Thần Y Trọng Sinh
-
Chương 1360
Giữa tám người, cho dù là ngũ lão hay Tần Vô Nhai đều nhíu mày, trong mắt bọn họ cùng xuất hiện hiểu ra, tức giận cũng xuất hiện trong mắt bọn họ.
Chẳng trách Hải Vương dám phái Hải Hồn tới cửa khiêu khích, tập hợp tám người này, đổi lại là ai đều có lá gan này.
Năm người tới trước trong tám người này thì khỏi phải nói, đều là nhân vật trong thần thoại, ba người sau cũng không yếu, Chiến Thần Ares của Hi Lạp, Mĩ quốc thông qua nghiên cứu người ngoài hành tinh tạo ra Skien Diệt Thần Giả, Albert Luyện Kim Sư cuối cùng của gia tộc Roth.
Lần trước tám người này tề tụ với nhau, đã diệt ngũ lão, Thần Sứ lúc trước của tông môn ẩn thế cùng với mấy chưởng môn của tông môn và gần như tất cả cao thủ ở Hoa Hạ, khiến quân đội tám nước tiến vào Hoa Hạ hoành hành không sợ, mãi tới khi Thượng giới phái cao thủ xuống, quân đội này mới chậm rãi rời đi.
Lúc đó bọn họ còn nhỏ tuổi, còn chưa có địa vị như hiện giờ, nhưng vẫn nhận ra tám người này.
Hải Vương thấy tám người tới thì hơi nhếch miệng.
- Phương Hạo Thiên, không phải vừa rồi cậu nói muốn khiêu chiến bổn vương sao, nhưng tôi cảm thấy cậu càng có hứng thú với Charles tiên sinh mới phải, nếu cậu quỳ xuống với tôi, tôi có thể cho cậu đi tìm Charles tiên sinh báo thù, nếu không cậu không có khả năng báo thù cho Phương gia rồi.
Hải Vương cười đắc ý nói.
Lúc tám nước tiến vào Hoa Hạ, người Phương gia thân là một trong ngũ lão đã bị một mình Charles diệt gần hết.
Có thể nói, Lang Vương Charles là kẻ thù truyền kiếp của Phương gia.
Lang Vương Charles nghe thấy tên mình được nhắc tới, thì không tranh cãi với đám Merlin nữa, liếc mắt nhìn Phương Hạo Thiên với vẻ đầy hứng thú.
- Phương Hạo Thiên, là cháu của lão già Phương Thế Đồng kia sao, cậu có con trai hay cháu trai chưa, nếu là như vậy, tôi đề nghị cậu để lại nòi giống trước hãy tới tìm tôi, nếu không có khả năng Phương gia cậu tuyệt hậu rồi.
Charles lạnh nhạt nói, giống như một lão tiền bối giáo huấn một hậu bối.
Charles vừa dứt lời, tiếng cười trêu tức đầy bốn phía.
- Hải Vương, tôi giết ông trước, sau đó lại tìm Charles báo thù.
Phương Hạo Thiên nhíu chặt mày, nghiến răng nói.
- Khẩu khí lớn thật, chỉ là Hoa Hạ, khi nào xuất hiện nhiều tiểu bối cuồng vọng như vậy?
Vẻ mặt Merlin lãnh khốc, bất mãn nói.
Có thể nói Phương Hạo Thiên có bối phận rất cao ở Hoa Hạ, nhưng ở trước mặt người sống ngàn năm như bọn họ, chỉ là một đứa bé mà thôi.
Những lời Phương Hạo Thiên nói lọt vào tai ông ta, giống như một đứa bé nói muốn giết những người lớn là bọn họ.
- Chỉ là Hoa Hạ? Merlin, ông chỉ là vu sư trên một đảo quốc nho nhỏ, cũng dám khinh miệt Hoa Ha tôi, sư phụ của tôi chết dưới cấm chú Tận Thế Thẩm Phán của ông đúng không, hôm nay tôi muốn thử xem Merlin ông có phải đáng chết hay không.
Tần Vô Nhai vươn một tay ra, một thanh trường kiếm cổ ngọc xuất hiện trong tay ông ta, ánh sáng lục sắc tỏa từ người ông ta ra.
- Sư phụ cậu, xem ra cậu là đồ đệ của lão tú tài Hoa Hạ kia, tu vi của cậu không kém sư phụ cậu lắm, nhưng năm đó ông ta liều mạng mới bảo vệ được cậu dưới cấm chú, cậu chắc chắn muốn vứt bỏ mạng nhỏ không dễ có được sao?
Merlin nheo mắt nói.
Vẻ mặt ông ta lạnh nhạt, căn bản không để khiêu chiến của Tần Vô Nhai vào mắt.
Thực lực của Tần Vô Nhai mạnh hơn lúc trước nhiều, đã tới đại cảnh giới tương đồng với ông ta, nhưng ánh sáng lục sắc trên người Tần Vô Nhai bất ổn, phần lớn là mới tiến vào cảnh giới này không lâu.
Năm đó sư phụ Tần Vô Nhai là Nguyên Anh trung kỳ vẫn chết dưới cấm chú của ông ta, Tần Vô Nhai có bản lĩnh thoát khỏi cấm chú sao?
- Lần này là ai lấy mạng ai còn chưa biết.
Tần Vô Nhai trầm giọng nói.
- Tần Vô Nhai, Phương gia, xem ra bốn người là bốn nhà còn lại trong ngũ lão, tiểu tử Cô gia, cha mẹ cậu bị bản công tước hút khô máu trên người, cậu không định báo thù à?
Dracula thấy Merlin và Charles đều tìm đối thủ, lạnh nhạt nói.
Ông ta mới nói xong, những người khác cũng lần lượt mở miệng.
- Tiểu tử Hoàng Phủ gia, hẳn là cậu không thấy xa lạ với thứ này đúng không, đây là đồ của mẹ cậu mà?
Luyện Kim Thuật Sư Albert tháo chiếc nhẫn trên tay mình xuống, trên nhẫn có khảm một viên bảo thạch cỡ ngón cái.
Bảo thạch này đỏ như máu, nhìn kỹ rất giống tu sĩ Nguyên Anh.
Đây là sau khi giết mẹ Hoàng Phủ Thái Ất, liền lấy Nguyên Anh trong cơ thể bà ta ra, luyện hóa thành khối thánh thạch này.
Hoàng Phủ Thái Ất hơi híp mắt, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh, giống như hàn kiếm lợi băng.
- Ma Pháp Sư kia là ông sao?
Năm đó người giết mẹ ông ta, còn lấy Nguyên Anh của mẹ ông ta đi luôn che mặt, đến bây giờ ông ta vẫn không biết người kia là ai.
Chỉ biết người kia không chỉ có thể sử dụng ma pháp cấp cấm chú, còn có võ lực không kém.
Ông ta luôn hoài nghi là Merlin gây ra, bởi vì Ma Pháp Sư có thể sử dụng cấm chú chỉ có Merlin và Meire, Meire là đời sau của nhân loại và tinh linh, võ lực sẽ không mạnh tới mức có thể đối kháng với mẹ ông ta, Merlin là đời sau của nhân loại và ác ma, cơ thể ác ma mạnh hơn nhân loại rất nhiều.
Nhưng thật không ngờ, hung thủ thực sự mà ông ta luôn tìm kiếm là Luyện Kim Thuật Sư Albert.
- Không sai, là tôi, cậu muốn thành chiếc nhẫn thứ mười của tôi à, tuy thực lực của cậu yếu hơn mẹ cậu một chút, nhưng cũng tạm.
Albert cười âm hiểm nói.
Con đường luyện kim, sở dĩ có thể luyện sắt vụn thành hoàng kim, luyện nhánh cây thành vũ khí cấp cao, luyện người chết thành người sống, không chỉ dựa vào pháp thuật, quan trọng nhất chính là những thánh thạch có được lực lượng cường đại trên tay ông ta, Nguyên Anh của tu sĩ Nguyên Anh Hoa Hạ ngưng tụ ra.
- Là ông thì được rồi, hôm nay ông đừng mơ còn sống rời đi.
Hoàng Phủ Thái Ất lạnh lùng nói.
- Hôm nay tất cả mọi người có thể rời đi, chỉ riêng mấy người Hoa Hạ là không đi được, Hiên Viên Vô Kỳ, Âu Dương Phi Long, hai người không muốn báo thù cho cha chú mình sao, hay là sợ?
Chiến Thần Ares cười khinh thường, nói.
Bọn họ tụ tập lại là diệt Mạc Phàm, không ngờ ngũ lão và Tần Vô Nhai cũng tới.
Vốn sống chết của ngũ lão và Tần Vô Nhai không là gì với bọn họ, không khác gì có giẫm chết một con kiến hay không.
Nhưng nếu thực lực của bọn họ tăng lên, vẫn nên giết thì hơn.
- Ares, bây giờ và sau này Châu Âu sẽ không còn bất luận thần linh gì nữa.
Hiên Viên Vô Kỳ và Âu Dương Phi Long đi từ lương đình ra, nói.
- Vậy sao, chúng tôi đều ở đây rồi, sao các cậu còn chưa ra tay, không phải là sợ đấy chứ, Mạc Phàm.
Hải Vương nhìn chằm chằm Mạc Phàm, cười nói.
Đồng thời tươi cười đắc ý truyền từ miệng đám đệ tử của Hải Thần Cung ra.
Quả thật đám Phương Hạo Thiên khiến bọn họ rất bất ngờ, nhưng không có gì bất ngờ xảy ra Hoa Hạ sẽ quay trở về trăm năm trước, mặc mấy nước bọn họ xâm phạm.
- Sợ sao?
Dưới lương đình, Mạc Phàm luôn uống trà hơi nhếch miệng, để ly rượu trong tay xuống, nâng mắt nhìn một vòng xung quanh.
- Đây là tất cả cao thủ của bảy nước sao?
Chẳng trách Hải Vương dám phái Hải Hồn tới cửa khiêu khích, tập hợp tám người này, đổi lại là ai đều có lá gan này.
Năm người tới trước trong tám người này thì khỏi phải nói, đều là nhân vật trong thần thoại, ba người sau cũng không yếu, Chiến Thần Ares của Hi Lạp, Mĩ quốc thông qua nghiên cứu người ngoài hành tinh tạo ra Skien Diệt Thần Giả, Albert Luyện Kim Sư cuối cùng của gia tộc Roth.
Lần trước tám người này tề tụ với nhau, đã diệt ngũ lão, Thần Sứ lúc trước của tông môn ẩn thế cùng với mấy chưởng môn của tông môn và gần như tất cả cao thủ ở Hoa Hạ, khiến quân đội tám nước tiến vào Hoa Hạ hoành hành không sợ, mãi tới khi Thượng giới phái cao thủ xuống, quân đội này mới chậm rãi rời đi.
Lúc đó bọn họ còn nhỏ tuổi, còn chưa có địa vị như hiện giờ, nhưng vẫn nhận ra tám người này.
Hải Vương thấy tám người tới thì hơi nhếch miệng.
- Phương Hạo Thiên, không phải vừa rồi cậu nói muốn khiêu chiến bổn vương sao, nhưng tôi cảm thấy cậu càng có hứng thú với Charles tiên sinh mới phải, nếu cậu quỳ xuống với tôi, tôi có thể cho cậu đi tìm Charles tiên sinh báo thù, nếu không cậu không có khả năng báo thù cho Phương gia rồi.
Hải Vương cười đắc ý nói.
Lúc tám nước tiến vào Hoa Hạ, người Phương gia thân là một trong ngũ lão đã bị một mình Charles diệt gần hết.
Có thể nói, Lang Vương Charles là kẻ thù truyền kiếp của Phương gia.
Lang Vương Charles nghe thấy tên mình được nhắc tới, thì không tranh cãi với đám Merlin nữa, liếc mắt nhìn Phương Hạo Thiên với vẻ đầy hứng thú.
- Phương Hạo Thiên, là cháu của lão già Phương Thế Đồng kia sao, cậu có con trai hay cháu trai chưa, nếu là như vậy, tôi đề nghị cậu để lại nòi giống trước hãy tới tìm tôi, nếu không có khả năng Phương gia cậu tuyệt hậu rồi.
Charles lạnh nhạt nói, giống như một lão tiền bối giáo huấn một hậu bối.
Charles vừa dứt lời, tiếng cười trêu tức đầy bốn phía.
- Hải Vương, tôi giết ông trước, sau đó lại tìm Charles báo thù.
Phương Hạo Thiên nhíu chặt mày, nghiến răng nói.
- Khẩu khí lớn thật, chỉ là Hoa Hạ, khi nào xuất hiện nhiều tiểu bối cuồng vọng như vậy?
Vẻ mặt Merlin lãnh khốc, bất mãn nói.
Có thể nói Phương Hạo Thiên có bối phận rất cao ở Hoa Hạ, nhưng ở trước mặt người sống ngàn năm như bọn họ, chỉ là một đứa bé mà thôi.
Những lời Phương Hạo Thiên nói lọt vào tai ông ta, giống như một đứa bé nói muốn giết những người lớn là bọn họ.
- Chỉ là Hoa Hạ? Merlin, ông chỉ là vu sư trên một đảo quốc nho nhỏ, cũng dám khinh miệt Hoa Ha tôi, sư phụ của tôi chết dưới cấm chú Tận Thế Thẩm Phán của ông đúng không, hôm nay tôi muốn thử xem Merlin ông có phải đáng chết hay không.
Tần Vô Nhai vươn một tay ra, một thanh trường kiếm cổ ngọc xuất hiện trong tay ông ta, ánh sáng lục sắc tỏa từ người ông ta ra.
- Sư phụ cậu, xem ra cậu là đồ đệ của lão tú tài Hoa Hạ kia, tu vi của cậu không kém sư phụ cậu lắm, nhưng năm đó ông ta liều mạng mới bảo vệ được cậu dưới cấm chú, cậu chắc chắn muốn vứt bỏ mạng nhỏ không dễ có được sao?
Merlin nheo mắt nói.
Vẻ mặt ông ta lạnh nhạt, căn bản không để khiêu chiến của Tần Vô Nhai vào mắt.
Thực lực của Tần Vô Nhai mạnh hơn lúc trước nhiều, đã tới đại cảnh giới tương đồng với ông ta, nhưng ánh sáng lục sắc trên người Tần Vô Nhai bất ổn, phần lớn là mới tiến vào cảnh giới này không lâu.
Năm đó sư phụ Tần Vô Nhai là Nguyên Anh trung kỳ vẫn chết dưới cấm chú của ông ta, Tần Vô Nhai có bản lĩnh thoát khỏi cấm chú sao?
- Lần này là ai lấy mạng ai còn chưa biết.
Tần Vô Nhai trầm giọng nói.
- Tần Vô Nhai, Phương gia, xem ra bốn người là bốn nhà còn lại trong ngũ lão, tiểu tử Cô gia, cha mẹ cậu bị bản công tước hút khô máu trên người, cậu không định báo thù à?
Dracula thấy Merlin và Charles đều tìm đối thủ, lạnh nhạt nói.
Ông ta mới nói xong, những người khác cũng lần lượt mở miệng.
- Tiểu tử Hoàng Phủ gia, hẳn là cậu không thấy xa lạ với thứ này đúng không, đây là đồ của mẹ cậu mà?
Luyện Kim Thuật Sư Albert tháo chiếc nhẫn trên tay mình xuống, trên nhẫn có khảm một viên bảo thạch cỡ ngón cái.
Bảo thạch này đỏ như máu, nhìn kỹ rất giống tu sĩ Nguyên Anh.
Đây là sau khi giết mẹ Hoàng Phủ Thái Ất, liền lấy Nguyên Anh trong cơ thể bà ta ra, luyện hóa thành khối thánh thạch này.
Hoàng Phủ Thái Ất hơi híp mắt, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh, giống như hàn kiếm lợi băng.
- Ma Pháp Sư kia là ông sao?
Năm đó người giết mẹ ông ta, còn lấy Nguyên Anh của mẹ ông ta đi luôn che mặt, đến bây giờ ông ta vẫn không biết người kia là ai.
Chỉ biết người kia không chỉ có thể sử dụng ma pháp cấp cấm chú, còn có võ lực không kém.
Ông ta luôn hoài nghi là Merlin gây ra, bởi vì Ma Pháp Sư có thể sử dụng cấm chú chỉ có Merlin và Meire, Meire là đời sau của nhân loại và tinh linh, võ lực sẽ không mạnh tới mức có thể đối kháng với mẹ ông ta, Merlin là đời sau của nhân loại và ác ma, cơ thể ác ma mạnh hơn nhân loại rất nhiều.
Nhưng thật không ngờ, hung thủ thực sự mà ông ta luôn tìm kiếm là Luyện Kim Thuật Sư Albert.
- Không sai, là tôi, cậu muốn thành chiếc nhẫn thứ mười của tôi à, tuy thực lực của cậu yếu hơn mẹ cậu một chút, nhưng cũng tạm.
Albert cười âm hiểm nói.
Con đường luyện kim, sở dĩ có thể luyện sắt vụn thành hoàng kim, luyện nhánh cây thành vũ khí cấp cao, luyện người chết thành người sống, không chỉ dựa vào pháp thuật, quan trọng nhất chính là những thánh thạch có được lực lượng cường đại trên tay ông ta, Nguyên Anh của tu sĩ Nguyên Anh Hoa Hạ ngưng tụ ra.
- Là ông thì được rồi, hôm nay ông đừng mơ còn sống rời đi.
Hoàng Phủ Thái Ất lạnh lùng nói.
- Hôm nay tất cả mọi người có thể rời đi, chỉ riêng mấy người Hoa Hạ là không đi được, Hiên Viên Vô Kỳ, Âu Dương Phi Long, hai người không muốn báo thù cho cha chú mình sao, hay là sợ?
Chiến Thần Ares cười khinh thường, nói.
Bọn họ tụ tập lại là diệt Mạc Phàm, không ngờ ngũ lão và Tần Vô Nhai cũng tới.
Vốn sống chết của ngũ lão và Tần Vô Nhai không là gì với bọn họ, không khác gì có giẫm chết một con kiến hay không.
Nhưng nếu thực lực của bọn họ tăng lên, vẫn nên giết thì hơn.
- Ares, bây giờ và sau này Châu Âu sẽ không còn bất luận thần linh gì nữa.
Hiên Viên Vô Kỳ và Âu Dương Phi Long đi từ lương đình ra, nói.
- Vậy sao, chúng tôi đều ở đây rồi, sao các cậu còn chưa ra tay, không phải là sợ đấy chứ, Mạc Phàm.
Hải Vương nhìn chằm chằm Mạc Phàm, cười nói.
Đồng thời tươi cười đắc ý truyền từ miệng đám đệ tử của Hải Thần Cung ra.
Quả thật đám Phương Hạo Thiên khiến bọn họ rất bất ngờ, nhưng không có gì bất ngờ xảy ra Hoa Hạ sẽ quay trở về trăm năm trước, mặc mấy nước bọn họ xâm phạm.
- Sợ sao?
Dưới lương đình, Mạc Phàm luôn uống trà hơi nhếch miệng, để ly rượu trong tay xuống, nâng mắt nhìn một vòng xung quanh.
- Đây là tất cả cao thủ của bảy nước sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook