Thăng Chức Hệ Thống
Chương 29: Ss3: Tận thế (6)

Xác sống cứ hết lượt này tới lượt khác tiến tới.Mọi người giết rồi lại giết nhưng chả thấm vào đâu.May mắn là những xác sống này chỉ là xác sống cấp thấp, giết chúng cũng dễ dàng như chém rau cải.

Nhưng tiêu hao thể lực lâu dài đã khiến cho không ít người cảm thấy mệt mỏi.Những người dùng dị năng cũng bắt đầu chém giết, ít sử dụng dị năng lại.

Thủy vừa chém giết vừa hô lớn"Mọi người, bây giờ xác sống nhiều như vậy giết không hết.Mà ai cũng mệt hết rồi, phải làm sao đây "

Ai trong đoàn nghe vậy cũng tiến thoái lưỡng nan, không biết làm sao. Chỉ có thể vừa nghĩ cách vừa giết xác sống thôi. Ái Linh thấy trong đoàn không ai để ý bên cô.Liền xuất dây leo quấn chân Nhất.

Nhất đang phân tâm giết xác sống, cảm thấy chân bị thứ gì đó quấn lấy.Nhìn xuống thấy một thứ dây leo xanh lè đang quấn lấy cổ chân mình.Nhất hoảng hốt,vung chân ra sức giựt dây leo quấn trên chân ra.

Xác sống nhào tới tấn công hắn,Ái Linh giựt dây thuận thế làm hắn ngã nhào xuống.Rồi nhanh chóng thu dây lại.

Xác sống chòm tới cắn lên người, khiến hắn la lên " Cứu....á....cứu...."

Nghe tiếng hét, mọi người mới chú ý tới bên Nhất.Thấy xác sống đè lên người Nhất, Thiên Quân một kiếm chém chết xác sống.

Thiên Quân thấy chỗ bị cắn bắt đầu lan ra dần dần tới trên mặt Nhất.Người trong đoàn ai cũng tỏ ra đầy khiếp sợ.Thiên Quân một kiếm chém chết Nhất đang bắt đầu biến thành xác sống. Ai cũng tỏ ra thương tiếc, có người còn quay mặt đi không dám nhìn.

Ông chú đang dùng dị năng giết zombie, quát lớn " Bây giờ không phải lúc tiếc thương đâu.Lo đối phó xác sống đi kìa "

Nhờ tiếng quát đấy, ai cũng hồi thần mà tập chung giết xác sống. Không ai nghi ngờ về cái chết của Nhất cả.

[.....] hơi bất ngờ " Ký chủ, hắn ta làm gì cô sao"

Ái Linh nhếch mép "Người có ý định giết ngươi, ngươi sẽ tha cho hắn sao "



[.....] " Ta cứ tưởng, người sẽ giống thế giới trước do dự chứ "

Ái Linh chỉ cười lạnh, không trả lời nó.Cô nhớ đợt tấn công trước, Nhất là người đứng gần với cô nhất. Vậy mà hắn thấy cô ở sau, có khả năng nguy hiểm cũng không nói cho Thiên Quân.Hay là đẩy cô lên trước, lúc đầu cô cứ nghĩ là do hắn không chú ý.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kia, cô liền biết là hắn cố ý.Đối với người có ý định giết mình trong mạt thế, tất nhiên cô phải giết hắn trước.

Ái Linh thấy đa số mọi người đã gục xuống nghĩ mệt rồi.Ai mệt thì liền lui vào vòng tròn mà mọi ngươi đứng xung quanh.Ai còn sức thì tiếp tục chiến đấu.Người ngồi nghĩ khoẻ lại thì thay cho người mệt, luân phiên như vậy.

Trần Thiển lấy mấy chai nước trong balo mình ra đưa cho mấy người ngồi nghĩ.Ai trong bọn họ uống xong cũng cảm thấy tràn đầy sức sống.Không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.

Lúc này không ai để ý thứ nước mà Trần Thiển đưa cho.Họ chỉ cảm thấy khoẻ lên là lao vào xác sống mà chiến đấu thôi. Những người có dị năng khi uống vào, dị năng cũng hồi phục lại nhanh chóng.

Xác sống bắt đầu bị chém giết mà ít dần.Mọi người thấy vậy càng hăng say chiến đấu. Xác sống bị tiêu diệt toàn bộ, mọi người lúc này mới thở phào.Những người trong đoàn ngồi xuống hai bên đường, dựa tường nghỉ ngơi.

Thiên Quân vẫn còn nghĩ tới viễn cảnh khi giết Nhất mà đau lòng không thôi. Trần Thiển tới ngồi cạnh hắn.Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của hắn.Nhìn hắn trìu mến, thỏ thẻ an ủi hắn.

Thiên Quân nhìn người con gái bên cạnh.Trần Thiển như ánh trăng.Dịu dàng, nhẹ nhàng mà sâu lắng, dần dần dùng sự ấm áp chữa lành tổn thương của hắn.Bắt đầu xâm chiếm trái tim khiến hắn càng ngày càng yêu thích cô.

Mọi người nghĩ ngơi xong, bắt đầu thu dọn xác sống qua bên đường cho sạch sẽ.Thất đá một xác sống qua một bên. Một viên đá màu trắng rơi ra khỏi đầu xác sống.Thất thấy vậy nhặt viên đá lên, lau đi vết bẩn,xem xét kỹ lưỡng.

Trần Thiển thấy viên đá trắng trên tay Thất.

Chạy lại nhỏ nhẹ hỏi " Em thấy viên đá này đẹp quá, anh có thể cho em làm đồ trang trí được không "

Thất thấy Thiển muốn thứ trên tay mình, cũng không ngần ngại mà đưa cho cô.



Trần Thiển cầm viên đá trên tay, cười rạng rỡ " Cảm ơn anh nhiều nha "

Thất quay mặt đi không nói không rằng, tiếp tục dọn xác sống.Trần Thiển cũng không quan tâm. Cô nhìn xung quanh không có ai chú ý tới mình, viên đá trên tay đột nhiên biến mất.

Ái Linh nhìn thấy tất cả, trong trí nhớ nguyên chủ không hề có việc này.Nhưng chỉ nhìn sơ cô liền biết là nữ chính có không gian.

Những người lúc nãy kêu cứu giúp.Khi thấy đoàn người bên ngoài đã giết sạch xác sống mới ra ngoài.Bọn họ hiện tại chỉ còn lại 4-5 người, gương mặt vẫn còn trắng bệt do khi nãy hoảng sợ.

Mấy người đó tiến tới gần chỗ Trần Thiển nước mắt rơi lã chã mà cầu xin.

" Cô gái, cô có thể thu nhận chúng tôi được không "

" Đúng vậy, nếu cô không thu nhận bọn tôi thì có lẽ bọn tôi sẽ bị biến thành xác sống mất "

" Cầu xin cô, thu nhận bọn tôi đi "

" Cầu xin cô....."

Trần Thiển nhìn mọi người liên tục cầu xin mình khiến cho cô cực kì khó xử.

Thiên Quân thích Thiển nhưng anh cũng biết phân phải trái đúng sai.

Anh đứng chặn trước mặt Thiển " Chúng tôi sẽ không cho mấy người theo đâu. Chỉ vì mấy người mà anh em tui chết rồi "

Ai trong bọn họ nghe vậy cũng cúi gầm mặt không lên tiếng.Bọn họ biết vì tiếng động bọn họ gây ra mà khiến xác sống ùa đến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương