Thằng Chồng Nghèo Xấu Xí
-
Chương 8
Tối hôm ấy, đúng như lời hẹn từ tối hôm trước, đúng 8h00 phút, tên Khoa cùng bố mẹ hắn đã có mặt trong gia đình tôi bàn tiếp chuyện chung thân đại sự. Còn tôi, theo như kịch bản bố tôi vẽ ra từ trước, tôi không lộ diện trực tiếp gương mặt xấu xí ma chê quỷ hờn của mình mà nằm yên trong phòng giả bộ thút tha thút thít với những âm thanh vô cùng não nề đau khổ.
- Tối nay vợ chồng tôi lại đến tiếp tục thưa chuyện cùng anh chị về chuyện hôn nhân của hai thằng nhỏ. - Sau màn mời nước dạo đầu, bác Điền khéo léo gợi lại câu chuyện vẫn dang dở từ tối hôm qua.
- Dạ vâng, vợ chồng tôi biết... chỉ là...- Bố tôi ngập ngừng với lời nói và sắc mặt kiểu như vô cùng khó xử - Chỉ là...
- Có chuyện gì sao anh Điền? - Nhận ra sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt bố tôi, bác Điền vội vã hỏi ngay.
- À... Chuyện này... - Nằm trong phòng mà tôi phải khó khăn lắm mới nhịn được tiếng cười khi nghe cái giọng ngập ngừng của bố. Bố tôi đang diễn đấy. Công nhận ông ấy diễn sâu. - Chuyện này...
- Có chuyện gì vậy ạ? - Giờ thì đến lượt mẹ tên Khoa lên tiếng.
- Thế này thưa anh chị - Để giúp bố tôi tránh phải nói ra lời khó nói, mẹ tôi lên tiếng thay - Thằng Thiên nhà tôi...
- Thiên sao hả cô? - Ngay lập tức tên Khoa hỏi chen vào với giọng nói vẻ như vô cùng hoảng hốt.
- Thằng Thiên nhà cô... - Mẹ tôi ngập ngừng pha đầy vẻ đau xót trên gương mặt - Thằng Thiên nhà cô... lúc sáng đi ra đường chẳng hiểu gây thù chuốc oán với ai mà nó bị nguyên một đám côn đồ đi xe máy hất thứ thuốc gì đó vào mặt. Bây giờ... bây giờ thì toàn bộ gương mặt của nó đều đã bị phá hủy hết. Cô... cô...
Ngay lập tức mẹ tôi òa lên khóc nức nở. Khỏi cần phải tham gia trực tiếp cuộc nói chuyện, tôi ở trong phòng riêng cũng đoán biết được ngay lập tức bố tôi ôm chặt lấy mẹ tôi và sụt sùi an ủi:
- Bình tĩnh đi em! Bình tĩnh đi em!
Còn ba người họ, tôi biết thế nào họ cũng mắt chữ A, mồm chữ O tròn xoe kinh ngạc khi bất ngờ nhận được tin dữ từ lời nói của mẹ tôi.
- Vậy... vậy Thiên có sao không cô? - Sau khoảng chừng 30 giây đứng tim chết lặng thì tên Khoa là người đầu tiên hỏi lại mẹ tôi.
- Chú đưa nó đi bệnh viện và các bác sĩ cho biết loại thuốc mà đám côn đồ tạt vào mặt thằng Thiên là loại thuốc xuất xứ từ Trung Quốc. Nó không gây ảnh hưởng gì tới sức khỏe của thằng Thiên mà chỉ làm cho gương mặt của nó biến dạng cực kì khó coi. - Bố tôi trả lời tên Khoa - Họ nói là y học Việt Nam mình không có khả năng gì để giúp thằng Thiên lấy lại gương mặt như xưa cả. Thành ra bây giờ...
- H hu hu hu! Hu hu hu hu! - Trong phòng riêng, để hưởng ứng lại vai diễn của bố mẹ tôi từ phía ngoài, tôi ngay lập tức ôm mặt òa lên nức nở.
- Thiên! Thiên! - Tên Khoa kêu lên khi nghe được tiếng khóc của tôi. Hắn ngay lập tức đứng bật dậy, nhào đến bên cánh cửa phòng tôi, túm lấy núm cửa và cố sức đẩy vào. Nhưng vô ích. Tôi đã khóa chặt từ phía trong rồi còn đâu.
- Bình tĩnh đi Khoa! - Bố tôi lại gần hắn rồi kéo hắn về phía ghế - Thiên nó không muốn gặp ai nên nó khóa cửa phía trong rồi. Để lát nữa chú khuyên nó mở cửa ra.
- Dạ! - Tên Khoa gật đầu lo lắng.
- Anh Điền, chị Thơm ạ! - Mẹ tôi sụt sùi lên tiếng - Mọi chuyện đã đến nước này, gia đình tôi thật sự cũng không còn mặt mũi nào để nhắc tới chuyện của hai đứa nữa. Tôi nghĩ có lẽ...
- Chị nghĩ thế nào ạ? - Mẹ hắn hỏi.
- Tôi nghĩ có lẽ mình nên gác chuyện hôn nhân của hai đứa tại đây. Thằng Thiên nhà tôi giờ đây đã trở nên vô cùng khó coi. Nó... nó không còn hợp với cháu Khoa nữa đâu anh chị à.
- Ấy chết! Sao chị lại nói vậy? - Ngay lập tức bác Điền lên tiếng - Hôn nhân là chuyện đại sự sao chị có thể nói muốn là cưới còn không muốn là thôi ngay như vậy được? Huống hồ đôi bên gia đình đều là người lớn, lời giao ước xưa cũng không phải là lời nói chơi, gia đình tôi đâu có thể vì chuyện dung nhan của cháu Thiên bị phá hủy mà thoái hôn cho được? Tôi và nhà tôi, cả thằng Khoa nữa tuyệt đối không phải là hạng người thấy tốt thì vơ về mình, thấy xấu thì hất ra đâu. Xin anh chị đừng nghĩ vậy!
- Ấy chết! - Bố tôi lên tiếng - Gia đình tôi đâu có ý gì đâu. Chỉ là chuyện bây giờ... Tôi...
Mẹ tôi tiếp lời:
- Thật ra chuyện này tôi và ông nhà đã bàn bạc cả chiều nay rồi anh chị ạ. Vẫn biết bên gia đình anh chị là người trọng tình cảm không vì chuyện của thằng Thiên mà thay đổi chuyện hôn nhân, nhưng quả thật là vợ chồng tôi không muốn làm ảnh hưởng đến tương lai sau này của cháu Khoa. Anh chị thử nghĩ xem họ hàng sẽ nói gì, bạn bè rồi hàng xóm của cháu Khoa sẽ nói gì khi cháu Khoa kết hôn với một người hoàn toàn không lành lặn? Qủa là gia đình tôi áy náy lắm. Chuyện đã đến nước này có lẽ gia đình tôi phải thoái hôn, phải mang tiếng bạc ước với gia đình anh chị vậy thôi.
Nằm trong phòng, tôi như mở cờ trong bụng vì lời nói của mẹ tôi. Mẹ tôi đã nói vậy lẽ nào ba người bọn họ còn khăng khăng vơ về phía mình cái "cục nợ" vô cùng gớm giếc?
- Không! - Tên Khoa bất chợt lên tiếng - Cháu yêu Thiên thật lòng, cháu tuyệt đối không vì chuyện thay hình đổi dạng của Thiên mà thoái hôn đâu. Dù Thiên có thế nào, có gớm giếc đến bao nhiêu đi chăng nữa thì cháu vẫn nhất mực yêu Thiên và cưới Thiên làm vợ.
Rồi hắn tiến lại gần phía cửa phòng của tôi và gõ cửa:
- Thiên à, mở cửa cho mình đi Thiên! Mình biết lúc này Thiên đang rất buồn, rất đau khổ nhưng Thiên ơi, dung mạo bề ngoài của một con người không quan trọng, cái quan trọng là cái tâm của người đó kia. Mình yêu Thiên, yêu vì tính cách con người Thiên chứ không phải vì vẻ bề ngoài bảnh trai tuấn tú. Thiên! Hãy mở cửa cho mình, để cho mình được ở bên Thiên lúc này. Có thể mình không giúp đỡ gì được cho Thiên nhưng mình có thể làm cho Thiên bớt đi phần nào niềm đau khổ mà Thiên đang gánh chịu. Mình biết Thiên rất ghét mình, rất hận mình, nhưng Thiên ơi, Thiên cứ mở cửa cho mình đi, rồi Thiên mắng chửi mình cũng được, đánh đập mình cũng được, miễn sao Thiên đừng tự hành hạ bản thân mình như vậy. Thiên! Trong mắt mình Thiên không bao giờ xấu hết. Hãy mở cửa cho mình đi Thiên!
" Trời ơi là trời! Cái tên chết dẫm này sao có thể nói ra những lời lụy tình đến như thế vậy trời? Được! Yêu tao ư? Để tao mở cửa cho mày thấy cái bộ mặt quái đản của tao xem mày còn ở đó mà đủ dũng khí nói lời yêu được nữa hay không? Đáng ghét! Cái đồ đáng ghét!"
"Cạch!" - Cánh cửa phòng bị cơn tức giận của tôi mở mạnh hết công suất. Đập vào mắt tôi là hình ảnh bố con tên Khoa chết chôn chân tại chỗ còn mẹ hắn thì sợ hãi đến nỗi ngã nhào xuống bộ sofa khi nhìn thấy khuôn mặt gớm giếc đến bội phần của tôi.
- Hả? Trời ơi! Thiên!...
Qủa là quá đỗi kinh hoàng đối với tên Khoa. Tôi nhận ra ngay điều đó khi hắn muốn thốt mà không thốt nổi thành lời.
- Thiên! Thiên cái quần què gì? - Bực tức tôi chửi hắn - Giờ cái bộ mặt của tao nó biến thành như thế này rồi đó, mày thấy khiếp đảm lắm phải không? Khiếp thì về mà tìm thằng khác đi, tao không cần mày thương hại mà cưới xin gì nữa đâu.
- Đúng! Đúng là giờ Thiên đã không còn đẹp trai như trước nữa nhưng Thiên ơi, mình vẫn yêu Thiên và sẽ cưới Thiên làm vợ.
Lời nói của Tên Khoa làm tôi thoáng giật mình. Cái tên chết tiệt này! Hắn có bị gì không vậy trời? Bộ tôi ghê gớm thế này mà hắn vẫn còn có thể yêu tôi hả?
Rất nhanh tôi có thể nhận ra ngay nụ cười của bố mẹ tôi nhìn tôi vẻ đắc thắng. Dường như ông bà ấy hoàn toàn biết trước được tình cảm của tên Khoa dành cho tôi là trước sau như một.
- Yêu! Yêu cái con khỉ ấy! Tao xấu xí đến như thế này mà còn ớ đó mà yêu. Rồi cưới về được ba hôm mày chán chê tao, mày bỏ tao đi tìm thằng hot boy khác thì tao biết phải sống như thế nào chứ? Không có cưới xin gì ở đây hết á!
- Không đâu Thiên. Mình yêu Thiên! Mình sẽ cưới Thiên và tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ rơi Thiên đâu, dù Thiên có trở nên đáng sợ hơn gấp trăm, gấp ngàn lần như thế này đi chăng nữa.
- Có quỷ mới tin được lời mày!
- Mình xin thề nếu mình cưới Thiên về mà chán chê Thiên, bỏ bê Thiên thì ra đường mình sẽ bị ô tô đâm chết.
- Mày... Bộ mày bị điên hả? - bực bội tôi hét lên - Tao thật không hiểu nổi tại sao mày cứ phải dính lấy tao khi tao trở nên gớm giếc như thế này cơ chứ? À, tao hiểu rồi, mày sợ gia đình mày bị thiên hạ chê cười khi là người thấy xấu thì rút lui đúng không? Mày khỏi cần lo, tao sẽ nói với bố mẹ tao giải quyết chuyện này, nói việc thoái hôn là do gia đình tao quyết định, không liên quan gì đến gia đình mày cả.
Rồi tôi quay sang phía bố tôi, nói:
- Chuyện đã đến nước này còn không muốn vì con mà làm ảnh hưởng đến tương lai và hạnh phúc của bạn Khóa đâu.
Rồi tôi lại quay sang phía bác Điền:
- Thưa bác, bác thấy đấy, bây giờ cháu đã trở nên như thế này rồi, thật là không còn xứng đáng với bạn Khoa nữa. Thôi thì hai bác hãy tìm cho Khoa một người bạn đời khác tốt hơn cháu có phải xứng đáng với Khoa hơn không?
Nhưng đáp lại với sự mong mỏi của tôi, bác Điền nói chân tình:
- Bác tin tưởng ở tình cảm của con trai bác. Một khi nó đã nhất quyết đồng ý cưới cháu thì chuyện có xảy ra như thế nào nó cũng không thoái hôn đâu. Huống hồ xấu đẹp là vẻ bề ngoài, nó đâu có tội gì mà ngăn cản được tình cảm của thằng Khoa dành cho cháu. Với lại cháu như thế này mà thằng Khoa vẫn một mực có tình cảm với cháu thì bác nghĩ chúng ta không có lí do gì để thoái hôn một tình cảm đầy cao đẹp như thế này được. Lời tôi nói đúng không anh Nhật?
- Ờ... Dạ vâng, anh nói cũng phải. - Không còn cách nào khác bố tôi đành phải gật đầu đồng tình lời bác Điền nói.
- Vậy là tốt rồi - Mẹ tên Khoa mỉm cười - Vậy bây giờ mọi chuyện chỉ chờ vào quyết định của cháu nữa thôi Thiên. Thiên, ý cháu thế nào?
- Chuyện này... - Tôi ấp úng rồi đưa mắt cầu cứu bố tôi. Hiểu ý, bố tôi mỉm cười:
- Con đã xấu xí như thế này, bạn Khoa không chê con thì thôi, con còn có gì để không ưng bạn Khoa hả Thiên?
- Ơ, nhưng mà...
- Với lại nói cho cùng một ngày nào đó gặp thầy gặp thuốc thì gương mặt con sẽ được trở lại như xưa, con không lấy bạn Khoa lẽ nào con...
Giời ơi là giời! Đấy!Rõ ràng là bố tôi lại quay sang dùng cái bộ mặt xấu xí này của tôi cảnh cáo tôi đây mà. Nhìn cái nụ cười đầy man trá của bố tôi sao tôi thấy nó đểu thế không biết.
"Được rồi, cưới thì cưới! Để xem về bên ấy được ba ngày mình sẽ phá tung cả nhà nó lên, khi ấy cả nhà nó không đuổi mình về mới lạ" - Tôi bực mình nghĩ thầm trong bụng.
- Thôi được rồi - Tôi phụng phịu mặt mày - Cưới thì cưới! Dù sao con cũng chẳng có cái quyền gì để đòi thoái hôn cho bằng được.
Đến bây giờ thì tôi mới hiểu cho tâm trạng của những người không yêu mà bị cha mẹ gả bán ép duyên. Nó thật là đáng sợ.
Lời gật đầu ưng thuận của tôi làm cả năm người, đặc biệt là tên Khoa cười không còn thấy đâu là tổ quốc. Tôi chán nản bước vào phòng rồi leo lên giường nước mắt cứ thế trào tuôn.
Phía bên ngoài phòng khách, bố mẹ tôi, ông bà thông gia và anh con rể đang hào hứng sôi nổi bàn tán về việc định ngày cưới hỏi nhưng tôi chẳng quan tâm được gì hết. Những cơn nấc kèm theo nước mắt tủi hờn uất hận cứ dâng tận trong tim tôi, nghẹn ứ và đắng chát.
- Tối nay vợ chồng tôi lại đến tiếp tục thưa chuyện cùng anh chị về chuyện hôn nhân của hai thằng nhỏ. - Sau màn mời nước dạo đầu, bác Điền khéo léo gợi lại câu chuyện vẫn dang dở từ tối hôm qua.
- Dạ vâng, vợ chồng tôi biết... chỉ là...- Bố tôi ngập ngừng với lời nói và sắc mặt kiểu như vô cùng khó xử - Chỉ là...
- Có chuyện gì sao anh Điền? - Nhận ra sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt bố tôi, bác Điền vội vã hỏi ngay.
- À... Chuyện này... - Nằm trong phòng mà tôi phải khó khăn lắm mới nhịn được tiếng cười khi nghe cái giọng ngập ngừng của bố. Bố tôi đang diễn đấy. Công nhận ông ấy diễn sâu. - Chuyện này...
- Có chuyện gì vậy ạ? - Giờ thì đến lượt mẹ tên Khoa lên tiếng.
- Thế này thưa anh chị - Để giúp bố tôi tránh phải nói ra lời khó nói, mẹ tôi lên tiếng thay - Thằng Thiên nhà tôi...
- Thiên sao hả cô? - Ngay lập tức tên Khoa hỏi chen vào với giọng nói vẻ như vô cùng hoảng hốt.
- Thằng Thiên nhà cô... - Mẹ tôi ngập ngừng pha đầy vẻ đau xót trên gương mặt - Thằng Thiên nhà cô... lúc sáng đi ra đường chẳng hiểu gây thù chuốc oán với ai mà nó bị nguyên một đám côn đồ đi xe máy hất thứ thuốc gì đó vào mặt. Bây giờ... bây giờ thì toàn bộ gương mặt của nó đều đã bị phá hủy hết. Cô... cô...
Ngay lập tức mẹ tôi òa lên khóc nức nở. Khỏi cần phải tham gia trực tiếp cuộc nói chuyện, tôi ở trong phòng riêng cũng đoán biết được ngay lập tức bố tôi ôm chặt lấy mẹ tôi và sụt sùi an ủi:
- Bình tĩnh đi em! Bình tĩnh đi em!
Còn ba người họ, tôi biết thế nào họ cũng mắt chữ A, mồm chữ O tròn xoe kinh ngạc khi bất ngờ nhận được tin dữ từ lời nói của mẹ tôi.
- Vậy... vậy Thiên có sao không cô? - Sau khoảng chừng 30 giây đứng tim chết lặng thì tên Khoa là người đầu tiên hỏi lại mẹ tôi.
- Chú đưa nó đi bệnh viện và các bác sĩ cho biết loại thuốc mà đám côn đồ tạt vào mặt thằng Thiên là loại thuốc xuất xứ từ Trung Quốc. Nó không gây ảnh hưởng gì tới sức khỏe của thằng Thiên mà chỉ làm cho gương mặt của nó biến dạng cực kì khó coi. - Bố tôi trả lời tên Khoa - Họ nói là y học Việt Nam mình không có khả năng gì để giúp thằng Thiên lấy lại gương mặt như xưa cả. Thành ra bây giờ...
- H hu hu hu! Hu hu hu hu! - Trong phòng riêng, để hưởng ứng lại vai diễn của bố mẹ tôi từ phía ngoài, tôi ngay lập tức ôm mặt òa lên nức nở.
- Thiên! Thiên! - Tên Khoa kêu lên khi nghe được tiếng khóc của tôi. Hắn ngay lập tức đứng bật dậy, nhào đến bên cánh cửa phòng tôi, túm lấy núm cửa và cố sức đẩy vào. Nhưng vô ích. Tôi đã khóa chặt từ phía trong rồi còn đâu.
- Bình tĩnh đi Khoa! - Bố tôi lại gần hắn rồi kéo hắn về phía ghế - Thiên nó không muốn gặp ai nên nó khóa cửa phía trong rồi. Để lát nữa chú khuyên nó mở cửa ra.
- Dạ! - Tên Khoa gật đầu lo lắng.
- Anh Điền, chị Thơm ạ! - Mẹ tôi sụt sùi lên tiếng - Mọi chuyện đã đến nước này, gia đình tôi thật sự cũng không còn mặt mũi nào để nhắc tới chuyện của hai đứa nữa. Tôi nghĩ có lẽ...
- Chị nghĩ thế nào ạ? - Mẹ hắn hỏi.
- Tôi nghĩ có lẽ mình nên gác chuyện hôn nhân của hai đứa tại đây. Thằng Thiên nhà tôi giờ đây đã trở nên vô cùng khó coi. Nó... nó không còn hợp với cháu Khoa nữa đâu anh chị à.
- Ấy chết! Sao chị lại nói vậy? - Ngay lập tức bác Điền lên tiếng - Hôn nhân là chuyện đại sự sao chị có thể nói muốn là cưới còn không muốn là thôi ngay như vậy được? Huống hồ đôi bên gia đình đều là người lớn, lời giao ước xưa cũng không phải là lời nói chơi, gia đình tôi đâu có thể vì chuyện dung nhan của cháu Thiên bị phá hủy mà thoái hôn cho được? Tôi và nhà tôi, cả thằng Khoa nữa tuyệt đối không phải là hạng người thấy tốt thì vơ về mình, thấy xấu thì hất ra đâu. Xin anh chị đừng nghĩ vậy!
- Ấy chết! - Bố tôi lên tiếng - Gia đình tôi đâu có ý gì đâu. Chỉ là chuyện bây giờ... Tôi...
Mẹ tôi tiếp lời:
- Thật ra chuyện này tôi và ông nhà đã bàn bạc cả chiều nay rồi anh chị ạ. Vẫn biết bên gia đình anh chị là người trọng tình cảm không vì chuyện của thằng Thiên mà thay đổi chuyện hôn nhân, nhưng quả thật là vợ chồng tôi không muốn làm ảnh hưởng đến tương lai sau này của cháu Khoa. Anh chị thử nghĩ xem họ hàng sẽ nói gì, bạn bè rồi hàng xóm của cháu Khoa sẽ nói gì khi cháu Khoa kết hôn với một người hoàn toàn không lành lặn? Qủa là gia đình tôi áy náy lắm. Chuyện đã đến nước này có lẽ gia đình tôi phải thoái hôn, phải mang tiếng bạc ước với gia đình anh chị vậy thôi.
Nằm trong phòng, tôi như mở cờ trong bụng vì lời nói của mẹ tôi. Mẹ tôi đã nói vậy lẽ nào ba người bọn họ còn khăng khăng vơ về phía mình cái "cục nợ" vô cùng gớm giếc?
- Không! - Tên Khoa bất chợt lên tiếng - Cháu yêu Thiên thật lòng, cháu tuyệt đối không vì chuyện thay hình đổi dạng của Thiên mà thoái hôn đâu. Dù Thiên có thế nào, có gớm giếc đến bao nhiêu đi chăng nữa thì cháu vẫn nhất mực yêu Thiên và cưới Thiên làm vợ.
Rồi hắn tiến lại gần phía cửa phòng của tôi và gõ cửa:
- Thiên à, mở cửa cho mình đi Thiên! Mình biết lúc này Thiên đang rất buồn, rất đau khổ nhưng Thiên ơi, dung mạo bề ngoài của một con người không quan trọng, cái quan trọng là cái tâm của người đó kia. Mình yêu Thiên, yêu vì tính cách con người Thiên chứ không phải vì vẻ bề ngoài bảnh trai tuấn tú. Thiên! Hãy mở cửa cho mình, để cho mình được ở bên Thiên lúc này. Có thể mình không giúp đỡ gì được cho Thiên nhưng mình có thể làm cho Thiên bớt đi phần nào niềm đau khổ mà Thiên đang gánh chịu. Mình biết Thiên rất ghét mình, rất hận mình, nhưng Thiên ơi, Thiên cứ mở cửa cho mình đi, rồi Thiên mắng chửi mình cũng được, đánh đập mình cũng được, miễn sao Thiên đừng tự hành hạ bản thân mình như vậy. Thiên! Trong mắt mình Thiên không bao giờ xấu hết. Hãy mở cửa cho mình đi Thiên!
" Trời ơi là trời! Cái tên chết dẫm này sao có thể nói ra những lời lụy tình đến như thế vậy trời? Được! Yêu tao ư? Để tao mở cửa cho mày thấy cái bộ mặt quái đản của tao xem mày còn ở đó mà đủ dũng khí nói lời yêu được nữa hay không? Đáng ghét! Cái đồ đáng ghét!"
"Cạch!" - Cánh cửa phòng bị cơn tức giận của tôi mở mạnh hết công suất. Đập vào mắt tôi là hình ảnh bố con tên Khoa chết chôn chân tại chỗ còn mẹ hắn thì sợ hãi đến nỗi ngã nhào xuống bộ sofa khi nhìn thấy khuôn mặt gớm giếc đến bội phần của tôi.
- Hả? Trời ơi! Thiên!...
Qủa là quá đỗi kinh hoàng đối với tên Khoa. Tôi nhận ra ngay điều đó khi hắn muốn thốt mà không thốt nổi thành lời.
- Thiên! Thiên cái quần què gì? - Bực tức tôi chửi hắn - Giờ cái bộ mặt của tao nó biến thành như thế này rồi đó, mày thấy khiếp đảm lắm phải không? Khiếp thì về mà tìm thằng khác đi, tao không cần mày thương hại mà cưới xin gì nữa đâu.
- Đúng! Đúng là giờ Thiên đã không còn đẹp trai như trước nữa nhưng Thiên ơi, mình vẫn yêu Thiên và sẽ cưới Thiên làm vợ.
Lời nói của Tên Khoa làm tôi thoáng giật mình. Cái tên chết tiệt này! Hắn có bị gì không vậy trời? Bộ tôi ghê gớm thế này mà hắn vẫn còn có thể yêu tôi hả?
Rất nhanh tôi có thể nhận ra ngay nụ cười của bố mẹ tôi nhìn tôi vẻ đắc thắng. Dường như ông bà ấy hoàn toàn biết trước được tình cảm của tên Khoa dành cho tôi là trước sau như một.
- Yêu! Yêu cái con khỉ ấy! Tao xấu xí đến như thế này mà còn ớ đó mà yêu. Rồi cưới về được ba hôm mày chán chê tao, mày bỏ tao đi tìm thằng hot boy khác thì tao biết phải sống như thế nào chứ? Không có cưới xin gì ở đây hết á!
- Không đâu Thiên. Mình yêu Thiên! Mình sẽ cưới Thiên và tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ rơi Thiên đâu, dù Thiên có trở nên đáng sợ hơn gấp trăm, gấp ngàn lần như thế này đi chăng nữa.
- Có quỷ mới tin được lời mày!
- Mình xin thề nếu mình cưới Thiên về mà chán chê Thiên, bỏ bê Thiên thì ra đường mình sẽ bị ô tô đâm chết.
- Mày... Bộ mày bị điên hả? - bực bội tôi hét lên - Tao thật không hiểu nổi tại sao mày cứ phải dính lấy tao khi tao trở nên gớm giếc như thế này cơ chứ? À, tao hiểu rồi, mày sợ gia đình mày bị thiên hạ chê cười khi là người thấy xấu thì rút lui đúng không? Mày khỏi cần lo, tao sẽ nói với bố mẹ tao giải quyết chuyện này, nói việc thoái hôn là do gia đình tao quyết định, không liên quan gì đến gia đình mày cả.
Rồi tôi quay sang phía bố tôi, nói:
- Chuyện đã đến nước này còn không muốn vì con mà làm ảnh hưởng đến tương lai và hạnh phúc của bạn Khóa đâu.
Rồi tôi lại quay sang phía bác Điền:
- Thưa bác, bác thấy đấy, bây giờ cháu đã trở nên như thế này rồi, thật là không còn xứng đáng với bạn Khoa nữa. Thôi thì hai bác hãy tìm cho Khoa một người bạn đời khác tốt hơn cháu có phải xứng đáng với Khoa hơn không?
Nhưng đáp lại với sự mong mỏi của tôi, bác Điền nói chân tình:
- Bác tin tưởng ở tình cảm của con trai bác. Một khi nó đã nhất quyết đồng ý cưới cháu thì chuyện có xảy ra như thế nào nó cũng không thoái hôn đâu. Huống hồ xấu đẹp là vẻ bề ngoài, nó đâu có tội gì mà ngăn cản được tình cảm của thằng Khoa dành cho cháu. Với lại cháu như thế này mà thằng Khoa vẫn một mực có tình cảm với cháu thì bác nghĩ chúng ta không có lí do gì để thoái hôn một tình cảm đầy cao đẹp như thế này được. Lời tôi nói đúng không anh Nhật?
- Ờ... Dạ vâng, anh nói cũng phải. - Không còn cách nào khác bố tôi đành phải gật đầu đồng tình lời bác Điền nói.
- Vậy là tốt rồi - Mẹ tên Khoa mỉm cười - Vậy bây giờ mọi chuyện chỉ chờ vào quyết định của cháu nữa thôi Thiên. Thiên, ý cháu thế nào?
- Chuyện này... - Tôi ấp úng rồi đưa mắt cầu cứu bố tôi. Hiểu ý, bố tôi mỉm cười:
- Con đã xấu xí như thế này, bạn Khoa không chê con thì thôi, con còn có gì để không ưng bạn Khoa hả Thiên?
- Ơ, nhưng mà...
- Với lại nói cho cùng một ngày nào đó gặp thầy gặp thuốc thì gương mặt con sẽ được trở lại như xưa, con không lấy bạn Khoa lẽ nào con...
Giời ơi là giời! Đấy!Rõ ràng là bố tôi lại quay sang dùng cái bộ mặt xấu xí này của tôi cảnh cáo tôi đây mà. Nhìn cái nụ cười đầy man trá của bố tôi sao tôi thấy nó đểu thế không biết.
"Được rồi, cưới thì cưới! Để xem về bên ấy được ba ngày mình sẽ phá tung cả nhà nó lên, khi ấy cả nhà nó không đuổi mình về mới lạ" - Tôi bực mình nghĩ thầm trong bụng.
- Thôi được rồi - Tôi phụng phịu mặt mày - Cưới thì cưới! Dù sao con cũng chẳng có cái quyền gì để đòi thoái hôn cho bằng được.
Đến bây giờ thì tôi mới hiểu cho tâm trạng của những người không yêu mà bị cha mẹ gả bán ép duyên. Nó thật là đáng sợ.
Lời gật đầu ưng thuận của tôi làm cả năm người, đặc biệt là tên Khoa cười không còn thấy đâu là tổ quốc. Tôi chán nản bước vào phòng rồi leo lên giường nước mắt cứ thế trào tuôn.
Phía bên ngoài phòng khách, bố mẹ tôi, ông bà thông gia và anh con rể đang hào hứng sôi nổi bàn tán về việc định ngày cưới hỏi nhưng tôi chẳng quan tâm được gì hết. Những cơn nấc kèm theo nước mắt tủi hờn uất hận cứ dâng tận trong tim tôi, nghẹn ứ và đắng chát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook