Thần Y Toàn Năng
Chương 62: C62: Cúp điện thoại

“Đắc tội với người không nên đắc tội, đây chính là hậu quả của cậu.” Quản lý Trần lạnh lùng nói: “Hôm nay cậu đắc tội với ai, cậu còn ngu đến mức chưa nhận ra à?”

Cúp điện thoại, Dương Lỗi ngơ ngác đứng trong gara, cẩn thận suy nghĩ lại, mới cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ quặc.

Hôm nay ở văn phòng, Lục Phàm nói những lời kia, trực tiếp biến thành sự thật, chẳng lẽ là...

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn ta vô cùng phức tạp, không biết phải làm thế nào.

Mà ở một cửa hàng xe hơi, Lục Phàm dẫn theo Lâm Khả Nhi đi vào, một nhân viên mặc đồ giản dị tiến lên cười nói: “Hai vị đến xem xe sao?”

“Đúng vậy!” Lục Phàm gật đầu, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó cười nói với Lâm Khả Nhi: “Thích xe nào, anh tặng cho eml”

“Lục Phàm ca, cái này không ổn lắm đâu.” Lâm Khả Nhi vội vàng lắc đầu: “Đây không phải là xe bình thường, rất đắt tiền.”

“Không sao, anh trả tiền em chỉ cần chọn là được.” Lục Phàm mỉm cười, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.

Nhưng Lâm Khả Nhi có chút ngượng ngùng, trong cửa hàng xe hơi, vài nhân viên trò chuyện với nhau, chỉ trỏ về phía Lục Phàm và những người khác, dường như đang nói gì đó.

“Cái tên Tiểu Lưu kia cũng thật là, đây là cửa hàng xe cao cấp, hai người kia nhìn qua đã biết không mua nổi, còn nhiệt tình đi chào hỏi, đúng là làm mất mặt cả cửa hàng.”

“Không có cách nào khác, người ta thích giả bộ nghiêm túc, doanh số tháng này mà không đạt tiêu chuẩn, chỉ có thể cuốn gói cút đi.”


Lục Phàm ngồi trên ghế sofa, nghe rõ ràng cuộc trò chuyện của họ, nhưng không hề quan tâm.

“Tiểu thư, kiểu xe này rất đẹp, tuy giá hơi đắt một chút, nhưng tổng thể ngoại thất không tệ đâu.” Tiểu Lưu giới thiệu, trông rất lịch thiệp.

“Chiếc xe này có giá bao nhiêu vậy ạ?” Nhìn chiếc xe màu đỏ, Lâm Khả Nhi khá yêu thích, nhưng lại sợ xe quá đắt.

“Tổng giá trị một trăm tám mươi vạn, giá lăn bánh đã được giảm.” Tiểu Lưu nghiêm túc nói.

“Một trăm tám mươi vạn?” Lâm Khả Nhi lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cái này quá đắt rồi"

Nói được một nửa, cô liền đi về phía Lục Phàm, xe đúng là không tệ, nhưng về giá cả lại quá đắt đỏ.

“Tiểu Lưu, cậu cũng không nhìn xem trang phục của họ, họ mà cũng mua được Maserati?”

Một người phụ nữ với vẻ ngoài khá ưa nhìn đi đến, đồng thời nhún vai bĩu môi: “Bảo sao mà doanh số của cậu không đạt tiêu chuẩn, cho dù có cần cù nghiêm túc làm việc, không có mắt nhìn thì cũng vậy thôi.”

“Chị Triệu, em biết năng lực bán hàng của em không bằng chị, nhưng đối với mỗi khách hàng chúng ta đều phải phục vụ tận tâm, đây là trách nhiệm của chúng ta.” Tiểu Lưu nghiêm túc nói.

“Ôi chao, cậu còn cãi lại tôi à?” Chị Triệu bất chợt nói: “Tôi chẳng qua dạy cậu vài thứ, cậu không nghe theo cũng kệ cậu.”

Tiểu Lưu tức đến không nói nên lời, nhưng cũng không tiện nói thêm gì, doanh số của cậu ta quả thực không tốt, bị nói ra nói vào cũng là chuyện bình thường.

Lâm Khả Nhi đến bên cạnh Lục Phàm: “Lục Phàm ca, chúng ta đi thôi! Chiếc xe này quá đắt, em không cần đâu.”

“Việc anh đã hứa thì không thể đổi ý, sao em lại nói không cần?” Lục Phàm nghiêm túc nói: “Hơn nữa, một trăm tám mươi vạn cũng không đắt mà.”

Lời vừa dứt, bên ngoài có một bóng người đi đến: “Khí thế lớn quá ha? Anh lấy đâu ra cái bản lĩnh nói câu này? Một trăm tám mươi vạn không đắt?”

Lâm Khả Nhi nhìn người đến, nhíu mày, người phụ nữ này mang theo sự thù địch khá lớn, nhưng khuôn mặt có chút quen thuộc, dường như đã gặp trong bữa tiệc mừng thọ hôm trước của Bạch gia.

“Dương Giai Kỳ, sao cô lại ở đây?” Lục Phàm liếc nhìn.

“Tất nhiên tôi đến đây để mua xe.” Dương Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Câu này tôi nên hỏi anh mới đúng, đây là cửa hàng xe cao cấp, anh đến đây không hợp lắm nhỉ?”

“Có gì không hợp? Tôi cũng đến đây để mua xe.” Lục Phàm nhún vai, đi về hướng chiếc xe màu đỏ.


Chị Triệu vừa nấy vội vàng đến bên cạnh Dương Giai Kỳ nịnh hót: “Vị tiểu thư: này, không biết muốn chọn xe nào, cửa hàng xe của chúng tôi, tuyệt đối sẽ không khiến quý khách thất vọng.”

“Khụ khụ, bạn trai tôi còn chưa đến, đợi anh ấy đến, đương nhiên tôi sẽ chọn chiếc tốt nhất.” Dương Giai Kỳ kiêu ngạo nói.

“Đây là Maserati, mẫu mới nhất, giá lăn bánh một trăm tám mươi vạn.” Chị Triệu vội vàng giới thiệu.

Dương Giai Kỳ lộ ra vẻ ngượng ngùng, Thẩm Nguy đã hứa sẽ mua xe cho cô †a, nhưng cũng đã nói trước với cô ta, giá chỉ giới hạn trong vòng năm mươi vạn, bản thân cô cũng có một chiếc BMW ba mươi vạn, nhưng luôn cảm thấy không xứng với khí chất phó tổng giám đốc của mình, mới chuẩn bị đổi một chiếc xe mới.

Theo lời giới thiệu của chị Triệu, Dương Giai Kỳ đến bên cạnh chiếc Maserati màu đỏ, trong mắt càng thêm yêu thích.

“Vị tiểu thư này khí chất tao nhã, vô cùng xứng với chiếc xe thể thao màu đỏ này." Chị Triệu nói liên tục: “Hơn nữa đây là phiên bản giới hạn, cả Thanh Châu chỉ có một chiếc duy nhất.”

“Chiếc xe này tôi đã chọn, nhường cho cô ta có vẻ không hợp lý nhỉ?” Lục Phàm mỉm cười: “Dù sao cũng phải có thứ tự trước sau.”

“W¡ tiên sinh này, không phải tôi nói chứ, chiếc xe này không rẻ đâu, hay anh sang bên kia xem thử?” Chị Triệu mỉm cười, chỉ về phía khu vực xe cũ phía trước.

Lâm Khả Nhi đứng cạnh cũng ngượng ngùng, chiếc xe đắt tiền như vậy, cô không dám nghĩ đến.

“Nhìn thấy chưa, đây chính là khí chất bẩm sinh.” Dương Giai Kỳ kiêu ngạo. nói, đồng thời nhìn về phía chiếc xe thể thao màu đỏ: “Chiếc xe này quả thật không tệ, cô giúp tôi giữ nó lại đi!”

“Vâng vâng!” Chị Triệu nở nụ cười vui mừng.

Tiểu Lưu buồn bã đứng một bên, đây đã là lần thứ năm chị Triệu bán được xe, so với chị Triệu, cậu ta còn kém xa.

“Em yêu, thật xin lỗi, anh tắc đường nên đến muộn.” Thẩm Nguy đeo kính râm bước vào.


“Không sao, anh yêu, em thấy chiếc xe này không tệ.” Dương Giai Kỳ vuốt ve chiếc xe thể thao màu đỏ: “Hay là mua chiếc này đi!”

Thẩm Nguy nhìn chiếc xe thể thao màu đi lại nhìn sang Dương Giai Kỳ: “Em không bị điên chứ? Ngay cả anh cũng chỉ lái chiếc xe năm mươi vạn, vậy mà em lại đòi anh mua chiếc xe thể thao đắt tiền như vậy? Em thật sự coi tiền nhà anh là giấy mà đốt hay gì?”

“Thẩm Nguy, sao anh có thể nói với em như vậy.” Dương Giai Kỳ cau mày: “Em mặc kệ, em muốn chiếc này, dù thế nào đi nữa, em cũng là phó tổng giám đốc, chiếc xe này xứng với khí chất của em.”

“Không thể!” Thẩm Nguy kiên quyết nói: “Hơn nữa anh không có nhiều tiền như vậy.”

Lời vừa dứt, Dương Giai Kỳ tái mặt, cô ta vừa nãy đã nói nhân viên giữ lại chiếc xe này cho mình, còn được người ta tâng bốc khen ngợi một hồi, nếu Thẩm

Nguy không chiều theo, hôm nay cô ta sẽ mất hết mặt mũi.

“Tôi đã nói rồi, tôi muốn chiếc xe thể thao màu đỏ này.” Lục Phàm lên tiếng, nhìn về phía Tiểu Lưu: “Sao vậy, cửa hàng của cậu không muốn bán à?”

“Tất nhiên muốn bán!” Tiểu Lưu vội vàng nói: “Nhưng giá của chiếc xe này e rằng...”

“Chẳng phải chỉ có một trăm tám mươi vạn thôi sao!” Lục Phàm vẫy tay, lấy ra một tấm thẻ: “Cứ trực tiếp làm thủ tục, mật khẩu là sáu số không.”

Tiểu Lưu ngẩn người ra một lúc, rồi vội vàng gật đầu, bất kể Lục Phàm nói thật hay giả, là nhân viên, cậu ta không thể để khách hàng đợi chờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương