Thần Y Trọng Sinh
Chương 71

Mạc Phàm thấy ông ta giơ thước ra, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, không đợi roi đánh vào người hắn, hắn nắm lấy.   

Chủ nhiệm Nghiêm hơi sững sờ, thấy Mạc Phàm dám ra tay ngăn cản, tàn khốc trong mắt càng đậm.   

- Tên lưu manh này, em dám phản kháng, em làm phản à, tôi thay cha mẹ không có giáo dưỡng dạy em, học sinh nên làm thế nào.   

Nếu Mạc Phàm là quan nhị đại, con nhà giàu, tất nhiên ông ta sẽ không dễ dàng ra tay.   

Nhưng chỉ là một tên hai lúa đắc tội Vương thiếu, cũng dám làm càn trước mặt ông ta, xem ông đây có làm Mạc Phàm hối hận cả đời không.   

Nói xong chủ nhiệm Nghiêm dùng đủ cách đá Mạc Phàm.   

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, kiếp trước chủ nhiệm Nghiêm thích dùng chân đá học sinh, vừa đá vừa thích vũ nhục cha mẹ học sinh.   

Dù sao bọn họ vẫn chỉ là đứa bé, vừa đá lại mắng, cũng không có người nào dám phản kháng.   

Nếu là ở kiếp trước, hắn chắc chắn sẽ nén giận, nếu không nghe lời bị kéo đến phòng giáo vụ đánh một trận là nhẹ, còn mời cha mẹ, phạt tiền, thậm chí là đuổi học.   

Bây giờ thì sao?   

- Ông có thể câm miệng rồi.   

Mạc Phàm hét lớn một tiếng, nắm lấy thước dạy học, dùng lực kéo, sau đó đạp một cái, thân thể nhỏ bé gầy yếu của chủ nhiệm Nghiêm bị đánh bay ra.   

“Rầm” một tiếng, chủ nhiệm Nghiêm ngã lên trên đất, mắt nổ đom đóm.   

- Chuyện này…   

Đám người Tống Trung bị dọa ngay tại chỗ, tên nhóc này còn dám ra tay đánh chủ nhiệm phòng giáo vụ sao?   

Cho dù là bọn họ, cũng là từng tháng lấy tiền cung cấp cho Diêm La Vương này, mới có thể hoành hành ngang ngược trong trường.   

Thỉnh thoảng bị đánh, còn phải cười.   

Mạc Phàm này…   

Trên mặt đám người không còn ý cười.   

Bàn Tử cảm thấy hôm nay vô cùng náo nhiệt, không ngừng lau mồ hôi, đến khi nhớ tới chuyện của Hoàng Mao tối qua, mới tốt hơn một chút.   

Vẻ mặt Vương Vân ngẩn ra, nhìn chằm chằm Mạc Phàm, trong mắt đều là khó mà tin.   

Ngay cả Đường Ngạo Thiên tới, cũng trúng một roi của chủ nhiệm Nghiêm, rốt cuộc Mạc Phàm này là ai?   

- Mạc Phàm, sao cậu lại ra tay đánh thầy giáo?   

Vương Vân kéo quần áo Mạc Phàm hỏi.   

- Thầy giáo, ông ta xứng sao?   

Mạc Phàm lạnh lùng nói.   

Cũng vì có chủ nhiệm Nghiêm tên cặn bã như vậy tồn tại, làm người có tiền có thế càng không kiêng nể gì làm chuyện xấu, làm học sinh bình thường sợ đầu sợ đuôi.   

Miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, khoác lớp da giáo sư bên ngoài, nhưng lòng dạ độc ác nối giáo cho giặc, căn bản không xứng làm giáo viên, đừng nói là phản kháng, hắn gặp một lần đánh một lần.   

Mạc Phàm gạt tay Vương Vân ra, đi tới chỗ chủ nhiệm Nghiêm.   

Chủ nhiệm Nghiêm bị Mạc Phàm đạp một cái, vốn là tức đến mức nổi trận lôi đình.   

Nhưng thấy Mạc Phàm đi qua, sắc mặt lập tức thay đổi, giọng nói đều đã bắt đầu run run.   

Không phải ông ta chưa từng thấy học sinh như Mạc Phàm, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi là người.   

Để cậu ta bình tĩnh trước, sau đó lại thu thập.   

- Mạc… Mạc Phàm, em đừng xằng bậy, thầy dạy dỗ em, cũng là vì tốt cho em thôi, em đánh người ở trong trường học, sau này ra ngoài xã hội, không phải càng nghiêm trọng hơn sao? Tất cả những chuyện thầy làm, đều là vì muốn tốt cho em, cho dù bây giờ em hận thầy, thầy cũng sẽ quản em, chắc chắn sau này cha mẹ em sẽ cảm kích thầy.   

- Cảm kích ông.   

Mạc Phàm không nhịn được cười mỉa.   

Hắn thật sự muốn cảm ơn cả nhà chủ nhiệm Nghiêm, kiếp trước, cha vì để hắn có thể tiếp tục học ở đây, thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt tên khốn nạn này.   

Tên khốn này thu hai vạn tệ mới đồng ý nhả ra, lúc đó hai vạn tệ là chi phí tiêu dùng hai năm của nhà hắn.   

- Mạc Phàm, em muốn làm gì đó?   

Chủ nhiệm Nghiêm có chút nhút nhát hỏi.   

- Không phải ông nhận định tôi đánh Tống Trung sao, vậy tôi không đánh cậu ta vài cái, chẳng phải oan uổng bản thân à?   

“Bốp!”   

Mạc Phàm giơ tay tát mạnh vào mặt Tống Trung một cái.   

- Mạc Phàm, mày!   

Tống Trung bị tát một cái, trên mặt đau đớn nóng rát, tức đến mức há miệng mắng chửi, lại bị ánh mắt giết người của Mạc Phàm trừng làm anh ta nuốt những lời muốn nói vào.   

- Không phải mày tố cáo với chủ nhiệm Nghiêm tao đánh mày sao, tao đánh mày trước mặt ông ta, mày có thể tiếp tục tố cáo với ông ta.   

Mạc Phàm nhìn chằm chằm Tống Trung lạnh giọng hỏi.   

“Ừng ực!”   

Tống Trung nuốt nước miếng, hai mắt lóe sáng, vội vàng tránh ánh mắt của Mạc Phàm.   

Ngay cả chủ nhiệm Nghiêm cũng dám đánh, anh ta tố cáo có tác dụng lông gì.   

- Tố cáo đi!   

Mạc Phàm nói khẽ.   

Giọng nói không lớn, truyền vào tai Tống Trung như Kinh Lôi, thiếu chút nữa làm anh ta quỳ xuống.   

- Mạc Phàm, vừa rồi tôi chỉ nói đùa với cậu chút thôi, cậu đừng coi là thật.   

Tống Trung cười nịnh nọt nói.   

- Nói đùa sao?   

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Tống Trung một cái:   

- Vui đùa có thể đùa chết người, tao không nói đùa với mày, mày chắc chắn mày đang nói đùa sao?   

- Đương nhiên là vui đùa rồi.   

Tống Trung vội vàng nói với thầy Nghiêm:   

- Thầy Nghiêm, vừa rồi em chỉ nói đùa thôi, vết thương trên mặt em là do ngã sấp xuống, không liên quan đến Mạc Phàm một chút nào.   

- Vậy vết thương trên người Bàn Tử thì sao?   

Mạc Phàm hỏi tiếp.   

- Vết thương trên người Bàn Tử là do chúng tôi thấy cậu ta không vừa mắt nên đánh.   

Tống Trung không biết Mạc Phàm muốn làm gì, chỉ có thể kiên trì nói chi tiết.   

Tống Trung nói xong, ánh mắt Mạc Phàm lại dời sang nhìn chủ nhiệm Nghiêm lần nữa.   

- Ông đều nghe thấy rồi đó, là bọn họ đánh Bàn Tử, tôi mới đánh bọn họ, không phải ông là chủ nhiệm phòng giáo vụ sao, chuyện này nên xử lý như thế nào?   

- Nếu là bọn họ ra tay trước, lát nữa tôi sẽ dạy dỗ bọn họ.   

Chủ nhiệm Nghiêm run rẩy nói.   

- Ý của ông là vừa rồi ông sai sao?   

Mạc Phàm hỏi.   

- Đúng, đúng vậy, vừa rồi không có nói rõ, tôi bị tên nhóc Tống Trung lừa rồi, em yên tâm, tôi sẽ trừng phạt tên lưu manh này.   

Chủ nhiệm Nghiêm lòng đầy căm phẫn nói.   

Sắc mặt Tống Trung xám như tro tàn, có chút hối hận vì tìm Mạc Phàm gây phiền phức.   

- Chính ông cũng sai, chỉ phạt bọn họ thôi à?   

Không biết có bao nhiêu học sinh, vì chủ nhiệm Nghiêm ép bước vào đường cùng, không ép đến đường cùng, tính cách cũng thay đổi, tự ti thì càng tự ti, kiêu ngạo thì càng kiêu ngạo.   

Tống Trung tệ như vậy, không thể thiếu công lao của tên giáo viên cặn bã này.   

- Vậy em muốn thế nào, tôi có thể xin lỗi em.   

Chủ nhiệm Nghiêm hơi bối rối nói.   

Ánh mắt của Mạc Phàm làm ông ta nghĩ đến một học sinh năm trước, bởi vì bị những người khác uy hiếp, bất đắc dĩ phải giúp người khác làm bậy, đúng lúc bị ông ta bắt gặp.   

Sau khi ông ta dạy dỗ học sinh này, người học sinh còn không tính tặng quà cho ông ta.   

Ông ta chỉ có thể đuổi học học sinh này, học sinh này biết mình bị đuổi học liền cầm lấy gạt tàn trên bàn ném về phía ông ta.   

Ông ta bị khâu mấy mũi trên trán, người học sinh kia được cảnh sát mang đi, sau đó thế nào ông ta cũng không biết.   

Nhưng ánh mắt của người học sinh kia khi tấn công ông ta không khác Mạc Phàm mấy.   

- Các người đều sai, các người trừng phạt lẫn nhau đi, không chịu ra tay mà nói, tôi có thể làm thay.   

Mạc Phàm nhặt thước dạy học, nhẹ nhàng gập lại, thước dạy học gãy làm đôi.   

Cầm hai đoạn thước chập lại, lại bẻ gãy…   

Một lát sau, ống thép dài ngắn bằng ngón tay cái rơi trên mặt đất, phát ra tiếng ‘leng keng’.   

Âm thanh này giống như tiếng ma quỷ, khiến người ta khiếp sợ.   

- Còn không ra tay, các em muốn chết sao?   

Chủ nhiệm Nghiêm kêu lên, cho Tống Trung một cái tát.   

Tiếng “Bốp bốp bốp” vang lên trong phòng học.   

Trong phòng học này thậm chí cả ngôi trường đều rơi vào trong khiếp sợ.   

Tên tuổi của Mạc Phàm lại điên cuồng truyền ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương