Thẳng Hay Cong Đều Không Quan Trọng
-
Chương 23: Mẹ
Không có may mắn nào trên đời xảy ra liền hai lần,
Gia Khôi thoát chết trong gang tấc, nhưng cuối cùng, kết thúc vẫn là phải bỏ mất một mạng người.
- --------------
Đêm hôm đó, khi Kelvin và Gia Huy vừa ra ngoài trở lại
Người đàn bà cả ngày không thấy Kelvin về nửa cố tình nửa giả như vô ý mà chờ sẵn ngoài cổng,
Nhác thấy bóng dáng, bà Huệ liền tiến tới.
Cánh cổng kéo ra,
Câu chào hỏi còn chưa kịp vang lên. Kelvin đã thấy gương mặt bà Huệ nảy lên rõ sự hoảng hốt, sau đó là một cú kéo mạnh, đẩy cả người cậu về phía trước.
Còn chưa kịp hỏi đến sức mạnh của một người đàn bà hơn 40 tuổi ở đâu mà có,
Một dải đạn từ sau lưng, nhắm thẳng hướng Kelvin mà giã xuống.
Tiếng nổ dứt khoát, 3 viên liên tiếp,
Gia Huy ngay bên cạnh phút chốc chỉ có thể mở lớn đôi mắt, nhìn bà Huệ một phát lại một phát đỡ đạn khiến máu bắn tung tóe, phủ lên cả gương mặt cậu.
Kelvin cố gắng kéo người trở vào, bà Huệ vét nốt chút sức cuối cùng, với bàn tay lên mặt cậu, giọng nói đứt quãng đã rất nhỏ:
- Con...
- Con.. gọi mẹ..
- Gọi mẹ.
Kelvin cố gắng chặn lại dòng máu đang phun ra kia, hét lớn;
- Bác Huệ!
- Bác Huệ!
Như một màn bi kịch còn không chấm dứt, lưỡi dao sáng loáng xoẹt qua,
- Xoẹt
- Sụt!
Kelvin vừa đặt được bà Huệ sang một bên, ngẩng đầu đã thấy Gia Huy một cánh tay bươm máu. Chiếc đoản dao bén nhọn một tiếng rơi xuống đất.
Keng!
- Gia Huy!
Đôi mắt đỏ rực muốn nhảy ra ngoài chạy theo phía bóng đen vừa thoát khỏi, Gia Huy liền cản lại:
- Kelvin, cẩn thận có bẫy.
Người làm lúc này cũng đã túa ra đều vây xung quanh, ông Phó lập tức gọi xe cấp cứu,nhanh chóng xử lý mọi việc.
Kelvin còn như vừa trong một giấc mơ kinh hoàng..
Bà Huệ không qua khỏi.
Chết trước khi tới bệnh viện.
- -----------
Vài ngày sau, đám tang cũng xong. Dưới áp lực của bà Mỹ Kim quyết chí dọn cỏ tận gốc. Đỗ Lê Na lập tức bị tạm giam.
Vết thương trên cánh tay Gia Huy cũng đã dần liền, vậy nhưng đôi mắt ai oán, tiếng gọi nhỏ mà day dứt của người đàn bà tên Huệ ấy, vẫn như nút thắt chưa một lần gỡ bỏ, váng vất quanh tai Kelvin.
- ----------
Phòng sách,
Kelvin siết chặt tay, lần đầu tiên đứng trước người bà của mình nặng giọng:
- Bà!. Bà nói thật cho con biết đi?
- Vì sao bác Huệ đó lại chắn đạn cho con?
- Vì sao khi hấp hối lại gọi con là con?, còn xưng mẹ?
Bà Mỹ Kim trấn an:
- Kelvin, có thể chỉ là con nghe nhầm, chuyện đã rồi cũng đừng tự trách quá.
- Ngày mai chính là ngày con tiếp nhận số cổ phần đó.
- Về phòng đi.
Bà Mỹ Kim muốn rời khỏi,
Kelvin túm lại tay bà.
- Phịch.
Kelvin quỳ xuống.
- Con xin bà.
- ...
Bà Mỹ Kim lặng người,
Đôi tay nặng trịch bám lấy tay bà, hằn sâu từng ngón.
Cũng đau thương như ngày đôi bàn tay nhỏ bé ấy ra đời vậy,
Bước chân dừng sững.
Giấy, không gói được lửa.
Chuyện gì đến cuối cùng cũng phải đến.
Bà đỡ Kelvin dậy. Chậm rãi kể lại.
- ------------
Hai mươi năm trước,
Trong một vụ tai nạn, ông con mất ngay tại hiện trường, còn ba con được chẩn đoán khả năng sống rất thấp.
Ta vì bảo vệ vị trí của mình trong gia đình, dấu đi chuyện ba con thực sự không qua khỏi được, cho người rút t*ng trùng.
Nhà họ Đỗ bấy giờ gặp khó khăn, ta đã bỏ ra một khoản tiền giúp đỡ họ, đồng thời yêu cầu họ gửi Lê Na sang, giả như đã có thai trước với ba của con. Nhà họ đồng ý với điều kiện sau này sẽ có được một nửa tài sản nhà họ Phạm. Chúng ta đã ký một giao kèo, sửa trên bản di chúc của ba con.
Nhưng, ta sợ kết quả không như mong muốn, đã xin mẹ con, chính là người đàn bà tên Huệ ấy, bí mật sang nước ngoài thụ thai.
Sau này, Đỗ Lê Na không may lại sinh con gái,
Còn mẹ con, lại sinh được con.
Kelvin rụng rời,
Bây giờ thì cậu đã hiểu, vì sao mà Lê Na chưa từng một ngày coi cậu như con...
Hóa ra, vốn dĩ, cậu thực sự không phải...
Bà Mỹ Kim thở dài:
Ngày đó không giống như bây giờ, thân phận của mẹ con thấp kém, xuất thân chỉ là người ở. Hơn nữa, Lê Na đương nhiên không chịu công khai chuyện này,
Để tránh người nhà họ Đỗ có thể ra tay với mẹ con, ta đành cho nó đi theo Mỹ Hạnh sang Pháp, sau đó nói với mọi người, con và LyNa, là sinh đôi.
- ----------
Lê Na nhớ lại.
Năm ấy mười tám, tuổi đẹp như xuân, cô đã cùng người yêu hẹn ước đủ thứ trên đời, lại một ngày bị cha mẹ gán cho một kẻ đã chết., đến mặt còn chưa nhìn thấy bao giờ.
Người đàn bà tên Mỹ Kim đó, mãi mãi là niềm thù hận cay đắng nhất, cướp đi tất cả những gì tốt đẹp nhất của cuộc đời cô.
Bà ta đã hứa, sau khi sinh con cho nhà họ Phạm, liền có thể trở về đây, tiếp tục kết hôn, tiếp tục cuộc sống đáng mơ ước. Lê Na lúc ấy vì cha mẹ, lại vì lời hứa đầu môi này mà gật đầu nhận lời.
Vậy nhưng, sau khi cô trên bàn sinh tỉnh dậy.
Bà ta đã làm gì?
Thắt ống dẫn trứng?!
Cô không thể nào có con lại được nữa.
Cả cuộc đời cô như thế mà chấm hết...
Mối tình đầu tan như gió bay xa, mãi mãi không mong ngày trở về.
Năm thằng con hoang kia bốn tuổi, cô nhốt nó, dày vò nó, bỏ đói nó. Bị bà ta phát hiện ra, bà ta đã giam lỏng, xích cô như xích chó ở trong nhà, lại dùng roi da mà quật đến nát thịt. Trên lưng cô bây giờ, sẹo lớn sẹo nhỏ mỗi một vết đều nhắc lại sự nhục nhã ngày hôm ấy.
Nếu không phải LyNa quỳ xuống chân van xin, mạng này sớm đã không còn.
Lê Na cười chua chát, nếu lúc ấy chết luôn đi thì tốt nhất,
Bởi cho tới cuối cùng, bản thân vẫn là kẻ thua cuộc mà thôi...
Nhìn chắn song lạnh lẽo phòng tạm giam,
Rút mấy viên thuốc ngủ chuẩn bị sẵn,
Lê Na trút tất cả vào miệng.
- -----------
Nỗi đau do kẻ khác đem lại,
Nếu bản thân không nhận, thì không phải nhận,
Nỗi hận thù do kẻ khác đem lại,
Nếu bản thân buông đi, một đời an lành.
Cố chấp niệm, muôn đời khổ hạnh.
Ân oán một đời, từ đây theo gió cuốn trôi.
- ------------
Cánh cửa phòng bật mở.
Gia Huy đau xót nhìn người trước mặt.
Khuôn mặt ướt đẫm. Ánh đèn hành lang chiếu lên còn có thể phảng phất thấy được, nơi hốc mắt kia từng giọt vẫn đang lăn.
Đưa chính cánh tay vẫn còn băng vải kia lên, lau đi.
Một cái chạm, một lồng ngực kéo vào.
Kelvin ôm chặt lấy anh như chưa bao giờ có được một cái ôm trọn vẹn.
Đôi bàn tay vừa dùng sức, vừa run rẩy.
Gia Huy đưa tay, từng nhịp vỗ nhẹ lên tấm lưng kia.
- Kelvin, mọi chuyện, rồi sẽ ổn thôi.
Tiếng nức nở rất nhỏ, rất nhỏ, vang lên mà nín nhịn, lồng ngực Gia Huy cũng theo đó mà muốn chảy ra nước mắt.
Đứa nhỏ này,
Người bạn trai này...
Anh thực sự không đành lòng...
- Kelvin.
- Chúng ta, làm tình đi.
Môi dán lấy môi,
Hơi thở vừa lạnh lẽo vừa cuồng nhiệt, quần áo từng thứ được giằng ra khỏi cơ thể, điên cuồng bấu víu,
Gia Huy để mặc cho Kelvin đem thân mình áp lên tấm cửa kính, dùng hết sức lực mà thúc, mà đẩy, mà gắn kết.
Cậu em nhỏ từng đợt mở rộng chân người, đẩy vào hết cỡ,
Gia Huy cảm giác sắp không chịu nổi tới nơi, trên môi ép mình cắn lại tiếng gầm thấp Ưm.. a..
Nơi hậu huyệt các nếp gấp dường như cũng bị làm tới nở hồng, như một hố sâu nhỏ mê hoặc, đáng thương mà run lên,
Kelvin lại xuất ra, hậu huyệt co chặt mút lấy, thế nhưng vẫn không buông người, hai kẻ điên cuồng ấy giữ nguyên một vị trí như thế, cảm nhận từng cơn co giật nơi đầu khấc của nhau, một phút cũng không rời..
- Gia Huy.. Gia Huy..
- Anh sẽ không bỏ em, đúng không?
- Anh sẽ không lừa dối em, đúng không?
Gia Huy gương mặt đỏ rực, mồ hôi chảy xuống khuôn ngực đã sưng tấy, trên bụng, trên đùi, từng mảng tinh dịch trộn lẫn không phân biệt nổi là của ai với ai,
Đôi tay trên lưng Kelvin dùng sức bấu chặt xuống,
Cắn lên vành tai kia, cố trấn lại hơi thở đã hỗn loạn của mình, khàn khàn giọng:
- Kelvin, nghe cho rõ.
- Anh, sẽ không bao giờ rời xa em, càng không bao giờ lừa dối em.
Trên gương mặt kia, lại một giọt nước mắt lăn xuống,
Cả hai cứ như thế, điên cuồng mà vừa làm tình vừa nức nở.
Nức nở bởi vì khoái cảm
Nức nở bởi vì.. đã quá thương đau.
- ---------
Ánh trăng soi chiếu qua khung cửa sổ, hai thân người trần trụi vùi lên nhau, đưa phần bắp tay bị thương của Gia Huy vì cử động quá mạnh mà bật máu, hôn nhẹ lên:
- Anh không sợ sao?
- Điều gì?
- Sợ mọi người nói anh là Gay.
Gia Huy lắc đầu:
- Không sợ.
- Thẳng hay cong, vốn dĩ đều không quan trọng.
- ----------------
Thứ quan trọng nhất trên đời này, đối với mỗi người lại thật khác nhau,
Nhưng chung quy lại, nó chính là thứ mà chúng ta sợ mất đi nhất.
Ngẫm, mà xem.
=============//===========
Gia Khôi thoát chết trong gang tấc, nhưng cuối cùng, kết thúc vẫn là phải bỏ mất một mạng người.
- --------------
Đêm hôm đó, khi Kelvin và Gia Huy vừa ra ngoài trở lại
Người đàn bà cả ngày không thấy Kelvin về nửa cố tình nửa giả như vô ý mà chờ sẵn ngoài cổng,
Nhác thấy bóng dáng, bà Huệ liền tiến tới.
Cánh cổng kéo ra,
Câu chào hỏi còn chưa kịp vang lên. Kelvin đã thấy gương mặt bà Huệ nảy lên rõ sự hoảng hốt, sau đó là một cú kéo mạnh, đẩy cả người cậu về phía trước.
Còn chưa kịp hỏi đến sức mạnh của một người đàn bà hơn 40 tuổi ở đâu mà có,
Một dải đạn từ sau lưng, nhắm thẳng hướng Kelvin mà giã xuống.
Tiếng nổ dứt khoát, 3 viên liên tiếp,
Gia Huy ngay bên cạnh phút chốc chỉ có thể mở lớn đôi mắt, nhìn bà Huệ một phát lại một phát đỡ đạn khiến máu bắn tung tóe, phủ lên cả gương mặt cậu.
Kelvin cố gắng kéo người trở vào, bà Huệ vét nốt chút sức cuối cùng, với bàn tay lên mặt cậu, giọng nói đứt quãng đã rất nhỏ:
- Con...
- Con.. gọi mẹ..
- Gọi mẹ.
Kelvin cố gắng chặn lại dòng máu đang phun ra kia, hét lớn;
- Bác Huệ!
- Bác Huệ!
Như một màn bi kịch còn không chấm dứt, lưỡi dao sáng loáng xoẹt qua,
- Xoẹt
- Sụt!
Kelvin vừa đặt được bà Huệ sang một bên, ngẩng đầu đã thấy Gia Huy một cánh tay bươm máu. Chiếc đoản dao bén nhọn một tiếng rơi xuống đất.
Keng!
- Gia Huy!
Đôi mắt đỏ rực muốn nhảy ra ngoài chạy theo phía bóng đen vừa thoát khỏi, Gia Huy liền cản lại:
- Kelvin, cẩn thận có bẫy.
Người làm lúc này cũng đã túa ra đều vây xung quanh, ông Phó lập tức gọi xe cấp cứu,nhanh chóng xử lý mọi việc.
Kelvin còn như vừa trong một giấc mơ kinh hoàng..
Bà Huệ không qua khỏi.
Chết trước khi tới bệnh viện.
- -----------
Vài ngày sau, đám tang cũng xong. Dưới áp lực của bà Mỹ Kim quyết chí dọn cỏ tận gốc. Đỗ Lê Na lập tức bị tạm giam.
Vết thương trên cánh tay Gia Huy cũng đã dần liền, vậy nhưng đôi mắt ai oán, tiếng gọi nhỏ mà day dứt của người đàn bà tên Huệ ấy, vẫn như nút thắt chưa một lần gỡ bỏ, váng vất quanh tai Kelvin.
- ----------
Phòng sách,
Kelvin siết chặt tay, lần đầu tiên đứng trước người bà của mình nặng giọng:
- Bà!. Bà nói thật cho con biết đi?
- Vì sao bác Huệ đó lại chắn đạn cho con?
- Vì sao khi hấp hối lại gọi con là con?, còn xưng mẹ?
Bà Mỹ Kim trấn an:
- Kelvin, có thể chỉ là con nghe nhầm, chuyện đã rồi cũng đừng tự trách quá.
- Ngày mai chính là ngày con tiếp nhận số cổ phần đó.
- Về phòng đi.
Bà Mỹ Kim muốn rời khỏi,
Kelvin túm lại tay bà.
- Phịch.
Kelvin quỳ xuống.
- Con xin bà.
- ...
Bà Mỹ Kim lặng người,
Đôi tay nặng trịch bám lấy tay bà, hằn sâu từng ngón.
Cũng đau thương như ngày đôi bàn tay nhỏ bé ấy ra đời vậy,
Bước chân dừng sững.
Giấy, không gói được lửa.
Chuyện gì đến cuối cùng cũng phải đến.
Bà đỡ Kelvin dậy. Chậm rãi kể lại.
- ------------
Hai mươi năm trước,
Trong một vụ tai nạn, ông con mất ngay tại hiện trường, còn ba con được chẩn đoán khả năng sống rất thấp.
Ta vì bảo vệ vị trí của mình trong gia đình, dấu đi chuyện ba con thực sự không qua khỏi được, cho người rút t*ng trùng.
Nhà họ Đỗ bấy giờ gặp khó khăn, ta đã bỏ ra một khoản tiền giúp đỡ họ, đồng thời yêu cầu họ gửi Lê Na sang, giả như đã có thai trước với ba của con. Nhà họ đồng ý với điều kiện sau này sẽ có được một nửa tài sản nhà họ Phạm. Chúng ta đã ký một giao kèo, sửa trên bản di chúc của ba con.
Nhưng, ta sợ kết quả không như mong muốn, đã xin mẹ con, chính là người đàn bà tên Huệ ấy, bí mật sang nước ngoài thụ thai.
Sau này, Đỗ Lê Na không may lại sinh con gái,
Còn mẹ con, lại sinh được con.
Kelvin rụng rời,
Bây giờ thì cậu đã hiểu, vì sao mà Lê Na chưa từng một ngày coi cậu như con...
Hóa ra, vốn dĩ, cậu thực sự không phải...
Bà Mỹ Kim thở dài:
Ngày đó không giống như bây giờ, thân phận của mẹ con thấp kém, xuất thân chỉ là người ở. Hơn nữa, Lê Na đương nhiên không chịu công khai chuyện này,
Để tránh người nhà họ Đỗ có thể ra tay với mẹ con, ta đành cho nó đi theo Mỹ Hạnh sang Pháp, sau đó nói với mọi người, con và LyNa, là sinh đôi.
- ----------
Lê Na nhớ lại.
Năm ấy mười tám, tuổi đẹp như xuân, cô đã cùng người yêu hẹn ước đủ thứ trên đời, lại một ngày bị cha mẹ gán cho một kẻ đã chết., đến mặt còn chưa nhìn thấy bao giờ.
Người đàn bà tên Mỹ Kim đó, mãi mãi là niềm thù hận cay đắng nhất, cướp đi tất cả những gì tốt đẹp nhất của cuộc đời cô.
Bà ta đã hứa, sau khi sinh con cho nhà họ Phạm, liền có thể trở về đây, tiếp tục kết hôn, tiếp tục cuộc sống đáng mơ ước. Lê Na lúc ấy vì cha mẹ, lại vì lời hứa đầu môi này mà gật đầu nhận lời.
Vậy nhưng, sau khi cô trên bàn sinh tỉnh dậy.
Bà ta đã làm gì?
Thắt ống dẫn trứng?!
Cô không thể nào có con lại được nữa.
Cả cuộc đời cô như thế mà chấm hết...
Mối tình đầu tan như gió bay xa, mãi mãi không mong ngày trở về.
Năm thằng con hoang kia bốn tuổi, cô nhốt nó, dày vò nó, bỏ đói nó. Bị bà ta phát hiện ra, bà ta đã giam lỏng, xích cô như xích chó ở trong nhà, lại dùng roi da mà quật đến nát thịt. Trên lưng cô bây giờ, sẹo lớn sẹo nhỏ mỗi một vết đều nhắc lại sự nhục nhã ngày hôm ấy.
Nếu không phải LyNa quỳ xuống chân van xin, mạng này sớm đã không còn.
Lê Na cười chua chát, nếu lúc ấy chết luôn đi thì tốt nhất,
Bởi cho tới cuối cùng, bản thân vẫn là kẻ thua cuộc mà thôi...
Nhìn chắn song lạnh lẽo phòng tạm giam,
Rút mấy viên thuốc ngủ chuẩn bị sẵn,
Lê Na trút tất cả vào miệng.
- -----------
Nỗi đau do kẻ khác đem lại,
Nếu bản thân không nhận, thì không phải nhận,
Nỗi hận thù do kẻ khác đem lại,
Nếu bản thân buông đi, một đời an lành.
Cố chấp niệm, muôn đời khổ hạnh.
Ân oán một đời, từ đây theo gió cuốn trôi.
- ------------
Cánh cửa phòng bật mở.
Gia Huy đau xót nhìn người trước mặt.
Khuôn mặt ướt đẫm. Ánh đèn hành lang chiếu lên còn có thể phảng phất thấy được, nơi hốc mắt kia từng giọt vẫn đang lăn.
Đưa chính cánh tay vẫn còn băng vải kia lên, lau đi.
Một cái chạm, một lồng ngực kéo vào.
Kelvin ôm chặt lấy anh như chưa bao giờ có được một cái ôm trọn vẹn.
Đôi bàn tay vừa dùng sức, vừa run rẩy.
Gia Huy đưa tay, từng nhịp vỗ nhẹ lên tấm lưng kia.
- Kelvin, mọi chuyện, rồi sẽ ổn thôi.
Tiếng nức nở rất nhỏ, rất nhỏ, vang lên mà nín nhịn, lồng ngực Gia Huy cũng theo đó mà muốn chảy ra nước mắt.
Đứa nhỏ này,
Người bạn trai này...
Anh thực sự không đành lòng...
- Kelvin.
- Chúng ta, làm tình đi.
Môi dán lấy môi,
Hơi thở vừa lạnh lẽo vừa cuồng nhiệt, quần áo từng thứ được giằng ra khỏi cơ thể, điên cuồng bấu víu,
Gia Huy để mặc cho Kelvin đem thân mình áp lên tấm cửa kính, dùng hết sức lực mà thúc, mà đẩy, mà gắn kết.
Cậu em nhỏ từng đợt mở rộng chân người, đẩy vào hết cỡ,
Gia Huy cảm giác sắp không chịu nổi tới nơi, trên môi ép mình cắn lại tiếng gầm thấp Ưm.. a..
Nơi hậu huyệt các nếp gấp dường như cũng bị làm tới nở hồng, như một hố sâu nhỏ mê hoặc, đáng thương mà run lên,
Kelvin lại xuất ra, hậu huyệt co chặt mút lấy, thế nhưng vẫn không buông người, hai kẻ điên cuồng ấy giữ nguyên một vị trí như thế, cảm nhận từng cơn co giật nơi đầu khấc của nhau, một phút cũng không rời..
- Gia Huy.. Gia Huy..
- Anh sẽ không bỏ em, đúng không?
- Anh sẽ không lừa dối em, đúng không?
Gia Huy gương mặt đỏ rực, mồ hôi chảy xuống khuôn ngực đã sưng tấy, trên bụng, trên đùi, từng mảng tinh dịch trộn lẫn không phân biệt nổi là của ai với ai,
Đôi tay trên lưng Kelvin dùng sức bấu chặt xuống,
Cắn lên vành tai kia, cố trấn lại hơi thở đã hỗn loạn của mình, khàn khàn giọng:
- Kelvin, nghe cho rõ.
- Anh, sẽ không bao giờ rời xa em, càng không bao giờ lừa dối em.
Trên gương mặt kia, lại một giọt nước mắt lăn xuống,
Cả hai cứ như thế, điên cuồng mà vừa làm tình vừa nức nở.
Nức nở bởi vì khoái cảm
Nức nở bởi vì.. đã quá thương đau.
- ---------
Ánh trăng soi chiếu qua khung cửa sổ, hai thân người trần trụi vùi lên nhau, đưa phần bắp tay bị thương của Gia Huy vì cử động quá mạnh mà bật máu, hôn nhẹ lên:
- Anh không sợ sao?
- Điều gì?
- Sợ mọi người nói anh là Gay.
Gia Huy lắc đầu:
- Không sợ.
- Thẳng hay cong, vốn dĩ đều không quan trọng.
- ----------------
Thứ quan trọng nhất trên đời này, đối với mỗi người lại thật khác nhau,
Nhưng chung quy lại, nó chính là thứ mà chúng ta sợ mất đi nhất.
Ngẫm, mà xem.
=============//===========
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook