Thần Y Tái Sinh
87: Cướp Công


Tên kia ngã cách xa ra bảy tám mét, gương mặt hắn ta đều bị sưng lên một nửa.

Hắn ta giận tím mặt.

"Thằng khốn, mày dám đánh tao?"
"Tao sẽ giết mày.

"
"Các anh em, tiến lên đánh nó cho tao.

"
Đồng bọn nghe vậy, liền chạy đến bao vây Giang Lâm, kết quả đều bị đá ra xa, ngã xuống đất rên rỉ.

"Có giỏi thì đến đây giết tao, nếu không, tao có cơ hội tao sẽ giết mày.

"
Hắn ta không ngờ Giang Lâm lại mạnh như vậy, cảm giác vô cùng tức giận nhưng lại không thể mắng, trước giờ chỉ có hắn ta bắt nạt người khác, khi nào bị người khác bắt nạt như bây giờ?
Giang Lâm không nói lời thừa, lại một cước đá bay anh ta, sau đó quay đầu nói với Thái Mẫn.

"Mau lái xe chạy đi trước, tôi đi cứu người.

"
Thái Mẫn lập tức chui vào ghế lái, cẩn thận lái chiếc xe về phía trước.

"Không được đi! "
Tên kia thấy thế lại xông lên.

Giang Lâm lại một cước đem anh ta đá văng.

"Không biết tôi là ai, liền dám động thủ?”
Hắn trừng mắt nhìn Giang Lâm, nói với vẻ mặt dữ tợn.

"Tao nhớ kỹ mày, mày chờ đó cho tao.

"
Một cô gái có mái tóc đỏ, dáng vẻ kiều mị, có lẽ là bạn gái của tên kia.

Sương Sương tái mặt, hét lên với Giang Lâm.

"Anh đang rước lấy phiền phức, tôi không có lừa anh! …"
Cô ta nhắc nhở Giang Lâm.

"Anh ta rất mạnh!"
Vẻ mặt của Giang Lâm rất là lạnh lùng.


"Cút.

"
"Ầm!"
Tên kia lấy điện thoại ra muốn gọi cho ai đó, đúng lúc này, chiếc xe phát ra âm thanh như bị bung, và một ngọn lửa bốc lên.

Xăng rò rỉ trên mặt đất cũng bốc cháy.

Ngay khi có gió thổi qua, ngọn lửa lan ra ngay lập tức, còn có tiếng bay phất phới.

Vẻ mặt của hắn hơi thay đổi, hắn ta nhanh chóng chạy khỏi hiện trường, hiển nhiên là lo lắng chiếc xe sẽ phát nổ và giết chết họ.

Chuẩn bị rời đi, anh ta cầm điện thoại chụp hình lại Giang Lâm, để khi nào có cơ hội anh ta sẽ tìm để trả thù.

Giang Lâm không có để ý đến bọn họ, ngay lập tức chạy tới chiếc xe kia, liên tục quét chân trái ra, quét sạch những mảnh vụn đang cháy.

Sau đó anh đập vỡ kính chắn gió, không để ý ngọn lửa mà cúi người vào, mở dây an toàn và bế cô gái ra ngoài.

Lúc anh chui ra, bằng lái xe và giấy phép lấy xe rớt xuống đất, Giang Lâm nhặt lên nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe này tên là Bạch Dung.

Anh không nghĩ gì nhiều, cất đồ vào túi, sau đó bế Bạch Dung đến hàng rào bên ngoài.

"Không ổn, bị gãy ba xương sườn, chảy máu trong, nội tạng đều bị tổn thương.

"
Ngọc sinh tử vừa chuyển, Giang Lâm rất nhanh chẩn đoán được tình trạng của Bạch Dung, lập tức trên trán của anh chảy rất nhiều mồ hôi.

Anh đã đem hết chân khí để cứu Dương Khâm, hai ngày này chỉ lo đối phó bọn người kia, còn chưa cứu Dương Liệt khôi phục lại.

Cho nên với tình trạng của Bạch Dung làm cho Giang Lâm khó nghĩ.

Nhưng anh rất nhanh chóng ổn định tâm thần, lấy ra cây kim bạc để cứu Bạch Dung.

Giang Lâm không có sử dụng Cửu Châm, lần này, anh dùng Thất Châm Hoàn Dương.

Với hoàn cảnh như này, anh không có cách nào tập trung để châm cứu, để bệnh nhân sống lại, chỉ có thể tạm thời kéo dài tính mạng của cô ấy.

Giang Lâm động tác lưu loát khóa chặt sinh khí của Bạch Dung để không bị trôi đi.

Rất nhanh, máu trong miệng của Bạch Dung không còn, hơi thở cũng trở nên nhịp nhàng, sắc mặt cũng không còn tái nhợt.

Khi Giang Lâm đâm xuống kim thứ chín, phần ngực và phần bụng nhấp nhô của Bạch Dung cũng lún xuống.


Tình huống rõ ràng đã chuyển biến tốt đẹp!
Bạch Dung mở to đôi mắt, khóe môi hơi run, không có âm thanh phát ra, nhưng Giang Lâm có thể nhận ra.

"Cảm ơn! "
Giang Lâm nhẹ giọng nói một câu.

"Không có gì.

"
"Hú! "
Đúng lúc này, một chiếc xe cấp cứu chạy tới, cửa xe mở ra, có ba nhân viên y tế đi ra.

Một người trong đó hét lên.

"Giang Lâm?"
Giang Lâm nghe vậy ngẩng đầu lên.

“Kim Nhật Tâm?"
Dẫn đầu đội bác sĩ chính là Kim Nhật Tâm.

Kim Nhật Tâm gặp lại được Giang Lâm, lần trước bị Giang Lâm làm mất mặt, Kim Nhật Tâm vốn không muốn gặp lại anh.

Cô ta không nói những lời vô nghĩa với Giang Lâm.

"Chúng tôi nhận được cuộc gọi cứu hộ, có người bị thương trong vụ tai nạn xe.

Nạn nhân đâu rồi?"
Nhất thời trong mắt cô lộ ra vẻ thất vọng, tại sao người bị tai nạn không phải là Giang Lâm?
Mặc dù Giang Lâm chỉ vào Bạch Dung.

"Ở đây có một người bị thương đang nguy kịch, nhưng tình trạng của cô ấy cũng đã ổn định.

"
"Các cô mau đưa cô ấy đi phẫu thuật.

"
Giang Lâm lên tiếng căn dặn.

"Nhưng mà…”
"Tình trạng của nạn nhân cũng đã ổn định?"
Kim Nhật Tâm nghe vậy, liền hét lên một tiếng.


"Ai cho anh di chuyển nạn nhân?"
"Anh có biết người tai nạn xe không thể di chuyển lung tung hay không?"
"Mà anh cũng không phải là bác sĩ, cũng không đủ trình độ để hành nghề y, anh di chuyển nạn nhân, nếu xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?"
"Giang Lâm, tôi sẽ báo cảnh sát cùng với người nhà nạn nhân, nếu xảy ra chuyện, thì anh chuẩn bị ngồi tù đi.

"
Kim Nhật Tâm chửi rất là dữ dội, sau đó yêu cầu hai y tá khiêng Bạch Dung lên xe.

Cô ta không phải suy nghĩ cho nạn nhân, nạn nhân chết hay sống cũng không liên quan gì đến cô ta, chỉ là thừa cơ đem ân oán cũ trút ra ngoài.

Xe cứu thương rất nhanh đóng cửa, Giang Lâm nhớ tới cái gì, hét lên.

"Tuyệt đối đừng rút…”
Kim Nhật Tâm không thèm nghe, trực tiếp bảo tài xế lái xe đi.

Nửa giờ sau, xe cứu thương chạy tới bệnh viện tư nhân của gia đình Kim Nhật Tâm.

Xe dừng lại, bọn họ vội vàng đón Bạch Dung.

Nhìn thấy toàn thân đều be bét máu, còn có không ít vết thương, xương sườn cũng bị trũng sâu, bọn họ biết tình huống không có khả quan, thế là lập tức kiểm tra Bạch Dung.

Sau khi thiết bị được kết nối, và chụp X quang, Kim Nhật Tâm và những người khác nhìn chằm chằm vào hệ số.

Vết thương của nạn nhân không nhỏ, ba chiếc xương sườn suýt nữa đâm vào lá lách, nhưng nhịp tim và nhịp thở đều ổn định, máu ở bên trong cũng đã được cầm lại.

Các bác sĩ rất nhanh phát hiện trên người nạn nhân có bảy cây kim, kiểm tra một phen mới xác định những cây kim đó làm ổn định các vết thương của nạn nhân.

Y thuật thật cao siêu.

Nhiều vị bác sĩ có thực lực từ đáy lòng phát ra một cái cảm thán, sau đó nhìn về phía Kim Nhật Tâm mà khen ngợi.

"Kim Nhật Tâm, cô giấu nghề nha, vết thương nghiêm trọng như vậy, mà cô có thể dùng cách của trung y làm vết thương ổn định lại.

"
"Đơn giản chỉ dùng chín cái kim, mà có thể cứu được mạng của nạn nhân, thật thần kỳ.

"
Các bác sĩ còn lại cũng hết lời khen ngợi.

"Đúng vậy, trường hợp này mà đổi thành người khác, đoán chừng nạn nhân đã chết ở trên đường.

"
"Bác sĩ Kim, cô giấu nghề thật kỹ.

"
"Đâu chỉ giấu, còn rất khiêm tốn, rõ ràng có thể là bác sĩ ưu tú hơn.

"
"Bác sĩ kim, cô về sau phải dạy chúng tôi nhiều hơn! "
Kỹ năng vô cùng thần kỳ?

Kim Nhật Tâm đầu tiên là sững sờ, cô chính là đi cửa sau mới vào được bệnh viện này, sơ cứu đơn giản cũng là tạm thời cầm cự, làm sao có việc dùng kim cứu người?
Chẳng lẽ là Giang Lâm cứu?
Trong đầu của Kim Nhật Tâm hiện lên một ý tưởng, bất quá không có đem mọi chuyện nói ra, cô ta làm bộ làm tịch xua tay.

"Mẹ của tôi đã từng nói, là vàng sớm muộn gì cũng phát sáng, không cần phải tranh giành làm gì.

"
"Bản chất của tôi chính là lãnh đạm, không thích tranh đoạt với người khác.

"
Cô ta nói một cách nghiêm túc.

"Đáng lẽ tối nay tôi không nghĩ sẽ làm như vậy, chỉ là đối mặt với nạn nhân, tôi không thể trốn tránh được.

"
Bác sĩ lớn tuổi nghe vậy, càng khen ngợi.

"Bác sĩ Kim, không nghĩ tới cô ngoài y thuật cao siêu ra, còn có ý thức việc cứu nạn nhân, trước kia là tôi không đánh giá đúng cô.

"
"Ngày mai có cuộc họp thường kỳ, tôi sẽ yêu cầu khen thưởng.


"Tôi sẽ đề nghị chuyển cô đến khoa y học cổ truyền Trung Quốc làm phó chủ nhiệm.

"
Một vị nữ bác sĩ khác tên Mai Thúy Hoa còn lớn tiếng khẳng định.

"Cô chính là một nhân tài quốc gia, không thể để bị mai một được! "
Phó chủ nhiệm của khoa y học cổ truyền?
Kim Nhật Tâm vô cùng kích động.

“Cảm ơn ân sư.


"Bác sĩ Kim, tôi báo cô tin vui, người cô cứu chính là tiểu thư Bạch gia, con gái của Bạch Chính Hào.

"
Một nữ bác sĩ khác ghen tị hét lên.

"Nếu Bạch Chính Hào biết cô cứu con gái của ông ấy, ông ấy sẽ hậu đãi cô.

"
Bạch Chính Hào?
Con gái?
Lần này, đúng là may mắn ở trên trời rơi xuống.

Cơ thể của Kim Nhật Tâm run lên, trong lòng dâng trào, cảm giác cuộc sống của mình sắp lên được đỉnh cao.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương