Thăng Cấp Cùng Thần
-
Chapter 37
Chap 37
Ruỳnh____
Bùm___ Rắc___!
Cả hang động sụp đổ trong đám cháy.
YuWon và Hargaan đang đứng canh ở lối ra vào của động vội vàng chạy ra ngoài, cách cái động một khoảng thật xa.
“ Phù__”
Hargaan, người đã đánh với toàn bộ sức lực mình có trong hàng giờ liên tục, thở ra một hơi thật dài trước khi buông mình ngồi phịch xuống mặt đất.
May mắn là, YuWon không nhìn thấy bất kì thương tích nào trên người hắn. Dù đã chiến đấu khá lâu, có vẻ như hắn chỉ cạn kiệt mana và không có vẻ gì là mất hết sức cả.
“ Cậu không sao chứ?”
“ Cậu nhìn thấy tôi ổn lắm hả?” Hargaan đáp, nhìn lên YuWon.
Không giống hắn, YuWon không có vẻ gì quá là mệt mỏi cả, và vẫn còn rất sung sức. Hargaan không khỏi tự hỏi làm thế nào mà cậu không chỉ có những kĩ năng tuyệt vời mà còn có cả thể lực bền bỉ đến vậy.
“ Còn cậu ổn chứ?”
“ Hỏi thế là sao?”
“ Chúng ta vừa giết một ngàn người đấy.”
YuWon nhìn xuống Hargaan đang ngồi trên bãi cỏ. Mới đầu, cậu nghĩ hắn ngồi xuống là do quá mệt mỏi, nhưng thực ra lại là do cảm giác tội lỗi.
“ Chắc đây là lần đầu cậu ta giết nhiều người như vậy.” YuWon nghĩ.
Hargaan chưa bao giờ tham gia bất kì trận chiến nào, nên lẽ dĩ nhiên là hắn chưa quen với việc xuống tay giết một ai, kể cả những kẻ đáng phải chết như là đám chó rừng.
YuWon gật đầu trước câu hỏi của hắn. “ Tôi ổn.”
“ Sao cậu có thể lãnh đạm đến mức đó cơ chứ?”
“ Giết người, bắt cóc, cướp của, nô lệ hóa người khác. Đó là những cách kiếm tiền thông thường của đám chó rừng.”
Đám chó rừng là một vấn đề nan giải của Tầng thứ nhất. Chúng nhắm vào những người chơi mới và những nhóm người chơi nhỏ, lấy đồ của họ và tước đi mạng sống của họ. Và dù là gái hay trai, những người chơi với vẻ ngoài hợp mắt sẽ bị bắt và bán cho đám thương gia động xanh. Tổ chức đó là một căn bệnh cần phải được loại trừ.
“ Tôi có thể cứu một vài, thậm chí mấy trăm mạng người chỉ bằng cách giết một người của chúng đó. Tại sao tôi lại phải ngần ngại xuống tay với chúng chứ?”
“ Dù gì thì…”
“ Có lẽ sẽ ổn hơn nếu cậu để bản thân chìm trong của giác tội lỗi non nớt của bản thân đấy.”
Hargaan cắn môi khi nghe thấy những lời YuWon vừa nói. Hắn nhìn cậu như thể mình vừa bị đánh vào đầu.
Sau khi đã ngồi yên được một chốc, choáng váng, hắn lắc đầu và đứng dậy từ chỗ mình ngồi.
“ Sau sự kiện này thì tôi đã nhận ra một điều.”
“ Điều gì?”
“ Miệng mồm cậu sắc bén hơn những gì ngoại hình của cậu cho người khác thấy, và thêm nữa, cậu rất giỏi móc mỉa người ta.”
“ Đấy có được tính là lời khen không đây?”
“ Ừ, có đấy.”
YuWon nhìn Hargaan đang mỉm cười tinh quái. Cậu đã nghĩ đến từ trước, nhưng quả thật Hargaan có một tinh thần thép. Hắn vừa mang tâm trạng hối hận và tội lỗi cách đây có mấy giây trước, vậy mà đã lấy lại tinh thần chỉ qua một cuộc trao đổi ngắn ngủi.
“ Cậu quả nhiên là rất gì và này nọ đấy. Thích hợp cho việc sống một cuộc sống mệt mỏi ra trò.”
“ Mà, ban đầu thì cậu cũng chẳng có vẻ gì là người tốt tính, nhưng hóa ra cậu khác hẳn so với vẻ bề ngoài.”
“ Khác hẳn là sao?”
“ Dù chẳng được lợi lộc gì, cậu vẫn ra tay xử lí đám chó rừng đó. Không dễ để làm vậy đâu. Giống với lúc ở Phần hướng dẫn ấy. Cậu luôn hành động với một viễn cảnh lớn hơn trong đầu.”
Hargaan đã thay đổi hẳn cách nhìn của mình về YuWon.
“ Từ khi tôi còn nhỏ, tôi đã nghe người ta gọi đó là ‘mục đích lớn lao’ đấy.”
‘Mục đích lớn lao.’ Nghe được điều đó cũng gây cảm giác hơi lúng túng.
Sau khi nghe hắn nói xong, YuWon bỗng cười lớn.
“ Có một chuyện cậu lầm to rồi.”
“ Lầm cái gì cơ?”
“ Chả hiểu cậu có ý gì khi nói ‘không được lợi lộc gì.’”
Soạt__
YuWon đung đưa một tờ phong bì dày cộm trong tay.
“ Nhìn xem thu được bao nhiêu đây này.”
Mắt Hargaan mở to sau khi thấy tấm phong bì ấy. Hắn hoàn toàn quên mất nó. Trong tờ phong bì là số điểm mà đám chó rừng kiếm được từ việc bán mấy món đồ chúng cướp được từ Phần hướng dẫn gần nhất ở chợ đen.
“ Đó là…”
“ Cưa đôi không? Cậu cũng được việc lắm đó.”
“ Ư…”
Hargaan cúi thấp đầu, cằn nhằn vì câu hỏi của YuWon. Hắn chầm chậm ngước đầu lên nhìn vào tấm phong bì trên tay cậu.
“…Tôi xin một phần.” Hắn khẽ lầm bầm.
“ Đúng những gì tôi nghĩ.”
Sau khi thấy nụ cười tinh quái của YuWon, hắn càng cúi thấp đầu hơn.
Những con điểm mà đám chó rừng thu thập được bằng việc cướp bóc và giết chóc những người chơi mới. Tuy là chủ nhân của chúng không còn nữa để trả chúng về, Hargaan vẫn không thể lấy nó với lương tâm thanh thản được.
Khi đang mở phong bì để đếm số tiền, YuWon bỗng dừng tay.
“ À, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
“ Chuyện gì?”
“ Cậu xếp thứ hai sau tôi đúng không? Trong Phần hướng dẫn ấy?”
“ Ừ…”
Hargaan khẽ nghiêng đầu, tự hỏi tại sao YuWon lại hỏi hắn câu này.
Sau một hồi yên lặng, YuWon hỏi hắn, “ Phần thưởng của cậu là gì vậy?”
***
“ Tại saoooo?!”
Rầm___!
Một góc của cái bàn vỡ nát. Toàn bộ thức ăn và đồ uống rơi hết xuống sàn nhà, trong thoáng chốc, cả nhà hàng chìm trong im lặng.
Sau khi đấm mạnh tay mình xuống bàn vì không thể kiềm chế cơn giận, Agamemnon hạ giọng hỏi. “ Tại sao lại không thể liên lạc với hắn chứ?”
Hắn đang ngồi ở một quán rượu đêm, và chuyện hắn vừa nói đến là chuyện mà hắn không thể thảo luận khi đang dùng hết sức bình sinh mà hét lớn ở nơi công cộng.
“ T-Tôi không biết. Tôi đã thử liên lạc với bọn chúng rồi, nhưng…”
“ WoonCheon nó điên hay gì rồi à?”
“ Dù gì ngài cũng đã gửi cho hắn một cái tin rồi, chắc hắn sẽ phản hồi sớm thôi ạ.”
“ Chuyện mà ta muốn biết là…!” Agamemnon cắn môi khi đang bắt đầu cao giọng. Bằng cách nào đó hắn đã chế ngự được cơn tức giận của mình trước khi hỏi đám cấp dưới với đôi mắt ngập tràn căm phẫn. “ Chính xác là khi nào thì chuyện đó sẽ xảy ra.”
“ T-Tôi cũng chẳng biết nữa, thưa ngài…”
“ Trừ phi bị dồn vào đường cùng, thằng khốn đó không thể nào cao chạy xa bay với số tiền của chúng ta được…”
Số tiền mà đám chó rừng đưa cho Olympus là một khoản khá là đáng kể. Chuyện đó sẽ chỉ xảy ra một lần sau những Phần hướng dẫn, nhưng thường thì chúng sẽ đem đến đó cả trăm ngàn hoặc có khi cả triệu điểm thưởng.
Số điểm đó nhanh chóng ảnh hưởng đến tác động kinh tế của phe Ares, và là một trong những lí do chính khiến Agamemnon tập trung vào Tầng thứ nhất.
“ Các ngươi có tìm thấy dấu vết gì của hắn không? Hắn có gặp ai không? Hắn có đi đâu không?”
“ Không chỉ Mu WoonCheon, chúng tôi còn theo dấu cả đám chó rừng bằng mạng lưới nội bộ nữa. Tôi chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy hắn trước khi trời tối, thưa ngài.”
“ Phải tìm được hắn bằng mọi giá. Nếu không thể, đây sẽ là kết thúc cho ngươi, cho ta, cho tất cả chúng ta đấy.”
Sau tiếng gầm gừ, Agamemnon rót thêm cho mình một ly rượu.
Hắn đã có thể trấn áp những tạp âm xung quanh bằng mana, nhưng hiện tại, hắn không thể kiềm chế nổi cơn giận của mình nếu như không uống say thật say.
Vài tiếng sau.
“ N-Ngài Agamemnon!”
Một tên tùy tùng chạy vào trong quán rượu với bộ dạng gấp gáp.
Từ phản ứng của nó, mặt của Agamemnon như bừng sáng. Hắn nghĩ có lẽ bọn chúng đã tìm thấy Mu WoonCheon rồi.
“ Tìm thấy hắn chưa?”
“ D-Dạ rồi ạ, nhưng…”
“ Nhưng sao?”
Cấp dưới bỗng cho hắn một câu trả lời quá kỳ lạ.
Agamemnon nhanh chóng tống ra một dãy tạp âm bằng cách triệu hồi mana của mình.
Cấp dưới tránh ánh nhìn của hắn khi hắn lôi bộ dụng cụ người chơi khỏi túi đồ. Và trên bộ dụng cụ người chơi…
“ Cái quái gì…?”
Hiển thị hình ảnh của một hang động đã sụp đổ và một đống xác chết đã cháy thành than.
“ Cái gì đây?”
“ Là...Chó rừng ạ.”
“ Chó rừng? Tất cả bọn chúng hả?’
Có một lượng lớn xác chết đang nằm đó. Agamemnon ước lượng được chừng gần một ngàn tên. Nó gần như bằng với lượng thành viên của Olympus, có nghĩa là đó gần như, nếu không phải tất cả, đám chó rừng đã tập hợp lại đó.
“ T-Thế còn WoonCheon…”
“ Chắc là đâu đó trong đấy ạ…”
Chiếc công tắc trong tay Agamemnon giật giật. Hắn phải vận dụng hết ý chí của mình để kìm nén cơn thịnh nộ.
“ Còn đống tiền thưởng?”
“…”
Đám cấp dưới không trả lời hắn.
Cuối cùng…
“ AAAAAAAA-!”
Agamemnon hét lớn bằng tất cả sức lực còn lại trong hắn.
***
Sau khi về đến quán trọ, YuWon mở phong bì và kiểm tra toàn bộ số tiền một lần nữa.
<384000 điểm>
Còn khoảng 384 tấm hóa đơn trong phong bì, và đây là sau khi cậu đã cưa đôi với Hargaan.
“ Hơi nhiều đấy.”
380.000 điểm là con số mà chỉ một vài Ranker mới có thể thấy. Nếu cậu sử dụng số điểm này, cậu có thể mua được một bộ vật phẩm có giá trị ngang bằng với một Ranker.
“ Giờ thì mình không cần phải lo về đồ ăn hay chỗ ở nữa.”
YuWon bỏ chiếc phong bì vào trong túi đồ. Cậu rất muốn chạy đến chỗ Hội đồng thương gia Asgard ngay lập tức để chuyển tất cả chúng thành điểm thưởng. Tuy nhiên, điều đó làm gia tăng khả năng Olympus biết được cậu là người đã thảm sát đám chó rừng. Và cậu chưa muốn dính vào vụ lùm xùm nan giải nào khi mà cậu mới đang ở Tầng thứ nhất.
“ Với đống tiền này, mình thừa sức mua được những nguyên liệu cốt lõi có thể chịu được sức mạnh của viên <Pha lê hắc thánh>, nhưng lại chưa đủ để mua các phụ kiện tốt nhất…”
YuWon không kìm được mà nở một nụ cười vì số tiền mà cậu vừa tích lũy được.
“ Dù gì thì mình cũng tinh chế được nó sớm hơn mình tưởng.”
‘Pha lê Hắc thánh’ là vật phẩm có hạng cao nhất mà YuWon đang sở hữu. Là một biểu tượng của ‘Tam Đại Thần’ Olympus, nó là một trong những vật phẩm mạnh nhất mà YuWon biết từng tồn tại.
Mặc dù bây giờ thì nó mới có khả năng <Tàng hình> và thay đổi thuộc tính của mana…
“ Sức mạnh thật sự của ‘Mảnh vỡ của chiếc mũ tàng hình’ không phải là hai thứ đấy.”
YuWon biết mảnh vỡ đó đang dần thành hình để chứng minh giá trị thật của nó dưới tay nghệ nhân giỏi nhất trong Tòa tháp.
“ Vấn đề là…”
Khi đang nằm trên giường, YuWon cho tay vào túi đồ và lôi ra một quả trứng to bằng nắm tay. Nó có màu trắng với những nét hoa văn nguệch ngoạc bên trên.
[ <Trứng của ?>
- Trứng của ?. Không cách nào biết được đây là trứng của thứ gì, hay là cách để khiến nó nở ra.
- Độ ấp trứng: 0.00% ]
Thực là một món vật phẩm khó hiểu.
“ Chẳng hiểu thứ này dùng để làm gì.”
Có rất ít các vật phẩm mà không có miêu tả rõ ràng. Thường thì chúng là những vật phẩm không hoàn hảo, nhưng đấy là do chúng được tạo ra cách nửa vời.
Kể cả với YuWon, người có vô số kinh nghiệm với các phép thuật bên trong tòa tháp, cũng chưa bao giờ thấy một vật phẩm nào trong hình dạng một quả trứng với dòng miêu tả như thế này.
“ Đây là phần thưởng từ Phần hướng dẫn, và là phần thưởng cho việc đạt được thành tựu cao nhất từ trước đến giờ.”
YuWon lăn nó trong tay mình trong khi vẫn đang quan sát nó.
“ Hargaan thì nhận được <Găng tay sấm sét của Vua>. Nó là vật phẩm cao cấp được dùng bởi các Ranker. Nếu lấy nó làm ví dụ, thứ này không thể là một vật phẩm bình thường.”
Nó hẳn phải là một vật phẩm có giá trị tương đương với viên <Pha lê Hắc thánh>. Và từ việc viên <Pha lê Hắc thánh> là phần thưởng cho việc đã giết được ‘Cha đẻ của Chimera’, <Trứng của ?> hẳn phải là món vật phẩm tốt hơn nhiều khi mà nó là phần thưởng cho việc đạt hơn 670.000CP trong Phần hướng dẫn.
“…Nhưng mình vẫn chẳng nghĩ ra được gì.”
YuWon đưa tay lên vò đầu trong thắc mắc.
Nó chỉ to cỡ nắm tay, và là trứng của một loại sinh vật chưa được biết đến với mấy nét hoa văn màu tím nguệch ngoạc…
“ Hoa văn của nó!”
YuWon nhổm người khỏi chiếc giường. Cậu cảm thấy một chút hơi ấm từ quả trứng, và khi nghĩ lại thì, mấy hoa văn ấy không hề có trên quả trứng này khi cậu nhìn thấy nó lần đầu tiên.
Vút___
Đầu cậu đau quá. Một ký ức đen tối như ác mộng ban đêm, ký ức mà cậu không hề muốn nhớ đến, bỗng lướt qua đầu. Nhưng giờ thì cậu đã nhớ ra tất cả, luồng ký ức chạy qua đầu cậu như một cuốn băng có độ phân giải cao nhất.
Một sự kiện đã xảy ra cách-đây-không-lâu trong quá khứ, nhưng cũng có thể là một trong những sự kiện sẽ-xảy-ra trong tương lai. Đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nét hoa văn nguệch ngoạc giống như thế này.
“ Ngoại Giới Chi Thần…”
Khi YuWon khẽ thì thầm những từ đó…
[<Trứng của ?> gửi lời chào bạn]
Quả trứng nói chuyện với cậu.
Xìii__
Mắt YuWon chuyển thành màu đỏ chói khi cậu nhìn vào quả trứng trên tay.
“ Mày… Mày rốt cuộc là thứ gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook