Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
-
Chương 43: Giao giải dược ra đây
Âu Dương Vũ rời khỏi Trân Bảo Hiên thì trời cũng đã tối, ngồi bên phía trước cửa sổ nhìn đống ngân phiếu đã kiếm được hôm nay, nghĩ đến việc đổi hết đống ngân phiếu này thành vàng thì Tiểu Kỳ Lân lúc đó sẽ hưng phấn sung sướng nhảy nhót đến mức nào. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nàng là dùng sính lễ của Dạ Trọng Hoa để đổi lấy. Dạ Trọng Hoa hắn có bị ngốc không cư nhiên lại đem đến nhiều của quý vật lạ làm chi, nàng cũng chẳng có suy nghĩ muốn gả cho hắn. Suy nghĩ một lúc, Âu Dương Vũ thở dài, chuyện lập gia đình đúng là chuyện vô cùng phiền phức nhất trên đời!
“Vương phi là đang nhớ nhung bổn vương sao hay là đang mộng tương tư?” Âm thanh hàm chứa ý cười từ phía sau truyền đến, Âu Dương Vũ đều biết rõ thói quen của Dạ Trọng Hoa là luôn xuất quỷ nhập thần cho nên nàng cũng không có lấy gì làm ngạc nhiên.
“Vương gia ngươi hình như đối với việc lén lén lút lút rất thú vị sao?”
Dạ Trọng Hoa cười khẽ, đứng ở phía sau Âu Dương Vũ, nhìn đống ngân phiếu trên bàn thốt lên: “Không vui sao?”
Không biết vì sao, Âu Dương Vũ cơ hồ lại nghĩ hàm ý câu mà hắn muốn hỏi chính là nàng có phải không hài lòng với đống sính lễ của hắn. Vội vàng giãy ra khỏi cái ôm ấp của hắn, đứng dậy xoay người đối mặt với hắn. Trên đời có một loại người, người đó rõ ràng là có một dung nhan tuyệt mỹ, anh tuấn, vân đạm phong khinh, người đó cũng lại có thể cho người khác một cảm giác bức bách áp lực lạ thường. Con ngươi của Dạ Trọng Hoa đen như mực, tóc dài dùng ngọc trâm cố định, ánh mắt thâm thúy như biển sao trên trời, mặt mày thản nhiên có chút ôn nhu cùng xa cách, môi mỏng nhẹ nhàng mím lại, tối nay Dạ Trọng Hoa mặc y phục màu trắng dài, cổ điển không cách điệu, không thêm thắt chi tiết cầu kỳ luôn toát ra một lực hút khó cưỡng khiến người đối diện phải ngất ngây.
Âu Dương Vũ suýt chút lại một lần nữa đắm chìm với vẻ yêu nghiệt của hắn, ảo não nhíu mày, khóe miệng khẽ cười: “Thì thế nào? Giá trị của ta chỉ từng đó thôi sao?”
Dạ Trọng Hoa nhìn như vậy Âu Dương Vũ, trong mắt thản nhiên hàm chứa một tia sủng nịch: “Vũ Nhi của ta sao có thể đem ra so sánh với giá trị đó được, sáu tòa thành trì bất quá cũng chỉ bằng một sợi tóc của Vũ nhi thôi.”
[ Cha Mẹ ơi.....Toy ngất đây...Dạ Huynh...Ông làm ơn bớt có thêm thuốc nổ vào đi cho....Ông mà làm thế có mà đợi đến khi tìm được giá trị của Bả thì con dân Ông chết chổng chơ ra rồi kìa Ông ơi....]
Nói xong hắn từ trong tay áo lấy ra tờ giấy màu đỏ gì đó ra, đôi mắt híp lại, miệng nở nụ cười tươi như ánh sáng của ngọc lưu ly nhìn Âu Dương Vũ nói: “Đây là khế ước đất đai ở Tây quốc của bổn vương, đợi đến khi nào Vũ nhi cùng bổn vương trở về Tây quốc, ta sẽ giao toàn quyền cho ngươi xử lý, ngươi đã vừa lòng chưa?”
Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy máu nóng chảy ngược lên mặt, ngực đột nhiên nhảy dựng lên, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng như thế nào, ngẩng đầu lên thì đã thấy khuôn mặt điển trai rất gần của Dạ Trọng Hoa ngay trước mắt, thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của hắn thổi phà vào mặt mình.
Dạ Trọng Hoa khóe môi nhếch lên: “Còn muốn gì nữa sao?”
Âu Dương Vũ lúc này bây giờ mới ý thức được, giật mình tỉnh lại...Khế ước nhà đất? Nàng nhanh chóng vội vàng đem tờ khế ước kia không biết từ khi nào đã ở trên tay mình bỏ vào lòng hắn, trong miệng liên tục kêu lên: “Không cần, không cần, ngươi cầm lấy đi!”
Vừa bị nàng từ chối không nhận lấy tờ khế ước, Dạ Trọng Hoa cảm thấy có chút buồn bực, tức giận liền nhanh chóng chế trị lấy gáy nàng, không để cho nàng có chút phòng bị nào, liền hướng về phía đôi môi mỏng hồng như cánh hoa anh đào lưu luyến triền miên trằn trọc mà hôn lên, nụ hôn của hắn như trừng phạt nàng mạnh mẽ bá đạo, nuốt hết những gì tinh túy nhất kiều diễm dài lâu, Âu Dương Vũ cơ hồ có cảm giác như không khí xung quanh nàng đều bị Dạ Trọng Hoa rút sạch đi.
Âu Dương Vũ hai tay để ở trước ngực, nàng có thể cảm nhận được tim của hắn và nàng đập rộn ràng, làn môi sau khi đã được phóng thích, nàng lập tức há miệng hô hấp, nàng cảm thấy ngay cả hô hấp bây giờ cũng đều là mùi hương của hắn tràn vào mũi nàng, miệng nàng nóng rực . Không thể phủ nhận rằng trong giây phút hắn hôn nàng, nàng cũng dường như bị lạc chính mình, trầm luân cùng nụ hôn bá đạo nhiệt tình của Dạ Trọng Hoa!
Dạ Trọng Hoa lưu luyến buông Âu Dương Vũ ra, trên mặt nàng loáng thoáng một mảng hồng trông thật đáng yêu, hắn liền cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán nàng, thuận thế chuyển qua tai nàng nhẹ giọng nói: “Vũ Nhi ngoan a, ngoan ngoãn chờ bổn vương tới rước đi, cũng đừng nên nghĩ đến chuyện trốn, bổn vương khẳng định với nàng, nàng nhất định sẽ không thoát được đâu!”
Nàng nhìn vào ánh mắt kiên định của hắn, thâm thúy, hồn nhiên mang theo sự tôn quý vương giả, làm cho người ta không dám phản kháng, nhất thời không nói nên lời.
Dạ Trọng Hoa nói xong câu này xung quanh không khí bỗng dưng lặng im không một tiếng động.
Âu Dương Vũ thấy Dạ Trọng Hoa đi rồi mới nhanh chóng thở hổn hển, áp chế tia rung động trong lòng mình xuống. Tự nhắc nhở bản thân không được trêu chọc tên nam nhân thâm sâu hiểm độc này, tên Dạ Trọng Hoa này càng ngày càng sâu không thể lường trước được, phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi móng vuốt của hắn. Lấy khăn tay từ trong tay áo để lau đi mồ hôi trên mặt mình thì không biết từ khi nào trong tay áo lại rơi ra một tờ giấy. Rõ ràng là tờ giấy lúc nãy Dạ Trọng Hoa đưa cho nàng bảo là khế ước đất đai gì đó. Hắn tự khi nào đã lén nhét vào ống tay áo của nàng?
Âu Dương Vũ cố gắng áp chế sự cảm động trong lòng, đem tờ khế ước đó đặt ở trên bàn âm thầm thề: “Dạ Trọng Hoa, cho dù ngươi có cho ta toàn bộ Tây quốc, ta cũng không muốn gả cho ngươi!”
Hoa viên của thừa tướng phủ, bốn mùa trăm hoa đua nở, mùi thơm của hoa thản nhiên truyền đến say đắm gọi người.
Âu Dương Vũ ngồi ở trong hoa viên, ngáp một cái rõ dài, ánh mặt trời chiếu rọi trên người nàng, có vẻ lười biếng. Nàng cúi đầu lẳng lặng uống trà, thưởng thức mùi hương trà hoa thấm vào trong ruột gan, trên mặt lộ ra vẻ thích chí.
Tựa hồ như nghe được tiếng khóc của Âu Dương Doanh đâu đây, Âu Dương Vũ không tự chủ được nhếch lên một tia mỉm cười.
A Tú tiến lên thấp giọng nói: “Tiểu thư, nghe những người trong viện nói Tứ tiểu thư bị người nào đó vẽ bậy trên mặt rửa thế nào cũng không sạch được, bây giờ ngay cả trong nhà nàng cũng không dám ra khỏi cửa a.”
“Ồ, thật không?” Âu Dương Vũ húp một ngụm trà, không chút để ý, cùng lắm chỉ là hai con rùa thôi mà, so với việc nàng tâm địa ác độc muốn dùng a xít sunfuric hại nàng đã là nhẹ lắm rồi.
Nhưng vào lúc này, tiếng khóc càng ngày càng gần, chỉ chốc lát sau, Âu Dương Doanh liền lấy khăn tay bụm mặt hướng về phía biệt viện chạy tới, đến trước mặt Âu Dương Vũ hai con mắt sắc bén như lưỡi dao như muốn chém nàng thành trăm mảnh trừng mắt nhìn nàng quát lớn “Âu Dương Vũ, ngươi mau giao giải dược ra đây!”
“Vương phi là đang nhớ nhung bổn vương sao hay là đang mộng tương tư?” Âm thanh hàm chứa ý cười từ phía sau truyền đến, Âu Dương Vũ đều biết rõ thói quen của Dạ Trọng Hoa là luôn xuất quỷ nhập thần cho nên nàng cũng không có lấy gì làm ngạc nhiên.
“Vương gia ngươi hình như đối với việc lén lén lút lút rất thú vị sao?”
Dạ Trọng Hoa cười khẽ, đứng ở phía sau Âu Dương Vũ, nhìn đống ngân phiếu trên bàn thốt lên: “Không vui sao?”
Không biết vì sao, Âu Dương Vũ cơ hồ lại nghĩ hàm ý câu mà hắn muốn hỏi chính là nàng có phải không hài lòng với đống sính lễ của hắn. Vội vàng giãy ra khỏi cái ôm ấp của hắn, đứng dậy xoay người đối mặt với hắn. Trên đời có một loại người, người đó rõ ràng là có một dung nhan tuyệt mỹ, anh tuấn, vân đạm phong khinh, người đó cũng lại có thể cho người khác một cảm giác bức bách áp lực lạ thường. Con ngươi của Dạ Trọng Hoa đen như mực, tóc dài dùng ngọc trâm cố định, ánh mắt thâm thúy như biển sao trên trời, mặt mày thản nhiên có chút ôn nhu cùng xa cách, môi mỏng nhẹ nhàng mím lại, tối nay Dạ Trọng Hoa mặc y phục màu trắng dài, cổ điển không cách điệu, không thêm thắt chi tiết cầu kỳ luôn toát ra một lực hút khó cưỡng khiến người đối diện phải ngất ngây.
Âu Dương Vũ suýt chút lại một lần nữa đắm chìm với vẻ yêu nghiệt của hắn, ảo não nhíu mày, khóe miệng khẽ cười: “Thì thế nào? Giá trị của ta chỉ từng đó thôi sao?”
Dạ Trọng Hoa nhìn như vậy Âu Dương Vũ, trong mắt thản nhiên hàm chứa một tia sủng nịch: “Vũ Nhi của ta sao có thể đem ra so sánh với giá trị đó được, sáu tòa thành trì bất quá cũng chỉ bằng một sợi tóc của Vũ nhi thôi.”
[ Cha Mẹ ơi.....Toy ngất đây...Dạ Huynh...Ông làm ơn bớt có thêm thuốc nổ vào đi cho....Ông mà làm thế có mà đợi đến khi tìm được giá trị của Bả thì con dân Ông chết chổng chơ ra rồi kìa Ông ơi....]
Nói xong hắn từ trong tay áo lấy ra tờ giấy màu đỏ gì đó ra, đôi mắt híp lại, miệng nở nụ cười tươi như ánh sáng của ngọc lưu ly nhìn Âu Dương Vũ nói: “Đây là khế ước đất đai ở Tây quốc của bổn vương, đợi đến khi nào Vũ nhi cùng bổn vương trở về Tây quốc, ta sẽ giao toàn quyền cho ngươi xử lý, ngươi đã vừa lòng chưa?”
Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy máu nóng chảy ngược lên mặt, ngực đột nhiên nhảy dựng lên, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng như thế nào, ngẩng đầu lên thì đã thấy khuôn mặt điển trai rất gần của Dạ Trọng Hoa ngay trước mắt, thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của hắn thổi phà vào mặt mình.
Dạ Trọng Hoa khóe môi nhếch lên: “Còn muốn gì nữa sao?”
Âu Dương Vũ lúc này bây giờ mới ý thức được, giật mình tỉnh lại...Khế ước nhà đất? Nàng nhanh chóng vội vàng đem tờ khế ước kia không biết từ khi nào đã ở trên tay mình bỏ vào lòng hắn, trong miệng liên tục kêu lên: “Không cần, không cần, ngươi cầm lấy đi!”
Vừa bị nàng từ chối không nhận lấy tờ khế ước, Dạ Trọng Hoa cảm thấy có chút buồn bực, tức giận liền nhanh chóng chế trị lấy gáy nàng, không để cho nàng có chút phòng bị nào, liền hướng về phía đôi môi mỏng hồng như cánh hoa anh đào lưu luyến triền miên trằn trọc mà hôn lên, nụ hôn của hắn như trừng phạt nàng mạnh mẽ bá đạo, nuốt hết những gì tinh túy nhất kiều diễm dài lâu, Âu Dương Vũ cơ hồ có cảm giác như không khí xung quanh nàng đều bị Dạ Trọng Hoa rút sạch đi.
Âu Dương Vũ hai tay để ở trước ngực, nàng có thể cảm nhận được tim của hắn và nàng đập rộn ràng, làn môi sau khi đã được phóng thích, nàng lập tức há miệng hô hấp, nàng cảm thấy ngay cả hô hấp bây giờ cũng đều là mùi hương của hắn tràn vào mũi nàng, miệng nàng nóng rực . Không thể phủ nhận rằng trong giây phút hắn hôn nàng, nàng cũng dường như bị lạc chính mình, trầm luân cùng nụ hôn bá đạo nhiệt tình của Dạ Trọng Hoa!
Dạ Trọng Hoa lưu luyến buông Âu Dương Vũ ra, trên mặt nàng loáng thoáng một mảng hồng trông thật đáng yêu, hắn liền cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán nàng, thuận thế chuyển qua tai nàng nhẹ giọng nói: “Vũ Nhi ngoan a, ngoan ngoãn chờ bổn vương tới rước đi, cũng đừng nên nghĩ đến chuyện trốn, bổn vương khẳng định với nàng, nàng nhất định sẽ không thoát được đâu!”
Nàng nhìn vào ánh mắt kiên định của hắn, thâm thúy, hồn nhiên mang theo sự tôn quý vương giả, làm cho người ta không dám phản kháng, nhất thời không nói nên lời.
Dạ Trọng Hoa nói xong câu này xung quanh không khí bỗng dưng lặng im không một tiếng động.
Âu Dương Vũ thấy Dạ Trọng Hoa đi rồi mới nhanh chóng thở hổn hển, áp chế tia rung động trong lòng mình xuống. Tự nhắc nhở bản thân không được trêu chọc tên nam nhân thâm sâu hiểm độc này, tên Dạ Trọng Hoa này càng ngày càng sâu không thể lường trước được, phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi móng vuốt của hắn. Lấy khăn tay từ trong tay áo để lau đi mồ hôi trên mặt mình thì không biết từ khi nào trong tay áo lại rơi ra một tờ giấy. Rõ ràng là tờ giấy lúc nãy Dạ Trọng Hoa đưa cho nàng bảo là khế ước đất đai gì đó. Hắn tự khi nào đã lén nhét vào ống tay áo của nàng?
Âu Dương Vũ cố gắng áp chế sự cảm động trong lòng, đem tờ khế ước đó đặt ở trên bàn âm thầm thề: “Dạ Trọng Hoa, cho dù ngươi có cho ta toàn bộ Tây quốc, ta cũng không muốn gả cho ngươi!”
Hoa viên của thừa tướng phủ, bốn mùa trăm hoa đua nở, mùi thơm của hoa thản nhiên truyền đến say đắm gọi người.
Âu Dương Vũ ngồi ở trong hoa viên, ngáp một cái rõ dài, ánh mặt trời chiếu rọi trên người nàng, có vẻ lười biếng. Nàng cúi đầu lẳng lặng uống trà, thưởng thức mùi hương trà hoa thấm vào trong ruột gan, trên mặt lộ ra vẻ thích chí.
Tựa hồ như nghe được tiếng khóc của Âu Dương Doanh đâu đây, Âu Dương Vũ không tự chủ được nhếch lên một tia mỉm cười.
A Tú tiến lên thấp giọng nói: “Tiểu thư, nghe những người trong viện nói Tứ tiểu thư bị người nào đó vẽ bậy trên mặt rửa thế nào cũng không sạch được, bây giờ ngay cả trong nhà nàng cũng không dám ra khỏi cửa a.”
“Ồ, thật không?” Âu Dương Vũ húp một ngụm trà, không chút để ý, cùng lắm chỉ là hai con rùa thôi mà, so với việc nàng tâm địa ác độc muốn dùng a xít sunfuric hại nàng đã là nhẹ lắm rồi.
Nhưng vào lúc này, tiếng khóc càng ngày càng gần, chỉ chốc lát sau, Âu Dương Doanh liền lấy khăn tay bụm mặt hướng về phía biệt viện chạy tới, đến trước mặt Âu Dương Vũ hai con mắt sắc bén như lưỡi dao như muốn chém nàng thành trăm mảnh trừng mắt nhìn nàng quát lớn “Âu Dương Vũ, ngươi mau giao giải dược ra đây!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook