Tháng Năm Vô Tình Phụ Lòng Tôi
-
Chương 22
“Anh à, anh thật sự không trêu chọc tôi đó chứ?”
Cô liền nhảy ra sau một chút, nhìn hắn như người quái dị.
Vẻ mặt Mục Lỗi vẫn bình thản như cũ, nghiêm túc nói: “Tôi không có, em có sao?”
Tôi có!
Yên Lương Thần lập tức gật đầu như bổ củi, lại nói: “Anh không thể đùa như vậy được? Mặc dù trên mặt anh có vết sẹo, nhưng muốn tìm một người phụ nữ tốt không hề khó, anh phải có tự tin vào bản thân.”
Mục Lỗi phất tay bảo taxi đi trước.
“Tôi rất có lòng tin mà.”
“Vậy anh…”
Yên Lương Thần có chút cân nhắc không biết hắn có đang nói đùa hay không?
“Yên Lương Thần, thực ra em rất tốt. Diện mạo xinh đẹp, tính cách cũng tốt. Chỉ là quá bướng bỉnh, dễ làm tổn thương chính mình.”
Vế sau của câu nói kia không biết bằng cách nào đã đâm trúng tim đen của Yên Lương Thần, khiến cô không kiểm soát được mà rơi lệ.
Hắn không phải là người đầu tiên nói như vậy.
Ba mẹ và em trai cô cùng đã từng khuyên cô như vậy, hy vọng cô không nên quá bướng bỉnh, nếu như Hạ Viễn Hàng đã biết sai rồi, cũng đã cố gắng bù đắp rồi thì nên rũ bỏ những chuyện trong quá khứ đi.
Nhưng từ đầu tới cuối Yên Lương Thần vẫn không thể rũ bỏ được, không phải là không nghĩ đến mà là không thể bỏ qua.
Mặc dù hai năm trôi qua rồi, nhưng cô vẫn còn nhớ tới đứa bé kia, nhớ cảm giác lạnh buốt và sự tuyệt vọng khi cô nằm trên bàn phẫu thuật.
Đều nói: “Mất bò mới lo làm chuồng, quay đầu là bờ.” Nhưng có một số chuyện không phải cứ biết sai là sửa được, không phải cứ dùng tâm sức bù đắp là có thể bỏ qua được.
Yên Lương Thần từng xem qua rất nhiều câu chuyện tình ngược tâm, cuối cũng nữ chính đều lựa chọn tha thứ. Hoặc trong cuộc sống hiện tại, rất nhiều người cũng lựa chọn như vậy.
Nhưng cô không làm được.
“Em có muốn nói một tiếng với chồng trước của em không?”
“Tôi thì đang tự nói với chính mình. Yên Lương Thần, tôi là cô nhi, mười tám tuổi bước vào quân đội, lăn lộn trong đó cũng hơn mười năm rồi. Sau này vì bị thương nên chuyển nghề, làm nhân viên phòng cháy chữa cháy. Cuộc sống của tôi chẳng có chỗ nào để khoe khoang cả, duy chỉ tự nhận thấy phẩm chất của mình chính trực, ngay thẳng. Tôi nhìn ra được em là một phụ nữ tốt, tôi cũng thật lòng muốn kết hôn với em, muốn sống với em những tháng ngày bình dị. Kinh tế tôi không nhiều, công việc cũng khá bận, nhưng tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em, em có cần suy nghĩ một chút không?”
Yên Lương Thần lại ngây ngốc thêm lần nữa, mất một lúc mới luống cuống xoa xoa tay.
“Có thể anh không biết, tôi không thể sinh con, đứa bé mà trước kia tôi mang là do thụ tinh trong ống nghiệm, những việc đã trải qua đó, cả đời này tôi cũng không muốn nếm trải lại nữa. Vì vậy...”
“Không sao hết, đối với tôi mà nói, có con hay không không quan trọng. Dù sao tôi cũng không có cha mẹ, mặt này hoàn toàn không có áp lực. Giống như chúng ta mua vé số vậy, kì nào cũng mua. Nếu có ngày trúng thì đương nhiên là vui mừng rồi, không trúng thì cũng chẳng sao cả.”
Yên Lương Thần bị cái ví dụ này chọc cười, nước mắt cũng rơi xuống theo.
“Hình như tôi không tìm được lí do cự tuyệt nữa rồi.”
Cầm cuốn sổ đỏ nóng hổi đi ra từ cục dân chính, Yên Lương Thần đột nhiên véo vào đùi mình một cái, sau đó liền kêu thảm một tiếng.
Mục Lỗi nhìn cô với ánh mắt quái lạ: “Em véo mình làm gì vậy?”
“Em hoài nghi mình đang nằm mơ.”
“Vậy bây giờ thấy chân thật chưa?”
“Không có, em cảm thấy em có thể bị điên rồi.”
Hắn cười, bỏ cuốn sổ đỏ vào túi mình, nắm tay cô sải bước về phía trước.
Nửa tiếng sau, Yên Lương Thần đứng ở cửa một khu gọi là “Hoa viên Hạnh Phúc.”
Trước đó, Mục Lỗi nói dối người phụ nữ kia.
Hắn ở trong quân ngũ mười năm, căn bản là không có chỗ tiêu tiền, lương và tiền thưởng đều còn, khi chuyển nghề cũng có một khoản nhỏ nên đã mua hai căn phòng trong một tòa lầu nhỏ ở nơi này.
“Nhà tôi ở đây. Đúng rồi, em có hộ chiếu không?”
Yên Lương Thần gật đầu theo phản xạ, thời gian học đại học cô đã làm hộ chiếu rồi.
“Tôi vẫn còn một chút tiền, nếu em cảm thấy cần thiết thì có thể suy nghĩ rồi đi chọn một chiếc xe. Quá đắt thì có khả năng không mua nổi, nhưng trong khoảng hai mươi vạn thì vô tư. Em có kiểu xe yêu thích không?”
“Anh...” Yên Lương Thần quả thực bị hắn doạ rồi.
“Sao vậy?” Mục Lỗi nhíu mày, móc thẻ gác cổng ra chà một chút rồi đưa cho cô: “Em cầm lấy cái này đi.”
“Điều kiện của anh cũng khá tốt nha, sao từ trước đến giờ vẫn chưa kết hôn?”
Ở Tân Hải, dưới danh nghĩa có nhà chính là ưu thế lớn nhất để kén vợ chọn chồng! Các cô gái bây giờ đều sợ không có nhà, có nhà rồi mới có cảm giác an toàn.
“Một mặt là công việc quá bận rộn, không có thời gian; mặt khác là không gặp được người phù hợp, không muốn nghĩ tới nên chỉ đành sống một mình.”
Nhà của Mục Lỗi là một căn hộ nhỏ có hai phòng, không to, nội thất cũng khá đơn giản, nhưng có thể nhìn thấy phong cách nam tính mạnh mẽ ở khắp nơi. Thậm chí trong phòng còn không có chút đồ thừa nào, đến hơi người cũng không có luôn!
Có điều nó được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, còn vài vật dụng kia cũng được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, không hề bừa bộn.
Sau khi Yên Lương Thần bước vào cửa, trong đầu thầm thốt lên một tiếng: Quả nhiên là ổ của đàn ông độc thân!
“Bình thường tôi quay về sẽ ở phòng này, nếu em cần thời gian để thích ứng thì tôi có thể ở phòng khách trước.”
Đối với Mục Lỗi, tuy hai người đã là vợ chồng, nhưng chuyện hoan ái giữa nam và nữ thì vẫn cần sự tình nguyện từ hai phía.
Biết cái “thích ứng” mà hắn nói là chỉ vấn đề kia nên Yên Lương Thần không khỏi đỏ mặt.
Đến lúc này, cô mới bất giác phát hiện, bản thân mình vừa làm một chuyện hết sức điên rồ!
Cô đã nhanh chóng kết hôn cùng một người đàn ông còn không được tính là thân thuộc!
“À, em vẫn luôn quên không hỏi anh một vấn đề.”
Mục Lỗi vừa lấy ly từ tủ khử trùng ra, vừa đá mày nhìn cô: “Vấn đề gì?”
“Hồi đó, lúc anh đưa tay đỡ em, trong lòng nghĩ như thế nào?”
“Chẳng nghĩ gì cả, chỉ muốn nhất định phải đón được người, không thể để cô ấy chết như vậy thôi. Nhưng sau đó vẫn không đón được.”
Dường như hắn có chút ngượng ngùng, tự gãi đầu mình.
Đột nhiên trong mắt Yên Lương Thần tràn đầy nước mắt: “Nhưng em vẫn sống tốt mà.”
Cô quyết định rồi, cô phải cùng người này sống những ngày tháng thật vui vẻ.
...
Lại là một ngày bận bịu.
Đã qua thời gian tan ca nhưng Hạ Viễn Hàng vẫn bận rộn trong phòng làm việc.
Ông chủ chưa đi nên mấy người làm trợ lý như hắn đương nhiên cũng phải tăng ca cùng. Vì vậy trên tầng cao nhất đèn vẫn sáng trưng.
Sau khi kí tên lên một tập giấy tờ, Hạ Viễn Hàng đặt tập giấy tờ đó sang một bên rồi đặt chiếc bút trên tay xuống. Chiếc ghế xoay tròn 180° đối diện với cửa sổ sát đất.
Ngoài cửa sổ, khắp nơi đều là đèn sáng trưng.
Nhà nhà đều sáng đèn.
Hạ Viễn Hàng đưa tay lên nhéo mi tâm, có chút mệt mỏi mà thở dài một hơi.
Trong hai năm qua, hắn làm việc không màng ngày đêm, làm việc để bản thân hoàn toàn không có thời gian đi làm mấy chuyện khác, làm như vậy mới không cảm thấy khó chịu. Nhưng những lúc yên tĩnh, trong lòng lại có tư vị này.
Lần nào hắn cũng làm việc đến khuya mới về nhà. Mẹ hắn luôn để lại cho hắn một ngọn đèn nhỏ. Cho dù cũng ấm áp, nhưng không phải là kiểu ấm áp trong kí ức nữa, càng không có người vừa nghe thấy tiếng đã chạy ra mở cửa, mỉm cười dịu dàng đón hắn vào, niểm nở hỏi han ân cần rồi dọn cơm nước cho hắn.
Mỗi khi nhớ lại thời gian đó, hắn mới thực sự lĩnh hội được cái gì gọi là cô độc.
Không biết, cô gần đây thế nào rồi?
Lúc này, điện thoại di động đột nhiên réo lên.
Hắn nhìn lướt qua dãy số, nhất thời nhíu mày: “Yên Lương Thần làm sao vậy?”
“Tôi cũng vừa mới biết, hôm qua cô ấy được thả ra trước thời hạn rồi. Còn người đi đâu thì tôi không biết.”
Cúp cú điện thoại kia, Hạ Viễn Hàng vội vàng bấm số Yên Cảnh Thiên thì nhận được hồi âm rằng: “Chúng tôi cũng không biết chuyện này, Yên Lương Thần vẫn chưa về nhà, cũng không liên lạc với chúng tôi!”
Chết tiệt!
Hạ Viễn Hàng trầm gương mặt xuống, cầm áo khoác rồi vội vã đi ra khỏi phòng làm việc.
Cô liền nhảy ra sau một chút, nhìn hắn như người quái dị.
Vẻ mặt Mục Lỗi vẫn bình thản như cũ, nghiêm túc nói: “Tôi không có, em có sao?”
Tôi có!
Yên Lương Thần lập tức gật đầu như bổ củi, lại nói: “Anh không thể đùa như vậy được? Mặc dù trên mặt anh có vết sẹo, nhưng muốn tìm một người phụ nữ tốt không hề khó, anh phải có tự tin vào bản thân.”
Mục Lỗi phất tay bảo taxi đi trước.
“Tôi rất có lòng tin mà.”
“Vậy anh…”
Yên Lương Thần có chút cân nhắc không biết hắn có đang nói đùa hay không?
“Yên Lương Thần, thực ra em rất tốt. Diện mạo xinh đẹp, tính cách cũng tốt. Chỉ là quá bướng bỉnh, dễ làm tổn thương chính mình.”
Vế sau của câu nói kia không biết bằng cách nào đã đâm trúng tim đen của Yên Lương Thần, khiến cô không kiểm soát được mà rơi lệ.
Hắn không phải là người đầu tiên nói như vậy.
Ba mẹ và em trai cô cùng đã từng khuyên cô như vậy, hy vọng cô không nên quá bướng bỉnh, nếu như Hạ Viễn Hàng đã biết sai rồi, cũng đã cố gắng bù đắp rồi thì nên rũ bỏ những chuyện trong quá khứ đi.
Nhưng từ đầu tới cuối Yên Lương Thần vẫn không thể rũ bỏ được, không phải là không nghĩ đến mà là không thể bỏ qua.
Mặc dù hai năm trôi qua rồi, nhưng cô vẫn còn nhớ tới đứa bé kia, nhớ cảm giác lạnh buốt và sự tuyệt vọng khi cô nằm trên bàn phẫu thuật.
Đều nói: “Mất bò mới lo làm chuồng, quay đầu là bờ.” Nhưng có một số chuyện không phải cứ biết sai là sửa được, không phải cứ dùng tâm sức bù đắp là có thể bỏ qua được.
Yên Lương Thần từng xem qua rất nhiều câu chuyện tình ngược tâm, cuối cũng nữ chính đều lựa chọn tha thứ. Hoặc trong cuộc sống hiện tại, rất nhiều người cũng lựa chọn như vậy.
Nhưng cô không làm được.
“Em có muốn nói một tiếng với chồng trước của em không?”
“Tôi thì đang tự nói với chính mình. Yên Lương Thần, tôi là cô nhi, mười tám tuổi bước vào quân đội, lăn lộn trong đó cũng hơn mười năm rồi. Sau này vì bị thương nên chuyển nghề, làm nhân viên phòng cháy chữa cháy. Cuộc sống của tôi chẳng có chỗ nào để khoe khoang cả, duy chỉ tự nhận thấy phẩm chất của mình chính trực, ngay thẳng. Tôi nhìn ra được em là một phụ nữ tốt, tôi cũng thật lòng muốn kết hôn với em, muốn sống với em những tháng ngày bình dị. Kinh tế tôi không nhiều, công việc cũng khá bận, nhưng tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em, em có cần suy nghĩ một chút không?”
Yên Lương Thần lại ngây ngốc thêm lần nữa, mất một lúc mới luống cuống xoa xoa tay.
“Có thể anh không biết, tôi không thể sinh con, đứa bé mà trước kia tôi mang là do thụ tinh trong ống nghiệm, những việc đã trải qua đó, cả đời này tôi cũng không muốn nếm trải lại nữa. Vì vậy...”
“Không sao hết, đối với tôi mà nói, có con hay không không quan trọng. Dù sao tôi cũng không có cha mẹ, mặt này hoàn toàn không có áp lực. Giống như chúng ta mua vé số vậy, kì nào cũng mua. Nếu có ngày trúng thì đương nhiên là vui mừng rồi, không trúng thì cũng chẳng sao cả.”
Yên Lương Thần bị cái ví dụ này chọc cười, nước mắt cũng rơi xuống theo.
“Hình như tôi không tìm được lí do cự tuyệt nữa rồi.”
Cầm cuốn sổ đỏ nóng hổi đi ra từ cục dân chính, Yên Lương Thần đột nhiên véo vào đùi mình một cái, sau đó liền kêu thảm một tiếng.
Mục Lỗi nhìn cô với ánh mắt quái lạ: “Em véo mình làm gì vậy?”
“Em hoài nghi mình đang nằm mơ.”
“Vậy bây giờ thấy chân thật chưa?”
“Không có, em cảm thấy em có thể bị điên rồi.”
Hắn cười, bỏ cuốn sổ đỏ vào túi mình, nắm tay cô sải bước về phía trước.
Nửa tiếng sau, Yên Lương Thần đứng ở cửa một khu gọi là “Hoa viên Hạnh Phúc.”
Trước đó, Mục Lỗi nói dối người phụ nữ kia.
Hắn ở trong quân ngũ mười năm, căn bản là không có chỗ tiêu tiền, lương và tiền thưởng đều còn, khi chuyển nghề cũng có một khoản nhỏ nên đã mua hai căn phòng trong một tòa lầu nhỏ ở nơi này.
“Nhà tôi ở đây. Đúng rồi, em có hộ chiếu không?”
Yên Lương Thần gật đầu theo phản xạ, thời gian học đại học cô đã làm hộ chiếu rồi.
“Tôi vẫn còn một chút tiền, nếu em cảm thấy cần thiết thì có thể suy nghĩ rồi đi chọn một chiếc xe. Quá đắt thì có khả năng không mua nổi, nhưng trong khoảng hai mươi vạn thì vô tư. Em có kiểu xe yêu thích không?”
“Anh...” Yên Lương Thần quả thực bị hắn doạ rồi.
“Sao vậy?” Mục Lỗi nhíu mày, móc thẻ gác cổng ra chà một chút rồi đưa cho cô: “Em cầm lấy cái này đi.”
“Điều kiện của anh cũng khá tốt nha, sao từ trước đến giờ vẫn chưa kết hôn?”
Ở Tân Hải, dưới danh nghĩa có nhà chính là ưu thế lớn nhất để kén vợ chọn chồng! Các cô gái bây giờ đều sợ không có nhà, có nhà rồi mới có cảm giác an toàn.
“Một mặt là công việc quá bận rộn, không có thời gian; mặt khác là không gặp được người phù hợp, không muốn nghĩ tới nên chỉ đành sống một mình.”
Nhà của Mục Lỗi là một căn hộ nhỏ có hai phòng, không to, nội thất cũng khá đơn giản, nhưng có thể nhìn thấy phong cách nam tính mạnh mẽ ở khắp nơi. Thậm chí trong phòng còn không có chút đồ thừa nào, đến hơi người cũng không có luôn!
Có điều nó được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, còn vài vật dụng kia cũng được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, không hề bừa bộn.
Sau khi Yên Lương Thần bước vào cửa, trong đầu thầm thốt lên một tiếng: Quả nhiên là ổ của đàn ông độc thân!
“Bình thường tôi quay về sẽ ở phòng này, nếu em cần thời gian để thích ứng thì tôi có thể ở phòng khách trước.”
Đối với Mục Lỗi, tuy hai người đã là vợ chồng, nhưng chuyện hoan ái giữa nam và nữ thì vẫn cần sự tình nguyện từ hai phía.
Biết cái “thích ứng” mà hắn nói là chỉ vấn đề kia nên Yên Lương Thần không khỏi đỏ mặt.
Đến lúc này, cô mới bất giác phát hiện, bản thân mình vừa làm một chuyện hết sức điên rồ!
Cô đã nhanh chóng kết hôn cùng một người đàn ông còn không được tính là thân thuộc!
“À, em vẫn luôn quên không hỏi anh một vấn đề.”
Mục Lỗi vừa lấy ly từ tủ khử trùng ra, vừa đá mày nhìn cô: “Vấn đề gì?”
“Hồi đó, lúc anh đưa tay đỡ em, trong lòng nghĩ như thế nào?”
“Chẳng nghĩ gì cả, chỉ muốn nhất định phải đón được người, không thể để cô ấy chết như vậy thôi. Nhưng sau đó vẫn không đón được.”
Dường như hắn có chút ngượng ngùng, tự gãi đầu mình.
Đột nhiên trong mắt Yên Lương Thần tràn đầy nước mắt: “Nhưng em vẫn sống tốt mà.”
Cô quyết định rồi, cô phải cùng người này sống những ngày tháng thật vui vẻ.
...
Lại là một ngày bận bịu.
Đã qua thời gian tan ca nhưng Hạ Viễn Hàng vẫn bận rộn trong phòng làm việc.
Ông chủ chưa đi nên mấy người làm trợ lý như hắn đương nhiên cũng phải tăng ca cùng. Vì vậy trên tầng cao nhất đèn vẫn sáng trưng.
Sau khi kí tên lên một tập giấy tờ, Hạ Viễn Hàng đặt tập giấy tờ đó sang một bên rồi đặt chiếc bút trên tay xuống. Chiếc ghế xoay tròn 180° đối diện với cửa sổ sát đất.
Ngoài cửa sổ, khắp nơi đều là đèn sáng trưng.
Nhà nhà đều sáng đèn.
Hạ Viễn Hàng đưa tay lên nhéo mi tâm, có chút mệt mỏi mà thở dài một hơi.
Trong hai năm qua, hắn làm việc không màng ngày đêm, làm việc để bản thân hoàn toàn không có thời gian đi làm mấy chuyện khác, làm như vậy mới không cảm thấy khó chịu. Nhưng những lúc yên tĩnh, trong lòng lại có tư vị này.
Lần nào hắn cũng làm việc đến khuya mới về nhà. Mẹ hắn luôn để lại cho hắn một ngọn đèn nhỏ. Cho dù cũng ấm áp, nhưng không phải là kiểu ấm áp trong kí ức nữa, càng không có người vừa nghe thấy tiếng đã chạy ra mở cửa, mỉm cười dịu dàng đón hắn vào, niểm nở hỏi han ân cần rồi dọn cơm nước cho hắn.
Mỗi khi nhớ lại thời gian đó, hắn mới thực sự lĩnh hội được cái gì gọi là cô độc.
Không biết, cô gần đây thế nào rồi?
Lúc này, điện thoại di động đột nhiên réo lên.
Hắn nhìn lướt qua dãy số, nhất thời nhíu mày: “Yên Lương Thần làm sao vậy?”
“Tôi cũng vừa mới biết, hôm qua cô ấy được thả ra trước thời hạn rồi. Còn người đi đâu thì tôi không biết.”
Cúp cú điện thoại kia, Hạ Viễn Hàng vội vàng bấm số Yên Cảnh Thiên thì nhận được hồi âm rằng: “Chúng tôi cũng không biết chuyện này, Yên Lương Thần vẫn chưa về nhà, cũng không liên lạc với chúng tôi!”
Chết tiệt!
Hạ Viễn Hàng trầm gương mặt xuống, cầm áo khoác rồi vội vã đi ra khỏi phòng làm việc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook