QUYỂN I: TIẾNG VE SẦU
✦SUMMER PLAYLIST✦
01 – Okinawa
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video.

Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
♫ I want to stay by the sea
Watching turn into red ♫

Đặng Ngọc Kỳ lén nhìn Lâm Tri Hạ, trái tim thiếu nữ đập rộn ràng như pháo nổ.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng vận may của mình lại tốt đến vậy, vừa chuyển tới phòng thí nghiệm đã được phân làm trợ lý cho tiền bối Lâm tiếng tăm lẫy lừng.
Giáo sư Lâm Tri Hạ – ngôi sao của khoa sinh học đại học Đông Hoa, hai mươi bảy tuổi đã đạt học vị tiến sĩ, được không biết bao nhiêu đàn em trong chuyên ngành lân la muốn làm quen.
Nhưng điều cô không ngờ nhất là Lâm Tri Hạ hóa ra chẳng ăn ảnh chút nào, bởi nhìn anh ngoài đời trông đẹp hơn nhiều so với trên mạng.

Khuôn mặt anh trắng nõn tuấn tú, đôi môi hồng góc viền sắc sảo, lại thêm vầng trán cao đầy khí khái.

Vóc người anh cao ráo, thon dài, nom đẹp mà chẳng lộ vẻ nữ tính.
Đáng tiếc thay tiền bối Lâm lại không biết quý trọng khuôn mặt mình lắm, quanh năm anh cứ để mãi kiểu tóc rối bù, đeo đôi kính đã cũ, khoác chiếc sơ mi dài tay bạc màu sắp rách, chân đi đôi giày chơi bóng cũ mèm, đúng là chỉ quan tâm sao cho bản thân thoải mái nhất.
Ngày hôm nay có người nổi tiếng đến trường học cắt băng khánh thành phòng thí nghiệm sinh học mới xây, cả khoa ai ai cũng phải mặc quần áo chỉnh tề, Lâm Tri Hạ mới miễn cưỡng vận vest, còn làm bộ làm tịch mà thắt thêm chiếc ca vát.
Áo sơ mi trắng như tuyết kết hợp với quần tây đen làm tôn lên vòng eo nhỏ và đôi chân dài miên man của Lâm Tri Hạ.

Vóc người tốt đến vậy lại thường bị giấu trong quần bò áo phông, tựa như viên ngọc quý bị che khuất.
"Hồi hộp hả?" Lâm Tri Hạ bỗng quay đầu nhìn sang.

Giọng nói của anh có chút lười nhác không thể diễn tả xen lẫn dịu dàng, khiến ai nghe cũng cảm thấy thoải mái.
Đặng Ngọc Kỳ sững sờ, trong lòng không hiểu ra sao.
"Thịnh Lãng ấy." Lâm Tri Hạ cười, "Con gái các em không phải đều rất thích anh ta sao? Lát nữa được gặp rồi, hẳn là phấn khích lắm nhỉ?"
Đúng rồi, khách quý cần phải tiếp đón ngày hôm nay chính là siêu sao nổi tiếng Thịnh Lãng.
Xuất thân từ vận động viên, hắn là người mẫu quốc tế, nghệ sĩ nổi danh đình đám.

Vài năm nay hắn tự mở một thương hiệu thời trang, chủ yếu nhắm vào thị trường giới trẻ, đã mở được một số chi nhánh gần các trường cao đẳng, đại học.
Một nhà tư bản công nghiệp, một người có tiếng tăm đến vậy lại rất nhiệt tình với sự nghiệp giáo dục.

Đợt trước, hắn vừa quyên tặng cho khoa sinh học đại học G gần một nghìn dụng cụ thí nghiệm.
Hành động ấy đã khiến toàn Internet chấn động.

Lãnh đạo của trường còn cảm động đến mức tổ chức rầm rộ một buổi gặp mặt cảm ơn cho riêng mình hắn.
Đừng nói đến nhóm bạn học nữ, ngay cả các nam sinh cũng tút tát lại bộ dạng chó gặm của mình, vô cùng trông mong sự xuất hiện của vị đại minh tinh kiêm kim chủ này.
"Em không phải fan anh ta." Đặng Ngọc Kỳ cười, "Tiền bối Lâm thích Thịnh Lãng lắm ạ?"
"Cũng khá thích." Lâm Tri Hạ nhìn tấm áp phích lớn sặc mùi tâng bốc trong phòng hội nghị, nở nụ cười có phần tinh nghịch, "Trông rất đẹp."
Áp phích là do chính tay các sinh viên làm, và chừng ấy thôi đã đủ để phản ánh thực trạng thiếu kinh phí của khoa hiện nay.

Cả tấm áp phích đều thể hiện sự luyện tập chăm chỉ của những người mới bắt đầu học dùng Photoshop, trông đơn giản nhưng phù hợp cho việc ăn mừng.
Chính giữa tấm áp phích, một nam người mẫu điển trai mặc bộ âu phục thủ công tinh xảo, hai tay đút vào túi quần.

Vẻ mặt hắn hờ hững, nom lạnh lùng mà xa cách, diện mạo quả thật không phải bàn cãi, đẹp đến chói mắt.
Thịnh Lãng là con lai, hai dòng máu pha vào nhau đến độ vừa phải khiến đường nét khuôn mặt hắn trông vô cùng sắc sảo nhưng không quá đậm chất phương Tây.


Chỉ có đôi con ngươi xanh biếc như viên ngọc bích trong suốt lấp lánh là bằng chứng cho huyết thống của hắn, cũng là dấu ấn cá nhân của riêng con người này.
"Làm sao lại có người đẹp trai đến vậy cơ chứ?" Một cô gái đứng sau Lâm Tri Hạ đang nhỏ giọng thầm thì với bạn mình, "Các cậu xem quảng cáo Tom Ford của anh ấy chưa? Từ dáng người đến khí chất đều hoàn hảo kinh khủng luôn, trông bảnh đến mức khiến tớ choáng váng cả đầu óc!"
"Chưa nhìn nhiều lắm, mới có bảy mươi, tám mươi lần thôi à." Nữ sinh bên cạnh phụ họa, "Này cơ ngực cơ bụng kia, này vòng eo bắp chân nọ...!Nói mới nhớ, trước đây tớ chỉ hay đu idol thôi, nhưng từ khi biết đến Thịnh Lãng, tớ bắt đầu học được cách thưởng thức vẻ đẹp của các siêu mẫu nam cơ đấy."
"Với nhan sắc kia thì chắc Thịnh Lãng chẳng có địch thủ nào ở Đông Á đâu ha? Đáng tiếc anh ấy chỉ hay đi show chứ không nhận đóng phim.

Tại sao kỹ năng diễn xuất của các mỹ nhân hầu như đều gượng gạo thế nhỉ?"
"Lang quân nhà chúng ta không cần phải biết diễn xuất, anh ấy chỉ cần đứng đó đẹp như hoa là được rồi!"
Một nam sinh cũng không nhịn được chêm vào: "Đẹp trai, có tiền, đặc biệt là còn ra tay hào phóng...!Tôi cũng muốn có một kim chủ như vậy!"
"Tiền bối Trương chuẩn bị dâng cúc lên cho lão đại hay sao?"
"Này này! Quá thô tục rồi! Không phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội tí nào hết!"
Mọi người cùng nhau cười đùa vui vẻ.
Ấy thế tâm tư Đặng Ngọc Kỳ lại chẳng hề đặt trên người vị minh tinh kia.
Cô ngồi bên cạnh Lâm Tri Hạ, cẩn thận thăm dò: "Nghe nói anh vừa mua một căn nhà lớn gần ga số Ba chỗ tàu điện ngầm phía Đông ạ? Giá nhà ở đó đắt như vậy, một mình anh ở hay vẫn sống chung với ba mẹ?"
"Cha mẹ tôi mất rồi." Lâm Tri Hạ đáp, "Tôi ở cùng một người bạn, nhưng người ta không hay về lắm.

Chỉ có mình tôi với Lão Lang thôi."
Lão Lang là chó Lâm Tri Hạ nuôi, thuộc giống chó chăn cừu Trung Quốc thuần chủng.

Tuy vậy nó đã hơi lớn tuổi, cho nên tên gọi cũng được nâng cấp từ Tiểu Lang lên Lão Lang.
Lâm Tri Hạ đúng là con sen đích thực, coi chú chó già kia y như bảo bối quý giá, đến màn hình khóa điện thoại cũng là ảnh anh và chó chụp chung.
Người có tài có sắc, cha mẹ đều đã mất, kinh tế dư dả như thế thì ắt sẽ có bạn gái rồi.
Trái tim Đặng Ngọc Kỳ lạnh lẽo như làn nước trong ao cá mùa xuân.
"Ở cùng anh là nữ ạ?"
"Là nam." Lâm Tri Hạ đáp.
Đặng Ngọc Kỳ mừng thầm: "Bạn bè ở cùng nhau, hình như không tiện hẹn hò cùng bạn gái lắm?"
Lâm Tri Hạ cười nhẹ: "Nếu không có bạn gái thì chẳng có gì bất tiện cả."
Ngoài cửa vang lên một trận xôn xao, tiếng người ồn ào xen lẫn tiếng bấm máy ảnh vọng tới tận bên trong.
Một người đàn ông cao lớn được mọi người vây quanh, sải bước tiến vào phòng hội nghị.
Chiều cao một mét tám mươi tám khiến người ta cảm giác Thịnh Lãng cứ như hạc giữa bầy gà khi đứng cùng những người khác.

Đối với một người mẫu nam hàng đầu mà nói, vẻ ngoài thật ra chỉ là thứ yếu, vóc dáng và khí chất mới là thứ làm hắn trở nên xuất chúng hơn người.
Hắn mặc bộ vest màu xanh nước biển trang nghiêm, tuyệt nhiên không làm điệu làm bộ hay cau mày lần nào.

Mỗi bước Thịnh Lãng đi đều vững vàng mạnh mẽ, âm thanh như nện từng nhịp xuống đất.
Người đàn ông này trời sinh đã biết phát sáng, ánh mắt mọi người không muốn nhìn vào hắn cũng khó.
Đặng Ngọc Kỳ chẳng rõ đây có phải ảo giác của chính cô hay không.
Sau khi Thịnh Lãng bước vào, hắn không vội nhìn ban lãnh đạo đang nghênh đón mình mà lại liếc sang bên bọn họ một cái.
Trong fandom của hắn có lưu truyền cái biệt danh "Lang vương", nghe đâu bởi vì đôi con ngươi màu xanh lục kia nom hệt như chó sói vào ban đêm.

Hôm nay đích thân trông thấy mới phát hiện lời đồn kia đúng thật là danh bất hư truyền.
Đặng Ngọc Kỳ bị ánh mắt nọ xẹt qua, cô theo bản năng run lẩy bẩy, không nhịn được co rụt lại vào sau lưng Lâm Tri Hạ.
"Vị này chính là giáo sư trẻ nhất của khoa chúng tôi, Lâm Tri Hạ." Trưởng khoa nhiệt tình giới thiệu, "Việc quyên tặng dụng cụ và máy móc của ngài Thịnh đây đã trợ giúp rất lớn cho đề tài của giáo sư Lâm đấy!"
Lâm Tri Hạ ung dung đứng dậy, tiến lên nắm tay Thịnh Lãng.
"Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của ngài Thịnh cho sự nghiệp giáo dục." Lâm Tri Hạ nhắc lại những lời mà bản thân anh đã sớm chuẩn bị, "Tôi và các em học sinh nhất định sẽ không làm phụ sự kỳ vọng của ngài."
Nghe thì khách sáo đến cùng cực, nhưng trong giọng nói anh vẫn luôn mang theo tia lười nhác, tựa như đang giữ lại sự cứng rắn và ngông nghênh cho riêng mình.
"Khách khí rồi, giáo sư Lâm." Thịnh Lãng mỉm cười, vẻ dịu dàng dần lan ra từ khóe môi đến đuôi lông mày, "Này chỉ là chút tấm lòng nho nhỏ thôi.

Có thể cống hiến cho sự nghiệp khoa học, đặc biệt là giúp đỡ thầy đây luôn là vinh hạnh của tôi."

Người đàn ông này thực sự rất quyến rũ, ngay cả giọng nói của hắn cũng đạt đến tiêu chuẩn "siêu trầm", nghe chân thành mà còn vương chút khàn khàn khiến đám sinh viên trẻ tuổi máu nóng đầy đầu, tới Đặng Ngọc Kỳ còn phải mặt đỏ tim đập một phen.
Trước đây cô chỉ luôn thích loại ôn hòa như ngọc, tài hoa hơn người giống Lâm Tri Hạ.

Nhưng hôm nay được tận mắt thấy Thịnh Lãng, cô không thể không thừa nhận người này vô cùng có sức hút, chẳng trách đến cả đám bạn học nam cũng có phần ngưỡng mộ hắn.
Được ban lãnh đạo giao phó, Lâm Tri Hạ sẽ là người chủ yếu tiếp đãi Thịnh Lãng ngày hôm nay.

Anh dẫn Thịnh Lãng tham quan phòng thí nghiệm, vừa đi vừa giải thích cặn kẽ từng điều một.

Chỉ tiếc rằng mọi thứ cứ như đàn gảy tai trâu, bởi trông Thịnh Lãng mờ mịt nhìn chằm Lâm Tri Hạ là biết ngay hắn chẳng hiểu đống thuật ngữ chuyên nghiệp đó tí nào sất.
Tuy vậy nhờ vào vẻ ngoài điển trai, bộ dạng mù mờ của hắn lại được đánh giá là "dễ thương" dưới góc nhìn của hội con gái.
"Đẹp trai mà ngốc thì dễ thương, còn xấu mà dốt thì là gì nhỉ?"
"Thì vẫn cứ là xấu thôi! Người đã xấu thì không xứng có nhiều tính từ để gọi!"
Nhóm con gái cười khúc khích một trận.
"Khí chất của Thịnh Lãng đỉnh thật đấy, trông đúng chuẩn công tử nhà giàu luôn."
"Thật ra xuất thân của anh ấy không được vậy đâu, khi còn bé nhà nghèo lắm, sống cùng với bà ngoại đấy."
"Để đạt được thành tựu như ngày hôm nay, chắc chắn anh ấy đã phải chịu không ít cực khổ..."
Đặng Ngọc Kỳ có chút khinh thường đám con gái nọ.
Nghe nói xuất thân của Lâm Tri Hạ cũng không tốt lắm, được đi học phần lớn là nhờ đạt học bổng của trường, mà so ra thì anh thông minh hơn Thịnh Lãng nhiều.
Ấy vậy, sự thân thiện dễ gần của Thịnh Lãng còn nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Tham quan phòng thí nghiệm xong, Thịnh Lãng bèn mời Lâm Tri Hạ và nhóm sinh viên đi ăn bữa tối.
Hắn đặt một phòng lớn tại nhà hàng đồ Nhật cao cấp nhất trong vùng, thết đãi chừng mười giáo sư và sinh viên món bò Kobe nổi tiếng.

Chủ nhà hàng là bạn của Thịnh Lãng còn đích thân đứng ra làm thịt bò, múa dao siêu đến độ hoa cả mắt.
Hội học sinh vây quanh Thịnh Lãng chật kín như hoa mẫu đơn, mà Lâm Tri Hạ thì ngồi một bên, yên lặng uống rượu.
Lâm Tri Hạ thích ăn đồ ngọt – đây là điều Đặng Ngọc Kỳ đã nghiệm ra được sau khi quan sát anh vài ngày.

Vậy nên, chai rượu mơ kiểu Nhật chua chua ngọt ngọt rất nhanh đã chiếm được sự ưu ái của Lâm Tri Hạ.
Lúc đám bạn học vội vàng xin Thịnh Lãng ký tên chụp ảnh, Đặng Ngọc Kỳ vẫn nán lại bên cạnh Lâm Tri Hạ, chốc chốc rót rượu cho anh.
"Cứ kệ anh đi, em ra chơi cùng mọi người kìa." Lâm Tri Hạ có chút ngượng ngùng.
"Không sao ạ." Đặng Ngọc Kỳ cười đầy dịu dàng, "Em không phải fan Thịnh Lãng nên không cần tham gia cuộc vui.

Tiền bối hôm nay vất vả rồi, anh còn uống được nhiều thế không ạ? Hay để em gọi ít mì udon cho anh nhé?"
"Không cần đâu." Lâm Tri Hạ cười, "Đàn em Đặng dịu dàng và săn sóc như vậy, sau này ai làm bạn trai em thì đúng là có phúc đấy."
Gò má xinh đẹp của Đặng Ngọc Kỳ ửng hồng, cô lặng nhìn Lâm Tri Hạ uống một hơi cạn sạch rượu trong cốc.
Nồng độ rượu mơ không cao lắm, chẳng biết tửu lượng Lâm Tri Hạ thế nào, thế nhưng chắc chắn anh ấy không thể tự lái xe về nhà, mà vừa lúc mình có thể lái hộ anh ấy...
"Thầy Lâm à, tôi muốn mời thầy một chén." Thịnh Lãng bưng ly rượu tới, chân bước hụt một cái, làm cả ly rượu đổ ụp lên đầu Đặng Ngọc Kỳ.
Đặng Ngọc Kỳ: "..."
Chờ tới khi Đặng Ngọc Kỳ chỉnh đốn lại xong xuôi, bực bội bước ra khỏi nhà vệ sinh, người trong phòng đã đi hơn nửa.
"Tiền bối Lâm sao? Anh ấy vừa mới đi." Tiền bối Vương đáp: "Anh ấy nói sẽ gọi người tới lái giúp, bảo chúng ta không cần để ý tới ảnh..."
Bỗng có tiếng chuông xa lạ vang lên trong túi xách của Đặng Ngọc Kỳ.

Cô không hiểu ra sao, mới móc được từ trong túi một cái điện thoại di động.
Màn hình khóa là ảnh Lâm Tri Hạ và một chú chó lông vàng, vậy thì đây đúng là điện thoại của tiền bối Lâm rồi.

Nhưng sao nó lại rơi vào trong túi mình nhỉ?

Tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng, tên người gọi hiển thị là "Chó săn".

Không chờ Đặng Ngọc Kỳ kịp bắt máy, đầu dây bên kia đã cúp mất.
Dù sao thì cũng chẳng có gì đáng ngại, hôm nay Đặng Ngọc Kỳ ngồi xe Lâm Tri Hạ tới đây, cô vẫn còn nhớ chỗ anh đỗ xe.

Nếu anh mới rời đi, vậy hẳn là chưa đi quá xa.
Vì thế, Đặng Ngọc Kỳ đi thẳng đến tầng ba bãi đậu xe.
Lâm Tri Hạ lái một chiếc xe việt dã màu trắng.

Nom anh nhã nhặn là vậy, không ngờ lại thích loại xe việt dã to con này.
Chiếc xe trắng đậu ở đúng vị trí trong trí nhớ của cô, Đặng Ngọc Kỳ thấy thế bèn bước nhanh hơn.
Càng tới gần, Đặng Ngọc Kỳ chợt dừng lại.
Cái xe đang lay động.

Không kịch liệt lắm, nhưng trông vô cùng rõ ràng.
Cái xe lớn đến vậy, rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì mới khiến nó có thể đong đưa như thế?
Thân là sinh viên chuyên ngành sinh học đã ngoài hai mươi tuổi đầu, Đặng Ngọc Kỳ chẳng còn là đứa bé nhìn gì cũng không hiểu nữa.

Da đầu cô nóng rát một trận, cơn ghen ghét và tức giận xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Là ai? Là đàn chị nào đã thừa cơ chen vào?
Đặng Ngọc Kỳ nhanh chóng sắp xếp lại toàn bộ nữ sinh đã tham gia bữa tiệc ngày hôm nay.

Lượng sinh viên và giảng viên ngưỡng mộ Lâm Tri Hạ không hề ít, cả lớn hơn bé hơn đều có, từ rụt rè đến lớn mật đều đủ cả.

Thế nhưng Lâm Tri Hạ vẫn luôn là bậc quân tử, đối xử với ai cũng rất khách khí, chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

Huống hồ vầng trăng thanh gió mát như tiền bối Lâm sao có thể trực tiếp ở trên xe...!Sao vậy được?
Đặng Ngọc Kỳ cắn môi, cô biết mình nên rời khỏi đây, nhưng lại không ngăn được bản thân chậm rãi tới gần chiếc xe.
Xe ngày một rung lắc hơn, chứng tỏ bên trong đang rất điên cuồng.
Cửa sổ phía sau xe hạ xuống chừng nửa đốt ngón tay, tiếng thở dốc nặng nề từ bên trong bay ra, bị tiếng quạt thông gió nơi bãi đậu xe át đi hơn nửa, nhưng vậy cũng đủ để Đặng Ngọc Kỳ nghe được rõ ràng.
"Này...!Nhẹ một chút..."
Thanh âm khàn khàn mà dịu dàng, trầm thấp mà biếng nhác...!Đây là giọng của Lâm Tri Hạ.
Chưa kịp chuẩn bị đã nghe người đàn ông mình mến mộ phát ra âm thanh mê hoặc nhường ấy, má Đặng Ngọc Kỳ nóng bừng, rồi cô lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Rốt cuộc là đàn chị nào mà lợi hại như thế, đến cả tiền bối Lâm còn không chịu được?
Tiếng Lâm Tri Hạ đứt quãng vang lên theo từng chuyển động xe, xen lẫn trong đó là sự vui sướng khiến ai nghe cũng phải mặt đỏ tai hồng một phen.
Đặng Ngọc Kỳ chỉ muốn bịt lỗ tai mình lại.
Một vị tiền bối lạnh lùng xa cách đến vậy, sao có thể phát ra âm thanh như thế...!Thật sự quá là...
Xe bỗng dưng chấn động một cái, truyền tới tai cô là tiếng đánh thật to.
"Bảo anh nhẹ một chút cơ mà, đồ súc sinh này!"
Đặng Ngọc Kỳ chưa từng nghe giọng điệu ấy của Lâm Tri Hạ bao giờ.

Nghe vừa quyến rũ lại ngọt ngào, hệt như ly rượu mơ trong bữa tiệc tối ban nãy, chua ngọt đan xen, để lại dư vị tuyệt vời.
Ngay sau đó, từ trong xe vang lên tiếng cười thuần hậu của một người đàn ông khác.
"Tôi là chó của em đấy, không phải súc sinh thì là cái gì?"
Đặng Ngọc Kỳ như bị tia sét trên trời đánh trúng đỉnh đầu, bổ một đường tới gót chân, khiến cô tan ra thành từng mảnh tro bụi.
Giọng nói trầm ấp và vang vọng kia là thứ Đặng Ngọc Kỳ đã nghe qua nhiều lần, nghe nhiều tới mức thành quen.
Đó là giọng của Thịnh Lãng!
Người còn lại trong xe chẳng phải đàn chị mạnh mẽ, cũng nào phải đàn em xinh đẹp, mà chính là Thịnh Lãng!
Siêu sao trên đỉnh cao danh tiếng, cả người tỏa ra hào quang chói lòa kia thế mà lại đang ở trong xe cùng với tiền bối Lâm của cô...
Đặng Ngọc Kỳ tưởng chừng trong tai mình chứa đầy tiếng ầm ầm như có đoàn tàu nào chạy qua, làm cô mãi hồi lâu vẫn chưa thể nghe được âm thanh nào khác.
Mà chiếc xe kia lại càng rung kịch liệt hơn lúc trước.
Lâm Tri Hạ tựa hồ đang cắn thứ gì đó, giọng anh nghẹn lại, chỉ còn hơi thở gấp gáp khó nhịn.
Trong đầu Đặng Ngọc Kỳ loạn thành một nùi, đột nhiên nhớ tới tên người gọi hiện lên trên điện thoại di động.
Chó săn...
Thịnh Lãng...
Tôi là chó của em...
Bọn họ...!Đã quen nhau từ lâu rồi sao?!


Cái xe lắc lư thêm một chốc mới chịu dừng hẳn.
Thịnh Lãng cúi người, vén lọn tóc đen ướt nhẹp mồ hôi dấp dính trên khuôn mặt Lâm Tri Hạ, cúi đầu nhìn gương mặt ửng hồng của anh.
Lâm Tri Hạ nằm ngửa ra băng ghế phía sau, cả người đầy mồ hôi, đôi con ngươi nom tựa viên ngọc đen được ngâm trong nước suối.

Trên người anh còn độc chiếc áo sơ mi nhàu nát, khuy áo chỉ có hai cái là may mắn thoát nạn, từ cổ đến vai in đầy dấu răng, chứng tỏ răng người kia sắc đến nhường nào.
"Anh đúng là đồ chó!" Lâm Tri Hạ sờ cổ, đau đến mức rít lên, một lòng muốn thưởng cho Thịnh Lãng vài cái bạt tai.
Thịnh Lãng nắm lấy cổ tay anh, đem người ấn xuống, hôn chóc một cái vào đôi môi sưng đỏ của anh.
"Em nói xem mình có nên bị giáo huấn không?" Khi Thịnh Lãng nói chuyện, răng nanh của hắn thoáng hiện ra, đôi mắt xanh biếc như bừng sáng giữa buồng xe tối tăm.

"Tôi mới ra ngoài được nửa tháng, em đã dụ được một cô nhóc ra bưng trà, rót rượu cho mình.

Anh bạn nhỏ à, sao em lại không biết an phận như vậy chứ?"
Vẻ đẹp của Thịnh Lãng quả thật đánh sâu vào thị giác người nhìn.

Hắn mang trong mình hai dòng máu Đức và Trung Quốc, gen của cha mẹ hòa hợp trong người hắn đến lạ.

Lúc thường trông hắn vô cùng nho nhã, nhưng khi mất hứng sẽ hiện về nguyên hình một con sói đói bụng đang nhe răng chực chờ.

Đầy mê hoặc, đầy sắc bén, hắn dụ dỗ con mồi từng bước đến gần, sau đó nhân lúc con mồi không phòng bị mà cắn vào cổ.
Thế nhưng, Lâm Tri Hạ không hề sợ Thịnh Lãng.
"Này nhé, anh suốt ngày làm điệu làm bộ trên TV, trêu chọc các chị em đầy rẫy ra kia kìa mà còn không cho em uống rượu đàn em rót? Bỏ em ra, cái tên chó tiêu chuẩn kép này!"
Thịnh Lãng không chịu buông, Lâm Tri Hạ bèn giơ chân định đạp vào mặt hắn.

Nhan sắc này của Thịnh Lãng đã được mua bảo hiểm cẩn thận, mà Lâm Tri Hạ ngày hôm nay muốn đổ máu với Thịnh Lãng cùng cả cái công ty bảo hiểm kia luôn!
Mắt cá chân gầy guộc bị người đàn ông giữ lấy.

Thịnh Lãng cúi đầu nhìn, con ngươi sâu thẳm, tựa như con sói đánh hơi được mùi máu tanh nồng.
Lâm Tri Hạ vừa nhìn ánh mắt kia đã thấy không ổn, anh vội vàng giãy giụa.
"Đừng làm loạn, anh cũng phải xem đây là chỗ nào nữa chứ! Có chuyện gì thì về nhà rồi nói!"
Thịnh Lãng buông lỏng tay ra, từ sói dữ biến thành con Husky to bự, cười toe toét cọ vào người anh.
"Hạ Hạ à, nửa tháng không gặp, em có nhớ tôi không?"
"Nhớ chứ." Lâm Tri Hạ lơ đãng xoa đầu Thịnh Lãng, "Về thôi, em còn phải cho Lão Lang ăn nữa."
"Còn Tiểu Lang này thì sao?" Thịnh Lãng cọ sống mũi cao thẳng của hắn vào tai Lâm Tri Hạ.
"Cũng cho ăn nốt." Lâm Tri Hạ cười, khẽ nhéo tai Thịnh Lãng, "Em là đồ ăn của anh này."

Thịnh Lãng lái xe về căn biệt thự ven hồ nằm ở vành đai Bốn phía Nam của mình.
Lão Lang chạy ra đón hai người.

Con chó già đã mười tuổi rồi, nom gầy nhưng vẫn khỏe mạnh nhanh nhẹn.

Cậy mình nhiều tuổi, nó chỉ vẫy cái đuôi chào chủ nhân mình cho có lệ.
Thịnh Lãng mở nắp hộp, đổ đầy thức ăn chó cho Lão Lang đói bụng đã lâu, rồi kéo Lâm Tri Hạ vào phòng ngủ, ăn bữa tối dành riêng cho mình.
Xa nhau lâu cảm xúc càng mạnh mẽ, tới khi trận mây mưa kết thúc cũng đã quá nửa đêm.
Lâm Tri Hạ nhắm mắt lại, chìm vào giấc mộng đẹp.
Anh mơ hồ cảm nhận được Thịnh Lãng ôm chặt lấy mình từ phía sau, ngửi tới ngửi lui mặt rồi cổ anh, thật giống như một chú chó đang xác nhận lại vật sở hữu của mình.
Hành động ngang ngược ấy lại khiến Lâm Tri Hạ cảm thấy vô cùng an toàn.
Tư thế ngủ của Thịnh Lãng không tốt cho lắm, hắn rất thích vừa ôm vừa đè lên Lâm Tri Hạ, làm người anh tê cả đi mỗi lần tỉnh dậy.

Lâm Tri Hạ rút cánh tay bị đè ra, bất đắc dĩ nhìn người đàn ông đang khò khè ngủ say trên lồng ngực mình.
Lúc ngủ, trông Thịnh Lãng vừa ngốc vừa đần, làm người ta chỉ muốn véo tai hắn một cái, rồi xoa đầu hắn một trận.
Lâm Tri Hạ ngắm nghía khuôn mặt người yêu, bao thương yêu trong lòng chảy tràn như suối.
Một buổi sớm ngày hè như thế, đắm mình trong bầu không gian im lặng và ấm áp, hưởng thụ những tháng ngày an nhàn và tĩnh lặng là điều mà Lâm Tri Hạ của mười lăm năm trước chẳng bao giờ dám tưởng tượng tới.
Mười lăm năm trước, Lâm Tri Hạ mới tròn mười hai tuổi.
Vào một ngày mưa đầu hạ kia, anh đã gặp một cậu trai tên là Thịnh Lãng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương