Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái
-
7: Quyển 1 -
7.
Cao lĩnh chi hoa và hồ 07
07
Nguyên Hoa không nghĩ tới cái tên tra nam này vậy mà ra tay với Hứa Bạch Thuật.
Hứa Bạch Thuật là anh em tốt nhất của hắn, hắn không thể khoan dung cho loại hành vi này được.
Kỳ thực suy nghĩ tỉ mỉ lại một chút, cái loại phương thức câu dẫn kém thông minh này thật có thể câu được nam nhân sao? Lẽ nào mấy người tình trước kia của Nhan Trăn, cũng đều do dựa vào loại thư tình thô bạo này mà đắc thủ?
Thần sắc Nguyên Hoa phức tạp, nhất thời không biết nên đánh giá thế nào.
Có lẽ chỉ nhìn mặt, rồi tình nguyện mắc câu đi.
Nguyên Hoa đem thư tình vò thành một nắm, hắn không nói cho Hứa Bạch Thuật, mà quyết định tìm “Nhan Như Ngọc” đồng chí hàn huyên.
Nhan Trăn nắm tay Hồ Nhất Loát Nhi, kích động đến thiếu chút nữa rơi lệ.
Đây là lần đầu tiên cậu thành công triệu hoán ra tơ hồng trong truyền thuyết, có thể tính là cột mốc thành tựu rất quan trọng.
Sự nghiệp của Nhan đại tiên có thể nói là nhấp nhô thăng trầm.
Khi yêu quái đầu tiên tới tìm cậu hỗ trợ, cậu cái gì cũng không hiểu, chờ cậu học xong cách thi thuật, lại phát hiện đối tượng công lược đã tìm được bạn trai.
Yêu quái thứ hai tới tìm cậu, đối tượng thầm mến lại là người đã có vợ.
Yêu quái thứ ba tới tìm cậu, đối tượng yêu thích là một con ma ốm.
Khi đó Nhan Trăn cũng tìm mọi cách, thậm chí đã thiếu chút nữa khiến song phương tình nguyện —— nhưng bọn họ kỳ thực đến cơ hội kết duyên còn không có, bởi vì tuổi thọ người trong cuộc sắp tận rồi.
Kết duyên thuật chủ yếu chỉ để tăng cơ hội tiếp túc, không có tác dụng khóa chặt nhân duyên.
Yêu quái thích nhân loại cũng không nhiều, có thể thành công kết duyên khế kỳ thực đã ít lại càng ít.
Nói cho cùng, yêu quái thật ra rất cô quạnh.
Triệt để đả kích sự tích cực của Nhan Trăn chính ở lần thứ bốn.
Yêu quái này ánh mắt rất đặc biệt, coi trọng chính là anh họ của cậu- Nhan Cường.
Nhan Cường ở trong lòng Nhan Trăn lúc đó khá có trọng lượng.
Khi Nhan Trăn còn nhỏ, cha mẹ đã ly dị, ở nhà ngoại qua mấy năm, Nhan Cường lớn hơn cậu hai tuổi chính là người bạn tốt nhất của cậu.
Về sau cậu được mẹ đón đi, qua mấy năm bôn ba, quan hệ cùng Nhan Cường từ từ phai nhạt.
Mãi đến tận năm ngoái vào H đại học, cậu mới gặp lại Nhan Cường.
Nhan Cường vẫn giống như trước, đối với cậu rất săn sóc, nhưng Nhan Trăn cảm nhận được biến hoá trên người Nhan Cường.
Cậu không nhận thức được vị anh họ này nữa, sau dần dần phát hiện, anh họ đối với cậu, không chỉ đơn thuần là đối với em trai.
Biết có yêu quái coi trọng Nhan Cường, phản ứng đầu tiên của cậu là thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ bởi vì khi kết duyên có chứa tâm tư riêng, pháp thuật không những không thành công, còn bị phản lại.
Hồ Nhất Loát Nhi hoảng hốt dùng sức vung móng vuốt trước mặt cậu: “Xin thương xót, cánh tay ta sắp bị ngươi bóp nát rồi!”
“Xin lỗi.” Nhan Trăn lập tức buông hắn ra.
Hồ Nhất Loát Nhi xoa cánh tay, bất mãn nói: “Ngươi sao lại ngẩn người vậy.”
Nhan Trăn nhìn thấy sợi tơ trên ngón tay hắn, tâm tình tốt hơn một chút, cười nói: “Ngươi đừng bởi vì có hồng tuyến mà xằng bậy, có vật này, người ta cũng không nhất định sẽ ngay lập tức thích ngươi.”
Hồ Nhất Loát Nhi liền che lỗ tai lại, thấp giọng nói: “Biết, biết.”
Giải quyết được bước đầu vấn đề của con hồ ly này, Nhan Trăn lại bắt đầu bận tâm đến một con hồ ly khác.
Liên minh bên kia hồi âm lại cho cậu, trước đã có người báo cáo lại tình huống khác thường bên này, hiện tại sẽ cử một đệ tử thực tập từ Long Hổ Sơn đến phụ trách.
Người mới như Nhan Trăn cũng biết Long Hổ Sơn là đại môn phái, thực lực của đệ tử thực tập cũng không thể khinh thường.
Không nghĩ tới Lý Canh Dần lai lịch lớn như vậy, Nhan Trăn miễn cưỡng yên tâm, thu thập một chút đồ rồi dẹp đường hồi phủ.
Hồ Nhất Loát Nhi thật giống học sinh nhỏ cao trung, cùng cậu trở về trường học.
Gian phòng bọn họ thuê còn chưa trả, đêm nay có thể lại ở một đêm.
Ăn cơm tối xong, cậu liền nhận được điện thoại của Hoa Minh Vũ.
Hoa Minh Vũ hỏi cậu đêm nay sao vẫn chưa trở về, hôm nay quản lí có thể kiểm tra kí túc xá đột xuất.
Nhan Trăn sớm đã có chuẩn bị, nói với Hoa Minh Vũ mình đã xin nghỉ với quản lí.
Âm thanh Hoa Minh Vũ truyền tới lại không có thoải mái hơn, cậu ta hỏi: “Hôm nay cậu vẫn ở khách sạn sao?”
Nhan Trăn biết hiện tại trời càng lúc càng nóng, cho là Hoa Minh Vũ muốn tới đây ngồi ké điều hòa: “Cậu muốn tới đây cọ giường à?”
Hoa Minh Vũ nghe vậy lại tức giận: “Sao bây giờ cậu lại biến thành như vậy!”
“Tôi thế nào? Cậu ngày hôm nay thật kỳ quái,” Nhan Trăn không hiểu ra sao, “Tôi làm sao cơ?”
“Lời hôm qua tôi nói cậu đều quên sạch rồi?” Hoa Minh Vũ nói, “Hay là cậu cảm thấy chúng tôi nhìn cậu thế nào đều không quan trọng, chỉ cần mình tiêu sái khoái hoạt là đủ rồi?”
Nhan Trăn: “???”
Cậu nói lúc nào cơ?
Đang muốn biện giải, đột nhiên nhớ tới lời hôm nay Nguyên Hoa đã nói với cậu, lưng bỗng phát lạnh.
Nguyên Hoa nói: Nam nhân kia vừa nhìn đã thấy yếu ớt, gã có thể thỏa mãn anh sao?
Lúc đó cậu cho là Nguyên Hoa đang nói Hồ Nhất Loát Nhi, nhưng lúc cậu ở khách sạn tối qua, Hồ Nhất Loát Nhi vẫn đang dạng hồ ly.
Nguyên Hoa nhìn thấy “cậu” cùng nam nhân “yếu ớt”, đến cùng là ai?
Trong đầu cậu lập tức đã hiện ra một đáp án.
“Minh Vũ… cậu chờ một chút, ” Lòng bàn tay Nhan Trăn toát mồ hôi, “Ngày hôm qua cậu nói chuyện cùng tôi, là vào lúc nào?”
Hoa Minh Vũ vẫn đang tức giận, ngữ khí không được tốt: “Cái này cậu cũng không nhớ ra, chiều hôm qua, cậu quên sạch rồi?”
Chiều hôm qua, lúc đó Nhan Trăn cùng Hồ Nhất Loát Nhi đều đang ở sân vận động.
Hiện tại đã là chuyện ván đã đóng thuyền—— Nhan Trăn bị thế thân, hồ yêu kia, chính là dựa vào thân phận của cậu mà ở trong trường học làm xằng làm bậy.
“Ta muốn tức giận, ta muốn chửi thề,” Nhan Trăn mạnh mẽ nện bàn một cái, “Mịa nó!”
Hồ Nhất Loát Nhi: “Ngươi xác định đây là chửi bậy?”
“Làm sao bây giờ?” Nhan Trăn cơ hồ có thể nghĩ ra người khác nói cậu thế nào, “Ta hiện tại muốn bắt hắn lại, để liên minh dụng hình xử lý hắn!”
“An tâm đi.” Hồ Nhất Loát Nhi lại biến thành nguyên hình, than “Coi như ngươi bây giờ đi tìm hắn, ngươi cũng đánh không lại hắn mà.”
Nhan Trăn tức giận đâm đâm bụng hắn: “Ngươi về sau đừng ăn gì nữa, eo hồ ly đã không còn rồi, muốn đổi tên gọi là heo tinh sao?”
Hồ Nhất Loát Nhi: “…”
Nhan Trăn khi tức giận và lo lắng mãnh liệt, liền sẽ lòng như lửa đốt.
Mà sau một buổi tối, cậu lại làm như không có việc gì, trở về bộ dạng thường ngày.
Hồ yêu chỉ có thể giao cho vị nhân huynh ở Long Hổ Sơn đến giải quyết thôi.
Cậu tắm xong, nhận được cuộc gọi video từ mẹ.
Bà tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm, giải thích cho cậu mấy ngày trước ở trong núi cùng người bạn yêu quái chơi mạt chược, tín hiệu không tốt.
“Bạn bè yêu quái…” Nhan Trăn nói.
“Con cũng có thể,” Nhan Vận Lam dặn dò cậu.
“Nhưng không được để bị lừa, phải học cách nhận biết yêu quái tốt với yêu quái xấu…”
Nhan Trăn biết rõ mẹ cậu vẫn luôn không muốn để cậu biết về yêu quái, trước mười tám tuổi cậu cũng giống như người bình thường, hoàn toàn không biết sự tồn tại của yêu quái.
Mà sau khi bệnh nặng một trận, như được đả thông linh thức, cậu bỗng nhiên có thể nhận thức được “Yêu khí”.
Khoảng thời gian nửa năm, cậu vẫn nhìn không rõ, những cảm nhận ở phương diện khác lại tăng nhanh như gió.
Mẹ cậu đối với việc này chỉ thở dài một hơi: “Nên tới vẫn phải tới.”
Từ lúc này, Nhan Trăn rốt cuộc hiểu rõ mẹ cậu tại sao luôn khắp nơi bôn ba, rõ ràng không có một công việc đàng hoàng, nhưng thu nhập lại không ít.
Bà cũng là một thành viên trong liên minh.
“Con cũng có một người bạn như thế.” Nhan Trăn từ trước đến giờ chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, che giấu sự việc hồ yêu, đem Hồ Nhất Loát Nhi giới thiệu cho bà, “Hắn là hồ yêu…”
Nhan Vận Lam: “Hồ yêu? Ở đâu?”
Nhan Trăn quay đầu nhìn lại, vốn Hồ Nhất Loát Nhi vẫn còn dựa vào gối ngủ say như chết lại không thấy đâu.
Hồ Nhất Loát Nhi rảo bốn chân, dưới đêm trăng điên cuồng chạy.
Hắn gấp gáp muốn đi xác nhận xem tơ hồng có buộc đúng hay không.
Sau đó hắn sẽ thực hiện kế hoạch của mình: Ở hiện thực không thể ngủ, vậy thì đi vào trong mộng ngủ, dù từ cổ trở xuống không thể tả, tinh thần cũng lên như một làn sóng xe.
Đây chính là tinh thần của hồ ly tinh!
Hắn theo khí vị của Hứa Bạch Thuật, từ cửa sổ phòng ngủ của bọn họ đi xuyên vào.
Người của đội bóng rổ đều ngủ sớm, lúc này đã tắt đèn, chỉ nghe thấy tiếng ngáy ngủ trong ổ chăn.
Hồ Nhất Loát Nhi rón rén leo lên giường Hứa Bạch Thuật, nằm úp sấp ở trên người y, cẩn thận ngửi một cái.
Đúng là Hứa Bạch Thuật rồi.
Hồ Nhất Loát Nhi duỗi móng vuốt vỗ vỗ mặt y: “Đại mỹ nhân, đại gia Nhất Loát của ngươi đến tìm ngươi ngủ.”
Đại mỹ nhân bị mũi của hắn cọ ngứa, giơ tay gãi gãi.
Hồ Nhất Loát Nhi liền cúi đầu xem tay Hứa Bạch Thuật thật tường tận một phen, nhưng cảm giác có chỗ nào không đúng.
—— Trên tay Hứa Bạch Thuật không có dây tơ hồng.
Tơ hồng bị dẫn đi đâu rồi? Trận pháp kia của Nhan Trăn quả nhiên bị phá hỏng sao?
Hồ Nhất Loát Nhi cúi đầu nhìn mặt Hứa Bạch Thuật, thực sự vô cùng vừa ý, quyết tâm liều mạng: Quản cái dây tơ kia dẫn đến người ai, hiện tại không làm chút gì đó thì hắn không phải là hồ ly tinh!
Hứa Bạch Thuật lúc nửa tỉnh nửa mê như thể nhìn thấy một vật trắng như tuyết hồ.
Có lẽ là ngày có suy nghĩ đêm có mộng đi, ban ngày mới vừa gặp được một con hồ ly, cho nên buổi tối liền mơ thấy.
Hứa Bạch Thuật cúi đầu cười hỏi: “Nhóc tới tìm ta sao?”
Y đại khái vẫn ở trong mơ, bởi vì y nghe thấy thanh âm của mình, lại như luôn ở trong tai mình.
Cũng chỉ có trong mơ mới xuất hiện tình huống như vậy… Nguyên bản hồ ly đáng yêu, bỗng nhiên liền biến thành một thiếu niên xích.thân.loã.thể, giống như yêu tinh quấn lấy thân thể của y, cười hắc hắc: “Ta đúng là tới tìm ngươi nha…”
Trên đỉnh đầu lại hiện ra một tia sáng trắng, lập tức một giọng nam căm phẫn như lôi đình vang lên: “Không biết liêm sỉ!”
Tiếng sấm cuồn cuộn, hắc vân ép đỉnh, như một toà núi lớn nặng nề, ép hắn tới trời đất quay cuồng…
“Phi! Lại là cái tên đạo sĩ chết tiệt nhà ngươi!” Chỏm tóc ngốc trên đỉnh đầu Hồ Nhất Loát Nhi biến thành tóc cháy, hắn trần truồng đứng trên nóc nhà, tức đến dậm chân, “Có phiền hay không! Có phiền hay không!”
Hắn thân thể trần truồng, Lý Canh Dần không dám nhìn thẳng, nhưng ngữ khí vẫn xem thường: “Ngươi hại tính mạng người, thương thiên hại lý, lần trước cho ngươi may mắn chạy trốn, lần này ta sẽ không buông tha ngươi!”
“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta thương thiên hại lý!” Hồ Nhất Loát Nhi ghét nhất đạo sĩ, biết hắn là hồ yêu liền đổ tội danh lên đầu hắn, theo nhân loại nói, chính là anh hùng rơm.
Lý Canh Dần phản bác: “Hai con mắt đều nhìn thấy.”
“Phi!” Hồ Nhất Loát Nhi gắt một cái, hai tay chống nạnh, “Ngươi còn không dám chuyển mắt tới đây, ngươi nhìn thấy cái rắm!”
Hắn nói lời thô tục khiến Lý Canh Dần rất không vui, lại cố tình chọc giận y, bởi vậy y trúng kế khích tướng, cưỡng bách mình nhìn thẳng Hồ Nhất Loát Nhi.
Hồ ly không thẹn không xấu hổ gì cũng không mặc, hơn nửa đêm ở giữa không trung lộ đản.đản, quả thực là vô cùng biến thái.
Thực sự là… Thực sự là đồi phong bại tục!
“Ha ha, không dám nhìn chứ gì, ” Hồ Nhất Loát Nhi thấy tầm mắt y né tránh, biết mình bắt được nhược điểm của y, đắc ý cười to, “Chỉ bằng đạo hạnh này của ngươi, còn muốn cùng Hồ đại gia đấu —— “
Nhưng hắn rất nhanh liền không cười được nữa, bởi vì hắn phát hiện trên ngón tay út của đạo sĩ thúi, cũng buộc một sợi tơ hồng…
Vừa vặn cùng của hắn nối với nhau..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook