Tháng Ngày Tôi Làm Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
-
C1: Q1 vương tử ôm yếu trong lâu đài cổ
Sắc trời trong xanh hòa theo mây gió cùng trăng và biển, ngọn đèn rực rỡ chiếu sáng ai kia thì ra là người đang cô độc bước đi.
Thiếu niên mảnh mai cả người gầy yếu chẳng chịu nổi cơn gió lạnh, thiếu niên vừa đi vừa lẩm nhẩm không rõ lời.
"... tạm biệt bác sĩ... Và còn chúc anh hạnh phúc, em xem trên tivi người ta hay chúc phúc cho các cặp đôi làm đám cưới như vậy á... "
Tần Tuyên bước vào trong biển, cơn sóng rì rào như đang thầm thì với cậu, Tần Tuyên nhếc môi điện thoại trong túi quần rung lên không ngớt, đi thêm vài bước đến khi điện thoại sắp bị nước biển làm ướt thì cậu mới như chợt tỉnh lại đưa tay lần mò móc vào túi quần.
điện thoại hiển thị dãy số quen thuộc khiến cậu bất giác xiết chặt tay, Tần Tuyên từ từ thả lỏng tay để chiếc điện thoại rơi xuống nước bản thân lại tiếp tục đi sâu xuống biển.
Cậu không biết bơi, lúc trước có người từng cố ý dạy cậu học bơi, để khi ở nhà một mình lỡ mà có rơi xuống hồ bơi thì có thể tự đi lên.
Nhưng người dạy cậu học bơi hôm nay lại đang nắm tay một cô gái trên lễ đường, khoảng khắc nhìn thấy anh ấy cầm tay cô dâu đeo chiếc nhẫn cưới cả thế giới của cậu như bị sập đổ.
Tần Tuyên từ nhỏ đã mắc bệnh tự kỷ, thường xuyên được bố mẹ dẫn đến bệnh viện để làm kiếm tra, nhiều lần như vậy quan hệ của cậu với bác sĩ tâm lý cũng tốt hơn, bệnh tình cũng đỡ hơn không ít.
Nhưng khi bệnh của cậu sắp khởi bác sĩ đã đi theo cô gái khác rồi.
Người mắc bệnh tự kỷ thường có những xuy nghĩ tiêu cực rất nghiêm trọng, nhiều lúc còn dẫn đến việc tự tử.
dòng nước lạnh băng trong buổi đêm từ từ nhấn chìm cơ thể gầy yếu của Tần Tuyên.
- nếu ngay từ đầu anh không xuất hiện có phải kết cục của em sẽ khác không?
- có lẽ em sẽ không sống được đến lúc chưởng thành... Hoặc sẽ khác nhỉ?
đây là xuy nghĩ cuối cùng của cậu trước khi ý thức tan biến.
Năm 2035 Tần Tuyên tự tử.
Năm 2035 Tần Tuyên bắt đầu bước vào hành trình trở thành NPC trong trò chơi kỳ dị
Không ai biết trò chơi kỳ dị này xuất hiện từ khi nào
Tần Tuyên bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, vừa mở mắt ra cậu đã ngơ ngác.
một người đàn ông trung niên khuôn mặt ôn hòa trên người mặc một bộ quần áo đuôi tôm màu đen lịch Thiệp đang hơi cúi đầu với cậu nói.
" Tiểu Vương tử, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của ngài những người bạn của ngài đã đến ngoài cổng rồi "
Tần Tuyên ngơ ngác nhìn ông khuôn mặt mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ ngây thơ mờ mịt, khi nhìn thấy người lạ trong lòng cậu vô thức trùm xuống muốn chạy đi tìm người ấy
thấy cậu như vậy Vương quản gia khẽ thở dài, từ lúc sinh ra tiểu vương tử quốc vương và hoàng hậu đều cùng nhau rời đi chỉ để lại một đứa nhỏ còn không hiểu chuyện, bởi vì từ nhỏ không có bạn bè chơi cùng tình trạng tâm lý của tiểu vương tử ngày càng kém.
gần như là cự tuyệt tất cả mọi người bước vào thế giới riêng của mình.
ông không biết phải làm sao, trước ngày sinh nhật của tiểu vương tử ba ngày ông đã tự ý dùng danh nghĩa của tiểu vương tử để mời một số người bạn đến lâu đài để chơi cùng cậu.
Vương Quản gia lại nói tiếp " Tiểu Vương Tử thay đồ để ra ngoài chơi với các bạn đi "
Lời vừa dứt trước mặt cậu xuất hiện một cái bảng mũ xanh lam trong đó hiện một dòng chữ.
" nhiệm vụ 1, ra ngoài kết giao với những người bạn đến thăm
Phần thưởng: hai điểm (thuộc tính có thể bỏ vào bất cứ thuộc tính nào "
Tần Tuyên ngơ ngác nhìn cái bảng màu xanh kia không biết nên làm sao, cậu nhớ rõ bản thân đã chết rồi mà bây giờ lại sống lại thật kỳ lạ, còn có một ông chú nói chuyện với cậu cứ luôn cúi đầu, lại còn có một cái bảng kỳ lạ.
Thấy cậu vẫn ngơ ngác thì hệ thống tự ý hành động luôn, nó nói chuyện bên tai cậu " nhiệm vụ một ra ngoài kết giao với những người đến thăm "
giọng nói hơi lạnh nhạt trầm và khàn nhẹ khiến cho trong lòng cậu khẽ run vô thức xuống giường đi ra ngoài.
Cậu rất quen với giọng nói này, là giọng của bác sĩ anh ấy vẫn đang quan sát cậu.
Cậu nhớ bác sĩ!!!
" có ai biết đây là tình huống gì không? Lúc nãy tôi vẫn còn đang trên xe bus chuẩn bị về nhà hình như xe bus đâm trúng chiếc xe tải đăng trước " một người đàn ông hơi gầy lên tiếng hỏi.
Bên ngoài cổng có mười người, bọn họ mỗi người đều mặc đồ khoác nhau, đều mơ màng nhìn những người còn lại mọi cảm súc như sợ hãi lo lắng đều không thể che dấu.
Mà đáng chú ý nhất là hai người một nam một nữ đứng ở một bên.
Người đàn ông thân cao chân dài khuôn mạnh lạnh lùng khí chất cao quý như một người ngồi trên địa vị cao quá lâu.
Người nữ mặc một chiếc váy bó sát hiển lộ đường cong gợi cảm, khuôn mặt xinh xắn.
hai người đều là người của một công hội, người đàn ông tên Tiêu Tự Nguyên, người phụ nữ tên Chu Hồng.
Chu Hồng nhìn tám người mới kia hơi nhíu mi nói " hội chưởng vì sao hệ thống lại đột nhiên đưa ra nhiệm vụ cho chúng ta dẫn dắt đám người mới này thế?"
Tiêu Tự Nguyên lắc đầu không nói gì, hắn chỉ nhìn vào lâu đài khuôn mặt tuấn tú lạnh băng hơi nhăn lại.
Chu Hồng nhìn thấy lâu đài đồng tử run rẩy không ngừng.
" đây... đây là phó bản cấp một độ khó năm sao, đây là phó bản đã chôn xác biết bao người mới tỉ lệ thông quan là 0% ư "
Tiêu Tự Nguyên gật đầu.
Chu Hồng hít sâu một hơi, quay qua nhìn đám người mới còn đang sợ hãi kia thầm mặc định cho họ, bây giờ cô biết vì sao hệ thống lại cử người chơi cấp cao đến dẫn dắt người mới thông quan phó bản cấp một độ khó năm sao này rồi, đây rõ ràng không phải phó bản cấp một dành cho người mới mà là một phần mộ chôn của người mới mà.
Lời của tác giả.
Lại đào hố rồi, mọi người mau nhảy xuống đi.
Giải thích chương này xíu nha.
Tần Tuyên bị bệnh tự kỷ, bác sĩ tâm lý của cậu hôm nay kết hôn trong lòng cậu sợ hãi nên nảy sinh ý định tự tử.
Mọi người yên tâm, bộ này song khiết.
Tần Tuyên ỷ lại vào bác sĩ tâm lý là vì anh có thể hiểu được ý nghĩ của cậu.
Cấp bậc phó bản.
Cấp 1 chia làm năm sao tương ứng, một sao với hai sao là cấp độ dễ.
ba sao là cấp độ bình thường.
bốn sao là cấp độ khó.
năm sao là cấp độ địa ngục, hay còn được cho là mộ chôn của người mới.
Cấp hai cũng phân chia như vậy, cấp ba, bốn, năm....
dễ, bình thường, khó, và địa ngục
Các cấp bậc phó bản khác cũng thế.
Sau này Tần Tuyên sẽ chỉ xuất hiện trong các phó bản khó và địa ngục thôi nha
Thiếu niên mảnh mai cả người gầy yếu chẳng chịu nổi cơn gió lạnh, thiếu niên vừa đi vừa lẩm nhẩm không rõ lời.
"... tạm biệt bác sĩ... Và còn chúc anh hạnh phúc, em xem trên tivi người ta hay chúc phúc cho các cặp đôi làm đám cưới như vậy á... "
Tần Tuyên bước vào trong biển, cơn sóng rì rào như đang thầm thì với cậu, Tần Tuyên nhếc môi điện thoại trong túi quần rung lên không ngớt, đi thêm vài bước đến khi điện thoại sắp bị nước biển làm ướt thì cậu mới như chợt tỉnh lại đưa tay lần mò móc vào túi quần.
điện thoại hiển thị dãy số quen thuộc khiến cậu bất giác xiết chặt tay, Tần Tuyên từ từ thả lỏng tay để chiếc điện thoại rơi xuống nước bản thân lại tiếp tục đi sâu xuống biển.
Cậu không biết bơi, lúc trước có người từng cố ý dạy cậu học bơi, để khi ở nhà một mình lỡ mà có rơi xuống hồ bơi thì có thể tự đi lên.
Nhưng người dạy cậu học bơi hôm nay lại đang nắm tay một cô gái trên lễ đường, khoảng khắc nhìn thấy anh ấy cầm tay cô dâu đeo chiếc nhẫn cưới cả thế giới của cậu như bị sập đổ.
Tần Tuyên từ nhỏ đã mắc bệnh tự kỷ, thường xuyên được bố mẹ dẫn đến bệnh viện để làm kiếm tra, nhiều lần như vậy quan hệ của cậu với bác sĩ tâm lý cũng tốt hơn, bệnh tình cũng đỡ hơn không ít.
Nhưng khi bệnh của cậu sắp khởi bác sĩ đã đi theo cô gái khác rồi.
Người mắc bệnh tự kỷ thường có những xuy nghĩ tiêu cực rất nghiêm trọng, nhiều lúc còn dẫn đến việc tự tử.
dòng nước lạnh băng trong buổi đêm từ từ nhấn chìm cơ thể gầy yếu của Tần Tuyên.
- nếu ngay từ đầu anh không xuất hiện có phải kết cục của em sẽ khác không?
- có lẽ em sẽ không sống được đến lúc chưởng thành... Hoặc sẽ khác nhỉ?
đây là xuy nghĩ cuối cùng của cậu trước khi ý thức tan biến.
Năm 2035 Tần Tuyên tự tử.
Năm 2035 Tần Tuyên bắt đầu bước vào hành trình trở thành NPC trong trò chơi kỳ dị
Không ai biết trò chơi kỳ dị này xuất hiện từ khi nào
Tần Tuyên bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, vừa mở mắt ra cậu đã ngơ ngác.
một người đàn ông trung niên khuôn mặt ôn hòa trên người mặc một bộ quần áo đuôi tôm màu đen lịch Thiệp đang hơi cúi đầu với cậu nói.
" Tiểu Vương tử, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của ngài những người bạn của ngài đã đến ngoài cổng rồi "
Tần Tuyên ngơ ngác nhìn ông khuôn mặt mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ ngây thơ mờ mịt, khi nhìn thấy người lạ trong lòng cậu vô thức trùm xuống muốn chạy đi tìm người ấy
thấy cậu như vậy Vương quản gia khẽ thở dài, từ lúc sinh ra tiểu vương tử quốc vương và hoàng hậu đều cùng nhau rời đi chỉ để lại một đứa nhỏ còn không hiểu chuyện, bởi vì từ nhỏ không có bạn bè chơi cùng tình trạng tâm lý của tiểu vương tử ngày càng kém.
gần như là cự tuyệt tất cả mọi người bước vào thế giới riêng của mình.
ông không biết phải làm sao, trước ngày sinh nhật của tiểu vương tử ba ngày ông đã tự ý dùng danh nghĩa của tiểu vương tử để mời một số người bạn đến lâu đài để chơi cùng cậu.
Vương Quản gia lại nói tiếp " Tiểu Vương Tử thay đồ để ra ngoài chơi với các bạn đi "
Lời vừa dứt trước mặt cậu xuất hiện một cái bảng mũ xanh lam trong đó hiện một dòng chữ.
" nhiệm vụ 1, ra ngoài kết giao với những người bạn đến thăm
Phần thưởng: hai điểm (thuộc tính có thể bỏ vào bất cứ thuộc tính nào "
Tần Tuyên ngơ ngác nhìn cái bảng màu xanh kia không biết nên làm sao, cậu nhớ rõ bản thân đã chết rồi mà bây giờ lại sống lại thật kỳ lạ, còn có một ông chú nói chuyện với cậu cứ luôn cúi đầu, lại còn có một cái bảng kỳ lạ.
Thấy cậu vẫn ngơ ngác thì hệ thống tự ý hành động luôn, nó nói chuyện bên tai cậu " nhiệm vụ một ra ngoài kết giao với những người đến thăm "
giọng nói hơi lạnh nhạt trầm và khàn nhẹ khiến cho trong lòng cậu khẽ run vô thức xuống giường đi ra ngoài.
Cậu rất quen với giọng nói này, là giọng của bác sĩ anh ấy vẫn đang quan sát cậu.
Cậu nhớ bác sĩ!!!
" có ai biết đây là tình huống gì không? Lúc nãy tôi vẫn còn đang trên xe bus chuẩn bị về nhà hình như xe bus đâm trúng chiếc xe tải đăng trước " một người đàn ông hơi gầy lên tiếng hỏi.
Bên ngoài cổng có mười người, bọn họ mỗi người đều mặc đồ khoác nhau, đều mơ màng nhìn những người còn lại mọi cảm súc như sợ hãi lo lắng đều không thể che dấu.
Mà đáng chú ý nhất là hai người một nam một nữ đứng ở một bên.
Người đàn ông thân cao chân dài khuôn mạnh lạnh lùng khí chất cao quý như một người ngồi trên địa vị cao quá lâu.
Người nữ mặc một chiếc váy bó sát hiển lộ đường cong gợi cảm, khuôn mặt xinh xắn.
hai người đều là người của một công hội, người đàn ông tên Tiêu Tự Nguyên, người phụ nữ tên Chu Hồng.
Chu Hồng nhìn tám người mới kia hơi nhíu mi nói " hội chưởng vì sao hệ thống lại đột nhiên đưa ra nhiệm vụ cho chúng ta dẫn dắt đám người mới này thế?"
Tiêu Tự Nguyên lắc đầu không nói gì, hắn chỉ nhìn vào lâu đài khuôn mặt tuấn tú lạnh băng hơi nhăn lại.
Chu Hồng nhìn thấy lâu đài đồng tử run rẩy không ngừng.
" đây... đây là phó bản cấp một độ khó năm sao, đây là phó bản đã chôn xác biết bao người mới tỉ lệ thông quan là 0% ư "
Tiêu Tự Nguyên gật đầu.
Chu Hồng hít sâu một hơi, quay qua nhìn đám người mới còn đang sợ hãi kia thầm mặc định cho họ, bây giờ cô biết vì sao hệ thống lại cử người chơi cấp cao đến dẫn dắt người mới thông quan phó bản cấp một độ khó năm sao này rồi, đây rõ ràng không phải phó bản cấp một dành cho người mới mà là một phần mộ chôn của người mới mà.
Lời của tác giả.
Lại đào hố rồi, mọi người mau nhảy xuống đi.
Giải thích chương này xíu nha.
Tần Tuyên bị bệnh tự kỷ, bác sĩ tâm lý của cậu hôm nay kết hôn trong lòng cậu sợ hãi nên nảy sinh ý định tự tử.
Mọi người yên tâm, bộ này song khiết.
Tần Tuyên ỷ lại vào bác sĩ tâm lý là vì anh có thể hiểu được ý nghĩ của cậu.
Cấp bậc phó bản.
Cấp 1 chia làm năm sao tương ứng, một sao với hai sao là cấp độ dễ.
ba sao là cấp độ bình thường.
bốn sao là cấp độ khó.
năm sao là cấp độ địa ngục, hay còn được cho là mộ chôn của người mới.
Cấp hai cũng phân chia như vậy, cấp ba, bốn, năm....
dễ, bình thường, khó, và địa ngục
Các cấp bậc phó bản khác cũng thế.
Sau này Tần Tuyên sẽ chỉ xuất hiện trong các phó bản khó và địa ngục thôi nha
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook