Thần Y Trọng Sinh
-
Chương 64
Mẹ con Tiểu Ngọc ở nơi có hai phòng ở, trang trí đơn giản chút, nhưng tốt hơn ở container nhiều.
Trải qua chữa trị một tuần, cực âm chi khí trong cơ thể mẹ Tiểu Ngọc đã được hắn hấp thu hơn tám phần, không chỉ bệnh thân thể phát lạnh không xảy ra lần nữa, sắc mặt cũng hồng nhuận hơn nhiều.
Mẹ Tiểu Ngọc vốn là thiên sinh lệ chất, bây giờ bệnh gần khỏi, mỗi ngày lại có chút linh khí của Mạc Phàm cải thiện thể chất, da như mỡ đông, tản ra sáng bóng, thân thể đơn bạc cũng càng no đủ hơn, giơ tay nhấc chân đều lộ ra quyến rũ.
Nếu Mạc Phàm không phải Tu Tiên Giả, chắc chắn không kìm nén được.
- Tiểu ca ca, mẹ còn cần chữa trị mấy lần nữa ạ?
Tiểu Ngọc nhìn Mạc Phàm chữa trị cho mẹ, hai tay nâng khuôn mặt nhu thuận hỏi.
- Một lần nữa là được rồi.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn mẹ Tiểu Ngọc nằm trên giường một cái rồi nói.
Cực âm chi khí trong cơ thể mẹ Tiểu Ngọc không còn đủ hai phần, những phần còn lại, qua đêm nay sẽ biến mất toàn bộ.
- Vậy có phải sau này tiểu ca ca không tới thăm mẹ con em nữa không?
Tiểu Ngọc có chút không vui nói.
Nếu không có Mạc Phàm, không biết bây giờ cô và mẹ sẽ thế nào, cô có cảm giác ỷ lại vào Mạc Phàm.
Tuy cô biết như vậy không đúng, mẹ thường xuyên nói với cô con gái phải tự lập, nhưng cô không nỡ.
Lông mày mẹ Tiểu Ngọc nhíu lại, không nói gì.
Mạc Phàm giúp bọn họ nhiều như vậy, cô vốn đang lo lắng Mạc Phàm có yêu cầu vô lễ với cô.
Ai biết mấy ngày ở chung, Mạc Phàm ngoại trừ nói rất ít, chưa bao giờ vượt rào, lại càng yêu thương Tiểu Ngọc.
Cô đã không còn mâu thuẫn với Mạc Phàm như vừa mới gặp nữa.
- Sau này anh sẽ thường xuyên tới thăm hai người.
Mạc Phàm hơi nheo mắt, lạnh nhạt nói, tiếp tục thi châm.
Thân là y tiên bất tử, 500 năm Tu Chân hắn thấy quá nhiều ly biệt, cũng không có quá nhiều cảm giác.
Có hắn cho phương thuốc chậm rãi chữa trị, mẹ Tiểu Ngọc sẽ không có vấn đề gì nữa.
Mà hắn muôn tăng tu vi, chỉ có thể tìm biện pháp khác.
- Chỉ thường xuyên ạ, tiểu ca ca có thể đến mỗi ngày không, em có thể gả mẹ cho anh.
Tiểu Ngọc ngây thơ nói.
Gương mặt tinh xảo của Tiểu Ngọc chậm rãi đỏ bừng, trong mắt đều là xấu hổ.
- Tiểu Ngọc, con đang nói linh tinh gì thế?
Mạc Phàm chỉ là đứa bé 16 tuổi, nhỏ hơn cô 20 tuổi.
Làm mẹ Mạc Phàm còn được, bảo cô gả cho Mạc Phàm sao?
Vẻ mặt Mạc Phàm sửng sốt, ngân châm hạ xuống lệch quỹ đạo, đâm vào một tử huyệt trên ngực mẹ Tiểu Ngọc.
Hắn vội vàng nắm châm trong tay, tay ấn lên hai luồng mềm mại.
Mẹ Tiểu Ngọc cảm nhận được xúc cảm trên ngực, kêu đau đớn một tiếng, mặt đỏ đến mang tai.
- Làm sao vậy, tiểu ca ca cảm thấy mẹ không đẹp sao?
Tiểu Ngọc thấy Mạc Phàm thất thố như vậy, tiếp tục hỏi.
Mạc Phàm lấy tay ra, liếc mắt nhìn mẹ Tiểu Ngọc một cái, sắc mặt hàm xuân, hai mắt hàm mị, cực phẩm như vậy cho dù để ở Tu Chân giới cũng làm người ta điên cuồng cướp đoạt, nhất là khi cô còn là cực âm chi khí.
- Không phải.
Mạc Phàm lắc đầu.
- Vậy nguyên nhân là gì?
Tiểu Ngọc truy hỏi.
- Anh đã có người trong lòng rồi.
Mạc Phàm nhìn về phía Nam, một bóng dáng xinh đẹp hiện lên trong đầu hắn, một cái nhăn mày một nụ cười đều làm hắn tâm thần bất định.
Lông mày mẹ Tiểu Ngọc nhíu lại, lộ ra một chút thất vọng.
Cô là hoa tàn bại liễu, quả thật không xứng với Mạc Phàm.
Không nói đến y thuật của Mạc Phàm, với công phu của hắn cũng không kém con cháu Bạch gia.
- Tiểu ca ca có người trong lòng cũng có thể cưới mẹ, mẹ nói đàn ông Bạch gia chúng em đều có thể cưới nhiều vợ, chỉ cần tiểu ca ca thích mẹ là được.
Tiểu Ngọc lại nói.
Mạc Phàm lập tức có chút dở khóc dở cười, hình như nha đầu này không gả mẹ cô cho mình sẽ không bỏ qua.
Nhưng nghe Tiểu Ngọc nói đến Bạch gia bọn họ, hắn lập tức hỏi:
- Bạch gia nào, là Bạch gia ở Giang Nam sao?
Có thể cầm nhiều kiện pháp khí, còn duy trì truyền thống từ xưa, chắc chắn là gia tộc không đơn giản.
- Tiểu ca ca cũng biết Bạch gia chúng em sao?
Tiểu Ngọc hơi bất ngờ, nói.
Vẻ mặt Mạc Phàm khẽ động, thật sự là Bạch gia sao?
Kiếp trước bạn gái Tuyết Nhi hắn nhất kiến chung tình là người Bạch gia, tên là Bạch Tuyết.
Hơn nữa hắn thường xuyên nghe Tuyết Nhi nói, cô ấy có một người cô bỏ trốn vì tình, bây giờ không rõ sinh tử, Tuyết Nhi thường xuyên phát sầu vì chuyện này, thậm chí còn khóc.
Không biết có phải là mẹ con Tiểu Ngọc không?
Mẹ Tiểu Ngọc thấy vẻ mặt Mạc Phàm khác thường, lông mày nhíu lại.
- Giang Nam có rất nhiều Bạch gia, Tiểu Ngọc đừng ở đây nói lung tung, ra ngoài làm bài tập đi.
- A… Tiểu ca ca nhớ thường xuyên tới thăm mẹ con em nhé, đợi Tiểu Ngọc trưởng thành, cùng mẹ gả cho anh.
Tiểu Ngọc chân thành nói.
- Tiểu Ngọc!
Mẹ Tiểu Ngọc hơi tức giận nói, trên mặt nóng rát.
Để cô gả cho Mạc Phàm đã trái với lẽ thường, mẹ con đều gả cho Mạc Phàm, chuyện này…
- Tiểu Ngọc quá nghịch ngợm, là tôi quản giáo không nghiêm, lời vừa rồi mong Mạc tiểu tiên sinh đừng để ở trong lòng.
Mẹ Tiểu Ngọc thở dài nói, hai mắt lại chú ý tới biểu cảm của Mạc Phàm.
- Chúng ta tiếp tục đi?
Mạc Phàm cười, gật đầu nói.
Không hiểu sao trong lòng mẹ Tiểu Ngọc có chút mất mát, lại tiếp tục hỏi:
- Mạc tiểu tiên sinh hiểu biết về Bạch gia như vậy, có phải có bạn là người của Bạch gia không?
- Tôi có người bạn tên là Bạch Tuyết, không biết dì quen không?
- Bạch Tuyết sao?
Mẹ Tiểu Ngọc nghĩ một lát, lập tức lắc đầu.
- Trong gia tộc tôi không có ai tên là Bạch Tuyết, cậu chắc chắn Bạch Tuyết là tên thật sao?
Mạc Phàm nghĩ, khi học đại học trên học tịch của Tuyết Nhi viết hai chữ này, chắc là tên thật.
- Giang Nam có rất nhiều người Bạch gia, có thể là Bạch gia khác?
Mẹ Tiểu Ngọc nói.
- Ừm!
Mạc Phàm gật đầu, xem ra không khéo như vậy.
Nếu không phải là cô Tuyết Nhi, hắn cũng không nghĩ những chuyện này nữa.
Dẫn linh châm xong, một chút cực âm chi khí bay từ trong cơ thể mẹ Tiểu Ngọc ra, loãng hơn trước rất nhiều.
Nhưng đủ để hắn lên Trúc Cơ, 720 huyệt vị trên người hắn đã được mở, sở dĩ chưa đến Trúc Cơ, đó là vì không cùng nối liền huyệt vị trên cơ thể, Trúc Cơ Tháp Cơ.
Không lâu sau, tất cả cực âm chi khí hội tụ bên ngoài cơ thể mẹ Tiểu Ngọc.
Mạc Phàm vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, nắm lấy cực âm chi khí kia, rút ngân châm trên người mẹ Tiểu Ngọc, đẩy một dòng linh lực vào trong cơ thể mẹ Tiểu Ngọc, hắn liền đứng dậy đi đến phòng khác.
Mẹ con Tiểu Ngọc đã quen như vậy, cũng không hỏi nhiều, càng không đi quấy rầy.
Trong phòng, Mạc Phàm ngồi xếp bằng.
Cực âm chi khí vừa vào cơ thể, lập tức tác động linh khí toàn thân, như con sông lớn, lưu chuyển theo huyệt vị được đả thông trong cơ thể.
Đến mỗi chỗ, săn sóc ân cần linh khí trong huyệt vị, phân chia một chút nhập vào con sông lớn này.
Qua 720 huyệt vị, một Đại Chu Thiên, dòng linh khí nước lũ đã vô cùng cường đại, ẩn ẩn có xu thế bay lên trùng kích linh đài.
Mạc Phàm không có vội vàng như vậy, vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, cố gắng nén lại, cô đọng linh khí này, giống như dây thừng vậy.
Vận chuyển liên tiếp 99 Đại Chu Thiên, linh khí này đã đến gần bùng nổ.
Lúc này hắn mới thở phào một hơi, linh khí như thoát khỏi lồng giam, đi về phía linh đài trùng kích.
Linh đài vang lên ầm ầm rất lớn, thoải mái bị linh khí phá tan.
Linh khí lượn một vòng trong linh đài, rơi vào giữa linh đài, hình thành bộ dạng một Tháp Cơ.
Một trượng vuông, màu tím, giống như Tử Ngọc, tượng trưng cho thần bí và cao quý.
Tháp Cơ màu tím này hình thành, Mạc Phàm mở to mắt, mắt sáng như đuốc, khí tức như long.
- Thanh Mộc Quyết!
Hắn giơ tay bóp pháp ấn, ánh sáng xanh nở rộ trên tay hắn, sinh cơ bừng bừng tùy ý mà ra.
Khóe miệng Mạc Phàm khẽ cong lên.
Trải qua chữa trị một tuần, cực âm chi khí trong cơ thể mẹ Tiểu Ngọc đã được hắn hấp thu hơn tám phần, không chỉ bệnh thân thể phát lạnh không xảy ra lần nữa, sắc mặt cũng hồng nhuận hơn nhiều.
Mẹ Tiểu Ngọc vốn là thiên sinh lệ chất, bây giờ bệnh gần khỏi, mỗi ngày lại có chút linh khí của Mạc Phàm cải thiện thể chất, da như mỡ đông, tản ra sáng bóng, thân thể đơn bạc cũng càng no đủ hơn, giơ tay nhấc chân đều lộ ra quyến rũ.
Nếu Mạc Phàm không phải Tu Tiên Giả, chắc chắn không kìm nén được.
- Tiểu ca ca, mẹ còn cần chữa trị mấy lần nữa ạ?
Tiểu Ngọc nhìn Mạc Phàm chữa trị cho mẹ, hai tay nâng khuôn mặt nhu thuận hỏi.
- Một lần nữa là được rồi.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn mẹ Tiểu Ngọc nằm trên giường một cái rồi nói.
Cực âm chi khí trong cơ thể mẹ Tiểu Ngọc không còn đủ hai phần, những phần còn lại, qua đêm nay sẽ biến mất toàn bộ.
- Vậy có phải sau này tiểu ca ca không tới thăm mẹ con em nữa không?
Tiểu Ngọc có chút không vui nói.
Nếu không có Mạc Phàm, không biết bây giờ cô và mẹ sẽ thế nào, cô có cảm giác ỷ lại vào Mạc Phàm.
Tuy cô biết như vậy không đúng, mẹ thường xuyên nói với cô con gái phải tự lập, nhưng cô không nỡ.
Lông mày mẹ Tiểu Ngọc nhíu lại, không nói gì.
Mạc Phàm giúp bọn họ nhiều như vậy, cô vốn đang lo lắng Mạc Phàm có yêu cầu vô lễ với cô.
Ai biết mấy ngày ở chung, Mạc Phàm ngoại trừ nói rất ít, chưa bao giờ vượt rào, lại càng yêu thương Tiểu Ngọc.
Cô đã không còn mâu thuẫn với Mạc Phàm như vừa mới gặp nữa.
- Sau này anh sẽ thường xuyên tới thăm hai người.
Mạc Phàm hơi nheo mắt, lạnh nhạt nói, tiếp tục thi châm.
Thân là y tiên bất tử, 500 năm Tu Chân hắn thấy quá nhiều ly biệt, cũng không có quá nhiều cảm giác.
Có hắn cho phương thuốc chậm rãi chữa trị, mẹ Tiểu Ngọc sẽ không có vấn đề gì nữa.
Mà hắn muôn tăng tu vi, chỉ có thể tìm biện pháp khác.
- Chỉ thường xuyên ạ, tiểu ca ca có thể đến mỗi ngày không, em có thể gả mẹ cho anh.
Tiểu Ngọc ngây thơ nói.
Gương mặt tinh xảo của Tiểu Ngọc chậm rãi đỏ bừng, trong mắt đều là xấu hổ.
- Tiểu Ngọc, con đang nói linh tinh gì thế?
Mạc Phàm chỉ là đứa bé 16 tuổi, nhỏ hơn cô 20 tuổi.
Làm mẹ Mạc Phàm còn được, bảo cô gả cho Mạc Phàm sao?
Vẻ mặt Mạc Phàm sửng sốt, ngân châm hạ xuống lệch quỹ đạo, đâm vào một tử huyệt trên ngực mẹ Tiểu Ngọc.
Hắn vội vàng nắm châm trong tay, tay ấn lên hai luồng mềm mại.
Mẹ Tiểu Ngọc cảm nhận được xúc cảm trên ngực, kêu đau đớn một tiếng, mặt đỏ đến mang tai.
- Làm sao vậy, tiểu ca ca cảm thấy mẹ không đẹp sao?
Tiểu Ngọc thấy Mạc Phàm thất thố như vậy, tiếp tục hỏi.
Mạc Phàm lấy tay ra, liếc mắt nhìn mẹ Tiểu Ngọc một cái, sắc mặt hàm xuân, hai mắt hàm mị, cực phẩm như vậy cho dù để ở Tu Chân giới cũng làm người ta điên cuồng cướp đoạt, nhất là khi cô còn là cực âm chi khí.
- Không phải.
Mạc Phàm lắc đầu.
- Vậy nguyên nhân là gì?
Tiểu Ngọc truy hỏi.
- Anh đã có người trong lòng rồi.
Mạc Phàm nhìn về phía Nam, một bóng dáng xinh đẹp hiện lên trong đầu hắn, một cái nhăn mày một nụ cười đều làm hắn tâm thần bất định.
Lông mày mẹ Tiểu Ngọc nhíu lại, lộ ra một chút thất vọng.
Cô là hoa tàn bại liễu, quả thật không xứng với Mạc Phàm.
Không nói đến y thuật của Mạc Phàm, với công phu của hắn cũng không kém con cháu Bạch gia.
- Tiểu ca ca có người trong lòng cũng có thể cưới mẹ, mẹ nói đàn ông Bạch gia chúng em đều có thể cưới nhiều vợ, chỉ cần tiểu ca ca thích mẹ là được.
Tiểu Ngọc lại nói.
Mạc Phàm lập tức có chút dở khóc dở cười, hình như nha đầu này không gả mẹ cô cho mình sẽ không bỏ qua.
Nhưng nghe Tiểu Ngọc nói đến Bạch gia bọn họ, hắn lập tức hỏi:
- Bạch gia nào, là Bạch gia ở Giang Nam sao?
Có thể cầm nhiều kiện pháp khí, còn duy trì truyền thống từ xưa, chắc chắn là gia tộc không đơn giản.
- Tiểu ca ca cũng biết Bạch gia chúng em sao?
Tiểu Ngọc hơi bất ngờ, nói.
Vẻ mặt Mạc Phàm khẽ động, thật sự là Bạch gia sao?
Kiếp trước bạn gái Tuyết Nhi hắn nhất kiến chung tình là người Bạch gia, tên là Bạch Tuyết.
Hơn nữa hắn thường xuyên nghe Tuyết Nhi nói, cô ấy có một người cô bỏ trốn vì tình, bây giờ không rõ sinh tử, Tuyết Nhi thường xuyên phát sầu vì chuyện này, thậm chí còn khóc.
Không biết có phải là mẹ con Tiểu Ngọc không?
Mẹ Tiểu Ngọc thấy vẻ mặt Mạc Phàm khác thường, lông mày nhíu lại.
- Giang Nam có rất nhiều Bạch gia, Tiểu Ngọc đừng ở đây nói lung tung, ra ngoài làm bài tập đi.
- A… Tiểu ca ca nhớ thường xuyên tới thăm mẹ con em nhé, đợi Tiểu Ngọc trưởng thành, cùng mẹ gả cho anh.
Tiểu Ngọc chân thành nói.
- Tiểu Ngọc!
Mẹ Tiểu Ngọc hơi tức giận nói, trên mặt nóng rát.
Để cô gả cho Mạc Phàm đã trái với lẽ thường, mẹ con đều gả cho Mạc Phàm, chuyện này…
- Tiểu Ngọc quá nghịch ngợm, là tôi quản giáo không nghiêm, lời vừa rồi mong Mạc tiểu tiên sinh đừng để ở trong lòng.
Mẹ Tiểu Ngọc thở dài nói, hai mắt lại chú ý tới biểu cảm của Mạc Phàm.
- Chúng ta tiếp tục đi?
Mạc Phàm cười, gật đầu nói.
Không hiểu sao trong lòng mẹ Tiểu Ngọc có chút mất mát, lại tiếp tục hỏi:
- Mạc tiểu tiên sinh hiểu biết về Bạch gia như vậy, có phải có bạn là người của Bạch gia không?
- Tôi có người bạn tên là Bạch Tuyết, không biết dì quen không?
- Bạch Tuyết sao?
Mẹ Tiểu Ngọc nghĩ một lát, lập tức lắc đầu.
- Trong gia tộc tôi không có ai tên là Bạch Tuyết, cậu chắc chắn Bạch Tuyết là tên thật sao?
Mạc Phàm nghĩ, khi học đại học trên học tịch của Tuyết Nhi viết hai chữ này, chắc là tên thật.
- Giang Nam có rất nhiều người Bạch gia, có thể là Bạch gia khác?
Mẹ Tiểu Ngọc nói.
- Ừm!
Mạc Phàm gật đầu, xem ra không khéo như vậy.
Nếu không phải là cô Tuyết Nhi, hắn cũng không nghĩ những chuyện này nữa.
Dẫn linh châm xong, một chút cực âm chi khí bay từ trong cơ thể mẹ Tiểu Ngọc ra, loãng hơn trước rất nhiều.
Nhưng đủ để hắn lên Trúc Cơ, 720 huyệt vị trên người hắn đã được mở, sở dĩ chưa đến Trúc Cơ, đó là vì không cùng nối liền huyệt vị trên cơ thể, Trúc Cơ Tháp Cơ.
Không lâu sau, tất cả cực âm chi khí hội tụ bên ngoài cơ thể mẹ Tiểu Ngọc.
Mạc Phàm vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, nắm lấy cực âm chi khí kia, rút ngân châm trên người mẹ Tiểu Ngọc, đẩy một dòng linh lực vào trong cơ thể mẹ Tiểu Ngọc, hắn liền đứng dậy đi đến phòng khác.
Mẹ con Tiểu Ngọc đã quen như vậy, cũng không hỏi nhiều, càng không đi quấy rầy.
Trong phòng, Mạc Phàm ngồi xếp bằng.
Cực âm chi khí vừa vào cơ thể, lập tức tác động linh khí toàn thân, như con sông lớn, lưu chuyển theo huyệt vị được đả thông trong cơ thể.
Đến mỗi chỗ, săn sóc ân cần linh khí trong huyệt vị, phân chia một chút nhập vào con sông lớn này.
Qua 720 huyệt vị, một Đại Chu Thiên, dòng linh khí nước lũ đã vô cùng cường đại, ẩn ẩn có xu thế bay lên trùng kích linh đài.
Mạc Phàm không có vội vàng như vậy, vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, cố gắng nén lại, cô đọng linh khí này, giống như dây thừng vậy.
Vận chuyển liên tiếp 99 Đại Chu Thiên, linh khí này đã đến gần bùng nổ.
Lúc này hắn mới thở phào một hơi, linh khí như thoát khỏi lồng giam, đi về phía linh đài trùng kích.
Linh đài vang lên ầm ầm rất lớn, thoải mái bị linh khí phá tan.
Linh khí lượn một vòng trong linh đài, rơi vào giữa linh đài, hình thành bộ dạng một Tháp Cơ.
Một trượng vuông, màu tím, giống như Tử Ngọc, tượng trưng cho thần bí và cao quý.
Tháp Cơ màu tím này hình thành, Mạc Phàm mở to mắt, mắt sáng như đuốc, khí tức như long.
- Thanh Mộc Quyết!
Hắn giơ tay bóp pháp ấn, ánh sáng xanh nở rộ trên tay hắn, sinh cơ bừng bừng tùy ý mà ra.
Khóe miệng Mạc Phàm khẽ cong lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook