Thần Y Trọng Sinh
-
Chương 1357
Sáng sớm hôm sau, Mạc Phàm nhìn thoáng qua mọi người còn chưa tỉnh rượu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Hắn hàn huyên vài câu với lão mẹ mình, lại an bài Ngao Thiên và Ngao Sương mấy câu, hắn hít sâu một hơi, một mình rời khỏi biệt thự Mạc gia đi về phía biển Đông.
Bên cạnh biển Đông, phía trước cây cầu băng kia.
Tuy trời vẫn còn rất sớm, nhưng không chỉ có đám ngũ lão, Tần Vô Nhai và Giang Thành đã tới, còn có không ít người bình thường xếp thành mấy con trường long, tụ tập trước cầu băng.
Những người này lần lượt muốn đi lên cầu băng, nhưng rõ ràng cầu băng như thực chất, khi bọn họ đi lên thì đột nhiên như ảo ảnh, một chân giẫm vào khoảng không, rơi thẳng vào trong nước biển rét thấu xương, bọt nước văng tung tóe.
Mấy chục người thử liên tục, nhưng không có một người thành công.
Dù vậy vẫn có không ít người tranh nhau thử.
Mạc Phàm vừa đến bờ biển, đám ngũ lão liền đi tới.
Hải Hồn lúc trước xuất hiện cũng nhoáng lên một cái, xuất hiện trước người Mạc Phàm.
- Mạc tiên sinh thật sự rất đúng giờ, nhưng hình như có chút phiền phức, những người này vì thử mình có cơ duyên hay không, đã chặn đường tới cầu rồi.
Hải Hồn nhìn người trước cầu băng, cười nói.
Mạc Phàm hơi nhíu mày, chỉ trong phút chốc liền khôi phục như thường.
Phong Thiên Đại Trận đã được hắn mở ra, linh khí ở trên Địa Cầu được phóng thích, độ dày linh khí cũng tăng mạnh, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một số người thức tỉnh huyết mạch.
Tu luyện nhất đạo, bất kinh truyền tống, tất nhiên vì vậy mà truyền ra.
Xưa nay biển Đông đều có không ít truyền thuyết về hải ngoại tiên sơn, cầu băng trên mặt biển này nối thẳng tới biển sâu, e rằng người ta nghĩ đây là cơ duyên thông tới hải ngoại tiên sơn.
- Phiền phức, ông cảm thấy những người này có thể ngăn được chuyện hôm nay tôi giết Hải Vương à, hay là cây cầu này có thể làm khó được tôi?
Mạc Phàm lạnh lùng liếc Hải Hồn một cái, nói.
- Những người này khó mà cản được Mạc tiên sinh, nhưng Mạc tiên sinh có thể đi lên cây cầu hay không, cùng với Hải Vương đại nhân chúng tôi và Mạc tiên sinh ai sống ai chết, thực lực của Hải Hồn quá yếu, cho nên không thể biết được.
Hải Hồn cười âm hiểm nói.
ấ ấ ế ể ế ầ ế ắ ồ- Quả thật thực lực của ông rất thấp, cách biết trước quá xa, nhưng tôi có thể nói cho ông biết, cây cầu này không tính là gì, hôm nay Hải Vương đại nhân của ông chết chắc rồi.
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh, nói rất chắc chắn.
Cây cầu băng này nhìn như do huyền băng tạo ra, thực ra là do thần khí ngưng tụ thành cầu, không khác gì ảo giác lắm.
Ảo giác chân thật mấy cũng chỉ là ảo giác, vốn dĩ không có biện pháp đi lên.
Có thể nói cây cầu này là một cái bẫy, nhưng loại tiểu tạp kỹ này làm khó được hắn sao?
Hắn không nói thêm gì với Hải Hồn nữa, lập tức đi về phía cầu băng.
Hắn vẫn chưa đi lên cầu băng, những người ở đằng sau đợi xếp hàng lên cầu lập tức bất mãn nhìn qua.
- Muốn đi lên cầu thì ra sau xếp hàng đi.
Một tiểu tử toàn thân ướt đẫm bất mãn nói.
Anh ta bắt đầu xếp hàng từ nửa đêm, thử đi thử lại ba lần rồi, tuy chưa từng thành công, nhưng muốn chen ngang trước mặt người khác, không có cửa đâu.
Vẻ mặt những người khác cũng tràn đầy khinh bỉ, dáng vẻ như không muốn để Mạc Phàm chen ngang.
Cơ duyên này như thi đại học, phần lớn là danh sách có hạn, nếu bị Mạc Phàm cướp đi mất, bọn họ sẽ không còn cơ hội nữa.
- Muốn cơ duyên thì tu luyện võ đạo đi, ở đây không có cơ duyên.
Mạc Phàm cũng không tức giận, thản nhiên nói.
Khi nói chuyện thân thể hắn nhoáng lên một cái biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa đã ở trên cầu băng.
Cầu băng ảo ảnh biến mất ở dưới chân những người khác, nhưng như thực chất ở dưới chân hắn.
Xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.
Những người tìm kiếm cơ duyên đều nhìn Mạc Phàm với vẻ kinh ngạc, trong mắt đều là hâm mộ.
- Đi thôi, đến Hải Thần Cung.
Mạc Phàm không để ý những người này, trầm giọng nói với đám ngũ lão.
Chậm trễ thời gian lâu như vậy, đã tới lúc thu thập những thế lực sử dụng vũ khí tiên tiến với hắn rồi.
Nói xong hắn giẫm lên trên cầu băng đi về phía Bắc biển Đông.
Mỗi khi hắn đi một bước, hỏa diễm hừng hực ở dưới chân hắn phóng lên trời, cầu băng nhanh chóng hòa tan trong hỏa diễm, mặt biển khôi phục như thường.
Bước chân của hắn không nhanh, nhưng mỗi một bước đều hơn cây số, hỏa diễm cũng đốt xa cả cây số.
Đám ngũ lão thấy Mạc Phàm rời đi, thì bay lên trời đuổi theo Mạc Phàm, đám người đi về hướng Bắc, nhanh chóng biến mất trên mặt biển.
… P
hía Bắc Seberia, ở nơi gần với Bắc Cực, trên một vùng băng hải mờ mịt.
Bởi vì Bắc Cực đã tiến vào cực dạ, tuy là sáng sớm, nhưng bốn phía đều là một vùng lam hoa mỹ, bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống dưới laser chiếu rọi, khiến cho một vùng băng hải như thế giới đồng thoại.
Giữa băng hải là một tòa cung điện bằng thủy tinh cao lớn, trôi nổi trên mặt biển.
Xung quanh cung điện có ít nhất trên vạn người mặc chiến giáp, cầm binh khí, uy phong lẫm liệt thủ hộ cung điện.
Những người này có chút giống với người bình thường, có chút cao to như cung điện, trên người không mọc đầy gai thì vảy, xúc tua.
Cho dù là người hay cự nhân tướng mạo hung ác, trên người đều lộ ra ý lạnh thấu xương, bông tuyết hoa mỹ rơi lên người bọn họ.
Ngoại trừ những người này, bên ngoài cung điện, trong mặt nước biển màu băng lam, một số bóng dáng vĩ đại không ngừng đi tới đi lui tuần tra bốn phía, thỉnh thoảng lộ ra một góc cơ thể.
Cho dù chỉ là một góc, cũng khổng lồ như núi, không biết bản thể cao lớn tới cỡ nào.
Lối vào cung điện, một cây cầu băng duỗi về phía Hải Vực phương Nam.
Mọi người và động vật biển đều xếp ở xung quanh cung điện, hai bên cầu.
Chỗ sâu nhất cung điện, trên chiếc ghế vương do khối huyền tinh màu lam tạo ra, một lão giả râu bạc cao lớn uy vũ cầm trong tay một cái tam xoa kích màu băng lam, ngồi ngay ngắn ở trên.
Ngồi ở phía dưới, có không ít người lộ ra khí tức cường đại mạnh hơn người ở bên ngoài, Lev cũng ở bên trong.
Trong mắt những người này đều lóe sáng lam quang, giống như đang đợi gì đó.
- Cha, không phải người Hoa Hạ kia nói bảy ngày sau sẽ tới diệt Hải Thần Cung của chúng ta sao, lúc này còn chưa tới, chỉ sợ cậu ta không dám tới đây rồi?
Người đàn ông hơi gầy nuôi tóc dài cười mỉa nói.
Người đàn ông này vừa nói xong, xung quanh lập tức tràn đầy tiếng cười.
Hải Thần Cung bọn họ tồn tại mấy ngàn năm, một tiểu tử Hoa Hạ nói diệt là diệt được sao?
- Nếu cậu ta không tới, vậy chúng ta sẽ tới Hoa Hạ.
Hải Vương hừ lạnh một tiếng nói.
Họa từ miệng mà ra, nếu đã có can đảm nói diệt Hải Thần Cung bọn họ, vậy thì phải trả giá thật đắt cho những lời này.
- Đại nhân, tôi cảm thấy chúng ta có thể chuẩn bị một phen, tới Hoa Hạ rồi.
Lev cười nói.
Mạc Phàm giết Hải Thần, lại hủy nhiều vệ tinh của bọn họ như vậy, những chuyện này không đòi từ người Mạc Phàm, thì đòi gấp bội từ Hoa Hạ trở về.
- Con cảm thấy đúng đấy, cha, không cần đợi tiểu tử Hoa Hạ kia thêm nữa, chuyện này cũng không làm phiền người đích thân đi, để con mang theo Kraken là được rồi.
Người đàn ông độc nhãn ngồi đầu tiên bên tay trái Hải Vương cười mỉa nói.
Ông ta mới nói xong, một giọng nói lạnh lùng và tiếng động kinh thiên động địa truyền từ đằng xa tới.
- Kraken mà ông nói là tên này sao?
“Rầm!” Âm thanh rung trời.
Hắn hàn huyên vài câu với lão mẹ mình, lại an bài Ngao Thiên và Ngao Sương mấy câu, hắn hít sâu một hơi, một mình rời khỏi biệt thự Mạc gia đi về phía biển Đông.
Bên cạnh biển Đông, phía trước cây cầu băng kia.
Tuy trời vẫn còn rất sớm, nhưng không chỉ có đám ngũ lão, Tần Vô Nhai và Giang Thành đã tới, còn có không ít người bình thường xếp thành mấy con trường long, tụ tập trước cầu băng.
Những người này lần lượt muốn đi lên cầu băng, nhưng rõ ràng cầu băng như thực chất, khi bọn họ đi lên thì đột nhiên như ảo ảnh, một chân giẫm vào khoảng không, rơi thẳng vào trong nước biển rét thấu xương, bọt nước văng tung tóe.
Mấy chục người thử liên tục, nhưng không có một người thành công.
Dù vậy vẫn có không ít người tranh nhau thử.
Mạc Phàm vừa đến bờ biển, đám ngũ lão liền đi tới.
Hải Hồn lúc trước xuất hiện cũng nhoáng lên một cái, xuất hiện trước người Mạc Phàm.
- Mạc tiên sinh thật sự rất đúng giờ, nhưng hình như có chút phiền phức, những người này vì thử mình có cơ duyên hay không, đã chặn đường tới cầu rồi.
Hải Hồn nhìn người trước cầu băng, cười nói.
Mạc Phàm hơi nhíu mày, chỉ trong phút chốc liền khôi phục như thường.
Phong Thiên Đại Trận đã được hắn mở ra, linh khí ở trên Địa Cầu được phóng thích, độ dày linh khí cũng tăng mạnh, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một số người thức tỉnh huyết mạch.
Tu luyện nhất đạo, bất kinh truyền tống, tất nhiên vì vậy mà truyền ra.
Xưa nay biển Đông đều có không ít truyền thuyết về hải ngoại tiên sơn, cầu băng trên mặt biển này nối thẳng tới biển sâu, e rằng người ta nghĩ đây là cơ duyên thông tới hải ngoại tiên sơn.
- Phiền phức, ông cảm thấy những người này có thể ngăn được chuyện hôm nay tôi giết Hải Vương à, hay là cây cầu này có thể làm khó được tôi?
Mạc Phàm lạnh lùng liếc Hải Hồn một cái, nói.
- Những người này khó mà cản được Mạc tiên sinh, nhưng Mạc tiên sinh có thể đi lên cây cầu hay không, cùng với Hải Vương đại nhân chúng tôi và Mạc tiên sinh ai sống ai chết, thực lực của Hải Hồn quá yếu, cho nên không thể biết được.
Hải Hồn cười âm hiểm nói.
ấ ấ ế ể ế ầ ế ắ ồ- Quả thật thực lực của ông rất thấp, cách biết trước quá xa, nhưng tôi có thể nói cho ông biết, cây cầu này không tính là gì, hôm nay Hải Vương đại nhân của ông chết chắc rồi.
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh, nói rất chắc chắn.
Cây cầu băng này nhìn như do huyền băng tạo ra, thực ra là do thần khí ngưng tụ thành cầu, không khác gì ảo giác lắm.
Ảo giác chân thật mấy cũng chỉ là ảo giác, vốn dĩ không có biện pháp đi lên.
Có thể nói cây cầu này là một cái bẫy, nhưng loại tiểu tạp kỹ này làm khó được hắn sao?
Hắn không nói thêm gì với Hải Hồn nữa, lập tức đi về phía cầu băng.
Hắn vẫn chưa đi lên cầu băng, những người ở đằng sau đợi xếp hàng lên cầu lập tức bất mãn nhìn qua.
- Muốn đi lên cầu thì ra sau xếp hàng đi.
Một tiểu tử toàn thân ướt đẫm bất mãn nói.
Anh ta bắt đầu xếp hàng từ nửa đêm, thử đi thử lại ba lần rồi, tuy chưa từng thành công, nhưng muốn chen ngang trước mặt người khác, không có cửa đâu.
Vẻ mặt những người khác cũng tràn đầy khinh bỉ, dáng vẻ như không muốn để Mạc Phàm chen ngang.
Cơ duyên này như thi đại học, phần lớn là danh sách có hạn, nếu bị Mạc Phàm cướp đi mất, bọn họ sẽ không còn cơ hội nữa.
- Muốn cơ duyên thì tu luyện võ đạo đi, ở đây không có cơ duyên.
Mạc Phàm cũng không tức giận, thản nhiên nói.
Khi nói chuyện thân thể hắn nhoáng lên một cái biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa đã ở trên cầu băng.
Cầu băng ảo ảnh biến mất ở dưới chân những người khác, nhưng như thực chất ở dưới chân hắn.
Xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.
Những người tìm kiếm cơ duyên đều nhìn Mạc Phàm với vẻ kinh ngạc, trong mắt đều là hâm mộ.
- Đi thôi, đến Hải Thần Cung.
Mạc Phàm không để ý những người này, trầm giọng nói với đám ngũ lão.
Chậm trễ thời gian lâu như vậy, đã tới lúc thu thập những thế lực sử dụng vũ khí tiên tiến với hắn rồi.
Nói xong hắn giẫm lên trên cầu băng đi về phía Bắc biển Đông.
Mỗi khi hắn đi một bước, hỏa diễm hừng hực ở dưới chân hắn phóng lên trời, cầu băng nhanh chóng hòa tan trong hỏa diễm, mặt biển khôi phục như thường.
Bước chân của hắn không nhanh, nhưng mỗi một bước đều hơn cây số, hỏa diễm cũng đốt xa cả cây số.
Đám ngũ lão thấy Mạc Phàm rời đi, thì bay lên trời đuổi theo Mạc Phàm, đám người đi về hướng Bắc, nhanh chóng biến mất trên mặt biển.
… P
hía Bắc Seberia, ở nơi gần với Bắc Cực, trên một vùng băng hải mờ mịt.
Bởi vì Bắc Cực đã tiến vào cực dạ, tuy là sáng sớm, nhưng bốn phía đều là một vùng lam hoa mỹ, bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống dưới laser chiếu rọi, khiến cho một vùng băng hải như thế giới đồng thoại.
Giữa băng hải là một tòa cung điện bằng thủy tinh cao lớn, trôi nổi trên mặt biển.
Xung quanh cung điện có ít nhất trên vạn người mặc chiến giáp, cầm binh khí, uy phong lẫm liệt thủ hộ cung điện.
Những người này có chút giống với người bình thường, có chút cao to như cung điện, trên người không mọc đầy gai thì vảy, xúc tua.
Cho dù là người hay cự nhân tướng mạo hung ác, trên người đều lộ ra ý lạnh thấu xương, bông tuyết hoa mỹ rơi lên người bọn họ.
Ngoại trừ những người này, bên ngoài cung điện, trong mặt nước biển màu băng lam, một số bóng dáng vĩ đại không ngừng đi tới đi lui tuần tra bốn phía, thỉnh thoảng lộ ra một góc cơ thể.
Cho dù chỉ là một góc, cũng khổng lồ như núi, không biết bản thể cao lớn tới cỡ nào.
Lối vào cung điện, một cây cầu băng duỗi về phía Hải Vực phương Nam.
Mọi người và động vật biển đều xếp ở xung quanh cung điện, hai bên cầu.
Chỗ sâu nhất cung điện, trên chiếc ghế vương do khối huyền tinh màu lam tạo ra, một lão giả râu bạc cao lớn uy vũ cầm trong tay một cái tam xoa kích màu băng lam, ngồi ngay ngắn ở trên.
Ngồi ở phía dưới, có không ít người lộ ra khí tức cường đại mạnh hơn người ở bên ngoài, Lev cũng ở bên trong.
Trong mắt những người này đều lóe sáng lam quang, giống như đang đợi gì đó.
- Cha, không phải người Hoa Hạ kia nói bảy ngày sau sẽ tới diệt Hải Thần Cung của chúng ta sao, lúc này còn chưa tới, chỉ sợ cậu ta không dám tới đây rồi?
Người đàn ông hơi gầy nuôi tóc dài cười mỉa nói.
Người đàn ông này vừa nói xong, xung quanh lập tức tràn đầy tiếng cười.
Hải Thần Cung bọn họ tồn tại mấy ngàn năm, một tiểu tử Hoa Hạ nói diệt là diệt được sao?
- Nếu cậu ta không tới, vậy chúng ta sẽ tới Hoa Hạ.
Hải Vương hừ lạnh một tiếng nói.
Họa từ miệng mà ra, nếu đã có can đảm nói diệt Hải Thần Cung bọn họ, vậy thì phải trả giá thật đắt cho những lời này.
- Đại nhân, tôi cảm thấy chúng ta có thể chuẩn bị một phen, tới Hoa Hạ rồi.
Lev cười nói.
Mạc Phàm giết Hải Thần, lại hủy nhiều vệ tinh của bọn họ như vậy, những chuyện này không đòi từ người Mạc Phàm, thì đòi gấp bội từ Hoa Hạ trở về.
- Con cảm thấy đúng đấy, cha, không cần đợi tiểu tử Hoa Hạ kia thêm nữa, chuyện này cũng không làm phiền người đích thân đi, để con mang theo Kraken là được rồi.
Người đàn ông độc nhãn ngồi đầu tiên bên tay trái Hải Vương cười mỉa nói.
Ông ta mới nói xong, một giọng nói lạnh lùng và tiếng động kinh thiên động địa truyền từ đằng xa tới.
- Kraken mà ông nói là tên này sao?
“Rầm!” Âm thanh rung trời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook