[SÊ-RI NGUY HIỂM RÌNH RẬP]
THANG MÁY KINH HOÀNG (phần 1)
Tác giả: Trang Tiểu Bạch
Dịch: Khắp xó xỉnhh
- --------
Lần thứ hai đứng trong thang máy cầm chuyển phát nhanh, tôi mới ý thức được mọi thứ có gì đó không ổn.
Tôi xuống lầu để lấy đồ chuyển phát nhanh.
Trước đó tôi có đặt trên mạng một đôi giày, nhưng vì tình hình dịch bệnh nên phải đợi một tuần mới giao hàng.
Sau khi nhận được tin nhắn từ bưu cục mới mở, tôi lập tức đi lấy.
Trời thì lạnh lại còn phải đeo khẩu trang, nên khi tôi ôm bưu kiện vào cửa, hơi nóng thở ra đã làm mờ hết kính mắt của tôi.
Thậm chí còn không nhìn rõ đường đi.
Cũng may dựa vào trí nhớ vẫn tìm thấy được các nút ấn trên thang máy.
Thang máy dừng ở tầng một, bên trong không có ai.
Trong thời kỳ dịch bệnh như này thì đây cũng là chuyện tốt.
Hơi mờ trên kính vẫn chưa biến mất, nhưng tôi không dám tháo khẩu trang ra.
Như một người mù tôi lần mò đưa tay ấn vào tầng 21.
Sau đó ôm hộp chuyển phát nhanh, dựa vào tường và chờ đợi.
Ngay sau đó chuông điện thoại vang lên.
Tôi nhận máy, thì ra là mẹ tôi.
“Alo?”
“Con trai, khi nào về thì mua cho mẹ một chai nước tương. Mẹ quên không mua, giờ cần để nấu ăn.”
Trùng hợp cửa thang máy mở ra.
Tôi thầm nghĩ sao lại trùng hợp như vậy. Vừa đi ra ngoài, tôi vừa giải thích với mẹ, "Con về ngay đây rồi. Đợi lát nữa con sẽ xuống mua."
Nhanh chóng về nhà, tôi nóng lòng muốn cởi khẩu trang để hít thở tí không khí.
Cho nên cũng không gõ cửa, trực tiếp lấy chìa khóa ra mở.
Vặn một cái, hai lần.
Không mở.
Sao lại thế?
Tôi ngẩng đâu nhìn lên số nhà, 1002.
Không phải nhà tôi.
Lúc này mới nhớ ra khi thang máy vừa dừng lại, có ai đó đã sượt qua tôi bước vào thang máy.
Hẳn là tôi đã ra khỏi thang quá sớm.
Đành chịu.
Chỉ có thể cam chịu số phận mà tiếp tục đeo khẩu trang, tiếp tục chờ thang máy.
Cũng may, cửa thang máy mở nhanh hơn tôi nghĩ.
Tôi nhấc chân bước vào trong.
Cho đến khi cảm giác không trọng lượng ập đến, tôi mới phát hiện bất thường.
Thang máy vẫn chưa đến...
Nhưng cánh cửa đã mở...
Tôi nhìn chằm chằm vào trục thang máy tối om.
Thân thể nhanh chóng trụy xuống, cho đến khi cảm giác rơi xuống đau đớn kinh khủng, đau đớn giống như toàn thân tan rã.
Sau đó mới hoàn toàn mất đi ý thức.
Đến khi tôi mở mắt ra lần nữa, cũng chính là hiện tại.
Cầm hộp chuyển phát nhanh trên tay, đeo cặp kính mờ sương, đứng thẳng người trong thang máy.
Thang máy sáng rực, ba bức tường trong thang đều được tráng gương. Xuyên qua lớp kính mắt mờ sương, tất cả mọi thứ vẫn như thường.
Bản tuyên bố an toàn, tin tức phòng chống dịch bệnh, quảng cáo nhỏ...
Rõ ràng là chiếc thang máy mà tôi vẫn hay đi về không biết bao nhiêu lần.
Tôi đưa tay lên chạm vào cơ thể mình, mọi thứ vẫn ổn.
Không có vết thương cũng không đau đớn.
Kí ức về lần rơi khỏi thang máy trống rỗng, giống như một giấc mơ.
Nhưng vừa rồi không phải... tôi đã chết rồi sao?
Chuyện gì đã xảy ra.
Quái lạ?
Để tìm hiểu tình hình, tôi bỏ hộp chuyển phát nhanh ra.
Tháo kính ra, lấy góc áo lau lung tung vài cái, lau đi lớp sương mờ rồi đeo lại.
Thang máy vẫn đang đi lên, nút ấn tầng 21 đang sáng.
Bây giờ đang ở tầng 7.
Sau đó đến tầng 8.
Tầng 9.
Ding Ding Ding, điện thoại của tôi đổ chuông.
Tôi vội vàng lấy điện thoại trong túi ra.
Nhìn thấy lời nhắc cuộc gọi hiển thị "Mẹ".
Tôi sững người trong một giây, sau đó nhận điện thoại.
Đúng là giọng của mẹ tôi.
“Con trai, khi nào về thì mua cho mẹ một chai nước tương. Mẹ quên không mua, giờ cần để nấu ăn.”
Giống y hệt như lúc trước.
Sao lại thế này.
Thực sự gặp quỷ à?
Lúc này thang máy dừng ở tầng 10, cửa mở ra, một người đàn ông bước vào.
Đầu đinh, cao gầy, mặc một chiếc áo khoác bông màu đen, trên tay xách một chiếc túi nhựa.
Tôi cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Thực sự không thể nhớ liệu đây có phải là người vào thang máy lúc đó hay không.
Người nọ vẻ mặt nghi ngờ, cách xa tôi một chút.
Thang máy tiếp tục đi lên.
Mẹ tôi không nghe thấy câu trả lời, thúc giục trong điện thoại, "Alo? Con trai, con có nghe thấy không?"
Tôi kiềm chế giọng nói run rẩy, lên tiếng, "Mẹ ơi, hình như con không ổn rồi."
Người đàn ông quay đầu lại, liếc mắt nhìn tôi một cái.
Mẹ tôi hỏi qua điện thoại, “Có chuyện gì vậy?”
Tôi nghiến răng, đang không biết giải thích thế nào.
Nhưng cảm giác không trọng lượng lại ập đến. Thang máy đột nhiên rơi xuống. Ánh đèn lấp lóe hai lần rồi biến thành màu đen hoàn toàn.
Trong khoảnh khắc rơi xuống đó, điện thoại vẫn còn đang ở giao diện nghe gọi, thời gian hiển thị là 3:40.
Tôi liều mạng nhìn chằm chằm, nhìn thấy vẻ mặt u ám của người đàn ông, sau đó là ánh sáng nổ tung vang dội, đau đớn quét sạch ý thức của tôi...
Và sau đó.
Đúng vậy.
Tôi lại xuất hiện trong thang máy.
Chuyển phát nhanh, ánh sáng, sương mờ trên kính.
Mọi thứ vẫn hoàn toàn giống hệt như trước.
Tôi đang bị lặp lại.
Nói cách khác, cái chết của tôi đang lặp lại.
Thang máy có vấn đề, tôi sẽ chết nếu ở trong đó. Và sau đó khi sống lại, tôi quay lại thang máy.
Phía sau lưng lạnh lẽo, tôi cứng đờ đứng tại chỗ.
Thang máy vẫn đang đi lên.
3, 4, 5, 6...
Nhưng tôi chỉ cảm thấy các tế bào não không đủ dùng, cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
Nhưng điều duy nhất có thể xác định.
Chính là thang máy này có vấn đề, tôi không thể ở trong đó.
Nếu không vẫn sẽ chết, liên tục quay vòng, không bắt đầu hay kết thúc.
Vì vậy, khi thang máy lại một lần nữa dừng lại ở tầng 10.
Tôi chạy trối chết từ bên trong phi ra.
Đúng lúc này, một người khác đang chuẩn bị bước vào.
Đầu đinh, cao gầy, chiếc áo khoác bông đen...
Trong đầu tôi hiện lên tai nạn trong thang máy, lúc bị rơi xuống cả anh ta và tôi đều phải chịu đau đớn, nên không đánh lòng.
Đưa tay ra kéo người đó lại.
“Anh hai, đợi một chút.”
Anh ta quay đầu nhìn tôi, như đang nghĩ xem tôi là ai, một lúc lâu sau mới nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Tôi không biết giải thích thế nào, cũng không thể nói vừa rồi nhìn thấy anh ta chết.
Cho nên chỉ có thể kiên trì thuyết phục, “Trước tiên anh đừng đi thang máy được không.”
Anh ta quả nhiên nổi lên nghi ngờ, cau mày nói: “Sao vậy.”
Tôi vắt óc muốn nói cái gì đó, “Thang máy này... tôi nghe người ta nói không an toàn lắm. Tốt nhất không nên đi. Hôm trước có người bị kẹt bên trong không thể ra được. Không hiểu sao không có ai báo sửa, còn không thì anh chờ cái thang bên cạnh đi”.
Bởi vì tòa cao tầng.
Cho nên mọi tòa nhà đều có hai thang máy.
Thang máy còn lại lúc này đang hiển thị ở tầng 15, sẽ nhanh chóng đến thôi.
Anh trai kia mới thu lại chút nghi ngờ lúc trước, rồi nói gì đó.
Tôi thu nụ cười lại, nhìn anh ta vào một thang máy khác, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó mới lấy chiếc điện thoại đã kêu rất lâu trong túi ra, kết nối.
Hành lang vắng lặng, giọng mẹ tôi rất rõ ràng, "Sao giờ con mới nghe điện thoại. Lát nữa nhớ mua cho mẹ một chai nước tương, đang cần để nấu ăn. Mẹ quên không mua rồi."
Giọng điệu quen thuộc, nội dung quen thuộc.
Lòng tôi cảm xúc lẫn lộn.
Đối với vụ việc không thể tưởng tượng được vừa rồi, và cả việc đã sống sót sau tai nạn tuần hoàn.
Hít thở dài một hơi.
“Mẹ, mẹ nhất định sẽ không tin, vừa rồi đã xảy ra một chuyện kỳ lạ.”
Vừa nói tôi vừa bước về phía cầu thang.
Dù sao tôi cũng không dám đi thang máy nữa, chỉ có thể leo thang bộ về nhà.
Mệt thì có mệt nhưng còn hơn là mất mạng.
“Có chuyện gì?”
Mẹ tôi hỏi, đầu bên kia điện thoại truyền ra tiếng cười khoa trương. Không khó để nhận ra đó là người dẫn chương trình tạp kỹ nổi tiếng.
Bà đang xem TV.
Những âm thanh quen thuộc mang đến nhiều cảm giác chân thực.
Thần kinh vốn căng thẳng cũng được thả lỏng.
“Dù sao thì suýt nữa con không thể về nhà.”
Vừa dứt lời, một tiếng động lớn đột ngột vang lên từ bên ngoài cầu thang.
Lòng tôi run lên, chợt có một linh cảm chẳng lành.
Hình ảnh trước mắt bị bóp méo.
Tôi đầu váng mắt hoa đập đầu xuống đất, bất tỉnh.
Chờ cho đến khi tỉnh lại một lần nữa.
Chuyển phát nhanh, khẩu trang, sương mờ trên mắt kính...
Đúng vậy, mẹ nó chứ lại trở lại.
Sao lại thế này, không phải tôi đã ra khỏi thang máy rồi sao!
Chăm chỉ leo thang bộ, rõ ràng mọi chuyện đã kết thúc, tại sao lại còn quay lại lần nữa!
Tôi ném hộp chuyển phát nhanh xuống đất.
Lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian.
Bởi vì hô hấp dồn dập, sương mù trên kính càng ngày càng nhiều.
Tầm nhìn bị che khuất, khiến người ta bực bội gấp bội.
Tôi trực tiếp tháo khẩu trang ra.
Dù sao cũng sắp chết rồi, có đeo khẩu trang hay không cũng chả làm sao.
3 giờ 30 phút.
Giống hệt thời gian trước đây.
Suy sụp tinh thần mà ngã xuống đất.
Nền thang máy lạnh như băng, cảm giác lạnh đến xương.
Tầm mắt dần trở nên rõ ràng.
Tôi cũng một lần nữa ý thức được, tức giận cũng vô ích, phải tìm cách kết thúc tất cả.
Hiện tại xem ra, có đi thang máy hay không, hay xuống ở tầng nào cũng không phải là trọng điểm.
Chìa khóa để thoát khỏi vòng lặp phải là một cái gì đó khác.
Tôi cắn răng, nhìn chằm chằm vào những con số đang nhảy trên thang máy.
Đột nhiên trong đầu tôi nảy ra một chuyện.
Ngoại trừ lần đầu tôi bước xuống và rơi vào giếng thang máy.
Lần thứ hai thang máy rơi, và lần thứ ba ngất xỉu ở hành lang, thời gian đều là 3:40.
Vấn đề thực sự, liệu có phải là thời gian?
Ôm tâm lý liều thử, tôi đưa tay ấn vào tất cả các tầng có thể ấn.
Cùng lúc đó, tâm trạng vô cùng nặng nề.
Lần này thang máy dừng trước thời hạn, ở tầng bốn.
Cánh cửa mở ra.
Tôi không trực tiếp đi ra ngoài, mà xoay người đặt hộp chuyển phát nhanh xuống đất, kẹp vào mép cửa thang máy.
Tôi cần xác nhận điều gì đó.
Nếu vấn đề gây ra vòng lặp thực sự là thời gian, thì tôi căn bản không có cách nào để phá vỡ.
Bởi vì không thể kiểm soát được thời gian, cho dù tôi có làm gì hay làm như thế nào đi nữa, thì vào thời điểm cố định đó tôi cũng sẽ ngất xỉu, rồi tỉnh lại, và sau đó quay trở lại thang máy này.
Tôi không đi, dựa vào bức tường đối diện cửa thang máy.
Nhìn chằm chằm vào thời gian trên điện thoại, cùng với cửa thang máy bị kẹt và không thể di chuyển.
3:37, mẹ tôi gọi điện tới.
Tôi bất chấp cúp điện thoại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào thời gian.
3:38
3:39
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tôi thậm chí còn không dám chớp mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình.
Khoảnh khắc thời gian nhảy vọt đến 3:40 kia, tôi còn không dám thở.
Nhưng không có gì xảy ra.
41, 42, 43...
Sau khi đợi đủ năm phút, tôi vẫn êm đềm đứng trước cửa thang máy mà không hề có cảm giác không trọng lượng và cũng không quay lại trong thang máy.
Duy trì một động tác trong thời gian dài, khiến cánh tay có chút cứng ngắc.
Nhưng tôi chợt thấy nhẹ nhõm.
Không phải là thời gain, vậy là tốt rồi.
Như vậy, ít nhất tôi còn có hy vọng thoát thân.
Tôi ngồi xổm trên mặt đất.
Mở WeChat và gửi tin nhắn cho mẹ tôi.
“Mẹ, hiện tại con có chuyện, không tiện nghe điện thoại, đợi lát nữa sẽ về.”
Mẹ tôi nhanh chóng đáp lại.
Tôi không xem, bỏ điện thoại vào túi.
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy đang mở mà ngẩn người.
Xác định điểm mấu chốt của vòng tuần hoàn không phải là thời gian, vậy hiện tại nên làm thế nào đây?
Phải làm thế nào mới có thể kết thúc tất cả.
THANG MÁY KINH HOÀNG (phần 1)
Tác giả: Trang Tiểu Bạch
Dịch: Khắp xó xỉnhh
- --------
Lần thứ hai đứng trong thang máy cầm chuyển phát nhanh, tôi mới ý thức được mọi thứ có gì đó không ổn.
Tôi xuống lầu để lấy đồ chuyển phát nhanh.
Trước đó tôi có đặt trên mạng một đôi giày, nhưng vì tình hình dịch bệnh nên phải đợi một tuần mới giao hàng.
Sau khi nhận được tin nhắn từ bưu cục mới mở, tôi lập tức đi lấy.
Trời thì lạnh lại còn phải đeo khẩu trang, nên khi tôi ôm bưu kiện vào cửa, hơi nóng thở ra đã làm mờ hết kính mắt của tôi.
Thậm chí còn không nhìn rõ đường đi.
Cũng may dựa vào trí nhớ vẫn tìm thấy được các nút ấn trên thang máy.
Thang máy dừng ở tầng một, bên trong không có ai.
Trong thời kỳ dịch bệnh như này thì đây cũng là chuyện tốt.
Hơi mờ trên kính vẫn chưa biến mất, nhưng tôi không dám tháo khẩu trang ra.
Như một người mù tôi lần mò đưa tay ấn vào tầng 21.
Sau đó ôm hộp chuyển phát nhanh, dựa vào tường và chờ đợi.
Ngay sau đó chuông điện thoại vang lên.
Tôi nhận máy, thì ra là mẹ tôi.
“Alo?”
“Con trai, khi nào về thì mua cho mẹ một chai nước tương. Mẹ quên không mua, giờ cần để nấu ăn.”
Trùng hợp cửa thang máy mở ra.
Tôi thầm nghĩ sao lại trùng hợp như vậy. Vừa đi ra ngoài, tôi vừa giải thích với mẹ, "Con về ngay đây rồi. Đợi lát nữa con sẽ xuống mua."
Nhanh chóng về nhà, tôi nóng lòng muốn cởi khẩu trang để hít thở tí không khí.
Cho nên cũng không gõ cửa, trực tiếp lấy chìa khóa ra mở.
Vặn một cái, hai lần.
Không mở.
Sao lại thế?
Tôi ngẩng đâu nhìn lên số nhà, 1002.
Không phải nhà tôi.
Lúc này mới nhớ ra khi thang máy vừa dừng lại, có ai đó đã sượt qua tôi bước vào thang máy.
Hẳn là tôi đã ra khỏi thang quá sớm.
Đành chịu.
Chỉ có thể cam chịu số phận mà tiếp tục đeo khẩu trang, tiếp tục chờ thang máy.
Cũng may, cửa thang máy mở nhanh hơn tôi nghĩ.
Tôi nhấc chân bước vào trong.
Cho đến khi cảm giác không trọng lượng ập đến, tôi mới phát hiện bất thường.
Thang máy vẫn chưa đến...
Nhưng cánh cửa đã mở...
Tôi nhìn chằm chằm vào trục thang máy tối om.
Thân thể nhanh chóng trụy xuống, cho đến khi cảm giác rơi xuống đau đớn kinh khủng, đau đớn giống như toàn thân tan rã.
Sau đó mới hoàn toàn mất đi ý thức.
Đến khi tôi mở mắt ra lần nữa, cũng chính là hiện tại.
Cầm hộp chuyển phát nhanh trên tay, đeo cặp kính mờ sương, đứng thẳng người trong thang máy.
Thang máy sáng rực, ba bức tường trong thang đều được tráng gương. Xuyên qua lớp kính mắt mờ sương, tất cả mọi thứ vẫn như thường.
Bản tuyên bố an toàn, tin tức phòng chống dịch bệnh, quảng cáo nhỏ...
Rõ ràng là chiếc thang máy mà tôi vẫn hay đi về không biết bao nhiêu lần.
Tôi đưa tay lên chạm vào cơ thể mình, mọi thứ vẫn ổn.
Không có vết thương cũng không đau đớn.
Kí ức về lần rơi khỏi thang máy trống rỗng, giống như một giấc mơ.
Nhưng vừa rồi không phải... tôi đã chết rồi sao?
Chuyện gì đã xảy ra.
Quái lạ?
Để tìm hiểu tình hình, tôi bỏ hộp chuyển phát nhanh ra.
Tháo kính ra, lấy góc áo lau lung tung vài cái, lau đi lớp sương mờ rồi đeo lại.
Thang máy vẫn đang đi lên, nút ấn tầng 21 đang sáng.
Bây giờ đang ở tầng 7.
Sau đó đến tầng 8.
Tầng 9.
Ding Ding Ding, điện thoại của tôi đổ chuông.
Tôi vội vàng lấy điện thoại trong túi ra.
Nhìn thấy lời nhắc cuộc gọi hiển thị "Mẹ".
Tôi sững người trong một giây, sau đó nhận điện thoại.
Đúng là giọng của mẹ tôi.
“Con trai, khi nào về thì mua cho mẹ một chai nước tương. Mẹ quên không mua, giờ cần để nấu ăn.”
Giống y hệt như lúc trước.
Sao lại thế này.
Thực sự gặp quỷ à?
Lúc này thang máy dừng ở tầng 10, cửa mở ra, một người đàn ông bước vào.
Đầu đinh, cao gầy, mặc một chiếc áo khoác bông màu đen, trên tay xách một chiếc túi nhựa.
Tôi cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Thực sự không thể nhớ liệu đây có phải là người vào thang máy lúc đó hay không.
Người nọ vẻ mặt nghi ngờ, cách xa tôi một chút.
Thang máy tiếp tục đi lên.
Mẹ tôi không nghe thấy câu trả lời, thúc giục trong điện thoại, "Alo? Con trai, con có nghe thấy không?"
Tôi kiềm chế giọng nói run rẩy, lên tiếng, "Mẹ ơi, hình như con không ổn rồi."
Người đàn ông quay đầu lại, liếc mắt nhìn tôi một cái.
Mẹ tôi hỏi qua điện thoại, “Có chuyện gì vậy?”
Tôi nghiến răng, đang không biết giải thích thế nào.
Nhưng cảm giác không trọng lượng lại ập đến. Thang máy đột nhiên rơi xuống. Ánh đèn lấp lóe hai lần rồi biến thành màu đen hoàn toàn.
Trong khoảnh khắc rơi xuống đó, điện thoại vẫn còn đang ở giao diện nghe gọi, thời gian hiển thị là 3:40.
Tôi liều mạng nhìn chằm chằm, nhìn thấy vẻ mặt u ám của người đàn ông, sau đó là ánh sáng nổ tung vang dội, đau đớn quét sạch ý thức của tôi...
Và sau đó.
Đúng vậy.
Tôi lại xuất hiện trong thang máy.
Chuyển phát nhanh, ánh sáng, sương mờ trên kính.
Mọi thứ vẫn hoàn toàn giống hệt như trước.
Tôi đang bị lặp lại.
Nói cách khác, cái chết của tôi đang lặp lại.
Thang máy có vấn đề, tôi sẽ chết nếu ở trong đó. Và sau đó khi sống lại, tôi quay lại thang máy.
Phía sau lưng lạnh lẽo, tôi cứng đờ đứng tại chỗ.
Thang máy vẫn đang đi lên.
3, 4, 5, 6...
Nhưng tôi chỉ cảm thấy các tế bào não không đủ dùng, cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
Nhưng điều duy nhất có thể xác định.
Chính là thang máy này có vấn đề, tôi không thể ở trong đó.
Nếu không vẫn sẽ chết, liên tục quay vòng, không bắt đầu hay kết thúc.
Vì vậy, khi thang máy lại một lần nữa dừng lại ở tầng 10.
Tôi chạy trối chết từ bên trong phi ra.
Đúng lúc này, một người khác đang chuẩn bị bước vào.
Đầu đinh, cao gầy, chiếc áo khoác bông đen...
Trong đầu tôi hiện lên tai nạn trong thang máy, lúc bị rơi xuống cả anh ta và tôi đều phải chịu đau đớn, nên không đánh lòng.
Đưa tay ra kéo người đó lại.
“Anh hai, đợi một chút.”
Anh ta quay đầu nhìn tôi, như đang nghĩ xem tôi là ai, một lúc lâu sau mới nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Tôi không biết giải thích thế nào, cũng không thể nói vừa rồi nhìn thấy anh ta chết.
Cho nên chỉ có thể kiên trì thuyết phục, “Trước tiên anh đừng đi thang máy được không.”
Anh ta quả nhiên nổi lên nghi ngờ, cau mày nói: “Sao vậy.”
Tôi vắt óc muốn nói cái gì đó, “Thang máy này... tôi nghe người ta nói không an toàn lắm. Tốt nhất không nên đi. Hôm trước có người bị kẹt bên trong không thể ra được. Không hiểu sao không có ai báo sửa, còn không thì anh chờ cái thang bên cạnh đi”.
Bởi vì tòa cao tầng.
Cho nên mọi tòa nhà đều có hai thang máy.
Thang máy còn lại lúc này đang hiển thị ở tầng 15, sẽ nhanh chóng đến thôi.
Anh trai kia mới thu lại chút nghi ngờ lúc trước, rồi nói gì đó.
Tôi thu nụ cười lại, nhìn anh ta vào một thang máy khác, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó mới lấy chiếc điện thoại đã kêu rất lâu trong túi ra, kết nối.
Hành lang vắng lặng, giọng mẹ tôi rất rõ ràng, "Sao giờ con mới nghe điện thoại. Lát nữa nhớ mua cho mẹ một chai nước tương, đang cần để nấu ăn. Mẹ quên không mua rồi."
Giọng điệu quen thuộc, nội dung quen thuộc.
Lòng tôi cảm xúc lẫn lộn.
Đối với vụ việc không thể tưởng tượng được vừa rồi, và cả việc đã sống sót sau tai nạn tuần hoàn.
Hít thở dài một hơi.
“Mẹ, mẹ nhất định sẽ không tin, vừa rồi đã xảy ra một chuyện kỳ lạ.”
Vừa nói tôi vừa bước về phía cầu thang.
Dù sao tôi cũng không dám đi thang máy nữa, chỉ có thể leo thang bộ về nhà.
Mệt thì có mệt nhưng còn hơn là mất mạng.
“Có chuyện gì?”
Mẹ tôi hỏi, đầu bên kia điện thoại truyền ra tiếng cười khoa trương. Không khó để nhận ra đó là người dẫn chương trình tạp kỹ nổi tiếng.
Bà đang xem TV.
Những âm thanh quen thuộc mang đến nhiều cảm giác chân thực.
Thần kinh vốn căng thẳng cũng được thả lỏng.
“Dù sao thì suýt nữa con không thể về nhà.”
Vừa dứt lời, một tiếng động lớn đột ngột vang lên từ bên ngoài cầu thang.
Lòng tôi run lên, chợt có một linh cảm chẳng lành.
Hình ảnh trước mắt bị bóp méo.
Tôi đầu váng mắt hoa đập đầu xuống đất, bất tỉnh.
Chờ cho đến khi tỉnh lại một lần nữa.
Chuyển phát nhanh, khẩu trang, sương mờ trên mắt kính...
Đúng vậy, mẹ nó chứ lại trở lại.
Sao lại thế này, không phải tôi đã ra khỏi thang máy rồi sao!
Chăm chỉ leo thang bộ, rõ ràng mọi chuyện đã kết thúc, tại sao lại còn quay lại lần nữa!
Tôi ném hộp chuyển phát nhanh xuống đất.
Lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian.
Bởi vì hô hấp dồn dập, sương mù trên kính càng ngày càng nhiều.
Tầm nhìn bị che khuất, khiến người ta bực bội gấp bội.
Tôi trực tiếp tháo khẩu trang ra.
Dù sao cũng sắp chết rồi, có đeo khẩu trang hay không cũng chả làm sao.
3 giờ 30 phút.
Giống hệt thời gian trước đây.
Suy sụp tinh thần mà ngã xuống đất.
Nền thang máy lạnh như băng, cảm giác lạnh đến xương.
Tầm mắt dần trở nên rõ ràng.
Tôi cũng một lần nữa ý thức được, tức giận cũng vô ích, phải tìm cách kết thúc tất cả.
Hiện tại xem ra, có đi thang máy hay không, hay xuống ở tầng nào cũng không phải là trọng điểm.
Chìa khóa để thoát khỏi vòng lặp phải là một cái gì đó khác.
Tôi cắn răng, nhìn chằm chằm vào những con số đang nhảy trên thang máy.
Đột nhiên trong đầu tôi nảy ra một chuyện.
Ngoại trừ lần đầu tôi bước xuống và rơi vào giếng thang máy.
Lần thứ hai thang máy rơi, và lần thứ ba ngất xỉu ở hành lang, thời gian đều là 3:40.
Vấn đề thực sự, liệu có phải là thời gian?
Ôm tâm lý liều thử, tôi đưa tay ấn vào tất cả các tầng có thể ấn.
Cùng lúc đó, tâm trạng vô cùng nặng nề.
Lần này thang máy dừng trước thời hạn, ở tầng bốn.
Cánh cửa mở ra.
Tôi không trực tiếp đi ra ngoài, mà xoay người đặt hộp chuyển phát nhanh xuống đất, kẹp vào mép cửa thang máy.
Tôi cần xác nhận điều gì đó.
Nếu vấn đề gây ra vòng lặp thực sự là thời gian, thì tôi căn bản không có cách nào để phá vỡ.
Bởi vì không thể kiểm soát được thời gian, cho dù tôi có làm gì hay làm như thế nào đi nữa, thì vào thời điểm cố định đó tôi cũng sẽ ngất xỉu, rồi tỉnh lại, và sau đó quay trở lại thang máy này.
Tôi không đi, dựa vào bức tường đối diện cửa thang máy.
Nhìn chằm chằm vào thời gian trên điện thoại, cùng với cửa thang máy bị kẹt và không thể di chuyển.
3:37, mẹ tôi gọi điện tới.
Tôi bất chấp cúp điện thoại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào thời gian.
3:38
3:39
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tôi thậm chí còn không dám chớp mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình.
Khoảnh khắc thời gian nhảy vọt đến 3:40 kia, tôi còn không dám thở.
Nhưng không có gì xảy ra.
41, 42, 43...
Sau khi đợi đủ năm phút, tôi vẫn êm đềm đứng trước cửa thang máy mà không hề có cảm giác không trọng lượng và cũng không quay lại trong thang máy.
Duy trì một động tác trong thời gian dài, khiến cánh tay có chút cứng ngắc.
Nhưng tôi chợt thấy nhẹ nhõm.
Không phải là thời gain, vậy là tốt rồi.
Như vậy, ít nhất tôi còn có hy vọng thoát thân.
Tôi ngồi xổm trên mặt đất.
Mở WeChat và gửi tin nhắn cho mẹ tôi.
“Mẹ, hiện tại con có chuyện, không tiện nghe điện thoại, đợi lát nữa sẽ về.”
Mẹ tôi nhanh chóng đáp lại.
Tôi không xem, bỏ điện thoại vào túi.
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy đang mở mà ngẩn người.
Xác định điểm mấu chốt của vòng tuần hoàn không phải là thời gian, vậy hiện tại nên làm thế nào đây?
Phải làm thế nào mới có thể kết thúc tất cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook