Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
Chương 78: Ghen Tị

Dạ Phi Hi?!

Nếu như lúc trước Lý Vân Phỉ có có một chút ảo tưởng, như vậy giờ phút này nàng đã muốn bắt đầu thất vọng rồi. Dạ Phi Hi ngồi giữ chặt lấy thân thể nàng, cũng không vội xốc khăn voan lên, nàng sợ hãi bị hắn ôm chặt lấy. Hắn uống rượu, trên người thật nồng nặc mùi rượu, hắn y ở thân thể của nàng biên: “Một khi mà bổn hoàng tử đã muốn thứ gì, cho dù là nữ nhân cũng đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay ta.”

Đôi bàn tay nóng rực của hắn từ từ vuốt ve cánh tay lạnh ngắt của nàng. Lý Vân Phỉ chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà vì sự động chạm đột ngột đó, nàng rất muốn mở miệng nói chuyện, nói cho hắn biết rằng, nàng là Lý Vân Phỉ!

“Thế nào? Cố tình lừa quản sự của ta phải bỏ ra không ít bạc để mua “ Lưu quang ngũ sắc”sao? Nàng cảm thấy làm như thế có thể đả kích được bổn vương sao? Cho nên hôm nay bổn vương không muốn lãng phí số bạc đó? “ Lưu quang ngũ sắc” này chính là do bổn vương muốn đặc biệt tặng cho nàng, vì chỉ có nàng mới là người thích hợp nhất để sở hữu nó.”

Hỉ khăn cái ở Lý Vân Phỉ trên đầu, Dạ Phi Hi nhìn không rõ khuôn mặt của nàng mà hắn cũng không có ý định muốn nhìn. Hắn nhớ đến đôi mắt tinh ranh, xảo huyệt của nàng, nhưng đôi lúc lại lạnh như băng, một ánh mắt như thế hắn không dám nhìn bởi vì hắn sợ chính đôi mắt ấy sẽ khiến hắn tỉnh tảo trở lại. Hắn nhân lúc đầu óc chưa thanh tỉnh, dùng tay thô bạo xé rách bộ giá y trên người nàng, làn da trắng nõn nà như tuyết lập tức lộ ra trong không khí, cả người hắn đè lên người nàng, hung hăng chà đạp hôn khắp người, một lúc sau trên làn da trắng nõn ấy nhanh chóng xuất hiện nhiều dấu ấn hồng tím chi chít.

Hắn thô bạo cắn day ở cổ nàng: “Âu Dương Vũ, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta đã muốn làm như vậy với nàng rồi!”

Môi hắn gợi lên một nụ cười tà ác, toàn thân máu nóng đều sôi sùng sục, hưng phấn, trên mặt hắn mang theo một tia nồng đậm tà nịnh có chút hài lòng.

Hắn cứ như vậy hung hăng chà đạp nàng, nếu như hắn không nghe thấy tiếng thở dồn dập của nàng lúc này, hẳn hắn nghĩ rằng nàng đã chết, nàng từ đầu đến cuối đều không thể động, lại càng không thể nói, hơn nữa hắn còn chưa thấy mặt của nàng, cho nên đương nhiên không biết nữ nhân mà hắn đang hưởng thụ, hành hạ này có bao nhiêu sợ hãi trên khuôn mặt.

Bộ giá y của Lý Vân Phỉ cứ như vậy bị Dạ Phi Hi cởi hết ra, thắt lưng nhanh chóng bị trút bỏ hết, không doanh nắm chặt, vân da tinh tế cốt nhục đều đều, la duy khởi bạc son phấn mùi hương thoang thoảng.

Dạ Phi Hi thỏa mãn sau, liền đem nàng trên đầu hỉ khăn xả lại đây vứt trên mặt đất, đợi hắn thấy rõ trên giường này bị nàng chà đạp nữ tử sau, lập tức giật mình trụ, người này sao có thể lại là —— Lý Vân Phỉ!

Chỉ thấy lọt vào trong tầm mắt nữ tử, trên mặt là nước mắt lê láng,đôi môi bị nàng cắn đến chảy máu. Thân thể của nàng toàn bộ đều được bao phủ bởi những dấu hôn xanh tím, nàng nằm im ở trên giường, những dấu hôn đó đập vào mắt hắn càng thêm chói mắt, làn da trắng ngần lộ ra tinh tế, trắng như tuyết, đỏ hồng như lửa, hai thứ đó kết hợp với nhau khiến người càng thêm tiên diễm, mang theo một loại cảm giác gợi cảm, quyến rũ.”Sao lại là ngươi?” Dạ Phi Hi không thể tin vào mắt mình nhìn chằm chằm vào Lý Vân Phỉ, mới vừa rồi hắn sung sướng chà đạp nàng, phát tiết lên người nàng, nguyên lai không phải là Âu Dương Vũ mà là Lý Vân Phỉ!

Lý Vân Phỉ run run lông mi căm phẫn nộ với hắn, Dạ Phi Hi đôi mắt đã phủ một lớp sương mù, sắc mặt tái nhợt, đáy lòng ban nãy còn kinh ngạc bây giờ đã thối lui, tiếp theo sau đó hắn gắt gao nhìn nàng, trên gương mặt tuấn mỹ ấy đột nhiên lộ ra một cỗ âm lãnh, sát khí tươi cười, thực kinh hãi: “A, sao thế, ngươi mất hứng sao? Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của ngươi nên ngươi cảm thấy mất hứng sao? Hay là bây giờ vẫn còn tơ tưởng đến chuyện có thể gả cho Nhị hoàng huynh? Hửm?”

Lý Vân Phỉ chưa bao giờ thấy Dạ Phi Hi lại trở nên đáng sợ như vậy, hắn giống như một con mãng xà độc tàn nhẫn, cặp mắt kia đã từng tuấn mỹ thế nào giờ lại lạnh lẽo âm độc đến vậy. Dạ Phi Hi tới gần nàng: “Đáng tiếc a, bây giờ Hoàng huynh ta lại đang cùng với Nhị tẩu động phòng hoa chúc rồi còn đâu!”

Hắn vừa nói vừa nhoài về phía nàng, nắm lấy hai vai nàng: “Bây giờ ngươi đã thân tài hoa dại rồi, bổn hoàng tử khuyên ngươi sớm từ bỏ ngay cái ảo mộng xa vời ấy đi.”

Thuốc cũng đã dần dần hết tác dụng, Lý Vân Phỉ đã có thể cử động được, thân thể Lý Vân Phỉ từ từ gượng người dậy đứng lên, nàng muốn chạy trốn, muốn trốn thoát khỏi cái nơi khốn nạn đã hành hạ nàng khiến nàng vừa phải chịu đau đớn vừa phải chịu đựng nhục nhã, nhưng nàng còn chưa kịp đứng lên thì Dạ Phi Hi vươn tay nhanh chóng ôm trụ lấy người nàng ném lại lên giường, hắn đè lên người Lý Vân Phỉ, một bàn tay khác của hắn lấy khăn voan trói hai tay nàng đặt lên đỉnh đầu: “Sao vậy, không muốn chịu trách nhiệm với bổn vương sao?”

“Ngươi muốn làm gì?”

Dạ Phi Hi đột nhiên ngừng lại mọi động tác tay của mình, tà ác cười nói: “Làm gì? Ngươi thật không biết bổn vương muốn làm gì sao, vừa rồi chẳng phải đã cùng với bổn vương hưởng thụ qua hết rồi sao! Nếu đã gả cho bổn vương, đương nhiên phải hầu hạ cho bổn vương, chẳng lẽ trong lòng ngươi còn tâm tư nghĩ đến tên Dạ Phi Bạch đó?”

Dạ Phi Hi nghĩ đến đây, trong lòng vô cùng khó chịu, thê tử mà hắn danh chính ngôn thuận cưới về cư nhiên lại dám có tâm tư tình chàng ý thiếp với Dạ Phi Bạch. Hừ! Nghĩ đến đây, tay của Dạ Phi Hi càng lúc càng trở nên hung bạo chà đạp nàng.

Lý Vân Phỉ bị trước mắt tình cảnh dọa đến ngây người, một lúc lâu mới hét ầm lêm: “Chúng ta lẽ ra không nên như thế này!”

“Hửm? Mùi gì vậy, hương thơm rất đặc biệt.” Dạ Phi Hi ôm chặt lấy Lý Vân Phỉ, vùi đầu vào cổ nàng dùng mũi ngửi hít lấy hương thơm ấy: “Hoa khai kham chiết thẳng tu chiết, đừng đãi vô hoa không chiết chi, ta nhớ là ai đó đã không do dự đọc lên những câu thơ này, không phải ngươi muốn được một tên nam nhân nào đó yêu thương đến phát điên sao. Hôm nay sao thế, sao lại rụt rè như vậy?”

Âm thanh trêu tức cười nhạo vang lên nghe thật chói tai.

Rất đau! Lý Vân Phỉ mở to hai mắt, nàng phải chịu khuất nhục như vậy, tất cả đều là do con tiện nhân Âu Dương Vũ này hãm hại! Âu Dương Vũ, ngươi cứ chờ đó đi, ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc, đời này ngươi đừng hòng ta dễ dàng buông tha mối hận này!Sáng hôm sau ngày đại hôn, theo truyền thống, hai vị hoàng tử phải mang theo vương phi vào cung để thỉnh an hoàng thượng.

Âu Dương Vũ mới sáng sớm đã bị Dạ Trọng Hoa từ trên giường ôm dậy, đặt ngay ở trước bàn trang điểm sau đó phân phó cho nha hoàn đến chuẩn bị. Âu Dương Vũ cảm thấy bản thân mình một chút sức lực cũng không còn, rõ ràng hôm qua mình đã có phải tiêu tốn thể lực bao nhiêu đâu, vì sao lại mệt như vậy a, chắc là lo nghĩ quá đây mà. Nàng lúc này cũng không dám gặp mặt Dạ Trọng Hoa, từ đêm qua đến giờ, nàng cảm thấy mối quan hệ của hai người càng thêm xấu hổ.

Nàng nhìn chính bản thân mình trong gương, Trúc Lục ở một bên giúp nàng sửa soạn trang điểm: “Vương phi, hôm nay người phải vào cung để thỉnh an hoàng thượng, cho nên phải sửa soạn trang điểm thật nổi bật, nhất định không thể để Tứ hoàng phi coi thường được.”

“Ai coi thường Vũ nhi?” Dạ Trọng Hoa đã y phục tươm tất đột nhiên xuất hiện phía sau Âu Dương Vũ. Hắn dài thân ngọc lập, dáng người hắn cao ngất hiên ngang, hắn mặc một bộ y phục cẩm nhung màu vàng ngọc kết hợp bên ngoài là chiếc áo choàng dài đến quá đầu gối được thêu vài bông hoa chỉ lan, hoa lan vừa bí ẩn vừa uốn lượn. Trên người hắn tản ra mùi hương nhẹ dịu thoang thoảng của hoa quỳnh, vừa tà mị lãnh khốc lại vừa thanh tao nho nhã.

Hắn có chút tức giận nhìn thoáng qua Trúc Lục.

Trúc Lục bị Dạ Trọng Hoa nhìn như vậy, ánh mắt băng lãnh kia khiến cho toàn bộ cơ thể của nàng đều cứng ngắt lại, mặt đỏ bừng lên, hai chân của nàng mềm nhũn nhanh chóng quỳ rạp xuống mặt đất: “Vương, vương gia, nô tỳ biết sai rồi!”

Âu Dương Vũ khó chịu nhíu mày: “Này! Ngươi làm người khác sợ đấy!”

Dạ Trọng Hoa không thèm để ý phất phất tay bảo Trúc Lục đi ra ngoài, Trúc Lục sau khi thấy hắn tha tội cho mình không lãng phí một giây nào chạy biến khỏi phòng.

Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, Âu Dương Vũ cảm thấy có một đôi mắt tà mị lặng lẽ nhìn nàng, khiến nàng có cảm giác như cả thân thể mình đều như trần trụi trước mắt hắn. Âu Dương Vũ không thể chịu nổi cái cảm giác bức bách khó chịu này, nàng nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Khụ! Này! Ngươi dọa Trúc Lục sợ mất mật rồi kìa, nàng chưa có trang điểm cho ta xong mà.”

Dạ Trọng Hoa quan sát Âu Dương Vũ từ đầu đến chân, mái tóc óng mượt đen như mực, làn da trắng nõn như ngọc, bởi vì trên mặt nàng đã được trang điểm cho nên so với ngày thường lại tăng thêm dáng vẻ thanh lệ, quyến rũ. Âu Dương Vũ thấy Dạ Trọng Hoa vẫn đưa mắt nhìn chằm chằm vào nàng, da mặt nàng cũng không có dày để có thể chịu nổi cái nhìn của hắn, nàng khẽ quay đầu đi lên tiếng: “Gì đó, nhìn đủ chưa hả?”

“Đương nhiên là chưa đủ, Bổn vương vẫn còn muốn nhìn, vương phi của Ta dung mạo đẹp đến khuynh quốc khuynh thành như vậy, người khác nếu so với một sợi tóc của nàng cũng không bằng!”

[ Đúng rồi, trong mắt ông vợ liền hóa Tây thi, Toy biết nhưng...Ông nổ quá ông ơi ]

“Đừng nói như vậy.” Nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường thôi, cũng thích nghe những lời khen từ một người khác phái mà đặc biệt là từ phu quân hiện tại của nàng. Nàng thừa nhận khi nghe hắn nói vậy, lòng nàng có một cảm giác ngọt ngào khó tả.Dạ Trọng Hoa đứng một bên phất tay nha hoàn bên cạnh ý bảo lui đi, tiến về phía Âu Dương Vũ, cầm lên cây cọ vẽ mày, khẽ cười nói: “Vẫn còn thiếu.”

Nói xong liền vươn tay di chuyển trước mặt Âu Dương Vũ, hắn đứng đối diện với nàng, cầm bút vẽ lên nhẹ nhàng tô vẽ lên hàng lông mi của nàng. Kỳ thật Âu Dương Vũ cảm thấy hàng lông mày này vốn đã ổn, căn bản không cần phải tô vẽ thêm họa. Dạ Trọng Hoa hắn có con mắt thẩm mỹ không tệ cho nên Âu Dương Vũ cũng ngoan ngoãn ngồi yên tùy hắn định đoạt, mong là hắn đừng có quá tay.

Một lát sau, Dạ Trọng Hoa liền buông bút vẽ, nhìn lại tác phẩm của mình, khẽ gật đầu, cũng đem đầu Âu Dương Vũ xoay lại để nàng tự xem chính tác phẩm của hắn.

Âu Dương Vũ chỉ thấy một đôi lông mày với đường nét thanh mảnh dường như dưới nét vẽ của hắn đã càng tôn lên nét đẹp mặn mà, gợi cảm.

Dạ Trọng Hoa sấn tới bên cạnh, hỏi: “Hài lòng không?”

Âu Dương Vũ bĩu môi: “Không tệ.”

Dạ Trọng Hoa nắm lấy cằm Âu Dương Vũ nâng lên, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng gần đến mức hai con ngươi nàng dường như phản chiếu gương mặt của hắn: “Gần đây Vũ nhi chán ghét ta sao? Ta thấy nàng đối xử với Ta rất lãnh đạm?”

Âu Dương Vũ gục đầu xuống đến, nàng biết trả lời hắn thế nào bây giờ, nàng có thể nói được sao, nàng có thể nói rằng ba tháng ước hẹn của hắn với nàng đã gần đến, có thể nói là mình sắp rời xa hắn sao, nàng còn biết nói cái gì đây. Dạ Trọng Hoa không dám dũng cảm nghe câu trả lời của nàng, chỉ nhẹ nhàng kéo nàng dậy nói: “Chúng ta đi ăn sáng, sau đó vào cung thỉnh an.”

“Ừ!” Âu Dương Vũ đi theo Dạ Trọng Hoa ra khỏi phòng.

Dùng xong đồ ăn sáng, Âu Dương Vũ liền đi theo Dạ Trọng Hoa vào cung, đi đến trước ngự thư phòng để bái kiến hoàng thượng. Hai người vừa mới đi vào thì liền thấy hai người Dạ Phi Hi cùng với Lý Vân Phỉ đã đến đây từ sớm, nhìn thấy hai người tiến vào, vẻ mặt bọn họ thản nhiên.

Âu Dương Vũ vô thức nhìn thoáng qua Lý Vân Phỉ, phát hiện ra nàng đang dùng một ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào mình. Trái lại Dạ Phi Hi đứng một bên vẫn tỏ vẻ bình thản, dường như không thể nhìn ra được cảm xúc thật sự của hắn lúc này.

Dạ Trọng Hoa cùng Âu Dương Vũ tiến lên, quỳ xuống đồng thanh nói: “Tham kiến phụ hoàng.”

Hoàng thượng ngồi ghế cao kia, thần sắc trông cũng không có vẻ vui mừng, nói: “Đứng lên đi.”

“Tạ phụ hoàng.” Hai người đứng dậy lui ra một bên, liền nghe Dạ Phi Hi nói: “Nhị hoàng huynh hôm nay tới thỉnh an phụ hoàng trễ như vậy, để cho phụ hoàng từ nãy giờ chờ thật lâu, không biết có phải hay không là vì hoàng tẩu...”

Dạ Phi Hi cũng không rõ vì sao bản thân mình sau khi nói ra những lời này lại cảm thấy một chút ngậm đắng đau đớn, có điều mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, hắn còn hy vọng níu giữ lại nữ nhân mà hắn đã để mắt đến này sao.

Dạ Trọng Hoa thản nhiên nhìn hắn một cái, vừa định mở miệng, thì lại nghe Âu Dương Vũ cất cao giọng nói: “Hôm nay là ngày Vũ nhi đến thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu nên muốn chuẩn bị sửa soạn mọi thứ thật chu đáo kỹ lưỡng cho nên có hơi chậm trễ, mong phụ hoàng thứ tội.” Hoàng thượng bản tính đa nghi, nghe xong lời nói của Dạ Phi Hi trong lời hắn có chút không thoải mái, chẳng lẽ Âu Dương Vũ kinh thường mình không để mình vào mắt sao? Nhưng sau khi nghe được những lời giải thích của Âu Dương Vũ, mà hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của Dạ Trọng Hoa với Âu Dương Vũ, hai chúng nó dù sao cũng đều là những người trẻ tuổi có thể thông cảm. Hắn nhìn thoáng qua Âu Dương Vũ, ánh mắt của nàng bình tĩnh, có chút lém lỉnh, giảo hoạt, nàng hôm này mặc một thân y phục màu hồng nhạt với những đóa mai vàng được thêu tinh tế, trên đầu được cài thêm chỉ duy nhất một cây trâm phỉ thúy màu đỏ không những không mất đi sự cao quý mà còn khiến nàng trở nên kiêu sa trong mắt mọi người, cả người nàng toát ra sự tao nhã cao quý, vô cùng hào phóng.Đúng là so với ngày thường nàng có chút khác thường, từ lạnh nhạt chuyển sang dịu dàng quyến rũ, nàng từ giờ trở đi đã là người của hoàng thất cho nên từ cách ăn mặc đến cách cư xử đều cẩn thận tỉ mỉ. So với Lý Vân Phỉ đang đứng ở dưới kia hôm nay có vẻ ảm đạm, nhìn thoáng ra có thể nhận ra ngay sắc mặt tiều tụy cho dù đã được che dấu bởi một lớp trang điểm dày, ánh mắt thì đờ dẫn, vô hồn. Lý Vân Phỉ lúc trước danh tiếng tài mạo sắc đẹp đều vang xa, thế nhưng hôm nay đứng cùng với Âu Dương Vũ, mới phát hiện ra Âu Dương Vũ có thần thái hơn nàng một bậc.

Trong mắt hắn tuy đã không còn chút giận hờn như lúc nãy, nhưng vẫn còn sót lại đâu đó sự khó chịu trong lòng.

Dạ Phi Hi theo ánh mắt của hoàng thượng nhìn về phía Âu Dương Vũ, hàng lông mày khẽ nhíu lại.

Quả nhiên hắn cuối cùng vẫn không chiếm được nàng, khi hắn nhìn thấy thần thái điềm tĩnh của Âu Dương Vũ, tim hắn đột nhiên bị ai đó bóp nghẹn đi, tâm can bắt đầu vặn vẹo không thôi. Nhớ đến tối hôm qua hắn coi Lý Vân Phỉ là Âu Dương Vũ sau đó còn sung sướng trải qua một đêm cùng nàng, lúc này lửa giận trong lòng hắn không một phút nào nguôi đi.

Dạ Phi Hi lúc này mới biết những lời nói lúc nãy của mình kỳ cục ngả ngớn quá mức, đột nhiên cười như nắng mùa xuân: “Hoàng tẩu thật là một nàng dâu chu đáo tỉ mỉ, bây giờ trông tẩu thật tỏa sáng chói lọi đến dường nào!”

Nói xong liền đem ánh mắt liếc nhìn Lý Vân Phỉ, nữ nhân này trước kia hắn còn có một chút thưởng thức nàng vì nàng ít nhiều gì cũng có vài phần tư sắc, có vài phần tài hoa, nhưng hôm nay nếu đem nàng so sánh với Âu Dương Vũ thì nàng một chút cũng không bằng, không có một chút tư vị gì.

Mà Lý Vân Phỉ chống lại ánh mắt đánh giá của Dạ Phi Hi kia, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác như có một đoàn ngựa chạy ngang qua đánh sập đi lý trí còn sót lại cuối cùng của nàng! Đúng là trước đây thậm chí là cho đến bây giờ, nàng chỉ thích Dạ Phi Bạch, nhưng trải qua một đêm tối hôm qua đó, nàng biết hy vọng có được tình yêu của Dạ Phi Bạch là một chuyện xa vời, về sau Dạ Phi Hi chính là phu quân của nàng,là trượng phu của nàng, là ông trời của nàng, mặc kệ hắn có là loại người thế nào, thậm chí có độc ác tàn nhẫn thế nào, thì từ này về sau nàng chỉ có hắn là chỗ dựa vững chắc.

Nhưng làm sao phu quân của nàng trong lòng lại có thể tơ tưởng đến một nữ nhân khác như vậy, mà không ai khác lại chính là hoàng tẩu của hắn. Lý Vân Phỉ nhớ đến buổi tối hôm qua, hắn ôm nàng trong lòng gọi nàng là Âu Dương Vũ, trong lòng nàng liền bùng lên một ngọn hận, nàng lạnh lùng hừ một tiếng.

Âu Dương Vũ hiện tại cũng không muốn dính líu nhiều đến chuyện tình của Tứ hoàng tử và nữ nhân của hắn, nàng chỉ biết rằng bây giờ hoàng thượng vô cùng mất hứng, rất không hài lòng. Nàng liền nhân lúc mọi người không để ý đến mình, từ trong không gian tùy thân lấy ra một vật nhỏ, nàng nhanh chóng chắp hai tay lại vào nhau cúi đầu nói: “Phụ hoàng, ngoài lý do trên, sở dĩ Vũ Nhi đến muộn là do muốn kỹ lưỡng chuẩn bị cho phụ hoàng một món quà!”

“Vậy sao?” Quả nhiên, ánh mắt hoàng thượng lập tức sáng lên, hắn vốn đã có ấn tượng tốt với Âu Dương Vũ, giờ lại nghe nàng vì hắn chuẩn bị lễ vật, hắn càng thêm quý mến cô con dâu này.”Nghe Tào công công nói, phụ hoàng rất thích chiếc đồng hồ báo thức mà lúc trước Vũ nhi đã tặng, thường mang theo bên người. Tuy nhiên phụ hoàng cũng không thể nào cứ mãi mang nó bên người được, điều đó có hơi bất tiện. Vũ nhi hôm này muốn tặng cho phụ hoàng một thứ, phụ hoàng có thể mang theo nó mỗi ngày, có thể đeo nó lên tay.”

Chiếc đồng hồ đeo tay kiểu Tây này mặt trên được khảm rất nhiều kim cương, trông thật lóa mắt, quan trọng hơn là độ chính xác của chiếc đồng hồ này lên đến từng giây. Trên mặt hoàng thượng không giấu được niềm vui sướng, hắn vừa định lên tiếng hỏi han nàng một chút, thì Lý Vân Phỉ đột nhiên cười lạnh nói: “Nhị hoàng tẩu à, cái thứ đồ rách nát cũ kỹ ấy mà ngươi cũng dám đem đến để biếu cho phụ hoàng. Cùng lắm cũng chỉ là một thứ đồ cũ được khảm thêm một chút ngọc Lưu ly lên trên thôi, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là một món đồ tầm thường. Đã đến trễ thì cũng trễ rồi, nhị hoàng tẩu vẫn cứ ngoan cố tìm cớ để thoái thác như thế, bộ tẩu không cảm thấy mình quá mất thể diện sao?”

Lý Vân Phỉ âm thầm tìm mọi cách đả kích Âu Dương Vũ, bởi vì thế nên nàng không có để ý tới sắc mặt của hoàng thượng ngày một khó coi. Nàng nghĩ sao thì nói vậy thôi, cái vật nho nhỏ trong tay Âu Dương Vũ kia, nàng không có thấy rõ mặt ngoài cho lắm, càng không nhìn rõ sự vận chuyển tự động của những cây kim đồng hồ bên trong, nhìn lướt qua chỉ thấy nó vừa không mỹ quan lại vừa không có giá trị.

Âu Dương Vũ lúc này mới ủy khuất nước mắt lưng tròng, âm thanh lê thê rên lên: “Phụ hoàng, Vũ nhi...”

Hoàng thượng lạnh lùng nhìn thoáng qua Lý Vân Phỉ: “Học thức nông cạn!”

Lời hắn vừa nói xong như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Lý Vân Phỉ, Lý Vân Phỉ chỉ biết đứng yên tại chỗ không một chút động! Âu Dương Vũ nếu như so với nàng còn là một con hồ ly cố tình lấy lòng hoàng thượng sao, nàng bộ đã nói sai gì sao? Hoàng thượng lập tức đi xuống đến bên cạnh Âu Dương Vũ, nhìn kỹ vật trong tay nàng, cười tủm tỉm hỏi nàng: “Đây là đồng hồ sao? Nó đeo như thế nào?”

“Để Vũ nhi giúp phụ hoàng đeo vào.” Âu Dương Vũ vì hoàng thượng làm làm mẫu, “Như thế này...rồi như thế này... vậy là xong rồi.”

Hoàng thượng đeo bắt đầu biểu, nhìn trên tay có khí chất tôn quý hoa lệ, đáy mắt hắn lộ vẻ vui mừng hiếm có. Âu Dương Vũ cười nói: “Phụ hoàng nếu như nửa đêm muốn xem giờ thì phía bên cạnh mặt đồng hồ này có một nút bấm có chức năng phát sáng nhìn trong đêm.”

Dạ Trọng Hoa vốn đã quen với việc Âu Dương Vũ nàng có những món đồ kỳ lạ nên vẫn thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt mang theo chút ôn nhu hiếm có, nhưng Dạ Phi Hi thì không có suy nghĩ giống hắn, hắn cũng biết hoàng đế gần đây có thích một món bảo bối, phụ hoàng hắn cũng không cho phép bất kỳ ai được chạm vào cho dù có là nhi tử của hắn, bây giờ được tận mắt thấy một món bảo bối kỳ lạ. Được đeo lên tay của nam nhân, Đồng hồ mang lại nét tinh tế và đủ để hạ gục bất cứ món bảo vật nào Khi đeo đồng hồ, mọi vẻ đẹp dường như ngưng tụ vào tay, giúp người đeo nó tỏa sáng ở bất cứ. Một vật quý giá như vậy, hắn muốn cầu mà không được, vậy mà nữ nhân ngu xuẩn Lý Vân Phỉ kia lại dám mở miệng ra nói nó là một khối sắt vụn!

Hoàng thượng từ đeo thượng này khối biểu sau, trên mặt biểu tình hoàn toàn liền không giống với, đặc biệt đối Âu Dương Vũ là cực kỳ ôn hoà, còn gọi Tào công công phân phó tặng nàng một khối ngọc như ý, ngọc thạch trong suốt xuyên thấu mà sáng ngời, chạm trổ tinh mỹ, vừa nhìn thấy liền biết vật này vô giá đến nhường nào. Lý Vân Phỉ đứng ở một bên ngơ ngác, đưa đôi mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị nhìn miếng ngọc như ý trong tay Âu Dương Vũ, ánh mắt đều trừng mở lớn lên, trên mặt biểu tình cực kỳ khó coi, rõ ràng nàng cũng là con dâu của hoàng thượng, vì sao lại có sự phân biệt đối xử lớn đến như vậy.

Dạ Trọng Hoa thản nhiên đứng một bên nhìn vào ánh mắt giảo hoạt của Âu Dương Vũ, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, nàng thật đúng là một diễn viên có tiềm năng.

Hoàng thượng thưởng thức trong chốc lát đồng hồ, đột nhiên liếc sang thấy vẻ mặt cáu giận của Lý Vân Phỉ, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dạ Phi Hi, trong mắt hiện lên một chút không hài lòng, nhưng hắn cũng ngay lập tức giấu đi sự bất mãn đó hướng về phía Tào công công phân phó: “Tào công công, đưa chuỗi vòng tay san hô kia cho Tứ hoàng phi.”

“Dạ!”

Vòng tay san hô cũng là một bảo vật cực kỳ trân quý, được làm bằng san hô sâu dưới đáy biển, vài hạt trân châu xung quanh chiếc vòng được khảm lung linh lấp lánh, chẳng qua vì Lý Vân Phỉ đố kỵ với miếng ngọc như ý trong tay Âu Dương Vũ, cho nên mới cảm thấy vòng tay san hô của mình một chút cũng không có giá trị gì, ngay cả việc tạ ơn về việc tặng quà cho nàng cũng chỉ nói qua loa khiến hoàng thượng càng thêm chán ghét cô con dâu này.

Hắn có chút mất hứng vung tay lên: “Được rồi, trẫm có chút mệt các ngươi lui xuống đi.”

“Vâng! Phụ hoàng, nhi thần cáo lui.” Bốn người đồng loạt cúi người, đồng thanh đáp.

Nói xong liền rời khỏi ngự thư phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương