Sau khi nhân cách Lý cảnh quan tỉnh dậy được hai giờ, Quản Lăng phát hiện một chuyện cực kỳ ác liệt.

Cho tới bây giờ, ba nhân cách khác vẫn không có bất kì dấu hiệu xuất hiện gì, ngữ khí không có không đúng, màu mắt không có biến hóa, hành vi xử sự hoàn toàn nhất trí, giống như trong thân thể này chỉ có một Lý cảnh quan nghiêm túc.

Nhìn chằm chằm Lý cảnh quan ở phòng bếp bận rộn, Quản Lăng mặt không đổi sắc rũ xuống đôi mắt, đây quả thực là… Vui tay vui mắt a có được không!

Ông rốt cục có một ngày nghỉ ngơi được hông, rốt cục không cần động hay không động đã bị gục ba ba ba a được hông, rốt cục không cần không có lúc nào là trong lòng run sợ không dám lộ sau lưng mình ra bên ngoài a được hông!

Trời xanh mở mắt!

Quản Lăng vui phát khóc yên lặng uống một hơi cạn sạch sữa trước mặt mình, thật cẩn thận đi qua phía sau Lý cảnh quan ở phòng bếp rửa chén, điên cuồng chạy vào phòng ngủ.

Đã lâu không gặp game tiểu thân thân, ông đến đây!

Động tác hơi hơi dừng lại, Lý cảnh quan lau khô bọt nước do rửa tay, vài bước đi đến nhà ăn cầm ly sữa còn lại của Quản Lăng vào trong tay, lúc đang chuẩn bị đi về rửa khóe mắt lại đột nhiên thoảng qua cái gì.

Đây là? Nhíu mày, bỏ ly vào máng nước, Lý cảnh quan thong thả tiêu sái tới góc phòng nhà ăn, nhặt lên đồ ném sau bồn hoa.

Ba giờ sau, nhổ xuống dây nối thần kinh, Quản Lăng hít sau, cứ cảm thấy lần này chơi game cảm giác thực không giống… Giống như phá lệ dễ dàng?

Nghĩ tới lúc trước mỗi lần chơi game ba người sẽ nghĩ ra các loại biện pháp để ngăn cản mình, khẽ nhếch nhếch cánh môi, Quản Lăng cầm lấy áo khoác đặt trên ghế, quyết định mang Lý cảnh quan ra ngoài ngao du.

Ngoài phòng, Lý cảnh quan buông ảnh chụp trên tay, ánh mắt phức tạp, nhìn thẳng quả trứng nhỏ hình tròn màu hồng trên bàn.

Vốn nghĩ đến mình sau khi hết bệnh rồi cư nhiên còn có ham mê kỳ quái như vậy…

Đột nhiên không muốn uống thuốc thì như thế nào?

Mà ngay khi Lý cảnh quan bị vây trong rối rắm rốt cuộc có muốn uống thuốc để trị hết bệnh hay không, cửa phòng ngủ “Phanh” mở ra, Quản Lăng mặt không đổi sắc đi ra.

Theo bản năng thu ảnh chụp cùng trứng nhỏ hình tròn màu hồng thu vào túi áo, Lý cảnh quan ngẩng đầu nhìn Quản Lăng quần áo chỉnh tề, nghi hoặc nói: “Muốn ra ngoài sao?”

Gật gật đầu, buông xuống mắt nhìn Lý cảnh quan, Quản Lăng hít sâu một hơi, “Trong nhà hết thuốc, chúng ta đi ra ngoài mua thuốc đi.”

Tuy rằng Lý cảnh quan là người tốt, nhưng cũng không thể mặc kệ ba tên kia, nghe nói nhìn xem nơi quen thuộc có thể tiến hành kích thích não người, Quản Lăng quyết định thử xem.

Nhìn ánh mắt Quản Lăng không rõ vì sao trở nên kiên định, Lý cảnh quan còn đang rối rắm trầm mặc một hồi, quyết định thỏa mãn yêu cầu của bạn, bạn trai mình ( đỏ mặt).

Dù sao loại tình huống mình đột nhiên phát bệnh này cũng sẽ làm Quản Lăng cảm giác thấy ( không) bất an đi.

Nghĩ nghĩ, Lý cảnh quan đứng dậy đi đến bên Quản Lăng, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của cậu, ôn nhu nói: “Được.”

Vẻ mặt cứng ngắc cảm nhận được đỉnh tóc mình được vuốt, Quản Lăng cẩn thận lá gan không tự giác run ba lần, vội vàng nhấc chân đứng dậy, mang theo Lý cảnh quan đi ra khỏi nhà.

Nói kỳ thật Quản Lăng hiện tại vẫn bị vây trong giai đoạn học tập, nhưng mà bởi vì bạn cùng phòng tinh thần phân liệt là một bạn trai rất thổ hào (giàu), bởi vậy hai người liền như vậy dọn ra phòng ngủ ở trường học, ở bên ngoài tạo ra một căn nhà nhỏ trải qua sinh hoạt ba ba ba ở chung.

Mà Lý cảnh quan, ngay sau khi bước ra ngoài, cả người liền giật mình sửng sờ tại chỗ.

Dại ra nhìn hình chiếu lập thể toàn bộ tin tức siêu lớn trên mái nhà, Lý cảnh quan nhấp nhếch cánh môi, có chút không dám tin nhìn về phía Quản Lăng, “Đây, đây là…”

“Thân mến anh sau khi bệnh quả nhiên cái gì cũng quên.” Quản Lăng mặt không đổi sắc, “Đã qua nhiều năm rồi, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triểu rất nhanh.”

Nhanh thu tiếng kinh ngạc trong miệng trở về, Lý cảnh quan đánh giá hoàn cảnh chung quanh, sau đó ánh mắt hơi đau tiếc nhìn về phía Quản Lăng, luôn phải giải thích lần nữa với mình, nhất định thực vất vả đi.

Lý cảnh quan không chút nào hoài nghi lời Quản Lăng, không biết vì cái gì, trong tiềm thức hắn cảm thấy mấy thứ này quen thuộc, thật giống như là mình vẫn luôn bị vây trong hoàn cảnh này, đây chính là giống như lời Quản Lăng, mình bởi vì chứng bệnh mà quên đi.

Về phần vì sao nhiều năm qua đi dung mạo mình vẫn như trước duy trì nguyên dạng, Lý cảnh quan tự động đem công lao này quy kết cho giới y dược.

Cho nên nói cảnh quan biết não bổ mới là cảnh quan tốt, Lý cảnh quan đế não bổ nguyên vẹn thể hiện điều này.

Hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của đế não bổ Lý cảnh quan, Quản Lăng thậm chí ngay cả giải thích cũng không dùng, liền trực tiếp mang Lý cảnh quan kéo dài qua mấy đường cái, đi tới mặt tiền cửa hàng bán đồ cấm 18X trong một hẻm nhỏ.

Đúng vậy không cần hoài nghi đây chình là tiệm đồ 18X —— mà Prodi yêu nhất.

Bởi vì khoa học kỹ thuật phát triển, hiện giờ phong cách cửa hàng đồ dùng 18X hoàn toàn khác với trước, không chỉ có toàn tự động đề cử mua làm bằng máy, thậm chí ngay cả quảng cáo cũng từ từ trở nên cao thượng.

Nhìn mấy câu của một quảng cáo, vì tâm linh cô độc của ngày giải quyết thống khổ không nói nên lời —— búp bê máy bíp.

Để thân tâm ngài đạt được giải phóng linh hồn siêu việt —— bíp bíp lớn

Cứu vớt thương tổn thời gian tạo thành —— bíp ca

Nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn mày Lý cảnh quan có chút nhảy lên, Quản Lăng vô cùng nghiêm túc nói: “Tiệm thuốc.”

Hiểu rõ gật gật đầu, trên mặt Lý cảnh quan nghiêm túc để lộ ra một chút khẩn trương, không nghĩ tới hiện tại giới y dược phát triển nhanh chóng như thế, cư nhiên ngay cả thuốc giải phóng linh hồn đều nghiên chế ra.

Nhưng mà vừa nghĩ tới bệnh xà tinh của mình đến bây giờ đều không thể trị liệu tốt, Lý cảnh quan không khỏi lại có chút uể oải, hắn không hy vọng Quản Lăng lại vất vả như thế.

Không chú ý hai mắt Lý cảnh quan có chút ảm đạm, Quản Lăng thở sâu, kéo Lý cảnh quan một chân bước vào cửa tiệm, trực tiếp chạy về phía bàn máy móc mua sắm sâu nhất, máy móc trứng nhỏ phấn hồng.

Trước mặt Lý cảnh quan vươn tay chỉ trứng nhỏ phấn hồng vô cùng chỉnh tề sắp hàng trong máy, Quản Lăng nghiêm túc nói: “Thế nào, có nhớ tới cái gì không?”

Nhíu mày, xem nhẹ đồ vật vừa nãy ở trước mắt chợt lóe mà qua phá lệ giống với thứ nào trên người mình, Lý cảnh quan ánh mắt lãnh tĩnh nhìn về phía trứng nhỏ sắp xếp kia, hơi hơi sửng sốt, “Cái, cái thứ thuốc này, tôi đã thấy.”

Quản Lăng ngạc nhiên: “Anh thấy qua?!”

Từ từ, Lý cảnh quan vì sao lại gặp qua trứng nhỏ phấn hồng công nghệ cao, đây không khoa học!

Tin tưởng gật gật đầu, trên mặt Lý cảnh quan hiện ra một tia ửng đỏ, ánh mắt trốn tránh nói: “Đây, đây thì ra là thuốc sao, tôi hôm nay ở trong phòng ăn nhìn thấy một cái qua…”

Nói xong, Lý cảnh quan vươn tay lấy ra trứng nhỏ phấn hồng mà hắn sáng hôm nay bỏ vào túi áo, đang chuẩn bị để trước mặt Quản Lăng, lại đột nhiên cảm thấy trong đầu chợt một trận mê muội!

Nghi hoặc nhìn Lý cảnh quan đứng lại bất động, Quản Lăng theo bản năng nhận thấy được một tia không đúng, thật cẩn thận vươn tay quơ quơ trước mặt Lý cảnh quan, “Lý cảnh quan, này, thân mến, anh hoàn hảo sao?”

“Đương nhiên, thân mến.”

Bàn tay giơ lên chợt bị người nắm chặt, Quản Lăng cả người nhất thời cứng đờ, run rẩy ngẩng đầu nhìn lại.

Trước mặt, đôi mắt màu trạm lam giống như chậm rãi đẩy ra gợn nước vô cùng mê người, để lộ ra một tia ý cười biếng nhác.

Prody cúi đầu hôn hôn bàn tay bị mình nắm chặt, khẽ cười nói: “Quản Lăng thân mến của anh, là ai mang em đi ra? Nơi này là nơi nào?”

Nói xong, Prody nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía chung quanh, một lát sau lại trong ánh mắt cứng ngắc của Quản Lăng quay về, “Thân mến, không nghĩ tới em cư nhiên sẽ chủ động tới chỗ như thế, là anh ngày hôm qua còn chưa cho em đủ sao?”

“Hay là nói…” Đôi mắt hơi hơi chuyển, Prody có chút hưng phấn liếm liếm cánh môi, trong mắt màu trạm lam chậm rãi hiện ra *** tà vô pháp ức chế, “Ở trong này em tương đối có cảm giác?”

Quản Lăng cả người đều choáng váng: “Không! Từ từ!! Em muốn giải thích…”

Nói còn chưa nói xong, cùng với một tiếng thanh thúy rơi xuống đất, một trứng nhỏ hình tròn màu phấn hồng tản ra ánh sáng mất linh mất linh nhảy nhót xuất hiện trong tầm mắt hai người.

Quản Lăng: “=A= “

Từ từ thứ này là từ đâu tới đây, Lý cảnh quan anh đã làm gì?!!!

“Cư nhiên ngay cả thứ này cũng mang đi.” Prody ánh mắt càng hưng phấn.

Quản Lăng cả người đều tuyệt vọng.

Mặt đờ đẫn nhìn Prody câu môi nhào tới mình, Quản Lăng khóe môi khẽ run lên, để lại nước mắt bi thương.

Chuyện sau đó, đối với Quản Lăng mà nói là một hồi ký ức nghĩ lại mà kinh, cậu bị Prodi kéo đến trong một gian phòng nhỏ ở trong tiệm 18X dùng để thể nghiệm, sau đó mắt mở trừng trừng mà nhìn Prody ôm vào một đống vật phẩm tà ác vô pháp dùng mắt thường nhìn thẳng, tiến hành thí nhiệm cực kỳ tàn ác với cậu.

Cảm giác ẩm ướt bên tai từng đợt truyền đến, chóp mũi Quản Lăng ửng đỏ run run, run rẩy tựa vào trên tường, ngay cả tiếng nức nở cũng chỉ có thể phát ra nho nhỏ.

Một lúc lâu qua đi, Prodi híp lại hai mắt, mặt mang thoả mãn hôn hôn trán Quản Lăng, hai tay vừa mới ôm lấy cậu tới chỗ ngồi cuối ngay sau đó, trong đầu đột nhiên chấn động.

Quản Lăng xoay tròn tự do từ trong lòng Prody lăn ra!

Thống khổ bưng trán, Lý cảnh quan quơ quơ đầu, hơi mê mang mở hai mắt ra. Chỗ góc tường, Quản Lăng vết thương đầy người bò lên, run rẩy chống lại con ngươi đen thuần khiết mà lại nghiêm túc của Lý cảnh quan.

Biểu tình của Lý cảnh quan nứt tập hai.

“Đây, đây là chuyện gì xảy ra?!” Mặt đỏ tai hồng nhìn Quản Lăng một thân dấu vết rõ ràng là vừa mới xảy ra chuyện gì, Lý cảnh quan cố gắng cho mình trấn định lại, buông mắt xuống nhìn nhìn quần áo mình hỗn độn vô cùng, nhất thời, cả người như là con cua bị nấu chín, đỏ từ đầu đến chân.

Cổ trắng nõn phủ lên một tầng đỏ ửng vô cùng diễm lệ, cánh môi Lý cảnh quan mở rồi khép không phun ra được nửa chữ, biểu tình vốn lãnh tĩnh trở thành hư không, chỉ còn lại đôi mắt đầy bối rối cùng ngượng ngùng.

“Đây là, đây là tôi làm? Mới vừa, vừa rồi…” Lời nói dừng lại, Lý cảnh quan đột nhiên như là hiểu được cái gì, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Tôi, tôi có phải lại phát bệnh hay không!”

Nhìn Lý cảnh quan một bộ dáng bối rối đến vô pháp tự chủ, Quản Lăng động tác chậm rãi xoay người, mặt không đổi sắc cầm quần bị ném xuống đất mặc, chậm rãi nở nụ cười hơi chua xót.

“Anh hiểu được là tốt rồi.” Quản Lăng rơi lệ đầy mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương