Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)
-
Chương 4
Edit + Beta: Vịt
Đảo mắt qua thời gian 2 tháng, Hàn Mạc từ lần trước bị tính kế một lần sau đó quyết tâm kiêng rượu không xuất hiện ở các quán bar lớn nữa, thậm chí buổi tối sau khi về nhà ông cụ gọi cậu uống rượu cậu cũng một giọt không dính.
Cậu không chỉ tốt điểm này, sau khi bị hãm hại một lần tuyệt đối sẽ không lại bị hãm hại lần thứ hai, không chỉ kiêng rượu, Hàn Mạc phát hiện, cho dù các mỹ nữ trước lồi sau vểnh ở trước mặt mình gãi đầu làm tư thế cậu cũng không nhấc nổi hứng thú, mà người đàn ông đã làm mình 2 lần bất tỉnh sau khi xuất hiện ở trong giấc mơ của Hàn Mạc mấy lần cũng bị cậu cưỡng ép quên đi.
Hôm nay, Hàn Mạc ở công ty làm bản thiết kế hạng mục mới bị Tống Tân Nghiệp quấy rầy, cậu không nhịn được nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu lại nhìn về phía màn hình máy tính, bên trên là một vài hình ảnh linh tinh, cậu hơi nhíu lông mày ngáp.
"Hàn Mạc, mày hai hôm nay ngáp mãi, sắc mặt cũng không quá tốt, thân thể không sao chứ?" Tống Tân Nghiệp kéo ghế ngồi bên cạnh cậu, sáp tới cẩn thận nhìn nhìn, còn duỗi đầu ngón tay chọt quai hàm cậu, "Chậc chậc, hai má mày càng ngày càng mềm."
"Có phiền không, không thấy tao đang bận?" Hàn Mạc quay đầu trừng hắn một cái, giơ tay lên đẩy móng vuốt của hắn, "Mày nếu không có việc gì làm có thể nhận cái hạng mục này, công ty RS nếu như coi trọng thiết kế của mày thì mày có thể không cần rầu rĩ vì tiền mua nhà nữa đâu." Nói chuyện, động tác dưới tay cũng không ngừng, cậu cười lạnh một tiếng.
Tống Tân Nghiệp nhún nhún vai, hai tay lật ra ngoài trải ra, lời mang theo hâm mộ nói: "Tao cũng muốn chứ, đáng tiếc RS người ta chỉ đích danh muốn bản thiết kế của Hàn tiên sinh mày, loại tư chất thường thường tao đây vẫn là đi giúp người ta thiết kế quảng cáo thực phẩm bình thường là được, loại như kiểu bất động sản xe cộ vẫn phải mày làm."
Lời này nói một chút cũng không giả, Hàn Mạc hồi ở trường đã rất có thiên phú, lúc tốt nghiệp điểm thiết kế là điểm cao nhất toàn trường từ trước tới nay. Cũng khó trách người ta có thể mua xe mua nhà còn lên làm giám đốc, có tài năng chính là khác.
Hàn Mạc hướng về phía màn hình máy tính lật mắt trắng lười phản ứng đến hắn.
Rốt cục chọn xong hình ảnh, cậu duỗi cái lưng mỏi, nện nện eo mỏi nhừ. Gần đây luôn cảm thấy eo không thoải mái, ngồi lâu sẽ có chút đau nhức, thật sự già rồi trước đây cũng không có loại hiện tượng này. Nghiêng đầu nhìn về phía Tống Tân Nghiệp nghịch di động, cậu cắn răng.
Thằng này không nghĩ vươn lên nhưng lại có thể hoành thành tất cả nhiệm vụ giao cho hắn, lúc không có chuyện gì làm thì chạy tới chỗ cậu khoe khoang mình thoải mái cỡ nào, Hàn Mạc nhìn hai tay hắn ở trên bàn phím qua lại bận rộn hận tới hàm răng ngứa, cầm lấy cặp văn kiện bên cạnh ném tới.
Tống Tân Nghiệp bị nện chính diện, điện thoại di động tý thì rời tay bay ra ngoài. Hắn cuống quít bảo vệ điện thoại, quay đầu liếc nhìn giấy tờ lả tả khắp nơi nhận mệnh thở dài đứng dậy đi nhặt, vừa nhặt còn vừa lẩm bẩm, "Giám đốc Hàn, Hàn tiên sinh, Hàn công tử, Hàn soái ca, tính tình mày gần đây càng ngày càng kém, động tý là cầm đồ ném người", thả cặp văn kiện vào trên bàn làm việc của Hàn Mạc, nhìn Hàn Mạc đang trừng hắn, Tống Tân Nghiệp bĩu môi, chỉ chỉ nhân viên cúi đầu làm việc ngoài cửa sổ thủy tinh, "Bọn họ ai không bị mày ném qua? Tất cả đều biểu đạt mày có phải tiền mãn kinh hay không."
"Đệt, ông đây là đàn bà, không đúng, ông đây là đàn ông, có cái rắm thời kỳ mãn kinh!" Hàn Mạc bị hắn chọc miệng đều trề ra, nói chuyện đều nói sai.
"Há, xem, chính mày đều nói là đàn bà, chậc chậc, bất quá Hàn tiên sinh phụ nữ mày đây không đạt tiêu chuẩn, ngực quá phẳng." Nói xong đi qua lưu manh hề hề ở trước ngực Hàn Mạc túm một cái, chọc tới Hàn Mạc triệt để xù lông.
Đứng lên lật cái ghế xoay liền nện tới.
Loảng xoảng một tiếng, Tống Tân Nghiệp mặt mũi trắng bệch, sợ tới vỗ ngực mãi, "Má ưi má ưi, Hàn Mạc mày muốn giết người sao!" Nghĩ lại phát sợ quay đầu liếc nhìn cái ghế ngã lệch trên mặt đất bánh xe vẫn quay, nuốt xuống nước miếng.
"Xéo, mau xéo, ông đây một giây cũng không muốn nhìn thấy cái tên cặn bã mày." Một tay đỡ thắt lưng thở gấp ồ ồ, ngón tay khác của Hàn Mạc chỉ cửa phòng làm việc, quay đầu rống với đám nhân viên bị tiếng vang dọa tới đứng lên nhìn về phía này, "Nhìn cái gì, làm việc!"
Thủy tinh cách âm rất tốt, nhưng bộ dáng của cậu rõ ràng chính là biểu tình tức giận, người bên ngoài đều rụt cổ lại, lại ngồi vào trên ghế mắt không ngó nghiêng bận rộn, kỳ thực bọn họ rất muốn bát quái chút, giám đốc Hàn có phải bị cái gì kích thích hay không, làm sao gần đây hỏa khí lớn như vậy.
Tống Tân Nghiệp lấy lòng chuyển cái ghế về bên cạnh cậu, cười bỉ ổi nhìn cậu, "Giám đốc, ngài ngồi, ngài ngồi", lại đi rót chén nước ấm cho Hàn Mạc, "Giám đốc, ngài uống nước, ngài uống nước."
Hít sâu một cái, Hàn Mạc sắc mặt trắng bệch ngồi vào trên ghế bưng chén lên uống một hớp, còn đưa tay xoa xoa bụng, vừa nãy khí lực dùng lớn, bụng có chút không thoải mái.
Hàn Mạc không nghĩ tới, cậu dùng lực lớn cho dù không thoải mái cũng nên là eo không thoải mái, tại sao bụng lại không thoải mái.
Tống Tân Nghiệp thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, cũng không còn bộ dáng bỉ ổi cợt nhả lúc nãy nữa, sáp tới quan tâm nhìn cậu, hỏi: "Hàn Mạc mày không sao chứ? Tao đùa chút thôi, mày đừng thực sự tức giận."
Hàn Mạc lắc lắc đầu, xua xua tay để cho hắn nhanh ra ngoài.
Tống Tân Nghiệp chớp chớp mắt, chỉ có thể nuốt vào trong bụng lời mời vốn định đề xuất với Hàn Mạc buổi tối đi bar, tính toán chút, hắn chọc Hàn Mạc nổi điên, nếu lại ở tiếp e rằng sẽ bị Hàn Mạc lại dùng ghế nện một lần.
Hàn Mạc nhấn điều khiển rèm cửa sổ, ngăn cách cửa sổ thủy tinh với tầm mắt tò mò bên ngoài.
Đỡ ngực mình, Hàn Mạc mím chặt môi.
Vừa nãy Tống Tân Nghiệp gãi ngực mình một cái làm cho da đầu cậu tê dại, trong nháy mắt lại nghĩ tới người đàn ông kia ngậm hai vú mình. Đầu qua lại hình ảnh mút dâm đãng, lúc này mới sẽ thẹn quá thành giận xách ghế nện hắn.
Nhắm hai mắt nằm nhoài trên mặt bàn cậu hít sâu giảm bớt xao động trong cơ thể, có chút luống cuống nhíu nhíu mày. Cậu không rõ ràng thân thể mình tại sao lại biến thành như vậy, lại càng không rõ ràng trong đầu cứ lóe lên khuôn mặt đẹp trai mang theo ý cười của người đàn ông là xảy ra chuyện gì, nhưng cậu rõ ràng mình không thích tình huống hiện tại, cực kỳ không thích.
Đại khái qua khoảng nửa giờ, Hàn Mạc mới coi như triệt để điều chỉnh tốt tâm tình ngồi dậy tiếp như không có chuyện gì xảy ra làm việc. Cậu cần dùng công việc để tê liệt đầu óc mình, ít nhất là hiện tại cậu phải làm như vậy.
Người trong công ty lục tục đều tan làm rời đi, lúc rời đi còn sẽ gõ cửa nói với cậu một tiếng, Hàn Mạc nhìn màn hình máy tính cảm thấy có chút choáng váng đầu, gõ gõ đầu định đi rót cà phê nâng tinh thần, vừa đứng lên một trận cảm giác chóng mặt đánh tới, cậu lại ngồi trở lại trên ghế.
Cau mày chịu đựng cảm giác chóng mặt từ từ rời đi, cậu mím miệng, vừa vặn giống như có loại kích động muốn ói, bất quá bị cậu cưỡng chế áp xuống.
Nhìn nhìn thời gian hiển thị dưới góc phải màn hình máy tính, đã 9h tối, cậu bình thường đều sẽ không đề xướng làm thêm giờ, không phải vì công ty tiết kiệm tiền mà là cậu không thích chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của nhân viên, cho nên Hàn Mạc là số ít quản lý cấp cao đối tốt với nhân viên.
Thở dài, cảm thấy hôm nay e rằng không cách nào tiếp tục nữa, Hàn Mạc cầm điện thoại di động gọi điện cho gia đình.
"Cha? Con vừa tan làm, trong nhà có gì ăn không?" Cậu có nhà của mình, bất quá luôn cảm thấy cha tuổi càng lúc càng lớn thân thể cũng không tốt, cho nên vẫn là muốn bồi bên cạnh cụ tẫn hiếu thêm, đây chính là nguyên nhân vì sao cậu sẽ ở cùng với cha và dì.
"Có chứ, dì con hôm nay hầm một con gà quê giữ lại cho con hai cái đùi gà đấy, mau về ăn, trên đường lái xe cẩn thận chút." Cha Hàn xem phim truyền hình không chớp mắt nói, ui cha, lão thái thái này sai lại hung như vậy cư nhiên còn để cho con dâu quỳ trên mặt đất nói xin lỗi bà ta, cũng không phải là xã hội phong kiến, chậc chậc rất đáng hận.
Hàn Mạc nghe tiếng la khóc từ bên kia truyền tới cũng biết ông cụ nhà cậu lại xem mấy phim luân lý gia đình rồi, bất quá đây là chút yêu thích của ông cụ sau khi về hưu.
Mang theo ý cười từ từ đứng lên, từ trong ngăn kéo cầm chìa khóa xe cậu đi ra ngoài, "Đùi gà? Sao cha không ăn, lần sau không cần cố ý để cho con, hai người ăn nhiều chút."
"Biết biết, cha không thèm nghe còn nói nữa, con trên đường cẩn thận." Cha Hàn cúp điện thoại gấp, phim truyền hình đang diễn tới chỗ đặc sắc, gọi điện thoại với con trai sẽ phân tâm.
Là cười lắc lắc đầu, Hàn Mạc cúp điện thoại tới bãi đậu xe lấy xe.
Trên đường lái xe trở về, Hàn Mạc nhìn thấy tai nạn giao thông, một chiếc Porsche Cayenne đi theo hướng Nam Bắc đụng phải Audi Q7 đi theo hướng Đông Tây, vẫn may trên ghế phó lái của Q7 không có ai, bằng không đoán chừng cũng không phải là hiện trường tai nạn mà là hiện trường án mạng.
Đỗ xe dừng ven đường quay kính xe xuống nhìn nhìn, một cái liền liếc tới người đàn ông từ trên chiếc xe Porsche Cayenne đi xuống, thân thể cậu run lên, vội vàng kéo cửa sổ xe lên khởi động xe nhanh chóng rời đi.
Cậu đời này không quên được khuôn mặt kia, cái khuôn mặt người đàn ông thiếu chút nữa làm chết cậu! Mặc dù rất đẹp trai, nhưng cái này cũng không đại biểu cậu sẽ tiếp nhận! Nhất là còn nhìn thấy một mặt khuất nhục như vậy của mình, hừm!
Thiệu Văn Phong nhìn đuôi xe Hummer màu đen, nhíu mi. Anh vừa rồi hình giống như cảm giác được có người đang lén lút nhìn mình lại nhanh chóng rời đi, bất quá bây giờ những thứ này cũng không phải anh nên quan tâm, nhìn người phụ nữ từ trên Q7 xuống rõ ràng say rượu, anh khơi mi, anh vừa nãy còn cảm thấy lần này e rằng mình chịu toàn bộ trách nhiệm giờ đã có thể thở mạnh.
Hàn Mạc về đến nhà vào cửa đã nghe ngửi thấy mùi thịt, hít xuống một ngụm nước miếng, cậu cười ha ha thay dép đem buồn bực trên đường về lúc nãy đều vứt tới sau ót, "Dì, có thể ăn không?" Cậu đã sớm đói bụng ùng ục kêu, lúc này lại càng chờ không kịp.
Dì Khương từ phòng bếp tới đây vừa lau tay vừa gật đầu, "Có thể, con đi rửa tay thay quần áo, dì xới cơm cho con, Mạc Mạc gần đây khẩu vị thật tốt, một bữa có thể ăn hai bát cơm." Câu sau là cha Hàn nói, dì Khương đối với chuyện Hàn Mạc mỗi ngày về đều ăn sạch đồ ăn của mình tỏ vẻ cực hài lòng.
Hàn Mạc nhanh chóng thay quần áo, cậu nhìn nhìn cơ bụng mình gần đây rõ ràng có chút lỏng nhíu mày, duỗi ngón tay chọt chọt, bĩu môi, "Ngày mai phải đi rèn luyện thân thể, ăn quá nhiều sẽ thêm thịt." Nói nhỏ ra khỏi phòng ngủ, lại xoay người lấy ví tiền.
"Dì, sinh hoạt phí tháng này." Từ trong ví tiền lấy ra 5 ngàn đưa cho dì Khương, cậu thò tay cầm đùi gà gặm.
(5 ngàn NDT ~ 18 triệu đồng)
"Con cái đứa nhỏ này sao lần nào cũng đưa nhiều như vậy, con một tháng chỉ ở nhà ăn vài bữa cơm, mau cầm lại, dì với cha con cũng không thiếu chút tiền trợ cấp của con." Dì Khương mang theo ý cười đẩy tiền trở lại, đây là việc sau khi bà gả cho cha Hàn mỗi tháng đều sẽ làm.
Hàn Mạc khoát khoát tay, nuốt vào miếng thịt gà thơm ngào ngạt trong miệng, "Dì, dì cứ cầm đi, dùng không hết thì giữ lại, dì với cha con lớn tuổi trong tay cần ít tiền để không dự bị dùng gấp, con......"
Lời còn chưa nói hết, mặt Hàn Mạc đã biến sắc, đặt đũa xuống liền phóng tới phòng vệ sinh.
"Ọe......" Đối diện bồn cầu, há miệng đem đồ vừa ăn toàn bộ phun ra.
Nôn khan hai cái trong dạ dày cuồn cuộn hơi tốt chút, Hàn Mạc hứng chén nước lạnh súc miệng ra khỏi phòng vệ sinh......
Đảo mắt qua thời gian 2 tháng, Hàn Mạc từ lần trước bị tính kế một lần sau đó quyết tâm kiêng rượu không xuất hiện ở các quán bar lớn nữa, thậm chí buổi tối sau khi về nhà ông cụ gọi cậu uống rượu cậu cũng một giọt không dính.
Cậu không chỉ tốt điểm này, sau khi bị hãm hại một lần tuyệt đối sẽ không lại bị hãm hại lần thứ hai, không chỉ kiêng rượu, Hàn Mạc phát hiện, cho dù các mỹ nữ trước lồi sau vểnh ở trước mặt mình gãi đầu làm tư thế cậu cũng không nhấc nổi hứng thú, mà người đàn ông đã làm mình 2 lần bất tỉnh sau khi xuất hiện ở trong giấc mơ của Hàn Mạc mấy lần cũng bị cậu cưỡng ép quên đi.
Hôm nay, Hàn Mạc ở công ty làm bản thiết kế hạng mục mới bị Tống Tân Nghiệp quấy rầy, cậu không nhịn được nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu lại nhìn về phía màn hình máy tính, bên trên là một vài hình ảnh linh tinh, cậu hơi nhíu lông mày ngáp.
"Hàn Mạc, mày hai hôm nay ngáp mãi, sắc mặt cũng không quá tốt, thân thể không sao chứ?" Tống Tân Nghiệp kéo ghế ngồi bên cạnh cậu, sáp tới cẩn thận nhìn nhìn, còn duỗi đầu ngón tay chọt quai hàm cậu, "Chậc chậc, hai má mày càng ngày càng mềm."
"Có phiền không, không thấy tao đang bận?" Hàn Mạc quay đầu trừng hắn một cái, giơ tay lên đẩy móng vuốt của hắn, "Mày nếu không có việc gì làm có thể nhận cái hạng mục này, công ty RS nếu như coi trọng thiết kế của mày thì mày có thể không cần rầu rĩ vì tiền mua nhà nữa đâu." Nói chuyện, động tác dưới tay cũng không ngừng, cậu cười lạnh một tiếng.
Tống Tân Nghiệp nhún nhún vai, hai tay lật ra ngoài trải ra, lời mang theo hâm mộ nói: "Tao cũng muốn chứ, đáng tiếc RS người ta chỉ đích danh muốn bản thiết kế của Hàn tiên sinh mày, loại tư chất thường thường tao đây vẫn là đi giúp người ta thiết kế quảng cáo thực phẩm bình thường là được, loại như kiểu bất động sản xe cộ vẫn phải mày làm."
Lời này nói một chút cũng không giả, Hàn Mạc hồi ở trường đã rất có thiên phú, lúc tốt nghiệp điểm thiết kế là điểm cao nhất toàn trường từ trước tới nay. Cũng khó trách người ta có thể mua xe mua nhà còn lên làm giám đốc, có tài năng chính là khác.
Hàn Mạc hướng về phía màn hình máy tính lật mắt trắng lười phản ứng đến hắn.
Rốt cục chọn xong hình ảnh, cậu duỗi cái lưng mỏi, nện nện eo mỏi nhừ. Gần đây luôn cảm thấy eo không thoải mái, ngồi lâu sẽ có chút đau nhức, thật sự già rồi trước đây cũng không có loại hiện tượng này. Nghiêng đầu nhìn về phía Tống Tân Nghiệp nghịch di động, cậu cắn răng.
Thằng này không nghĩ vươn lên nhưng lại có thể hoành thành tất cả nhiệm vụ giao cho hắn, lúc không có chuyện gì làm thì chạy tới chỗ cậu khoe khoang mình thoải mái cỡ nào, Hàn Mạc nhìn hai tay hắn ở trên bàn phím qua lại bận rộn hận tới hàm răng ngứa, cầm lấy cặp văn kiện bên cạnh ném tới.
Tống Tân Nghiệp bị nện chính diện, điện thoại di động tý thì rời tay bay ra ngoài. Hắn cuống quít bảo vệ điện thoại, quay đầu liếc nhìn giấy tờ lả tả khắp nơi nhận mệnh thở dài đứng dậy đi nhặt, vừa nhặt còn vừa lẩm bẩm, "Giám đốc Hàn, Hàn tiên sinh, Hàn công tử, Hàn soái ca, tính tình mày gần đây càng ngày càng kém, động tý là cầm đồ ném người", thả cặp văn kiện vào trên bàn làm việc của Hàn Mạc, nhìn Hàn Mạc đang trừng hắn, Tống Tân Nghiệp bĩu môi, chỉ chỉ nhân viên cúi đầu làm việc ngoài cửa sổ thủy tinh, "Bọn họ ai không bị mày ném qua? Tất cả đều biểu đạt mày có phải tiền mãn kinh hay không."
"Đệt, ông đây là đàn bà, không đúng, ông đây là đàn ông, có cái rắm thời kỳ mãn kinh!" Hàn Mạc bị hắn chọc miệng đều trề ra, nói chuyện đều nói sai.
"Há, xem, chính mày đều nói là đàn bà, chậc chậc, bất quá Hàn tiên sinh phụ nữ mày đây không đạt tiêu chuẩn, ngực quá phẳng." Nói xong đi qua lưu manh hề hề ở trước ngực Hàn Mạc túm một cái, chọc tới Hàn Mạc triệt để xù lông.
Đứng lên lật cái ghế xoay liền nện tới.
Loảng xoảng một tiếng, Tống Tân Nghiệp mặt mũi trắng bệch, sợ tới vỗ ngực mãi, "Má ưi má ưi, Hàn Mạc mày muốn giết người sao!" Nghĩ lại phát sợ quay đầu liếc nhìn cái ghế ngã lệch trên mặt đất bánh xe vẫn quay, nuốt xuống nước miếng.
"Xéo, mau xéo, ông đây một giây cũng không muốn nhìn thấy cái tên cặn bã mày." Một tay đỡ thắt lưng thở gấp ồ ồ, ngón tay khác của Hàn Mạc chỉ cửa phòng làm việc, quay đầu rống với đám nhân viên bị tiếng vang dọa tới đứng lên nhìn về phía này, "Nhìn cái gì, làm việc!"
Thủy tinh cách âm rất tốt, nhưng bộ dáng của cậu rõ ràng chính là biểu tình tức giận, người bên ngoài đều rụt cổ lại, lại ngồi vào trên ghế mắt không ngó nghiêng bận rộn, kỳ thực bọn họ rất muốn bát quái chút, giám đốc Hàn có phải bị cái gì kích thích hay không, làm sao gần đây hỏa khí lớn như vậy.
Tống Tân Nghiệp lấy lòng chuyển cái ghế về bên cạnh cậu, cười bỉ ổi nhìn cậu, "Giám đốc, ngài ngồi, ngài ngồi", lại đi rót chén nước ấm cho Hàn Mạc, "Giám đốc, ngài uống nước, ngài uống nước."
Hít sâu một cái, Hàn Mạc sắc mặt trắng bệch ngồi vào trên ghế bưng chén lên uống một hớp, còn đưa tay xoa xoa bụng, vừa nãy khí lực dùng lớn, bụng có chút không thoải mái.
Hàn Mạc không nghĩ tới, cậu dùng lực lớn cho dù không thoải mái cũng nên là eo không thoải mái, tại sao bụng lại không thoải mái.
Tống Tân Nghiệp thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, cũng không còn bộ dáng bỉ ổi cợt nhả lúc nãy nữa, sáp tới quan tâm nhìn cậu, hỏi: "Hàn Mạc mày không sao chứ? Tao đùa chút thôi, mày đừng thực sự tức giận."
Hàn Mạc lắc lắc đầu, xua xua tay để cho hắn nhanh ra ngoài.
Tống Tân Nghiệp chớp chớp mắt, chỉ có thể nuốt vào trong bụng lời mời vốn định đề xuất với Hàn Mạc buổi tối đi bar, tính toán chút, hắn chọc Hàn Mạc nổi điên, nếu lại ở tiếp e rằng sẽ bị Hàn Mạc lại dùng ghế nện một lần.
Hàn Mạc nhấn điều khiển rèm cửa sổ, ngăn cách cửa sổ thủy tinh với tầm mắt tò mò bên ngoài.
Đỡ ngực mình, Hàn Mạc mím chặt môi.
Vừa nãy Tống Tân Nghiệp gãi ngực mình một cái làm cho da đầu cậu tê dại, trong nháy mắt lại nghĩ tới người đàn ông kia ngậm hai vú mình. Đầu qua lại hình ảnh mút dâm đãng, lúc này mới sẽ thẹn quá thành giận xách ghế nện hắn.
Nhắm hai mắt nằm nhoài trên mặt bàn cậu hít sâu giảm bớt xao động trong cơ thể, có chút luống cuống nhíu nhíu mày. Cậu không rõ ràng thân thể mình tại sao lại biến thành như vậy, lại càng không rõ ràng trong đầu cứ lóe lên khuôn mặt đẹp trai mang theo ý cười của người đàn ông là xảy ra chuyện gì, nhưng cậu rõ ràng mình không thích tình huống hiện tại, cực kỳ không thích.
Đại khái qua khoảng nửa giờ, Hàn Mạc mới coi như triệt để điều chỉnh tốt tâm tình ngồi dậy tiếp như không có chuyện gì xảy ra làm việc. Cậu cần dùng công việc để tê liệt đầu óc mình, ít nhất là hiện tại cậu phải làm như vậy.
Người trong công ty lục tục đều tan làm rời đi, lúc rời đi còn sẽ gõ cửa nói với cậu một tiếng, Hàn Mạc nhìn màn hình máy tính cảm thấy có chút choáng váng đầu, gõ gõ đầu định đi rót cà phê nâng tinh thần, vừa đứng lên một trận cảm giác chóng mặt đánh tới, cậu lại ngồi trở lại trên ghế.
Cau mày chịu đựng cảm giác chóng mặt từ từ rời đi, cậu mím miệng, vừa vặn giống như có loại kích động muốn ói, bất quá bị cậu cưỡng chế áp xuống.
Nhìn nhìn thời gian hiển thị dưới góc phải màn hình máy tính, đã 9h tối, cậu bình thường đều sẽ không đề xướng làm thêm giờ, không phải vì công ty tiết kiệm tiền mà là cậu không thích chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của nhân viên, cho nên Hàn Mạc là số ít quản lý cấp cao đối tốt với nhân viên.
Thở dài, cảm thấy hôm nay e rằng không cách nào tiếp tục nữa, Hàn Mạc cầm điện thoại di động gọi điện cho gia đình.
"Cha? Con vừa tan làm, trong nhà có gì ăn không?" Cậu có nhà của mình, bất quá luôn cảm thấy cha tuổi càng lúc càng lớn thân thể cũng không tốt, cho nên vẫn là muốn bồi bên cạnh cụ tẫn hiếu thêm, đây chính là nguyên nhân vì sao cậu sẽ ở cùng với cha và dì.
"Có chứ, dì con hôm nay hầm một con gà quê giữ lại cho con hai cái đùi gà đấy, mau về ăn, trên đường lái xe cẩn thận chút." Cha Hàn xem phim truyền hình không chớp mắt nói, ui cha, lão thái thái này sai lại hung như vậy cư nhiên còn để cho con dâu quỳ trên mặt đất nói xin lỗi bà ta, cũng không phải là xã hội phong kiến, chậc chậc rất đáng hận.
Hàn Mạc nghe tiếng la khóc từ bên kia truyền tới cũng biết ông cụ nhà cậu lại xem mấy phim luân lý gia đình rồi, bất quá đây là chút yêu thích của ông cụ sau khi về hưu.
Mang theo ý cười từ từ đứng lên, từ trong ngăn kéo cầm chìa khóa xe cậu đi ra ngoài, "Đùi gà? Sao cha không ăn, lần sau không cần cố ý để cho con, hai người ăn nhiều chút."
"Biết biết, cha không thèm nghe còn nói nữa, con trên đường cẩn thận." Cha Hàn cúp điện thoại gấp, phim truyền hình đang diễn tới chỗ đặc sắc, gọi điện thoại với con trai sẽ phân tâm.
Là cười lắc lắc đầu, Hàn Mạc cúp điện thoại tới bãi đậu xe lấy xe.
Trên đường lái xe trở về, Hàn Mạc nhìn thấy tai nạn giao thông, một chiếc Porsche Cayenne đi theo hướng Nam Bắc đụng phải Audi Q7 đi theo hướng Đông Tây, vẫn may trên ghế phó lái của Q7 không có ai, bằng không đoán chừng cũng không phải là hiện trường tai nạn mà là hiện trường án mạng.
Đỗ xe dừng ven đường quay kính xe xuống nhìn nhìn, một cái liền liếc tới người đàn ông từ trên chiếc xe Porsche Cayenne đi xuống, thân thể cậu run lên, vội vàng kéo cửa sổ xe lên khởi động xe nhanh chóng rời đi.
Cậu đời này không quên được khuôn mặt kia, cái khuôn mặt người đàn ông thiếu chút nữa làm chết cậu! Mặc dù rất đẹp trai, nhưng cái này cũng không đại biểu cậu sẽ tiếp nhận! Nhất là còn nhìn thấy một mặt khuất nhục như vậy của mình, hừm!
Thiệu Văn Phong nhìn đuôi xe Hummer màu đen, nhíu mi. Anh vừa rồi hình giống như cảm giác được có người đang lén lút nhìn mình lại nhanh chóng rời đi, bất quá bây giờ những thứ này cũng không phải anh nên quan tâm, nhìn người phụ nữ từ trên Q7 xuống rõ ràng say rượu, anh khơi mi, anh vừa nãy còn cảm thấy lần này e rằng mình chịu toàn bộ trách nhiệm giờ đã có thể thở mạnh.
Hàn Mạc về đến nhà vào cửa đã nghe ngửi thấy mùi thịt, hít xuống một ngụm nước miếng, cậu cười ha ha thay dép đem buồn bực trên đường về lúc nãy đều vứt tới sau ót, "Dì, có thể ăn không?" Cậu đã sớm đói bụng ùng ục kêu, lúc này lại càng chờ không kịp.
Dì Khương từ phòng bếp tới đây vừa lau tay vừa gật đầu, "Có thể, con đi rửa tay thay quần áo, dì xới cơm cho con, Mạc Mạc gần đây khẩu vị thật tốt, một bữa có thể ăn hai bát cơm." Câu sau là cha Hàn nói, dì Khương đối với chuyện Hàn Mạc mỗi ngày về đều ăn sạch đồ ăn của mình tỏ vẻ cực hài lòng.
Hàn Mạc nhanh chóng thay quần áo, cậu nhìn nhìn cơ bụng mình gần đây rõ ràng có chút lỏng nhíu mày, duỗi ngón tay chọt chọt, bĩu môi, "Ngày mai phải đi rèn luyện thân thể, ăn quá nhiều sẽ thêm thịt." Nói nhỏ ra khỏi phòng ngủ, lại xoay người lấy ví tiền.
"Dì, sinh hoạt phí tháng này." Từ trong ví tiền lấy ra 5 ngàn đưa cho dì Khương, cậu thò tay cầm đùi gà gặm.
(5 ngàn NDT ~ 18 triệu đồng)
"Con cái đứa nhỏ này sao lần nào cũng đưa nhiều như vậy, con một tháng chỉ ở nhà ăn vài bữa cơm, mau cầm lại, dì với cha con cũng không thiếu chút tiền trợ cấp của con." Dì Khương mang theo ý cười đẩy tiền trở lại, đây là việc sau khi bà gả cho cha Hàn mỗi tháng đều sẽ làm.
Hàn Mạc khoát khoát tay, nuốt vào miếng thịt gà thơm ngào ngạt trong miệng, "Dì, dì cứ cầm đi, dùng không hết thì giữ lại, dì với cha con lớn tuổi trong tay cần ít tiền để không dự bị dùng gấp, con......"
Lời còn chưa nói hết, mặt Hàn Mạc đã biến sắc, đặt đũa xuống liền phóng tới phòng vệ sinh.
"Ọe......" Đối diện bồn cầu, há miệng đem đồ vừa ăn toàn bộ phun ra.
Nôn khan hai cái trong dạ dày cuồn cuộn hơi tốt chút, Hàn Mạc hứng chén nước lạnh súc miệng ra khỏi phòng vệ sinh......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook