Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
-
Chương 3
Giây tiếp theo, Triệu Khương Lan cười lạnh nhìn nàng ta nói: “Hạ ma ma, không bằng như thế này, ngươi cùng bổn cung vén ống tay áo lên, để lộ cánh tay, nhìn xem tay ai có vết cào làm bị thương, thì Vương gia có thể phán đoán được ai mới là người làm bị thương Tuyết Nhi, được chứ?”
“Vương phi!! Cánh tay nữ nhân sao có thể để người ta tùy ý nhìn thấy, Vương phi nói như vậy, chẳng lẽ không sợ bị chê cười, bị lên án không biết giữ mình sao!”
Triệu Khương Lan cứ như nghe chuyện cười, tàn khóc ép hỏi: “Nơi này chỉ có một nam nhân duy nhất là phu quân của bổn cung, nếu bổn cung cùng Vương gia là phu thê, thì trượng phu nhìn thấy cánh tay của ta có gì không được, sao lại bị ngươi nói thành không biết tự giữ mình rồi? Khi trắc phi ở trên giường hầu hạ Vương gia đi ngủ, tới miệng ngươi thành dâm loạn vương phủ sao?”
“Dù là ngươi, bị chủ nhân mua về làm nô bộc, mạng cũng thuộc vương phủ này, bổn cung muốn nhìn thấy cánh tay của ngươi còn ủy khuất ngươi sao? Người xem là cái thá gì chứ!”
Thẩm Hi Nguyệt nghe nàng chất vấn thì xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Nàng ta không có sức lực dựa vào Mộ Dung Bắc Uyên, hốc mắt đỏ lên.
“Triệu Khương Lan, người đừng quá đáng!”
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên như kiếm, sắc bén nhìn nàng cảnh cáo.
Nàng lại không thèm để ý cong cong khóe miệng: “Hôm nay cánh tay Hạ ma ma ta nhất định phải thấy. Nếu cánh tay nàng không có gì, ta sẽ nhận tội làm bị thương mèo này,cũng sẽ nhận một đao để xin lỗi Tuyết Nhi. Nhưng nếu cánh tay Hạ ma ma có vết cào thì thế nào?”
Không đợi Mộ Dung Bắc Uyên lên tiếng, Hạ ma ma quý xuống đất.
Nàng ta tự biết không giấu được, chủ động vén tay áo lên.
Cánh tay bên trái thật sự có vết cào đỏ ửng, tất nhiên do Tuyết Nhi cào.
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên hơi trùng xuống, lại nghe Hạ ma ma khóc nói: “Vương gia, Tuyết Nhi đúng là có cào lão nô, nhưng do lão nô rửa sạch miệng vết thương, nó cảm thấy đau nên mới không cẩn thận cào nô tỳ, nhưng lão nô lấy tính mạng đảm bảo, vết thương của Tuyết Nhi không phải do lão nô làm”
“Thật nực cười, tiện nô như ngươi có ý gì, ngươi rửa miệng vết thương sẽ đau hơn so với việc dùng đao chém vào chân sao, cho nên nó mới cào ngươi mà không cào bổn cung sao?”
Triệu Khương Lan run run giơ tay lên, lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết không chút tỳ vết.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thoáng qua, có chút mất tự nhiên đưa tầm mắt đi chỗ khác.
Nữ nhân này, hoàn toàn không có chút rụt rè của nữ nhị, thật lạt Nữ nhân này, hoàn toàn không có nữ nhi gia rụt rè, thật kỳ cụ!
c Hạ ma ma đến chết cũng không nhận: “Vương gia, mèo cào người cũng dựa cào tâm tình, có lế lúc đó Linh nhị bị Vương phi làm bị thowng nên thấy người sẽ sợ hãi, cho nên khi thấy lão nô đến gần thì liền hiểu lầm cào lão nô. Chỉ dựa vào điểm này lại định tôi lão nô, lão nô bị oan aI Triệu Khương Lan cười rồi lắc đầu: “Rõ ràng trước đó bổn cung hỏi ngươi, ngươi còn nói chắc chắn Tuyết Nhi sẽ không cắn người, vì sao bây giờ lại thay đổi nói rằng sẽ cào người tùy theo tâm tình, không phải tự vả mặt mình sao? Nếu không phải ngươi chột dạ, vì sao chột dạ che giấu không dám cho người khác soát người?”
Thẩm Hi Nguyệt vô cùng đau lòng nhìn thoáng qua Hạ ma ma, nhẹ giọng thở dài.
Mặt nàng ta hơi ưu sầu: “Vương gia, thiếp thân có thể làm chúng, vết cào kia là do ma ma rửa sạch miệng vết thương của Tuyết Nhi làm nó sợ hãi cào trúng, lúc trước ma ma không nói là sọ Vương gia trách tội Tuyết Nhi, không cho nó ở cạnh thiếp thân.”
Triệu Khương Lan nhíu mayfly “Thẩm trắc phi, ý ngươi là bổn cung đang nói dối?”
Thẩm Hi Nguyệt lập tức quỳ xuống: “Hi Nguyệt không dám! Ngàn sai vạn sai đều do thiếp thân sai, là thiếp thân không quản tốt linh nhi, làm nó xông đến chỗ Vương phi, quấy nhiễu thanh tịnh của Vương phi, thỉnh Vương phi trách phạt”
Mộ Dung Bắc Uyên thật ra đang nhìn vết cào, trong ánh mắt có chút dao động.
Nhưng vì lời nói của Thẩm Hi Nguyệt mà những nghỉ ngờ của hắn đều tiêu tán hết, vội vàng nâng nàng ta lên: “Thân thể nàng không tốt, đừng cứ động chút lại quỳ thế, nàng yên tâm, bổn cương nhất định đòi lại công bằng cho Tuyết Nhi”
“Không được, Vương gia, việc này bỏ đi, Tuyết Nhi cũng chỉ là một sủng vật, làm sao có thể sánh với thân thể ngàn vàn của Vương phi, đợi đến khi miệng vết thương chữa trị lành lặn lại thì không sao cả, Hi Nguyệt không muốn tiếp tục truy cứu”
Triệu Khương Lan lại nhanh hơn Mộ Dung Bắc Uyên một bước, ra sức cự tuyệt: “Trắc phi nói thật nhẹ nhàng, một câu của ngươi không truy cứu là có thể đứng ngoài cuộc sao, nhưng Vương gia nhận định ta là ngươi rat ay, oan tình của bổn cung tìm ai đây? Hiện tại lại không tuy cứu! Muộn rồi!”
Nàng sờ đầu mèo trắng: “Vạn vật đều có tâm linh, mèo cũng có thể có nhân tính, không bằng ngươi nói bổn cung biết hung khí làm ngươi bị thương ở đâu, đưa chúng ta đi tìm được không?”
Mèo kêu vài tiếng.
Hạ ma ma âm thầm bĩu môi trào phúng, còn nghĩ Vương phi thông mình hơn, không ngờ vẫn là kẻ ngốc.
Một con mèo mà thôi, sao lại hiểu được tiếng người.
Nhưng giây tiếp theo, Triệu Khương Lan đã bế nó: “Đí, hướng Lạc hương các.”
Lạc Hương các chính là chỗ ở của Thẩm Hi Nguyệt, Mộ Dung Bắc Uyên lộ vẻ không kiên nhẫn: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Sao thế, Vương gia lo lắng có chuyện sao, không dám cùng thần thiếp đi tìm thanh đao kia?”
“bi thì đi, đến lúc không tìm ra bổn vương sẽ không tha cho ngươi.”
Thẩm Hi Nguyệt hơi lo lắng đi phía sau, lại không tiện cho người trở về lấy thứ kia đi, chỉ có thể an ủi chính mình, con mèo này không thần kỳ như thế.
Khi đi ngang qua hoa viên, Triệu Khương Lan nhìn thoáng qua hoa cỏ trên mặt đất, phân phó Hồng Mai; “Đi lấy một ít bồ công anh lại đây”
Mộ Dung Bắc Uyên nghỉ hoặc nhìn nàng, nhưng Triệu Khương Lan không giải thích hắn cũng lười mở miệng.
Tới Lạc Hương các, Tuyết Nhi bỗng đi tới khuê phòng của Thẩm Hi Nguyệt, Triệu khinh đang không do dự đẩy cửa ra.
Căn phòng này tràn đầy ánh sáng, sạch sẽ rộng rải, so ra tốt hơn nhiều gian phòng của nàng.
Nếu nói chuyện này ra, ai tin nàng là chính phi chứ?
Hạ ma ma khẩn trương nhìn chằm chằm Tuyết Nhi, thấy vươn chân không bị thương tới góc ngắn kéo tủ dùng sức cào mạnh, lại đem ngăn kéo kia mở ra.
Sắc mặt nàng ta trắng bệch, đang muốn nhanh ngăn cản, lại bị Triệu Khương Lan đá văng: “Cút, đừng nghĩ tiêu hủy chứng cứ!”
“Vương phi!! Cánh tay nữ nhân sao có thể để người ta tùy ý nhìn thấy, Vương phi nói như vậy, chẳng lẽ không sợ bị chê cười, bị lên án không biết giữ mình sao!”
Triệu Khương Lan cứ như nghe chuyện cười, tàn khóc ép hỏi: “Nơi này chỉ có một nam nhân duy nhất là phu quân của bổn cung, nếu bổn cung cùng Vương gia là phu thê, thì trượng phu nhìn thấy cánh tay của ta có gì không được, sao lại bị ngươi nói thành không biết tự giữ mình rồi? Khi trắc phi ở trên giường hầu hạ Vương gia đi ngủ, tới miệng ngươi thành dâm loạn vương phủ sao?”
“Dù là ngươi, bị chủ nhân mua về làm nô bộc, mạng cũng thuộc vương phủ này, bổn cung muốn nhìn thấy cánh tay của ngươi còn ủy khuất ngươi sao? Người xem là cái thá gì chứ!”
Thẩm Hi Nguyệt nghe nàng chất vấn thì xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Nàng ta không có sức lực dựa vào Mộ Dung Bắc Uyên, hốc mắt đỏ lên.
“Triệu Khương Lan, người đừng quá đáng!”
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên như kiếm, sắc bén nhìn nàng cảnh cáo.
Nàng lại không thèm để ý cong cong khóe miệng: “Hôm nay cánh tay Hạ ma ma ta nhất định phải thấy. Nếu cánh tay nàng không có gì, ta sẽ nhận tội làm bị thương mèo này,cũng sẽ nhận một đao để xin lỗi Tuyết Nhi. Nhưng nếu cánh tay Hạ ma ma có vết cào thì thế nào?”
Không đợi Mộ Dung Bắc Uyên lên tiếng, Hạ ma ma quý xuống đất.
Nàng ta tự biết không giấu được, chủ động vén tay áo lên.
Cánh tay bên trái thật sự có vết cào đỏ ửng, tất nhiên do Tuyết Nhi cào.
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên hơi trùng xuống, lại nghe Hạ ma ma khóc nói: “Vương gia, Tuyết Nhi đúng là có cào lão nô, nhưng do lão nô rửa sạch miệng vết thương, nó cảm thấy đau nên mới không cẩn thận cào nô tỳ, nhưng lão nô lấy tính mạng đảm bảo, vết thương của Tuyết Nhi không phải do lão nô làm”
“Thật nực cười, tiện nô như ngươi có ý gì, ngươi rửa miệng vết thương sẽ đau hơn so với việc dùng đao chém vào chân sao, cho nên nó mới cào ngươi mà không cào bổn cung sao?”
Triệu Khương Lan run run giơ tay lên, lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết không chút tỳ vết.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thoáng qua, có chút mất tự nhiên đưa tầm mắt đi chỗ khác.
Nữ nhân này, hoàn toàn không có chút rụt rè của nữ nhị, thật lạt Nữ nhân này, hoàn toàn không có nữ nhi gia rụt rè, thật kỳ cụ!
c Hạ ma ma đến chết cũng không nhận: “Vương gia, mèo cào người cũng dựa cào tâm tình, có lế lúc đó Linh nhị bị Vương phi làm bị thowng nên thấy người sẽ sợ hãi, cho nên khi thấy lão nô đến gần thì liền hiểu lầm cào lão nô. Chỉ dựa vào điểm này lại định tôi lão nô, lão nô bị oan aI Triệu Khương Lan cười rồi lắc đầu: “Rõ ràng trước đó bổn cung hỏi ngươi, ngươi còn nói chắc chắn Tuyết Nhi sẽ không cắn người, vì sao bây giờ lại thay đổi nói rằng sẽ cào người tùy theo tâm tình, không phải tự vả mặt mình sao? Nếu không phải ngươi chột dạ, vì sao chột dạ che giấu không dám cho người khác soát người?”
Thẩm Hi Nguyệt vô cùng đau lòng nhìn thoáng qua Hạ ma ma, nhẹ giọng thở dài.
Mặt nàng ta hơi ưu sầu: “Vương gia, thiếp thân có thể làm chúng, vết cào kia là do ma ma rửa sạch miệng vết thương của Tuyết Nhi làm nó sợ hãi cào trúng, lúc trước ma ma không nói là sọ Vương gia trách tội Tuyết Nhi, không cho nó ở cạnh thiếp thân.”
Triệu Khương Lan nhíu mayfly “Thẩm trắc phi, ý ngươi là bổn cung đang nói dối?”
Thẩm Hi Nguyệt lập tức quỳ xuống: “Hi Nguyệt không dám! Ngàn sai vạn sai đều do thiếp thân sai, là thiếp thân không quản tốt linh nhi, làm nó xông đến chỗ Vương phi, quấy nhiễu thanh tịnh của Vương phi, thỉnh Vương phi trách phạt”
Mộ Dung Bắc Uyên thật ra đang nhìn vết cào, trong ánh mắt có chút dao động.
Nhưng vì lời nói của Thẩm Hi Nguyệt mà những nghỉ ngờ của hắn đều tiêu tán hết, vội vàng nâng nàng ta lên: “Thân thể nàng không tốt, đừng cứ động chút lại quỳ thế, nàng yên tâm, bổn cương nhất định đòi lại công bằng cho Tuyết Nhi”
“Không được, Vương gia, việc này bỏ đi, Tuyết Nhi cũng chỉ là một sủng vật, làm sao có thể sánh với thân thể ngàn vàn của Vương phi, đợi đến khi miệng vết thương chữa trị lành lặn lại thì không sao cả, Hi Nguyệt không muốn tiếp tục truy cứu”
Triệu Khương Lan lại nhanh hơn Mộ Dung Bắc Uyên một bước, ra sức cự tuyệt: “Trắc phi nói thật nhẹ nhàng, một câu của ngươi không truy cứu là có thể đứng ngoài cuộc sao, nhưng Vương gia nhận định ta là ngươi rat ay, oan tình của bổn cung tìm ai đây? Hiện tại lại không tuy cứu! Muộn rồi!”
Nàng sờ đầu mèo trắng: “Vạn vật đều có tâm linh, mèo cũng có thể có nhân tính, không bằng ngươi nói bổn cung biết hung khí làm ngươi bị thương ở đâu, đưa chúng ta đi tìm được không?”
Mèo kêu vài tiếng.
Hạ ma ma âm thầm bĩu môi trào phúng, còn nghĩ Vương phi thông mình hơn, không ngờ vẫn là kẻ ngốc.
Một con mèo mà thôi, sao lại hiểu được tiếng người.
Nhưng giây tiếp theo, Triệu Khương Lan đã bế nó: “Đí, hướng Lạc hương các.”
Lạc Hương các chính là chỗ ở của Thẩm Hi Nguyệt, Mộ Dung Bắc Uyên lộ vẻ không kiên nhẫn: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Sao thế, Vương gia lo lắng có chuyện sao, không dám cùng thần thiếp đi tìm thanh đao kia?”
“bi thì đi, đến lúc không tìm ra bổn vương sẽ không tha cho ngươi.”
Thẩm Hi Nguyệt hơi lo lắng đi phía sau, lại không tiện cho người trở về lấy thứ kia đi, chỉ có thể an ủi chính mình, con mèo này không thần kỳ như thế.
Khi đi ngang qua hoa viên, Triệu Khương Lan nhìn thoáng qua hoa cỏ trên mặt đất, phân phó Hồng Mai; “Đi lấy một ít bồ công anh lại đây”
Mộ Dung Bắc Uyên nghỉ hoặc nhìn nàng, nhưng Triệu Khương Lan không giải thích hắn cũng lười mở miệng.
Tới Lạc Hương các, Tuyết Nhi bỗng đi tới khuê phòng của Thẩm Hi Nguyệt, Triệu khinh đang không do dự đẩy cửa ra.
Căn phòng này tràn đầy ánh sáng, sạch sẽ rộng rải, so ra tốt hơn nhiều gian phòng của nàng.
Nếu nói chuyện này ra, ai tin nàng là chính phi chứ?
Hạ ma ma khẩn trương nhìn chằm chằm Tuyết Nhi, thấy vươn chân không bị thương tới góc ngắn kéo tủ dùng sức cào mạnh, lại đem ngăn kéo kia mở ra.
Sắc mặt nàng ta trắng bệch, đang muốn nhanh ngăn cản, lại bị Triệu Khương Lan đá văng: “Cút, đừng nghĩ tiêu hủy chứng cứ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook