Thần Ý Sát Thủ
Chương 83: Không thể tha

Tề Phong Lâm nuốt nước bọt ừng ực, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trong nháy mắt vừa rồi, thế mà anh ta cũng không thể nhìn thấy rõ. Trần Hạo Hiên dường như đã dịch chuyển tức thời, giết Sói Đói chỉ trong nháy mắt.

Đừng nói đến Tề Phong Lâm, bây giờ ngay cả đội lính đánh thuê kia cũng sợ đến tè ra quần. Ở nước ngoài, bọn họ cũng đã từng nghe nói, Thiên Đao chi vương cứu người trong lúc hoạn nạn.

Dù đã đi khỏi, cũng có thể lấy đầu kẻ khác ở trong muôn vàn người.

Tiếng đồn khủng bố đó, ấy vậy mà hôm nay lại diễn ra ở rất gần bọn họ.

"Tôi hỏi anh nói."

Trần Hạo Hiên lại nhìn chằm chằm Tề Phong Lâm, hỏi.

Tề Phong lâm như tỉnh dậy từ cơn ác mộng, vội vàng nói: "Trần Hạo Hiên, tôi, tôi sai rồi... Tôi sai rồi. Anh, chuyện của anh và nhân vật tai to mặt lớn kia, tôi không nên can thiệp."

"Là do tôi quá yêu Phương Hy Văn cho nên mới mượn danh nghĩa của người đó mà thôi."

"Tất cả đều là do tôi, tôi còn nhân cơ hội mà đổ tội cho anh."

Tề Phong lâm nhìn thấy khả năng của Trần Hạo Hiên, chuyện đầu tiên mà trong đầu anh ta có thể nghĩ ra được... chính là chắc chắn Trần Hạo Hiên có quen biết nhân vật tai to mặt lớn kia.

Với khả năng của anh, thậm chí còn có thể có quan hệ rất tốt với người đó.

Tề Phong Lâm mạnh mẽ tự tát mình mấy cái, lớn giọng mắng: "Đều là do tôi ngốc, tôi còn muốn dùng anh để tranh công trước mặt người đó."

"Trần Hạo Hiên, cầu xin anh hãy bỏ qua cho tôi."

"Chỉ cần anh đồng ý buông tha cho tôi, tôi có thể cho anh tiền. Tất cả tài sản của nhà họ Tề, tôi có thể cho anh hết"

"Cầu xin anh nể tình hôm nay là sinh nhật của bố tôi mà bỏ qua cho tôi."

Đây chính là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của Tề Phong Lâm.

Trần Hạo Hiên nghe vậy, chỉ nói: "Hết rồi sao?"

Tề Phong Lâm chỉ vào một nơi xa bên ngoài nhà họ Tề, nơi có đèn đuốc sáng trưng, dập đầu với Trần Hạo Hiên mà nói: "Đúng là tôi có lỗi, nhưng tội cũng không đáng chết. Hơn nữa, hôm nay còn có tiệc sinh nhật của bố tôi, có rất nhiều người, chúng ta từ từ hòa giải, đừng giết tôi."

Trần Hạo Hiên cười cười.

"Thứ nhất, con kiến cắn vua, là mang tội chết, hơn nữa còn mang tai họa đến cho cả tổ kiến."

"Thứ hai, tôi không cần phải nể tình anh, bố của anh - Tề Minh Vương càng không đáng nhắc tới."

"Chỉ là một bữa tiệc sinh nhật, cộng tất cả mọi người lại, cũng không xứng đáng để Trần Hạo Hiên tôi phải nể mặt."

Tề Phong Lâm nhận thấy được mình đã không còn đường lui qua lời nói của Trần Hạo Hiên.

Anh ta cắn răng nói: "Anh thật ngông cuồng, nếu người đó biết được chuyện này, thì anh cũng không gánh nổi đâu. Chẳng lẽ, hôm nay anh có thể tiêu diệt toàn bộ nhà họ Tề chúng tôi hay sao?"

Trần Hạo Hiên quay người, đi thẳng về phía tiệc sinh nhật.

Vừa nói về phía Hồng Thanh Vũ: "Hồng Thanh Vũ, kéo anh ta theo."



"Để cho anh ta mở mang tầm mắt, cái gì mới là ngông cuồng."

Lúc này trong bữa tiệc sinh nhật của Tề Minh Vương.

Khách khứa đông đúc, ăn uống linh đình.

Không chỉ có một ít người có tiếng tăm ở thành phố Ninh Hạ, quan hệ của nhà họ Tề ở Bắc Giới không tồi, chính vì thông qua những mối quan hệ này, Tề Minh Vương mới có thể đưa Tề Phong Lâm đến Bắc Giới.

Lúc này, Tề Minh Vương đang rất vui vẻ.

Ông ta cười nghênh đón khách quý.

"Hoan nghênh cậu chủ nhà họ Triệu ở thành phố Ninh Hạ, gần đây sức khỏe của bố cậu ra sao rồi?"

"Ôi, ông Đào, ông cũng tới sao, lại đây, ngồi đây đi!"

"Chờ một chút, nhà họ Tiêu của Bắc Giới! Không ngờ rằng ông lại không ngại đường xá xa xôi mà từ Bắc Giới đến đây, đúng là rồng đến nhà tôm. Ông Tiêu à, tôi có nghe nói là con trai của ông đã suôn sẻ vào Thiên Đao rồi. Đây chính là trở thành thuộc hạ của người đứng đầu Thiên Đao Trần Thái Cực, tương lai của con ông vô cùng xán lạn đấy."

Chủ nhân nhà họ Tiêu nghe thấy những lời nịnh bợ như vậy, làm cha mẹ đương nhiên là thấy vui vẻ.

Ông ta cười nói: "Cũng là do con trai của tôi may mắn, trùng hợp là có biết một chút về y thuật, cộng thêm việc khi còn nhỏ tôi có cho nó đi học võ."

Tề Minh Vương vây quanh chủ nhân nhà họ Tiêu, không ngừng nói: "Thế nhưng cũng thật sự là tuổi trẻ tài cao."

"Đúng rồi, ông Tiêu, ông biết thần y có một không hai Trần Thái Cực sao?"

"Danh tiếng của cậu ta đã sớm lan truyền ở trong nước. Nếu không có cậu ta, nước ngoài cũng sẽ không được bình yên như vậy."

"Nghe nói Thập Bát Điện ở nước ngoài và một số thế lực ngoan cố, tất cả đều bị một mình cậu ta tiêu diệt.

Nhắc tới Trần Thái Cực, chủ nhân nhà họ Tiêu lại thấy tự hào.

Ông ta bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Trần Thái Cực lại chính là Trần Vương, người bình thường như tôi sao có thể nhìn thấy. Chẳng qua là tôi đã nhìn thấy ảnh chụp của Trần Vương, ngày mà con trai tôi vào Thiên Đao, Trần Vương đã tự mình chào đón tất cả các chiến sĩ Thiên Đao."

"Con trai của tôi có thể trở thành chiến sĩ Thiên Đao, chính là niềm vinh dự cho nhà họ Tiêu chúng tôi."

"Cuộc đời của người làm bố như tôi vậy thôi đã vinh quang lắm rồi."

Bây giờ Tiêu Minh Vương cũng không muốn nghe những lời đó. Ông ta chỉ muốn nghe ngóng một việc.

Lại gần trước mặt của chủ nhân nhà họ Tiêu, ông ta nhỏ giọng nói: "Ông Tiêu à, ông có biết... lần trước nhân vật tai to mặt lớn đã đến núi Rác trấn áp nhà họ Đổng, thật sự là Thái Cực Hoàng Bào sao? Bây giờ cậu ta còn ở thành phố Ninh Hạ không... Ông cũng biết đấy, nhân vật tai to mặt lớn như vậy, chúng tôi cũng muốn gặp mặt."

Chủ nhân nhà họ Tiêu im lặng lắc đầu.

Sự việc kia đúng là gây chấn động.

Lúc mà lửa Phong Hỏa kia bừng lên ở đất nhà họ Tiêu của ông ta, ông ta cũng nghĩ như vậy.

Nhưng không chờ chủ nhân nhà họ Tiêu mở miệng thì ngoài cửa...

Trần Hạo Hiên đã bất ngờ đi đến.



Vừa tới cổng, Hồng Thanh Vũ đã ném Tề Phong Lâm như ném rác xuống đất.

Đầu của Tề Phong Lâm đập xuống đất, máu tươi ngay lập tức chảy ra.

Tề Minh Vương thấy thế cũng không còn tâm trạng để nghe ngóng những chuyện đó nữa. Ông ta không ngờ rằng Tề Phong Lâm đã mời nhiều cao thủ đến như vậy mà cũng không thành công.

Tề Minh Vương lớn tiếng hỏi: "Tên khốn nạn này, mày dám đến tiệc sinh nhật của tao làm loạn sao?"

"Còn lại đánh con trai tao như vậy."

"Mày thật sự cho rằng nhà họ Tề tao sẽ sợ mày sao? Bọn tao là vì mặt mũi của người đó, chứ không phải vì nể mặt mày."

"Mày chọc giận tao, có tin là tao sẽ tiêu diệt cả nhà họ Phương hay không?"

Tề Minh Vương vì tự ái.

Đặc biệt là lúc này, tất cả khách quý đều đang nhìn ông ta. Nếu như ông ta lùi một bước thì sẽ mất cả mười năm danh dự. Con trai là ranh giới cuối cùng của ông ta, ông ta nhất định phải kiên cường.

Nhưng...

Không một ai nói chuyện, chỉ có chủ nhân nhà họ Tiêu liên tục kéo Tề Minh Vương.

Tề Minh Vương cảm thấy rất tức giận, hoàn toàn không rảnh để để ý đến chủ nhân nhà họ Tiêu.

Ông ta gầm nhẹ: "Ông Tiêu, hôm nay ông không cần giúp tôi, chuyện này đích thân tôi sẽ giải quyết."

"Người đâu, bao vây bọn họ lại."

"Nhà họ Tề tao sao lại có thể để cho một tên tội phạm hiếp dâm đến làm loạn được."

Hiển nhiên là Tề Minh Vương vẫn chưa ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Chủ nhân nhà họ Tiêu vẫn đang kéo Tề Minh Vương.

"Ông Tề à, cậu ta... cậu ta, cậu ta..."

Giọng nói của chủ nhân nhà họ Tiêu bắt đầu run rẩy.

"Cậu ta, cậu ta chính là người trên tấm ảnh của con trai tôi, Thái Cực Hoàng Bào đó! Sao ông lại dám gây chuyện với cậu ta. Như vậy không phải là ông đang tìm cái chết đó sao?"

Giọng nói không lớn nhưng cũng đủ để những ý nghĩ của Tề Minh Vương sụp đổ trong nháy mắt.

Trần Hạo Hiên, tên rác rưởi bị Hà Cơ Uyển bỏ rơi, người đã cưỡng bức Phương Hy Văn.

Vậy mà... lại là Thái Cực Hoàng Bào.

Tề Minh Vương cảm thấy rối loạn vô cùng, chuyện này đúng là long trời lở đất.

Sau một tiếng vang lớn, hai chân của ông ta đã quỳ trên mặt đất.

"Trần Vương tha tội, con trai tôi không biết ngài chính là Thái Cực Hoàng Bảo, xin ngài tha tội."

Trần Hạo Hiên đi vào ngay chính giữa bữa tiệc sinh nhật của Tề Minh Vương, ngồi xuống. Anh uống một ngụm trà, chỉ nói ba chữ: "Không thể tha."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương