Thần Ý Sát Thủ
-
Chương 65: Ông trời của thành phố này
"Thái Cực Hoàng Bào, Trần Thái Cực."
Một cái tên làm cho màng tai của Tất Nam Phương đều tràn ra máu.
Trần Hạo Hiên là Thái Cực Hoàng Bào?
Ông ta phải ngu xuẩn đến mức nào mới có thể muốn giả bộ trước mặt Thái Cực Hoàng Bào chứ?
Hai chân Trần Hạo Hiên run lên, ông ta ngồi xổm trên mặt đất hét lớn lên: "Cậu ta… cậu ta là Vương của Thiên Đao?"
Giọng nói của Triệu Tuấn Khang vang vang có lực: "Bây giờ ông còn cảm thấy cậu ấy không có tư cách nữa không?"
Tất Nam Phương luống cuống, giọng nói của ông ta mang theo tiếng nghẹn ngào.
Vẻ mặt của ông ta dại ra, trong đầu lập tức lộn xộn.
"Bái… bái kiến Nhà họ Trần."
"Bái kiến Nhà họ Trần."
"Tôi có mắt không tròng, không… không… Chuyện này, không trách tôi được. Là Phùng Ngọc San. Nhà họ Trần, chuyện này đều là Phùng Ngọc San gây ra, chả liên quan gì đến tôi cả."
Trong mắt Trần Hạo Hiên chỉ có vẻ ngạo mạn và coi thường tất cả.
Anh lạnh giọng quay đầu nói: "Ông không có tư cách bái kiến tôi."
Nói xong, Trần Hạo Hiên đi ra ngoài cửa.
Triệu Tuấn Khang ở lại trong phòng, ông ta biết phải xử lý chuyện này như thế nào.
Cho đến khi Trần Hạo Hiên rời đi mất hút, Tất Nam Phương vẫn còn đang dập đầu không ngừng.
Đang chuẩn bị nói cái gì đó Triệu Tuấn Khang đã mở miệng trước: "Vô dụng thôi, cầu xin tha thứ cũng vô dụng. Mặt khác, đắc tội với cậu ấy, thần tiên có đến cũng không bảo vệ được ông đâu."
Tất Nam Phương đành phải cắn răng, ông ta nói: "Triệu Tuấn Khang, tôi không mong được sống, tôi chỉ cần được gọi một cuộc điện thoại cho Phùng Ngọc San. Tuổi con bé còn nhỏ, không thể để con bé tiếp tục phạm sai lầm được."
Triệu Tuấn Khang nhíu mày.
Ông ta không nghĩ tới, loại người như Tất Nam Phương, chết đến nơi rồi mà còn có thể để ý đến tình cảm.
"Cho ông thời gian một phút đồng hồ."
Triệu Tuấn Khang ném điện thoại qua.
Tất Nam Phương nhặt điện thoại lên, ông ta lập tức gọi ngay cho Phùng Ngọc San.
Đầu bên kia Phùng Ngọc San nhận được điện thoại, cô ta vội hỏi: "Bố nuôi, nhớ con nhanh như vậy sao? Có phải là có tin tức tốt gì hay không?"
Tất Nam Phương không có một giây dư thừa nào.
"Ngọc San, con nghe bố nói này. Bây giờ, con lập tức đi xin lỗi Trần Hạo Hiên ngay, không tiếc tất cả thủ đoạn để phải lấy được sự tha thứ của cậu ta và Phương Hy Văn."
Phùng Ngọc San nghe thấy vậy, cô ta cau mày.
"Bố điên hả? Có phải là uống rượu giả rồi không? Bố có biết con với Phương Hy Văn là kẻ thù không đội trời chung hay không?"
"Hơn nữa, con đã từng nói với Phương Hy Văn rồi, cái ngày cô ta bị bôi nhọ con cũng ở bên cạnh nhìn mà."
"Cô ta không thể nào tha thứ cho con."
Tất Nam Phương căn bản không kịp giải thích, ông ta đành phải nói không ngừng: "Ngọc San, chuyện bố nuôi nói, con nhất định phải nhanh chóng làm ngay. Cô ta không tha thứ cho con thì con sẽ phải chết."
"Trần Hạo Hiên, là ông trời của thành phố này."
"Đừng nói là bố, bất kỳ một ai cũng không chọc vào được đâu."
Vương của Thiên Đao, Thái Cực Hoàng Bào, cho dù là Tây Vương tự mình xuất hiện cũng không dám nhíu mày một cái ở trước mặt Trần Hạo Hiên.
Nhưng Phùng Ngọc San hoàn toàn không nghe vào, cô ta tức giận nói: "Tất Nam Phương, mẹ nó ông thật đúng là phế vật. Mấy năm nay, bà đây uổng công hầu hạ ông rồi. Anh ta lợi hại cỡ nào? Tôi không tin."
"Ngọc San, đừng có làm càn. Trốn đi, rời khỏi thành phố Ninh Hạ, rời khỏi đi. Nếu không, con bắt buộc phải chết không thể nghi ngờ."
"Tôi không sợ."
Cắt đứt điện thoại, Phùng Ngọc San cau mày.
Một tên Trần Hạo Hiên có thể khiến cô ta trốn?
Một con khốn Phương Hy Văn là cái thá gì chứ.
Phùng Ngọc San ngăn lại một chiếc xe ở ven đường.
"Đến biệt thự Thiên Hoàng, nhanh đi."
Cô ta không tin chỉ là một thành phố Ninh Hạ thôi, có thể có ông trời?
Nếu đúng thật là có, ông trời cũng không thể là người đàn ông mà Hạ Cơ Uyển không cần.
Rất nhanh, Phùng Ngọc San đã đi vào sâu trong sân của biệt thự Thiên Hoàng.
Bên trong biệt thự Thiên Hoàng, một ông cụ đang chơi cờ vây.
Bên cạnh không có ai hết, nhưng vẻ mặt của ông ta lại rất tự nhiên.
Phùng Ngọc San hầm hầm đi vào, cô ta quỳ trên mặt đất: "Ông Đặng, có chuyện ông nhất định phải làm chủ cho tôi."
Tên thật của ông Đặng là Đặng Vân Trúc, đừng nói là ở thành phố Ninh Hạ, ở cả Long Hoa này ông ta cũng là nhân vật nổi danh lừng lẫy.
Biệt thự Thiên Hoàng này chính là biệt thự mà Long Hoa tặng.
Biết ông Đặng thích chơi cờ nên đã đặt biệt trồng rừng trúc Nam Hải cho ông ta, thỏa mãn sở thích của ông ta.
Có thể thấy được địa vị.
"Tôi biết tôi không có tư cách tới gặp ông."
"Nhưng xin ông ra tay xử lý tên chồng cũ không biết xấu hổ kia giúp cho Hạ Cơ Uyển. Nếu không, tôi sợ người này sẽ làm chậm trễ hôn sự sau này của tổng giám đốc Hạ."
Một cái tên làm cho màng tai của Tất Nam Phương đều tràn ra máu.
Trần Hạo Hiên là Thái Cực Hoàng Bào?
Ông ta phải ngu xuẩn đến mức nào mới có thể muốn giả bộ trước mặt Thái Cực Hoàng Bào chứ?
Hai chân Trần Hạo Hiên run lên, ông ta ngồi xổm trên mặt đất hét lớn lên: "Cậu ta… cậu ta là Vương của Thiên Đao?"
Giọng nói của Triệu Tuấn Khang vang vang có lực: "Bây giờ ông còn cảm thấy cậu ấy không có tư cách nữa không?"
Tất Nam Phương luống cuống, giọng nói của ông ta mang theo tiếng nghẹn ngào.
Vẻ mặt của ông ta dại ra, trong đầu lập tức lộn xộn.
"Bái… bái kiến Nhà họ Trần."
"Bái kiến Nhà họ Trần."
"Tôi có mắt không tròng, không… không… Chuyện này, không trách tôi được. Là Phùng Ngọc San. Nhà họ Trần, chuyện này đều là Phùng Ngọc San gây ra, chả liên quan gì đến tôi cả."
Trong mắt Trần Hạo Hiên chỉ có vẻ ngạo mạn và coi thường tất cả.
Anh lạnh giọng quay đầu nói: "Ông không có tư cách bái kiến tôi."
Nói xong, Trần Hạo Hiên đi ra ngoài cửa.
Triệu Tuấn Khang ở lại trong phòng, ông ta biết phải xử lý chuyện này như thế nào.
Cho đến khi Trần Hạo Hiên rời đi mất hút, Tất Nam Phương vẫn còn đang dập đầu không ngừng.
Đang chuẩn bị nói cái gì đó Triệu Tuấn Khang đã mở miệng trước: "Vô dụng thôi, cầu xin tha thứ cũng vô dụng. Mặt khác, đắc tội với cậu ấy, thần tiên có đến cũng không bảo vệ được ông đâu."
Tất Nam Phương đành phải cắn răng, ông ta nói: "Triệu Tuấn Khang, tôi không mong được sống, tôi chỉ cần được gọi một cuộc điện thoại cho Phùng Ngọc San. Tuổi con bé còn nhỏ, không thể để con bé tiếp tục phạm sai lầm được."
Triệu Tuấn Khang nhíu mày.
Ông ta không nghĩ tới, loại người như Tất Nam Phương, chết đến nơi rồi mà còn có thể để ý đến tình cảm.
"Cho ông thời gian một phút đồng hồ."
Triệu Tuấn Khang ném điện thoại qua.
Tất Nam Phương nhặt điện thoại lên, ông ta lập tức gọi ngay cho Phùng Ngọc San.
Đầu bên kia Phùng Ngọc San nhận được điện thoại, cô ta vội hỏi: "Bố nuôi, nhớ con nhanh như vậy sao? Có phải là có tin tức tốt gì hay không?"
Tất Nam Phương không có một giây dư thừa nào.
"Ngọc San, con nghe bố nói này. Bây giờ, con lập tức đi xin lỗi Trần Hạo Hiên ngay, không tiếc tất cả thủ đoạn để phải lấy được sự tha thứ của cậu ta và Phương Hy Văn."
Phùng Ngọc San nghe thấy vậy, cô ta cau mày.
"Bố điên hả? Có phải là uống rượu giả rồi không? Bố có biết con với Phương Hy Văn là kẻ thù không đội trời chung hay không?"
"Hơn nữa, con đã từng nói với Phương Hy Văn rồi, cái ngày cô ta bị bôi nhọ con cũng ở bên cạnh nhìn mà."
"Cô ta không thể nào tha thứ cho con."
Tất Nam Phương căn bản không kịp giải thích, ông ta đành phải nói không ngừng: "Ngọc San, chuyện bố nuôi nói, con nhất định phải nhanh chóng làm ngay. Cô ta không tha thứ cho con thì con sẽ phải chết."
"Trần Hạo Hiên, là ông trời của thành phố này."
"Đừng nói là bố, bất kỳ một ai cũng không chọc vào được đâu."
Vương của Thiên Đao, Thái Cực Hoàng Bào, cho dù là Tây Vương tự mình xuất hiện cũng không dám nhíu mày một cái ở trước mặt Trần Hạo Hiên.
Nhưng Phùng Ngọc San hoàn toàn không nghe vào, cô ta tức giận nói: "Tất Nam Phương, mẹ nó ông thật đúng là phế vật. Mấy năm nay, bà đây uổng công hầu hạ ông rồi. Anh ta lợi hại cỡ nào? Tôi không tin."
"Ngọc San, đừng có làm càn. Trốn đi, rời khỏi thành phố Ninh Hạ, rời khỏi đi. Nếu không, con bắt buộc phải chết không thể nghi ngờ."
"Tôi không sợ."
Cắt đứt điện thoại, Phùng Ngọc San cau mày.
Một tên Trần Hạo Hiên có thể khiến cô ta trốn?
Một con khốn Phương Hy Văn là cái thá gì chứ.
Phùng Ngọc San ngăn lại một chiếc xe ở ven đường.
"Đến biệt thự Thiên Hoàng, nhanh đi."
Cô ta không tin chỉ là một thành phố Ninh Hạ thôi, có thể có ông trời?
Nếu đúng thật là có, ông trời cũng không thể là người đàn ông mà Hạ Cơ Uyển không cần.
Rất nhanh, Phùng Ngọc San đã đi vào sâu trong sân của biệt thự Thiên Hoàng.
Bên trong biệt thự Thiên Hoàng, một ông cụ đang chơi cờ vây.
Bên cạnh không có ai hết, nhưng vẻ mặt của ông ta lại rất tự nhiên.
Phùng Ngọc San hầm hầm đi vào, cô ta quỳ trên mặt đất: "Ông Đặng, có chuyện ông nhất định phải làm chủ cho tôi."
Tên thật của ông Đặng là Đặng Vân Trúc, đừng nói là ở thành phố Ninh Hạ, ở cả Long Hoa này ông ta cũng là nhân vật nổi danh lừng lẫy.
Biệt thự Thiên Hoàng này chính là biệt thự mà Long Hoa tặng.
Biết ông Đặng thích chơi cờ nên đã đặt biệt trồng rừng trúc Nam Hải cho ông ta, thỏa mãn sở thích của ông ta.
Có thể thấy được địa vị.
"Tôi biết tôi không có tư cách tới gặp ông."
"Nhưng xin ông ra tay xử lý tên chồng cũ không biết xấu hổ kia giúp cho Hạ Cơ Uyển. Nếu không, tôi sợ người này sẽ làm chậm trễ hôn sự sau này của tổng giám đốc Hạ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook