Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)
-
Chương 64
Edit + Beta: Vịt
Hàn Mạc kéo dì Khương tới phòng ngủ, cậu cần một chỗ yên tĩnh mới có thể nói ra, bằng không...... Cậu xấu hổ.
Dì Khương ngồi ở trên giường, nhìn Hàn Mạc trước mặt, mím môi.
Bà cảm thấy thứ Hàn Mạc lập tức nói nhất định không phải là bà muốn nghe, mặc dù đã ý thức được những thứ này, nhưng có vài chuyện phải đối mặt.
Mở miệng, Hàn Mạc cầm lấy chén nước bên cạnh rót chén nước ấm đưa cho dì Khương, chính mình cũng cầm một chén ở trong tay, uống một ngụm nhuận giọng nói, "Dì...... Ờm......"
Dì Khương nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của cậu, thở dài, "Mạc Mạc, con nghĩ gì cứ nói thẳng."
"Dì, con và Thiệu Văn Phong...... Quan hệ của bọn con chính là như dì nhìn thấy, tiểu bảo bối cũng là con anh ấy."
Dì Khương đối với chuyện này ngược lại không có phản ứng gì quá lớn, dù sao hồi đó cũng đã nghi ngờ tiểu bảo bối là con của Thiệu Văn Phong, là cháu của bà, bà chỉ là đang xoắn xuýt về quan hệ của Hàn Mạc và Thiệu Văn Phong, trong lòng bà, bà gả cho cha Hàn, cho dù Thiệu Văn Phong và Hàn Mạc không có quan hệ máu mủ, cũng là anh em, hai anh em ở chung một chỗ chính là loạn luân.
"Mạc Mạc, con và Tiểu Phong không thể ở chung một chỗ, chuyện con nuôi con giúp nó dì rất cám ơn con, nhưng các con thật sự không thể ở chung một chỗ, đây, đây là loạn luân a."
Hàn Mạc sửng sốt, cau mày, hỏi một câu, "Dì, dì nói con giúp anh ấy nuôi con?"
Dì Khương có phải hiểu lầm cái gì hay không? Chuyện này Thiệu Văn Phong chưa nói với cậu, bằng không Hàn Mạc cũng sẽ có chuẩn bị tâm lý.
Con trai mập mạp mình mang thai 10 tháng sinh hạ, thành của người khác, đổi lại ai cũng phải xù lông.
Huống chi kiểu tính tình này của Hàn Mạc, may mà hiện tại trước mặt là dì Khương là trưởng bối, nếu không đã sớm rống lên.
Dì Khương gật gật đầu, thở dài, kéo Hàn Mạc ngồi bên cạnh mình, ngữ trọng thâm trường nói: "Phải, dì biết con vì Tiểu Phong bỏ ra rất nhiều, nhưng các con là anh em, không thể ở chung một chỗ."
Hàn Mạc bị tức cười.
Vốn cho rằng dì Khương là người rất hiểu chuyện, nhưng làm sao lại nói không thông.
Ý tứ là, bà không ngại hai nam nhân ở chung một chỗ, bà là để ý bọn họ là anh em. Điều kiện tiên quyết vẫn là, bọn họ là anh em không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì.
"Dì, con vừa nãy khả năng chưa nói rõ, tiểu bảo bối là con của Thiệu Văn Phong, nhưng, nó là con sinh."
Những lời này cậu nói rất chậm, từ ngữ rõ ràng, dì Khương nghe vô cùng rõ ràng, từng chữ không sót.
"...... Con nói, con nói nó là con sinh?" Trợn to hai mắt, giống như bị dọa nhìn Hàn Mạc, đầy mặt không tin.
Hàn Mạc gật gật đầu, suy nghĩ một chút đứng lên kéo áo lót ra, đem hai đường vết mổ cho dì Khương nhìn, chỉ chỉ một vết mổ trong đó nói, "Đây là đợt trước giải phẫu viêm ruột thừa, đây là lúc sinh bảo bối lưu lại, dì, dì cảm thấy con đang gạt dì sao?"
Dì Khương lần này không tin cũng không được, bản thân tướng mạo tiểu bảo bối chính là thể kết hợp của Hàn Mạc và Thiệu Văn Phong, hiện tại nhìn vết mổ của Hàn Mạc càng biết rõ ràng, Hàn Mạc nói là thật.
Cụ bà mặt đều có chút trắng bệch, rõ ràng là bị dọa.
Hàn Mạc vội vàng đưa tay thuận khí cho bà cụ, nhẹ giọng trấn an nói, "Dì, chuyện này dì có thể thay đổi cách nghĩ, chuyện con và Thiệu Văn Phong ở chung một chỗ là đã định trước, không có cách nào thay đổi, dì cho dù phản đối cũng sẽ không có kết quả khác, anh ấy tính tình gì dì hẳn cũng rõ ràng, anh ấy định dời làm ăn về trong nước, như vậy có thể luôn ở bên cạnh chúng ta, chẳng lẽ dì còn muốn già rồi cũng không được gặp con trai ruột sao?
Hơn nữa, dì và cha con tình cảm rất tốt, cha con cũng đã tiếp nhận chuyện này, dì nếu để tâm vào chuyện vụn vặt một mực nói bọn con là loạn luân, cha con khẳng định cũng sẽ rất buồn, dì nghĩ, xã hội hiện tại, bọn con không có quan hệ máu mủ làm sao có thể sẽ trở thành loạn luân, dì cho bản thân áp lực quá lớn rồi."
Dì Khương im lặng không lên tiếng, bà đang suy nghĩ lời Hàn Mạc nói.
Kỳ thực lời này chính là nói không căn cứ, chỉ bất quá bà cụ cũng biết rõ, chính là ý tứ như vậy. Mỗi lần lúc mang theo tiểu bảo bối ra ngoài, ai nhìn thấy cũng nói một cậu cháu trai bà đáng yêu, bà lúc đó còn nghĩ, nếu thật sự là cháu của bà thì thật tốt.
Hiện tại tốt rồi, là cháu ruột, mặc dù mẹ của cháu ruột không phải phụ nữ, nhưng là nửa con trai của bà, cái này...... cái này kỳ thực cũng không có gì không tốt.
Hàn Mạc thấy ánh mắt bà cụ lơ lửng bất định, liền biết bà cũng có chút thả lỏng, vội vàng tiếp tục tiến lên thêm lửa.
"Dì, hai bọn con hôm nay về sớm như vậy dì chẳng lẽ không hỏi một chút vì sao?" Cậu mang theo ý cười ngồi ở bên cạnh bà cụ, nhìn bà cụ quay đầu mắt mang theo nghi ngờ, cười tiếng, "Hai bọn con đi bệnh viện, mấy hôm nay con nghỉ ngơi không tốt, còn tưởng lại mang thai, dì chẳng lẽ không muốn cháu trai nữa?"
Dì Khương sửng sốt, mang theo biểu tình kinh hỉ nhìn Hàn Mạc, "Các con định sinh thêm một đứa?"
Suy nghĩ của lão nhân chính là, trong nhà một đứa trẻ con quá ít, sẽ cảm thấy cô độc, hai đứa vừa vặn, có đứa bầu bạn, nhất là trẻ con tuổi xấp xỉ nhau, hợp thành một đôi mang theo vừa vặn.
Hàn Mạc cười gật gật đầu, sờ sờ bụng, nói: "Vâng, chuyện này cũng không thể gấp, nhưng dì nếu một mực phản đối, không chỉ con muốn mang theo bảo bối chuyển ra ngoài ở riêng một chỗ cùng với Thiệu Văn Phong dì không trông thấy, ngay cả sau này có bảo bối nữa, dì cũng không gặp được."
Xoay xoay con ngươi, thấy bà cụ rõ ràng dáng vẻ lo lắng, cậu sáp tới kéo tay bà cụ, giương mắt nhìn lão thái thái, có chút xấu hổ, nhỏ giọng kêu một chữ, "Mẹ."
Dì Khương u mê, sau đó vành mắt liền đỏ.
Dùng sức nắm chặt tay Hàn Mạc, dì Khương có chút nghẹn ngào nói: "Mạc Mạc, gọi thêm một tiếng."
"Mẹ." Hàn Mạc toét miệng mang theo ý cười, lần này tiếng gọi lớn hơn không ít.
Dì Khương mím môi, vành mắt hồng hòng gật đầu lia lịa, "Con trai ngoan, con trai ngoan của mẹ."
Hàn Mạc biết dì Khương mặc dù rất thân thiết với mình, nhưng luôn cảm thấy có chút ngăn cách, cậu không phải không gọi, chỉ là cảm thấy có chút xấu hổ không gọi ra khỏi miệng được.
Nhưng hiện tại xem ra, cũng không có gì khó mở miệng.
"Mẹ, mẹ có thể tiếp nhận con và Thiệu Văn Phong chứ?" Đánh rắn đánh giập đầu, bà cụ đã sắp buông lỏng rồi, cậu đương nhiên phải tiếp tục cố gắng.
"Con là bởi vì muốn ta đồng ý quan hệ của các con, mới gọi ta là mẹ?" Dì Khương nhìn Hàn Mạc, biểu tình nghiêm túc.
Lắc lắc đầu, Hàn Mạc khẽ cười một tiếng.
"Sao có thể, kỳ thực đã sớm muốn sửa miệng, bất quá luôn cảm thấy đột nhiên gọi sẽ xấu hổ, lần này không phải mượn cơ hội sao, hơn nữa, hồi đó còn là con giới thiệu mẹ với cha con ở chung một chỗ, con nếu không từ đáy lòng tiếp nhận mẹ, sao có thể giới thiệu cha con cho mẹ a."
Bà cụ nghĩ nhiều rồi, nhưng lời này của Hàn Mạc ngược lại nói tới trong tâm khảm.
Bà hít sâu, sau đó chậm rãi phun ra, gật gật đầu, "Thôi được thôi được, con đều nói rồi, cho dù mẹ không chấp nhận các con cũng sẽ ở cùng nhau, mẹ tội gì mất đi hai đứa con trai còn có cháu trai."
Hàn Mạc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng lên mở cửa phòng ra, Thiệu Văn Phong đang ôm tiểu bảo bối nghe lén.
Cậu biết ngay nam nhân sẽ làm loại chuyện này, lườm anh một cái, đưa tay từ trong ngực anh ôm tiểu bảo bối qua, quay đầu nhìn về phía dì Khương, "Mẹ, vậy chúng ta nói xong rồi, chuyện này coi như qua?"
Dì Khương gật gật đầu, đứng lên sờ sờ gương mặt ú thịt của tiểu bảo bối, "Ừ, qua rồi."
Kỳ thực trong lòng bà cụ vẫn là có chút không thoải mái, bất quá đó đều là nhỏ, đối với cháu trai lớn trước mặt mà nói, cái gì cũng là chuyện nhỏ.
Thiệu Văn Phong ngược lại nghe thấy Hàn Mạc gọi một tiếng mẹ có chút ngoài ý muốn, khơi mi sáp tới khoát tay lên vai cậu, "Em rốt cục sửa miệng rồi?"
Hàn Mạc gật gật đầu, cười cười sáp tới hôn hôn tiểu bảo bối đang chớp mắt to ngập nước nhìn cậu, "Con trai, gọi ba ba."
"Bo bo." Tiểu bảo bối rất nể tình, hai tiếng bo bo phát ra vô cùng rõ ràng.
"Mẹ, buổi tối chúng ta ăn sủi cảo, con bao giúp mẹ." Hàn Mạc lé mắt nhìn Thiệu Văn Phong, khơi mi.
Cho anh xem thường em, em sửa lời thì sao, hừm!
Thiệu Văn Phong bật cười lắc lắc đầu, nhìn về phía dì Khương, nhẹ giọng nói: "Cám ơn mẹ, con và Mạc Mạc sẽ hiếu kính mẹ và cha."
Dì Khương gật gật đầu không nói gì nữa, bà phải tự mình tiêu hóa chút.
Hàn Mạc ôm bảo bối đang ở trong ngực cậu lắc tay thịt nhỏ tới phòng khách, Thiệu Văn Phong định một mình lại tán gẫu với mẹ chút.
Cha Hàn nhìn thấy biểu tình của cậu liền biết, dì Khương bị đánh hạ.
"Thành công rồi?" Biết rõ ràng như vậy còn cố hỏi khiến Hàn Mạc trợn mắt trắng, bất đắc dĩ gật đầu.
"Cha, cha kỳ thực rất thích Thiệu Văn Phong đúng không?"
Ông cụ nhà cậu dạng gì cậu biết nhất, nếu không thích người này đâu thể nào ngày nào cũng lôi kéo anh đánh cờ, còn không có chuyện gì nói một đống đạo lý lớn.
"Ừ, Tiểu Phong là một đứa nhỏ tốt." Cha Hàn cảm thấy vấn đề này của Hàn Mạc hỏi mơ hồ không rõ, khiêu mi nhìn cậu, ông cụ lông mày dài, lúc khơi lên còn run run, "Mạc Mạc, con là con của cha, cha biết con thích cái gì."
"Liên thiên, con trước kia thích phụ nữ, chỉ bất quá anh ấy là đàn ông." Hàn Mạc xùy cười một tiếng, ngồi ở bên cạnh cha Hàn.
Tiểu bảo bối vểnh mông thịt, từ trên đùi Hàn Mạc nắm nhoài tới trên đùi cha Hàn, a a hai tiếng, sau đó xoay đầu lại từ trên đùi cha Hàn bò trở lại trên đùi Hàn Mạc, rên rỉ hai tiếng.
Lão gia tử vỗ vỗ mông nhóc, cười nhìn về phía Hàn Mạc, "Cha lần đầu tiên nhìn thấy vật nhỏ này đã nghi ngờ có phải chính con sinh hay không, cả người đều thay đổi hình dáng, Mạc Mạc con kể từ khi sinh con xong sau đó không phát hiện khẩu vị và tính cách con cũng đều thay đổi?"
Hàn Mạc kinh ngạc mở to mắt, mở lớn miệng, đầy mặt không tin.
Cậu làm sao không cảm giác mình thay đổi? Cậu chỉ là cảm thấy tính tình cậu không có nóng nảy như trước kia.
Hàn Mạc hồi đi học, nếu tâm tình không thuận, ai tới trêu cậu cũng phải đánh nhau một trận, Tống Tân Nghiệp bởi vì trêu chọc Hàn Mạc bị đánh rất nhiều lần.
"Không cảm thấy? Con trước kia bao thích ăn đồ ngọt, ngày nào cũng phải ăn socola uống sữa tươi đều thêm thìa đường, hiện tại sao? Mấy ngày không ăn rồi?"
Hàn Mạc nghiêng đầu, hình như rất lâu rồi chưa ăn, ban đầu lúc sinh xong bảo bối còn sẽ nghĩ tới ăn chút ngọt, hiện tại căn bản không nghĩ tới.
Cha Hàn cười nhìn cậu, giơ tay lên dụi dụi đầu cậu, "Cha cảm thấy chỉ cần con vui vẻ là được, con thích nó, cha liền thích nó, biết chưa? Con mới là tất cả của cha."
Hàn Mạc chớp chớp mắt, chớp chớp mắt, đột nhiên cúi người xuống che mặt, tiểu bảo bối không hiểu nhìn cậu, cha Hàn cũng không hiểu ra sao, làm gì thế.
Hàn Mạc không có làm gì, cậu chỉ là đột nhiên muốn khóc.
Đây là cha cậu, người cha mà luôn coi cậu còn nặng hơn cả sinh mạng.
Hàn Mạc kéo dì Khương tới phòng ngủ, cậu cần một chỗ yên tĩnh mới có thể nói ra, bằng không...... Cậu xấu hổ.
Dì Khương ngồi ở trên giường, nhìn Hàn Mạc trước mặt, mím môi.
Bà cảm thấy thứ Hàn Mạc lập tức nói nhất định không phải là bà muốn nghe, mặc dù đã ý thức được những thứ này, nhưng có vài chuyện phải đối mặt.
Mở miệng, Hàn Mạc cầm lấy chén nước bên cạnh rót chén nước ấm đưa cho dì Khương, chính mình cũng cầm một chén ở trong tay, uống một ngụm nhuận giọng nói, "Dì...... Ờm......"
Dì Khương nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của cậu, thở dài, "Mạc Mạc, con nghĩ gì cứ nói thẳng."
"Dì, con và Thiệu Văn Phong...... Quan hệ của bọn con chính là như dì nhìn thấy, tiểu bảo bối cũng là con anh ấy."
Dì Khương đối với chuyện này ngược lại không có phản ứng gì quá lớn, dù sao hồi đó cũng đã nghi ngờ tiểu bảo bối là con của Thiệu Văn Phong, là cháu của bà, bà chỉ là đang xoắn xuýt về quan hệ của Hàn Mạc và Thiệu Văn Phong, trong lòng bà, bà gả cho cha Hàn, cho dù Thiệu Văn Phong và Hàn Mạc không có quan hệ máu mủ, cũng là anh em, hai anh em ở chung một chỗ chính là loạn luân.
"Mạc Mạc, con và Tiểu Phong không thể ở chung một chỗ, chuyện con nuôi con giúp nó dì rất cám ơn con, nhưng các con thật sự không thể ở chung một chỗ, đây, đây là loạn luân a."
Hàn Mạc sửng sốt, cau mày, hỏi một câu, "Dì, dì nói con giúp anh ấy nuôi con?"
Dì Khương có phải hiểu lầm cái gì hay không? Chuyện này Thiệu Văn Phong chưa nói với cậu, bằng không Hàn Mạc cũng sẽ có chuẩn bị tâm lý.
Con trai mập mạp mình mang thai 10 tháng sinh hạ, thành của người khác, đổi lại ai cũng phải xù lông.
Huống chi kiểu tính tình này của Hàn Mạc, may mà hiện tại trước mặt là dì Khương là trưởng bối, nếu không đã sớm rống lên.
Dì Khương gật gật đầu, thở dài, kéo Hàn Mạc ngồi bên cạnh mình, ngữ trọng thâm trường nói: "Phải, dì biết con vì Tiểu Phong bỏ ra rất nhiều, nhưng các con là anh em, không thể ở chung một chỗ."
Hàn Mạc bị tức cười.
Vốn cho rằng dì Khương là người rất hiểu chuyện, nhưng làm sao lại nói không thông.
Ý tứ là, bà không ngại hai nam nhân ở chung một chỗ, bà là để ý bọn họ là anh em. Điều kiện tiên quyết vẫn là, bọn họ là anh em không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì.
"Dì, con vừa nãy khả năng chưa nói rõ, tiểu bảo bối là con của Thiệu Văn Phong, nhưng, nó là con sinh."
Những lời này cậu nói rất chậm, từ ngữ rõ ràng, dì Khương nghe vô cùng rõ ràng, từng chữ không sót.
"...... Con nói, con nói nó là con sinh?" Trợn to hai mắt, giống như bị dọa nhìn Hàn Mạc, đầy mặt không tin.
Hàn Mạc gật gật đầu, suy nghĩ một chút đứng lên kéo áo lót ra, đem hai đường vết mổ cho dì Khương nhìn, chỉ chỉ một vết mổ trong đó nói, "Đây là đợt trước giải phẫu viêm ruột thừa, đây là lúc sinh bảo bối lưu lại, dì, dì cảm thấy con đang gạt dì sao?"
Dì Khương lần này không tin cũng không được, bản thân tướng mạo tiểu bảo bối chính là thể kết hợp của Hàn Mạc và Thiệu Văn Phong, hiện tại nhìn vết mổ của Hàn Mạc càng biết rõ ràng, Hàn Mạc nói là thật.
Cụ bà mặt đều có chút trắng bệch, rõ ràng là bị dọa.
Hàn Mạc vội vàng đưa tay thuận khí cho bà cụ, nhẹ giọng trấn an nói, "Dì, chuyện này dì có thể thay đổi cách nghĩ, chuyện con và Thiệu Văn Phong ở chung một chỗ là đã định trước, không có cách nào thay đổi, dì cho dù phản đối cũng sẽ không có kết quả khác, anh ấy tính tình gì dì hẳn cũng rõ ràng, anh ấy định dời làm ăn về trong nước, như vậy có thể luôn ở bên cạnh chúng ta, chẳng lẽ dì còn muốn già rồi cũng không được gặp con trai ruột sao?
Hơn nữa, dì và cha con tình cảm rất tốt, cha con cũng đã tiếp nhận chuyện này, dì nếu để tâm vào chuyện vụn vặt một mực nói bọn con là loạn luân, cha con khẳng định cũng sẽ rất buồn, dì nghĩ, xã hội hiện tại, bọn con không có quan hệ máu mủ làm sao có thể sẽ trở thành loạn luân, dì cho bản thân áp lực quá lớn rồi."
Dì Khương im lặng không lên tiếng, bà đang suy nghĩ lời Hàn Mạc nói.
Kỳ thực lời này chính là nói không căn cứ, chỉ bất quá bà cụ cũng biết rõ, chính là ý tứ như vậy. Mỗi lần lúc mang theo tiểu bảo bối ra ngoài, ai nhìn thấy cũng nói một cậu cháu trai bà đáng yêu, bà lúc đó còn nghĩ, nếu thật sự là cháu của bà thì thật tốt.
Hiện tại tốt rồi, là cháu ruột, mặc dù mẹ của cháu ruột không phải phụ nữ, nhưng là nửa con trai của bà, cái này...... cái này kỳ thực cũng không có gì không tốt.
Hàn Mạc thấy ánh mắt bà cụ lơ lửng bất định, liền biết bà cũng có chút thả lỏng, vội vàng tiếp tục tiến lên thêm lửa.
"Dì, hai bọn con hôm nay về sớm như vậy dì chẳng lẽ không hỏi một chút vì sao?" Cậu mang theo ý cười ngồi ở bên cạnh bà cụ, nhìn bà cụ quay đầu mắt mang theo nghi ngờ, cười tiếng, "Hai bọn con đi bệnh viện, mấy hôm nay con nghỉ ngơi không tốt, còn tưởng lại mang thai, dì chẳng lẽ không muốn cháu trai nữa?"
Dì Khương sửng sốt, mang theo biểu tình kinh hỉ nhìn Hàn Mạc, "Các con định sinh thêm một đứa?"
Suy nghĩ của lão nhân chính là, trong nhà một đứa trẻ con quá ít, sẽ cảm thấy cô độc, hai đứa vừa vặn, có đứa bầu bạn, nhất là trẻ con tuổi xấp xỉ nhau, hợp thành một đôi mang theo vừa vặn.
Hàn Mạc cười gật gật đầu, sờ sờ bụng, nói: "Vâng, chuyện này cũng không thể gấp, nhưng dì nếu một mực phản đối, không chỉ con muốn mang theo bảo bối chuyển ra ngoài ở riêng một chỗ cùng với Thiệu Văn Phong dì không trông thấy, ngay cả sau này có bảo bối nữa, dì cũng không gặp được."
Xoay xoay con ngươi, thấy bà cụ rõ ràng dáng vẻ lo lắng, cậu sáp tới kéo tay bà cụ, giương mắt nhìn lão thái thái, có chút xấu hổ, nhỏ giọng kêu một chữ, "Mẹ."
Dì Khương u mê, sau đó vành mắt liền đỏ.
Dùng sức nắm chặt tay Hàn Mạc, dì Khương có chút nghẹn ngào nói: "Mạc Mạc, gọi thêm một tiếng."
"Mẹ." Hàn Mạc toét miệng mang theo ý cười, lần này tiếng gọi lớn hơn không ít.
Dì Khương mím môi, vành mắt hồng hòng gật đầu lia lịa, "Con trai ngoan, con trai ngoan của mẹ."
Hàn Mạc biết dì Khương mặc dù rất thân thiết với mình, nhưng luôn cảm thấy có chút ngăn cách, cậu không phải không gọi, chỉ là cảm thấy có chút xấu hổ không gọi ra khỏi miệng được.
Nhưng hiện tại xem ra, cũng không có gì khó mở miệng.
"Mẹ, mẹ có thể tiếp nhận con và Thiệu Văn Phong chứ?" Đánh rắn đánh giập đầu, bà cụ đã sắp buông lỏng rồi, cậu đương nhiên phải tiếp tục cố gắng.
"Con là bởi vì muốn ta đồng ý quan hệ của các con, mới gọi ta là mẹ?" Dì Khương nhìn Hàn Mạc, biểu tình nghiêm túc.
Lắc lắc đầu, Hàn Mạc khẽ cười một tiếng.
"Sao có thể, kỳ thực đã sớm muốn sửa miệng, bất quá luôn cảm thấy đột nhiên gọi sẽ xấu hổ, lần này không phải mượn cơ hội sao, hơn nữa, hồi đó còn là con giới thiệu mẹ với cha con ở chung một chỗ, con nếu không từ đáy lòng tiếp nhận mẹ, sao có thể giới thiệu cha con cho mẹ a."
Bà cụ nghĩ nhiều rồi, nhưng lời này của Hàn Mạc ngược lại nói tới trong tâm khảm.
Bà hít sâu, sau đó chậm rãi phun ra, gật gật đầu, "Thôi được thôi được, con đều nói rồi, cho dù mẹ không chấp nhận các con cũng sẽ ở cùng nhau, mẹ tội gì mất đi hai đứa con trai còn có cháu trai."
Hàn Mạc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng lên mở cửa phòng ra, Thiệu Văn Phong đang ôm tiểu bảo bối nghe lén.
Cậu biết ngay nam nhân sẽ làm loại chuyện này, lườm anh một cái, đưa tay từ trong ngực anh ôm tiểu bảo bối qua, quay đầu nhìn về phía dì Khương, "Mẹ, vậy chúng ta nói xong rồi, chuyện này coi như qua?"
Dì Khương gật gật đầu, đứng lên sờ sờ gương mặt ú thịt của tiểu bảo bối, "Ừ, qua rồi."
Kỳ thực trong lòng bà cụ vẫn là có chút không thoải mái, bất quá đó đều là nhỏ, đối với cháu trai lớn trước mặt mà nói, cái gì cũng là chuyện nhỏ.
Thiệu Văn Phong ngược lại nghe thấy Hàn Mạc gọi một tiếng mẹ có chút ngoài ý muốn, khơi mi sáp tới khoát tay lên vai cậu, "Em rốt cục sửa miệng rồi?"
Hàn Mạc gật gật đầu, cười cười sáp tới hôn hôn tiểu bảo bối đang chớp mắt to ngập nước nhìn cậu, "Con trai, gọi ba ba."
"Bo bo." Tiểu bảo bối rất nể tình, hai tiếng bo bo phát ra vô cùng rõ ràng.
"Mẹ, buổi tối chúng ta ăn sủi cảo, con bao giúp mẹ." Hàn Mạc lé mắt nhìn Thiệu Văn Phong, khơi mi.
Cho anh xem thường em, em sửa lời thì sao, hừm!
Thiệu Văn Phong bật cười lắc lắc đầu, nhìn về phía dì Khương, nhẹ giọng nói: "Cám ơn mẹ, con và Mạc Mạc sẽ hiếu kính mẹ và cha."
Dì Khương gật gật đầu không nói gì nữa, bà phải tự mình tiêu hóa chút.
Hàn Mạc ôm bảo bối đang ở trong ngực cậu lắc tay thịt nhỏ tới phòng khách, Thiệu Văn Phong định một mình lại tán gẫu với mẹ chút.
Cha Hàn nhìn thấy biểu tình của cậu liền biết, dì Khương bị đánh hạ.
"Thành công rồi?" Biết rõ ràng như vậy còn cố hỏi khiến Hàn Mạc trợn mắt trắng, bất đắc dĩ gật đầu.
"Cha, cha kỳ thực rất thích Thiệu Văn Phong đúng không?"
Ông cụ nhà cậu dạng gì cậu biết nhất, nếu không thích người này đâu thể nào ngày nào cũng lôi kéo anh đánh cờ, còn không có chuyện gì nói một đống đạo lý lớn.
"Ừ, Tiểu Phong là một đứa nhỏ tốt." Cha Hàn cảm thấy vấn đề này của Hàn Mạc hỏi mơ hồ không rõ, khiêu mi nhìn cậu, ông cụ lông mày dài, lúc khơi lên còn run run, "Mạc Mạc, con là con của cha, cha biết con thích cái gì."
"Liên thiên, con trước kia thích phụ nữ, chỉ bất quá anh ấy là đàn ông." Hàn Mạc xùy cười một tiếng, ngồi ở bên cạnh cha Hàn.
Tiểu bảo bối vểnh mông thịt, từ trên đùi Hàn Mạc nắm nhoài tới trên đùi cha Hàn, a a hai tiếng, sau đó xoay đầu lại từ trên đùi cha Hàn bò trở lại trên đùi Hàn Mạc, rên rỉ hai tiếng.
Lão gia tử vỗ vỗ mông nhóc, cười nhìn về phía Hàn Mạc, "Cha lần đầu tiên nhìn thấy vật nhỏ này đã nghi ngờ có phải chính con sinh hay không, cả người đều thay đổi hình dáng, Mạc Mạc con kể từ khi sinh con xong sau đó không phát hiện khẩu vị và tính cách con cũng đều thay đổi?"
Hàn Mạc kinh ngạc mở to mắt, mở lớn miệng, đầy mặt không tin.
Cậu làm sao không cảm giác mình thay đổi? Cậu chỉ là cảm thấy tính tình cậu không có nóng nảy như trước kia.
Hàn Mạc hồi đi học, nếu tâm tình không thuận, ai tới trêu cậu cũng phải đánh nhau một trận, Tống Tân Nghiệp bởi vì trêu chọc Hàn Mạc bị đánh rất nhiều lần.
"Không cảm thấy? Con trước kia bao thích ăn đồ ngọt, ngày nào cũng phải ăn socola uống sữa tươi đều thêm thìa đường, hiện tại sao? Mấy ngày không ăn rồi?"
Hàn Mạc nghiêng đầu, hình như rất lâu rồi chưa ăn, ban đầu lúc sinh xong bảo bối còn sẽ nghĩ tới ăn chút ngọt, hiện tại căn bản không nghĩ tới.
Cha Hàn cười nhìn cậu, giơ tay lên dụi dụi đầu cậu, "Cha cảm thấy chỉ cần con vui vẻ là được, con thích nó, cha liền thích nó, biết chưa? Con mới là tất cả của cha."
Hàn Mạc chớp chớp mắt, chớp chớp mắt, đột nhiên cúi người xuống che mặt, tiểu bảo bối không hiểu nhìn cậu, cha Hàn cũng không hiểu ra sao, làm gì thế.
Hàn Mạc không có làm gì, cậu chỉ là đột nhiên muốn khóc.
Đây là cha cậu, người cha mà luôn coi cậu còn nặng hơn cả sinh mạng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook