Thằng Chồng Nghèo Xấu Xí
-
Chương 2
- Thế nào Phi Thiên? Buổi học đầu tiên diễn ra tốt đẹp chứ? - Vừa ngồi vào bàn ăn bố tôi đã hỏi tôi với nụ cười hớn hở.
- Dạ cũng không tệ bố ạ! - Tôi vừa trả lời vừa xúc muỗng trứng cho vào miệng. Ngon thật! Tay nghề nấu nướng của mẹ tôi đúng là luôn luôn đệ nhất.
- Tốt! - Bố tôi gật đầu hài lòng - Vào trường mới rồi cố gắng phấn đấu mà học cho thật tốt rồi nội trong năm nay tao xây dựng gia đình cho.
Bụm vội môi, chỉ thiếu chút nữa thôi là cơm trong miệng tôi đã phun ra tung tóe. Bố tôi là vậy đó, luôn luôn và thường xuyên phát ngôn những câu đầy bất ngờ và cực sốc làm không ít kẻ phải đứng tim và chết lặng. Lần này kẻ đó là tôi.
Lắc nhẹ đầu, mẹ tôi cười mỉm:
- Con nó còn nhỏ mà anh, anh có cần phải háo hức gả con nó đi sớm như thế không chứ?
"Gả?" - Lại một câu nói cực sốc thoát ra từ miệng mẹ làm tôi choáng vấng mặt mày.
- Nhỏ cái gì mà nhỏ? Lớp 10 rồi, mười sáu tuổi rồi chứ còn nhỏ cái gì mà nhỏ? Anh đã tính rồi, nội trong năm nay cho nó xây dựng gia đình.
Kèm theo đó là nụ cười đầy tâm đắc hiện trên mặt bố tôi. Biết bố mẹ đang pha trò cho không khí gia đình thêm phần ấm cúng, tôi từ chỗ ngơ ngác do quá sốc chuyển sang cười toe toét phối hợp theo:
- Là bố mẹ nói đó nha! Nội trong năm nay bố mẹ phải xây dựng gia đình cho con đó. Con trai bố mẹ tuy mới 16 tuổi nhưng "đủ lông đủ cánh" từ lâu rồi.
- Đó em thấy chưa? Con trai chúng ta không phải dạng vừa đâu, vừa vừa vừa đâu. Mọi chuyện cứ như thế mà quyết định.
- Vâng. Vậy thì tùy theo ý bố con anh vậy - Mẹ tôi lại mỉm cười gắp thức ăn vào bát cho tôi - Ăn khỏe vào con, ăn để lấy sức nội trong năm nay còn làm chú rể!
Tôi hạnh phúc mỉm cười. Lúc đó tôi cứ ngỡ những gì bố mẹ nói chỉ là đùa vui cho không khí gia đình thêm phần ấm cúng. Ai ngờ đâu... ai ngờ đâu... nội ngay trong năm ấy... tôi CƯỚI thật!
Nhanh thật! Thoắt cái mà đã một tuần trôi qua. Vậy là tôi đã học ở ngôi trường mới này được một tuần rồi đấy. Một tuần, tuy không phải là thời gian dài để tôi thích nghi được với tất cả môi trường học tập mới nhưng cũng đủ để tôi hòa nhập vui vẻ với bạn bè. Tôi không còn ngồi yên một chỗ trong giờ ra chơi với chiếc điện thoại trên tay nữa mà tôi đã có thể tham gia cuồng nhiệt các cuộc chơi cùng chúng bạn. Trong mắt tôi, các bạn trong lớp mới này cũng dễ thương, cũng nồng nhiệt, cũng sâu sắc không khác gì các bạn trong lớp cũ cả, ngoại trừ... ngoại trừ tên Nguyễn Đăng Khoa xấu xí.
Không biết có phải vì ngoại hình lem luốc của hắn hay không mà tôi dù đã cố gắng rất nhiều nhưng cũng không thể nào gần gũi và thân thiện với hắn được. Đang chơi một trò chơi cùng đám bạn hay đang đọc một cuốn sách mà tên Khoa ở đâu đó nhảy vào góp vui là tôi lập tức rời khỏi cuộc chơi liền. Tôi cũng chẳng hiểu sao tên Khoa hôi hám là vậy mà tất cả các bạn trong lớp ai nấy cũng vui vẻ, cũng chơi đùa với hắn được. Còn tôi, tôi xin vái cả tứ chi. Cứ thấy cái bộ dạng lôi thôi lếch thếch của hắn là tôi đã thấy sởn cả da gà, nổi cả gai ốc, toàn thân rùng mình ớn lạnh chứ nói gì đến chuyện tay bắt mặt mừng mà nô đùa hớn hở?
Tôi luôn tìm cách tránh xa tên Khoa, tránh càng xa càng tốt ấy thế mà hắn lại cứ sấn đến bên tôi mới chết chứ. Chuyện là thế này: Tên Khoa ấy, chả những con người hôi hám bẩn thỉu lôi thôi lếch thếch mà đầu óc còn chậm tiêu, thiếu chất xám một cách trầm trọng. Những bài giảng, những lời văn của thầy cô dù có cánh đến thế nào cũng chẳng thể nào lọt vào tai và ngoan ngoãn nằm trong cái đầu óc đặc sệt của hắn. Còn tôi, một lãng tử hào hoa, đẹp trai phóng khoáng lại vô cùng thông minh và lanh lợi. Chẳng thế mà mới chỉ một thời gian vào học lực học của tôi đã đứng đầu bảng xếp hạng của lớp. Tôi trở thành một học sinh ngoan, một học trò giỏi được rất nhiều bạn bè và thầy cô khen ngợi.
Thế là tất cả các nguyên nhân trên dẫn đến một hệ quả mà tôi ngàn lần không muốn: Giờ ra chơi nào tên Khoa "củ chuối" cũng mang sách vở, nấn ná đến bên tôi và nhờ tôi giảng giải.
- Thiên ơi! - Hắn nhìn tôi gãi gãi cái quả đầu bù xù của hắn - Bài toán này mình chưa hiểu lắm, Thiên có thể giảng giải giúp mình một lát được không?
Dĩ nhiên là tôi trăm lần, ngàn lần không muốn dính gì vào hắn nhưng để cho có chút lịch sự tôi vẫn xem qua cái đề toán mà hắn đưa qua. Một hồi tôi lắc đầu:
- Bài toán này hơi khó, tao cũng chưa hiểu lắm, mày thông cảm!
Ai ngờ sự từ chối khéo của tôi không qua mắt được tên Tiến nhiều chuyện ngồi bên. Nó xoa đầu tôi và âu yếm:
- Thiên đẹp zai đừng khiêm tốn như vậy chứ, giảng giải giúp bạn ấy một chút thôi mà!
Vậy là chẳng còn cách nào khác tôi đành phải giảng giải một cách qua loa cho hắn cho xong chuyện. Gớm chẳng biết hắn có hiểu gì không mà nghe tôi giảng hắn cứ ừ ừ gật gật trông như một thằng lật đật ấy. Nhìn ngộ lắm cơ!
Xong mọi chuyện không có dừng ở đấy, hắn ta, tên Khoa ấy, được một lần quen mui đòi mãi, giờ ra chơi tiếp theo và tiếp theo nữa hắn lại mang sách vở ra chỗ tôi nhờ cậy:
- Thiên ơi, giúp mình phân tích nội dung chính trong đoạn thơ "Trao duyên" với!
Bó tay chấm com với lòng ham học hỏi của hắn, tôi đá xoáy hắn một câu:
- Đoạn thơ này nội dung sâu xa lắm, tao có giảng thì một đứa ít chất xám như mày cũng chẳng hiểu được đâu.
Nhưng hắn vẫn tươi cười:
- Không sao đâu mà Thiên, chỉ cần Thiên giảng chậm chậm một chút thì chắc chắn Khoa sẽ hiểu mà.
Rồi! Bó tay! Giờ thì tôi thực sự bó tay với tên này luôn. Hắn đã nói thế thì tôi phải giúp chứ biết làm thế nào giờ?
Giảng đi giảng lại đến gần chục lần hết cả giờ ra chơi mà hắn vẫn ù ù cạc cạc, hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần cái vấn đề cực kì đơn giản. Phát điên lên với tên ngu si đần độn này, tôi đập bút quạc thẳng vào mặt hắn:
- Khổ quá cơ, đã đầu óc củ chuối lại còn ham học!
Mặt hắn xìu xuống một chút trước cơn bực bội của tôi nhưng rất nhanh nụ cười thân thiện lại nở trên môi hắn. Hắn nói lời cảm ơn nhè nhẹ rồi trở về chỗ.
Tiếng cảm ơn của hắn làm lòng tôi như áy náy. Liệu tôi có quá đáng hay không khi chửi thẳng vào mặt hắn như vậy?
"Thôi mặc kệ!" - Tôi chậc lưỡi - " Phải thẳng thừng như thế thì lần sau hắn ta mới không bao giờ làm phiền mình nữa."
- Dạ cũng không tệ bố ạ! - Tôi vừa trả lời vừa xúc muỗng trứng cho vào miệng. Ngon thật! Tay nghề nấu nướng của mẹ tôi đúng là luôn luôn đệ nhất.
- Tốt! - Bố tôi gật đầu hài lòng - Vào trường mới rồi cố gắng phấn đấu mà học cho thật tốt rồi nội trong năm nay tao xây dựng gia đình cho.
Bụm vội môi, chỉ thiếu chút nữa thôi là cơm trong miệng tôi đã phun ra tung tóe. Bố tôi là vậy đó, luôn luôn và thường xuyên phát ngôn những câu đầy bất ngờ và cực sốc làm không ít kẻ phải đứng tim và chết lặng. Lần này kẻ đó là tôi.
Lắc nhẹ đầu, mẹ tôi cười mỉm:
- Con nó còn nhỏ mà anh, anh có cần phải háo hức gả con nó đi sớm như thế không chứ?
"Gả?" - Lại một câu nói cực sốc thoát ra từ miệng mẹ làm tôi choáng vấng mặt mày.
- Nhỏ cái gì mà nhỏ? Lớp 10 rồi, mười sáu tuổi rồi chứ còn nhỏ cái gì mà nhỏ? Anh đã tính rồi, nội trong năm nay cho nó xây dựng gia đình.
Kèm theo đó là nụ cười đầy tâm đắc hiện trên mặt bố tôi. Biết bố mẹ đang pha trò cho không khí gia đình thêm phần ấm cúng, tôi từ chỗ ngơ ngác do quá sốc chuyển sang cười toe toét phối hợp theo:
- Là bố mẹ nói đó nha! Nội trong năm nay bố mẹ phải xây dựng gia đình cho con đó. Con trai bố mẹ tuy mới 16 tuổi nhưng "đủ lông đủ cánh" từ lâu rồi.
- Đó em thấy chưa? Con trai chúng ta không phải dạng vừa đâu, vừa vừa vừa đâu. Mọi chuyện cứ như thế mà quyết định.
- Vâng. Vậy thì tùy theo ý bố con anh vậy - Mẹ tôi lại mỉm cười gắp thức ăn vào bát cho tôi - Ăn khỏe vào con, ăn để lấy sức nội trong năm nay còn làm chú rể!
Tôi hạnh phúc mỉm cười. Lúc đó tôi cứ ngỡ những gì bố mẹ nói chỉ là đùa vui cho không khí gia đình thêm phần ấm cúng. Ai ngờ đâu... ai ngờ đâu... nội ngay trong năm ấy... tôi CƯỚI thật!
Nhanh thật! Thoắt cái mà đã một tuần trôi qua. Vậy là tôi đã học ở ngôi trường mới này được một tuần rồi đấy. Một tuần, tuy không phải là thời gian dài để tôi thích nghi được với tất cả môi trường học tập mới nhưng cũng đủ để tôi hòa nhập vui vẻ với bạn bè. Tôi không còn ngồi yên một chỗ trong giờ ra chơi với chiếc điện thoại trên tay nữa mà tôi đã có thể tham gia cuồng nhiệt các cuộc chơi cùng chúng bạn. Trong mắt tôi, các bạn trong lớp mới này cũng dễ thương, cũng nồng nhiệt, cũng sâu sắc không khác gì các bạn trong lớp cũ cả, ngoại trừ... ngoại trừ tên Nguyễn Đăng Khoa xấu xí.
Không biết có phải vì ngoại hình lem luốc của hắn hay không mà tôi dù đã cố gắng rất nhiều nhưng cũng không thể nào gần gũi và thân thiện với hắn được. Đang chơi một trò chơi cùng đám bạn hay đang đọc một cuốn sách mà tên Khoa ở đâu đó nhảy vào góp vui là tôi lập tức rời khỏi cuộc chơi liền. Tôi cũng chẳng hiểu sao tên Khoa hôi hám là vậy mà tất cả các bạn trong lớp ai nấy cũng vui vẻ, cũng chơi đùa với hắn được. Còn tôi, tôi xin vái cả tứ chi. Cứ thấy cái bộ dạng lôi thôi lếch thếch của hắn là tôi đã thấy sởn cả da gà, nổi cả gai ốc, toàn thân rùng mình ớn lạnh chứ nói gì đến chuyện tay bắt mặt mừng mà nô đùa hớn hở?
Tôi luôn tìm cách tránh xa tên Khoa, tránh càng xa càng tốt ấy thế mà hắn lại cứ sấn đến bên tôi mới chết chứ. Chuyện là thế này: Tên Khoa ấy, chả những con người hôi hám bẩn thỉu lôi thôi lếch thếch mà đầu óc còn chậm tiêu, thiếu chất xám một cách trầm trọng. Những bài giảng, những lời văn của thầy cô dù có cánh đến thế nào cũng chẳng thể nào lọt vào tai và ngoan ngoãn nằm trong cái đầu óc đặc sệt của hắn. Còn tôi, một lãng tử hào hoa, đẹp trai phóng khoáng lại vô cùng thông minh và lanh lợi. Chẳng thế mà mới chỉ một thời gian vào học lực học của tôi đã đứng đầu bảng xếp hạng của lớp. Tôi trở thành một học sinh ngoan, một học trò giỏi được rất nhiều bạn bè và thầy cô khen ngợi.
Thế là tất cả các nguyên nhân trên dẫn đến một hệ quả mà tôi ngàn lần không muốn: Giờ ra chơi nào tên Khoa "củ chuối" cũng mang sách vở, nấn ná đến bên tôi và nhờ tôi giảng giải.
- Thiên ơi! - Hắn nhìn tôi gãi gãi cái quả đầu bù xù của hắn - Bài toán này mình chưa hiểu lắm, Thiên có thể giảng giải giúp mình một lát được không?
Dĩ nhiên là tôi trăm lần, ngàn lần không muốn dính gì vào hắn nhưng để cho có chút lịch sự tôi vẫn xem qua cái đề toán mà hắn đưa qua. Một hồi tôi lắc đầu:
- Bài toán này hơi khó, tao cũng chưa hiểu lắm, mày thông cảm!
Ai ngờ sự từ chối khéo của tôi không qua mắt được tên Tiến nhiều chuyện ngồi bên. Nó xoa đầu tôi và âu yếm:
- Thiên đẹp zai đừng khiêm tốn như vậy chứ, giảng giải giúp bạn ấy một chút thôi mà!
Vậy là chẳng còn cách nào khác tôi đành phải giảng giải một cách qua loa cho hắn cho xong chuyện. Gớm chẳng biết hắn có hiểu gì không mà nghe tôi giảng hắn cứ ừ ừ gật gật trông như một thằng lật đật ấy. Nhìn ngộ lắm cơ!
Xong mọi chuyện không có dừng ở đấy, hắn ta, tên Khoa ấy, được một lần quen mui đòi mãi, giờ ra chơi tiếp theo và tiếp theo nữa hắn lại mang sách vở ra chỗ tôi nhờ cậy:
- Thiên ơi, giúp mình phân tích nội dung chính trong đoạn thơ "Trao duyên" với!
Bó tay chấm com với lòng ham học hỏi của hắn, tôi đá xoáy hắn một câu:
- Đoạn thơ này nội dung sâu xa lắm, tao có giảng thì một đứa ít chất xám như mày cũng chẳng hiểu được đâu.
Nhưng hắn vẫn tươi cười:
- Không sao đâu mà Thiên, chỉ cần Thiên giảng chậm chậm một chút thì chắc chắn Khoa sẽ hiểu mà.
Rồi! Bó tay! Giờ thì tôi thực sự bó tay với tên này luôn. Hắn đã nói thế thì tôi phải giúp chứ biết làm thế nào giờ?
Giảng đi giảng lại đến gần chục lần hết cả giờ ra chơi mà hắn vẫn ù ù cạc cạc, hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần cái vấn đề cực kì đơn giản. Phát điên lên với tên ngu si đần độn này, tôi đập bút quạc thẳng vào mặt hắn:
- Khổ quá cơ, đã đầu óc củ chuối lại còn ham học!
Mặt hắn xìu xuống một chút trước cơn bực bội của tôi nhưng rất nhanh nụ cười thân thiện lại nở trên môi hắn. Hắn nói lời cảm ơn nhè nhẹ rồi trở về chỗ.
Tiếng cảm ơn của hắn làm lòng tôi như áy náy. Liệu tôi có quá đáng hay không khi chửi thẳng vào mặt hắn như vậy?
"Thôi mặc kệ!" - Tôi chậc lưỡi - " Phải thẳng thừng như thế thì lần sau hắn ta mới không bao giờ làm phiền mình nữa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook