5.

Cao lĩnh chi hoa và hồ 05
05
“Còn có một hồ yêu?” Nhan Trăn thò ra nửa cái đầu muốn đi xem, Hồ Nhất Loát Nhi liền nằm nhoài trên đỉnh đầu của cậu, dùng đuôi chặn lại con mắt của cậu.
“Tỉnh lại đi, đừng làm cho hắn phát hiện.” Hồ Nhất Loát Nhi nhỏ giọng nói, chậm rãi rút về đuôi.
Hắn có thái độ cảnh giác như vậy, khiến Nhan Trăn cảm thấy kỳ quái.

“Ngươi quen biết hắn?”
“Không quen biết, nhưng ta không thích yêu khí trên người hắn.” Hồ Nhất Loát Nhi đạp vai cậu nhảy xuống, chậm chậm thong thả mà tản bộ bước chân, “Yêu dựa vào dương khí tu luyện, chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Lúc này Nhan Trăn mới ý thức rằng hắn là loài hồ ly giảo hoạt, nhịn không được hỏi: “Ngươi không phải cũng là yêu quái cần dương khí tu luyện sao? Tại sao còn muốn…”
Hồ Nhất Loát Nhi hùng hổ: “Ta với hắn giống nhau chắc! Hồ ly không câu dẫn nam nhân, sao có thể gọi là hồ ly tinh!”
Nhan Trăn: “…”
Hồ Nhất Loát Nhi nói yêu quái kia khẳng định không phải là yêu quái tốt, Nhan Trăn hơi suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này cần phải báo cho liên minh bên kia.
Đa số các tu sĩ đều dùng pháp thuật truyền tin tức, Nhan Trăn nước tới chân mới nhảy học qua loa, học xong liền quên.

Cậu được thừa kế một cuốn sách từ mẹ, nhưng ý chí làm kết duyên sư đã tiêu đời, sớm bị ép dưới đáy hòm.

Cậu quyết định ngày mai sẽ dành chút thời gian về nhà một chuyến, đem sách đến đây.
“Hắn dẫn người tới chỗ này, không phải là đang hại người sao?” Nhan Trăn kéo rèm cửa sổ lên, lại suy nghĩ, đây khẳng định không phải lần một lần hai, sao liên minh lại không quản?
“Thật kỳ quái.” Hồ Nhất Loát Nhi vòng tới vòng lui trong phòng, “Tại sao hắn không bị bắt?”
Hắn càng nghĩ càng oan ức: “Lúc trước ta cái gì cũng không làm đấy! Vậy mà lại bắt ta! Tên đạo sĩ thúi hôm nay cũng vậy, loại yêu quái này không đi thu thập, nhất định phải tới thu thập ta!”
Nhan Trăn thực sự không định động viên hắn, có chút qua loa nói: “Có thể tại ngươi tương đối xui xẻo.”
Hồ Nhất Loát Nhi tức thì tức, nhưng lúc này hắn không thể làm gì, đành phải thở phì phò nằm thẳng ở trên giường.

Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, gần đây trong trường học cũng không có xảy ra đại sự gì.

Đương nhiên có thể là Nhan Trăn cũng không quan tâm tình huống gì bên người—— cậu mỗi ngày không phải bận học tập thì chính là bận làm thêm, tình cờ còn phải giúp yêu quái phiền phức tìm đối tượng.
Nhan Trăn nảy ra một suy đoán: Có lẽ là yêu quái này không dám có hành động gì lớn, chọn từng loại người để ra tay, trà trộn ở trong đám đông che giấu tội ác?
Cậu đem ý nghĩ này nói cho Hồ Nhất Loát Nhi, Hồ Nhất Loát Nhi cũng cảm thấy rất có đạo lý, đồng thời nảy ra một dòng suy nghĩ khác.
“Nhưng nếu là như vậy, hắn nhất định phải có thân phận nhân loại để che đậy.” Hồ Nhất Loát Nhi nói, “Không có kết duyên sư hỗ trợ, có thể an bài thân phận tốt như vậy sao?”
“Ta báo cáo cho liên minh trước đã.” Nhan Trăn phát hiện mình có thể sẽ cứu được mạng không ít người, trong lòng mơ hồ có chút cao hứng.
Hồ Nhất Loát Nhi thoạt nhìn rất không tình nguyện.

“Ngươi như vậy là tự tìm phiền toái cho mình.”
“Trong liên minh có không ít nhân vật lợi hại.” Nhan Trăn cũng không lo lắng bị trả thù gì đó, “Giao cho bọn họ đi đối phó là tốt rồi.

Nói nữa, kỳ thực cũng không có mấy người biết ta là kết duyên sư…”
“Ngươi không nghĩ tới nhỡ đâu yêu quái này…” Hồ Nhất Loát Nhi miễn cưỡng lắc lắc đuôi, “Thực ra rất hiểu rõ ngươi thì sao?”
Nhan Trăn ngây cả người.

Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Ngươi muốn quản chuyện này, ta không xen vào, thế nhưng ngươi đã đáp ứng chuyện của ta, không thể trễ nải.”
“Nếu như ta thật sự bị yêu quái kia gây phiền toái, ngươi sẽ không giúp ta?”
Hồ Nhất Loát Nhi lườm một cái, hắn rầm rì xoay cái mông.

“Ai biết, nhân loại các ngươi thực sự rất phiền phức.”
Có được câu trả lời này, Nhan Trăn cười vui vẻ, ôm lấy Hồ Nhất Loát Nhi mạnh mẽ hôn một cái.

“Nhân loại đều rất trọng tình cảm.”
Hồ Nhất Loát Nhi từ trong lồng ngực của cậu giãy ra, mạnh mẽ vung vẩy đầu.


“Ngươi muốn ta giúp ngươi, cũng phải giúp ta có thể nhanh chóng ngủ cùng Nguyên Hoa!”
Nhắc tới Nguyên Hoa, tâm trạng Nhan Trăn lại trầm xuống, thở dài.
Cậu lấy điện thoại ra, phát hiện màn hình điện thoại vẫn là hình Nguyên Hoa.

Nguyên Hoa thoạt nhìn dương quang năng động là thế, ai có thể biết được đằng sau hắn sẽ có một mặt như vậy.

Hơn nữa chỉ có sáu khối cơ bụng.

Nhan Trăn lại ở trong lòng phun tào một lần.
“Đây là ai?” Hồ Nhất Loát Nhi cọ đến bên cạnh hắn, mắt nhỏ tròn xoe, bị ánh sáng màn hình di động phản xạ lại.
Nhan Trăn nói: “Chính là Nguyên Hoa đấy.”
Nói xong cậu bỗng cảm thấy không đúng, đột nhiên ngồi dậy.
“Chờ đã, ngươi không quen biết Nguyên Hoa?”
Hồ Nhất Loát Nhi cũng sững sờ: “A.”
“Vậy ngày đó người ngươi coi trọng là ai?”
“Đẹp mắt nhất đó.” Hồ Nhất Loát Nhi nói, “Dáng người cao cao, ở đằng đó chơi bóng rổ, bắt mắt nhất…”
Nhan Trăn ý thức được rất nhiều chuyện từ khi vừa mới bắt đầu đã là hiểu lầm, bắt lấy Hồ Nhất Loát Nhi lắc một cái: “Thế không phải là nói Nguyên Hoa sao!”
Hồ Nhất Loát Nhi: “…”
“Cho nên thật ra là ngươi thích khuôn mặt Nguyên Hoa, nên mới cảm thấy Nguyên Hoa đẹp trai nhất chứ gì.” Hồ Nhất Loát Nhi khinh bỉ nhìn cậu, “Đừng có đổ lỗi lên đầu ta!”
Nhan Trăn thống khổ che mặt: “Xin lỗi.”
Cậu hồi tưởng lại mấy chuyện phát sinh hai ngày nay, hận không thể tìm trên đất cái lỗ để chui vào.
Không chỉ là thư tình viết sai, ngay cả đối tượng cũng đưa sai rồi!

Cho nên người Hồ Nhất Loát Nhi coi trọng không phải Nguyên Hoa, vậy sẽ là ai?
“Ta không phải đã nói,” Hồ Nhất Loát Nhi liếm liếm lông trên móng vuốt của mình, “Ngày đó thời điểm đi kiếm tài liệu, ta thấy y.”
Nhan Trăn cấp tốc tìm tòi chút ký ức trong đầu, hồi tưởng lại người đi cùng Nguyên Hoa ngày đó, nghi ngờ hỏi: “Hứa, Hứa Bạch Thuật?”
“Ngươi chắc chắn chứ?” Hồ Nhất Loát Nhi nheo mắt lại.
Nhan Trăn không dám xác định, mà ánh mắt Hồ Nhất Loát Nhi làm cho cậu cảm thấy lòng tự trọng bị đả kích, kiên trì nói: “Ngày mai tới đội bóng rổ nhìn, liền biết.”
Ngày hôm sau học xong, giữa trưa Nhan Trăn chuẩn bị trở về dẫn Hồ Nhất Loát Nhi đi ăn, mới ra cửa phòng học liền bị bạn cùng phòng Hoa Minh Vũ gọi lại.

Cậu quay đầu, thấy sắc mặt Hoa Minh Vũ thoạt nhìn không quá tốt, dò hỏi: “Cậu sao vậy?”
“Có chút việc muốn nói với cậu.” Hoa Minh Vũ nói, “Cậu…đừng tiếp tục như vậy.”
“Như vậy?” Nhan Trăn cảm thấy không hiểu ra sao, “Tôi như nào?”
Hoa Minh Vũ nhíu nhíu mày, thật nhanh nói: “Tôi không tin cậu thật sự là người như vậy, không cần bởi vì chuyện với Nhan Cường mà tự giận mình…”
Nhan Trăn: “?”
“Tôi nói đến đây thôi, ” Hoa Minh Vũ vỗ vỗ vai cậu, “Cậu suy nghĩ thật kỹ đi.”
Lưu lại một mình Nhan Trăn đứng tại chỗ không hiểu gì hết: Cậu sao lại tự giận mình? Một cái hai cái như thế nào giống như đều đang chơi cậu vậy?
Cậu ôm một bụng nghi hoặc trở lại kiếm Hồ Nhất Loát Nhi, con hồ ly này sau khi ăn uống no đủ, cùng cậu đi khoa thể dục.
Chương trình học cậu đăng kí là khoa mở rộng, địa điểm lên lớp phân làm hai: khu sân vận động chính và khu mở rộng.

Ngày hôm nay vừa vặn học tại khu sân vận động chính, kế hoạch của bọn họ là sau khi Nhan Trăn tan học thì tới sân bóng rổ nhìn xem, nhận thức Hứa Bạch Thuật.

Đồng thời Nhan Trăn cũng âm thầm cầu nguyện trong lòng: Tuyệt đối đừng đơn độc đụng phải Nguyên Hoa.
Nhưng mà theo thuyết vũ trụ thông thường, là không thể không đụng.

Nhan Trăn nghỉ ngơi lúc giữa giờ đi WC, vừa vặn đứng đối mặt Nguyên Hoa ở trước gương bồn rửa tay.
Nguyên Hoa mới vừa tập bóng xong, lưng áo đồng phục đều ướt đẫm, trên cánh tay cũng thấm mồ hôi trong suốt, chảy dọc theo bắp thịt rắn chắc.
Nhan Trăn từ phòng riêng đi ra, đúng lúc đụng phải Nguyên Hoa đang cầm vạt áo đang lau mồ hôi trên cằm.

Sau đó Nguyên Hoa quay đầu lại, ánh mắt ướt nhẹp, liếc mắt quan sát cậu từ trên xuống dưới.
Cái nhìn này nhìn đến Nhan Trăn tê dại từ đầu đến chân.
“Chào.” Cậu không nói lời nào, Nguyên Hoa liền chủ động chào hỏi.

Nhan Trăn trả lời cũng không được, không trả lời cũng không xong, chỉ có thể cứng đờ kéo kéo khóe miệng.
“Tối hôm qua tôi nhìn thấy anh.” Nguyên Hoa nhìn hắn trốn đến một bồn tay rất xa, bỗng nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa, hắn đóng cửa phòng vệ sinh lại, dựa người vào, lười nhác nói, “Tại xx khách sạn.”
Nhan Trăn chỉ có thể cúi đầu làm như không nghe thấy: “…”
“Ánh mắt thật không tốt, bạn học Nhan Như Ngọc à.” Nguyên Hoa dường như khiêu khích, không chịu buông tha cậu, cách cậu càng ngày càng gần, “Còn không bằng anh tìm tôi đây, nam sinh đó vừa nhìn đã thấy yếu ớt, gã có thể thỏa mãn anh sao?”
Lời này hơi bị quá phận rồi đấy, Nhan Trăn rất tức giận, một là giận mình bị người xem thường, hai là giận Hồ Nhất Loát Nhi cũng bị kéo vào loại phỏng đoán hoang đường này, cậu ngẩng đầu nhìn Nguyên Hoa.

Mặt của cậu đỏ bừng vì tức, hơn nữa có xu thế càng ngày càng đỏ.
“Cậu cảm thấy…” Đời này Nhan Trăn chưa từng mắng người bao giờ nên một câu thô tục cũng không nói ra được, “Cậu cảm thấy sỉ nhục người khác như vậy, chơi rất vui sao?”
Nhìn bộ dáng này của cậu hình như là giận thật.

Nguyên Hoa không phân biệt được, hắn chỉ thấy trên người người này có loại cảm giác mâu thuẫn thần kỳ, rõ ràng là một nam nhân không có chút tiết tháo nào, lại muốn đòi sống thanh thuần.
Đây coi là sỉ nhục sao? Nguyên Hoa nghĩ thầm, anh đã sớm bại lộ, còn muốn ở trước mặt tôi giả bộ cái gì?
“Tôi nói nghiêm túc ——” nói được nửa câu, bên ngoài có người gõ cửa.
“Nguyên Hoa?” Thanh âm Hứa Bạch Thuật truyền vào, “Đây là nhà vệ sinh công cộng, mày khóa cửa làm gì?”
Nguyên Hoa “chậc” một tiếng, không nhịn được quay đầu lại, rồi đi ra mở cửa.
“Một mình mày? Tao còn tưởng có cả người khác nữa.” Hứa Bạch Thuật cũng một thân đầy mồ hôi, y lướt qua Nguyên Hoa tới vòi mở nước vẩy lên cánh tay.
Một mình? Nguyên Hoa quay đầu nhìn lại, thấy cửa sổ mở toang, Nhan Trăn đã sớm chạy mất.
Không thể nói rõ là mất mát cái gì, Nguyên Hoa liếc Hứa Bạch Thuật, lần đầu cảm thấy thằng bạn thân này thật vướng víu.
Hứa Bạch Thuật đối ánh mắt của hắn không hề hay biết, dội xong cánh tay, rất tự nhiên đi tới trước cửa sổ hong gió.

Lúc này nhiệt độ vẫn rất hợp lòng người, vừa không quá nóng, cũng sẽ không đột nhiên trở lạnh, mặt trời không tính là gay gắt, hết thảy đều vừa vặn.
“Mày làm hỏng chuyện tốt của tao.” Phía sau, Nguyên Hoa chán nản nói, “Tao mới vừa tuốt đây.”
Hứa Bạch Thuật sửng sốt, xì một tiếng cười, “Miệng mày còn có thể nói chút đứng đắn không hả?”
“Không sánh được với mày.” Nguyên Hoa nói, “Mày là người đứng đắn.”
“Mày gần đây làm sao thế, nói chuyện đúng là…” Hứa Bạch Thuật vừa nói vừa giương mắt, đột nhiên đối mặt với một đôi mắt hồ ly treo bên trên, dừng một chút mới nói tiếp, “Âm dương quái khí…”
Một giây sau, một con tiểu hồ ly trắng như tuyết thẳng tắp rơi vào trong ngực của y.
..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương