Tháng Năm Vô Tình Phụ Lòng Tôi
-
Chương 2
Bởi vì bụng đau, Yên Lương Thần sợ xảy ra điều gì bất trắc nên đã quay lại nơi làm phẫu thuật cấy ghép phôi thai nằm nửa ngày rồi mới về.
Khi trở về nhà, trời đã tối.
Trong nhà tối om vắng vẻ, chắc bọn họ đều đã đến bệnh viện để chăm sóc Nhan Lạc Tuyết.
Yên Lương Thần bật đèn, cảm thấy trong nhà có cái gì đó không đúng lắm nhưng cô cũng không thèm bận tâm, đi thẳng về phòng ngủ.
Vừa mở cửa ra, cô liền ngây người.
Bức ảnh cưới to đùng treo trên đầu giường đã mất tích.
Nhìn kỹ lại một lượt, tất cả những thứ thuộc về cô trong phòng ngủ đều không cánh mà bay!
Yên Lương Thần chạy nhanh đến tủ quần áo, mở ra, quả nhiên quần áo và đồ dùng hàng ngày đều không thấy nữa.
Cuối cùng cô cũng đã ý thức được tại sao khi bước vào cửa lại có cảm giác không đúng! Tất cả đồ đạc thuộc về cô trong căn nhà này đều đã được dọn dẹp sạch sẽ!
Lúc này, phía dưới lầu bỗng truyền đến động tĩnh.
Yên Lương Thần quay người chạy xuống cầu thang, quả nhiên nhìn thấy Hạ Viễn Hàng cơ thể mỏi mệt xuất hiện trong phòng khách. Sống mũi cô cay cay, cô vừa bước xuống lầu vừa nghẹn ngào hỏi: "Đồ của em đâu? Tại sao đồ của em đều không thấy đâu nữa?"
Hạ Viễn Hàng thấy nước mắt ngân ngấn trong mắt cô, liền chau mày.
"Đều đã đóng gói cả rồi, ở phòng khách."
"Hạ Viễn Hàng, ý của anh là sao? Anh muốn đuổi em ra khỏi nhà sao?"
Yên Lương Thần bước đến trước mặt hắn, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, cô không dám tin hắn lại vô tình đến vậy.
"Nếu đã biết vì bị bệnh máu trắng, không muốn liên lụy đến tôi nên Lạc Tuyết mới rời đi, đương nhiên tất cả sẽ trở về nguyên dạng." Hạ Viễn Hàng lôi ra một tờ giấy ly hôn giống như ảo thuật gia, đưa cho cô: "Ký đi."
Cho nên bọn họ nói Nhan Lạc Tuyết chết rồi, thực ra chỉ là lời trong lúc tức giận?
Yên Lương Thần cướp lấy tờ giấy ly hôn rồi ném sang một bên, đưa tay nắm lấy vạt áo của hắn.
"Vậy em là gì? Chúng ta đã kết hôn bốn năm rồi, em là gì chứ? Em chỉ là tu hú chiếm tổ chim thôi đúng không? Bây giờ con chim nhỏ Nhan Lạc Tuyết quay về rồi, con chim ngói là em nên lập tức cuốn xéo đúng không?"
Hạ Viễn Hàng đẩy cô ra, bởi vì không thể nhẫn nại được mà lông mày lại càng trở nên cau có.
"Yên Lương Thần, bốn năm trước cô cũng biết người tôi yêu là Lạc Tuyết, bây giờ cô cứ mãi dây dưa như vậy là ý gì? Vì sao chúng ta kết hôn, cô là người rõ nhất. Cho nên tất cả vốn là do cô đơn phương, cô khăng khăng muốn gả cho tôi, cái này có thể trách ai được đây?"
Yên Lương Thần bị những lời này đâm cho đau nhói, lảo đảo lùi về phía sau, trái tim đau đớn như bị xé làm trăm mảnh, máu me đầm đìa.
Trước sau hắn đều không chịu tin, đêm phóng đãng lúc đó chỉ là sự cố.
"Đêm hôm đó không phải do em sắp đặt, tại sao anh không tin chứ? Hơn nữa bốn năm nay, em cố gắng trở thành người vợ tốt, cố gắng trở thành con dâu tốt, cố gắng khiến mọi người đều vui vẻ hài lòng, là em đã sai sao?"
Vì sao Nhan Lạc Tuyết vừa xuất hiện, sự cố gắng vun đắp hạnh phúc của cô liền sụp đổ?
"Đủ rồi!" Hạ Viễn Hàng lạnh lùng quát lớn, trong lòng buồn bực: "Tôi không muốn nghe những lời này nữa. Cô nhất định phải ly hôn, không muốn ly hôn cũng phải ly hôn! Qua mấy ngày nữa Lạc Tuyết sẽ trở về, tôi hy vọng cô rời khỏi đây trước lúc đó."
"Nếu em không đi thì sao?"
"Cơ thể Lạc Tuyết không tốt, cô muốn ở lại làm bảo mẫu để chăm sóc cô ấy cũng được, nhưng nhất định phải ly hôn."
Yên Lương Thần cắn chặt môi, không kìm được nước mắt.
"Cô cũng nên biết, nếu tôi đã muốn thì việc ly hôn này không cần phải có sự đồng ý của cô. Tôi để cho cô kí tên là thể hiện tôi tôn trọng cô. Sau khi ly hôn, căn chung cư ở Thành Đông sẽ là của cô, hai chiếc xe trong hầm cô tự chọn lấy một cái, còn nữa, chiếc thẻ phụ của tôi cô cứ giữ lấy, như vậy đi."
Hạ Viễn Hàng nhấc chân định rời đi.
"Không!" Yên Lương Thần nhanh chân xông tới, ôm chặt lấy eo hắn từ đằng sau: "Viễn Hàng, đừng đối xử với em như vậy! Em biết không ai có thể thay thế Nhan Lạc Tuyết trong lòng anh! Hiện tại cô ấy mắc bệnh, anh muốn chăm sóc cô ấy em tuyệt đối không có ý kiến gì. Thậm chí, em có thể cùng anh chăm sóc cô ấy, bù đắp cho cô ấy. Anh đừng ly hôn với em được không?"
"Không thể." Hạ Viễn Hàng kéo tay cô ra, quay người rời đi, thái độ quyết liệt: "Vị trí Hạ phu nhân thuộc về Lạc Tuyết."
Dứt lời, hắn lại cất bước rời đi.
"Hạ Viễn Hàng, em sẽ không đi đâu, trừ khi em chết!"
Khi trở về nhà, trời đã tối.
Trong nhà tối om vắng vẻ, chắc bọn họ đều đã đến bệnh viện để chăm sóc Nhan Lạc Tuyết.
Yên Lương Thần bật đèn, cảm thấy trong nhà có cái gì đó không đúng lắm nhưng cô cũng không thèm bận tâm, đi thẳng về phòng ngủ.
Vừa mở cửa ra, cô liền ngây người.
Bức ảnh cưới to đùng treo trên đầu giường đã mất tích.
Nhìn kỹ lại một lượt, tất cả những thứ thuộc về cô trong phòng ngủ đều không cánh mà bay!
Yên Lương Thần chạy nhanh đến tủ quần áo, mở ra, quả nhiên quần áo và đồ dùng hàng ngày đều không thấy nữa.
Cuối cùng cô cũng đã ý thức được tại sao khi bước vào cửa lại có cảm giác không đúng! Tất cả đồ đạc thuộc về cô trong căn nhà này đều đã được dọn dẹp sạch sẽ!
Lúc này, phía dưới lầu bỗng truyền đến động tĩnh.
Yên Lương Thần quay người chạy xuống cầu thang, quả nhiên nhìn thấy Hạ Viễn Hàng cơ thể mỏi mệt xuất hiện trong phòng khách. Sống mũi cô cay cay, cô vừa bước xuống lầu vừa nghẹn ngào hỏi: "Đồ của em đâu? Tại sao đồ của em đều không thấy đâu nữa?"
Hạ Viễn Hàng thấy nước mắt ngân ngấn trong mắt cô, liền chau mày.
"Đều đã đóng gói cả rồi, ở phòng khách."
"Hạ Viễn Hàng, ý của anh là sao? Anh muốn đuổi em ra khỏi nhà sao?"
Yên Lương Thần bước đến trước mặt hắn, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, cô không dám tin hắn lại vô tình đến vậy.
"Nếu đã biết vì bị bệnh máu trắng, không muốn liên lụy đến tôi nên Lạc Tuyết mới rời đi, đương nhiên tất cả sẽ trở về nguyên dạng." Hạ Viễn Hàng lôi ra một tờ giấy ly hôn giống như ảo thuật gia, đưa cho cô: "Ký đi."
Cho nên bọn họ nói Nhan Lạc Tuyết chết rồi, thực ra chỉ là lời trong lúc tức giận?
Yên Lương Thần cướp lấy tờ giấy ly hôn rồi ném sang một bên, đưa tay nắm lấy vạt áo của hắn.
"Vậy em là gì? Chúng ta đã kết hôn bốn năm rồi, em là gì chứ? Em chỉ là tu hú chiếm tổ chim thôi đúng không? Bây giờ con chim nhỏ Nhan Lạc Tuyết quay về rồi, con chim ngói là em nên lập tức cuốn xéo đúng không?"
Hạ Viễn Hàng đẩy cô ra, bởi vì không thể nhẫn nại được mà lông mày lại càng trở nên cau có.
"Yên Lương Thần, bốn năm trước cô cũng biết người tôi yêu là Lạc Tuyết, bây giờ cô cứ mãi dây dưa như vậy là ý gì? Vì sao chúng ta kết hôn, cô là người rõ nhất. Cho nên tất cả vốn là do cô đơn phương, cô khăng khăng muốn gả cho tôi, cái này có thể trách ai được đây?"
Yên Lương Thần bị những lời này đâm cho đau nhói, lảo đảo lùi về phía sau, trái tim đau đớn như bị xé làm trăm mảnh, máu me đầm đìa.
Trước sau hắn đều không chịu tin, đêm phóng đãng lúc đó chỉ là sự cố.
"Đêm hôm đó không phải do em sắp đặt, tại sao anh không tin chứ? Hơn nữa bốn năm nay, em cố gắng trở thành người vợ tốt, cố gắng trở thành con dâu tốt, cố gắng khiến mọi người đều vui vẻ hài lòng, là em đã sai sao?"
Vì sao Nhan Lạc Tuyết vừa xuất hiện, sự cố gắng vun đắp hạnh phúc của cô liền sụp đổ?
"Đủ rồi!" Hạ Viễn Hàng lạnh lùng quát lớn, trong lòng buồn bực: "Tôi không muốn nghe những lời này nữa. Cô nhất định phải ly hôn, không muốn ly hôn cũng phải ly hôn! Qua mấy ngày nữa Lạc Tuyết sẽ trở về, tôi hy vọng cô rời khỏi đây trước lúc đó."
"Nếu em không đi thì sao?"
"Cơ thể Lạc Tuyết không tốt, cô muốn ở lại làm bảo mẫu để chăm sóc cô ấy cũng được, nhưng nhất định phải ly hôn."
Yên Lương Thần cắn chặt môi, không kìm được nước mắt.
"Cô cũng nên biết, nếu tôi đã muốn thì việc ly hôn này không cần phải có sự đồng ý của cô. Tôi để cho cô kí tên là thể hiện tôi tôn trọng cô. Sau khi ly hôn, căn chung cư ở Thành Đông sẽ là của cô, hai chiếc xe trong hầm cô tự chọn lấy một cái, còn nữa, chiếc thẻ phụ của tôi cô cứ giữ lấy, như vậy đi."
Hạ Viễn Hàng nhấc chân định rời đi.
"Không!" Yên Lương Thần nhanh chân xông tới, ôm chặt lấy eo hắn từ đằng sau: "Viễn Hàng, đừng đối xử với em như vậy! Em biết không ai có thể thay thế Nhan Lạc Tuyết trong lòng anh! Hiện tại cô ấy mắc bệnh, anh muốn chăm sóc cô ấy em tuyệt đối không có ý kiến gì. Thậm chí, em có thể cùng anh chăm sóc cô ấy, bù đắp cho cô ấy. Anh đừng ly hôn với em được không?"
"Không thể." Hạ Viễn Hàng kéo tay cô ra, quay người rời đi, thái độ quyết liệt: "Vị trí Hạ phu nhân thuộc về Lạc Tuyết."
Dứt lời, hắn lại cất bước rời đi.
"Hạ Viễn Hàng, em sẽ không đi đâu, trừ khi em chết!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook