Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)
-
Chương 9
Edit + Beta: Vịt
Hàn Mạc đối với chuyện cậu mang thai kỳ thực rất xoắn xuýt, cậu cũng từng nghĩ tới là Tống Tân Kế lừa cậu, để cho cậu giữ cái phôi thai này lại.
Bất quá muốn cậu tiếp tục tới bệnh viện khác làm kiểm tra sản khoa......
Được rồi, cậu thừa nhận da mặt mình có lúc vẫn là rất mỏng, cậu xấu hổ tới trước mặt người khác không quen thuộc lộ bụng, ít nhất không thích loại ánh mắt bị người coi thành động vật cần bảo vệ nhìn chằm chằm, vậy sẽ làm cho cậu cảm giác mình trần trụi, sau đó ở trên đường phố chạy trốn.
Chậc, chỉ nghĩ chút đã làm cho da đầu cậu ngứa, có loại kích động muốn nhổ từng sợi tóc ngừng ngứa.
Cậu không muốn biến thành tên hói đầu, cho nên cậu lựa chọn lược bỏ khả năng tới bệnh viện khác kiểm tra, ngược lại tin tên quỷ xạo Tống Tân Kế.
Mấy hôm nay Hàn Mạc đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể tránh thoát tầm mắt của cha cậu và dì sinh con ra, mặc dù như thế, nhưng thời gian gần 1 năm phải rời khỏi ngôi nhà quen thuộc đối với cậu mà nói cũng rất không dễ dàng.
Nói thế này đi, Hàn Mạc là một người lưu luyến gia đình, cho dù học đại học 4 năm cậu làm sinh viên trao đổi đi nước ngoài du học, nhưng mỗi tuần cũng phải gọi hai cuộc điện thoại về nhà để nói với cha cậu tình hình cuộc sống của mình, còn phải hỏi một chút công việc của ông cụ và quan tâm tới vấn đề sức khỏe thân thể.
Phía mẹ cậu cũng là như vậy, chỉ là mẹ cậu lúc cậu 16 tuổi đã rời nhà đi, sau đó cậu và cha luôn sống chung một chỗ, đối với mẹ Hàn Mạc cũng rất nhớ, nhưng không có nhiều như đối với cha.
Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên, bụng ngày từng ngày từ từ trở nên lớn, trước 5 tháng cậu vẫn có thể lừa một chút là mình tăng cân, nhưng sau 5 tháng? Chả lẽ chỉ trên bụng nhiều thịt mà chỗ khác không nhiều? Lí do này nói ra chính cậu cũng không tin, quá không có sức thuyết phục.
Còn có một chuyện nghiêm túc nhất, Thiệu Văn Phong theo dõi cậu.
Hai hôm nay Hàn Mạc tới công ty đi làm đều giống như trộm vậy, bình thường lái xe cũng không dám lái, đi làm đều bắt xe, tới cửa lớn công ty liền trực tiếp đầu cũng không quay lại mà xông vào.
Hôm đó lúc lái xe đi làm ở bãi đậu xe gặp phải Thiệu Văn Phong chờ ở nơi đó, người đàn ông kia còn trâng tráo hỏi cậu có phải đang trốn anh ta hay không.
Hàn Mạc nói với bản thân không tính toán với lưu manh, nhưng 3 ngày liền, ngày nào cũng có thể ở bãi đậu xe nhìn thấy Thiệu Văn Phong, Hàn Mạc không bình tĩnh nữa, cậu không thích loại người công tư bất phân thế này, đặc biệt còn là loại lưu manh cung cấp một nửa huyết tinh khác cho phôi thai không thể xử lý sạch trong bụng mình.
Cho nên hiện tại, Hàn Mạc và Hình Thiệu Phong chơi trò ấu trĩ chuột trốn mèo.
Nói đơn giản đi, 3 ngày trước sau khi ở bãi đậu xe ngầm gặp phải Thiệu Văn Phong Hàn Mạc bắt đầu chuyển phương tiện giao thông, hơn một tuần liền từ cửa chính công ty đi vào, như vậy là có thể tránh khỏi ở loại địa phương khá nguy hiểm như bãi đậu xe một mình gặp phải Thiệu Văn Phong.
Sau đó......
Nhìn người đàn ông chắn trước người, Hàn Mạc mặt không biểu tình lui một bước lách qua anh đi về phía trước.
Nam nhân đã đứng đó bất động, cậu liền vượt qua đi là được, không cần thiết theo anh ta làm xung đột chính diện, nhất là ở cửa chính công ty người đến người đi, cậu mỗi ngày đi làm đã là tiêu điểm, hiện tại nhiều hơn Thiệu Văn Phong cao hơn cậu đẹp trai hơn cậu đứng chỗ này.
Hàn Mạc liếc nhìn nhân viên công ty lui tới ánh mắt lén lút liếc Thiệu Văn Phong bĩu môi khinh thường, khẽ hừ một tiếng.
Không phải là đẹp trai chút sao, ở chỗ này chơi cái gì, còn muốn câu dẫn ai sao, hừ!
Thiệu Văn Phong cau mày, đưa tay kéo cậu trở lại.
Dưới chân loạng choạng một cái, trọng tâm Hàn Mạc bất ổn ngã nhào về sau, phản xạ có điều kiện đưa tay bảo vệ bụng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng.
Xong đời, ót cậu sẽ đụng phải mặt đất.
"Hàn Mạc!" Bên cạnh có người sợ hãi kêu một tiếng, cậu đụng vào trong ngực Tống Kế Nghiệp, ngẩng đầu nhìn ánh mắt khẩn trương của Tống Kế Nghiệp cậu chớp chớp mắt. (Hình như tác giả viết sai tên bạn Tống nhị thì phải)
"Cám ơn nhé Tống nhị." Đứng thẳng người vỗ vỗ vai hắn, Hàn Mạc xoay người nhìn về phía Thiệu Văn Phong buông hai tay xuống, khơi mi.
Êu, tư thế này thoạt nhìn là muốn đón lấy cậu?
Cám ơn, cậu thà ót đập ra cục cũng không muốn cùng tên đàn ông này có bất kỳ đụng chạm tứ chi nào, một tý thôi cũng không muốn!
"Thiệu tổng, ngài làm ơn đừng tiếp tục dây dưa vô nghĩa nữa," Duỗi tay một câu kéo Tống Tân Nghiệp tới bên cạnh, ôm lấy cánh tay hắn nhìn về phía Thiệu Văn Phong sắc mặt âm trầm, khóe miệng cậu mang theo nụ cười xa cách, khẽ gật đầu, "Nếu như từng có chuyện gì làm cho Thiệu tổng hiểu lầm tôi xin lỗi, đây là bạn trai tôi, Thiệu tổng cũng là người trưởng thành, anh xin hãy hiểu ý tôi."
Thân thể Tống Tân Nghiệp cứng đờ, quay đầu kinh ngạc nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc gắt gao ở trên cánh tay hắn cấu một cái, hắn đau mặt đều biến hình, toét miệng Sshh hai tiếng, lúng túng gật đầu với Thiệu Văn Phong biểu tình âm lãnh, há há miệng không nói chuyện.
Này này này, hắn có phải biết chuyện gì không nên biết hay không? Hàn Mạc làm sao sẽ cùng người sáng lập công ty RS quen biết a, hơn nữa...... Tình huống này là xảy ra chuyện gì? Đây là đang quay phim sao? Quá kịch bản hóa rồi.
Tống Tân Nghiệp nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Mạc, đúng lúc Hàn Mạc cũng quay đầu hắn, ánh mắt kia lạnh sắp dọa chết người, hắn sẽ không bị Hàn Đại Ma Vương sau đó hỏi chém đi......
"Em xác định?" Thiệu Văn Phong híp mắt, anh mặc dù biết Hàn Mạc không thể nào cùng người đàn ông cao lớn thô kệch trước mắt có quan hệ đặc biệt gì, nhưng vẫn là có chút bực mình.
"Tôi đương nhiên xác định, xin Thiệu tổng không nên dây dưa nữa, tôi sẽ rất khổ não." Hàn Mạc lúc này đã có chút sắc mặt trắng bệch, bụng cậu lại bắt đầu co rút đau đớn, có thể là liên quan tới lúc nãy thiếu chút nữa ngã nhào làm cho cậu khẩn trương, phôi thai đang trưởng thành liền bắt đầu hành hạ mình.
"Được, cậu đừng hối hận." Hừ lạnh một tiếng, Thiệu Văn Phong xoay người rời đi. Hiện tại nói thêm cái gì cũng là tự tìm mất mặt, anh ngược lại muốn xem Hàn Mạc có thể sống chung với Tống Tân Nghiệp này tới khi nào.
Kỳ thực Thiệu Văn Phong vốn không phải là loại này người dây dưa không ngừng, trước kia mấy người được anh coi trọng ai không phải hớn hở tắm rửa sạch bò lên giường anh, nhưng lần này không giống.
Ban đầu anh cũng cảm thấy Hàn Mạc là đang cùng mình dục cự còn nghênh, nhưng lúc nãy, anh nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Hàn Mạc liền biết, người này không định tiếp nhận theo đuổi của mình. Cho dù hai người bọn họ ban đầu không quá tốt, nhưng anh luôn cảm thấy người đàn ông anh tuấn này chính là cái người mình muốn tìm.
Anh đã 30 tuổi, trong nhân sĩ thành công mà nói anh còn rất trẻ tuổi, nhưng anh biết mình không muốn mỗi ngày một mình ở nhà hưởng thụ cô độc, tối thiểu sau khi gặp được Hàn Mạc anh bắt đầu ảo tưởng, anh có thể cùng Hàn Mạc ở trên cái giường lớn 3m của anh lăn lộn, ở nhà khắp nơi làm tình. Sau đó ở trên công việc còn có thể hỗ trợ lẫn nhau, anh thưởng thức tư duy của Hàn Mạc, cũng đồng ý năng lực của Hàn Mạc.
Đáng tiếc, thằng nhóc này không muốn cùng mình có bất kỳ giao thiệp nào, vậy anh liền không dây dưa nữa, dù sao anh cũng không thiếu bạn giường, tìm thêm là được.
Anh hiện tại cảm thấy bạn giường gì đó muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ý nghĩ này một chút sai cũng không có, đáng tiếc a đáng tiếc, chậc chậc, chỗ nào đó lại không phối hợp cơ chứ ~!
Hàn Mạc thấy anh rời đi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng buông cánh tay Tống Tân Nghiệp ra nhảy một bước xa, nghiêng đầu trừng hắn, "Nói cho mày biết đừng hiểu lầm, chỉ là mượn mày làm bia đỡ đạn dùng chút thôi." Nói dứt lời để lại Tống Tân Nghiệp ngây ngốc ở đó xoay người liền đi vào công ty.
Cậu phải đi tìm Trương Mạo xin nghỉ, sau đó đi tìm Tống Tân Kế.
Tới phòng làm việc của Trương Mạo, nói thân thể mình gần đây có chút khó chịu cần nghỉ dài hạn, há mồm liền muốn 1 năm.
"...... Hàn Mạc cậu muốn đi ăn máng khác?" Trương Mạo biết Hàn Mạc cũng không phải là chuyện một năm hai năm, hồi đó ở trường học phong thái của tiểu học đệ này đều làm cho đám học trưởng bọn họ thuyết phục, nếu như không phải Hàn Mạc chỉ thích thiết kế, e rằng muốn tạo dựng công ty tốt hơn của hắn cũng không khó khăn.
"Làm sao có thể," Hàn Mạc lắc lắc đầu, thấy Trương Mạo cau mày khó hiểu cậu bĩu môi, xoay người đi khóa cửa phòng làm việc, lại ngăn cửa chớp cửa sổ thủy tinh lại, đi trở lại ngồi vào đối diện Trương Mạo, bĩu bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm,"Em mang thai, muốn an thai......"
Trương Mạo chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, sau đó kinh ngạc xoạt cái đứng lên, tay chỉ vào Hàn Mạc đều run rẩy không cách nào khống chế, "Cậu nói cái gì?"
Hàn Mạc lật mắt trắng, một loạt động tác vừa rồi của hắn thật sự nằm trong dự liệu của mình, cầm bánh bao đặt trên bên cạnh bị Trương Mạo cắn một miếng tới, há mồm một ngụm đi lên liền ít hơn một miếng, cậu nhai nhai nuốt xuống, "Em nói em mang thai, muốn an thai, xin phép 1 năm, chuyện này anh là người thứ 3 biết được, dù sao em không nói với anh lời thật anh khẳng định suy nghĩ lung tung, em nói với anh cũng không phải bảo anh đi tuyên truyền, nhanh phê nghỉ cho em, anh không cho em nghỉ em liền từ chức."
Ném bánh bao lại trên bàn, Hàn Mạc đưa tay từ trên bàn cầm tờ giấy trắng, cầm bút qua xoẹt xoẹt xoẹt viết đơn xin phép, bộp một cái vỗ vào trước mặt Trương Mạo, khơi mi, "Ký."
Trương Mạo co rút khóe miệng, liếc nhìn Hàn Mạc biểu tình cao ngạo, nhận mệnh cầm lấy bút ký tên, còn đóng dấu, cậu ta làm sao không suy nghĩ chút, nghỉ đẻ cũng không cần 1 năm a, cho dù muốn xin nghỉ cũng không phải hiện tại xin a, thằng khuyết tật này.
"Cậu......"
"Em cái gì, anh yên tâm chuyện công ty em sẽ không mặc kệ, em họp video từ xa điều khiển bọn họ, thiết kế em cũng sẽ tiếp tục làm, sẽ không tạo thành tổn thất cho công ty." Hàn Mạc cắt đứt lời hắn, nghĩ cũng biết người này tò mò mình bị ai thượng còn mang thai, nhưng cậu không muốn nói, cực kỳ không muốn nói.
Trương Mạo thở dài, biết Hàn Mạc nhiều năm làm sao không biết tính tình của cậu, chỉ có thể gật đầu một cái giơ tay lên ở bên miệng làm động tác kéo khóa, tỏ vẻ mình sẽ giữ mồm giữ miệng.
Hàn Mạc vừa ý gật đầu, nhu nhu cái bụng vẫn luôn có chút cảm giác đau nhức, liếc Trương Mạo, hừ một tiếng, "Nhìn nữa khoét con ngươi anh xuống làm bi thủy tin bắn chơi!"
Suy nghĩ một chút lại nói, "Anh làm phần tài liệu điều tạm cho em, em phải gạt cha em."
"......" Trương Mạo cạn lời nhìn cậu, gật gật đầu lại lần nữa đồng ý yêu cầu của cậu, không có biện pháp hắn biết rõ ràng nếu mình không đồng ý Hàn Mạc nhất định sẽ nổi đóa đập phá phòng làm việc của hắn, hắn cũng không muốn phòng làm việc bị hủy.
Cầm lấy hai tờ lệnh đặc xá cắt đất đền tiền đau lòng đưa cho cậu, Hàn Mạc cười vô cùng vui vẻ, là lá la, cậu có thể bắt đầu từ ngày mai không cần đi làm nữa, cậu muốn đi tìm Tống Tân Kế, cái tên ngu xuẩn kia phải phụ trách chăm sóc cuộc sống của cậu!
Tống Tân Kế đang dạy cho đám dựng phụ dựng phu hắt hơi một cái, nhu nhu lỗ mũi y trái phải nhìn nhìn, luôn có một loại ảo giác bị Đại Ma Vương nguyền rủa.
Cầu nguyện đây chỉ là ảo giác của hắn......
Hàn Mạc đối với chuyện cậu mang thai kỳ thực rất xoắn xuýt, cậu cũng từng nghĩ tới là Tống Tân Kế lừa cậu, để cho cậu giữ cái phôi thai này lại.
Bất quá muốn cậu tiếp tục tới bệnh viện khác làm kiểm tra sản khoa......
Được rồi, cậu thừa nhận da mặt mình có lúc vẫn là rất mỏng, cậu xấu hổ tới trước mặt người khác không quen thuộc lộ bụng, ít nhất không thích loại ánh mắt bị người coi thành động vật cần bảo vệ nhìn chằm chằm, vậy sẽ làm cho cậu cảm giác mình trần trụi, sau đó ở trên đường phố chạy trốn.
Chậc, chỉ nghĩ chút đã làm cho da đầu cậu ngứa, có loại kích động muốn nhổ từng sợi tóc ngừng ngứa.
Cậu không muốn biến thành tên hói đầu, cho nên cậu lựa chọn lược bỏ khả năng tới bệnh viện khác kiểm tra, ngược lại tin tên quỷ xạo Tống Tân Kế.
Mấy hôm nay Hàn Mạc đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể tránh thoát tầm mắt của cha cậu và dì sinh con ra, mặc dù như thế, nhưng thời gian gần 1 năm phải rời khỏi ngôi nhà quen thuộc đối với cậu mà nói cũng rất không dễ dàng.
Nói thế này đi, Hàn Mạc là một người lưu luyến gia đình, cho dù học đại học 4 năm cậu làm sinh viên trao đổi đi nước ngoài du học, nhưng mỗi tuần cũng phải gọi hai cuộc điện thoại về nhà để nói với cha cậu tình hình cuộc sống của mình, còn phải hỏi một chút công việc của ông cụ và quan tâm tới vấn đề sức khỏe thân thể.
Phía mẹ cậu cũng là như vậy, chỉ là mẹ cậu lúc cậu 16 tuổi đã rời nhà đi, sau đó cậu và cha luôn sống chung một chỗ, đối với mẹ Hàn Mạc cũng rất nhớ, nhưng không có nhiều như đối với cha.
Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên, bụng ngày từng ngày từ từ trở nên lớn, trước 5 tháng cậu vẫn có thể lừa một chút là mình tăng cân, nhưng sau 5 tháng? Chả lẽ chỉ trên bụng nhiều thịt mà chỗ khác không nhiều? Lí do này nói ra chính cậu cũng không tin, quá không có sức thuyết phục.
Còn có một chuyện nghiêm túc nhất, Thiệu Văn Phong theo dõi cậu.
Hai hôm nay Hàn Mạc tới công ty đi làm đều giống như trộm vậy, bình thường lái xe cũng không dám lái, đi làm đều bắt xe, tới cửa lớn công ty liền trực tiếp đầu cũng không quay lại mà xông vào.
Hôm đó lúc lái xe đi làm ở bãi đậu xe gặp phải Thiệu Văn Phong chờ ở nơi đó, người đàn ông kia còn trâng tráo hỏi cậu có phải đang trốn anh ta hay không.
Hàn Mạc nói với bản thân không tính toán với lưu manh, nhưng 3 ngày liền, ngày nào cũng có thể ở bãi đậu xe nhìn thấy Thiệu Văn Phong, Hàn Mạc không bình tĩnh nữa, cậu không thích loại người công tư bất phân thế này, đặc biệt còn là loại lưu manh cung cấp một nửa huyết tinh khác cho phôi thai không thể xử lý sạch trong bụng mình.
Cho nên hiện tại, Hàn Mạc và Hình Thiệu Phong chơi trò ấu trĩ chuột trốn mèo.
Nói đơn giản đi, 3 ngày trước sau khi ở bãi đậu xe ngầm gặp phải Thiệu Văn Phong Hàn Mạc bắt đầu chuyển phương tiện giao thông, hơn một tuần liền từ cửa chính công ty đi vào, như vậy là có thể tránh khỏi ở loại địa phương khá nguy hiểm như bãi đậu xe một mình gặp phải Thiệu Văn Phong.
Sau đó......
Nhìn người đàn ông chắn trước người, Hàn Mạc mặt không biểu tình lui một bước lách qua anh đi về phía trước.
Nam nhân đã đứng đó bất động, cậu liền vượt qua đi là được, không cần thiết theo anh ta làm xung đột chính diện, nhất là ở cửa chính công ty người đến người đi, cậu mỗi ngày đi làm đã là tiêu điểm, hiện tại nhiều hơn Thiệu Văn Phong cao hơn cậu đẹp trai hơn cậu đứng chỗ này.
Hàn Mạc liếc nhìn nhân viên công ty lui tới ánh mắt lén lút liếc Thiệu Văn Phong bĩu môi khinh thường, khẽ hừ một tiếng.
Không phải là đẹp trai chút sao, ở chỗ này chơi cái gì, còn muốn câu dẫn ai sao, hừ!
Thiệu Văn Phong cau mày, đưa tay kéo cậu trở lại.
Dưới chân loạng choạng một cái, trọng tâm Hàn Mạc bất ổn ngã nhào về sau, phản xạ có điều kiện đưa tay bảo vệ bụng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng.
Xong đời, ót cậu sẽ đụng phải mặt đất.
"Hàn Mạc!" Bên cạnh có người sợ hãi kêu một tiếng, cậu đụng vào trong ngực Tống Kế Nghiệp, ngẩng đầu nhìn ánh mắt khẩn trương của Tống Kế Nghiệp cậu chớp chớp mắt. (Hình như tác giả viết sai tên bạn Tống nhị thì phải)
"Cám ơn nhé Tống nhị." Đứng thẳng người vỗ vỗ vai hắn, Hàn Mạc xoay người nhìn về phía Thiệu Văn Phong buông hai tay xuống, khơi mi.
Êu, tư thế này thoạt nhìn là muốn đón lấy cậu?
Cám ơn, cậu thà ót đập ra cục cũng không muốn cùng tên đàn ông này có bất kỳ đụng chạm tứ chi nào, một tý thôi cũng không muốn!
"Thiệu tổng, ngài làm ơn đừng tiếp tục dây dưa vô nghĩa nữa," Duỗi tay một câu kéo Tống Tân Nghiệp tới bên cạnh, ôm lấy cánh tay hắn nhìn về phía Thiệu Văn Phong sắc mặt âm trầm, khóe miệng cậu mang theo nụ cười xa cách, khẽ gật đầu, "Nếu như từng có chuyện gì làm cho Thiệu tổng hiểu lầm tôi xin lỗi, đây là bạn trai tôi, Thiệu tổng cũng là người trưởng thành, anh xin hãy hiểu ý tôi."
Thân thể Tống Tân Nghiệp cứng đờ, quay đầu kinh ngạc nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc gắt gao ở trên cánh tay hắn cấu một cái, hắn đau mặt đều biến hình, toét miệng Sshh hai tiếng, lúng túng gật đầu với Thiệu Văn Phong biểu tình âm lãnh, há há miệng không nói chuyện.
Này này này, hắn có phải biết chuyện gì không nên biết hay không? Hàn Mạc làm sao sẽ cùng người sáng lập công ty RS quen biết a, hơn nữa...... Tình huống này là xảy ra chuyện gì? Đây là đang quay phim sao? Quá kịch bản hóa rồi.
Tống Tân Nghiệp nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Mạc, đúng lúc Hàn Mạc cũng quay đầu hắn, ánh mắt kia lạnh sắp dọa chết người, hắn sẽ không bị Hàn Đại Ma Vương sau đó hỏi chém đi......
"Em xác định?" Thiệu Văn Phong híp mắt, anh mặc dù biết Hàn Mạc không thể nào cùng người đàn ông cao lớn thô kệch trước mắt có quan hệ đặc biệt gì, nhưng vẫn là có chút bực mình.
"Tôi đương nhiên xác định, xin Thiệu tổng không nên dây dưa nữa, tôi sẽ rất khổ não." Hàn Mạc lúc này đã có chút sắc mặt trắng bệch, bụng cậu lại bắt đầu co rút đau đớn, có thể là liên quan tới lúc nãy thiếu chút nữa ngã nhào làm cho cậu khẩn trương, phôi thai đang trưởng thành liền bắt đầu hành hạ mình.
"Được, cậu đừng hối hận." Hừ lạnh một tiếng, Thiệu Văn Phong xoay người rời đi. Hiện tại nói thêm cái gì cũng là tự tìm mất mặt, anh ngược lại muốn xem Hàn Mạc có thể sống chung với Tống Tân Nghiệp này tới khi nào.
Kỳ thực Thiệu Văn Phong vốn không phải là loại này người dây dưa không ngừng, trước kia mấy người được anh coi trọng ai không phải hớn hở tắm rửa sạch bò lên giường anh, nhưng lần này không giống.
Ban đầu anh cũng cảm thấy Hàn Mạc là đang cùng mình dục cự còn nghênh, nhưng lúc nãy, anh nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Hàn Mạc liền biết, người này không định tiếp nhận theo đuổi của mình. Cho dù hai người bọn họ ban đầu không quá tốt, nhưng anh luôn cảm thấy người đàn ông anh tuấn này chính là cái người mình muốn tìm.
Anh đã 30 tuổi, trong nhân sĩ thành công mà nói anh còn rất trẻ tuổi, nhưng anh biết mình không muốn mỗi ngày một mình ở nhà hưởng thụ cô độc, tối thiểu sau khi gặp được Hàn Mạc anh bắt đầu ảo tưởng, anh có thể cùng Hàn Mạc ở trên cái giường lớn 3m của anh lăn lộn, ở nhà khắp nơi làm tình. Sau đó ở trên công việc còn có thể hỗ trợ lẫn nhau, anh thưởng thức tư duy của Hàn Mạc, cũng đồng ý năng lực của Hàn Mạc.
Đáng tiếc, thằng nhóc này không muốn cùng mình có bất kỳ giao thiệp nào, vậy anh liền không dây dưa nữa, dù sao anh cũng không thiếu bạn giường, tìm thêm là được.
Anh hiện tại cảm thấy bạn giường gì đó muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ý nghĩ này một chút sai cũng không có, đáng tiếc a đáng tiếc, chậc chậc, chỗ nào đó lại không phối hợp cơ chứ ~!
Hàn Mạc thấy anh rời đi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng buông cánh tay Tống Tân Nghiệp ra nhảy một bước xa, nghiêng đầu trừng hắn, "Nói cho mày biết đừng hiểu lầm, chỉ là mượn mày làm bia đỡ đạn dùng chút thôi." Nói dứt lời để lại Tống Tân Nghiệp ngây ngốc ở đó xoay người liền đi vào công ty.
Cậu phải đi tìm Trương Mạo xin nghỉ, sau đó đi tìm Tống Tân Kế.
Tới phòng làm việc của Trương Mạo, nói thân thể mình gần đây có chút khó chịu cần nghỉ dài hạn, há mồm liền muốn 1 năm.
"...... Hàn Mạc cậu muốn đi ăn máng khác?" Trương Mạo biết Hàn Mạc cũng không phải là chuyện một năm hai năm, hồi đó ở trường học phong thái của tiểu học đệ này đều làm cho đám học trưởng bọn họ thuyết phục, nếu như không phải Hàn Mạc chỉ thích thiết kế, e rằng muốn tạo dựng công ty tốt hơn của hắn cũng không khó khăn.
"Làm sao có thể," Hàn Mạc lắc lắc đầu, thấy Trương Mạo cau mày khó hiểu cậu bĩu môi, xoay người đi khóa cửa phòng làm việc, lại ngăn cửa chớp cửa sổ thủy tinh lại, đi trở lại ngồi vào đối diện Trương Mạo, bĩu bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm,"Em mang thai, muốn an thai......"
Trương Mạo chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, sau đó kinh ngạc xoạt cái đứng lên, tay chỉ vào Hàn Mạc đều run rẩy không cách nào khống chế, "Cậu nói cái gì?"
Hàn Mạc lật mắt trắng, một loạt động tác vừa rồi của hắn thật sự nằm trong dự liệu của mình, cầm bánh bao đặt trên bên cạnh bị Trương Mạo cắn một miếng tới, há mồm một ngụm đi lên liền ít hơn một miếng, cậu nhai nhai nuốt xuống, "Em nói em mang thai, muốn an thai, xin phép 1 năm, chuyện này anh là người thứ 3 biết được, dù sao em không nói với anh lời thật anh khẳng định suy nghĩ lung tung, em nói với anh cũng không phải bảo anh đi tuyên truyền, nhanh phê nghỉ cho em, anh không cho em nghỉ em liền từ chức."
Ném bánh bao lại trên bàn, Hàn Mạc đưa tay từ trên bàn cầm tờ giấy trắng, cầm bút qua xoẹt xoẹt xoẹt viết đơn xin phép, bộp một cái vỗ vào trước mặt Trương Mạo, khơi mi, "Ký."
Trương Mạo co rút khóe miệng, liếc nhìn Hàn Mạc biểu tình cao ngạo, nhận mệnh cầm lấy bút ký tên, còn đóng dấu, cậu ta làm sao không suy nghĩ chút, nghỉ đẻ cũng không cần 1 năm a, cho dù muốn xin nghỉ cũng không phải hiện tại xin a, thằng khuyết tật này.
"Cậu......"
"Em cái gì, anh yên tâm chuyện công ty em sẽ không mặc kệ, em họp video từ xa điều khiển bọn họ, thiết kế em cũng sẽ tiếp tục làm, sẽ không tạo thành tổn thất cho công ty." Hàn Mạc cắt đứt lời hắn, nghĩ cũng biết người này tò mò mình bị ai thượng còn mang thai, nhưng cậu không muốn nói, cực kỳ không muốn nói.
Trương Mạo thở dài, biết Hàn Mạc nhiều năm làm sao không biết tính tình của cậu, chỉ có thể gật đầu một cái giơ tay lên ở bên miệng làm động tác kéo khóa, tỏ vẻ mình sẽ giữ mồm giữ miệng.
Hàn Mạc vừa ý gật đầu, nhu nhu cái bụng vẫn luôn có chút cảm giác đau nhức, liếc Trương Mạo, hừ một tiếng, "Nhìn nữa khoét con ngươi anh xuống làm bi thủy tin bắn chơi!"
Suy nghĩ một chút lại nói, "Anh làm phần tài liệu điều tạm cho em, em phải gạt cha em."
"......" Trương Mạo cạn lời nhìn cậu, gật gật đầu lại lần nữa đồng ý yêu cầu của cậu, không có biện pháp hắn biết rõ ràng nếu mình không đồng ý Hàn Mạc nhất định sẽ nổi đóa đập phá phòng làm việc của hắn, hắn cũng không muốn phòng làm việc bị hủy.
Cầm lấy hai tờ lệnh đặc xá cắt đất đền tiền đau lòng đưa cho cậu, Hàn Mạc cười vô cùng vui vẻ, là lá la, cậu có thể bắt đầu từ ngày mai không cần đi làm nữa, cậu muốn đi tìm Tống Tân Kế, cái tên ngu xuẩn kia phải phụ trách chăm sóc cuộc sống của cậu!
Tống Tân Kế đang dạy cho đám dựng phụ dựng phu hắt hơi một cái, nhu nhu lỗ mũi y trái phải nhìn nhìn, luôn có một loại ảo giác bị Đại Ma Vương nguyền rủa.
Cầu nguyện đây chỉ là ảo giác của hắn......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook