Thần Yêu Lục
Chương 20: Vãng Sinh thiên – Bái sư

Edit: Tiểu Khánh

Bị Vãng Sinh kéo đi một mạch, Chung Dục cảm thấy cánh tay sắp gãy đến nơi. Mấy lần hắn muốn giãy ra khỏi đối phương, lại bị Vãng Sinh siết chặt hơn. Mãi đến khi đến trước thác nước, Vãng Sinh mới buông tay ra.

Hoạt động gân cốt, Chung Dục tỏ ra bất mãn: “Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?”

“Làm lễ bái sư.”

“Hả?” Chung Dục mờ mịt – lễ bái sư cái gì chứ?

Vãng Sinh bình tĩnh nói: “Ngươi bái ta làm thầy, ta độ ngươi nhập Phật.”

Thác nước Tử Trạch này là chỗ ta tu luyện, ngươi làm lễ bái sư ở chỗ này đi.

Chung Dục không nhịn được cười ha hả: “Vãng Sinh này, tuy rằng hiện giờ ta trọng sinh làm phàm nhân, nhưng nếu tính từ kiếp trước, tu vi của ta còn hơn ngươi mấy vạn năm, ngươi bắt ta bái ngươi làm sư phụ, đùa à?”

“Kiếp trước đã qua như mây khói, ta chỉ biết, hiện tại độ ngươi nhập Phật là chức trách của ta.”

Chung Dục khinh thường – chính ngươi còn chưa thành Phật, còn độ ta nhập Phật? Ta nói này, có phải ngươi ngày ngày tụng kinh niệm phật cảm thấy nhàm chán, nên cũng muốn kéo ta dính vào cùng?

Vãng Sinh lại nói: “Nếu ngươi không muốn bái ta làm thầy, ta chỉ đành mặc kệ ngươi.”

“Mặc kệ thì mặc kệ, ta đường đường là Ma Đế, còn cần một hòa thượng như ngươi bố thí sao?”

“Nhưng bây giờ ngươi là con người.”

“Xì!”

Hai ngươi chẳng ai chịu thỏa hiệp, Vãng Sinh đành bất đắc dĩ thở dài: “Vậy đợi ngươi nghĩ xong rồi hãy nói.”

Đưa Chung Dục trở lại rừng trúc, Vãng Sinh ngồi thẳng lên giường nhắm mắt tĩnh tọa. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Chung Dục cảm thấy nhàm chán. Lúc này bụng hắn lại đột nhiên phát ra tiếng “ục ục”, thật sự đói bụng rồi.

Lúng túng ôm lấy bụng, Chung Dục liếc mắt nhìn Vãng Sinh. Đối phương lại không hề động đậy.

Nhìn chằm chằm chén cháo trên bàn, trong lòng Chung Dục vẫn còn lấn cấn. Lúc này giọng Vãng Sinh vang lên: “Muốn ăn, thì bái ta làm thầy.”

Lần này chọc giận Chung Dục – tên này rõ ràng cứ phải đối nghịch với mình, làm gì cũng phải trái với ý hắn.

“Bản tọa không cần tên hòa thượng như ngươi bố thí!” Hắn giận dữ xoay người, phất tay áo bỏ đi. Vãng Sinh từ từ mở mắt ra, nhìn đối phương đi khỏi, bất đắc dĩ lắc đầu.

Ân oán ba vạn năm trước, lưu lại đến bây giờ, vẫn cứ nhìn nhau không vừa mắt.

Vãng Sinh nghĩ: Chung Dục không tìm ra đồ ăn, kiểu gì cũng trở về thôi. Thế nhưng đến chạng vạng, lại không thấy bóng dáng Chung Dục đâu.

Không phải xuống núi rồi chứ?

Cảm thấy không ổn, Vãng Sinh quyết định đi tìm Chung Dục.

Bóng đêm đen đặc, mặt trời chiều rốt cuộc không chịu nổi sự mài giũa của thời gian, lặn xuống thung lũng. Đỉnh núi xa xa nuốt nốt vệt nắng cuối chiều, đường đêm lạnh lẽo làm ướt áo bào của Vãng Sinh. Y đi men theo đường đá, cuối cùng tìm thấy Chung Dục đang ở trước rừng nhãn.

Chung Dục ngất xỉu dưới đất, mặt mũi tái nhợt, hô hấp yếu ớt. Vãng Sinh thấy thế vội chuyển cho hắn chút linh lực, bảo vệ tâm mạch hắn. Y đặt ngón tay lên cổ tay Chung Dục, cẩn thận dò mạch đập của hắn xong, cuối cùng thở phào một hơi.

Người này chỉ là đói quá ngất xỉu.

Đến khi Chung Dục tỉnh lại, thứ nhìn thấy chính là dung mạo lạnh nhạt của Vãng Sinh.

“Tỉnh rồi hả?” Vãng Sinh nói: “Ngươi đói quá nên ngất xỉu.”

Chuyện mất mặt như thế lại bị Vãng Sinh dùng giọng điệu bình thản nói ra, Chung Dục sắp tái cả mặt. Hắn nghĩ có phải sau khi trọng sinh làm phàm nhân, tâm tình cũng trở nên giống đám phàm phu tục tử hay không, khí phách kiêu ngạo làm Ma Đế lúc trước không còn sót lại chút gì, chỉ có thể làm trò cười trước mặt tên hòa thượng chán ngắt này.

Hắn không cam lòng, nhưng lại không có mặt mũi để bốc hỏa nữa, chỉ đành xoay người đưa lưng về phía Vãng Sinh, tự mình bực bội.

Bưng cái bát đặt trên bàn tới, Vãng Sinh ngồi xuống bên giường: “Ăn chút gì đi.”

“…”

“…Mỳ này ta khất thực được ở dưới chân núi.”

Ngươi bây giờ ngay cả sức ăn cơm cũng không có, có cần ta đút cho ngươi không?

“Ôi thôi, được rồi, bản tỏa thua ngươi.” Ngồi dậy, Chung Dục nhận bát thìa trong tay Vãng Sinh. Có lẽ thực sự đói bụng, chút canh suông nước nhạt cũng hệt như mỹ vị.

Vãng Sinh nhìn hắn ăn như hổ đói hết bát mỳ, lấy lại bát không, đột nhiên Chung Dục hỏi: “Ngươi không ăn gì sao?”

“Ta là Tôn Giả, không ăn khói lửa nhân gian.” Y đứng dậy đi ra ngoài: “Ta đi trả bát cho người trong thôn, ngươi ngủ tiếp đi.”

“Ừ.”

Thực ra Vãng Sinh không hề cảm thấy mình có thể độ Chung Dục nhập Phật, phải biết rằng đây chính là Ma Đế bất kham đã khiến cả tam giới hỗn loạn ba vạn năm trước, dù trọng sinh làm phàm nhân, ma tính cũng vẫn còn trong cơ thể hắn. Nếu không phải Thiên Đế khẩn cầu Như Lai ra lệnh phái y tới độ Chung Dục, y có thế nào cũng không muốn gặp lại Chung Dục.

Trận chiến ba vạn năm trước cũng chẳng phải hồi ức tốt đẹp gì. Y thắng Chung Dục, bỏ đi tu vi cả đời, từ nay về sau tam giới không còn Chiến Phật Phạm Niệm nữa.

Tu Phật không phải là chuyện dễ dàng gì, cũng may Phật căn của Vãng Sinh vẫn còn, sau khi trọng sinh tuy không được bằng kiếp trước, nhưng cũng được tước hiệu Tôn Giả. Ba vạn năm qua y chuyên tâm tu hành, hy vọng có thể hiểu thấu Thập Địa Lục Độ, tu thành Phật Quả. Có điều bản thân việc thành Phật cũng không dễ, cần trải qua ngàn vạn kiếp nạn.

Độ Chung Dục nhập Phật có lẽ cũng là một trong số đó.

Nếu đã được định trước trong số mệnh, thì không cần phải rầu rĩ.

Đến đêm, Thanh Nguyên Sơn càng quạnh quẽ. Áng mây trên bầu trời giống như ông lão ngủ say trong đêm đen, rừng trúc trên núi dưới ánh trăng biến thành một mảng màu đen. Một con đom đóm chợt sáng lên, bay đến trước cửa sổ căn phòng nhỏ, lượn vài vòng rồi lại bỏ đi.

Bầu không khí trong phòng lại hơi kỳ lạ.

Chung Dục nhìn Vãng Sinh tĩnh tọa bên cạnh, cảm thấy cả người không được tự nhiên. Hắn nhịn cả buổi, cuối cùng mở miệng hỏi: “Ngươi cứ thế đi ngủ.”

“Ừm.”

“A, quả là đặc biệt.”

Vãng Sinh mở mắt nhìn hắn: “Ngươi không quen ngủ cùng một giường với người khác à?”

“Không không.” Chung Dục phủ nhận, trong lòng lại nghĩ: hai nam nhân ngủ cùng một giường cũng chẳng hề gì, nhưng ngươi ngồi thiền ngủ cạnh giường, cũng kỳ quặc quá đi.

Vãng Sinh đoán được suy nghĩ trong lòng Chung Dục, cân nhắc một chút, liền nói: “Vậy ta ra bên ngoài.”

“Này này, ngươi đi như thế làm như ta hẹp hòi không bằng.” Giữ lấy cánh tay Vãng Sinh, Chung Dục nói: “Chiếm giường không cho chủ nhân ngủ, việc này truyền ra ngoài Ma Đế ta còn mặt mũi nào.”

Ta nhắm mắt, không nhìn không nghe không nói, còn ngươi cứ ngồi cạnh ta đi.

Ánh mắt rơi vào cái tay đang giữ lấy mình của Chung Dục, Vãng Sinh gật đầu.

Trong thời gian từ lúc gặp nhau, Chung Dục vẫn luôn chịu sự quản chế của Vãng Sinh. Lần này Vãng Sinh nghe theo lời hắn, tâm trạng Chung Dục rất tốt. Hắn buông tay ra, lặng yên nhắm mắt ngủ. Nghe tiếng vải vóc sột soạt, hắn biết Vãng Sinh đang ngồi xuống cạnh hắn.

Ôi, bản tọa rơi xuống nông nỗi này, thật là đáng thương mà.

Cơ mà còn nhiều thời gian, ai biết sau này sẽ thế nào. Trước cứ theo tên hòa thượng này lấp đầy cái bụng đã, những chuyện khác có thể từ từ suy nghĩ.

Thế nhưng Chung Dục không ngờ, lấp đầy cái bụng cũng là chuyện khó khăn.

Sáng sớm hôm sau không thấy tăm hơi Vãng Sinh đâu, Chung Dục tính toán thời gian, đoán chừng y tới thác nước Tử Trạch ở Hoa Đào Nham tu luyện, liền tới đó tìm.

Thác nước như một mảnh lụa dài, từ đỉnh đổ xuống, bọt nước bắn tung tóe trên tảng đá, trong suốt lại nhiều cánh, giống như từng đóa bạch mai, ào ào rụng xuống như mưa. Chung Dục đứng trước thác nước, nhìn hồi lâu vẫn không ra nguyên cớ, bèn hô lớn: “Vãng Sinh, ngươi có ở bên trong không?”

Giọng nói của Vãng Sinh xuyên qua làn nước, trở nên mơ hồ: “Chuyện gì?”

“Sáng sớm đã không thấy ngươi đâu, ta đói rồi.”

“Đói rồi, thì tự xuống chân núi khất thực đi.”

“Hả?”

“Ta nói rồi, ngươi không bái ta làm thầy, ta sẽ mặc kệ ngươi.”

“Này, người xuất gia lòng mang từ bi, ngươi thực sự bỏ mặc ta?”

Vãng Sinh bất động như núi, nhàn nhạt nói: “Người xuất gia cũng không nói dối.”

Bị Vãng Sinh nói hết lời phản bác, Chung Dục cảm thấy huyệt thái dương nảy lên thình thịch. Thân là Ma Đế, vậy mà phải cúi mình nén giận, còn bị sập cửa vào mặt, không còn tý thể diện nào. Hắn chửi mình trong bụng: Chung Dục, đầu óc ngươi hỏng rồi phải không, đi nhờ vả cái tên hòa thượng tẻ ngắt này!

Tự đi thì tự đi, ta tứ chi kiện toàn, không điếc không câm cũng chẳng ngốc, còn chết đói được sao?

Con người một khi nóng lên, liền quên mất cảnh ngộ của mình. Chung Dục đã quên lúc này hắn chỉ là một phàm nhân, hơn nữa còn vừa mới trọng sinh, khó khăn của nhân gian hắn chưa từng được nếm trải, Thanh Nguyên Sơn này hắn chưa quen, đi tới đi lưu liền lạc đường.

“Con mẹ nó, nhọ quá!” Nhịn không được chửi tục một câu, Chung Dục ngồi xuống thềm đá. Thân thể phàm nhân yếu ớt, chưa đi bao lâu chân đã mỏi nhừ. Xoa cổ chân, Chung Dục nghĩ: Tiếp tục thế này cũng không phải là cách.

Nếu hắn phải sống cả đời với thân thể này, hắn còn hao tổn ba vạn năm để trọng sinh làm gì? Ba vạn năm gian nan thế nào, chỉ có bản thân hắn biết. Hắn một lòng nghĩ đến chuyện làm Đế Quân ma giới một lần nữa, dẫn chúng ma tới chỗ lão già Thiên Đế kia báo thù rửa hận, thế mà hôm nay ngay cả bản thân mình cũng không lo được. Mà kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện, Tôn Giả Vãng Sinh kiếp trước là Chiến Phật Phạm Niệm kia, dường như cố ý xem trò cười của hắn, bắt hắn lại không giết hắn, ngược lại còn bắt hắn bái nhập cửa Phật.

Đúng là vừa buồn cười vừa đáng hận.

“Cái tên hòa thượng xấu xí kia, đợi bản tọa tìm định hồn châu về, nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

Lá cây sàn sạt vang lên, Chung Dục chợt cảm thấy xung quanh có dị động. Dù hắn không có pháp lực, nhưng thính giác lại cực kỳ nhạy bén. Cảnh chú ý động tĩnh bốn phía, không ngờ có một trận gió bổ đến trước mặt, đánh hắn bay ra xa.

Mùi máu tươi như rỉ sắt lan ra trong miệng, chật vật từ dưới dất bò dậy, Chung Dục nhìn thấy rõ vật sống đối diện.

Đó là một con quái vật cao hơn mai mươi thước, mặt người thân báo, nhưng mọc ra một con mắt và một đôi tai trâu. Nó gập chân trước lại, lỗ tai dựng đứng, cái mồm rộng phát ra âm thanh u u, nhìn chằm chằm Chung Dục, giống như đang dò xét con mồi của mình.

Chung Dục kinh hãi – hóa ra là thần thú Chư Kiền!

Chư Kiền hất cái đuôi dài xuống đất, phát ra tiếng vang lớn, mặt đất cũng bị rung lên. Chung Dục giờ mới hoảng hốt, hắn không có pháp lực, chắc chắn không đánh lại con thần thú này, cách duy nhất chính là chạy. Nhưng không đợi hắn giơ chân bước, Chư Kiền đã nhào tới, dẫm hắn xuống chân. Chung Dục không thể động đậy, chỉ cảm thấy ngực như bị đá tảng ngàn cân đè xuống, không thở nổi.

Lẽ nào đường đường là Ma Đế như ta lại chết dưới chân con súc sinh này sao?!!

Nhưng đúng lúc đó, một đường kim quang đâm vào mắt Chư Kiền, Chư Kiền kêu thảm lùi về sau vài bước.

Vãng Sinh đằng vân đến, rơi xuống bên cạnh Chung Dục. Y hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua gương mặt hoảng hốt của Chung Dục, chuyển sang nhìn về phía Chư Kiền, nói: “Hắn là người của ta, không được đả thương hắn.”

Chư Kiền nghe xong, hơi nghi ngờ, nhìn Chung Dục, lại nhìn Vãng Sinh.

Chung Dục hét lên với Chung Dục: “Ngươi cẩn thận con súc sinh này làm hại ngươi!”

Vãng Sinh không để ý đến Chung Dục, chỉ đi tới trước mặt Chư Kiền, vươn tay.

Dùng trán đụng vào lòng bàn tay Vãng Sinh, Chư Kiền phát ra âm thanh. Vãng Sinh cười cười, nói: “Ta biết rồi, ngươi quay về phục mệnh với chủ nhân nhà ngươi đi.”

Chư Kiền lên tiếng, xoay người rời đi.

Chung Dục bị mọi chuyện xảy ra trước mắt làm cho chóng mặt, mãi đến khi Vãng Sinh kéo dậy, hắn mới lấy lại tinh thần.

“Thần thú kia coi ngươi thành kẻ xấu.” Vãng Sinh thấy khóe miệng hắn có máu, dùng ngón trỏ điểm một cái bên miệng hắn: “Thế nào, nghĩ xong chưa? Nếu ngươi bái ta làm thầy, sẽ không bị thế này nữa.”

Ngươi vốn là Ma Đế, mà giờ ngay cả một con thần thú nho nhỏ cũng không chế ngự được. Nếu ngươi chịu bái ta làm thầy, ta sẽ dạy ngươi cách hộ thân.

Đau đớn trong miệng nháy mắt biến mất, Chung Dục nhếch miệng trả lời ;”Ta còn dám không chịu sao? Nếu ta không chịu, phỏng chừng chẳng sống được mấy ngày.”

“Vậy được, ngươi theo ta tới Đào Hoa Nham đi.”

“Tới Đào Hoa Nham làm gì?”

“Hành lễ bái sư, hơn nữa ta phải quy y cho ngươi.”

Chung Dục rùng mình – quy y?

Vãng Sinh gật đầu.

Hòa thượng này sao còn nghĩ đến lễ bái sư nữa chứ!

“Ơ… quy y thì miễn đi.” Chung Dục lộ ra vẻ mặt khổ sở: “Ta cạo đầu bóng lưỡng thì khó coi lắm.”

Vãng Sinh lại nói: “Tướng mạo chỉ là một bộ da, ngươi hà tất phải quan tâm đến vậy?”

“Thân thể da tóc được nhận từ phụ mẫu. Mặc dù cha mẹ ta đã mất cách đây mấy nghìn vạn năm trước rồi, nhưng ta cũng thể lôi vẻ ngoài của mình ra đùa giỡn được.” Hắn hiếm khi nghiêm túc nói với Vãng Sinh: “Vãng Sinh này, ta thấy lễ bái sư kia cũng miễn luôn đi. Trong lòng ta kính ngươi là sư phụ, bình thường vẫn gọi ngươi là Vãng Sinh, thế nào?”

Vãng Sinh khẽ nhíu mày: “Việc này không hợp lễ pháp.”

“Này, dù gì ta cũng là Ma Đế. Coi như nể tình ba vạn năm trước hai ta từng giao thủ, ngươi cho ta chút thể diện đi.”

“… Vậy thì cứ theo ngươi đi.” Vãng Sinh nói: “Nhưng sau này ngươi phải nghe lời ta.”

Chung Dục cười, nói: “Vâng vâng, mọi chuyện ta đều nghe theo ngươi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương