm án năm ấy uống rượu.
Nhận ra viên cảnh sát rất tức giận, người trẻ tuổi đang ngồi trên ghế chợt nhìn sang, trên mặt hắn là nụ cười méo mó quái dị không rõ ý tứ.
“À… cái gì hả? Tôi lấy cái ghế xếp bên cạnh.” Nói rồi hắn chậm rãi chỉnh lại quần áo, điều chỉnh tư thế rồi tiếp lời, “Chó thật nhỉ, cái thứ đồ chơi kia cũng không tốt mấy. Tôi mới đánh có một chút đã gãy rồi. Dù sao cũng đã như vậy, tôi không biết cô ta chết hay chưa nữa, tôi đành phải tìm cái ghế khác…”
“Cắt!”
Theo sau tiếng hô lớn của đạo diễn, cả phim trường bỗng chốc yên tĩnh. Mọi người ngơ ngác xoay qua nhìn xem, lúc nhìn đến camera mới chợt nhớ ra… Đúng rồi, bọn họ đang quay phim mà.
Lại quay đầu nhìn sang người trẻ tuổi đang ngồi trên ghế, bọn họ thấy hắn gật đầu mỉm cười, dường như khí chất hung ác tàn nhẫn của tên tội phạm giết người trong chớp mắt kia là của một người khác vậy. Tuy trái tim đang đập điên cuồng nhắc nhớ bọn họ đây chỉ là một cảnh quay nhưng cảm giác tức giận kia chân thật đến độ khiến bọn họ không tránh khỏi hoảng sợ.
Trợ lý ở phía xa cũng cầm khăn bông chạy tới.
Mặc dù bên trong có điều hòa nhưng mọi người vẫn cảm thấy cả người bị đông cứng. Nhất là những diễn viên chính ăn mặc đơn bạc, so với mấy ngày hè oi bức thì mùa đông khắc nghiệt còn phải càng vất vả, nhìn thế nào cũng thấy lạnh tê người.
Quay qua một lần song đạo diễn vẫn thật hài lòng, ông ta niềm nở tươi cười như tiếp đón quan lớn: “Vất vả cho thầy Nhậm quá. Mau, trà đâu, mau đem trà gừng tới đây.”
“Ngài khách khí rồi.” Diễn viên chính khoác khăn bông bước tới. Vẻ mặt hắn trầm tĩnh, thân thể lại có chút run run như mèo mắc mưa. Cho dù xung quanh hắn là đèn đuốc ấm áp, hắn vẫn cảm thấy lạnh lẽo không thôi.
Diễn viên chính tên là Nhậm Dật Phi, một người trẻ tuổi có vẻ ngoài tuấn tú xinh đẹp nhưng lại được xếp vào hàng ngũ “diễn viên gạo cội”, bởi vì hắn vào nghề đã mười mấy năm, có khi còn hơn cả thế.
Kĩ thuật diễn xuất của hắn rất tự nhiên, tự nhiên đến nỗi hắn đã cầm được hai cúp ảnh đế cao quý trong nước. Trong cuộc sống bình dị thường ngày, Nhậm Dật Phi cũng rất khiêm tốn. Hắn chưa bao giờ tỏ ra cao ngạo không thèm để mắt đến ai, vậy nên già trẻ lớn bé đều rất yêu thích hắn.
Mà quan trọng nhất là Nhậm Dật Phi được giới đạo diễn yêu thích bởi vì hắn luôn tận tụy hết mình với công việc. Nói Nhậm Dật Phi là một kẻ liều lĩnh, là một diễn viên sống chết với nghiệp diễn cũng không sai.
Tóm lại, khi nói đến ảnh đế Nhậm Dật Phi, mọi người có thể đưa ra cùng một kết luận: Hắn là một diễn viên không bao giờ khiến ai phải lo lắng hay bận tâm.
“Tôi còn có vài túi làm ấm ở bên kia, lấy lại đây dùng đi. Trời ạ, hôm nay đúng là lạnh thật.” Nhậm Dật Phi nhận ly trà gừng từ tay trợ lý, hắn nhẹ giọng nói.
Xung quanh người tốp ba tốp năm, trợ lý cùng với mấy diễn viên đều đang sưởi ấm, một bên xoa xoa tay rồi hà hơi tán gẫu với nhau. Phim trường lúc nào cũng náo nhiệt như thế, chỉ khi vào cảnh quay mới có thể yên ắng được.
Diễn viên đóng vai cảnh sát cởi mũ ra. Cậu ta vươn tay sờ trán, thì ra mồ hôi đã tuôn ra nhiều như thế, chẳng trách cậu ta cứ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo: “Lúc nãy tôi đã cho rằng anh ấy thật sự là tội phạm giết người.”
Thản nhiên khinh rẻ mạng sống kẻ khác, coi thường pháp luật, làm cho người đối diện không rét mà run.
“Nếu không sao có thể cầm hai cúp ảnh đế được? Chỉ tiếc là vẻ ngoài của anh ấy quá mức xuất chúng, làm chậm trễ nghiệp diễn.”
“Tôi thấy không hẳn. Diễn xuất của Nhậm lão sư càng ngày càng tiến bộ kinh người, nhưng mà… anh ấy cũng càng không giống một người có thể đảm nhận một vai diễn trung hậu hiền lành. Anh ấy nhận một ít vai, toàn là vai nam phụ biến thái, không phải sát nhân thì cũng là nhân vật mắc bệnh tâm thần.”
“Đáng tiếc thật.”
Phía bên kia, nhân vật chính trong câu chuyện của bọn họ đã bọc khăn bông tiến vào xe bảo mẫu. Hắn cẩn thận để không cọ trôi lớp phấn trên mặt. Bởi vì da Nhậm Dật Phi khá trắng, trợ lý phải đánh cho hắn chút phấn tối màu.
“Tôi ngủ chút đây. Khi nào đạo diễn muốn chỉnh sửa thêm thứ gì thì gọi tôi.” Nhậm Dật Phi chịu đựng mệt mỏi mà nằm xuống. Hắn nghiêng người tắt đèn xe.
“Cậu cứ yên tâm ngủ đi, khi nào có việc tôi sẽ báo cho cậu.”
“Ừm, cậu vất vả rồi.”
Trợ lý ở bên ngoài giữ cửa, bên trong xe liền trở thành một không gian tư mật nho nhỏ của riêng Nhậm Dật Phi. Tất cả hương vị trên đệm giường hắn đều quen thuộc. Mà phàm là nghệ sĩ có chút thời gian nghỉ ngơi ít ỏi, bọn họ đều đã luyện được cho mình kỹ năng ngã đâu ngủ đấy. Nhậm Dật Phi cũng không ngoại lệ. Hắn vừa đặt lưng xuống giường đã lập tức ngủ ngay.
Nhậm Dật Phi bọc kín mình trong chăn, bên ngoài chỉ lộ ra gương mặt mệt mỏi và một đoạn vết sẹo mờ nhạt ở cổ tay.
Vết sẹo trên cổ tay hắn là một dây tơ hồng nhỏ, lúc bình thường có cảm giác tồn tại rất thấp, còn trong bóng đêm lại phát ra chút ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt.
“A Phi? Cậu tỉnh rồi à? Bộ không ngủ chút hả?”
Một tia sét đánh xuống cảnh trong mơ của hắn, Nhậm Dật Phi muốn tránh mà ngồi dậy, sau đó cả người hắn lập tức nghiêng sang một bên, kéo theo hắn từ nơi đang ngủ té mạnh xuống đất.
Ngón tay Nhậm Dật Phi chạm vào sỏi cát cùng bùn đất, hắn cảm nhận được cơn gió lạnh thổi qua da thịt. Nhậm Dật Phi rùng mình, đầu óc mơ hồ không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ biết cả người cảm thấy đau đớn.
Ai vừa mới kêu hắn?
Đã xảy ra chuyện gì?
Trước mắt Nhậm Dật Phi xuất hiện chút ánh sáng lập lòe. Trong đêm tối, hắn ngửi được mùi hương nhàn nhạt của nến sáp theo không khí bay đến.
Xung quanh yên ắng không có chút tiếng động khiến Nhậm Dật Phi nhớ đến một vài kí ức vụn vặt mà hắn không vui vẻ mấy. Nhậm Dật Phi lắc đầu, hắn sờ trên nền đất muốn ngồi dậy, đột nhiên lại sờ được một vật cứng khá trơn nhẵn, dường như là một tấm danh thiếp.
Nhậm Dật Phi còn chưa kịp suy nghĩ, một bóng dáng bỗng xuất hiện trước mặt hắn. Nhậm Dật Phi ngẩng đầu.
Người đến là một thanh niên trẻ đứng ngược sáng, Nhậm Dật Phi không nhìn rõ bộ dáng cho lắm, nhưng hắn đoán được đối phương tầm hơn hai mươi tuổi. Người nọ mặc quần áo bình dân của thời dân quốc, có phần xưa cũ, cúc áo khoác ngoài đều đã phai màu, ngay khuỷu tay còn có vài tấm vải chắp vá, chứng tỏ điều kiện kinh tế có vẻ rất khó khăn.
Thật ra quần áo này rất có giá trị nghiên cứu đó, Nhậm Dật Phi theo bản năng suy nghĩ. Nhưng rồi hắn lại cảm thấy không đúng cho lắm. Hình như nơi này không phải là phim trường, mà hắn, cũng không phải là đang đóng phim.
Thanh niên trước mặt nhìn Nhậm Dật Phi bằng ánh mắt kinh ngạc: “Không phải chứ, đừng nói là cậu nhát gan tới vậy luôn nha?” Cậu ta vươn tay muốn kéo Nhậm Dật Phi dậy rồi cười một tiếng áy náy, có điều trong ý cười lại mang theo chút khí chất ương ngạnh của thanh niên không muốn cúi đầu trước ai.
Nhậm Dật Phi rũ mi.
Nếu đây là phim trường, với kỹ thuật diễn như thế này thì ít nhất hắn cũng là một vai phụ quan trọng. Môi của Nhậm Dật Phi đều đã khô nứt vì lạnh, hắn chậm rãi vươn tay đón lấy bàn tay người kia, còn một tay nhanh chóng cầm lấy danh thiếp dưới đất lên. Hắn tự nhiên cử động rồi nhét danh thiếp vào trong ống tay áo, động tác lưu loát đến nỗi người kia cũng không để ý thấy.
Nhậm Dật Phi đứng lên. Hắn cúi đầu phủi đi bụi bẩn trên người, cũng tiện nhìn xem nơi hắn vừa mới nằm.
Đó là hai cái ghế dài đã cũ kĩ không biết bao nhiêu tuổi đời, chúng đặt song song làm thành một “chiếc giường nhỏ” đơn giản. Dưới đất cũng không phải là nền xi măng hay đá phiến mà là đầm bùn đất, xung quanh mọc đầy cỏ dại không tên.
Không đúng.
Mùa này không đúng.
Rõ ràng trước khi Nhậm Dật Phi ngủ thiếp đi là mùa đông, nhưng bây giờ cơ thể hắn lại rất ấm áp.
Không phải là không khí ấm áp xung quanh sưởi ấm hắn. Nhậm Dật Phi dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ của sinh mệnh mình rất dồi dào.
Đây là mùa hè.
Nhậm Dật Phi đưa ra kết luận.
Hắn đang đứng ở một nơi khá trống trải, trên đầu có mái hiên che nhưng cũng không thể nào che được gió lạnh từ xung quanh thổi tới, thổi bay cảm giác oi bức của ngày hạ. Bên tai Nhậm Dật Phi là tiếng muỗi vo ve song lại không nhìn thấy chúng. Hắn cẩn thận nghe, dường như ngoài tiếng muỗi vờn quanh còn có tiếng gõ mõ tụng kinh, và cả tiếng khóc văng vẳng khi xa khi gần.
Nhậm Dật Phi khẳng định đây không phải không khí vắng lặng của phim trường. Nơi đây có chút mùi sáp dầu của nến sau khi cháy tàn, có cả mùi khói giấy và vàng mã sau khi đốt đi.
“Cuối cùng đây là nơi nào…”
Nhậm Dật Phi nhìn đến phía xa, con ngươi hắn hơi co rút.
Vậy mà nơi sáng nhất trước mặt lại là một cái linh đường. Hai bên linh đường có câu đối phúng điếu rũ xuống, xung quanh là vải trắng đong đưa trong gió.
Ngược lại với thế giới tối đen như mực, nơi này lại có đèn đuốc sáng trưng, giống hệt như ánh lửa đang bốc cháy trong mắt của loài mèo đen hoang dại.
Đây là gì? Đêm túc trực bên linh cữu sao?
“Hình như hôm nay cậu hơi lạ.” Thanh niên trẻ tuổi đánh giá Nhậm Dật Phi, thanh âm của cậu ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nụ cười trên mặt cũng chậm rãi biến mất.
Cậu ta tiến gần về phía Nhậm Dật Phi, da mặt giống như đất hoang nứt nẻ vì thiếu nước lâu năm, đôi mắt không có tròng trắng nhìn chằm chằm người trước mặt, như vừa hồ nghi vừa tìm tòi nghiên cứu thứ gì.
Nhậm Dật Phi cố kiềm chế bản năng lùi về phía sau, tay hắn cũng đã run nhè nhẹ.
“Lạ chỗ nào? Tại anh dọa em trước mà.” Lúc này Nhậm Dật Phi ngược lại cảm thấy bình tĩnh lạ thường. Hắn thử dùng một loại ngữ khí thân mật oán trách, “Té một cái muốn mất trí nhớ rồi nè.”
Nhậm Dật Phi vừa xoa xoa nơi bị ngã vừa làm bộ trấn tĩnh nhíu mày với gương mặt quỷ dị kia: “Mà anh tới kêu em làm gì? Làm người ta giật hết cả mình.”
Người kia không nói không rằng đánh giá Nhậm Dật Phi từ trên xuống dưới như bức tượng đất, cậu ta nhìn thấy Nhậm Dật Phi vẫn cau mày không vui như cũ. Qua mấy giây, đối phương mới mỉm cười, trên mặt dần khôi phục bộ dáng ban đầu của thanh niên trẻ tuổi.
“A Lượng bảo anh lại đây kêu cậu á.”
Nhậm Dật Phi biết hắn đã qua được cửa ải đầu tiên. Hắn hơi xoay cánh tay rồi trừng mắt nhìn thanh niên đối diện: “Vậy anh hù em giật mình làm gì hả? Quay qua một cái mà em muốn xỉu tại chỗ, mắc công em lại tìm anh đòi tiền thuốc men.”
Thanh niên trẻ tuổi nhịn không được huých vai hắn bật cười: “Cậu xem cậu lúc nào cũng tay chân yếu ớt vậy đó, không hiểu các trưởng bối thích cậu ở điểm nào nữa.”
À, thì ra người này đang cho hắn gợi ý. Nhậm Dật Phi bỗng nhớ đến thời điểm các đạo diễn đang xem buổi thử vai, cảm giác cũng giống hệt như bây giờ.
Nhậm Dật Phi nhéo nhéo cánh tay, dè dặt nói: “Tại em đẹp chứ bộ, ai nhìn mà hỏng thích.”
Thanh niên kia nghe vậy hừ lạnh một tiếng, cậu ta nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi, tức mà không nói nên lời, cuối cùng đành tức giận đẩy hắn tới phía trước: “Đi đi, cậu đi nhanh đi, cho anh mày tranh thủ ngủ chút.”
Nhậm Dật Phi sờ mặt mình, đây là một gương mặt của thiếu niên mười mấy tuổi, “Nhưng mà A Lượng tìm em để làm gì?”
“Tìm cậu chơi bài chứ làm gì.” Thanh niên trẻ thờ ơ nằm xuống ghế, cậu ta đưa lưng về phía linh đường rồi phất tay một cái, “Chứ không lẽ tìm cậu dọn dẹp đồ vật này nọ? Mà thôi đi, tìm như không tìm.”
Sau mấy đoạn đối thoại ngắn ngủi, mục đích là thăm dò cốt truyện mở màn, Nhậm Dật Phi cũng đại khái biết được nhân vật mà mình sắm vai. “Hắn” là một thiếu niên thanh tú có chút bạc nhược, được mọi người cưng chiều, được trưởng bối yêu thích, quần áo trên người cũng không có nửa chỗ chắp vá.
Nhậm Dật Phi đánh giá thiếu niên này. Hắn bình tĩnh tặng cho cậu ta “phiếu bé ngoan” rồi đi về phía trước.
Trước mặt hắn là đại sảnh nằm ở trung tâm. Đại sảnh lúc bấy giờ là linh đường, gần bên linh đường là một cái lều trúc, trong đó có một đám người trẻ tuổi đang chơi bài, hình như là gác đêm. Những người gác đêm ở linh đường phần lớn là con cháu thân thích của người chết, A Lượng cũng ở trong đó.
“A Lượng, anh tìm em chi vậy?” Nhậm Dật Phi còn chưa đến gần đã mở miệng nói chuyện. Hắn bước nhẹ nhàng tới, càng lại gần với người đã cho hắn thông tin.
Nghe tiếng Nhậm Dật Phi, một người trẻ tuổi có tóc chẻ làm đôi ngẩng đầu lên, hướng về phía hắn vẫy tay: “A Phi, chú mau tới đây đi, anh chơi với A Kiệt thua không ngóc đầu nổi luôn.”
Người trẻ tuổi tên A Kiệt ở phía đối diện bĩu môi, giả vờ hờn dỗi nói: “Anh Lượng à, anh không thể trách em được đâu. Tại hướng gió hôm nay không tốt chứ bộ.”
Mấy thanh thiếu niên lập tức ồn ào lên tiếp chuyện, quả thật là một nhóm người gác đêm bình thường không thể bình thường hơn.
Song ngay khi Nhậm Dật Phi vừa tiến tới bàn bài, nhóm người trẻ tuổi bỗng đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn.
Trên mặt bọn họ đều trát đầy phấn trắng, khóe mắt nứt ra, giống như có thứ gì bên trong muốn thông qua con mắt mà âm trầm nhìn xem Nhậm Dật Phi, khiến hắn nổi da gà một trận.
Nhậm Dật Phi lập tức nhắm mắt, ước chừng một giây lại mở mắt ra.
Má, đúng là quá kích thích thị giác người ta.
Lúc này, Nhậm Dật Phi như nhìn thấy từng gương mặt bọn họ chất chồng lên biểu cảm hà khắc của mấy vị đạo diễn, ngay cả khóe mi hay đuôi lông mày đều muốn dán chồng vào cùng một chỗ.
Quả thật chỉ cảm thấy đáng sợ thêm thôi, nhưng không hiểu sao Nhậm Dật Phi cũng tìm được trong đó chút cảm giác quen thuộc khiến hắn an tâm.
“Em mới ngủ dậy còn chưa tỉnh ngủ đâu, cho em lấy lại tinh thần đã nha, lát nữa vào ván em giết sạch bọn họ cho anh coi.” Nói rồi Nhậm Dật Phi tự nhiên chen vào trong đám người, hắn đứng ở bên cạnh A Lượng xem bài.
Đám thanh niên đang cầm bài nghe xong lập tức thở ngắn than dài không ngừng. Những người bên trong đại sảnh nghe được thanh âm bên này đều quay sang nhìn, song lại phát hiện bên đó chỉ là một đám con cháu đang chơi bài thì bình tĩnh dời mắt.
“Quyết định vậy đi, ván này xui nữa là anh đổi người.” A Lượng vừa sờ bài vừa đáp.
Nhậm Dật Phi liếc nhìn bài anh rồi buồn cười nhìn thêm mấy lần, trong lòng nghĩ thầm anh không thua thì còn ai thua. Nếu muốn trách thì trách tay anh quá thúi, bài vừa rác rưởi vừa xúi quẩy thế này sao có thể đội cho người đối diện một cái nồi to?
Trong lúc mọi người đều đang tập trung tinh thần xem bài, Nhậm Dật Phi yên lặng liếc nhìn xung quanh. Hắn cẩn thận nghiêng người một chút tạo thành góc nhỏ với lều trúc ở sau lưng rồi duỗi tay rút ra tấm danh thiếp không biết tên mà hắn nhặt được lúc nãy.
Đây là một tấm thẻ bài hình chữ nhật, hình dáng giống hệt như mấy tấm thẻ trò chơi ma pháp lừa gạt con nít ở trước cổng trường.
Phía bên trái tấm thẻ là một hình chữ nhật đen nhánh như quan tài, ngón tay Nhậm Dật Phi vừa lướt nhẹ phía sau thì chính giữa tấm thẻ vốn trống không lập tức xuất hiện một dòng chữ hoa hồng màu vàng kim:
[Bên trong người chơi có quỷ giết người. Tìm ra nó, hoặc sống qua bảy ngày].
Thân phận: Người chơi.
Nhân vật: Người gác đêm.
Từ ngữ then chốt: Hỉ tang.
[9]*
* là số lượng người chơi trong màn này.
Phía trong màn hình giám sát, người bị tình nghi mặc áo gile vàng, tay mang còng sắt chậm rãi nói chuyện.
Hắn nâng tay phải lên gãi gãi cằm, giọng điệu có chút thờ ơ giống như đang cùng cảnh sát nói chuyện phiếm chứ không phải là kẻ có tội đang khai báo quá trình gây án.
“Dùng cái gì? Anh đã dùng cái gì để tấn công người bị hại?” Bên ngoài màn hình, một cảnh sát trẻ tuổi siết chặt tay. Cậu ta cố gắng kiềm chế bản thân mới không kích động quá mức.
Cậu ta phẫn nộ có thì có gì sai sao? Mấy năm trước, một nhà ba người bị giết hại. Thảm án ấy khiến bọn họ phải chạy theo dấu vết hung thủ mấy năm trời, khó khăn lắm mới tìm được kẻ tình nghi. Vậy mà hắn đang làm gì? Hắn thản nhiên ở một quán ăn khuya dưới lầu hiện trường thảm án năm ấy uống rượu.
Nhận ra viên cảnh sát rất tức giận, người trẻ tuổi đang ngồi trên ghế chợt nhìn sang, trên mặt hắn là nụ cười méo mó quái dị không rõ ý tứ.
“À… cái gì hả? Tôi lấy cái ghế xếp bên cạnh.” Nói rồi hắn chậm rãi chỉnh lại quần áo, điều chỉnh tư thế rồi tiếp lời, “Chó thật nhỉ, cái thứ đồ chơi kia cũng không tốt mấy. Tôi mới đánh có một chút đã gãy rồi. Dù sao cũng đã như vậy, tôi không biết cô ta chết hay chưa nữa, tôi đành phải tìm cái ghế khác…”
“Cắt!”
Theo sau tiếng hô lớn của đạo diễn, cả phim trường bỗng chốc yên tĩnh. Mọi người ngơ ngác xoay qua nhìn xem, lúc nhìn đến camera mới chợt nhớ ra… Đúng rồi, bọn họ đang quay phim mà.
Lại quay đầu nhìn sang người trẻ tuổi đang ngồi trên ghế, bọn họ thấy hắn gật đầu mỉm cười, dường như khí chất hung ác tàn nhẫn của tên tội phạm giết người trong chớp mắt kia là của một người khác vậy. Tuy trái tim đang đập điên cuồng nhắc nhớ bọn họ đây chỉ là một cảnh quay nhưng cảm giác tức giận kia chân thật đến độ khiến bọn họ không tránh khỏi hoảng sợ.
Trợ lý ở phía xa cũng cầm khăn bông chạy tới.
Mặc dù bên trong có điều hòa nhưng mọi người vẫn cảm thấy cả người bị đông cứng. Nhất là những diễn viên chính ăn mặc đơn bạc, so với mấy ngày hè oi bức thì mùa đông khắc nghiệt còn phải càng vất vả, nhìn thế nào cũng thấy lạnh tê người.
Quay qua một lần song đạo diễn vẫn thật hài lòng, ông ta niềm nở tươi cười như tiếp đón quan lớn: “Vất vả cho thầy Nhậm quá. Mau, trà đâu, mau đem trà gừng tới đây.”
“Ngài khách khí rồi.” Diễn viên chính khoác khăn bông bước tới. Vẻ mặt hắn trầm tĩnh, thân thể lại có chút run run như mèo mắc mưa. Cho dù xung quanh hắn là đèn đuốc ấm áp, hắn vẫn cảm thấy lạnh lẽo không thôi.
Diễn viên chính tên là Nhậm Dật Phi, một người trẻ tuổi có vẻ ngoài tuấn tú xinh đẹp nhưng lại được xếp vào hàng ngũ “diễn viên gạo cội”, bởi vì hắn vào nghề đã mười mấy năm, có khi còn hơn cả thế.
Kĩ thuật diễn xuất của hắn rất tự nhiên, tự nhiên đến nỗi hắn đã cầm được hai cúp ảnh đế cao quý trong nước. Trong cuộc sống bình dị thường ngày, Nhậm Dật Phi cũng rất khiêm tốn. Hắn chưa bao giờ tỏ ra cao ngạo không thèm để mắt đến ai, vậy nên già trẻ lớn bé đều rất yêu thích hắn.
Mà quan trọng nhất là Nhậm Dật Phi được giới đạo diễn yêu thích bởi vì hắn luôn tận tụy hết mình với công việc. Nói Nhậm Dật Phi là một kẻ liều lĩnh, là một diễn viên sống chết với nghiệp diễn cũng không sai.
Tóm lại, khi nói đến ảnh đế Nhậm Dật Phi, mọi người có thể đưa ra cùng một kết luận: Hắn là một diễn viên không bao giờ khiến ai phải lo lắng hay bận tâm.
“Tôi còn có vài túi làm ấm ở bên kia, lấy lại đây dùng đi. Trời ạ, hôm nay đúng là lạnh thật.” Nhậm Dật Phi nhận ly trà gừng từ tay trợ lý, hắn nhẹ giọng nói.
Xung quanh người tốp ba tốp năm, trợ lý cùng với mấy diễn viên đều đang sưởi ấm, một bên xoa xoa tay rồi hà hơi tán gẫu với nhau. Phim trường lúc nào cũng náo nhiệt như thế, chỉ khi vào cảnh quay mới có thể yên ắng được.
Diễn viên đóng vai cảnh sát cởi mũ ra. Cậu ta vươn tay sờ trán, thì ra mồ hôi đã tuôn ra nhiều như thế, chẳng trách cậu ta cứ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo: “Lúc nãy tôi đã cho rằng anh ấy thật sự là tội phạm giết người.”
Thản nhiên khinh rẻ mạng sống kẻ khác, coi thường pháp luật, làm cho người đối diện không rét mà run.
“Nếu không sao có thể cầm hai cúp ảnh đế được? Chỉ tiếc là vẻ ngoài của anh ấy quá mức xuất chúng, làm chậm trễ nghiệp diễn.”
“Tôi thấy không hẳn. Diễn xuất của Nhậm lão sư càng ngày càng tiến bộ kinh người, nhưng mà… anh ấy cũng càng không giống một người có thể đảm nhận một vai diễn trung hậu hiền lành. Anh ấy nhận một ít vai, toàn là vai nam phụ biến thái, không phải sát nhân thì cũng là nhân vật mắc bệnh tâm thần.”
“Đáng tiếc thật.”
Phía bên kia, nhân vật chính trong câu chuyện của bọn họ đã bọc khăn bông tiến vào xe bảo mẫu. Hắn cẩn thận để không cọ trôi lớp phấn trên mặt. Bởi vì da Nhậm Dật Phi khá trắng, trợ lý phải đánh cho hắn chút phấn tối màu.
“Tôi ngủ chút đây. Khi nào đạo diễn muốn chỉnh sửa thêm thứ gì thì gọi tôi.” Nhậm Dật Phi chịu đựng mệt mỏi mà nằm xuống. Hắn nghiêng người tắt đèn xe.
“Cậu cứ yên tâm ngủ đi, khi nào có việc tôi sẽ báo cho cậu.”
“Ừm, cậu vất vả rồi.”
Trợ lý ở bên ngoài giữ cửa, bên trong xe liền trở thành một không gian tư mật nho nhỏ của riêng Nhậm Dật Phi. Tất cả hương vị trên đệm giường hắn đều quen thuộc. Mà phàm là nghệ sĩ có chút thời gian nghỉ ngơi ít ỏi, bọn họ đều đã luyện được cho mình kỹ năng ngã đâu ngủ đấy. Nhậm Dật Phi cũng không ngoại lệ. Hắn vừa đặt lưng xuống giường đã lập tức ngủ ngay.
Nhậm Dật Phi bọc kín mình trong chăn, bên ngoài chỉ lộ ra gương mặt mệt mỏi và một đoạn vết sẹo mờ nhạt ở cổ tay.
Vết sẹo trên cổ tay hắn là một dây tơ hồng nhỏ, lúc bình thường có cảm giác tồn tại rất thấp, còn trong bóng đêm lại phát ra chút ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt.
“A Phi? Cậu tỉnh rồi à? Bộ không ngủ chút hả?”
Một tia sét đánh xuống cảnh trong mơ của hắn, Nhậm Dật Phi muốn tránh mà ngồi dậy, sau đó cả người hắn lập tức nghiêng sang một bên, kéo theo hắn từ nơi đang ngủ té mạnh xuống đất.
Ngón tay Nhậm Dật Phi chạm vào sỏi cát cùng bùn đất, hắn cảm nhận được cơn gió lạnh thổi qua da thịt. Nhậm Dật Phi rùng mình, đầu óc mơ hồ không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ biết cả người cảm thấy đau đớn.
Ai vừa mới kêu hắn?
Đã xảy ra chuyện gì?
Trước mắt Nhậm Dật Phi xuất hiện chút ánh sáng lập lòe. Trong đêm tối, hắn ngửi được mùi hương nhàn nhạt của nến sáp theo không khí bay đến.
Xung quanh yên ắng không có chút tiếng động khiến Nhậm Dật Phi nhớ đến một vài kí ức vụn vặt mà hắn không vui vẻ mấy. Nhậm Dật Phi lắc đầu, hắn sờ trên nền đất muốn ngồi dậy, đột nhiên lại sờ được một vật cứng khá trơn nhẵn, dường như là một tấm danh thiếp.
Nhậm Dật Phi còn chưa kịp suy nghĩ, một bóng dáng bỗng xuất hiện trước mặt hắn. Nhậm Dật Phi ngẩng đầu.
Người đến là một thanh niên trẻ đứng ngược sáng, Nhậm Dật Phi không nhìn rõ bộ dáng cho lắm, nhưng hắn đoán được đối phương tầm hơn hai mươi tuổi. Người nọ mặc quần áo bình dân của thời dân quốc, có phần xưa cũ, cúc áo khoác ngoài đều đã phai màu, ngay khuỷu tay còn có vài tấm vải chắp vá, chứng tỏ điều kiện kinh tế có vẻ rất khó khăn.
Thật ra quần áo này rất có giá trị nghiên cứu đó, Nhậm Dật Phi theo bản năng suy nghĩ. Nhưng rồi hắn lại cảm thấy không đúng cho lắm. Hình như nơi này không phải là phim trường, mà hắn, cũng không phải là đang đóng phim.
Thanh niên trước mặt nhìn Nhậm Dật Phi bằng ánh mắt kinh ngạc: “Không phải chứ, đừng nói là cậu nhát gan tới vậy luôn nha?” Cậu ta vươn tay muốn kéo Nhậm Dật Phi dậy rồi cười một tiếng áy náy, có điều trong ý cười lại mang theo chút khí chất ương ngạnh của thanh niên không muốn cúi đầu trước ai.
Nhậm Dật Phi rũ mi.
Nếu đây là phim trường, với kỹ thuật diễn như thế này thì ít nhất hắn cũng là một vai phụ quan trọng. Môi của Nhậm Dật Phi đều đã khô nứt vì lạnh, hắn chậm rãi vươn tay đón lấy bàn tay người kia, còn một tay nhanh chóng cầm lấy danh thiếp dưới đất lên. Hắn tự nhiên cử động rồi nhét danh thiếp vào trong ống tay áo, động tác lưu loát đến nỗi người kia cũng không để ý thấy.
Nhậm Dật Phi đứng lên. Hắn cúi đầu phủi đi bụi bẩn trên người, cũng tiện nhìn xem nơi hắn vừa mới nằm.
Đó là hai cái ghế dài đã cũ kĩ không biết bao nhiêu tuổi đời, chúng đặt song song làm thành một “chiếc giường nhỏ” đơn giản. Dưới đất cũng không phải là nền xi măng hay đá phiến mà là đầm bùn đất, xung quanh mọc đầy cỏ dại không tên.
Không đúng.
Mùa này không đúng.
Rõ ràng trước khi Nhậm Dật Phi ngủ thiếp đi là mùa đông, nhưng bây giờ cơ thể hắn lại rất ấm áp.
Không phải là không khí ấm áp xung quanh sưởi ấm hắn. Nhậm Dật Phi dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ của sinh mệnh mình rất dồi dào.
Đây là mùa hè.
Nhậm Dật Phi đưa ra kết luận.
Hắn đang đứng ở một nơi khá trống trải, trên đầu có mái hiên che nhưng cũng không thể nào che được gió lạnh từ xung quanh thổi tới, thổi bay cảm giác oi bức của ngày hạ. Bên tai Nhậm Dật Phi là tiếng muỗi vo ve song lại không nhìn thấy chúng. Hắn cẩn thận nghe, dường như ngoài tiếng muỗi vờn quanh còn có tiếng gõ mõ tụng kinh, và cả tiếng khóc văng vẳng khi xa khi gần.
Nhậm Dật Phi khẳng định đây không phải không khí vắng lặng của phim trường. Nơi đây có chút mùi sáp dầu của nến sau khi cháy tàn, có cả mùi khói giấy và vàng mã sau khi đốt đi.
“Cuối cùng đây là nơi nào…”
Nhậm Dật Phi nhìn đến phía xa, con ngươi hắn hơi co rút.
Vậy mà nơi sáng nhất trước mặt lại là một cái linh đường. Hai bên linh đường có câu đối phúng điếu rũ xuống, xung quanh là vải trắng đong đưa trong gió.
Ngược lại với thế giới tối đen như mực, nơi này lại có đèn đuốc sáng trưng, giống hệt như ánh lửa đang bốc cháy trong mắt của loài mèo đen hoang dại.
Đây là gì? Đêm túc trực bên linh cữu sao?
“Hình như hôm nay cậu hơi lạ.” Thanh niên trẻ tuổi đánh giá Nhậm Dật Phi, thanh âm của cậu ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nụ cười trên mặt cũng chậm rãi biến mất.
Cậu ta tiến gần về phía Nhậm Dật Phi, da mặt giống như đất hoang nứt nẻ vì thiếu nước lâu năm, đôi mắt không có tròng trắng nhìn chằm chằm người trước mặt, như vừa hồ nghi vừa tìm tòi nghiên cứu thứ gì.
Nhậm Dật Phi cố kiềm chế bản năng lùi về phía sau, tay hắn cũng đã run nhè nhẹ.
“Lạ chỗ nào? Tại anh dọa em trước mà.” Lúc này Nhậm Dật Phi ngược lại cảm thấy bình tĩnh lạ thường. Hắn thử dùng một loại ngữ khí thân mật oán trách, “Té một cái muốn mất trí nhớ rồi nè.”
Nhậm Dật Phi vừa xoa xoa nơi bị ngã vừa làm bộ trấn tĩnh nhíu mày với gương mặt quỷ dị kia: “Mà anh tới kêu em làm gì? Làm người ta giật hết cả mình.”
Người kia không nói không rằng đánh giá Nhậm Dật Phi từ trên xuống dưới như bức tượng đất, cậu ta nhìn thấy Nhậm Dật Phi vẫn cau mày không vui như cũ. Qua mấy giây, đối phương mới mỉm cười, trên mặt dần khôi phục bộ dáng ban đầu của thanh niên trẻ tuổi.
“A Lượng bảo anh lại đây kêu cậu á.”
Nhậm Dật Phi biết hắn đã qua được cửa ải đầu tiên. Hắn hơi xoay cánh tay rồi trừng mắt nhìn thanh niên đối diện: “Vậy anh hù em giật mình làm gì hả? Quay qua một cái mà em muốn xỉu tại chỗ, mắc công em lại tìm anh đòi tiền thuốc men.”
Thanh niên trẻ tuổi nhịn không được huých vai hắn bật cười: “Cậu xem cậu lúc nào cũng tay chân yếu ớt vậy đó, không hiểu các trưởng bối thích cậu ở điểm nào nữa.”
À, thì ra người này đang cho hắn gợi ý. Nhậm Dật Phi bỗng nhớ đến thời điểm các đạo diễn đang xem buổi thử vai, cảm giác cũng giống hệt như bây giờ.
Nhậm Dật Phi nhéo nhéo cánh tay, dè dặt nói: “Tại em đẹp chứ bộ, ai nhìn mà hỏng thích.”
Thanh niên kia nghe vậy hừ lạnh một tiếng, cậu ta nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi, tức mà không nói nên lời, cuối cùng đành tức giận đẩy hắn tới phía trước: “Đi đi, cậu đi nhanh đi, cho anh mày tranh thủ ngủ chút.”
Nhậm Dật Phi sờ mặt mình, đây là một gương mặt của thiếu niên mười mấy tuổi, “Nhưng mà A Lượng tìm em để làm gì?”
“Tìm cậu chơi bài chứ làm gì.” Thanh niên trẻ thờ ơ nằm xuống ghế, cậu ta đưa lưng về phía linh đường rồi phất tay một cái, “Chứ không lẽ tìm cậu dọn dẹp đồ vật này nọ? Mà thôi đi, tìm như không tìm.”
Sau mấy đoạn đối thoại ngắn ngủi, mục đích là thăm dò cốt truyện mở màn, Nhậm Dật Phi cũng đại khái biết được nhân vật mà mình sắm vai. “Hắn” là một thiếu niên thanh tú có chút bạc nhược, được mọi người cưng chiều, được trưởng bối yêu thích, quần áo trên người cũng không có nửa chỗ chắp vá.
Nhậm Dật Phi đánh giá thiếu niên này. Hắn bình tĩnh tặng cho cậu ta “phiếu bé ngoan” rồi đi về phía trước.
Trước mặt hắn là đại sảnh nằm ở trung tâm. Đại sảnh lúc bấy giờ là linh đường, gần bên linh đường là một cái lều trúc, trong đó có một đám người trẻ tuổi đang chơi bài, hình như là gác đêm. Những người gác đêm ở linh đường phần lớn là con cháu thân thích của người chết, A Lượng cũng ở trong đó.
“A Lượng, anh tìm em chi vậy?” Nhậm Dật Phi còn chưa đến gần đã mở miệng nói chuyện. Hắn bước nhẹ nhàng tới, càng lại gần với người đã cho hắn thông tin.
Nghe tiếng Nhậm Dật Phi, một người trẻ tuổi có tóc chẻ làm đôi ngẩng đầu lên, hướng về phía hắn vẫy tay: “A Phi, chú mau tới đây đi, anh chơi với A Kiệt thua không ngóc đầu nổi luôn.”
Người trẻ tuổi tên A Kiệt ở phía đối diện bĩu môi, giả vờ hờn dỗi nói: “Anh Lượng à, anh không thể trách em được đâu. Tại hướng gió hôm nay không tốt chứ bộ.”
Mấy thanh thiếu niên lập tức ồn ào lên tiếp chuyện, quả thật là một nhóm người gác đêm bình thường không thể bình thường hơn.
Song ngay khi Nhậm Dật Phi vừa tiến tới bàn bài, nhóm người trẻ tuổi bỗng đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn.
Trên mặt bọn họ đều trát đầy phấn trắng, khóe mắt nứt ra, giống như có thứ gì bên trong muốn thông qua con mắt mà âm trầm nhìn xem Nhậm Dật Phi, khiến hắn nổi da gà một trận.
Nhậm Dật Phi lập tức nhắm mắt, ước chừng một giây lại mở mắt ra.
Má, đúng là quá kích thích thị giác người ta.
Lúc này, Nhậm Dật Phi như nhìn thấy từng gương mặt bọn họ chất chồng lên biểu cảm hà khắc của mấy vị đạo diễn, ngay cả khóe mi hay đuôi lông mày đều muốn dán chồng vào cùng một chỗ.
Quả thật chỉ cảm thấy đáng sợ thêm thôi, nhưng không hiểu sao Nhậm Dật Phi cũng tìm được trong đó chút cảm giác quen thuộc khiến hắn an tâm.
“Em mới ngủ dậy còn chưa tỉnh ngủ đâu, cho em lấy lại tinh thần đã nha, lát nữa vào ván em giết sạch bọn họ cho anh coi.” Nói rồi Nhậm Dật Phi tự nhiên chen vào trong đám người, hắn đứng ở bên cạnh A Lượng xem bài.
Đám thanh niên đang cầm bài nghe xong lập tức thở ngắn than dài không ngừng. Những người bên trong đại sảnh nghe được thanh âm bên này đều quay sang nhìn, song lại phát hiện bên đó chỉ là một đám con cháu đang chơi bài thì bình tĩnh dời mắt.
“Quyết định vậy đi, ván này xui nữa là anh đổi người.” A Lượng vừa sờ bài vừa đáp.
Nhậm Dật Phi liếc nhìn bài anh rồi buồn cười nhìn thêm mấy lần, trong lòng nghĩ thầm anh không thua thì còn ai thua. Nếu muốn trách thì trách tay anh quá thúi, bài vừa rác rưởi vừa xúi quẩy thế này sao có thể đội cho người đối diện một cái nồi to?
Trong lúc mọi người đều đang tập trung tinh thần xem bài, Nhậm Dật Phi yên lặng liếc nhìn xung quanh. Hắn cẩn thận nghiêng người một chút tạo thành góc nhỏ với lều trúc ở sau lưng rồi duỗi tay rút ra tấm danh thiếp không biết tên mà hắn nhặt được lúc nãy.
Đây là một tấm thẻ bài hình chữ nhật, hình dáng giống hệt như mấy tấm thẻ trò chơi ma pháp lừa gạt con nít ở trước cổng trường.
Phía bên trái tấm thẻ là một hình chữ nhật đen nhánh như quan tài, ngón tay Nhậm Dật Phi vừa lướt nhẹ phía sau thì chính giữa tấm thẻ vốn trống không lập tức xuất hiện một dòng chữ hoa hồng màu vàng kim:
[Bên trong người chơi có quỷ giết người. Tìm ra nó, hoặc sống qua bảy ngày].
Thân phận: Người chơi.
Nhân vật: Người gác đêm.
Từ ngữ then chốt: Hỉ tang.
[9]*
* là số lượng người chơi trong màn này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook