Thằng Giúp Việc Và Cô Chủ Nhỏ
-
Chương 15: Học việc và phố đêm Paris
Trước mắt tôi là một nhà hàng xây theo kiểu Nhật, quái lạ nhỉ, rõ ràng ông chủ bảo nhà hàng bán đồ ăn phương Tây mà (tiếng Anh):
-”Vào đi”
-”Vâng thưa bác”
Bước vào nhà hàng, một cô gái mặc Kimono ra nói gì đó với ông chủ, ông chủ tuyên bố:
-”Từ nay cậu này sẽ là bếp trưởng ở đây”
-”Bếp.. Bếp trưởng? “ - Tôi ngạc nhiên
-”Đúng vậy, ta sẽ luyện cho cháu trở thành... Đầu bếp hàng đầu nước Pháp...”
-”Hàng..hàng đầu...” - Tôi không còn tin vào tai mình nữa.
Rose được tài xế đưa về nhà trước
Tôi bước thay ông vào trong căn bếp của nhà hàng, phải nói là quá rộng, trong đó hàng chục đầu bếp đang xào nấu đủ loại, mùi đồ ăn xực lên mũi tôi làm bụng tôi sôi sục.
-”Đầu tiên cháu hãy học cách canh lửa”
-”Canh lửa cũng phải học ạ?” - Tôi ngước lên thắc mắc
-”Đúng vậy, là một đầu bếp chuyên nghiệp học không học nấu trước mà phải học kiểm soát ngọn lửa”
-”Vâng”
Ông dạy tôi phải canh lửa như thế nào, nấu soup thì phải canh theo thể tích như thế nào, học từng đó thôi mà đến 5h chiều vẫn chưa xong một nửa:
-”Hôm nay ta học đến đây thôi, à mà trưa cháu chưa ăn trưa đúng không?”
-”Vâng” - Mặt tôi ỉu xìu, lý do tôi không tập trung có lẽ là mùi thức ăn, tiếng xào nấu làm bụng tôi sôi sục hết cả lên
-”Bác xin lỗi, thôi để bác chở cháu về nhà ăn luôn”
-”Vâng...”
Trên chiếc xe, tôi ngắm hoàng hôn Paris, nhìn hoàng hôn tôi lại nhớ đến Hạ Âu, tôi tự hỏi nó có hạnh phúc không, tôi xoá tan suy nghĩ của mình, anh Nam là một nguồ tốt mà... Nước mắt tôi lại chực trào, tôi nhớ ba mẹ, nhớ những ngày họ đưa tôi đi công viên lúc nhỏ, nhớ lúc hai bố con tập bóng cả buổi chiều..
-”Cháu sao vậy?”– ông chủ hỏi tôi
-”Dạ không có gì đâu ạ” - Tôi lau nước mắt
Về đến nhà cũng đã gần tối, giúp việc đã chuẩn bị bữa tối thịnh soạn. Tôi, ông Micheal và Rose quây quần bên bàn ăn như một gia địn thực sự, ấm áp, tình cảm. Rose cười nói suốt buổi, gắp thức ăn cho tôi, ông Micheal chỉ cười nói( tiếng Pháp), Rose nghe xong chỉ cười cười, mặt đỏ ửng lên, tôi hỏi Rose(tiếng Anh):
-”Sao vậy Rose?”
-”À ba mình nói hôm nay nhìn Rose xinh á mà, hihi..”
Và tất nhiên tôi đã bị lừa...Rose lại nói gì đó với bố, ông chỉ gật đầu
-”Oui”
Rose mỉm cười, ăn xong tôi ra trước sân ngắm trăng, Rose chạy từ trong Gara trên chiếc Benley, không ngờ nhà này nhiều xe thật đấy..
-”Lên xe đi bồ..”
-”Mình thay đồ đã chứ...”
-”Không cần, đi dạo thôi...”
Rose chở tôi vòng quanh Paris, cô ấy đỗ xe trong bãi đậu, cầm tay tôi kéo đi
Tôi và cô ấy đi dạo, lãn mạn như một cặp tình nhân, chẳng mấy chốc chúng tôi đã đứng ở Khải Hoàn Môn, nơi lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau... Rose quay lại cười với tôi trìu mến, Paris đêm nay đối với tôi, không có ai có thể sánh bằng Rose của tôi, cảm giác này thật ấm áp... Chúng tôi lại tiếp tục dọc theo Đại lộ Champs-Élysées, lúc tôi còn nhỏ, tôi luôn mơ ước mộy điều, là bước đi cùng người mình yêu trên đại lộ này. Chẳng mấy chốc tôi và cô ấy đã đến sông Seine, sông Seine đêm nay gió thôi rất mạnh, tuy lạnh nhưng lòng tôi lại cảm thấy ấm áp:
-”Rose, cho mình ôm bạn nhé?”
-”Ừm” - Cô ấy đứng im chờ đợi.
Vòng tay qua eo Rose, tôi ôm cô ấy từ đằng sau, ngọn lửa tình yêu nhen nhóm đang đốt cháy trong tôi ấm áp, tựa cằm vào vai tôi thở những hơi thở ấm nóng hoà nhẹ vào gió...
Chúng tôi về nhà khi đã 9h:
-”Rose này”
-”Sao thế?”
-”Khi nào dạy mình lái xe nha?
-”Thế có học lái máy bay nữa không? Haha” – Cười to
-”Thôi, học lái xe thôi, mình không thích lái máy bay đâu”
Vậy là hai đứa nói chuyện rôm rả trên đường về
-”Cháu vô phòng làm việc bác có việc..”
-”Mình vào nhé, ngủ sớm đi nhé Rose...”
Trong căn phòng tối chỉ có hai người đàn ông:
-”Cháu hãy kể về cuộc đời mình...”
Vì ông là ân nhân, tôi kể cho ông tất cả mọi việc kể cả chuyện của Hạ Âu, không thiếu một lời nào. Nghe xong ông mỉm cười:
-”Sao cháu không theo đuổi đến cùng mà lại chạy trốn?”
-”Cháu nghĩ nếu hai đứa đến với nhau chỉ đi vào ngõ cụt thôi..”
-”Cháu nói vậy là sai rồi, tình yêu xuất phát từ trong tim, nếu cố gắng gìn giữ vượt qua thì không có bất cứ rào cản nào, không có loại rào nào có thể ngăn được tình yêu..”
-”Nhưng..”
-”Ta và mẹ Rose là anh em đấy”
-”Vào đi”
-”Vâng thưa bác”
Bước vào nhà hàng, một cô gái mặc Kimono ra nói gì đó với ông chủ, ông chủ tuyên bố:
-”Từ nay cậu này sẽ là bếp trưởng ở đây”
-”Bếp.. Bếp trưởng? “ - Tôi ngạc nhiên
-”Đúng vậy, ta sẽ luyện cho cháu trở thành... Đầu bếp hàng đầu nước Pháp...”
-”Hàng..hàng đầu...” - Tôi không còn tin vào tai mình nữa.
Rose được tài xế đưa về nhà trước
Tôi bước thay ông vào trong căn bếp của nhà hàng, phải nói là quá rộng, trong đó hàng chục đầu bếp đang xào nấu đủ loại, mùi đồ ăn xực lên mũi tôi làm bụng tôi sôi sục.
-”Đầu tiên cháu hãy học cách canh lửa”
-”Canh lửa cũng phải học ạ?” - Tôi ngước lên thắc mắc
-”Đúng vậy, là một đầu bếp chuyên nghiệp học không học nấu trước mà phải học kiểm soát ngọn lửa”
-”Vâng”
Ông dạy tôi phải canh lửa như thế nào, nấu soup thì phải canh theo thể tích như thế nào, học từng đó thôi mà đến 5h chiều vẫn chưa xong một nửa:
-”Hôm nay ta học đến đây thôi, à mà trưa cháu chưa ăn trưa đúng không?”
-”Vâng” - Mặt tôi ỉu xìu, lý do tôi không tập trung có lẽ là mùi thức ăn, tiếng xào nấu làm bụng tôi sôi sục hết cả lên
-”Bác xin lỗi, thôi để bác chở cháu về nhà ăn luôn”
-”Vâng...”
Trên chiếc xe, tôi ngắm hoàng hôn Paris, nhìn hoàng hôn tôi lại nhớ đến Hạ Âu, tôi tự hỏi nó có hạnh phúc không, tôi xoá tan suy nghĩ của mình, anh Nam là một nguồ tốt mà... Nước mắt tôi lại chực trào, tôi nhớ ba mẹ, nhớ những ngày họ đưa tôi đi công viên lúc nhỏ, nhớ lúc hai bố con tập bóng cả buổi chiều..
-”Cháu sao vậy?”– ông chủ hỏi tôi
-”Dạ không có gì đâu ạ” - Tôi lau nước mắt
Về đến nhà cũng đã gần tối, giúp việc đã chuẩn bị bữa tối thịnh soạn. Tôi, ông Micheal và Rose quây quần bên bàn ăn như một gia địn thực sự, ấm áp, tình cảm. Rose cười nói suốt buổi, gắp thức ăn cho tôi, ông Micheal chỉ cười nói( tiếng Pháp), Rose nghe xong chỉ cười cười, mặt đỏ ửng lên, tôi hỏi Rose(tiếng Anh):
-”Sao vậy Rose?”
-”À ba mình nói hôm nay nhìn Rose xinh á mà, hihi..”
Và tất nhiên tôi đã bị lừa...Rose lại nói gì đó với bố, ông chỉ gật đầu
-”Oui”
Rose mỉm cười, ăn xong tôi ra trước sân ngắm trăng, Rose chạy từ trong Gara trên chiếc Benley, không ngờ nhà này nhiều xe thật đấy..
-”Lên xe đi bồ..”
-”Mình thay đồ đã chứ...”
-”Không cần, đi dạo thôi...”
Rose chở tôi vòng quanh Paris, cô ấy đỗ xe trong bãi đậu, cầm tay tôi kéo đi
Tôi và cô ấy đi dạo, lãn mạn như một cặp tình nhân, chẳng mấy chốc chúng tôi đã đứng ở Khải Hoàn Môn, nơi lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau... Rose quay lại cười với tôi trìu mến, Paris đêm nay đối với tôi, không có ai có thể sánh bằng Rose của tôi, cảm giác này thật ấm áp... Chúng tôi lại tiếp tục dọc theo Đại lộ Champs-Élysées, lúc tôi còn nhỏ, tôi luôn mơ ước mộy điều, là bước đi cùng người mình yêu trên đại lộ này. Chẳng mấy chốc tôi và cô ấy đã đến sông Seine, sông Seine đêm nay gió thôi rất mạnh, tuy lạnh nhưng lòng tôi lại cảm thấy ấm áp:
-”Rose, cho mình ôm bạn nhé?”
-”Ừm” - Cô ấy đứng im chờ đợi.
Vòng tay qua eo Rose, tôi ôm cô ấy từ đằng sau, ngọn lửa tình yêu nhen nhóm đang đốt cháy trong tôi ấm áp, tựa cằm vào vai tôi thở những hơi thở ấm nóng hoà nhẹ vào gió...
Chúng tôi về nhà khi đã 9h:
-”Rose này”
-”Sao thế?”
-”Khi nào dạy mình lái xe nha?
-”Thế có học lái máy bay nữa không? Haha” – Cười to
-”Thôi, học lái xe thôi, mình không thích lái máy bay đâu”
Vậy là hai đứa nói chuyện rôm rả trên đường về
-”Cháu vô phòng làm việc bác có việc..”
-”Mình vào nhé, ngủ sớm đi nhé Rose...”
Trong căn phòng tối chỉ có hai người đàn ông:
-”Cháu hãy kể về cuộc đời mình...”
Vì ông là ân nhân, tôi kể cho ông tất cả mọi việc kể cả chuyện của Hạ Âu, không thiếu một lời nào. Nghe xong ông mỉm cười:
-”Sao cháu không theo đuổi đến cùng mà lại chạy trốn?”
-”Cháu nghĩ nếu hai đứa đến với nhau chỉ đi vào ngõ cụt thôi..”
-”Cháu nói vậy là sai rồi, tình yêu xuất phát từ trong tim, nếu cố gắng gìn giữ vượt qua thì không có bất cứ rào cản nào, không có loại rào nào có thể ngăn được tình yêu..”
-”Nhưng..”
-”Ta và mẹ Rose là anh em đấy”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook