Tháng Đổi Năm Dời
-
C5: Phiên ngoại - thẩm thiên từ
Năm mười tuổi, ta gặp một người đối xử với ta rất tốt.
Năm hai mươi tuổi, ta đánh mất nàng.
1
Mùa xuân năm thứ hai sau khi A Ly đi, ta trúng loại độc giống nàng.
Lúc ấy ta mới biết, phát độc sẽ đau như vậy, giống như lục phủ ngũ tạng đều bị nghiền nát, hộc máu không ngừng.
Nàng là một tiểu cô nương bị đứt tay thôi cũng khóc, nhìn thấy máu là sợ, rốt cuộc đã chịu đựng những ngày ấy thế nào?
Ta không biết, bởi vì khi đó tất cả lực chú ý của ta đều đặt trên người đích nữ Thừa tướng Tô Nguyệt Nguyệt.
Nàng ấy hoàn toàn không giống A Ly, Tô Nguyệt Nguyệt dịu dàng yếu ớt, khuynh quốc khuynh thành, ở trên người nàng, ta nhìn thấy được bóng dáng mẹ mình.
Năm mẹ ta chết, ta chín tuổi.
Bà bị đại phu nhân vu hãm thông dâm với người khác, bị tra tấn đến chết.
Ta còn nhỏ không làm được gì, có dập đầu chảy máu trước mặt cha ta cũng không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bà bị người của đại phu nhân bắt đi.
Lần cuối cùng nhìn thấy bà là khi hai mắt bà bị móc, đầu lưỡi bị cắt, mười ngón tay bị chặt đứt, như vừa vớt từ vũng máu ra, yên tĩnh nằm đó.
Khi đó, ta cực kì bình tĩnh, ta biết, người mẹ dịu dàng dạy dỗ ta đọc sách viết chữ sẽ không quay trở lại nữa.
Từ đó về sau, ta ở trong phủ chịu đựng vô số trào phúng nhục mạ. Ta hiểu được một chuyện, có có trở nên mạnh mẽ mới có thể đạp bọn họ xuống chân, mới có thể báo thù cho mẹ của ta.
Ngày A Ly xuất hiện chính là ngày ta không khống chế được đánh tên huynh trưởng nhục mạ mẹ của ta, sau đó bị đánh rồi bị phạt quỳ.
Từ ngày mẹ rời đi, trong mắt ta không còn chút màu sắc, đến khi A Ly mặc quần áo như hoa hồ điệp chui qua lỗ chó đứng trước mặt ta, thế giới của ta mới có lại màu sắc thêm lần nữa..
Nàng mở to to đôi mắt trắng đen rõ ràng, ngồi xổm trước mặt ta ăn điểm tâm, thật đúng là hư.
Vì thế ta cướp lấy điểm tâm của nàng.
Sau đó nàng rất hay tìm tới ta, ta không muốn nhìn thấy nàng, sự thiện lương ngây thơ không chịu nổi tổn thương ấy khiến ta không chịu được.
Một ngày tháng tám, nàng mang bánh hạt dẻ xôi gà chui qua lỗ chó, thấy ta cả người bị thương nằm trên mặt đất, đó là ta vừa bị huynh trưởng dẫn người tới đánh.
Ta càng phản kháng hắn càng hưng phấn.
A Ly vội vàng chạy tới chỗ ta, vừa khóc vừa hỏi ta có đau không, sau đó dùng cái miệng nhỏ thổi thổi vết thương cho ta.
Hơi thở ấm ấp phun lên miệng vết thương của ta, giống như thông qua vết thương đó thổi đến trái tim của ta, vừa đau vừa ngứa, cảm giác đó không thể nói rõ ràng được.
Thổi xong, nàng đưa mặt lại gần ta, lẩm bẩm nói:
“Tới lượt huynh.”
Ta nhìn cái trán nàng bị cục sưng to, do dự hồi lâu vẫn nhẹ nhàng thổi một cái.
Ngày hôm sau, nàng mang cho ta rất nhiều chai lọ thuốc.
Ta nhìn nàng một tay cầm bánh hạt dẻ, một tay cầm bình thuốc nghiêm túc nghiên cứu, buột miệng thốt ra: “Ta là con vợ lẽ ở Hầu phủ.”
Nàng chớp chớp mắt, sau đó hốc mắt đỏ lên, nhỏ giọng hỏi: “Có phải huynh cảm thấy cha ta chỉ giữ chức quan cỏn con, kém cha huynh nên ta không xứng chơi với huynh không?”
Chức quan cỏn con?
Ta tự giễu bật cười, nhìn nàng: “Không phải, muội đừng khóc.”
Là ta không xứng với muội
Lớn dần, A Ly vắt đầu bò thang trèo tường, thích nhất là ngồi ở đầu tường nhìn ta tập võ.
Thời gian lâu rồi, ta cũng tập thành thành thói quen mỗi khi tập võ có một tiểu cô nương ngồi trên đầu tường ngắm nhìn mình.
A Ly, thích trèo tường đào hang, thích bánh hạt dẻ và xôi gà…
Cũng thích ta.
Sau này gặp được Tô Nguyệt Nguyệt, ta giống như ma nhập bị nàng ấy thu hút, không muốn thấy nàng ấy gặp bất kì nguy hiểm gì, chỉ muốn bảo vệ nàng ấy thật tốt.
Sau đó, ta đúng là đã bảo vệ tốt nàng ấy, nhưng cũng mãi mãi mất đi A Ly.
Mất đi cô nương đêm Thượng Tị đeo mặt nạ sói hoang “Ngao…ooo” với ta.
2
Ta vào sân viện của A Ly ở.
Nửa đêm, ta lại phát độc, đau đớn đến sáng, máu tươi nhuốm đỏ xiêm y.
Đến lúc mặt trời ló rạng, ta dường như đã chết một lần, bò dậy cầm miếng bánh hạt dẻ cho vào miệng, nhưng không hề cảm nhận được hương vị thơm thơm ngọt ngọt trong kí ức.
Lần đầu tiên phát độc, ta liền mất đi vị giác.
A Ly thích ăn bánh hạt dẻ và xôi gà như vậy, thì ra sau này nàng cũng không được nếm hương vị đó nữa.
Tuế Tuế chui từ góc bàn ra, mang theo một cục giấy nhăn dúm, ta ôm nó lên tiện tay mở cục giấy kia ra, trên đó viết sáu chữ nhỏ nhắn tinh tế:
Thẩm Thiên Từ, kẻ lừa đảo.
Ngực lại bắt đầu đau, ta vuốt lên nét mực đã khô kia, muốn cười, lại muốn khóc.
Mùa xuân nhanh chóng qua đi, mùa hè vừa tới, Tuế Tuế cũng bắt đầu bị bệnh, không chịu ăn, cũng không chịu uống.
Ta trơ mắt nhìn nó yếu đi từng ngày, cuối cùng chết trong lòng ta.
Trong trí nhớ, hình như A Ly có lập một bia mộ nhỏ cho Niên Niên, sau khi tìm được ta liền đào một cái hố bên cạnh chôn Tuế Tuế xuống.
Trên đường trở về, ta đột nhiên nhớ tới lời A Ly từng nói:
“Niên Niên là A Ly, Tuế Tuế là Thiên Từ.”
“Niên Niên chết rồi, Tuế Tuế có đau khổ không?”
Ta ho ra một ngụm máu, nội tạng đau đớn.
Niên Niên chết rồi, Tuế Tuế cũng sẽ chết.
Tối hôm đó, sau khi trải qua cơn đau đớn đến tận xương tủy, ta mơ hồ cảm giác như thời gian quay trở lại năm ta sinh nhật mười một tuổi.
A Ly cẩn thận nấu một bát mì trường thọ mang đến, nàng nói:
“Cha muội nói, sinh nhật phải ăn mì trường thọ, ăn là có thể sống lâu trăm tuổi, Thiên Từ cũng phải sống lâu trăm tuổi.”
Đó là lần đầu tiên sau khi mẹ ta chết có người nói với ta, Thiên Từ cũng phải sống lâu trăm tuổi.
Còn bọn họ, chỉ muốn ta chết.
Vì có thể sống lâu trăm tuổi, ta chỉ có thể làm bọn họ chết.
“Sau này mỗi lần Thiên Từ sinh nhật, ta đều sẽ ở cạnh huynh, mãi mãi ở bên cạnh Thiên Từ.”
Kẻ lừa đảo.
Cuối tháng chín, ta gặp lại tỳ nữ Tiểu Linh Đang bên cạnh A Ly trước đây ở Túy Hương Lâu, bên cạnh nàng còn có một tiểu nam hài.
Cách một cái bình phong, ta nghe thấy tiểu nam hài kia thở dài:
“Tiểu Linh Đang tỷ tỷ, Niên Niên thật sự nói chờ ta thi đậu công danh đại phú đại quý mới đến thăm ta sao? Haiz ~ như vậy thì phải đợi lâu lắm.”
Ta không biết Tiểu Linh Đang nói với nó cái gì, nó bỗng vui vẻ reo lên: “Thật sao? Tỷ ấy sẽ viết thư cho ta?”
Tứ chi xương cốt đau đến tê dại, ta khẽ cười, nàng đúng là chu đáo, để lại thư cho Phú Quý, để lại của hồi môn cho Tiểu Linh Đang.
Chỉ có mình ta, là sự đau khổ.
Ra khỏi tửu lầu bị ánh nắng chiếu suýt té xỉu, may mà phía sau có người đỡ lấy, ta quay đầu lại, chính là tiểu nam hài kia.
Tiểu Linh Đang nhìn thấy ra thì biến sắc, vội kéo nó rời đi.
Giọng nói của nó dần nhỏ lại: “Tiểu Linh Đang tỷ tỷ, ta chỉ thuận tay thôi, đột nhiên nhớ tới Niên Niên, tỷ ấy cũng hay choáng váng đầu óc như thế…”
Trong lòng khí huyết cuồn cuộn, ta đỡ tường đi đến góc phun ra một ngụm máu, sau đó dựa vào tường ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn nhìn mặt trời, mơ hồ giống như nghe thấy A Ly đang hỏi ta:
“Huynh có đau không, Thiên Từ.”
Ta đau, ta đau quá, A Ly.
3
Ta có lẽ cũng sắp chết.
Trận tuyết đầu tiên năm đó, ta về Giang phủ bị đóng cửa đã lâu, đi tới gốc cây hoa hòe phủ đầy tuyết.
Trong tầm mắt, chỗ nào cũng có bóng dáng A Ly, chỉ là không còn nàng nữa.
Ta mệt mỏi dựa vào gốc cây ngồi xuống, phát hiện mặt đất lộ ra một góc đồ vật được chôn bên dưới.
Là một cái rương gỗ, ta run rẩy mở ra.
Bên trong có hai cái diều hồ điệp lớn, hai cái mặt nạ, còn có một cái trâm gỗ đã gãy.
Ta nắm chặt lấy cây trâm gãy kia, mạnh đến nỗi nó đâm vào lòng bàn tay máu thịt mơ hồ.
Trước đây A Ly thích nhất là quấn lấy ta nói: “Thiên Từ, huynh có thích ta không?”
“Ta thích Thiên Từ, ta thích Thẩm Thiên Từ.”
“Thiên Từ, huynh cũng thích ta đúng không?”
Mùa xuân năm đó, A Ly nằm dưới tán cây đọc truyện, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên nàng ôm cuốn truyện, mặt đỏ lựng, ngượng ngùng muốn chạy đi.
Tay nắm tay nàng kéo lại, móc cây trâm gỗ khắc rất nhiều lần mới thành ra, nhẹ nhàng cài vào búi tóc của nàng.
Cúi đầu nhìn thấy hai má nàng ửng đỏ, ta vốn đang làm bộ bình tĩnh bỗng khẩn trương lên.
“Thiên Từ, huynh làm đau ta.”
Nghe thấy giọng nói của nàng, ta vô thức buông tay, chán nản xin lỗi: “Xin… Xin lỗi, A Ly.”
Người đối diện không nói gì, ta nhìn nàng nắm chặt cuốn truyện, vốn muốn hỏi nàng đang đọc cái gì, dời sự chú ý của nàng đi, không ngờ vừa hỏi, nàng liền cuống lên.
“Không, không, không có gì, Thiên Từ, không có việc gì thì ta về trước đây.”
Thấy nàng lại muốn chạy, ta buột miệng thốt ra: “A Ly, ta, ta thích muội.”
Đó là lần đầu tiên ta thổ lộ với một cô nương, tuy ta không biết đó có phải là thích thật không, nhưng ta muốn nàng ở bên cạnh ta mãi mãi.
Ta muốn nhìn nàng cười, nghe nàng ở bên cạnh ta lải nhải, muốn cả đời này ở bên nàng.
Nàng kinh ngạc trợn mắt, sau đó giống như một bé thỏ con lao vào lòng ta.
Đêm thành thân, ta nhìn nàng mặc áo cưới, trong lòng vui sướng vô cùng, ôm nàng nói: “A Ly, ta sẽ đối xử với nàng thật thật thật tốt.”
Không ai có thể bắt nạt A Ly, người bắt nạt A Ly đều đáng chết.
Ta cũng đáng chết.
Giọng nói trong gió tuyết có chút mơ hồ, ta dường như nghe thấy tiếng khóc nức nở nhẹ nhàng của A Ly, ngay lập tức một cơn đau thấu tim khiến ta nôn ra một ngụm máu.
Ta ôm rương gỗ, dựa vào dưới tàng cây, khẽ nỉ non:
“Đừng khóc, A Ly.”
Sau này, không ai có thể bắt nạt A Ly được nữa.
Năm hai mươi tuổi, ta đánh mất nàng.
1
Mùa xuân năm thứ hai sau khi A Ly đi, ta trúng loại độc giống nàng.
Lúc ấy ta mới biết, phát độc sẽ đau như vậy, giống như lục phủ ngũ tạng đều bị nghiền nát, hộc máu không ngừng.
Nàng là một tiểu cô nương bị đứt tay thôi cũng khóc, nhìn thấy máu là sợ, rốt cuộc đã chịu đựng những ngày ấy thế nào?
Ta không biết, bởi vì khi đó tất cả lực chú ý của ta đều đặt trên người đích nữ Thừa tướng Tô Nguyệt Nguyệt.
Nàng ấy hoàn toàn không giống A Ly, Tô Nguyệt Nguyệt dịu dàng yếu ớt, khuynh quốc khuynh thành, ở trên người nàng, ta nhìn thấy được bóng dáng mẹ mình.
Năm mẹ ta chết, ta chín tuổi.
Bà bị đại phu nhân vu hãm thông dâm với người khác, bị tra tấn đến chết.
Ta còn nhỏ không làm được gì, có dập đầu chảy máu trước mặt cha ta cũng không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bà bị người của đại phu nhân bắt đi.
Lần cuối cùng nhìn thấy bà là khi hai mắt bà bị móc, đầu lưỡi bị cắt, mười ngón tay bị chặt đứt, như vừa vớt từ vũng máu ra, yên tĩnh nằm đó.
Khi đó, ta cực kì bình tĩnh, ta biết, người mẹ dịu dàng dạy dỗ ta đọc sách viết chữ sẽ không quay trở lại nữa.
Từ đó về sau, ta ở trong phủ chịu đựng vô số trào phúng nhục mạ. Ta hiểu được một chuyện, có có trở nên mạnh mẽ mới có thể đạp bọn họ xuống chân, mới có thể báo thù cho mẹ của ta.
Ngày A Ly xuất hiện chính là ngày ta không khống chế được đánh tên huynh trưởng nhục mạ mẹ của ta, sau đó bị đánh rồi bị phạt quỳ.
Từ ngày mẹ rời đi, trong mắt ta không còn chút màu sắc, đến khi A Ly mặc quần áo như hoa hồ điệp chui qua lỗ chó đứng trước mặt ta, thế giới của ta mới có lại màu sắc thêm lần nữa..
Nàng mở to to đôi mắt trắng đen rõ ràng, ngồi xổm trước mặt ta ăn điểm tâm, thật đúng là hư.
Vì thế ta cướp lấy điểm tâm của nàng.
Sau đó nàng rất hay tìm tới ta, ta không muốn nhìn thấy nàng, sự thiện lương ngây thơ không chịu nổi tổn thương ấy khiến ta không chịu được.
Một ngày tháng tám, nàng mang bánh hạt dẻ xôi gà chui qua lỗ chó, thấy ta cả người bị thương nằm trên mặt đất, đó là ta vừa bị huynh trưởng dẫn người tới đánh.
Ta càng phản kháng hắn càng hưng phấn.
A Ly vội vàng chạy tới chỗ ta, vừa khóc vừa hỏi ta có đau không, sau đó dùng cái miệng nhỏ thổi thổi vết thương cho ta.
Hơi thở ấm ấp phun lên miệng vết thương của ta, giống như thông qua vết thương đó thổi đến trái tim của ta, vừa đau vừa ngứa, cảm giác đó không thể nói rõ ràng được.
Thổi xong, nàng đưa mặt lại gần ta, lẩm bẩm nói:
“Tới lượt huynh.”
Ta nhìn cái trán nàng bị cục sưng to, do dự hồi lâu vẫn nhẹ nhàng thổi một cái.
Ngày hôm sau, nàng mang cho ta rất nhiều chai lọ thuốc.
Ta nhìn nàng một tay cầm bánh hạt dẻ, một tay cầm bình thuốc nghiêm túc nghiên cứu, buột miệng thốt ra: “Ta là con vợ lẽ ở Hầu phủ.”
Nàng chớp chớp mắt, sau đó hốc mắt đỏ lên, nhỏ giọng hỏi: “Có phải huynh cảm thấy cha ta chỉ giữ chức quan cỏn con, kém cha huynh nên ta không xứng chơi với huynh không?”
Chức quan cỏn con?
Ta tự giễu bật cười, nhìn nàng: “Không phải, muội đừng khóc.”
Là ta không xứng với muội
Lớn dần, A Ly vắt đầu bò thang trèo tường, thích nhất là ngồi ở đầu tường nhìn ta tập võ.
Thời gian lâu rồi, ta cũng tập thành thành thói quen mỗi khi tập võ có một tiểu cô nương ngồi trên đầu tường ngắm nhìn mình.
A Ly, thích trèo tường đào hang, thích bánh hạt dẻ và xôi gà…
Cũng thích ta.
Sau này gặp được Tô Nguyệt Nguyệt, ta giống như ma nhập bị nàng ấy thu hút, không muốn thấy nàng ấy gặp bất kì nguy hiểm gì, chỉ muốn bảo vệ nàng ấy thật tốt.
Sau đó, ta đúng là đã bảo vệ tốt nàng ấy, nhưng cũng mãi mãi mất đi A Ly.
Mất đi cô nương đêm Thượng Tị đeo mặt nạ sói hoang “Ngao…ooo” với ta.
2
Ta vào sân viện của A Ly ở.
Nửa đêm, ta lại phát độc, đau đớn đến sáng, máu tươi nhuốm đỏ xiêm y.
Đến lúc mặt trời ló rạng, ta dường như đã chết một lần, bò dậy cầm miếng bánh hạt dẻ cho vào miệng, nhưng không hề cảm nhận được hương vị thơm thơm ngọt ngọt trong kí ức.
Lần đầu tiên phát độc, ta liền mất đi vị giác.
A Ly thích ăn bánh hạt dẻ và xôi gà như vậy, thì ra sau này nàng cũng không được nếm hương vị đó nữa.
Tuế Tuế chui từ góc bàn ra, mang theo một cục giấy nhăn dúm, ta ôm nó lên tiện tay mở cục giấy kia ra, trên đó viết sáu chữ nhỏ nhắn tinh tế:
Thẩm Thiên Từ, kẻ lừa đảo.
Ngực lại bắt đầu đau, ta vuốt lên nét mực đã khô kia, muốn cười, lại muốn khóc.
Mùa xuân nhanh chóng qua đi, mùa hè vừa tới, Tuế Tuế cũng bắt đầu bị bệnh, không chịu ăn, cũng không chịu uống.
Ta trơ mắt nhìn nó yếu đi từng ngày, cuối cùng chết trong lòng ta.
Trong trí nhớ, hình như A Ly có lập một bia mộ nhỏ cho Niên Niên, sau khi tìm được ta liền đào một cái hố bên cạnh chôn Tuế Tuế xuống.
Trên đường trở về, ta đột nhiên nhớ tới lời A Ly từng nói:
“Niên Niên là A Ly, Tuế Tuế là Thiên Từ.”
“Niên Niên chết rồi, Tuế Tuế có đau khổ không?”
Ta ho ra một ngụm máu, nội tạng đau đớn.
Niên Niên chết rồi, Tuế Tuế cũng sẽ chết.
Tối hôm đó, sau khi trải qua cơn đau đớn đến tận xương tủy, ta mơ hồ cảm giác như thời gian quay trở lại năm ta sinh nhật mười một tuổi.
A Ly cẩn thận nấu một bát mì trường thọ mang đến, nàng nói:
“Cha muội nói, sinh nhật phải ăn mì trường thọ, ăn là có thể sống lâu trăm tuổi, Thiên Từ cũng phải sống lâu trăm tuổi.”
Đó là lần đầu tiên sau khi mẹ ta chết có người nói với ta, Thiên Từ cũng phải sống lâu trăm tuổi.
Còn bọn họ, chỉ muốn ta chết.
Vì có thể sống lâu trăm tuổi, ta chỉ có thể làm bọn họ chết.
“Sau này mỗi lần Thiên Từ sinh nhật, ta đều sẽ ở cạnh huynh, mãi mãi ở bên cạnh Thiên Từ.”
Kẻ lừa đảo.
Cuối tháng chín, ta gặp lại tỳ nữ Tiểu Linh Đang bên cạnh A Ly trước đây ở Túy Hương Lâu, bên cạnh nàng còn có một tiểu nam hài.
Cách một cái bình phong, ta nghe thấy tiểu nam hài kia thở dài:
“Tiểu Linh Đang tỷ tỷ, Niên Niên thật sự nói chờ ta thi đậu công danh đại phú đại quý mới đến thăm ta sao? Haiz ~ như vậy thì phải đợi lâu lắm.”
Ta không biết Tiểu Linh Đang nói với nó cái gì, nó bỗng vui vẻ reo lên: “Thật sao? Tỷ ấy sẽ viết thư cho ta?”
Tứ chi xương cốt đau đến tê dại, ta khẽ cười, nàng đúng là chu đáo, để lại thư cho Phú Quý, để lại của hồi môn cho Tiểu Linh Đang.
Chỉ có mình ta, là sự đau khổ.
Ra khỏi tửu lầu bị ánh nắng chiếu suýt té xỉu, may mà phía sau có người đỡ lấy, ta quay đầu lại, chính là tiểu nam hài kia.
Tiểu Linh Đang nhìn thấy ra thì biến sắc, vội kéo nó rời đi.
Giọng nói của nó dần nhỏ lại: “Tiểu Linh Đang tỷ tỷ, ta chỉ thuận tay thôi, đột nhiên nhớ tới Niên Niên, tỷ ấy cũng hay choáng váng đầu óc như thế…”
Trong lòng khí huyết cuồn cuộn, ta đỡ tường đi đến góc phun ra một ngụm máu, sau đó dựa vào tường ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn nhìn mặt trời, mơ hồ giống như nghe thấy A Ly đang hỏi ta:
“Huynh có đau không, Thiên Từ.”
Ta đau, ta đau quá, A Ly.
3
Ta có lẽ cũng sắp chết.
Trận tuyết đầu tiên năm đó, ta về Giang phủ bị đóng cửa đã lâu, đi tới gốc cây hoa hòe phủ đầy tuyết.
Trong tầm mắt, chỗ nào cũng có bóng dáng A Ly, chỉ là không còn nàng nữa.
Ta mệt mỏi dựa vào gốc cây ngồi xuống, phát hiện mặt đất lộ ra một góc đồ vật được chôn bên dưới.
Là một cái rương gỗ, ta run rẩy mở ra.
Bên trong có hai cái diều hồ điệp lớn, hai cái mặt nạ, còn có một cái trâm gỗ đã gãy.
Ta nắm chặt lấy cây trâm gãy kia, mạnh đến nỗi nó đâm vào lòng bàn tay máu thịt mơ hồ.
Trước đây A Ly thích nhất là quấn lấy ta nói: “Thiên Từ, huynh có thích ta không?”
“Ta thích Thiên Từ, ta thích Thẩm Thiên Từ.”
“Thiên Từ, huynh cũng thích ta đúng không?”
Mùa xuân năm đó, A Ly nằm dưới tán cây đọc truyện, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên nàng ôm cuốn truyện, mặt đỏ lựng, ngượng ngùng muốn chạy đi.
Tay nắm tay nàng kéo lại, móc cây trâm gỗ khắc rất nhiều lần mới thành ra, nhẹ nhàng cài vào búi tóc của nàng.
Cúi đầu nhìn thấy hai má nàng ửng đỏ, ta vốn đang làm bộ bình tĩnh bỗng khẩn trương lên.
“Thiên Từ, huynh làm đau ta.”
Nghe thấy giọng nói của nàng, ta vô thức buông tay, chán nản xin lỗi: “Xin… Xin lỗi, A Ly.”
Người đối diện không nói gì, ta nhìn nàng nắm chặt cuốn truyện, vốn muốn hỏi nàng đang đọc cái gì, dời sự chú ý của nàng đi, không ngờ vừa hỏi, nàng liền cuống lên.
“Không, không, không có gì, Thiên Từ, không có việc gì thì ta về trước đây.”
Thấy nàng lại muốn chạy, ta buột miệng thốt ra: “A Ly, ta, ta thích muội.”
Đó là lần đầu tiên ta thổ lộ với một cô nương, tuy ta không biết đó có phải là thích thật không, nhưng ta muốn nàng ở bên cạnh ta mãi mãi.
Ta muốn nhìn nàng cười, nghe nàng ở bên cạnh ta lải nhải, muốn cả đời này ở bên nàng.
Nàng kinh ngạc trợn mắt, sau đó giống như một bé thỏ con lao vào lòng ta.
Đêm thành thân, ta nhìn nàng mặc áo cưới, trong lòng vui sướng vô cùng, ôm nàng nói: “A Ly, ta sẽ đối xử với nàng thật thật thật tốt.”
Không ai có thể bắt nạt A Ly, người bắt nạt A Ly đều đáng chết.
Ta cũng đáng chết.
Giọng nói trong gió tuyết có chút mơ hồ, ta dường như nghe thấy tiếng khóc nức nở nhẹ nhàng của A Ly, ngay lập tức một cơn đau thấu tim khiến ta nôn ra một ngụm máu.
Ta ôm rương gỗ, dựa vào dưới tàng cây, khẽ nỉ non:
“Đừng khóc, A Ly.”
Sau này, không ai có thể bắt nạt A Ly được nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook