Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
-
Chương 34: Ghen
Dao Hoa công chúa dừng một chút, chỉ vào một chậu lan bên cạnh, lạnh lùng cười,: “Nếu mục đích hôm nay đến là để ngắm lan, vậy ngươi hãy ngâm một bài thơ tôn vinh vẻ đẹp của nó, lấy lan làm đề, hơn nữa phải hoàn thành trong vòng một nén nhang!”
Nếu đánh giá một cách khách quan, đề mục này quả thật là khó khăn, bởi vì cho dù có là Dao Hoa công chúa đi chăng nữa cũng không thể làm ra một bài thơ trong vòng 1 nén nhang được.
Âu Dương Vũ ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Dạ Trọng Hoa lúc này, hai người dường như có cảm giác khoảng cách của họ thực sự rất gần nhau. Giờ phút này,Âu Dương Vũ có thể ngửi thấy được mùi hoa quỳnh thơm ngát phát ra từ người hắn, Âu Dương Vũ rõ ràng nhìn thấy được ý tứ trong đôi mắt xinh đẹp tuyệt mỹ của hắn.
Âu Dương Vũ nhợt nhạt cười, mắt đẹp trong suốt rung động lòng người, “Nếu công chúa đã có lệnh, dân nữ không dám không theo.”
Làm thì làm, Ta dù sao cũng không thể nào tránh khỏi được. Dạ Trọng Hoa chọn nàng, Dao Hoa công chúa đem hết cục tức cùng hận ý của mình đổ hết lên người nàng, sau đó chứng kiến cảnh nàng bị mọi người chê cười... Thế gian này ai cũng đều nói Âu Dương Vũ nàng không học vấn không nghề nghiệp đã thế lại còn háo sắc. Bây giờ hiện tại các người mở to hai mắt ra mà nhìn cho rõ, Âu Dương Vũ chân chính đang đứng trước mặt các người lợi hại tuyệt diễm như thế nào!
Chuyện Dạ Trọng Hoa từ chối cô công chúa này không phải là vấn đề mà nàng quan tâm, lát nữa sau khi kết thúc bữa tiệc, nàng sẽ tìm cách tiếp cận hắn nói chuyện rõ ràng với hắn.
Còn bây giờ, người mà nàng duy nhất muốn đối phó chính là —— Dao Hoa công chúa.
Lấy lan làm đề? Đối với nàng – một người từ thế giới hiện đại xuyên qua thời cổ đại mà nói, làm một bài thơ về hoa cỏ chim muông thú thì thực sự không có việc gì khó cả, dù sao nàng cũng có cả một nền văn thơ tiên tiến ở thời hiện đại làm hậu thuẫn phía sau mà.
Âu Dương Vũ chậm rãi thở ra, nàng rất nhanh nghĩ ra một bài thơ hay rất hợp với hoàn cảnh lúc này.
Có điều nàng sợ nếu mình nghĩ quá nhanh thì dễ bị người khác nghi ngờ cho nên Âu Dương Vũ cố giả vờ biểu hiện thần thái khó xử nghiền ngẫm, cố tỏ vẻ mình quả thực là người ngu dốt.
Nàng thì vẫn đang diễn trò chưa xong, mọi người xung quanh mắt nhìn thấy nén nhang kia chỉ còn một chút nữa là tàn nhang mà nàng ngay cả một câu cũng chưa có làm. Ở đây đều là những thiên kim tiểu thư tài hoa mỹ mạo. Khi bọn họ thấy Âu Dương Vũ khó xử thế kia, trên mặt đều lộ ra vẻ khinh thường cực độ. Chỉ có Dạ Trọng Hoa vẫn bình tĩnh ngồi đó, hắn vẫn dùng cặp mắt như cũ lặng lẽ nhìn thấu từng cử chỉ trên nét mặt của Âu Dương Vũ, trong mắt thoáng mang ý vị sâu xa thâm trầm.
Lúc này viên không gian thực yên tĩnh, yên lặng đến mức có thể nghe được âm thanh của tiếng lá rơi. Âu Dương Vũ đột nhiên dừng lại nói: “Nghe đây!”
Nàng nhợt nhạt cười, mắt đẹp nhất thời như nở rộ kiều diễm mẫu đơn, nhẹ nhàng động lòng người, chậm rãi ngâm:U lan sinh tiền đình, hàm huân đãi thanh phong.
Thanh phong thoát nhiên tới, gặp đừng tiêu ngả trung.
Cứng cỏi thất cố lộ, nhâm nói hoặc có thể thông.
Giác ngộ làm niệm còn, điểu tẫn phế lương cung.
Đây là bài thơ “ U Lan” một thi phẩm nổi tiếng xuất sắc nhất của tiên sinh Đào Uyên Minh
Đào Tiềm (365-427) tự là Uyên Minh, hiệu là Ngũ Liễu tiên sinh, gặp thời loạn lạc mà bất lực trước thời cuộc, ông từ quan về ruộng ở ẩn. Khi làm chức Huyện lệnh ở Bành Trạch, từng nói câu: “Tại sao ta vì năm đấu gạo mà chịu khom lưng cúi đầu“. Đào Tiềm là tác giả đầu tiên mà cũng là người đại biểu cho loại văn thơ điền viên của Trung Quốc thời Đông Tấn, với lời lẽ bình dị, tự nhiên mà ý tứ rất thâm trầm, sâu sắc.
Ngay khi Âu Dương Vũ ngâm xong bài thơ, bốn phía một mảnh lặng ngắt như tờ.
Mọi người, bao gồm Dao Hoa công chúa ở bên trong đều sợ ngây người.
Bọn họ mở to hai mắt trừng mắt về phía Âu Dương Vũ, ai nấy đều không tin, trước mắt bọn họ bây giờ chính là Âu Dương vũ – một đứa con gái háo sắc vô học vô thức hay sao, nàng.... nàng sao lại có thể nghĩ ra được một bài thơ hay đến như vậy!
Lúc này một cơn gió đột ngột thổi tới khiến cho mái tóc của nàng nhẹ nhàng tung bay theo gió,khóe miệng của nàng thản nhiên giơ lên cười yếu ớt. trong mắt mọi người bây giờ chợt sinh ra ảo giác. Cô gái trước mắt này, căn bản không phải là háo sắc vô dụng như trong lời đồn đại, mà là nữ thần mang ánh hào quang chói lọi như viên minh châu!
Tay cầm chén rượu của Hoài An vương khẽ run lên.
Đây chẳng phải vẫn chính là cô gái háo sắc ngu ngốc nhu nhược Âu Dương Vũ như trong ấn tượng của hắn hay sao? Mới bao lâu không gặp cô ta, không ngờ rằng so với ngày trước cô ấy đã thông minh hơn nhiều. Bây giờ với khuôn mặt kiêu căng đàng hoàng,ánh mắt thì lạnh lùng, hắn có cảm giác vô cùng xa lạ... trong lòng Hoài An vương bỗng nhiên hiện lên một tia ngay cả chính hắn cũng không rõ......tựa như là sợ hãi, tựa như khoảng cách giữa cô với hắn ngày càng xa xôi.
Chỉ có Dạ Trọng Hoa, chỉ có hắn, từ đầu đến cuối đều vẫn duy trì nét mặt bình thản, con ngươi đen láy của hắn khẽ lóe sáng lên, soi sáng vạn vật xung quanh, nhưng khi nhìn lại về phía Âu Dương Vũ, đáy mắt của hắn bắt buộc phải cường thế bá đạo.
“Hay! Thơ hay!” Hoài An vương phục hồi tinh thần lại, ức chế không được kích động, lớn tiếng khen, “ Câu thơ ngắn gọn, xúc tích, hình ảnh hoa lan trong thơ vô cùng đẹp đẽ tinh tế không quá đề cao hay siểm nịnh mỗi câu thơ vô cùng thanh khiết không điêu, rất tiêu sái phiêu dật,khí chất siêu phàm thoát tục, quả nhiên là là thơ hay! Chỉ sợ ngay cả thi sĩ uyên bác đương triều bấy giờ cũng không thể làm ra được một bài thơ hay đến như vậy!”
Dạ Trọng Hoa liếc Hoài An vương thần thái bay lên mặt liếc mắt một cái, duyên dáng phấn hồng sắc bạc môi có chút mỏng giơ lên, dẫn theo điểm kiêu ngạo ngạo mạn hương vị: “Quả thật là thơ hay, thay mặt vương phi của bổn vương cảm ơn Hoài An vương vì lời khen.”Dạ Trọng Hoa không để mất thời cơ cố ý nhấn mạnh chủ quyền sở hữu rằng Âu Dương Vũ là của hắn.
Thần sắc Hoài An vương bỗng nhiên cứng đờ, môi bạc hắn khẽ nhếch lên: “Dạ Nhị hoàng tử câu cảm tạ của ngài rõ ràng không hợp đạo lý thì phải, Âu Dương Ngũ tiểu thư làm thơ quả thực rất hay, nhưng hình như cũng không có liên quan gì đến Ngài, ít nhất bây giờ thì không, không phải sao?”
Nếu như luận về thế lực quốc gia hiện nay, Tây Lăng quốc quả thật là một cường quốc, tài nguyên phong phú, binh lực dồi dào quả thật ngay cả cái bóng của Tây Lăng quốc, Đông Tấn quốc quả thật không bằng, nhưng Dạ Nhị hoàng tử à, ngài đang ở trong địa bàn của Đông Tấn Quốc ta, không phải là Tây Lăng quốc của hắn cho nên Âu Dương Vũ về tay ai còn chưa biết đâu!
“Hoài An vương, chẳng phải lúc nãy bổn vương đã khẳng định rồi sao?” Dạ Trọng Hoa đạm mạc nhắc nhở.
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nếu Dạ Nhị hoàng tử của Tây Lăng quốc đã cực khổ từ xa đến cầu thân như vậy, tại sao ta lại không mong việc này xảy ra chứ? Nhưng ngài cần phải xem xét cho rõ ràng, nàng ấy đã từng là vương phi của ta.” Hoài An vương quả quyết phán một câu.
Dạ Trọng Hoa khóe miệng gợi lên một chút đạm mạc vô cùng cười lạnh, mày kiếm khơi mào trào phúng độ cong, “Vậy Hoài An vương giải thích cho bổn vương một chút về hai chữ 'Đã từng' đó đi?”
Dạ Trọng Hoa vẫn giữ vẻ mặt bình thản lên giọng hỏi. Thế gian đây ai chẳng còn lạ lẫm với việc Hoài An vương hắn đã có bao nhiêu chán ghét đối với Ngũ tiểu thư Âu Dương gia? Đã không những từ hôn với nàng, lại còn bức nàng tìm đường chết nữa.
Sắc mặt Hoài An vương lập tức trở nên rất khó coi, ngón tay thon dài trơn bóng nhanh chóng siết chặt lấy chén rượu, gân xanh nổi lên hiện rõ trên mu bàn tay. Một lúc lâu, sau khi đã khống chế cảm xúc của mình trong lòng mới lạnh lùng cười: “Dù sao ta cũng đã từng có nàng, vậy còn Dạ Nhị hoàng tử thì sao? Tiểu Vũ đã đồng ý gả cho ngài à?”
Theo như hắn quan sát vừa rồi, ban đầu cứ ngỡ rằng Âu Dương Vũ sẽ thích Dạ Phi Bạch, nhưng xem xét mọi cử chỉ rõ ràng của nàng lúc đó, Dạ Phi Bạch chỉ cố gắng giả vờ cường thế ép buộc nàng mà thôi.
Dạ Trọng Hoa cả người thoạt nhìn lười biếng, có vài phần mang ý vị vui vẻ, hắn trong mắt rõ ràng đang cười, trên người lộ ra một cỗ kiêu căng lạnh lùng, đậm khí thế của hoàng thất.
Khí thế của hắn mười phần vượt trội hơn cả Hoài An vương khẽ liếc mắt một cái, chậm rì rì nói một câu: “Liệu ngươi có đủ bản lĩnh mang sáu tòa thành trì để đổi lấy nàng không?”
Hoài An vương khuôn mặt nhất thời đông cứng lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm không có lên tiếng trả lời.
Dạ Trọng Hoa từng bước ép sát, khí thế bức nhân tiếp tục hỏi: “Ngươi có dám lấy hổ phách chi tâm – vật quý của quốc bảo ra không chút do dự mà đưa cho nàng không?”
Ánh mắt của Hoài An vương dần dần trở nên hung ác nham hiểm, vẻ mặt xơ xác tiêu điều, nhưng yết hầu như bị cái gì đó chặn cứng họng, một câu phản bác cũng không nói nên lời.
Dạ Trọng Hoa đạm mạc đồng tử lý âm lãnh tà tứ, cao ngạo lãnh tuyệt địa hỏi: “ Liệu ngươi có dám thề với nàng rằng ngươi có thể dùng toàn bộ sinh mạng của mình để che chở nàng, bảo vệ nàng, chăm sóc nàng, không để nàng phải chịu bất kì ủy khuất nào không?”
Hoài An vương bị buộc từng bước thoái lui về phía sau, cuối cùng ngã ngồi ở trên ghế, thần sắc sẳng giọng trừng trừng hướng về phía Dạ Trọng Hoa, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia kinh hãi... Hắn biết những lời mà Dạ Trọng Hoa nói đều đúng, là sự thật,, nhưng hắn..hắn không cam lòng...thực sự không đành lòng...
[ Khả năng của Ta có hạn..Ta chỉ là một editor không phải là một poet. Xin thứ lỗi vì không thể dịch thơ để mọi người hiểu được nàng nhà này đạo thơ hay thế nào a...=.=]
P/s: Cha nội Dạ Trọng Hoa công nhận ăn bình giấm xong là vắt cạn máu của thằng cha kia không cho ẻm thở luôn...Âu Dương Vũ cô thặc là có phước a..
Nếu đánh giá một cách khách quan, đề mục này quả thật là khó khăn, bởi vì cho dù có là Dao Hoa công chúa đi chăng nữa cũng không thể làm ra một bài thơ trong vòng 1 nén nhang được.
Âu Dương Vũ ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Dạ Trọng Hoa lúc này, hai người dường như có cảm giác khoảng cách của họ thực sự rất gần nhau. Giờ phút này,Âu Dương Vũ có thể ngửi thấy được mùi hoa quỳnh thơm ngát phát ra từ người hắn, Âu Dương Vũ rõ ràng nhìn thấy được ý tứ trong đôi mắt xinh đẹp tuyệt mỹ của hắn.
Âu Dương Vũ nhợt nhạt cười, mắt đẹp trong suốt rung động lòng người, “Nếu công chúa đã có lệnh, dân nữ không dám không theo.”
Làm thì làm, Ta dù sao cũng không thể nào tránh khỏi được. Dạ Trọng Hoa chọn nàng, Dao Hoa công chúa đem hết cục tức cùng hận ý của mình đổ hết lên người nàng, sau đó chứng kiến cảnh nàng bị mọi người chê cười... Thế gian này ai cũng đều nói Âu Dương Vũ nàng không học vấn không nghề nghiệp đã thế lại còn háo sắc. Bây giờ hiện tại các người mở to hai mắt ra mà nhìn cho rõ, Âu Dương Vũ chân chính đang đứng trước mặt các người lợi hại tuyệt diễm như thế nào!
Chuyện Dạ Trọng Hoa từ chối cô công chúa này không phải là vấn đề mà nàng quan tâm, lát nữa sau khi kết thúc bữa tiệc, nàng sẽ tìm cách tiếp cận hắn nói chuyện rõ ràng với hắn.
Còn bây giờ, người mà nàng duy nhất muốn đối phó chính là —— Dao Hoa công chúa.
Lấy lan làm đề? Đối với nàng – một người từ thế giới hiện đại xuyên qua thời cổ đại mà nói, làm một bài thơ về hoa cỏ chim muông thú thì thực sự không có việc gì khó cả, dù sao nàng cũng có cả một nền văn thơ tiên tiến ở thời hiện đại làm hậu thuẫn phía sau mà.
Âu Dương Vũ chậm rãi thở ra, nàng rất nhanh nghĩ ra một bài thơ hay rất hợp với hoàn cảnh lúc này.
Có điều nàng sợ nếu mình nghĩ quá nhanh thì dễ bị người khác nghi ngờ cho nên Âu Dương Vũ cố giả vờ biểu hiện thần thái khó xử nghiền ngẫm, cố tỏ vẻ mình quả thực là người ngu dốt.
Nàng thì vẫn đang diễn trò chưa xong, mọi người xung quanh mắt nhìn thấy nén nhang kia chỉ còn một chút nữa là tàn nhang mà nàng ngay cả một câu cũng chưa có làm. Ở đây đều là những thiên kim tiểu thư tài hoa mỹ mạo. Khi bọn họ thấy Âu Dương Vũ khó xử thế kia, trên mặt đều lộ ra vẻ khinh thường cực độ. Chỉ có Dạ Trọng Hoa vẫn bình tĩnh ngồi đó, hắn vẫn dùng cặp mắt như cũ lặng lẽ nhìn thấu từng cử chỉ trên nét mặt của Âu Dương Vũ, trong mắt thoáng mang ý vị sâu xa thâm trầm.
Lúc này viên không gian thực yên tĩnh, yên lặng đến mức có thể nghe được âm thanh của tiếng lá rơi. Âu Dương Vũ đột nhiên dừng lại nói: “Nghe đây!”
Nàng nhợt nhạt cười, mắt đẹp nhất thời như nở rộ kiều diễm mẫu đơn, nhẹ nhàng động lòng người, chậm rãi ngâm:U lan sinh tiền đình, hàm huân đãi thanh phong.
Thanh phong thoát nhiên tới, gặp đừng tiêu ngả trung.
Cứng cỏi thất cố lộ, nhâm nói hoặc có thể thông.
Giác ngộ làm niệm còn, điểu tẫn phế lương cung.
Đây là bài thơ “ U Lan” một thi phẩm nổi tiếng xuất sắc nhất của tiên sinh Đào Uyên Minh
Đào Tiềm (365-427) tự là Uyên Minh, hiệu là Ngũ Liễu tiên sinh, gặp thời loạn lạc mà bất lực trước thời cuộc, ông từ quan về ruộng ở ẩn. Khi làm chức Huyện lệnh ở Bành Trạch, từng nói câu: “Tại sao ta vì năm đấu gạo mà chịu khom lưng cúi đầu“. Đào Tiềm là tác giả đầu tiên mà cũng là người đại biểu cho loại văn thơ điền viên của Trung Quốc thời Đông Tấn, với lời lẽ bình dị, tự nhiên mà ý tứ rất thâm trầm, sâu sắc.
Ngay khi Âu Dương Vũ ngâm xong bài thơ, bốn phía một mảnh lặng ngắt như tờ.
Mọi người, bao gồm Dao Hoa công chúa ở bên trong đều sợ ngây người.
Bọn họ mở to hai mắt trừng mắt về phía Âu Dương Vũ, ai nấy đều không tin, trước mắt bọn họ bây giờ chính là Âu Dương vũ – một đứa con gái háo sắc vô học vô thức hay sao, nàng.... nàng sao lại có thể nghĩ ra được một bài thơ hay đến như vậy!
Lúc này một cơn gió đột ngột thổi tới khiến cho mái tóc của nàng nhẹ nhàng tung bay theo gió,khóe miệng của nàng thản nhiên giơ lên cười yếu ớt. trong mắt mọi người bây giờ chợt sinh ra ảo giác. Cô gái trước mắt này, căn bản không phải là háo sắc vô dụng như trong lời đồn đại, mà là nữ thần mang ánh hào quang chói lọi như viên minh châu!
Tay cầm chén rượu của Hoài An vương khẽ run lên.
Đây chẳng phải vẫn chính là cô gái háo sắc ngu ngốc nhu nhược Âu Dương Vũ như trong ấn tượng của hắn hay sao? Mới bao lâu không gặp cô ta, không ngờ rằng so với ngày trước cô ấy đã thông minh hơn nhiều. Bây giờ với khuôn mặt kiêu căng đàng hoàng,ánh mắt thì lạnh lùng, hắn có cảm giác vô cùng xa lạ... trong lòng Hoài An vương bỗng nhiên hiện lên một tia ngay cả chính hắn cũng không rõ......tựa như là sợ hãi, tựa như khoảng cách giữa cô với hắn ngày càng xa xôi.
Chỉ có Dạ Trọng Hoa, chỉ có hắn, từ đầu đến cuối đều vẫn duy trì nét mặt bình thản, con ngươi đen láy của hắn khẽ lóe sáng lên, soi sáng vạn vật xung quanh, nhưng khi nhìn lại về phía Âu Dương Vũ, đáy mắt của hắn bắt buộc phải cường thế bá đạo.
“Hay! Thơ hay!” Hoài An vương phục hồi tinh thần lại, ức chế không được kích động, lớn tiếng khen, “ Câu thơ ngắn gọn, xúc tích, hình ảnh hoa lan trong thơ vô cùng đẹp đẽ tinh tế không quá đề cao hay siểm nịnh mỗi câu thơ vô cùng thanh khiết không điêu, rất tiêu sái phiêu dật,khí chất siêu phàm thoát tục, quả nhiên là là thơ hay! Chỉ sợ ngay cả thi sĩ uyên bác đương triều bấy giờ cũng không thể làm ra được một bài thơ hay đến như vậy!”
Dạ Trọng Hoa liếc Hoài An vương thần thái bay lên mặt liếc mắt một cái, duyên dáng phấn hồng sắc bạc môi có chút mỏng giơ lên, dẫn theo điểm kiêu ngạo ngạo mạn hương vị: “Quả thật là thơ hay, thay mặt vương phi của bổn vương cảm ơn Hoài An vương vì lời khen.”Dạ Trọng Hoa không để mất thời cơ cố ý nhấn mạnh chủ quyền sở hữu rằng Âu Dương Vũ là của hắn.
Thần sắc Hoài An vương bỗng nhiên cứng đờ, môi bạc hắn khẽ nhếch lên: “Dạ Nhị hoàng tử câu cảm tạ của ngài rõ ràng không hợp đạo lý thì phải, Âu Dương Ngũ tiểu thư làm thơ quả thực rất hay, nhưng hình như cũng không có liên quan gì đến Ngài, ít nhất bây giờ thì không, không phải sao?”
Nếu như luận về thế lực quốc gia hiện nay, Tây Lăng quốc quả thật là một cường quốc, tài nguyên phong phú, binh lực dồi dào quả thật ngay cả cái bóng của Tây Lăng quốc, Đông Tấn quốc quả thật không bằng, nhưng Dạ Nhị hoàng tử à, ngài đang ở trong địa bàn của Đông Tấn Quốc ta, không phải là Tây Lăng quốc của hắn cho nên Âu Dương Vũ về tay ai còn chưa biết đâu!
“Hoài An vương, chẳng phải lúc nãy bổn vương đã khẳng định rồi sao?” Dạ Trọng Hoa đạm mạc nhắc nhở.
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nếu Dạ Nhị hoàng tử của Tây Lăng quốc đã cực khổ từ xa đến cầu thân như vậy, tại sao ta lại không mong việc này xảy ra chứ? Nhưng ngài cần phải xem xét cho rõ ràng, nàng ấy đã từng là vương phi của ta.” Hoài An vương quả quyết phán một câu.
Dạ Trọng Hoa khóe miệng gợi lên một chút đạm mạc vô cùng cười lạnh, mày kiếm khơi mào trào phúng độ cong, “Vậy Hoài An vương giải thích cho bổn vương một chút về hai chữ 'Đã từng' đó đi?”
Dạ Trọng Hoa vẫn giữ vẻ mặt bình thản lên giọng hỏi. Thế gian đây ai chẳng còn lạ lẫm với việc Hoài An vương hắn đã có bao nhiêu chán ghét đối với Ngũ tiểu thư Âu Dương gia? Đã không những từ hôn với nàng, lại còn bức nàng tìm đường chết nữa.
Sắc mặt Hoài An vương lập tức trở nên rất khó coi, ngón tay thon dài trơn bóng nhanh chóng siết chặt lấy chén rượu, gân xanh nổi lên hiện rõ trên mu bàn tay. Một lúc lâu, sau khi đã khống chế cảm xúc của mình trong lòng mới lạnh lùng cười: “Dù sao ta cũng đã từng có nàng, vậy còn Dạ Nhị hoàng tử thì sao? Tiểu Vũ đã đồng ý gả cho ngài à?”
Theo như hắn quan sát vừa rồi, ban đầu cứ ngỡ rằng Âu Dương Vũ sẽ thích Dạ Phi Bạch, nhưng xem xét mọi cử chỉ rõ ràng của nàng lúc đó, Dạ Phi Bạch chỉ cố gắng giả vờ cường thế ép buộc nàng mà thôi.
Dạ Trọng Hoa cả người thoạt nhìn lười biếng, có vài phần mang ý vị vui vẻ, hắn trong mắt rõ ràng đang cười, trên người lộ ra một cỗ kiêu căng lạnh lùng, đậm khí thế của hoàng thất.
Khí thế của hắn mười phần vượt trội hơn cả Hoài An vương khẽ liếc mắt một cái, chậm rì rì nói một câu: “Liệu ngươi có đủ bản lĩnh mang sáu tòa thành trì để đổi lấy nàng không?”
Hoài An vương khuôn mặt nhất thời đông cứng lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm không có lên tiếng trả lời.
Dạ Trọng Hoa từng bước ép sát, khí thế bức nhân tiếp tục hỏi: “Ngươi có dám lấy hổ phách chi tâm – vật quý của quốc bảo ra không chút do dự mà đưa cho nàng không?”
Ánh mắt của Hoài An vương dần dần trở nên hung ác nham hiểm, vẻ mặt xơ xác tiêu điều, nhưng yết hầu như bị cái gì đó chặn cứng họng, một câu phản bác cũng không nói nên lời.
Dạ Trọng Hoa đạm mạc đồng tử lý âm lãnh tà tứ, cao ngạo lãnh tuyệt địa hỏi: “ Liệu ngươi có dám thề với nàng rằng ngươi có thể dùng toàn bộ sinh mạng của mình để che chở nàng, bảo vệ nàng, chăm sóc nàng, không để nàng phải chịu bất kì ủy khuất nào không?”
Hoài An vương bị buộc từng bước thoái lui về phía sau, cuối cùng ngã ngồi ở trên ghế, thần sắc sẳng giọng trừng trừng hướng về phía Dạ Trọng Hoa, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia kinh hãi... Hắn biết những lời mà Dạ Trọng Hoa nói đều đúng, là sự thật,, nhưng hắn..hắn không cam lòng...thực sự không đành lòng...
[ Khả năng của Ta có hạn..Ta chỉ là một editor không phải là một poet. Xin thứ lỗi vì không thể dịch thơ để mọi người hiểu được nàng nhà này đạo thơ hay thế nào a...=.=]
P/s: Cha nội Dạ Trọng Hoa công nhận ăn bình giấm xong là vắt cạn máu của thằng cha kia không cho ẻm thở luôn...Âu Dương Vũ cô thặc là có phước a..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook