Tháng Năm Học Trò
Chương 32: Có một sự hi vọng mang tên tuyệt vọng

23h

Sân bay Tokyo quốc tế...

Một đôi trai gái trông rất giống nhau đang thu hút mọi ánh nhìn từ khi vào cổng sân bay. Cả hai ngồi nghỉ ở một chiếc ghế trong khi đợi đến giờ bay.

-"Cự Giải không đến tiễn chị à?"Nhân Mã bỗng nhớ ra gì đó nhìn sang Sư Tử.

-"Cậu ấy có việc ở công ty, có gửi lời nhắn tới chị rồi!" Sư Tử mỉm cười.

-[Hãng hàng không Tokyo Airline xin thông báo. Chuyến bay NB- 3047 khởi hành từ Tokyo đến New York, Mỹ chuẩn bị cất cánh. Đề nghị tất cả các hành khách nhanh chóng về khu vực phòng chờ. Airline Airline announces Tokyo...]

-"Đi thôi."

Cả hai cùng đứng dậy kéo vali đi. Nhân Mã như chờ đợi ai đó. Bạch Dương sao? Cô sẽ đến ư? Phũ phàng. Anh nhìn đồng hồ, thở dài nặng nhọc kéo vali đi sau Sư Tử.

Bỗng cánh cửa sân bay bật mở. Một cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn màu hồng chạy vào. Mặt còn lấm tấm mồ hôi. Cô đi loanh quanh như tìm ai đó. Nhưng ở đây quá rộng, quá nhiều người để cô tìm được người đó. Bỗng một bóng hình cao to đập vào mắt cô. Bạch Dương lấy hết sức lực còn lại về phía người con trai đang kéo trước vali. Lồng ngực cô đập liên hồi. Cô không quan tâm. Anh đi thì cô phải làm thế nào? Cô đang nghĩ cái gì vậy! Za!!~

Sư Tử và Nhân Mã lấy vali sau khi đã đi qua khi vực an ninh. Nhân Mã không quay đầu lại, vì anh không nghĩ đến Bạch Dương sẽ ở đó. Cô giận anh, cũng đúng thôi. Là tại anh. Sư Tử biết thừa thẳng em yêu (quái) quý của mình hiện giờ trong đầu chỉ có hai từ "Bạch Dương" và hiện giờ nó chỉ đang mong là Bạch Dương ở đây. Sư Tử thở dài, cô cũng không tin là Bạch Dương có thể đến đây, dù gì cũng đến giờ rồi...

Ngoài sự đoán của hai chị em, cô gái xinh đẹp tức tốc chạy lại, mồ hôi đầm đìa.

-"NHÂN MÃ!"

Nhân Mã phút chốc giật mình. Anh nghĩ nó chỉ là tưởng tượng nên không quay đầu lại. Nói chung là Bạch Dương vẫn đang chạy tại vì lúc nãy nói hơi xa. Cô vô thức đứng lại ở một khoảng cách nhất định, chỉ thẳng ngón tay vào Nhân Mã.

-"Tên Nhân Mã chết bầm kia! Đứng lại ngay cho tôi!!"

Nhân Mã lập tức quay đầu lại. Không phải mơ nữa rồi, là thật! Bạch Dương đứng đó...cách anh 3m. Khuôn mặt đầm đìa mồ. Hơi thở vẫn rất khó nhọc. Vụt chạy lại ôm chần lấy Nhân Mã. Sư Tử rớt hàm luôn. Tất cả không hẹn mà cùng nhau hướng mắt thích thú theo dõi cặp đôi này. Sau khi gắn hàm lại Sư Tử lấy luôn cái Galaxy J quay cận cảnh. Nhân Mã ngỡ ngàng không tin vào mắt mình. Cô đang ở đây, đang ôm lấy anh. Ông trời thương anh rồi sao? Anh đơ ra vài giây rồi cũng từ từ đứa tay lên ôm lấy vòng eo thon gọn của Bạch Dương. Bạch Dương đưa đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Nhân Mã.

-"Đừng đi..."

Nhân Mã bỗng nhếch miệng cười. Nhìn Bạch Dương một lúc rồi rồi cũng buông tay ra. Lấy trong vali một hộp quà nhỏ đưa cho Bạch Dương. Xoa đầu cô.Nhân Mã cười một nụ cười dịu hiền.

-"Cậu...cậu vẫn đi sao?"Bạch Dương nắm lấy tay Nhân Mã.

-"Cậu cứ làm như tớ đi luôn ý! Chị tớ đám cưới bên Mỹ nên tớ chỉ sang đấy vài ngày rồi về!" Anh bỗng bật cười, nhẹ nhàng đưa tay lau đi giọt nước mắt của Bạch Dương. Bạch Dương nắm lấy tay Nhân Mã, nhìn ra chỗ khác che dấu khuôn mặt đỏ bừng. Thật đáng yêu! Vô thức anh hôn lên trán Bạch Dương với những tiếng ồ thích thú của mọi người. Anh nhẹ nhàng.

-"Đợi tớ nhé!"

Bạch Dương nhẹ gật đầu. Nhân Mã xách vali quay đi. Bạch Dương mỉm cười mãn nguyện. Thực sự phải cảm ơn Ngọc Trinh.

-"Chà chà, lớn lên em thành diễn viên lá cải cũng nên!"Sư Tử cười trừ nhìn vào cái điện thoại.

-"Chị nói cái gì chứ!?"

Sáng hôm sau...

Sư Tử với Nhân Mã đi thì không khí cũng ủ rũ đi đôi chút vì hai đứa đó nghịch nhất lớp a!~

Bạch Dương bắt đầu mở máy cái mồm buôn chuyện với Thiên Bình và Song Tử. Đám còn lại túm vô nhau bàn tán. Karia vẫn không đi học. Ma Kết bước vào, khuôn mặt đượm buồn, đầu tóc chưa chải, quần áo vẫn chưa được gọn gàng, đôi mắt sưng mà cũng có chút quầng thâm. Kim Ngưu thấy thế lại hỏi. Ma Kết không nói gì, chỉ đi lướt qua. Đập tờ giấy mà Ngọc Trinh viết xuống bàn giáo viên. Bất lực quỵ xuống, cô áp hai bàn tay vào mắt mà khóc, chỉ biết gào lên không vô thức.

-"Ngọc Trinh, cô ấy chết rồi! Các cậu hài lòng chưa!?"

Bạch Dương vô thức hoảng hốt chạy đến bên Ma Kết giặn hỏi. Cô không tin vào tai mình nữa. Ngọc Trinh...chết rồi...

Xử Nữ lãnh đạm đi đến cầm tờ giấy lên đọc. Phút chốc cánh tay run run, cô không thể cầm vững nữa. Tờ giấy đó nhẹ nhàng rơi xuống mũi giầy Xử Nữ. Những dòng chữ trong đấy, cô cảm thấy hối hận.

" Gửi Ma Kết!- Người bạn tuyệt vời nhất của tớ!

Cảm ơn vì vẫn coi tớ là bạn sau những gì tớ đã làm! Khi trở về tớ thấy tình bạn của các cậu thật thân thiết! Tớ đã nghĩ lại, con đường tớ chọn có đúng không? Có lẽ tớ được sinh ra chỉ vì như thế! Ma Kết à, nếu kiếp sau có duyên gặp lại! Chúng ta hãy lại là bạn tốt của nhau một lần nữa nha! Cảm ơn vì đã chăm sóc tớ tối qua! Xin lỗi vì đã không thể làm gì cho cậu! Mà cũng đừng trách Kari - chan nữa nha! Tớ chính là người đã làm những chuyện đó. Cậu hãy gửi lời xin lỗi và lời cảm ơn của tớ đến lớp 12A1 hộ tớ nha! Ma Kết này, cậu hãy quý trọng những gì mình đang có, đừng như tớ nhé! Tớ phải về với bố mẹ đây! Mãi dõi theo cậu!

Ký tên

Ngọc Trinh. "

Nếu nhớ không nhầm thì bố mẹ Ngọc Trinh đã mất từ lúc cô 10 tuổi . Kim Ngưu cảm thấy sót xa, chính anh cũng tránh Ngọc Trinh mà. Chỉ biết cúi xuống an ủi Ma Kết. Không khí ngột ngạt...được bao lâu chứ?

Cô sống...mọi người kinh tởm cô.

Cô chết....mọi người buồn cho cô.

Chẳng lẽ cô dở sống dở chết mọi người mới thấy vui? Đúng là...hư cấu.

Có lẽ người ta gọi là...có một sự hi vọng mang tên tuyệt vọng...nhỉ?

Hi vọng cô không tồn tại...

Và khi cô chết, họ tuyệt vọng...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương