Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
-
Chương 8: Nam tử thần bí
Âu Dương Vũ từ chối cho ý kiến khẽ vuốt mi, đạm thanh nói, “Ta khuyên ngươi không nên hoài nghi y thuật của ta,tốt hơn là ngươi nên nghĩ ra biện pháp giúp hắn cầm máu đi.” Không thấy cái tên kia đã phải mất bao nhiêu máu sao?
Mộ Dung Văn Thù nhìn vết thương của Dạ Trọng Hoa, nhanh chóng phục hồi tinh thần xử lý miệng vết thương. Nhưng mà vì miệng vết thương rất sâu có thể đã ảnh hưởng đến xương cốt bên trong cho nên thuốc dùng để cầm máu nhanh chóng bị một biển máu khác tuôn ra nhuốm màu đỏ thẫm, miệng vết thương mãi vẫn không thể khép lại được
Mộ Dung Văn Thù vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh không để lộ ra một tia hoảng hốt, trên trán của hắn đã xuất hiện một lớp mồ hôi dày, ngón tay nhanh chóng đè chặt bịt miệng vết thương như lúc trước thoa thuốc cầm máu nhưng đáng tiếc là kết quả vẫn như thế.
Nếu để tên này tùy ý trị liệu thêm lát nữa, nàng không dám đảm bảo vị chủ tử của hắn có thể sống sót qua hôm nay. Âu Dương Vũ trong lòng thầm than, ngón tay tinh tế lấy ra bông băng khử trùng từ trong lòng ra mà vốn những thứ này nàng luôn mang trong mình để phòng thân.
“Thôi để ta làm đi.” Không đành lòng với việc phải để cho một tuyệt đại nam kiều thế này phải biến mất khỏi nhân gian,Âu Dương Vũ thản nhiên mở miệng.
Trái với vẻ gấp rút lo lắng của Tiểu Đao, vẻ mặt Âu Dương Vũ vẫn bình tĩnh thong dong, không biết vì sao khi Tiểu Đao chứng kiến vẻ mặt của Âu Dương Vũ thì tâm trạng của hắn cũng trở nên bình ổn lại, không vội vàng hấp tấp như trước, cảm thấy có chút an tâm tuy rằng vẫn mang một chút nghi hoặc với cô nương xa lạ này.
Dưới con mắt hoài nghi cùng lo lắng của Mộ Dung Văn Thù cùng Tiểu Đao, Âu Dương Vũ từng bước,từng bước một không một chút do dự dùng lực xé bỏ áo ngoài của Dạ Trọng Hoa
Mái tóc đen nhánh của người đàn ông đó như một dải mây đen bồng bềnh trút xuống, ngực hắn rắn chắc, mạnh mẽ, da thịt trơn bóng, trước ngực hắn bị phủ kín bởi một tầng mồ hôi,mồ hôi của hắn ánh lên vẻ sáng bóng, có vẻ mị hoặc mà gợi cảm.
Một thân hình vô cùng cao lớn, vóc dáng hoàn mỹ tựa như người mẫu, gương mặt cương nghị khiến người ta nhìn một lần sẽ khó quên. Có thể hình dung bộ dáng hắn cũng không hẳn là anh tuấn mà là một người đàn ông tràn đầy vẻ nam tính, đầy nét cương nghị khiến người ta nghẹt thở, người hắn không có lấy một vết sẹo nào, đường cong rõ ràng, tinh tráng hữu lực, giống như tượng điêu khắc thời hy lạp, ngay cả ở hiện đại ngắm nhìn dáng người của các loại soái ca, mỹ nam riết đã quen rồi mà với tên Dạ Trọng Hoa này, quả thực Âu Dương Vũ thiếu chút nữa xuýt xoa.
Nếu hắn chết, quả nhiên là thế giới này sẽ bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng a... Âu Dương Vũ mạnh mẽ lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ phức tạp và ngớ ngẩn trong đầu dứt bỏ. Vải vóc xé rách thanh thúy khiến cho Mộ Dung Văn Thù cùng Tiểu Đao bừng tỉnh, hai người liếc nhìn nhau, đáy mắt hiện lên một tia khó hiểu phức tạp.
Một người luôn sẳng giọng kiêu căng, tự phụ,lịch sự tao nhã như Dạ Nhị, người luôn luôn chán ghét động chạm vào người khác, đặc biệt là phụ nữ, nếu mà hắn biết được tình huống vừa rồi..không những bị một người con gái xa lạ đụng chạm qua mà còn xé bỏ áo hắn một cách không thương tiếc như thế... Mộ Dung Văn Thù cùng Tiểu Đao không hẹn mà cùng nhau rùng mình.Và ông trời không phụ lòng của bọn họ. Đột nhiên Dạ Trọng Hoa mở mắt ra cho dù sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt kia của hắn vẫn như chim ưng lóe lên khiến cho người xung quanh phải kinh hãi.
“Ngươi đang làm cái gì thế?!” Mặt Dạ Trọng Hoa tối đen như mực hổ phách giọng nói mang theo lãnh ý, đột nhiên, đôi tay rắn chắc của hắn nhanh chóng vươn ra mạnh mẽ ôm lấy eo nhỏ như rắn nước của Âu Dương Vũ.
Động tác rất mạnh, cho nên ảnh hưởng đến miệng vết thương, máu không ngừng chảy ra, nhưng ánh mắt của hắn không có một chút biến hóa nào, lạnh nhạt nhìn nàng.
Âu Dương Vũ bị hành động bất ngờ của hắn liền không kịp phản ứng hét lên một tiếng, sau đó cả người đã bị hắn giữ chặt trong lồng ngực to lớn, hai người dường như mặt đối mặt, gần sát nhau, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của đối phương, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy hai người này đang trong tư thế bao nhiêu ái muội.
Ẩn dưới những sợi tóc dày rậm là cặp mắt hẹp dài của Dạ Trọng Hoa, con ngươi màu hổ phách trở nên khắc nghiệt, khuôn mặt anh tuấn dường như được phủ thêm một tầng sương mù, ẩn sâu bên trong đôi mắt đẹp đó như cất dấu một lớp băng đá lạnh đến bức người nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ không chớp mắt. Đôi môi đỏ mọng của nàng phô bày một cách tỉ mỉ rõ ràng trước mắt hắn, còn có mùi hương dễ chịu thoang thoảng nơi chóp mũi hắn khiến cho Dạ Trọng Hoa không kiềm được muốn bắt nạt nàng.
Tầm mắt Âu Dương Vũ rơi xuống đường cong tuyệt mĩ của cái cằm, còn thoáng nhìn qua yết hầu gợi cảm của hắn. Người đàn ông này trênngười hắn luôn mang vẻ lạnh lùng, xa cách, nhưng khí chất vương giả, như kẻ ăn trên ngồi trước của hắn khiến người khác không khống chế được mà si mê. Đột nhiên trong lòng Âu Dương Vũ bỗng nhiên có cảm giác kinh hoảng chưa bao giờ trải qua, nàng theo bản năng nhanh chóng đẩy hắn ra khỏi khu vực của mình.
“A “ Dạ Trọng Hoa ngã thật mạnh xuống giường, động tác mạnh mẽ đó khiến cho miệng vết thương càng lan rộng hơn.
Mộ Dung Văn Thù cùng Tiểu Đao nhìn thấy một màn này hai mắt không khỏi trừng to, kinh ngạc không biết nên phản ứng như thế nào. Dạ Trọng Hoa... Ngài ấy, thế nào lại chủ động chạm vào phụ nữ, hơn nữa... Còn bị từ chối?
Dạ Trọng Hoa mặt đầy nộ khí, toàn thân hắn tỏa ra mùi chết chóc nồng nặc, phát đôi mắt lạnh như hàn băng nhìn Âu Dương Vũ.
Nếu là người bình thường, nhất định sẽ bị mang ra ngoài và đánh vài chục trượng, mà Âu Dương Vũ lại có thể ngồi im bất động, đã thế còn trừng mắt liếc nhìn hắn cảnh cáo, “Muốn giữ cái mạng này thì đừng nói gì cả và cũng đừng lộn xộn, nếu có lần sau, bổn cô nương ta không chắc sẽ đảm bảo tính mạng ngươi giữ nổi qua hôm nay đâu!” Nói xong,nàng liền lấy ngân châm ra bắt đầu châm cứu cho hắn.
Mộ Dung Văn Thù hít một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ: “Thật là một cô gái mạnh mẽ!”
Không những từ chối Dạ Nhị, cô gái này còn dám chống mắt lên cùng hắn đối nghịch lên tiếng cảnh cáo Dạ Nhị, chính điều này khiến cho Mộ Dung Văn Thù cảm thấy kính nể Âu Dương Vũ, nếu đổi lại là hắn thì hắn hẳn đã một phen đổ mồ hôi lạnh rồi.Cùng với Dạ Nhị thân thiết từ nhỏ đến lớn, Mộ Dung Văn Thù đương nhiên hiểu rõ tình cách cùng tác phong của Dạ Trọng Hoa, con người này quyền thế ngập trời thêm vào đó là luôn làm cho người khác cảm thấy sợ hãi vì chỉ số thông minh của hắn với khuôn mặt vô cùng yêu nghiệt kia –đằng sau một khuôn mặt bình tĩnh hoàn mỹ kia che dấu một bộ mặt vô cùng nguy hiểm cùng thô bạo, cùng với những hành động nổi giận không thể lường trước được.
Nhưng mà ngày hôm nay đã khiến cho thế giới quan của hắn được mở rộng không ít, Dạ Trọng Hoa trên giường chỉ khẽ nhíu mày, lẳng lặng nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ, bình tĩnh nói: “ Đừng gây mê.”
Hả? Nói xong hắn lại ngoan ngoãn nằm im đó, hai mắt từ từ nhắm lại.
... Chẳng lẽ sau khi bản thân trúng độc, đầu óc cũng sẽ thoái hóa dần sao? Mộ Dung Văn Thù có chút mơ hồ.
Một tay Âu Dương Vũ cầm lấy kim khâu, tay còn lại cầm chỉ khâu, đưa đến gần bụng Dạ Trọng Hoa, tay phải châm xuống, dùng lực cổ tay và cánh tay cẩn thận tỉ mỉ vá lại miệng vết thương.
Thậm chí một tiếng rên nhẹ Dạ Trọng Hoa cũng không có, vẫn lẳng lặng nằm trên giường, cảm giác như hắn không hề quan tâm đến việc Âu Dương Vũ đang tiến hành khâu vết thương lại cho hắn.
Thật là một người đàn ông kiên cường. Âu Dương Vũ thầm nghĩ trong lòng, sau đó từ từ men theo sườn lấy chầm chậm cây ngân châm ra. Toàn bộ quá trình nàng làm vô cùng chuyên nghiệp nhẹ nhàng mà tỉ mỉ. Giống như mây bay nước chảy làm cho người ta có cảm giác việc khâu vết thương cũng giống như điệu nhảy của tiên nữ trên trời. Điều này khiến cho Dạ Trong Hoa không khỏi không ngắm nhìn nàng.
“Cắt chỉ khâu.” Âu Dương Vũ không thể không lên tiếng nhắc nhở.
“À..! Ừ!!” Mộ Dung Văn Thù phục hồi tinh thần lại, không ngừng gật đầu, cầm lấy vạc nước ấm nhanh chóng cắt chỉ khâu. Giờ phút này, hắn dường như đang đắm chìm trong toàn bộ quá trình. Giờ đây hắn dường như khó có thể tin được, trong lòng liền cảm thấy rùng mình khiếp sợ.
Nếu không phải Âu Dương Vũ ngồi làm mẫu trước, ngay cả tưởng tượng hắn cũng không dám, thế nhưng thật sự có thể dùng một sợi chỉ để vá lại miệng vết thương, hơn nữa, miệng vết thương bị rách to đến ghê người thế kia, sau khi khâu lại thì máu đã không còn tuôn ra nữa...
Vậy hắn cần phải xem lại cái danh hiệu thần y của mình rồi?! Giờ phút này trong lòng Mộ Dung Văn Thù trăm mối tơ vò, cảm xúc ngổn ngang, nhìn thấy những dụng cụ vô cùng lạ kỳ mà lợi hại kia khiến hắn trở nên hưng phấn nhưng ngay sau đó lại cảm thấy uể oải cùng chán nản.
Đáng tiếc Âu Dương Vũ đã quyết định sẽ không nói cho hắn, loại phương pháp trị liệu này rất nhiều rất nhiều năm sau mới có thể du nhập vào mà học hỏi a.
Khâu hơn mười mũi kim thì miệng vết thương của hắn mới khép miệng, máu không chảy nữa. Nhìn thấy miệng vết thương đầy chỉ khâu kia, vẻ mặt Mộ Dung Văn Thù không giấu được sự tán thưởng, giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật trân quý vậy, miệng không ngừng chậc lấy làm tán dương.
“Các ngươi ra giá bao nhiêu?” Âu Dương Vũ rửa tay xong, sắc mặt bình thản nhắc nhở thỏa thuận ban đầu. Vừa rồi với những cách thức chữa trị vô cùng tỉ mỉ chính xác mang lại hiệu quả cao như thế, nàng tin tưởng Mộ Dung Văn Thù là người thông minh sẽ hiểu được.
Cô gái to gan lớn mật này lúc này lại không chút e dè nhắc đến lời hứa của bọn họ khi đó, nàng căn bản không sợ hãi sao? Mộ Dung Văn Thù trán lại bắt đầu đổ mồ hôi.
“Một ngàn lượng hoàng kim?! Thế nào?” Không đợi Mộ Dung Văn Thù mở miệng, Âu Dương Vũ thản nhiên nhíu mày.
“Được.” Trên giường lúc này, Dạ Trọng Hoa không biết khi nào đã mở đôi mắt màu hổ phách, bình tĩnh ra giá, sau đó hai tròng mắt bí hiểm nhắm chặt lại.
Âu Dương Vũ đáy lòng run lên, lại muốn mở miệng nói gì đó lại thôi. Người cổ đại đều luôn coi trọng địa vị quyền thế nhưng nàng không cần địa vị càng không cần quyền thế, một ngàn lượng hoàng kim là đủ rồi. Cứ xem như là tiền thù lao của nàng đi.
Nhưng vì sao trong lòng nàng lại có một chút cảm giác mất mặt cùng áy náy nhỉ?!
Mộ Dung Văn Thù nhìn vết thương của Dạ Trọng Hoa, nhanh chóng phục hồi tinh thần xử lý miệng vết thương. Nhưng mà vì miệng vết thương rất sâu có thể đã ảnh hưởng đến xương cốt bên trong cho nên thuốc dùng để cầm máu nhanh chóng bị một biển máu khác tuôn ra nhuốm màu đỏ thẫm, miệng vết thương mãi vẫn không thể khép lại được
Mộ Dung Văn Thù vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh không để lộ ra một tia hoảng hốt, trên trán của hắn đã xuất hiện một lớp mồ hôi dày, ngón tay nhanh chóng đè chặt bịt miệng vết thương như lúc trước thoa thuốc cầm máu nhưng đáng tiếc là kết quả vẫn như thế.
Nếu để tên này tùy ý trị liệu thêm lát nữa, nàng không dám đảm bảo vị chủ tử của hắn có thể sống sót qua hôm nay. Âu Dương Vũ trong lòng thầm than, ngón tay tinh tế lấy ra bông băng khử trùng từ trong lòng ra mà vốn những thứ này nàng luôn mang trong mình để phòng thân.
“Thôi để ta làm đi.” Không đành lòng với việc phải để cho một tuyệt đại nam kiều thế này phải biến mất khỏi nhân gian,Âu Dương Vũ thản nhiên mở miệng.
Trái với vẻ gấp rút lo lắng của Tiểu Đao, vẻ mặt Âu Dương Vũ vẫn bình tĩnh thong dong, không biết vì sao khi Tiểu Đao chứng kiến vẻ mặt của Âu Dương Vũ thì tâm trạng của hắn cũng trở nên bình ổn lại, không vội vàng hấp tấp như trước, cảm thấy có chút an tâm tuy rằng vẫn mang một chút nghi hoặc với cô nương xa lạ này.
Dưới con mắt hoài nghi cùng lo lắng của Mộ Dung Văn Thù cùng Tiểu Đao, Âu Dương Vũ từng bước,từng bước một không một chút do dự dùng lực xé bỏ áo ngoài của Dạ Trọng Hoa
Mái tóc đen nhánh của người đàn ông đó như một dải mây đen bồng bềnh trút xuống, ngực hắn rắn chắc, mạnh mẽ, da thịt trơn bóng, trước ngực hắn bị phủ kín bởi một tầng mồ hôi,mồ hôi của hắn ánh lên vẻ sáng bóng, có vẻ mị hoặc mà gợi cảm.
Một thân hình vô cùng cao lớn, vóc dáng hoàn mỹ tựa như người mẫu, gương mặt cương nghị khiến người ta nhìn một lần sẽ khó quên. Có thể hình dung bộ dáng hắn cũng không hẳn là anh tuấn mà là một người đàn ông tràn đầy vẻ nam tính, đầy nét cương nghị khiến người ta nghẹt thở, người hắn không có lấy một vết sẹo nào, đường cong rõ ràng, tinh tráng hữu lực, giống như tượng điêu khắc thời hy lạp, ngay cả ở hiện đại ngắm nhìn dáng người của các loại soái ca, mỹ nam riết đã quen rồi mà với tên Dạ Trọng Hoa này, quả thực Âu Dương Vũ thiếu chút nữa xuýt xoa.
Nếu hắn chết, quả nhiên là thế giới này sẽ bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng a... Âu Dương Vũ mạnh mẽ lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ phức tạp và ngớ ngẩn trong đầu dứt bỏ. Vải vóc xé rách thanh thúy khiến cho Mộ Dung Văn Thù cùng Tiểu Đao bừng tỉnh, hai người liếc nhìn nhau, đáy mắt hiện lên một tia khó hiểu phức tạp.
Một người luôn sẳng giọng kiêu căng, tự phụ,lịch sự tao nhã như Dạ Nhị, người luôn luôn chán ghét động chạm vào người khác, đặc biệt là phụ nữ, nếu mà hắn biết được tình huống vừa rồi..không những bị một người con gái xa lạ đụng chạm qua mà còn xé bỏ áo hắn một cách không thương tiếc như thế... Mộ Dung Văn Thù cùng Tiểu Đao không hẹn mà cùng nhau rùng mình.Và ông trời không phụ lòng của bọn họ. Đột nhiên Dạ Trọng Hoa mở mắt ra cho dù sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt kia của hắn vẫn như chim ưng lóe lên khiến cho người xung quanh phải kinh hãi.
“Ngươi đang làm cái gì thế?!” Mặt Dạ Trọng Hoa tối đen như mực hổ phách giọng nói mang theo lãnh ý, đột nhiên, đôi tay rắn chắc của hắn nhanh chóng vươn ra mạnh mẽ ôm lấy eo nhỏ như rắn nước của Âu Dương Vũ.
Động tác rất mạnh, cho nên ảnh hưởng đến miệng vết thương, máu không ngừng chảy ra, nhưng ánh mắt của hắn không có một chút biến hóa nào, lạnh nhạt nhìn nàng.
Âu Dương Vũ bị hành động bất ngờ của hắn liền không kịp phản ứng hét lên một tiếng, sau đó cả người đã bị hắn giữ chặt trong lồng ngực to lớn, hai người dường như mặt đối mặt, gần sát nhau, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của đối phương, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy hai người này đang trong tư thế bao nhiêu ái muội.
Ẩn dưới những sợi tóc dày rậm là cặp mắt hẹp dài của Dạ Trọng Hoa, con ngươi màu hổ phách trở nên khắc nghiệt, khuôn mặt anh tuấn dường như được phủ thêm một tầng sương mù, ẩn sâu bên trong đôi mắt đẹp đó như cất dấu một lớp băng đá lạnh đến bức người nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ không chớp mắt. Đôi môi đỏ mọng của nàng phô bày một cách tỉ mỉ rõ ràng trước mắt hắn, còn có mùi hương dễ chịu thoang thoảng nơi chóp mũi hắn khiến cho Dạ Trọng Hoa không kiềm được muốn bắt nạt nàng.
Tầm mắt Âu Dương Vũ rơi xuống đường cong tuyệt mĩ của cái cằm, còn thoáng nhìn qua yết hầu gợi cảm của hắn. Người đàn ông này trênngười hắn luôn mang vẻ lạnh lùng, xa cách, nhưng khí chất vương giả, như kẻ ăn trên ngồi trước của hắn khiến người khác không khống chế được mà si mê. Đột nhiên trong lòng Âu Dương Vũ bỗng nhiên có cảm giác kinh hoảng chưa bao giờ trải qua, nàng theo bản năng nhanh chóng đẩy hắn ra khỏi khu vực của mình.
“A “ Dạ Trọng Hoa ngã thật mạnh xuống giường, động tác mạnh mẽ đó khiến cho miệng vết thương càng lan rộng hơn.
Mộ Dung Văn Thù cùng Tiểu Đao nhìn thấy một màn này hai mắt không khỏi trừng to, kinh ngạc không biết nên phản ứng như thế nào. Dạ Trọng Hoa... Ngài ấy, thế nào lại chủ động chạm vào phụ nữ, hơn nữa... Còn bị từ chối?
Dạ Trọng Hoa mặt đầy nộ khí, toàn thân hắn tỏa ra mùi chết chóc nồng nặc, phát đôi mắt lạnh như hàn băng nhìn Âu Dương Vũ.
Nếu là người bình thường, nhất định sẽ bị mang ra ngoài và đánh vài chục trượng, mà Âu Dương Vũ lại có thể ngồi im bất động, đã thế còn trừng mắt liếc nhìn hắn cảnh cáo, “Muốn giữ cái mạng này thì đừng nói gì cả và cũng đừng lộn xộn, nếu có lần sau, bổn cô nương ta không chắc sẽ đảm bảo tính mạng ngươi giữ nổi qua hôm nay đâu!” Nói xong,nàng liền lấy ngân châm ra bắt đầu châm cứu cho hắn.
Mộ Dung Văn Thù hít một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ: “Thật là một cô gái mạnh mẽ!”
Không những từ chối Dạ Nhị, cô gái này còn dám chống mắt lên cùng hắn đối nghịch lên tiếng cảnh cáo Dạ Nhị, chính điều này khiến cho Mộ Dung Văn Thù cảm thấy kính nể Âu Dương Vũ, nếu đổi lại là hắn thì hắn hẳn đã một phen đổ mồ hôi lạnh rồi.Cùng với Dạ Nhị thân thiết từ nhỏ đến lớn, Mộ Dung Văn Thù đương nhiên hiểu rõ tình cách cùng tác phong của Dạ Trọng Hoa, con người này quyền thế ngập trời thêm vào đó là luôn làm cho người khác cảm thấy sợ hãi vì chỉ số thông minh của hắn với khuôn mặt vô cùng yêu nghiệt kia –đằng sau một khuôn mặt bình tĩnh hoàn mỹ kia che dấu một bộ mặt vô cùng nguy hiểm cùng thô bạo, cùng với những hành động nổi giận không thể lường trước được.
Nhưng mà ngày hôm nay đã khiến cho thế giới quan của hắn được mở rộng không ít, Dạ Trọng Hoa trên giường chỉ khẽ nhíu mày, lẳng lặng nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ, bình tĩnh nói: “ Đừng gây mê.”
Hả? Nói xong hắn lại ngoan ngoãn nằm im đó, hai mắt từ từ nhắm lại.
... Chẳng lẽ sau khi bản thân trúng độc, đầu óc cũng sẽ thoái hóa dần sao? Mộ Dung Văn Thù có chút mơ hồ.
Một tay Âu Dương Vũ cầm lấy kim khâu, tay còn lại cầm chỉ khâu, đưa đến gần bụng Dạ Trọng Hoa, tay phải châm xuống, dùng lực cổ tay và cánh tay cẩn thận tỉ mỉ vá lại miệng vết thương.
Thậm chí một tiếng rên nhẹ Dạ Trọng Hoa cũng không có, vẫn lẳng lặng nằm trên giường, cảm giác như hắn không hề quan tâm đến việc Âu Dương Vũ đang tiến hành khâu vết thương lại cho hắn.
Thật là một người đàn ông kiên cường. Âu Dương Vũ thầm nghĩ trong lòng, sau đó từ từ men theo sườn lấy chầm chậm cây ngân châm ra. Toàn bộ quá trình nàng làm vô cùng chuyên nghiệp nhẹ nhàng mà tỉ mỉ. Giống như mây bay nước chảy làm cho người ta có cảm giác việc khâu vết thương cũng giống như điệu nhảy của tiên nữ trên trời. Điều này khiến cho Dạ Trong Hoa không khỏi không ngắm nhìn nàng.
“Cắt chỉ khâu.” Âu Dương Vũ không thể không lên tiếng nhắc nhở.
“À..! Ừ!!” Mộ Dung Văn Thù phục hồi tinh thần lại, không ngừng gật đầu, cầm lấy vạc nước ấm nhanh chóng cắt chỉ khâu. Giờ phút này, hắn dường như đang đắm chìm trong toàn bộ quá trình. Giờ đây hắn dường như khó có thể tin được, trong lòng liền cảm thấy rùng mình khiếp sợ.
Nếu không phải Âu Dương Vũ ngồi làm mẫu trước, ngay cả tưởng tượng hắn cũng không dám, thế nhưng thật sự có thể dùng một sợi chỉ để vá lại miệng vết thương, hơn nữa, miệng vết thương bị rách to đến ghê người thế kia, sau khi khâu lại thì máu đã không còn tuôn ra nữa...
Vậy hắn cần phải xem lại cái danh hiệu thần y của mình rồi?! Giờ phút này trong lòng Mộ Dung Văn Thù trăm mối tơ vò, cảm xúc ngổn ngang, nhìn thấy những dụng cụ vô cùng lạ kỳ mà lợi hại kia khiến hắn trở nên hưng phấn nhưng ngay sau đó lại cảm thấy uể oải cùng chán nản.
Đáng tiếc Âu Dương Vũ đã quyết định sẽ không nói cho hắn, loại phương pháp trị liệu này rất nhiều rất nhiều năm sau mới có thể du nhập vào mà học hỏi a.
Khâu hơn mười mũi kim thì miệng vết thương của hắn mới khép miệng, máu không chảy nữa. Nhìn thấy miệng vết thương đầy chỉ khâu kia, vẻ mặt Mộ Dung Văn Thù không giấu được sự tán thưởng, giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật trân quý vậy, miệng không ngừng chậc lấy làm tán dương.
“Các ngươi ra giá bao nhiêu?” Âu Dương Vũ rửa tay xong, sắc mặt bình thản nhắc nhở thỏa thuận ban đầu. Vừa rồi với những cách thức chữa trị vô cùng tỉ mỉ chính xác mang lại hiệu quả cao như thế, nàng tin tưởng Mộ Dung Văn Thù là người thông minh sẽ hiểu được.
Cô gái to gan lớn mật này lúc này lại không chút e dè nhắc đến lời hứa của bọn họ khi đó, nàng căn bản không sợ hãi sao? Mộ Dung Văn Thù trán lại bắt đầu đổ mồ hôi.
“Một ngàn lượng hoàng kim?! Thế nào?” Không đợi Mộ Dung Văn Thù mở miệng, Âu Dương Vũ thản nhiên nhíu mày.
“Được.” Trên giường lúc này, Dạ Trọng Hoa không biết khi nào đã mở đôi mắt màu hổ phách, bình tĩnh ra giá, sau đó hai tròng mắt bí hiểm nhắm chặt lại.
Âu Dương Vũ đáy lòng run lên, lại muốn mở miệng nói gì đó lại thôi. Người cổ đại đều luôn coi trọng địa vị quyền thế nhưng nàng không cần địa vị càng không cần quyền thế, một ngàn lượng hoàng kim là đủ rồi. Cứ xem như là tiền thù lao của nàng đi.
Nhưng vì sao trong lòng nàng lại có một chút cảm giác mất mặt cùng áy náy nhỉ?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook