Trước khi đi công viên giải trí, Nhan Trăn hiếm khi tân trang một phen.
Theo lí thường, một tên gay đủ tiêu chuẩn cần phải có đủ thẩm mỹ về quần áo trang bị cơ bản, nhưng Nhan Trăn sống rất bình dị, ngay cả Hoa Minh Vũ cũng nghe theo các chị em trong lớp mua mặt nạ dưỡng ẩm, trong khi đó sữa rửa mặt cậu cũng lười dùng.
Sau khi tân trang xong, cậu tự nhận mình trông có tinh thần hơn rồi, lúc này mới yên tâm ra cửa.
Nguyên Hoa đã chờ dưới kí túc xá từ sớm, chỉ nhìn biểu hiện bên ngoài thôi cũng biết hắn coi trọng buổi hẹn này như thế nào, thanh niên trẻ tuổi hiện nay đều theo xu hướng năng động, phong cách ăn mặc nhàn nhã, đeo thêm một chiếc đồng hồ, Nhan Trăn không hiểu lắm về đồng hồ, chỉ biết có vẻ giá trị không nhỏ.
“Đi thôi.” Nguyên Hoa tự nhiên đi tới nắm tay cậu, Nhan Trăn lo sẽ bị người nhìn thấy, hơi rụt lại, Nguyên Hoa không để ý, trực tiếp cầm cổ tay cậu.
Nhan Trăn đành tùy hắn, giờ vẫn còn sớm, trên đường ra cổng chỉ có một vài người vì muộn học mà vội vàng lướt qua.
Bọn họ bắt xe đến công viên giải trí, hai nam sinh đến đây kỳ thực có chút lúng túng, Nguyên Hoa còn mua cái tai động vật đeo lên đầu cậu.
“Không hay lắm đâu?” Nhan Trăn đưa tay lên định cởi xuống.

Nguyên Hoa cảm thấy đáng tiếc, chặn lại: “Đáng yêu lắm.”
Một em gái đi ngang qua cũng nói: “Đúng vậy, cực kỳ đáng yêu, có thể chụp ảnh không ạ?”
Nguyên Hoa lịch sự nói: “Xin lỗi, không thể.”
Sau đó kéo Nhan Trăn đi, nói: “Thôi cứ cởi xuống thì hơn.”
Nhan Trăn: “…”
“Là bá đạo công đó.” Hai em gái bị bỏ lại phía sau sáng rực mắt.
Dù đã đi rất sớm, nhưng số người xếp hàng trước họ cũng không ít, đợi khoảng nửa giờ, rốt cuộc cũng vào được.
“Chơi gì trước đây?”
Lúc nghỉ đông, Nhan Trăn đã từng tới công viên này, nhưng không phải đi chơi mà là đi làm thêm, hoá trang thành thú bông bán bóng bay, chụp ảnh với các bạn nhỏ, lương tính theo giờ.

Dù chưa chơi trò nào cả, nhưng cũng coi như quen thuộc địa bàn.
“Muốn thử đi tàu lượn không?” Nguyên Hoa chỉ về đường ray đằng xa, “Hay muốn thử cái khác?”
Sáng sớm thứ hai, khách không quá đông, rải rác khắp công viên, bọn họ liền chọn một vài trò phổ biến như chín mươi độ cao, phiêu lưu xxx,…..
Sau đó lại đi mấy nơi ít người, như là vùng mỏ của người lùn, thành phố thất lạc…
“Chơi cầu treo đi.”
Nhan Trăn chờ nhân viên công tác thắt dây an toàn thật chắc chắn, rồi cùng lên trên với Nguyên Hoa.

“Tôi hơi sợ.” Bước một bước lên cầu treo, Nhan Trăn liếc nhìn xuống, chân cách mặt đất hơn hai mươi mét, ngã xuống tuyệt đối sẽ chết không toàn thây.
“Đi cùng tôi.” Nguyên Hoa thân cao, không liều lĩnh, mỗi bước đi đều cẩn thận, để Nhan Trăn dễ bước hơn.

Bọn họ cùng đi qua đoạn khó nhất, Nguyên Hoa hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Nhan Trăn hưng phấn mặt đỏ bừng bừng : “Chơi vui.”
Vốn còn muốn chơi leo vách núi, nhưng Nhan Trăn thấy mình không vững, hơi sợ, nên đành thôi.
Bọn họ còn tới cả nhà ma.

Xung quanh toàn tiếng thét chói tai, nam có nữ có, ma quỷ muôn hình vạn trạng hiện thân, nhưng Nguyên Hoa và Nhan Trăn đều không sợ.
Nguyên Hoa vẫn hỏi: “Có sợ không?” Hắn muốn thừa dịp này nắm tay Nhan Trăn cơ, nghe đâu thời điểm này thường dễ gia tăng cảm tình.
Nhan Trăn nhịn cười nói: “Sợ gì chứ?”
Cậu nhìn quanh một vòng, nhân viên công tác đóng giả quỷ hồn, doạ một cô bé sợ đến hồn phi phách tán.
Cậu có chút ít đồng tình nói: “Thật không dám nói cho họ biết, trong này có vài con quỷ thật.”
Nguyên Hoa: “…”
“Toàn ngồi một góc xem trò vui thôi.” Nhan Trăn nói.
Nguyên Hoa: “…”
Cơm trưa nghỉ ngơi xong, bọn họ xem tờ hướng dẫn, bắt đầu khiêu chiến các trò chơi còn lại.
Trò đầu tiên là con lắc, giờ người đông hơn lúc sang, xếp hàng một hồi lâu mới tới lượt.
Nhan Trăn không sợ nhà ma, khi con lắc bắt đầu xoay mới biết thế nào là trời đất quay cuồng.

Mặt trời tháng sáu chói chang, cậu nhắm chặt mắt, bám chặt tay ghế không dám buông.
Khi nó vòng được một vòng parabol, Nhan Trăn rốt cục không nhịn được hét lên: “A a a a a —— “
Người bên cạnh cũng kêu la không kém gì cậu.
Nguyên Hoa cười ha ha.
Lúc xuống dưới, dạ dày cậu đều cuộn lên, vất vả ép cảm giác muốn nôn xuống.


Một em gái sắc mặt trắng bệch, đỡ thùng rác cạnh đó bắt đầu nôn, Nhan Trăn sợ bị ảnh hưởng, nhanh chóng lùi lại.
Sau đó đi tiếp tàu lượn, hai người song song ngồi cạnh nhau, Nguyên Hoa nói: “Lúc sợ quá thì gọi tên tôi.”
Nhan Trăn liếc hắn: “Tôi nhất định sẽ gọi.”
Đoàn tàu dần dần di chuyển tới điểm cao nhất.
Nhan Trăn nhắm mắt, từ lúc tàu đột ngột phi xuống đã la to.

Nữ sinh ngồi đằng sau cũng không cam yếu thế, dùng sức cất cao đề-xi-ben để biểu đạt tâm tình.
Nhan Trăn cùng cô tôi la một tiếng anh la một tiếng, thi nhau hét.
Cô gái: “A a a a a —— “
Nhan Trăn: “A a a a a a —— “
Cô gái: “…”
Có thể phóng thích cảm xúc ra ngoài là tuyệt nhất, Nhan Trăn tinh thần sảng khoái, cả người bừng bừng sức sống, còn muốn chơi thêm lần nữa, rồi lại lần nữa.

Nguyên Hoa liều mình bồi quân tử, ngồi cùng Nhan Trăn mấy lần, đến tận khi nhân viên công tác nhìn quen mặt, dùng ánh mắt như nhìn tên thần kinh nhìn họ
Lúc này đã là bốn, năm giờ chiều, họ mua một cốc đồ uống, nhìn một vòng: “Không có chỗ nào ăn cả.”
“Ngồi vòng đu quay trước đi.”
Nguyên Hoa rất mong đợi trò này, vô tình cố ý đã đề xuất mấy lần.
Đây là chỗ phải xếp hàng lâu nhất, mặt trời từ từ ngả về hướng tây, không khí không còn oi bức nữa.
Họ chậm rãi chuyển động theo hàng người, Nguyên Hoa đưa tay qua, nhét tai nghe vào tai cậu.
Âm nhạc phủ đầy lĩnh tâm trí và đôi tai.
There was a garden, there was a man.
Trước đây có một khu vườn nhỏ, nơi đó có một người đàn ông.
He was so lonely, but God had a plan.
Anh ấy rất cô độc, nhưng Thượng Đế đã có một kế hoạch.

God had a plan.
Thượng Đế đã có sự an bài.
He fell asleep but never could dream.
Anh ấy đi ngủ, nhưng lại không thể tiến vào mộng đẹp.
He’d wake up to the most beautiful thing.
Sau khi tỉnh dậy đột nhiên nhìn thấy điều đẹp nhất trên đời.
He’d ever seen.
Là điều trước đây anh chưa từng thấy.
But there she was, and there you are.
Là cô ấy, là bạn.
What a mystery
Thật kì diệu làm sao.
Nhan Trăn trước giờ rất thích bài hát này, viết về lời thổ lộ của một người đàn ông với người yêu.

Không ngờ Nguyên Hoa cũng thích, hắn đưa cho mình nghe, là cố ý sao?
Thoắt cái, bọn họ tới dưới chân vòng đu quay, kiểm tra vé xong, cậu bị Nguyên Hoa ôm vai, kéo vào trong khoang.
Tiến vào một nơi vừa nhỏ vừa kín thế này, khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn đi.

Nhan Trăn nhìn ngoài cửa sổ, vô ý cong ngón tay nắm vạt áo.
Nguyên Hoa không gấp gáp ngồi xuống cạnh cậu, híp mắt, nhìn về hướng mặt trời lặn, ánh sáng màu cam hắt lên mặt và người hắn.
Nhan Trăn rất căng thẳng.
Hắn cảm thấy, chuyện đó sắp đến rồi.
Ý nghĩ này cũng khiến hắn khẩn trương theo, hắn lại nghĩ, hôm nay thích hợp nói chuyện đó sao?
“Tôi…” Hắn quyết nói nên bày tỏ dứt khoát.
Điện thoại của Nhan Trăn ngay lúc này lại vang lên.

Cậu xin lỗi nhìn Nguyên Hoa, Nguyên Hoa bất đắc dĩ, ra hiệu cho cậu nhận điện thoại trước.
Cuộc gọi tới là của Nhan Vận Lam.
“Trăn Trăn, cuộc sống hàng ngày của mẹ quá nhàn rỗi, con biết không?”

Nhan Trăn không tự chủ liếc về phía Nguyên Hoa: “Vâng…”
“Thật sự quá sung suớng, ngày hôm nay, Hi Dương làm hết mọi việc nhà! Không dạy y cũng biết, mẹ căn bản toàn nằm không rồi ăn…”
Nhan Trăn: “Mẹ, nằm ăn không tốt cho tiêu hoá.”
“Mẹ chỉ đang ví von thôi, thằng nhóc thối nhà con sao mà ghét thế không biết!”
Sau đó Nhan Vận Lam liên miên lải nhải một lúc, sau khi cúp điện thoại, lại trở về với thế giới hai người.
Khoang họ đang ngồi sắp quay tới đỉnh, nghe đâu ở đấy có thể nhìn rõ toàn bộ H thị, đặc biệt là khi mới lên đèn, mặt trời ngả tây, là một nơi cực kỳ lãng mạn.
Nguyên Hoa mở miệng lần nữa, lần này hắn muốn Nhan Trăn ngồi bên cạnh mình.
“Trăn Trăn, tôi —— “
Mới được vài từ, điện thoại của Nhan Trăn lại vang lên.
Nguyên Hoa nóng nảy, hắn liếc xuống dưới, quyết tâm muốn nói cho xong, nhưng tiếng chuông cứ kêu không ngừng, vô cùng phá hoại bầu không khí.
“Thôi, anh nhận điện thoại đi.” Nguyên Hoa chịu thua, dáng vẻ uất ức, chống cằm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Nhan Trăn cũng tức chứ.
Chuyện khỉ gì thế, mấy người này hẹn nhau gọi cho cậu à!
Cậu cầm điện thoại lên, thấy người điện là Tiêu Đại Hải, cơn tức bay mất một nửa.
Aiz, khách hành hoàng kim hai mươi vạn đó.
“Alo, sao thế?” Nhan Trăn hỏi, “Cậu thực hành rồi à?”
“Thực hành cái bép, vẫn còn là ban ngày đó!” Tiêu Đại Hải nói, “Tôi muốn nói chuyện khác.”
“Mong rằng đó là chuyện quan trọng.” Nhan Trăn nhìn bên ngoài, khoang họ ngồi đã sắp tới điểm cao nhất, “Nếu không dù là hội viên hoàng kim cũng vô dụng.”
Tiêu Đại Hải: “?”
Nhan Trăn: “Thôi, cậu nói luôn đi.”
Tiêu Đại Hải lập tức vui mừng bảo: “Là kết duyên ấy.”
Được rồi, sự việc quan trọng.

Nhan Trăn thở dài ngồi xuống, trong lòng cậu vẫn rất tiếc nuối, lại không thể biểu hiện ra, ngoài miệng hỏi: “Y đồng ý kết duyên rồi?”
“Em ấy nói hiện giờ vẫn chưa nghĩ xong.” Tiêu Đại Hải nói, “Chúng tôi quen biết chưa lâu, em ấy không dám lấy cả đời ra hứa.”
Nhan Trăn: “…”
Nếu là lúc thường cậu còn hiểu cho, chứ bây giờ hai người còn chưa xác định thì gọi cho cậu làm cái gì? Cậu lại bắt đầu thấy tức.
“Nên em ấy bảo giao cho ông trời quyết định.” Tiêu Đại Hải nói, “Hai ngày nữa là thi đấu rồi, nếu số bóng vào rổ của em ấy nhiều nhất trường thì sẽ đồng ý kết duyên.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương