[SÊ-RI NGUY HIỂM RÌNH RẬP]
THANG MÁY KINH HOÀNG (phần 7)
Tác giả: Trang Tiểu Bạch
Dịch: Khắp xó xỉnhh
- --------
“Các người đang làm gì vậy!”
Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng, một người đi tới từ trong hành lang.
“Ồn ào như thế còn có để cho người khác ngủ hay không!”
Đó là một người phụ nữ tóc ngắn, mặc đồ ngủ và đi dép lê.
Sau khi nhìn rõ tình hình, vẻ mặt cô ta chuyển sang hoảng sợ rõ rệt.
Bột mì, gậy lăn bột, dây thừng, băng keo, người đàn ông bị trói miệng đầy máu me.
“Các người, các người…”
Tân Du hít vào một hơi rồi lớn tiếng giải thích, “Đại tỷ, không phải như chị nghĩ đâu. Tất cả đều có lý do.”
Đại tỷ bị dọa sợ, lui lại mấy bước, hiển nhiên là không tin.
Cô ấy nắm chặt điện thoại, giọng nói run rẩy dần dần trở nên lớn hơn, "Đừng tới đây! Các người đang bắt cóc. Nếu không thả người ra, tôi sẽ báo cảnh sát. Đúng vậy, gọi cảnh sát, đây là phạm pháp!"
Nói xong, cô ấy thực sự cúi đầu nhấn gọi 110.
Tôi và Tân Du bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều thấy tuyệt vọng.
Không còn cách nào khác, chạy thôi.
Nếu ầm ĩ đến đồn cảnh sát, cả hai chúng tôi coi như xong.
Thế là hai đứa vào thang máy đi thẳng lên tầng 20, chủ động kết thúc vòng lặp không hồi kết này.
Và lần này.
Chúng tôi đã có kinh nghiệm.
Thay vì mất thời gian ở tầng hai, sau khi mua xong gậy cán bột, chúng tôi lên thẳng tầng mười.
Vừa tiết kiệm thời gian và tránh khỏi rắc rối.
Đợi lúc người đó chờ thang máy, thì trực tiếp dùng gậy đánh anh ta bất tỉnh rồi kéo vào thang máy.
Tân Du đi trước để mở cửa, tôi khó khăn kéo người, đi theo sau.
Hành sự ở hành lang thì dễ bị nhìn thấy, rước lấy phiền toái.
Mà mẹ tôi thì ở nhà, vì vậy nhà của Tân Du, vốn sống một mình, trở thành nơi lý tưởng nhất để điều tra.
Vào cửa.
Nhìn hết một lượt đồ đạc trong nhà.
Bên trái bày bàn ăn, ghế sofa được kê sát tường, bàn uống trà nhỏ, kệ tivi, bên cạnh là gương soi toàn thân. Đồ đạc trong nhà toàn là màu trắng, kiểu dáng đơn giản, không gian rộng rãi, sáng sủa.
Nhìn chung rất phù hợp với phong cách sạch sẽ và gọn gàng của Tân Du.
“Để người ở đâu được?”
Tân Du do dự một chút, sau đó nói: “Trên ghế sô pha.”
Lần này, trước khi anh ta tỉnh lại, tôi lấy điện thoại di động của anh ta từ trong túi ra.
Nhấn giữ để bật nguồn, mở khóa bằng vân tay....
Máy còn rất nhiều pin, xem ra là do anh ta tắt máy.
Có rất ít biểu tượng app trên màn hình, ngoại trừ WeChat và ABC App, chỉ có một số app ban đầu của hệ thống.
Bấm vào WeChat, có rất nhiều hộp trò chuyện, nhưng đa số là nhóm chat.
Nhóm chat trên cùng được gọi là [Nhóm vịnh Lệ Thủy], nó bị chặn, có một chấm nhỏ màu đỏ ở góc trên bên phải, hiển thị 18 tin nhắn mới.
Hộp trò chuyện tiếp theo được đánh dấu là "vợ".
Bấm để xem cuộc trò chuyện.
Vợ: Sao anh không đi dự tiệc lên lớp của con gái Phùng Vân?
Anh ta là sếp trực tiếp của anh. Mọi người đều đi, nhưng anh không đi. Anh muốn người khác nghĩ gì?
Anh mau trả lời điện thoại đi.
Ít nhất cũng phải gửi một phần tiền mừng qua đó.
Bốn tin nhắn, tất cả đều đã được đọc nhưng không trả lời.
Có ba cuộc gọi nhỡ từ số liên lạc gần đây, trùng với thời điểm được thúc giục trả lời cuộc gọi trong nhật ký trò chuyện.
Xem thêm các tin nhắn khác, là một số cuộc trò chuyện hàng ngày.
Mua sắm tạp hóa, phí quản lí, giao hàng tận nhà.
Tôi tìm kiếm loanh quanh trong WeChat nhưng không tìm thấy nội dung gì liên quan đến sự cố thang máy.
Liền dứt khoát thoát khỏi WeChat, rồi nhấp vào album.
Hình ảnh mới nhất không nhìn rõ là gì.
Khung sắt... động cơ.
Sau khi nhìn kỹ mới nhận thấy đó là bản vẽ tháo rời các bộ phận của thang máy.
Hàng chục bức ảnh, chỉ khác biệt về góc độ và ánh sáng, tất cả đều được chụp trong thang máy.
Tôi kéo xuống hồi lâu, mới tìm thấy một vài bức ảnh đời thường.
Một người phụ nữ, đứng bên cạnh bồn hoa, mỉm cười thận trọng trước ống kính.
Đây là... vợ anh ta?
Tôi kéo xuống, đó là một bức ảnh phong cảnh, liền kéo lại bức ảnh người phụ nữ, nhưng lại bị Tân Du ngăn lại.
“Anh kéo lại đi, tấm vừa rồi.”
“Sao vậy?” Tôi vừa hỏi, vừa làm theo: “Không có gì mà.”
Cô cầm điện thoại phóng to vị trí phía bên phải hòn non bộ gần mặt nước.
Một người phụ nữ, mặc bộ quần áo giống như bức ảnh trước đó, đang khom người nghịch nước, trên tay ôm một đứa trẻ.
Tân Du chỉ nó cho tôi, "Anh nói xem, đây có phải là con anh ta không?"
“Chắc vậy.”
Một nhà ba người đi du lịch, mẹ ôm con, ba chụp hình, rất hợp lí.
Tôi còn muốn tiếp tục kéo xuống xem tiếp, nhưng chợt có tiếng gõ cửa.
Tôi giật mình, đứng chắn trước mặt Tân Du.
Tân Du cũng sửng sốt, nhưng không quên an ủi tôi, lớn tiếng hỏi: "Ai đó?"
“Giao hàng hỏa tốc Thuận Phong.”
Dưới lầu có quầy gửi đồ, chỉ có giao hàng hỏa tốc Thuận Phong là mang thẳng lên lầu. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Tân Du lại càng nghi ngờ hơn.
“Gần đây tôi không mua đồ gì cả.”
Tôi bước ra mở cửa, cô ấy ở phía sau vẫn đang thắc mắc: “Có gửi nhầm không, hay là mẹ gửi cho tôi thứ gì đó.”
Nhưng ngay khi cánh cửa mở ra, một luồng sức mạnh lớn lập tức kéo tôi ra ngoài.
Ba bốn người đàn ông mặc sắc phục cảnh sát đứng canh cửa, nhìn chằm chằm vào bên trong ngôi nhà một cách phòng thủ.
“Biết điều một chút, đừng nhúc nhích!”
Trơ mắt nhìn của bị xô ra, Tân Du sững sờ tại chỗ, hốt hoảng lui lại một bước, điện thoại di động rơi xuống đất. Còn hai tay tôi thì bị khống chế rồi còng lại.
Trong đầu hỗn loạn cả lên.
Tôi cứ mơ hồ cho đến khi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc bên ngoài đám đông.
Đeo kính và búi tóc sau đầu - là dì trong phòng giám sát.
Quên mất là có giám sát trong hành lang!
Chúng tôi đánh người bất tỉnh rồi lôi vào nhà riêng của mình. Hành vi này như thế nào cũng có thể coi là vi phạm pháp luật.
Lần này, tôi thực sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Lý Dịch Trạch cũng được đưa ra ngoài, cởi dây trói, được dìu đi, cúi đầu nhìn xuống đất.
“Đội trưởng, nạn nhân đã tỉnh, các bộ phận bên ngoài không bị tổn thương gì.”
“Đưa về hết, hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.”
“Vâng ạ.”
“Này chàng trai, các cậu bắt được người rồi, tôi có thể về rồi chứ.”
“Dạ làm phiền dì rồi dì Trần. Dì có thể về phòng giám sát trước. Nếu như có cần điều tra, chúng cháu sẽ gọi cho dì.”
Người nói là một cảnh sát trẻ, nước da ngăm đen nhưng nét mặt rất đàng hoàng.
Trong tiểu khu có đặt một đồn cảnh sát.
Bình thường tôi cũng có thấy, nhưng quả thực không nghĩ tới một ngày nào đó mình sẽ bị bắt rồi tra tay vào còng.
“Các người tên gì?”
“Trang Khâm.”
“Tân Du.”
“Nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra.”
Người cảnh sát trẻ tuổi cầm cuốn sổ ghi chép, giọng điệu nghiêm túc.
Chúng tôi đều cứng họng, không ai trả lời được câu hỏi này.
“Không nói thì cứ từ từ, sẽ chẳng ai được đi hết.”
Tôi cười khổ trong lòng.
Không phải không muốn nói ra, chủ yếu sợ rằng nếu nói sự thật, sẽ bị coi là kẻ thần kinh mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới, người vẫn luôn cúi đầu ngồi bên cạnh, nghe được câu này lại lên tiếng.
"Tôi không biết tại sao, khi tôi đi ra chờ thang máy, liền thấy họ dùng biển cảnh báo chặn thang máy không cho tôi vào. Sau đó, họ ném bột mì vào tôi, dùng gậy đánh tôi bất tỉnh rồi trói lại.”
Cảnh sát cau mày, "Anh có quen biết họ không, có thù oán gì không?"
Người đàn ông lắc đầu ngây người, “Tôi không quen, trước kia cũng chưa từng gặp.”
“Vậy tại sao họ lại không cho anh vào thang máy.”
"Tôi cũng không biết. "Người đàn ông lắc đầu, giọng điệu đơn giản và thành thật," Tôi chỉ muốn lên lầu để kiểm tra bảo dưỡng, không biết tại sao, cũng không có khiêu khích họ. Tôi là nhân viên bảo trì thang máy trong tiểu khu, kiểm tra máy móc là công việc của tôi, nên tôi không biết đã chọc tức hai thanh niên này chỗ nào. "
Anh ta đúng thật là một nhân viên bảo trì, điều này phù hợp với manh mối mà chúng tôi tìm thấy.
Cũng chính vì sự thản nhiên này mà tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Có phải chúng tôi đã nghĩ sai ở đâu rồi...
Có lẽ anh ta thực sự không biết gì cả và chỉ tình cờ lên tầng 20 để bảo trì nên mới kích hoạt sự cố.
Anh ta vô tội, cho nên khi bị chúng tôi tấn công và bắt cóc, mới cảm thấy tức giận và sợ hãi, mất kiểm soát cảm xúc, không chịu giao tiếp?
Nghĩ theo cách này, lại cảm thấy như mình đang bỏ sót một cái gì đó.
Suy nghĩ hỗn loạn.
Tân Du nhìn về phía tôi, không biết có phải cũng đang nghĩ đến điều này không.
Cảnh sát ở phía đối diện nhận thấy điều đó, liền mở một đường ngắm thăm dò.
Tôi chỉ có thể nhắm mắt giải thích, "Thang máy kia có vấn đề, tôi sợ anh ta đi lên sẽ xảy ra chuyện."
"Vấn đề gì?"
“Thì là có vấn đề.”
“Tôi hỏi có vấn đề gì, đừng có lẩn tránh. Hơn nữa làm sao cậu biết là có vấn đề.”
Tầm mắt đối phương càng thêm sắc bén, dường như có thể nhìn thấu người khác.
Tôi sợ bị coi là thần kinh nên không dám nói ra sự thật.
Lý Dịch Trạch đột nhiên nói: “Vậy, đồng chí cảnh sát, tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi, lát nữa phải đi kiếm tra máy móc, tôi có thể về trước không.”
“Được rồi, Tiểu Tôn, đưa vị này đi lấy thông tin rồi cho anh ta về trước đi. ”
Tôi cúi đầu suy nghĩ.
Dường như một điều gì đó đã lặng lẽ trôi qua, làm sao cũng không nắm bắt được.
Chờ đã, không đúng!
Bột mì và biển cảnh báo là những chuyện đã xảy ra trong chu kỳ trước.
Để tiết kiệm thời gian nên trong chu kỳ này, chúng tôi đã không mua bột mì, không chặn thang máy, thậm chí còn không đợi anh ta xuống tầng 2, mà trực tiếp đánh anh ta bất tỉnh ở tầng 10. Lẽ ra lần này anh ta sẽ không biết những chuyện đó chứ!
Quay đầu lại theo bản năng, trùng hợp thấy người đàn ông đó đã điền xong tờ đơn, đôi vai co lại bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Dường như anh ta phát hiện ra tầm mắt của tôi.
Vừa bước ra cửa, đã trực tiếp nhìn thẳng vào tôi.
Vẻ mặt lạnh lùng và cảnh giác, hoàn toàn khác với vẻ mặt vừa chột dạ vừa không dám nói vừa rồi, như hai người khác nhau.
Không có chút sợ hãi và bối rối nào.
Lòng tôi trầm xuống.
Suy đoán khủng khiếp đó sắp được đưa ra.
E rằng anh ta cũng là một người trong vòng tuần hoàn.
Hậu tri hậu giác, tôi nhớ lại lần đầu Tân Du bước vào vòng tuần hoàn.
Vấn đề chúng tôi đã nhắc tới.
Lúc ấy cô ấy còn phản bác, nếu tôi thay đổi dòng thời gian và gây ra cái chết cho cô ấy, điều đó sẽ đưa cô vào vòng lặp, sau đó cũng không có cách nào giải thích tại sao tôi cũng vào vòng lặp.
Bởi vì không ai thay đổi dòng thời gian của tôi.
Nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ như nếu người đó cũng là người trong vòng tuần hoàn thì mọi thứ đều có lý.
Ở tầng 10, tôi vào nhầm thang máy, chết ngay lần đầu tiên, rồi đi vào vòng lặp.
Vì người đó đã thay đổi dòng thời gian của tôi.
Vậy dòng thời gian ban đầu của tôi như thế nào?
Tại sao anh ta lại thay đổi dòng thời gian của tôi?
Ngọn nguồn của vòng tuần hoàn này là gì?
Quan trọng nhất chính là, làm thế nào để kết thúc tất cả chuyện này?
Anh ta đã vào vòng tuần hoàn sớm hơn chúng tôi. Bí ẩn, tỉnh táo và có kinh nghiệm của những vòng trước, dưới tình huống được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Nếu mất đi lợi thế xóa lịch sử tuần hoàn và khởi động lại lần nữa, chúng tôi không có cơ hội chiến thắng nào cả!
Liệu có phải chúng tôi vĩnh viễn không thể thoát ra được.
THANG MÁY KINH HOÀNG (phần 7)
Tác giả: Trang Tiểu Bạch
Dịch: Khắp xó xỉnhh
- --------
“Các người đang làm gì vậy!”
Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng, một người đi tới từ trong hành lang.
“Ồn ào như thế còn có để cho người khác ngủ hay không!”
Đó là một người phụ nữ tóc ngắn, mặc đồ ngủ và đi dép lê.
Sau khi nhìn rõ tình hình, vẻ mặt cô ta chuyển sang hoảng sợ rõ rệt.
Bột mì, gậy lăn bột, dây thừng, băng keo, người đàn ông bị trói miệng đầy máu me.
“Các người, các người…”
Tân Du hít vào một hơi rồi lớn tiếng giải thích, “Đại tỷ, không phải như chị nghĩ đâu. Tất cả đều có lý do.”
Đại tỷ bị dọa sợ, lui lại mấy bước, hiển nhiên là không tin.
Cô ấy nắm chặt điện thoại, giọng nói run rẩy dần dần trở nên lớn hơn, "Đừng tới đây! Các người đang bắt cóc. Nếu không thả người ra, tôi sẽ báo cảnh sát. Đúng vậy, gọi cảnh sát, đây là phạm pháp!"
Nói xong, cô ấy thực sự cúi đầu nhấn gọi 110.
Tôi và Tân Du bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều thấy tuyệt vọng.
Không còn cách nào khác, chạy thôi.
Nếu ầm ĩ đến đồn cảnh sát, cả hai chúng tôi coi như xong.
Thế là hai đứa vào thang máy đi thẳng lên tầng 20, chủ động kết thúc vòng lặp không hồi kết này.
Và lần này.
Chúng tôi đã có kinh nghiệm.
Thay vì mất thời gian ở tầng hai, sau khi mua xong gậy cán bột, chúng tôi lên thẳng tầng mười.
Vừa tiết kiệm thời gian và tránh khỏi rắc rối.
Đợi lúc người đó chờ thang máy, thì trực tiếp dùng gậy đánh anh ta bất tỉnh rồi kéo vào thang máy.
Tân Du đi trước để mở cửa, tôi khó khăn kéo người, đi theo sau.
Hành sự ở hành lang thì dễ bị nhìn thấy, rước lấy phiền toái.
Mà mẹ tôi thì ở nhà, vì vậy nhà của Tân Du, vốn sống một mình, trở thành nơi lý tưởng nhất để điều tra.
Vào cửa.
Nhìn hết một lượt đồ đạc trong nhà.
Bên trái bày bàn ăn, ghế sofa được kê sát tường, bàn uống trà nhỏ, kệ tivi, bên cạnh là gương soi toàn thân. Đồ đạc trong nhà toàn là màu trắng, kiểu dáng đơn giản, không gian rộng rãi, sáng sủa.
Nhìn chung rất phù hợp với phong cách sạch sẽ và gọn gàng của Tân Du.
“Để người ở đâu được?”
Tân Du do dự một chút, sau đó nói: “Trên ghế sô pha.”
Lần này, trước khi anh ta tỉnh lại, tôi lấy điện thoại di động của anh ta từ trong túi ra.
Nhấn giữ để bật nguồn, mở khóa bằng vân tay....
Máy còn rất nhiều pin, xem ra là do anh ta tắt máy.
Có rất ít biểu tượng app trên màn hình, ngoại trừ WeChat và ABC App, chỉ có một số app ban đầu của hệ thống.
Bấm vào WeChat, có rất nhiều hộp trò chuyện, nhưng đa số là nhóm chat.
Nhóm chat trên cùng được gọi là [Nhóm vịnh Lệ Thủy], nó bị chặn, có một chấm nhỏ màu đỏ ở góc trên bên phải, hiển thị 18 tin nhắn mới.
Hộp trò chuyện tiếp theo được đánh dấu là "vợ".
Bấm để xem cuộc trò chuyện.
Vợ: Sao anh không đi dự tiệc lên lớp của con gái Phùng Vân?
Anh ta là sếp trực tiếp của anh. Mọi người đều đi, nhưng anh không đi. Anh muốn người khác nghĩ gì?
Anh mau trả lời điện thoại đi.
Ít nhất cũng phải gửi một phần tiền mừng qua đó.
Bốn tin nhắn, tất cả đều đã được đọc nhưng không trả lời.
Có ba cuộc gọi nhỡ từ số liên lạc gần đây, trùng với thời điểm được thúc giục trả lời cuộc gọi trong nhật ký trò chuyện.
Xem thêm các tin nhắn khác, là một số cuộc trò chuyện hàng ngày.
Mua sắm tạp hóa, phí quản lí, giao hàng tận nhà.
Tôi tìm kiếm loanh quanh trong WeChat nhưng không tìm thấy nội dung gì liên quan đến sự cố thang máy.
Liền dứt khoát thoát khỏi WeChat, rồi nhấp vào album.
Hình ảnh mới nhất không nhìn rõ là gì.
Khung sắt... động cơ.
Sau khi nhìn kỹ mới nhận thấy đó là bản vẽ tháo rời các bộ phận của thang máy.
Hàng chục bức ảnh, chỉ khác biệt về góc độ và ánh sáng, tất cả đều được chụp trong thang máy.
Tôi kéo xuống hồi lâu, mới tìm thấy một vài bức ảnh đời thường.
Một người phụ nữ, đứng bên cạnh bồn hoa, mỉm cười thận trọng trước ống kính.
Đây là... vợ anh ta?
Tôi kéo xuống, đó là một bức ảnh phong cảnh, liền kéo lại bức ảnh người phụ nữ, nhưng lại bị Tân Du ngăn lại.
“Anh kéo lại đi, tấm vừa rồi.”
“Sao vậy?” Tôi vừa hỏi, vừa làm theo: “Không có gì mà.”
Cô cầm điện thoại phóng to vị trí phía bên phải hòn non bộ gần mặt nước.
Một người phụ nữ, mặc bộ quần áo giống như bức ảnh trước đó, đang khom người nghịch nước, trên tay ôm một đứa trẻ.
Tân Du chỉ nó cho tôi, "Anh nói xem, đây có phải là con anh ta không?"
“Chắc vậy.”
Một nhà ba người đi du lịch, mẹ ôm con, ba chụp hình, rất hợp lí.
Tôi còn muốn tiếp tục kéo xuống xem tiếp, nhưng chợt có tiếng gõ cửa.
Tôi giật mình, đứng chắn trước mặt Tân Du.
Tân Du cũng sửng sốt, nhưng không quên an ủi tôi, lớn tiếng hỏi: "Ai đó?"
“Giao hàng hỏa tốc Thuận Phong.”
Dưới lầu có quầy gửi đồ, chỉ có giao hàng hỏa tốc Thuận Phong là mang thẳng lên lầu. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Tân Du lại càng nghi ngờ hơn.
“Gần đây tôi không mua đồ gì cả.”
Tôi bước ra mở cửa, cô ấy ở phía sau vẫn đang thắc mắc: “Có gửi nhầm không, hay là mẹ gửi cho tôi thứ gì đó.”
Nhưng ngay khi cánh cửa mở ra, một luồng sức mạnh lớn lập tức kéo tôi ra ngoài.
Ba bốn người đàn ông mặc sắc phục cảnh sát đứng canh cửa, nhìn chằm chằm vào bên trong ngôi nhà một cách phòng thủ.
“Biết điều một chút, đừng nhúc nhích!”
Trơ mắt nhìn của bị xô ra, Tân Du sững sờ tại chỗ, hốt hoảng lui lại một bước, điện thoại di động rơi xuống đất. Còn hai tay tôi thì bị khống chế rồi còng lại.
Trong đầu hỗn loạn cả lên.
Tôi cứ mơ hồ cho đến khi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc bên ngoài đám đông.
Đeo kính và búi tóc sau đầu - là dì trong phòng giám sát.
Quên mất là có giám sát trong hành lang!
Chúng tôi đánh người bất tỉnh rồi lôi vào nhà riêng của mình. Hành vi này như thế nào cũng có thể coi là vi phạm pháp luật.
Lần này, tôi thực sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Lý Dịch Trạch cũng được đưa ra ngoài, cởi dây trói, được dìu đi, cúi đầu nhìn xuống đất.
“Đội trưởng, nạn nhân đã tỉnh, các bộ phận bên ngoài không bị tổn thương gì.”
“Đưa về hết, hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.”
“Vâng ạ.”
“Này chàng trai, các cậu bắt được người rồi, tôi có thể về rồi chứ.”
“Dạ làm phiền dì rồi dì Trần. Dì có thể về phòng giám sát trước. Nếu như có cần điều tra, chúng cháu sẽ gọi cho dì.”
Người nói là một cảnh sát trẻ, nước da ngăm đen nhưng nét mặt rất đàng hoàng.
Trong tiểu khu có đặt một đồn cảnh sát.
Bình thường tôi cũng có thấy, nhưng quả thực không nghĩ tới một ngày nào đó mình sẽ bị bắt rồi tra tay vào còng.
“Các người tên gì?”
“Trang Khâm.”
“Tân Du.”
“Nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra.”
Người cảnh sát trẻ tuổi cầm cuốn sổ ghi chép, giọng điệu nghiêm túc.
Chúng tôi đều cứng họng, không ai trả lời được câu hỏi này.
“Không nói thì cứ từ từ, sẽ chẳng ai được đi hết.”
Tôi cười khổ trong lòng.
Không phải không muốn nói ra, chủ yếu sợ rằng nếu nói sự thật, sẽ bị coi là kẻ thần kinh mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới, người vẫn luôn cúi đầu ngồi bên cạnh, nghe được câu này lại lên tiếng.
"Tôi không biết tại sao, khi tôi đi ra chờ thang máy, liền thấy họ dùng biển cảnh báo chặn thang máy không cho tôi vào. Sau đó, họ ném bột mì vào tôi, dùng gậy đánh tôi bất tỉnh rồi trói lại.”
Cảnh sát cau mày, "Anh có quen biết họ không, có thù oán gì không?"
Người đàn ông lắc đầu ngây người, “Tôi không quen, trước kia cũng chưa từng gặp.”
“Vậy tại sao họ lại không cho anh vào thang máy.”
"Tôi cũng không biết. "Người đàn ông lắc đầu, giọng điệu đơn giản và thành thật," Tôi chỉ muốn lên lầu để kiểm tra bảo dưỡng, không biết tại sao, cũng không có khiêu khích họ. Tôi là nhân viên bảo trì thang máy trong tiểu khu, kiểm tra máy móc là công việc của tôi, nên tôi không biết đã chọc tức hai thanh niên này chỗ nào. "
Anh ta đúng thật là một nhân viên bảo trì, điều này phù hợp với manh mối mà chúng tôi tìm thấy.
Cũng chính vì sự thản nhiên này mà tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Có phải chúng tôi đã nghĩ sai ở đâu rồi...
Có lẽ anh ta thực sự không biết gì cả và chỉ tình cờ lên tầng 20 để bảo trì nên mới kích hoạt sự cố.
Anh ta vô tội, cho nên khi bị chúng tôi tấn công và bắt cóc, mới cảm thấy tức giận và sợ hãi, mất kiểm soát cảm xúc, không chịu giao tiếp?
Nghĩ theo cách này, lại cảm thấy như mình đang bỏ sót một cái gì đó.
Suy nghĩ hỗn loạn.
Tân Du nhìn về phía tôi, không biết có phải cũng đang nghĩ đến điều này không.
Cảnh sát ở phía đối diện nhận thấy điều đó, liền mở một đường ngắm thăm dò.
Tôi chỉ có thể nhắm mắt giải thích, "Thang máy kia có vấn đề, tôi sợ anh ta đi lên sẽ xảy ra chuyện."
"Vấn đề gì?"
“Thì là có vấn đề.”
“Tôi hỏi có vấn đề gì, đừng có lẩn tránh. Hơn nữa làm sao cậu biết là có vấn đề.”
Tầm mắt đối phương càng thêm sắc bén, dường như có thể nhìn thấu người khác.
Tôi sợ bị coi là thần kinh nên không dám nói ra sự thật.
Lý Dịch Trạch đột nhiên nói: “Vậy, đồng chí cảnh sát, tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi, lát nữa phải đi kiếm tra máy móc, tôi có thể về trước không.”
“Được rồi, Tiểu Tôn, đưa vị này đi lấy thông tin rồi cho anh ta về trước đi. ”
Tôi cúi đầu suy nghĩ.
Dường như một điều gì đó đã lặng lẽ trôi qua, làm sao cũng không nắm bắt được.
Chờ đã, không đúng!
Bột mì và biển cảnh báo là những chuyện đã xảy ra trong chu kỳ trước.
Để tiết kiệm thời gian nên trong chu kỳ này, chúng tôi đã không mua bột mì, không chặn thang máy, thậm chí còn không đợi anh ta xuống tầng 2, mà trực tiếp đánh anh ta bất tỉnh ở tầng 10. Lẽ ra lần này anh ta sẽ không biết những chuyện đó chứ!
Quay đầu lại theo bản năng, trùng hợp thấy người đàn ông đó đã điền xong tờ đơn, đôi vai co lại bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Dường như anh ta phát hiện ra tầm mắt của tôi.
Vừa bước ra cửa, đã trực tiếp nhìn thẳng vào tôi.
Vẻ mặt lạnh lùng và cảnh giác, hoàn toàn khác với vẻ mặt vừa chột dạ vừa không dám nói vừa rồi, như hai người khác nhau.
Không có chút sợ hãi và bối rối nào.
Lòng tôi trầm xuống.
Suy đoán khủng khiếp đó sắp được đưa ra.
E rằng anh ta cũng là một người trong vòng tuần hoàn.
Hậu tri hậu giác, tôi nhớ lại lần đầu Tân Du bước vào vòng tuần hoàn.
Vấn đề chúng tôi đã nhắc tới.
Lúc ấy cô ấy còn phản bác, nếu tôi thay đổi dòng thời gian và gây ra cái chết cho cô ấy, điều đó sẽ đưa cô vào vòng lặp, sau đó cũng không có cách nào giải thích tại sao tôi cũng vào vòng lặp.
Bởi vì không ai thay đổi dòng thời gian của tôi.
Nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ như nếu người đó cũng là người trong vòng tuần hoàn thì mọi thứ đều có lý.
Ở tầng 10, tôi vào nhầm thang máy, chết ngay lần đầu tiên, rồi đi vào vòng lặp.
Vì người đó đã thay đổi dòng thời gian của tôi.
Vậy dòng thời gian ban đầu của tôi như thế nào?
Tại sao anh ta lại thay đổi dòng thời gian của tôi?
Ngọn nguồn của vòng tuần hoàn này là gì?
Quan trọng nhất chính là, làm thế nào để kết thúc tất cả chuyện này?
Anh ta đã vào vòng tuần hoàn sớm hơn chúng tôi. Bí ẩn, tỉnh táo và có kinh nghiệm của những vòng trước, dưới tình huống được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Nếu mất đi lợi thế xóa lịch sử tuần hoàn và khởi động lại lần nữa, chúng tôi không có cơ hội chiến thắng nào cả!
Liệu có phải chúng tôi vĩnh viễn không thể thoát ra được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook