“Chà, khảo nghiệm mà thế này thì khác gì đi dạo chơi trong công viên đâu.”

 

Khác với Đội A, phía Đội B không hề có một chút căng thẳng nào cả.

 

Họ chỉ cảm thấy có chút buồn cười khi biết được 'Vua' là ai, và  các thành viên thì cũng chẳng thèm bàn bạc về việc phải giải quyết 'Vua' của đội đối thủ như thế nào.

 

“Phải nói là khác nhau một trời một vực đấy nhỉ.”

 

“Các cậu nghe gì về cái tên Vance ở đội kia chưa? Lúc trước tôi còn đấu khảo nghiệm cùng anh ta đấy, biết gì không, anh ta cứ như trò hề ấy.”

 

“Sao lại thế?”

 

“Anh ta chẳng có mống kỹ năng gì cả, cấp bậc thì thấp lè tè nữa. Nhưng quan trọng nhất là anh ta hoàn toàn không có năng lực, yếu như sên. Anh ta mà còn bò được đến vị trí này đúng là sốc toàn tập đấy.”

 

“Các cậu có nghĩ bên Đội A toàn mấy tên như thế không?”

 

“Có thể lắm chứ.”

 

“Ngoài Kim YuWon ra thì tôi chẳng thấy ai quen mắt cả. Đã thế đôi bên còn có sự chênh lệch số lượng thành viên lớn như thế nữa.”

 

Không khí của cả đội ngập trong thoải mái thư giãn.

 

Hoon nhìn xung quanh những người bạn đi cùng mình, cũng nhận thấy điều đó.

 

“Quá căng thẳng thì không tốt.” Một giọng nói trầm trầm vang vọng khắp Đội B, “Nhưng lơ là quá thì thậm chí còn tệ hơn.”

 

Lời nói của Hoon khiến những chiến hữu của anh ta hơi căng thẳng.

 

Anh ta đã nói với họ điều đó rất nhiều lần. Mỗi lần tham gia buổi khảo nghiệm, Hoon đều nhấn mạnh vào mức độ tập trung vừa đủ nhưng không được quá thoải mái.

 

Điều kiện tốt nhất là khi tinh thần ở trong độ căng vừa phải. Điều tốt thứ hai là căng thẳng tột độ. Và điều tồi tệ nhất là khi họ chủ quan, mất cảnh giác. Đó chính là điều mà Hoon răn dạy bọn họ.

 

“Đúng vậy.”

 

“Mình đang tham gia khảo nghiệm kia mà…”

 

“Phía địch còn có con át chủ bài YuWon nữa kìa.”

 

Đối thủ duy nhất mà họ cần hết sức để tâm trong lần khảo nghiệm này chính là YuWon. Điều đó có nghĩa là biến số duy nhất của họ là YuWon và sự tồn tại của 'Vua'.

 

“Anh ấy nói đúng đấy. Tỉnh táo hơn chút đi. Lúc nào hoàn thành bài khảo nghiệm thì vui sau cũng không muộn.”

 

“Đúng nhỉ. Hay là lúc đấy cùng nhau đi chơi hay gì đi?”

 

“Tất cả à?”

 

“Được đấy.”

 

“Thế thì phải nhanh lên.”

 

Các người chơi Đội B nhanh nhẹn bắt tay vào làm nhiệm vụ.

 

Lông mày của Hoon nhíu lại khi quan sát họ. ‘Không ngấm vào đầu được một chữ nào.’ Anh ta nghĩ.

 

Đó là 51 so với 200. Với sự khác biệt vượt trội về số lượng, thành ra không thể tránh khỏi việc họ trở nên chủ quan, không thèm bận tâm. Hoon cũng giống như vậy.

 

Nhưng điều này đã vượt qua ranh giới cho phép nên anh ta không thể không lo lắng. Họ đã hoàn toàn bất cẩn, nói chuyện rôm rả như thể chiến thắng đã nằm trong bàn tay và còn tính toán đến việc đi ăn nhậu chơi bời khi bài khảo nghiệm kết thúc. Cảm giác như mấy lời nói của anh ta không khác gì nước đổ đầu vịt.

 

“Anh lo lắng sao?” Phía sau Hoon đột nhiên vang lên một giọng nói, anh ta liền quay đầu nhìn lại.

 

Đó là một người phụ nữ với mái tóc vàng óng dài đến eo. Trang phục trắng tinh tôn lên vẻ đẹp rạng ngời khiến cô thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

 

Hoon không thường quan tâm đến người khác, nhưng anh ta biết tên cô ấy.

 

“Tên cô là Ro’el, phải không?”

 

“Thật vinh dự khi anh biết tên tôi.”  

 

Cô được gọi là Thiên thần Ro’el. Danh xưng ‘Thiên thần’ là sự kết hợp của cả vẻ đẹp và tài năng của cô ấy.

 

Một làn gió nhẹ thổi quanh cô ấy.

 

Hoon cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ bẫng đi. Anh ta nheo mắt lại, nhận ra đó là kết quả của khả năng của Ro’el.

 

‘Chữa lành và tăng sức mạnh. Đều là những khả năng hiếm gặp.’ Anh ta thầm nghĩ.

 

Những người chơi có khả năng bổ trợ như vậy thì cũng không nhiều. Họ không chỉ gặp khó khăn khi phải tham chiến một mình mà còn là đối tượng dễ gặp nguy hiểm nhất. Thực tế là rất khó để đạt được những kỹ năng bổ trợ, và chính những yếu tố đó đã cản trở nghiêm trọng số lượng người chơi bổ trợ.

 

Ro’el đang trên đà phát triển trong số ít những người chơi bổ trợ. Nhờ vậy, mặc dù chỉ ở Tầng 11, cô ấy đã được đánh giá cao như những người chơi ở các tầng trên cùng.

 

“Đừng lo lắng quá. Anh cũng biết đấy, giữa đôi bên có sự chênh lệch quá lớn về sức mạnh cùng quân số, đây là một sự thật không thể phủ nhận.” Cô ấy nói với Hoon.

 

“Là sự thật không thể phủ nhận, hay chỉ là cách đánh giá qua bề ngoài?”

 

“Ý anh là gì?” Ro’el hỏi.

 

Hoon trả lời trong khi nhìn những người chơi xung quanh đang tản ra, “Cô có thấy mọi việc quá kỳ quặc không? Sự chênh lệch quá lớn giữa hai đội thật sự đều do cái gọi là xếp ngẫu nhiên à?”

 

“Không phải đều là trùng hợp sao?”

 

“Trong thế giới mà tôi đặt chân đến, có một câu nói rất phổ biến ‘Trong thế giới của kẻ mạnh không có sự tồn tại của cái gọi là trùng hợp ngẫu nhiên.’”

 

Khi một điều gì đó thoạt nhìn tưởng chừng như chỉ là sự trùng hợp, nhưng chắc chắn có một ẩn tình phía sau những gì đang xảy ra. Hoon có linh cảm rằng bài khảo nghiệm này có điều bất ổn. Và Ro’el cũng cảm thấy như vậy.

 

Cô ấy không phải là một kẻ ngốc. Chỉ cần nhìn vào sự khác biệt chênh lệch quá lớn giữa hai đội thì đã đủ thấy được điều kỳ lạ trong đó rõ như ban ngày, nhưng cô ấy cũng chỉ nghĩ thế thôi.

“Nhưng chúng ta thuộc Đội B. Băn khoăn chuyện này thì có lợi ích gì?” Cô ấy nói với Hoon.

 

“...Chắc vậy.” Hoon trả lời, nhưng trên mặt anh ta vẫn có tia nghi ngờ. Thật sự không có vấn đề gì sao?

 

Có thể như Ro’el đã nói, lý do không quan trọng miễn là nó có lợi cho họ, nhưng toàn bộ tình hình vẫn khiến Hoon khó chịu. Đó là linh cảm, và hiếm khi linh cảm của anh ta sai.

 

“Nhân tiện, ai là‘ Vua’của đội chúng ta? Có ai biết không?” Ro’el hỏi.

 

Những đồng đội của Hoon lắc đầu đáp lại. Tương tự, đồng đội của Ro’el cũng không hề biết ‘vua’ là ai. Và không cần phải bận tâm hỏi Hoon - người hầu như không nhớ tên của Ro’el.

 

“Chắc hẳn là một người chơi không nổi danh cho lắm, chứ sao lại không ai biết.” Ro’el thờ ơ nói. Cô ấy không thực sự quan tâm ai là 'Vua', và đó là điều không thể tránh khỏi vì ngay cả khi 'Vua' có xảy ra chuyện bất trắc thì cũng chẳng phải gì to tát với họ cả.

 

Trong khi đó, Đội A ở vào vị trí mà họ phải bảo vệ 'Vua'.

 

Hoon nghĩ, ‘Mình cũng đoán chắc cô ấy cũng không quan tâm đến mấy chuyện này.’

 

Việc chiếm ưu thế áp đảo hoàn toàn có thể là lý do tại sao không ai thèm đếm xỉa đến 'Vua'.

 

‘Nhưng…’ Hoon băn khoăn về khuôn mặt của 'Vua' với lấp lánh ánh vàng. ‘Người đó trông như thế nào?’

 

Nó là điều kỳ lạ nhất. Nhờ vào trí nhớ tuyệt vời của mình, từ khi còn nhỏ, anh ta chỉ nhìn một lần sẽ không bao giờ quên, thế nhưng anh ta lại không thể nào nhớ được khuôn mặt của 'Vua' trong đội của mình.

 

* * *

 

Halimun không tự mình di chuyển xung quanh. Chính xác hơn là do anh ta không thể, nếu muốn cũng chỉ được khi đi cùng với nhiều người hoặc với chiến hữu của anh ta.

 

Lý do rất đơn giản. Đó là bởi thứ ánh vàng tỏa ra từ cơ thể của Halimun vì anh ta là 'Vua' của Đội A.

 

“Tìm thấy rồi!”

 

“Tốt. Hóa ra là nơi này à.”

 

“Có nguy hiểm không đấy?”

 

“Để tôi đi lấy cho.”

 

Ở dưới cùng của một vách đá có thể nhìn thấy một lá cờ đỏ. Đó là lá cờ thứ tư mà họ tìm được.

 

Một thành viên của Đội A đi xuống vách đá để lấy cờ.

 

“Xung quanh con đường này ít cờ quá. Ba lá cờ khác đều do quái vật nắm giữ… ”

 

“Chắc đấy mới là nơi trọng tâm để họ giấu cờ. Nếu tất cả đều giữa đường thì phải phụ thuộc vào hên xui may rủi còn gì?.”

 

“Đúng thật.”

 

“Nhưng số lượng thu thập được cũng ổn đấy chứ.”

 

Họ vừa thu thập các lá cờ vừa hộ tống 'Vua'. Cả hai việc đều quan trọng như nhau, nếu họ không thu thập được bất kỳ lá cờ nào, mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa.

 

“Và đó bây giờ là một lá cờ khác cho 'Vua'…”

 

Halimun cầm lấy lá cờ từ đồng đội của mình, và số lá cờ của anh ta chuyển từ 6 lên 8.

 

“Khi đưa cờ cho 'Vua' thì sẽ nhận được thêm một lá cờ. Cộng với 'Vua' và người giật được cờ sẽ nhận được thêm CP. Thật là một thỏa thuận hời mà.”

 

“Có động lực lớn đó nhỉ?.”

 

“Miễn chúng ta bắt được 'Vua' của phía đội đối thủ thì chúng ta hoàn toàn có thể thắng cuộc.”

 

Họ lại tìm thấy một tia hy vọng trong bài khảo nghiệm tưởng như chưa bắt đầu đã định phân thắng bại. Đó là nhờ vào số lượng cờ mà hai đội đoạt được.

 

[Đội A: 59 cờ]

[Đội B: 110 cờ]

 

Sự chênh lệch gần gấp đôi, nhưng điều đó không có nghĩa là vô phương cứu chữa.

 

‘Chúng ta có thể vượt qua được nếu có thể bắt được 'Vua' của họ.’ Halimun nghĩ.

 

Cân bằng chỉ là vấn đề của thời gian, và Đội A vẫn chưa đưa tất cả các lá cờ của họ cho ‘Vua’.

 

Có vẻ như Đội B cũng chưa đưa hết cờ cho 'Vua' của họ, nhưng dù có phải như vậy hay không thì điều đó cũng không thay đổi sự thật rằng họ vẫn có thể tạo ra sự đột phá khi hạ gục 'Vua' của đội đối thủ.

 

‘Và người duy nhất có thể làm điều đó…’ Halimun nghĩ trong khi siết chặt lá cờ của mình, ‘Là anh ta.’

 

Kim YuWon. Rất có thể YuWon đã tìm thấy một số lượng cờ kha khá trong tổng 59 lá cờ.

 

“Nhưng nơi này thực sự rất rộng lớn. Xác định phương hướng xung quanh cũng không phải dễ dàng… ”

 

“Không biết điểm xuất phát của Đội B là ở đâu nhỉ.”

 

“Chúng ta đã thống nhất gặp nhau vào lúc nửa đêm và tập hợp các lá cờ lại với nhau, phải nhanh hơn thôi.” 

 

“Chúng ta có mười người nên cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.”

 

“Chúng ta phải tìm được ít nhất mười…”

 

Rắc—

 

Đó là âm thanh của cành cây gãy và nó không phải do bất kỳ thành viên nào có mặt trong nhóm gây ra.

 

Halimun và đồng đội đều quay đầu về phía nguồn phát ra âm thanh.

 

“Ai?”

 

Khu vực trở nên tĩnh lặng và không thể cảm nhận được sự hiện diện nào, nhưng sự im lặng đó không kéo dài quá lâu.

 

Đột nhiên, khu vực xung quanh trở nên ầm ĩ, và họ có thể nhận thấy sự hiện diện của nhiều người.

 

“Ra đi.”

 

“Phát hiện rồi.”

 

“Ai giẫm lên cành cây đấy hả?”

 

“Đã nói là liệu mà để ý chân cẳng đi lại còn gì.”

 

Và thế là…

 

[Người chơi từ đội đối phương đã xuất hiện.]

[Bảo vệ cờ của bạn.]

 

Một thông báo xuất hiện cho người chơi của Đội A.

 

Họ là những người chơi từ Đội B.

 

Ở mỗi bên, các người chơi đều có một ánh sáng mờ đỏ. Đây có thể là một nguyên tắc tương tự như cách 'Vua' tỏa ra ánh vàng.

 

“Chỉ là tôi lo lắng về YuWon ở Đội A.”

 

“YuWon thì thế nào, nếu không có 'Vua' nữa thì còn làm nên trò trống gì.”

 

“Cứ như chúng ta đang cướp kẹo từ một đứa con nít ấy nhỉ.”

 

“Chưa kể đến chỉ số CP phía ta có thể nhận được khi bắt được 'Vua' của đội đối thủ…”

 

Một vài người chơi của Đội B tỉnh táo hơn sau khi nhớ lại lời cảnh báo của Hoon trước đó. Họ là những người chơi bị đe dọa bởi cái tên của YuWon. Tuy nhiên, họ cũng biết rằng không có lý do gì mà phải khiến họ đối mặt trực tiếp với YuWon.

 

Mục tiêu của họ không phải là YuWon, mà là 'Vua'.

 

Theo quy định của bài kiểm tra, miễn là họ có được 'Vua' của Đội A, thì chiến thắng cũng coi như đã thuộc về họ rồi, chưa kể đến cờ và CP mà họ có được khi hạ gục 'Vua'.

 

“T-Tại sao lại có nhiều người ở đây thế này?”

 

“Mười hai… Không, mười ba?”

 

“Không. Thậm chí còn nhiều hơn thế nữa. ”

 

“Chết tiệt. Đừng có vội bỏ cuộc! Bên mình cũng có mười người! ” Một người nào đó từ Đội A hét lên, nhưng vô ích.

 

“Mười?” Thành viên Đội B nhếch mép nói. Đó là một người chơi đeo mặt nạ đen, tay cầm một con dao găm. “Ta nghĩ bọn mi có mỗi chín người thôi.”

 

“Mày… làm gì…” Một vết đỏ tươi chạy dọc trên cổ người chơi đang cố hỏi anh ta muốn làm gì. Ngay lập tức, đầu anh ta rơi xuống đất.

 

Ám sát.

 

“Khốn kiếp!”

 

"Atroc!"

 

“C-Chúng tôi bỏ cuộc!”

 

Thật không may, bạn không thể bỏ cuộc trong bài khảo nghiệm này.

 

Các người chơi đội A rơi vào tình trạng hoảng loạn. Họ nhận thức được rằng có sự khác biệt rất lớn về kỹ năng của hai bên, nhưng họ không biết rằng nó lại kinh khủng đến mức này.

 

“Chạy mau!” 

 

“Lối này, Halimun!”

 

“Tôi sẽ tìm cách ngăn bọn chúng lại…!”

 

Đồng đội của Halimun kéo tay anh ta chạy trốn.

 

Lúc đầu, đầu của Halimun trở nên trống rỗng, nhưng anh ta bắt đầu điên cuồng mà bỏ chạy với suy nghĩ rằng mình phải sống sót dù có thế nào đi nữa.

 

“Cứu tôi với!”

 

“A!”

 

“Tôi-tôi đầu hàng… Ahhhh!”

 

Trận chiến lâm vào hỗn loạn.

 

Halimun đột nhiên giảm tốc độ lại.

 

“Mày tính đi đâu?!”

 

“Đầu ‘vua’ là của tao!”

 

“Không, nó là của tao…!” 

 

Anh ta đang bị truy đuổi bởi kẻ thù từ mọi phía, vì vậy Halimun không có lựa chọn nào khác ngoài việc rút kiếm ra.

 

“D-Dừng lại! Ngừng lại mau…!” Halimun hét lên.

 

“Mày đang nhìn đi đâu đấy?” Một giọng nói cất lên từ phía sau khiến Halimun rùng mình.

 

Halimun mở to mắt. Đó là sát thủ đầu tiên giết chết đồng đội của mình.

 

Anh ta có thể cảm thấy lưỡi dao lạnh lẽo đang tiến gần đến cổ mình, vì vậy anh nhắm mắt lại, cảm nhận cái chết kề cận.

 

‘Tới số rồi…’ Halimun nghĩ.

 

“Đó là… của bọn ta…” Giọng của tên sát thủ cất lên.

 

Đầu của Halimun vẫn còn nguyên.

 

Anh ta thảng thốt mở mắt ra và nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

 

“Đã nói là ở yên cơ đó mà.”

 

Đấy là giọng nói mà anh ta muốn nghe thấy hơn bất cứ điều gì.

 

“Sao cứ như gió thoảng mây bay là thế nào hử?” 

 

Phụt—

 

Máu bắn tung tóe trên lưng Halimun.

 

YuWon đã đến kịp lúc.


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương